Hiệu trưởng Kampa lại hừ lạnh một tiếng. Lão quăng phiếu điểm của hai người lên bàn, nói: “Các cậu thật sự muốn tăng học phần lên sao?”
“Vâng... Vâng, tiên sinh.”
“Rất tốt, vậy thì không cần tới học kỳ mới. Hiện tại ta có một nhiệm vụ muốn giao cho các cậu. Chỉ cần các cậu hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ lập tức tăng thêm năm mươi điểm học phần cho mỗi người. Sao, có muốn làm hay không?”
Ins Milton ngẩng đầu, kinh ngạc vì con số năm mươi này quá lớn. Tuy nhiên Fuerth thì không quan tâm những chuyện đó, vội vàng gật đầu nói: “Làm! Chúng em làm!”
“Đã muốn làm, trước tiên trả lời ta, nơi chứa nhiều lương thực nhất trong ký túc xá khu D là nơi nào?”
Khu D? Hai người suy ngẫm. Fuerth mơ mơ hồ hồ, ngược lại là Ins Milton động não nhanh, hồi đáp: “Tiên sinh, là ‘Yến Hội Trà Quán’.”
“Không sai. Thời gian gần đây cái Trà Quán này thường hay mất lương thực vô cớ. Nên tối nay ta muốn các cậu đến trông coi, bắt tên trộm lương thực kia. Sau khi bắt được thì mang tên trộm đó tới nơi này. Nhưng nếu các cậu trông coi không cẩn thận, để hắn trộm đồ lần nữa... Đến lúc đó, trước tiên các cậu phải nói cho ta biết.”
Đây thật là một nhiệm vụ kỳ quái, Ins Milton và Fuerth nhìn lẫn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết hiệu trưởng Kampa đang có ý gì.
“Tiên sinh, tên trộm kia chỉ trộm lương thực thôi sao? Nếu như vậy, đối phương có phải là chuột, hoặc sinh vật khác hay không?” Fuerth hỏi.
Kampa ngẩng đầu, hừ một tiếng. Một tiếng này khiến Fuerth không khỏi lui về sau một chút, tiếp theo, vị hiệu trưởng này liền nói ra một câu làm lòng người rét lạnh ——
“Sinh vật khác? Ừm... Có lẽ, thứ mà các cậu phải đối mặt, nói không chừng thật sự là một con ‘dã thú’ đấy.”
_______________
Trời đêm trống trải chậm rãi biến mất, thay vào đó, là bóng tối bị những tầng mây đen che chắn. Trăng và sao đều trốn phía sau tầng mây thật dày, giống như sợ hãi cái gì đó, không dám để lộ một chút ánh sáng.
Ký túc xá về đêm rất yên tĩnh.
Thật sự khó mà tưởng tượng, buổi đêm của một ngày mùa hè lại có thể yên tĩnh như thế này. Gió thổi cuốn theo lớp quần áo đơn bạc bay lên, mang đến cho người ta một sự lạnh lẽo không tên.
Fuerth xiết chặt quần áo trên người, cùng Ins Milton đi song song vào “Yến Hội Trà Quán. Ins Milton lấy chìa khóa mở cánh cửa bị ba tầng xích sắt khóa chặt ra, đi vào.
“Này, cậu nghĩ ‘dã thú’ mà Kampa nói khi nãy... Là gì?”
Fuerth không chờ Ins Milton hoàn toàn khóa cửa lại, đã ngồi xuống một cái bàn gần đó.
“Tôi không biết.” Ins Milton khóa cửa xong, nhún nhún vai. Cậu sờ sờ gương mặt đầy tàn nhang của mình, hừ một tiếng, “Có lẽ ý Kampa là đối phương không phải con người mà là một con ma thú chăng.”
“Ma... Ma thú?!”
“Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng lớn tiếng thế.”
Fuerth che miệng lại, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nói: “Đối... Đối phương là ma thú? Vậy chúng ta phải làm gì?!”
Ins Milton ngồi xuống trước mặt Fuerth, nói: “Làm sao là làm sao, đương nhiên là bắt nó rồi. Cậu đừng quên, năm ngoái Desset thiếu gia chỉ dùng sức mạnh của một người đã chế ngự được ba con ma thú Cấp Một. Còn con ma thú này chỉ biết ăn trộm lương thực, thì chắc chẳng mạnh mẽ thế nào đâu. Tôi thì quan tâm năm mươi học phần này hơn, cái này có quan hệ tới thể diện của tôi.”
