My Fiance is in Love with My Little Sister

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1324

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 326

Vol 02 - Chương 44

Chương 44

Kaliarya Ignis bất tử - 3

Nỗi sợ hãi rằng tôi có thể đã trở nên bất tử đang kéo tôi vào bóng tối ngay bây giờ. Trong khi điềm báo nguy hiểm như đang rình rập, những ngày u uất vẫn trôi qua. Nhìn thấy tôi như vậy, Emma dường như rất lo lắng. Nhưng có lẽ em ấy cảm thấy tôi sẽ không chia sẻ bất cứ điều gì, vì vậy em không hỏi mà chỉ dõi theo tôi.

“…… Tôi rất tiếc vì chuyện cha của cậu. Nhưng không có nhiều thứ để kể về. "

Để chấm dứt chuỗi ngày vô vọng này, tôi đến gặp người lính đã từng báo tin cho chúng tôi về cái chết của cha. Nghe đồn anh ấy là con trai thứ của của một quý tộc cấp thấp, vì không cần phải kế thừa chức tước, anh ấy đã gia nhập quân đội. Tuy nhiên, anh ấy cười nói với tôi rằng anh chưa bao giờ có quyết tâm trở thành một người lính và nó xảy ra vì anh ấy không còn lựa chọn nào khác. Anh tỏ rõ ý kiến đó và nói rằng ngay cả khi anh ra tiền tuyến, anh cũng sẽ không để bản thân mình chết. Tôi nghĩ anh ấy lạc quan quá mức, nhưng kỳ lạ là tôi cũng tin rằng những người như anh ấy tồn tại. Có lẽ anh ấy đoán được tôi đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt có nếp nhăn ấy mềm đi. "Tôi luôn được nói rằng mình là người vô lo vô nghĩ." Có lẽ nó đúng là như vậy. Bởi vì anh ấy chào đón tôi, người đột ngột đến mà không hẹn trước, chỉ bởi tôi là con trai của người đàn ông đó. “Cậu đã trưởng thành rất nhiều,” anh ấy vẫy tay với tôi trong bày ra một biểu cảm hoài niệm da diết. Một phần vì tôi đã trưởng thành và một phần vì đã qua vài năm kể từ lần cuối cùng tôi gặp anh ấy, tôi cảm thấy anh đã già đi. Người đàn ông đã giải ngũ sau khi bị thương ở chân giải thích rằng anh không cần chống gậy nếu chỉ để bước vài bước, nhưng trong khi nói vậy anh chuyển động rất chậm để ngồi xuống ghế. Có thể thấy, anh trông vẫn cường tráng. Ngồi xuống ghế, trông anh hoàn toàn khỏe mạnh. Ngay khi tôi đang lơ đãng quan sát hành động của anh ấy, anh ấy thở dài và nói, “… Thật không tốt chút nào. Tôi đã quá lan man ra khỏi câu chuyện của chúng ta. "

“Sự thật là, cậu thấy đấy. Có một điều tôi chưa từng nói với bất kỳ ai ”.

Căn nhà lặng im như tờ, hẳn anh ấy sống một mình. Có vẻ có một số phòng khách dành cho khách như phòng tôi đang được mời vào đây, nhưng không có một âm thanh nào cả. Không một bóng người được nhìn thấy, và ngôi nhà quá lớn và tĩnh lặng dành cho một người ở. Thấy tôi nhìn xung quanh, người đàn ông cười, "Đây là một sự đền bù." Có vẻ như cậu sẽ được ban cho một ngôi nhà nếu cậu phục vụ đất nước trong một thời gian dài.

"Bây giờ, về phụ thân.... không, về cha của cậu."

Tôi không biết tại sao ông ấy lại thay đổi quyết định của mình. Nhưng có thể không có bất kỳ ý nghĩa nào đằng sau nó.

“À..vâng.”

Không để tâm đến cái gật đầu ngại ngùng của tôi, anh ấy bắt đầu nói với tôi rằng có rất nhiều điều anh ấy không hiểu về những giây phút cuối cùng của cha.

“Cha của cậu được cho là đã tử nạn trên chiến trường, nhưng không phải như vậy.”

"……..Dạ?"

Lời thú nhận đột ngột này khiến tôi bất ngờ và không thể thốt lên câu nào. Khi tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ấy, người đàn ông cúi đầu, "Tôi xin lỗi." Tôi không thể hiểu vì sao anh ta lại xin lỗi và chìm trong im lặng. Sau đó, anh ta tiếp lời, "Tôi xin lỗi vì đã nói dối về việc cha cậu tử nạn trên chiến trường."

