“Tớ về rồi.”
Khoảng 30 phút sau, Sumire quay lại.
Tôi là người duy nhất ở trong phòng câu lạc bộ.
Căn phòng yên lặng đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng hò hét của các câu lạc bộ đang hoạt động dưới sân, và đã tối dần khi mặt trời bắt đầu lặn.
Chiếu sáng bởi ánh sáng đỏ tràn vào, Sumire chậm rãi tiến đến tôi.
“Cậu đang đọc gì vậy.?”
“À, quyển mà cậu đã gợi ý đấy. Tớ sắp đọc xong rồi. Nó thú vị đến nỗi tớ cứ tiếp tục đọc. Trước khi nhận ra thì quyển sách đã gần hết rồi.”
“Vậy thì cậu đã sắp đọc xong rồi. Tớ sẽ đọc quyển khác trong lúc đợi vậy, nên cậu cứ đọc đi.”
“Thật sao? Nói thật thì, tớ cũng muốn thế. Xin lỗi vì khiến cậu phải đợi.”
“Ổn mà. Đôi khi, cậu sẽ bị cuốn hút, và trước khi nhận ra, cậu đã không thể dừng lại.”
Sumire yên lặng ngồi cạnh tôi và bắt đầu đọc tiểu thuyết mà cô ấy lấy từ cặp.
Tôi tiếp tục đọc.
Nội dung của quyển sách Sumire đã gợi ý cho tôi giống như này:
Nhân vật chính được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng sau khi quan sát người bố chỉ làm việc và người mẹ chỉ cống hiến cho đam me, cô ấy hỏi về lí do mà hai người cưới nhau.
Có phải bởi vì họ muốn có con?
Kể cả đó là thật, họ cũng không thật sự quan tâm đến cô ấy, con của họ.
Có tiền, đồ ăn và nơi ở.
Nhưng không có tình thương.
Lấy bố mẹ như hình tượng xấu, nhân vật chính, người đã quyết định không theo đuổi sự lãng mạn hay hôn nhân, tìm cho bản thân tình yêu chân thành mà không màng lợi ích hay bắt buộc từ bạn bè hoặc đàn ông.
Tình yêu không điều kiện.
Nhân vật chính muốn tìm người có thể yêu cô ấy và người khác mà không cần trả ơn.
Cô ấy muốn yêu một người như thế.
Khi nhân vật chính lên cao trung, cô ấy rời khỏi nhà để tìm kiếm những cuộc gặp gỡ mới.
Và sau đó, cô ấy đã gặp định mệnh của mình.
Nhân vật chính, người bị bắt trong một vụ cướp ở sự kiện mà cô ấy tham gia, đã được cứu bởi một bạn nam cùng lớp người cũng ở đó.
Không lo lắng về mạng sống của chính mình, cậu trai trẻ vẫn bảo vệ nhân vật chính.
Mặc dù cậu ấy rời đi mà không tiết lộ danh tính, nhân vật chính cũng sớm tìm ra việc họ học chung trường, tên, địa chỉ cậu ấy.
Cô ấy tìm hiểu về mẹ, sở thích, gu phụ nữ của cậu ấy, cách đi bộ, cách chạy và kể cả các mối quan hệ.
Nhân vật chính điều tra kĩ càng về cậu ấy.
Sau cùng, cô ấy đã rơi vào lưới tình.
Liệu rằng cô ấy điều tra bởi vì cô yêu cậu hay là cô rơi vào lưới tình khi kết quả của cuộc điều tra rất mơ hồ.
Tuy nhiên, cô ấy chưa từng bị quyến rũ bởi bất cứ ai trước đây.
Nên, cô chắc chắn.
Anh ấy chính là định mệnh.
Và cô ấy quyết định.
Rằng cô sẽ chia sẻ số phận của mình cùng cậu ấy.
Nhân vật chính thắc mắc liệu rằng cô ấy có nên nhốt cậu để cậu ấy không gặp được người khác không, hay họ sẽ hòa quyện vào nhau, ôm ấp nhau mỗi ngày cho đến khi hoàn toàn bị quyến rũ, hoặc có lẽ họ nên kết thúc bằng việc có một đứa con?
Không cái nào bên trên cả.
Có lẽ họ nên rơi vào vực thẳm cùng nhau.
Cậu ấy sẽ chấp nhận phiên bản nào của nhân vật chính?
Nếu cậu chấp nhận cô ấy, cô cảm thấy cô ấy có thể cho tình hình leo thang mãi mãi.
Biết được điều này, nhân vật chính chạm đến đỉnh điểm câu chuyện.
“Này, về thôi. Tớ muốn tình tứ với Hayate-kun sớm nhất có thể.”
Nhân vật chính sẽ làm gì?
Ở đoạn cao trào, tôi đóng sách khi Sumire gọi.
Cái kết gì đang chờ đợi tôi?
“Chúng ta về nhà nhé?”
“Được.”
Bọn tôi rời câu lạc bộ tay trong tay.
Tay cổ rất lạnh, nhưng nó cũng rất mềm.
Những ngón tay mảnh khảnh giữ lấy tôi và không thả ra.
Tôi không cảm thấy như cô ấy sẽ rời đi.
Nắm lấy tay cô, tôi rời khỏi trường.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu tiến đến hướng mặt trời lặn.
Chúng tôi đang đi đâu đây?
Tôi không biết, nhưng tôi không lo lắng.
Bởi vì tôi đang ở cùng Sumire.