Fuerth cười ngu ngơ, cậu vươn tay, vỗ nhè nhẹ vào vai Ins Milton , cười nói: “Đúng đúng đúng! Mọi anh em trai, anh em họ cậu đều là hệ Vũ Đấu hoặc là hệ Túng Thạch, chỉ có một mình cậu vì tư chất không cao, chỉ có thể vào hệ Khoa Học Kỹ Thuật. Nhưng kỹ thuật chế tạo của cậu cũng không có gì đặc biệt, nếu như thành tích học tập lại không tốt, này thật đúng là... Ặc...”
Miệng Fuerth bị rút gân, bởi vì cậu nhìn thấy cặp mắt tràn ngập ác độc của Ins Milton.
“Thật... Thật xin lỗi...”
Ins Milton hừ một tiếng, nói: “Thực lực cao thì sao? Trong thế giới sau này, người biết dùng não càng hữu dụng hơn kẻ chỉ biết dùng sức. Những kẻ chỉ biết chém chém giết giết cũng chỉ có thể bị loại người như tôi dắt mũi đi khắp nơi thôi. Trừ Desset thiếu gia ra, tôi dám cam đoan trong học viện này có ai thông minh hơn tôi! Cậu dám cược với tôi không?”
Fuerth duỗi duỗi đầu lưỡi, không nói thêm gì nữa. Xác thực, trừ thiên tài năm mươi năm mới có một, mặc kệ học tập hay thực lực vượt xa người thường như Drau Desset ra, thật đúng là không có người đồng lứa nào có trí lực sánh ngang với tên tàn nhang này cả. Trong giải đấu cờ tướng của Học Viện lần trước, cậu ta cũng chỉ thua mỗi Drau mà thôi, vững vàng ngồi trên ngai vàng hạng hai.
Màu đen bên ngoài càng trở nên dày đặc hơn, trừ ánh đèn lấp lóe trong quán ra, tất cả mọi thứ đều đã chìm vào bóng tối. Hai đứa trẻ này đang trò chuyện dưới ánh sáng, bàn luận về năng lực của mình.
Phải, bọn họ vẫn luôn ở trong ánh sáng. Mà khi “bóng tối” dần dần tuôn ra, “ánh sáng” luôn là thứ đầu tiên bị nuốt chửng.
Sạt... Sạt...
Gió thổi vào đại thụ trang trí bên ngoài, tiếng lá cây cọ vào nhau nhẹ nhàng vang lên...
“Ừm?!”
Ins Milton đang cao giọng đàm luận mình thắng giải đấu cờ kia thế nào thì đột nhiên im miệng! Cậu thình lình đứng lên, dán mặt lên cửa kính, nhìn ra bên ngoài.
“Sao vậy?”
Fuerth không biết đã lấy ra một túi đồ ăn vặt từ bao giờ, vừa ăn vừa hỏi thăm.
Ins Milton nhìn nhìn, nhưng mặc kệ nhìn chỗ nào, cũng chỉ thấy một vùng tăm tối. Không thấy trời, không thấy dấto, ngay cả cái cây trang trí chỉ cách có ba mét, bây giờ cũng đã ẩn vào bóng tối...
“Thời tiết đúng là hỏng bét.”
Ins Milton lui khỏi cửa sổ. Cậu rút thanh kiếm trên lưng ra, cảnh giác, từng bước một, lui về hướng nhà kho.
“Ins Milton, làm sao vậy?”
“Xuỵt, đừng nói chuyện.”
Ins Milton tiện tay tắt đèn trong quán, trong một màu đen kịt, cậu lặng lẽ mở cửa nhà kho ra ——
“‘Con mồi’ của chúng ta xuất hiện rồi.”
Trong kho hàng cũng chỉ có một màu đen ngòm, Ins Milton một cái tay cầm đèn pin, tay còn lại cầm kiếm, chậm rãi đi một vòng nhà kho. Cậu ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ thông gió trong góc nhà kho.
Ô cửa sổ này được rào lại bằng một khung sắt, mà biên độ có thể mở ra cũng chỉ có không tới mười cm. Tay người có thể luồn vào, nhưng muốn với đến chỗ đặt thức ăn trong này, vậy thì khó càng thêm khó.
Rau xanh và thức ăn các loại trong phòng đều được đặt trên kệ. Tủ lạnh đóng kín mít, thịt và pho mát bên trong hoàn hảo không chút tổn hại. Bên cạnh cửa sổ thông gió có một cái giá treo đầy gậy gỗ dài ngắn không đều, trên đầu mỗi cây gậy gỗ được gắn thêm móc, những cây gậy này được dùng để treo thịt vịt nướng và gà tây. Hiện tại, tất cả những thực phẩm chín kia đều được bỏ vào trong tủ chứa của kho hàng.