“Vào thời điểm đó khi tôi thông báo cho cậu về cái chết của cha cậu…, tôi, không phải là tôi định nói dối cậu. Nhưng, cái chết của ông ấy được coi là bí mật quốc gia, nên tôi không dám nói điều đó ”.

“…”

Tiếng thở dài của anh ấy vang vọng khắp căn phòng.

“Cha của cậu…. ông ấy nhận mệnh lệnh từ quốc gia và dường như đang thực hiện một số loại nghiên cứu. Tôi không biết chúng về cái gì. Ngay cả khi ra chiến trường ông ấy cũng mang theo một chồng tài liệu đồ sộ về ma pháp. Ông ấy nắm chặt cây bút của mình trong khi cau mày, để lộ ra một biểu cảm nghiêm trọng. ”

“....Thật vậy sao…”

Tôi nghe những người xung quanh nói rằng cha rất say mê nghiên cứu, vì vậy chúng hẳn rất khả thi. Chỉ là tôi không thể hình dung ra hình bóng của cha, vẫn cầm bút của mình ngay cả trên chiến trường. Nó gần giống như một câu chuyện kỳ ảo tựa như một câu chuyện cổ tích. Đó cũng là minh chứng cho sự tồn tại của cha xa vời như thế nào đối với tôi. 

“Tôi nghĩ nó đã xảy ra… một ngày trước khi cha cậu qua đời. Tôi được thông báo rằng ông ấy muốn bàn bạc gì đó với tôi. "

Người đàn ông chớp mắt nhiều lần trước khi thở ra một hơi dài nặng nề. Ánh mắt anh lướt qua cảnh vật ngoài cửa sổ như đang nhìn về một miền xa xăm. Phải chăng anh đang hồi tưởng lại những gì xảy ra khi ấy?

“Tôi nhớ ông ấy đã nói rằng ông sẽ tiến vào một danh giới vô định và ông muốn hoàn thành một ma pháp mà từ trước đến giờ chưa có ai hoàn thiện được. Đối với tôi, tất cả đều vô nghĩa và tôi không hiểu gì cả. Nhưng trông ông có vẻ rất hạnh phúc ”.

Ông ấy kể với tôi tất cả những điều đó tại một góc ở chiến trường, khẽ khàng thì thầm mọi thứ vào tai tôi để giải thích. Tôi tự hỏi liệu cha tin tưởng anh ấy nhiều tới vậy. Mặc dù có vẻ cha không kể chi tiết nội dung nghiên cứu của mình, nhưng cha vẫn rất thành thật với anh. Tôi nghĩ rằng thật khó để bắt gặp cảm xúc vui vẻ trên gương mặt vô cảm của cha.

“…… Cậu có biết cha cậu đang nghiên cứu ma pháp nào không?”

Ánh mắt anh ấy quay lại hiện tại và đang nhìn chằm chằm vào tôi. Hàng lông mi dài tới không ngờ phủ lên đôi mắt hạnh nhân nghiêm nghị của anh.

“… Em đã có một vài giả thuyết. Nhưng em không có bất kỳ bằng chứng nào. "

"Là vậy sao. Đó là lý do tại sao cậu đến đây. "

Khi tôi gật đầu, anh rời mắt đi. Chắc chắn, anh ấy nghĩ tôi đến đây để tìm hiểu về nghiên cứu của cha và tôi sẽ không hỏi bất cứ điều gì khác. Sau một lúc, anh ấy phá vỡ sự im lặng.

"Lúc ấy…. Tôi không thể nào quên thời điểm tôi thông báo cho cậu về cái chết của cha cậu. "

Giọng anh bình tĩnh nhưng lại có phần lẻ loi và run rẩy. Trong vô thức, tôi đè nén ngực mình. Không phải tôi bị đau, nhưng tôi không thể kiềm được. Bởi nếp nhăn giữa hai hàng lông mày biểu lộ rằng anh ấy đang đau khổ đã khiến tôi bị thu hút.

“Đó là lần đầu tiên tôi thông báo cho gia quyến về cái chết của một người nào đó. Nếu ở trong quân đội, cậu sẽ phải trải nghiệm điều đó một vài lần. Việc này… Tôi nghĩ ai cũng phải trải qua, nhưng tôi không giỏi làm vậy. ”

“… Đúng vậy, nó là như vậy.”

"Ồ"

Tôi chưa bao giờ trải qua những điều tương tự như anh ấy, nhưng tôi cảm thấy tôi có thể hiểu ý anh. Ít ai có thể giữ được bình tĩnh khi chứng kiến một người rơi vào tuyệt vọng.

“Nhưng tôi nghĩ tôi phải tự mình nói với cậu. Đó là trách nhiệm được giao cho tôi. ”

"Trách nhiệm?"

"Đúng. Tôi có trách nhiệm với tư cách là người đã chứng kiến cái chết của ông ấy ”.

Ngón tay tôi giật giật. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng thật khó để giữ bình tĩnh. Sự lo lắng của tôi chắc chắn đã truyền sang anh ấy khi hai chúng tôi mặt đối mặt. Không khí giữa hai chúng tôi trở nên đặc quánh lại như mất dần oxy, như thể oxy bị cướp đi. Hơi thở chúng tôi trở nên gấp gáp hơn.

Chúng tôi đang tiến gần đến điều tôi muốn biết nhất. Tôi mơ hồ nghĩ như vậy.

“Đó là một ngày mưa. Chúng tôi không ở trên chiến trường, nhưng đó cũng không phải nơi thanh bình, yên ổn. Khi tôi nhắm mắt lại, tôi nhớ những quả cầu lửa đã bay về phía chúng tôi từ trại địch. Dù có mưa, mặt đất vẫn nhuộm một màu đỏ. Có lẽ nhờ câu thần chú nhưng… khá lạ khi nhìn thấy những quả cầu lửa lơ lửng trong không khí. ”

mà, cuộc nói chuyện hôm nay không phải về việc này, anh ấy hắng giọng.

“Trụ sở quân đội được đặt ở một nơi khác với nơi chúng tôi đang dựng trại. Chúng tôi đã ở bên ngoài nhiều ngày, tôi đoán đó là khoảng thời gian mệt mỏi nhất trong cuộc đời tôi. Một vài người vẫn thức để canh chừng trong khi chúng tôi chợp mắt để giảm bớt sự mệt mỏi. …… Đó là khi cha cậu xuất hiện. ”

Sau đó, người đàn ông lặng lẽ kể lại rằng cha đã gọi anh ra và đưa anh đến một nơi cách xa trại một chút. Ở sâu trong rừng cây dày, dài hun hút này, không một tia sáng nào chiếu tới, tối đến mức anh phải lần mò mới có thể bước đi được. “Nơi ông ấy dẫn tôi đến là một hang động,” người đàn ông thủ thỉ. Bầu không khí trong phòng lúc này khiến nó trông như cha đang ở đây, đi trước mặt anh. Tôi ngước nhìn khuôn mặt anh trong khi xoa xoa cánh tay vì nổi da gà. Mặc dù anh ngồi đối diện tôi, nhưng đôi mắt anh như nhìn thấy gì đó trên đầu tôi.

“Như thể chúng đang trôi nổi trong bóng tối, một ma phương kỳ lạ bao xung quanh tới tận miệng hang. Tôi không biết những biểu tượng này có nghĩa gì, và có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu được chúng. Ông ấy có thời gian để chuẩn bị cái này từ khi nào… ”

Nó rất đẹp, anh nói, bộc lộ cảm nhận thực của anh. Nhưng sự thật chắc chắn như anh đã kể. Ma phương của cha giống như một bức tranh hùng vĩ và lộng lẫy. Nếu bản thân tôi chứng kiến chúng từ xa thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Nó giống như cách một nhà toán học bị mê hoặc trong những công thức học thuật. Các pháp sư cũng vậy, sẽ bị hớp hồn bởi một ma phương hoàn thiện.

“Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy muốn tôi tận mắt chứng kiến sự hoàn thiện của ma phương này bởi vì ông cần một nhân chứng. Một ai đó công nhận đây không phải lừa lọc. Ông ấy cần mọi sự đề phòng bởi vì đây là một phép thuật đáng kinh ngạc ”.

Người đàn ông dừng lời ở đây và dường như phải hít thở một chút. Tôi thấy yết hầu của anh chuyển động lên xuống mỗi khi anh nuốt nước bọt.