Ngoài quán, gió đêm lạnh lẽo thổi phù phù. Những cơn gió đó thổi vào cửa quán ăn, nhưng bị cánh cửa khóa chặt ngăn cản rồi tiêu tán.
Ins Milton vờn quanh một vòng, gọi Fuerth đi cùng vào nhà kho, đồng thời khóa trái cửa từ bên trong. Hai người ngồi xuống trong một góc nhà kho, cảnh giác nhìn lên cửa sổ thông gió.
“Ins Milton...?”
“Tôi không biết thứ vừa đến là gì. Nhưng tôi có thể khẳng định, thứ đó tuyệt đối không thể đi vào.”
Khóe miệng Ins Milton nhếch lên một nụ cười đắc ý, tiếp tục nói: “Cái nhà kho này có hai cửa ra vào. Một cái là cửa sau, dẫn ra bên ngoài, cái còn lại thông với sảnh trước. Hiện tại, cái cửa nào cũng bị tôi khóa chặt cả rồi, nếu như đối phương là một ‘con người’, thì chắc chắn không thể vào được.”
Fuerth kìm nén một hơi, gương mặt phì lũ đỏ bừng lên. Cậu xiết lấy tjanh kiếm trong tay mình, run rẩy nói: “Này... Nếu như đối phương không phải... Người... Mà là... Ma thú thì sao...?”
“Thì giết nó chứ sao nữa.” Ins Milton nhìn thanh kiếm trong tay, cười lạnh nói, “Với sức mạnh của hai người chúng ta, nếu như ngay cả một con ma thú chỉ có biết trộm lương thực cũng giết không được, thì quá vô dụng rồi.”
Sau khi nói xong, trong kho hàng liền yên tĩnh. Hai người cơ hồ đem chính mình hô hấp cũng cho đình chỉ, tất cả đều giơ kiếm, lẳng lặng chờ lấy... Vật kia hiện thân.
Một phút đồng hồ...
Hai phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Mười phút đồng hồ...
Yên tĩnh, bao trùm lên thế giới này. Ngay cả những cơn gió bên ngoài, cũng giống như đang e ngại cái gì đó, không dám thổi quét nữa...
“Đùng! Đùng đùng đùng!”
Đột nhiên! Cửa chính nối với sảnh trước truyền đến một trận tiếng vang đùng đùng đùng! Hai mắt Fuerth bỗng nhiên trợn to, xách kiếm lên, cắn răng! Nhưng mà Ins Milton thì lại bật cười hưng phấn, nhẹ nhàng giữ bạn mình lại.
“Đừng nóng vội, thứ kia bị chặn ngoài cửa nên gấp rồi!”
“Nhưng... Nhưng mà tiếng đập cửa mạnh như vậy!”
“A, cậu nói không sai. Xem ra suy đoán của tôi sai rồi, đối phương căn bản không phải ma thú gì cả, chỉ là một ‘con người’ bình thường mà thôi.”
Ins Milton nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm trong tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn ngược: “Tuy không biết đối phương là ai, nhưng trong tình huống mọi cánh cửa đều bị đóng chặt như vậy, người này chắc chắn không thể vào được.”
“Này... Vậy chúng ta chỉ cần chờ ở chỗ này, đợi đến sáng hôm sau?”
“Đợi đến sáng hôm sau? Tại sao chứ?”
Ins Milton sờ mũi một cái, ngón tay xẹt qua những đóm tàn nhang trên mặt, hưng phấn cười lên: “Fuerth, bây giờ chúng ta cũng coi như là đang chấp hành nhiệm vụ. Nếu như chúng ta không chỉ có giữ được chỗ thức ăn ở nơi này, còn bắt được tẹn ăn trộm kia, điểm học phần đạt được có thể tăng thêm một chút hay không?”
Fuerth sững sờ một chút, nhưng rất nhanh, cậu cũng hưng phấn cười lên.
“Đúng rồi đúng rồi! Hơn nữa... Hơn nữa...” Cậu cũng rút kiếm ra, nụ cười hưng phấn nơi khóe miệng càng trở nên nồng đậm hơn.
“Đúng! Chúng ta có thể giết chết tên ăn trộm kia. Hơn nữa còn là giết một cách quang minh chính đại!”