“Ông niệm một câu thần chú rất dài. Tôi đứng dõi theo ông ở một khoảng cách hơi xa. Vì ông đã dặn tôi tuyệt đối không bao giờ được bước lên ma trận ”.

Trong một tíc tắc, khoảng thời gian khi những biểu tượng được vẽ trên sàn nhà ùa về trong tâm trí tôi. Không có cách nào trốn thoát. Bên trong căn phòng mà tôi bị ép buộc phải vào, tôi run rẩy, la hét trong nỗi khiếp đảm. Cửa không mở dù cho tôi có khóc. Câu thần chú vang vọng từ phía bên kia nghe giống như một lời nguyền. Mỗi khi nhớ lại thời khắc đó, ngón tay tôi lại run lên.

“Ở nơi ánh sáng mạnh mẽ đó, tôi đã nhìn thấy cha của cậu lần cuối cùng. Trong vô thức, tôi đưa tay về phía ông… Tôi nghĩ có lẽ ông ấy cũng đang đưa tay về phía tôi ”.

“Đưa tay ra…”

"Đúng. … Có vẻ như, ông ấy đang cần được giúp đỡ. ”

"… cần được….?"

Khi tôi đang cố gắng nhả ra những từ ngữ tương đồng trong cuộc trò chuyện với một giọng nói khàn khàn, người đàn ông tận tâm trả lời từng câu một với vẻ mặt khổ đau, tựa như anh ta đang nhìn thứ gì đó đáng thương hại.

“Chắc chắn, một điều gì đó nằm ngoài dự đoán của ông ấy hẳn đã xảy ra. Đó là những gì tôi nghĩ…. Ma thuật của ông, đã thất bại…. ”

Một sự im lặng đến mức khiến tôi nghĩ rằng mọi âm thanh đã bị loại bỏ khỏi thế giới ập xuống chúng tôi. Trước mặt tôi, đôi môi của người đàn ông kể lại những sự việc xảy ra ngày hôm đó có vẻ đang mấp máy. Nhưng tai tôi không thể nghe rõ lời anh ấy nói, não của tôi đã không hoạt động bình thường. Tôi cảm thấy như vậy đấy. Mặc dù tôi hiểu những âm từ được phát ra khỏi đôi môi người đàn ông ấy, tôi vẫn cần rất nhiều thời gian để định nghĩa chúng. Tiếng động mà tôi tạo ra khi nuốt nước bọt vang lên dữ dội bên tai.

"Cha của cậu đã tan thành cát và biến mất."

Người đàn ông nói rằng vào giây phút cuối cùng, ngón tay của họ đã chạm vào nhau. Anh ấy miêu tả cảm giác như nắm một vốc cát.

“…. Một nơi nào đó… một không gian nào đó… không phải ông ấy đã dịch chuyển đi nơi khác sao…? ”

Tôi biết rằng môi mình đang run lên một cách thảm hại. Chúng chắc chắn đã nhợt nhạt, mất hết màu sắc. Khi tôi vô tình nhìn xuống, tôi thấy trên đùi mình, đôi tay đang nắm thành nắm đấm đang run rẩy đến mức không thể kiềm chế được. Cổ họng tôi như bị bóp nghẹt, đau đớn khi cất lời.

“Không phải vậy. Nó khác nhau. Cốt lõi của chuyện này khác nhau. Đây có lẽ là điều mà chỉ người chứng kiến những giây phút cuối cùng của ông ấy mới có thể hiểu được, nhưng …… Cha của cậu… chắc chắn, vào thời điểm đó… ông ấy đã chết ngay trước mắt tôi. ”

Ông biến thành cát, vỡ vụn và tan biến.

Khi anh ta nói như vậy, giọng nói của anh trở nên khàn khàn rồi dừng lại. Như thể để nói ra là một sự đau đớn khó tài nào chịu đựng được. Sau đó, anh ta lẩm bẩm, “Tôi không thể…. cứu ông ấy…” Sức nặng đè nén trong giọng nói của anh. Nghĩ đến việc lúc nào anh cũng luôn đau khổ vì sự thật này. Theo phản xạ, khi tôi nói với anh ấy, "Anh không làm gì sai cả", anh ấy chớp mắt vài lần rồi lặng lẽ cúi đầu xuống.

“Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ai đó chết trước mặt mình. Ngày ấy, rất nhiều chiến hữu của tôi đã hy sinh…. Nhưng, với cha của cậu, tôi không thể mang về bất kì kỷ vật nào. "

Ít nhất, tôi cũng muốn mang về cho cậu một thứ gì đó thuộc về ông ấy, anh tiếp tục, lắc mạnh đầu. Sau đó anh tiếp tục nói điều gì đó. Nhưng tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng, từ ngữ trôi nổi vô định. Liệu anh có thấy cảm xúc của tôi hay không? Người đàn ông đã chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của cha đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Và anh nở một nụ cười yếu ớt, "Nhìn cậu thật giống cha của cậu." Trông biểu cảm không phù hợp với khuôn mặt nghiêm nghị của anh. Có lẽ, anh nhớ cha tôi.

Hẳn anh tưởng tượng ra rằng tôi rất giống cha tôi. Tuy chúng tôi có cùng màu mắt và tóc, nhưng các đường nét của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên, ở đâu đó trong tôi, anh ấy đã nhìn thấy cha tôi. Sau đó, tôi muốn anh ấy nói với tôi. Nói cho tôi biết, người cha đang sống trong tôi đang nói gì? Có phải ông đang cố gắng truyền đạt điều gì đó cho tôi không?

Làm ơn hãy cho tôi biết.

Tôi nên làm gì?

*

*

Và thế, tôi đã làm gì sau đó? …… Thực lòng mà nói, tôi chẳng làm gì cả. Giả vờ bình tĩnh và điềm đạm, tôi trở lại cuộc sống bình yên chưa từng thay đổi của mình. Tôi đã làm việc với tư cách là một ma pháp sư theo hợp đồng và Emma cũng nhận được yêu cầu với tư cách một thợ làm búp bê. Cả hai chúng tôi đều hoàn thành công việc của mình, chúng tôi dùng bữa cùng nhau, cười nói về những điều không quan trọng và cùng nhau đi ngủ. Xét theo người người, chúng tôi giống như một cặp đôi bình thường mà bạn có thể trông thấy ở bất cứ đâu. Đó là một cuộc sống thường nhật, nơi chúng tôi đang theo đuổi một hạnh phúc giản dị. Tôi không muốn mất những tháng ngày này. Tôi sợ hãi, tôi vô cùng sợ hãi. Một nghi vấn rất quan trọng đang lởn vởn trong đầu tôi. Bất chấp tất cả những hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu, liệu tôi có nên kể mọi chuyện cho Emma nghe?

…… Nhưng một ngày nọ, bất ngờ có một sự thay đổi đột ngột. Không phụ lòng mong mỏi của tôi. Hôm ấy, chúng tôi quyết định đến công viên để đi dạo, điều mà đã lâu rồi chúng tôi thực hiện, vì vậy, chúng tôi rời khỏi biệt thự, chỉ hai chúng tôi. Chuyện xảy ra vào một buổi chiều sớm yên bình.

Công viên mà chúng tôi cùng nhau tới khá gần biệt thự, đó là một nơi thư giãn mà bất cứ ai cũng có thể tới mặc cho địa vị xã hội. Thế nên xung quanh khá là đông đúc. Không ai bận tâm đến việc trẻ nhỏ la hét khi vui đùa, hay cả khi chúng chạy nhảy khắp nơi, nơi này chủ yếu dành cho gia đình. Ngoài các gia đình, bạn có thể thấy những đôi trai gái, có thể là người yêu, đi dạo quanh trong khi thân mật với nhau hoặc một vài người trông như bằng hữu đang trò chuyện vui vẻ. Không hiểu sao khi quan sát khung cảnh này, tâm trí tôi bình tĩnh lại. Nhìn xung quanh, tôi phát hiện ra đài phun nước khổng lồ được bao quanh bởi một khu vườn được bố trí đẹp mắt bởi bàn tay con người. Bất kể tôi nhìn nó bao lâu, tôi không bao giờ cảm thấy chán. Những bông hoa theo mùa nở rộ đầy màu sắc trông thật choáng ngợp. Chúng tôi rảo bước giữa chúng, tay trong tay. Bước chậm rãi quanh khu vườn với những cuộc hội thoại không dứt. Ánh sáng mặt trời không quá mạnh cũng không quá yếu. Thứ ánh sáng êm dịu đang len lỏi làm chúng tôi cảm thấy rất dễ chịu. Những ngón tay chúng tôi đan chặt vào nhau và cảm giác như thể chúng sẽ không thể tách rời.

“Rya?

Đôi khi, Emma gọi tên tôi mà không có lý do. Khi tôi nghiêng đầu, em ấy sẽ mỉm cười. Em có điều gì muốn nói hay không? Tôi không thể đoán được. Tuy nhiên, khuôn mặt của Emma trông khá dịu dàng và điềm tĩnh. Tôi tự hỏi liệu em có nhớ về lúc tôi thể hiện sự buồn rầu trong phòng ngủ. Kể từ đó, Emma dường như luôn chăm chú quan sát tôi. Đôi mắt em dường như kèm theo một tia sắc bén. Nó khiến tôi đôi chút không thoải mái. Tôi nhận thấy em đang lo lắng. Nhưng tôi không tự tin rằng mình có thể giải thích tình hình tôi đang gặp phải.

Cuối cùng, tiếng chuông báo đã đến trưa vang lên từ một nhà thờ gần đó. "Chúng ta có nên nghỉ ngơi một chút không?" Đồng tình với chủ ý của em, chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó. Từ chiếc giỏ mà Emma đã mang theo, em lấy ra bữa ăn nhẹ do những người hầu chuẩn bị. Nó bao gồm trái cây, bánh mì và đồ uống. Đối diện ánh nhìn của tôi, em nhẹ nhàng mỉm cười và lấy ra một loại trái cây. Sau đó, với những ngón tay trắng nõn, em khéo léo cầm dao và gọt vỏ. Em rất khéo léo với tư cách nghệ nhân điều khiển rối. Dẫu vậy, tôi biết em đã tập gọt trái cây. Gần đây, câu nói yêu thích của Emma là "Em muốn sống trong một căn nhà nhỏ hơn." Một ngày nào đó, hãy cùng nhau rời khỏi biệt thự, em ấy nói. Và chúng ta sẽ sống mà không cần thuê người hầu, chỉ hai chúng ta, chỉ gia đình của chúng ta. Đối với tôi, một người mang tước hiệu quý tộc, việc sống như thế này sẽ gây ra một vấn đề về danh tiếng và thể diện và sẽ khá khó khăn. Nhưng với cá nhân tôi, ngay từ đầu tôi không hề tự hào mình là một quý tộc và gợi ý của Emma thực sự không tồi. Em đang cố gắng học nấu ăn để hỗ trợ tôi và giúp đỡ tôi. Em bắt đầu tự mình vào bếp, nhờ đầu bếp chỉ dạy. Nếu một ngày nào đó chúng tôi chỉ sống với nhau chỉ có hai người, chúng tôi sẽ phải tự mình làm mọi thứ. Ánh mắt nghiêm túc của em thể hiện rõ sự quyết tâm.

Tôi đã hạnh phúc. Tôi thực sự, rất hạnh phúc, hạnh phúc vô vàn. Đó là lý do tại sao, tôi nghĩ rằng nếu tôi phải nói với em ấy mọi thứ, thì giờ chính là lúc. Nếu tôi bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không còn lần sau. Hạ quyết tâm, tôi mở miệng. Tại thời điểm đó.

“…… Rya.”

Em ấy gọi tôi với một giọng lạ. Nó nghe như thể em thốt ra trong tiếng thở hổn hển. Nó khiến tôi nghĩ rằng em bị nghẹn thở.

“… Rya! Rya !! ”

Tôi nghe thấy một một tiếng hét ngay bên cạnh tôi. Tự hỏi chuyện quái quỷ gì đã xảy ra, tôi nhìn Emma và nhận thấy môi em ấy đang run lên vì sợ hãi. Sau đó, theo hướng nhìn của em, tôi cũng há hốc mồm.

“… Đây… đây là gì…”

Tôi quá bối rối, thậm chí không biết bản thật đã thì thầm những lời này hay không. Thật kỳ lạ khi tôi không hét lên.

… Các ngón tay của bàn tay phải của tôi đang rơi rụng.

Emma nắm lấy khuỷu tay phải của tôi. Sau đó, với tay còn lại, em chộp lấy những ngón tay đang rơi của tôi trong không trung. Từ những ngón tay mảnh mai của em, một thứ gì đó giống như cát tràn ra. Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra “thứ gì đó” có hình dạng giống như những ngón tay của tôi. "Không! Không! ... Ôi Chúa không! Chuyện gì đang xảy ra thế này...!" Cả Emma và tôi đều rơi vào hỗn loạn. Trái ngược với tôi, người còn đang ngơ ngác, em ngay lập tức gom lại những mảnh cơ thể rời rạc của tôi. Mặc dù chúng tôi không hiểu rõ chúng là gì. Thoáng chốc, lòng bàn tay tôi vỡ vụn. Cánh tay tôi tạo ra một tiếng động đổ nát. Lúc đó, Emma hít lấy một hơi đặc biệt lớn, miệng há to.

Tôi nghĩ em ấy có lẽ muốn hét lên.

Có rất nhiều người xung quanh chúng tôi. Không ai nhận ra điều gì đã xảy ra với tôi. Sát gần nhau, chắc chắn tôi và Emma trông giống như một cặp đôi ăn ý. Theo bản năng, tôi lấy tay trái che miệng em. Emma cao hơn tôi, nhưng có lẽ do giới tính của chúng tôi, bàn tay của tôi lớn hơn. Một tay là đủ che miệng em. Emma mở to mắt nhìn tôi. Sợ hãi, bối rối và khiếp đảm, nhiều cảm xúc khác nhau hòa lẫn trong mắt em.

"Đừng hét."

Giọng nói không đáng tin cậy, giống như giọng của một đứa trẻ nhỏ, thốt ra từ môi tôi. Quên cả chớp mắt khiến mắt em đã trở nên khô. Khuôn mặt tôi được phản chiếu trong con ngươi của em.

"Xin em đừng hét."

Giọng nói run rẩy của tôi phân tán trong bầu không khí tĩnh lặng. Khuôn mặt của Emma dần dần tái đi và tôi phát hiện ra em đang không ổn định. Đôi môi chúm chím của em đang chuyển động nhẹ tựa như đang quằn quại. Ah, không, không phải vậy. Người đang không ổn là tôi. Mặc dù ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào chúng tôi, cơ thể tôi vẫn không ngừng thấy lạnh lẽo. Tôi nghĩ rằng có thể, máu đang chảy ra khỏi cánh tay phải bị mất của tôi. Nhưng đồng thời, tôi hiểu rõ ràng không phải vậy. Mặc dù tôi đột ngột mất đi cánh tay của mình… tôi không hề đau đớn. Thay vì đau, tôi không cảm thấy gì, đến mức có thể khiến tôi bắt đầu nghi ngờ liệu ngay từ đầu tôi có biết đau là gì. Đó không phải là một cảm giác tê liệt, giống như ngay từ ban đầu, tôi chưa bao giờ có một cánh tay phải. Tới mức mất đi cánh tay phải…… tôi không cảm thấy một chút khó chịu nào.

“…”

Trong khi vẫn che miệng Emma, tôi chăm chú nhìn em ở khoảng cách đủ gần để mí mắt chúng tôi chạm vào nhau. Khi làm điều đó, tôi nhận thấy cổ họng em đang giật giật. Bởi vì tôi đã dùng quá nhiều lực để che miệng em, Emma không thể thở được. Trong cơn hoảng loạn, tôi rút tay ra và em hít một hơi thật nhanh, phát ra tiếng thở khò khè. Tuy nhiên, có vẻ như em không thể hoàn toàn ổn định nhịp thở của mình. Em ho dữ dội trong khi vuốt ngực.

“Anh-thực lòng xin lỗi em, Emma…!”

Thấy em sắp gục xuống băng ghế, tôi cố gắng lấy tay đỡ em ấy, nhưng rồi đờ ra trong sửng sốt. Cánh tay đáng lẽ phải ở đây để ôm lấy em giờ đã không còn nữa. Theo bản năng, tôi dùng tay trái nắm lấy ống tay áo của cánh tay phải. Tôi không nhận thức rõ được, nhưng tôi đã thực hiện hành động này để xác nhận cánh tay phải của mình đã không còn tới mức nào. Trước mặt Emma, người đang thở trong đau đớn, sự chú ý của tôi bị phân tâm bởi cánh tay đã mất của mình. Mặc dù tôi gần như bóp nghẹt hơi thở của em.

"… Tại sao?"

Tôi không biết ai trong chúng tôi đã hỏi điều đó. Cuối cùng khi em ngẩng mặt lên, từng giọt nước mắt rơi xuống. Chúng được sản sinh ra bởi trước đó em đã ho dữ dội? Hay là do cảm xúc của em dâng trào? Có lẽ, cả hai đều đúng. Khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt của Emma méo xệch đi khi em thì thầm "Tại sao?" "Tại sao anh làm vậy?" "Tại sao nó lại trở nên như thế này?" "Tại sao?" "Tại sao?" Em chưa trực tiếp hỏi những câu hỏi này nhưng tôi có thể nghe thấy vì đôi mắt lưỡng lự và bối rối của em đang nhìn chằm chằm vào tôi, cố gắng nhìn thấu tôi. Sau đó, với những ngón tay run rẩy, em lần theo các đường nét trên khuôn mặt tôi. Chúng run rẩy dữ dội, không thể nào che giấu được. Không nghĩ ngợi gì, tôi cố gắng nắm lấy tay em. Một lần nữa, tôi phải ý thức được rằng, tay phải của mình đã biến mất.

“Nó đâu mất rồi…? Tay phải của anh… ở đâu? ” Emma hỏi trong khi giật lấy tay áo bên phải của tôi. Nhưng thứ lẽ ra phải ở đó đã không còn.

“Nó có phải là một loại ma thuật nào đó không? Anh đang cố làm em ngạc nhiên à? Đây chỉ là một trò đùa, phải không? "

Nước mắt làm nhòe đi đôi đồng tử đang đảo quanh của em. Là như vậy, phải không? Giọng em yêu cầu tôi xác nhận dường như đã biết câu trả lời. Khuôn mặt em đang nhìn chằm chằm vào tôi nhuốm màu sợ hãi. Nếu cánh tay của ai đó biến mất trước mắt bạn, thật bình thường nếu bạn cảm thấy bất ổn. Điều đó càng đúng hơn nếu người đó là chồng của bạn. Chắc chắn không ai giữ được bình tĩnh.

“Rya…”

Trong tiếng thầm thì của em, tôi nghe thấy sự bối rối, sợ hãi và cảm giác khẩn cấp bức thiết như đang van nài tôi. Rồi khoảnh khắc tiếp theo, em ấy mạnh mẽ đứng dậy và cố gắng kêu cứu, “Ai đó…” Tôi bật dậy và ôm lấy em. Cánh tay trái của tôi vòng qua eo Emma. Với chút sức lực, tôi cố gắng kéo em ngồi lại băng ghế dài. Tôi mạnh mẽ, dứt khoát ôm em khi em miễn cưỡng vùng vẫy. Để thay thế cho cánh tay đã mất, tôi dồn lực vào phần trên cơ thể để ngăn Emma cử động mặc dù em cao bằng tôi.

Em muốn tìm kiếm sự giúp đỡ như thế nào? Em ấy muốn cầu cứu ai?

Đối với người được yêu cầu giúp đỡ, anh ta sẽ nhìn tôi với ánh mắt thế nào? Nói một cách đơn giản, tôi nghĩ anh ấy sẽ sợ. Tôi có thể tưởng tượng mình, người không rơi ra một giọt máu nào dù mất đi một cánh tay, sẽ trông như thế nào trong mắt người khác. Emma, bán thất thần, nhìn em nhìn tôi mông lung. Em mang biểu hiện của một người đã chứng kiến điều không thể ngờ, nhưng bất kỳ ai đã nhìn thấy tôi có lẽ cũng sẽ có biểu hiện tương tự. Rốt cuộc, ngay cả tôi cũng không thể tin được những gì đã xảy ra với mình. Một tiếng động khó chịu đang vang vọng trong tai tôi. Khi tôi cố gắng kiểm tra xem đó là gì, tôi nhận ra đó là tiếng tim mình đập.

“…… Cái gì đó… anh có biết gì về nó không?”

Đã bao nhiêu thời gian trôi qua trước khi Emma hỏi tôi câu hỏi đó?

“Này, Rya. Tại sao nó lại trở nên như thế này? Anh có biết không, gì cũng được? ”

Em dường như đã định thần lại một chút và lần này khi em lặp lại câu hỏi của mình, giọng điệu của em khá khác so với lúc nãy. Đột nhiên, phần còn lại của một loại trái cây lăn dưới chân và lọt vào tầm nhìn của tôi. Emma hoặc tôi, một trong số chúng tôi, dường như đã đè bẹp nó dưới chân. Phần thịt đỏ của chúng rải rác đầy đất.

Bên tai tôi vọng lại câu nói của vị cựu binh đó. "Cha của cậu đã hóa thành cát và tan biến."

……… Ông hóa thành cát, vỡ vụn, và tan biến.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại