My Childhood Friend Who Rejected Me Is Coming on to Me!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Web Novel - Chương 05: Dư âm sau lời tỏ tình (Kanae's POV)

Dạo này mình thích mấy bé lolotrap lắm nha, ae có manga 210 nào cmt cho mình biết nhé =))

__________

Cái ngày cậu ấy tỏ tình mình, cả đêm hôm ấy mình trằn trọc không ngủ được.

Nói vậy cũng không hẳn, theo lý thuyết là mình có ngủ, nhưng trên thực tế những giấc mơ diễn ra nhiều đến mức làm mình kiệt quệ.

Mình mở mắt ra, gian phòng vẫn đang chìm trong bóng tối mờ ảo, nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức đặt cạnh giường, có thể thấy thời gian bây giờ mới là tờ mờ sáng.

Mình nằm yên trên giường, đầu óc mơ hồ cố nhớ lại từng đoạn vụn của những giấc mơ đêm qua. 

Đoạn vụn đó có thể là một ký ức của mình hay một khúc hồi tưởng về một cảnh đáng nhớ trong một vở kịch hay một cảnh phim điện ảnh ngày trước mình từng xem. Điểm chung của chúng là tất cả đều xoay quanh mình và Yuki-kun.

Chẳng hạn như, dưới ánh hoàng hôn mờ ảo nơi căn phòng học, một Yuki-kun sơ trung ôm chầm lấy mình, bộc bạch,

“Anh yêu em, Kanae.”

Hay là, trong sân thể dục của một trường tiểu học, Yuki-kun dưới hình dáng một học sinh cao trung và mình, hai đứa tay trong tay tham dự buổi sinh hoạt trường.

Nhưng rồi, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, lúc này mình đang phải chạy trốn khỏi sự truy đuổi của một zombie trong thành phố thì được Yuki-kun của hiện tại oai phong ứng cứu.

Bối cảnh lại một lần nữa nay đổi, bây giờ cả hai đứa ở trong phòng khách nhà mình, Yuki-kun tựa đầu lên vai mình, cả hai đứa cùng nhau xem TV.

Dần dà, hồi ức về những giấc mơ nhanh chóng mơ hồ và phai nhạt, nhưng những cảnh đáng nhớ nhất này vẫn còn đọng lại, như thể chúng đã khắc sâu bên trong, bùng lên thành ngọn lửa rực cháy trong tâm trí mình..

Chắc chắn mình sẽ không bao giờ quên đi phân cảnh cuối, ở nơi đó, chúng mình trông thật giống vợ chồng hay một cặp tình nhân.

“Tất cả…là tại…Yuki…”

Mặt mình lại nóng lên nữa rồi. Cảm giác khó chịu truyền đi khắp lồng ngực, mình nằm lăn lộn trên giường trong tâm trạng vô cùng mắc cỡ.

Quả thật lời tỏ tình đó là một cú sốc lớn đối với mình, nhưng mình cũng ngờ được rằng mình lại nằm mơ về nó.

Mà một khi đã mơ, chắc hẳn mình sẽ không thể rời mắt khỏi Yuki-kun khi gặp cậu ấy ở trường.

“Mình cũng nên dậy thôi…”

Đằng nào cũng không ngủ được nên mình sẽ thức dậy chuẩn bị đi học như mọi ngày. Bây giờ vẫn còn sớm lắm, nhưng mình tin mẹ đã dậy trước để làm bữa sáng cho bố rồi.

Nghĩ vậy nên mình lết khỏi giường, ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang và bắt gặp mẹ đã thức dậy từ trước.

“Oh, hôm nay con dậy sớm à?”

“Vâng.”

“Hiếm nhỉ. Giả dụ như Kanae có tham gia câu lạc bộ hay gì đó, mẹ tự hỏi không biết sao con bé không thức dậy vào giờ này mỗi ngày để tập luyện nhỉ.”

Có hơi xấu hổ vì mình biết mẹ chỉ đang cà khịa cái thói ngủ nướng của mình thôi.

Nhưng đồng thời nghe mẹ nói vậy lại làm mình nhớ về cậu ấy và rất nhanh, tâm trí mình đã hướng về bên đó.

Tập luyện buổi sáng–chình là việc mà thành viên của đội bóng đá là Yuki-kun có nói gần như thực hiện nó mỗi ngày. Vậy nên mình tự hỏi có phải lúc nào cậu ấy cũng thức dậy và rời nhà vào lúc này không?

“Chắc con…đi học giờ đây.”

“Hả? Nay con bị sao thế? Đừng nói là con tập luyện buổi sáng thật đấy nhé?”

“Dạ, không, không phải đâu ạ…Nói thế nào nhỉ, thì kiểu gì con cũng phải đi học mà, nên con đoán thay đổi một chút cũng tốt.”

“Ra vậy, ừm…mà, cũng được thôi, dù sao đồ ăn mẹ cũng chuẩn bị xong hết rồi…”

Mẹ nói với mình bằng một giọng vô cùng sững sờ.

Ugh…Cũng phải thôi, xưa nay mình toàn ngủ nướng nhiều nhất có thể, bỗng dưng một ngày mình không làm thế nữa thì cũng lạ. Nhưng phản ứng như vậy quả nhiên có hơi quá đáng với mình mà.

-Nhưng mình vẫn sẽ đi.

Mọi thứ đã xong, mình rời nhà đến trường thật sớm.

Con đường tới trường quen thuộc mà từ buổi học trước đến giờ mình chưa đi, nay lại khiến mình không ngừng thấp thỏm vì gợi cho mình nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua.

“Yuki-kun đã đi qua đây chưa nhỉ?”

Cả hai đứa sống trong cùng một khu, lại còn học cùng một trường, bởi vậy mà con đường tới trường của cả hai là như nhau. Mình thầm nghĩ biết đâu hai đứa tình cờ gặp nhau trên đường thì sao, nghĩ vậy nên mình cố dò xét xung quanh nhằm tìm kiếm Yuki-kun.

“Đã đi trước rồi sao…?”

Không rõ mình đang thất vọng hay đang thở phào nhẹ nhõm vì không thấy cậu ấy ở đây nữa.

Nhưng một khi mình tới lớp thì kiểu gì rồi cũng sẽ gặp cậu ấy mà thôi…Mình nên làm gì, phải cư xử với cậu ấy như thế nào đây?

Mình không nghĩ rằng cư xử với cậu ấy như trước kia sau khi từ chối lời tỏ tình là một phương án hay, hay là cố tỏ ra xa cách cậu ấy cũng như vậy…

“Cậu muốn mình phải làm sao đây, Yuki-kun?”

Nếu được, mình muốn đảm bảo cho Yuki-kun không cảm thấy khó chịu. Nhưng mình sẽ chẳng biết phải làm sao trừ phi hỏi trực tiếp cậu ấy.

Mình phải làm gì đây? Điều nên làm lúc này là gì?...

Trong lúc đang dằn vặt bản thân, mình chợt nhận ra phía trước đã là trường học.

Mình đã mải mê đến mức này sao…

Mình vội băng về phía cổng trường trong vẻ thẹn thùng và mắc cỡ.

Và rồi, trên đường đi, mình nhìn thấy ở trên sân trường đằng kia, đội bóng của Yuki-kun đang vẫn đang tập luyện buổi sáng.

Cậu có ở đó không, Yuki-kun?

Mình đánh mắt về phía họ, cố tìm cậu ấy nhưng không thấy…

Đã lâu rồi chưa được thấy Yuki-kun chơi bóng, mình muốn xem cậu ấy. Nghĩ vậy, mình nhanh chân leo lên lên lớp học.

Ngay khi đi hết cầu thang, mình để ý ở cuối dãy hành lang có một nhà vệ sinh–nhớ đến đôi tay đầy mồ hôi từ sáng, mình quyết định tới đó để rửa trước tiên.

Ở trong nhà vệ sinh, mình bỏ chiếc khăn tay ra, kẹp nó bằng miệng rồi kì cọ hai tay vào nhau để rửa sạch.

Sau khi dùng khăn lau khô tay, mình vào trong lớp. Nơi đây có quá ít người đến mức không tưởng, nếu tính cả mình, trong lớp chỉ có đúng năm học sinh.

Và tất cả họ đều là những người bạn cùng lớp mà trước nay mình chưa từng có một cuộc nói chuyện đúng nghĩa. Dẫu vậy thì khi mình lý nhí trong mồm “Chào buổi sáng…”, vẫn có một cậu bạn ngồi gần đấy gật đầu.

Đặt đồ đạc xuống ghế, mình nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó là sân trường.

“Yuki-kun…A! Cậu ấy kia rồi.”

Mình trông thấy Yuki-kun đang đứng trước cầu môn, có vẻ cậu ấy đang luyện sút bóng trên một vạch kẻ phía trước khung thành. Mình sắp được thấy Yuki-kun sút bóng ghi bàn. Hình như bài tập này bọn mình đã từng học ở thời sơ trung rồi, phải không?

Suy nghĩ này chợt lóe lên.

Nhân đây, mình đã từng nhiều lần xem Yuki-kun chơi bóng trước kia, mặc dù sau đó mình đã để ý tới Souta-kun nên đã ngừng lại…

Trở lại lúc còn nhỏ, mình đã từng hét lên phấn khích trước dáng vẻ ngầu lòi của Yuki-kun khi cậu ấy sút bóng. Bây giờ nhớ lại mình thấy hơi xấu hổ.

Có chăng việc Yuki tiếp tục chơi bóng là vì mình đã khen cậu ấy thật ngầu…Không đúng, mình chỉ là một đứa ích kỷ và dối lòng thôi, mình tự ghét chính mình.

Đúng thế, làm sao có chuyện đó được, chính mình đã từ chối Yuki-kun khi cậu ấy lấy hết dũng khí ra tỏ tình mình mà…

Mình rầu rĩ quay đầu nhìn lại thì nhận ra sân trường sau thoáng chốc đã vơi đi đáng kể.

“Ơ? Sao vậy nhỉ?”

Tập luyện buổi sáng đã xong rồi sao? - Đã muộn tới mức này rồi ư? Chết rồi, vậy là Yuki-kun sẽ về lớp sớm thôi!

Mình ngó xuống đồng hồ và nhận ra vô số thời gian quý báu đã trôi qua.

Trong cơn hoảng loạn, mình không biết phải làm gì. Như một phản xạ, mình vô thức nhìn về cửa lớp, và đúng lúc ấy thì…

“Ah…”

“Hả?”

Vừa hay Yuki-kun cũng bước vào lớp, thế là ánh mắt bọn mình chạm nhau, cảm giác lúc ấy chân thật tới nỗi mình không thể chối cãi được nữa.

Đầu óc mình rơi vào thẫn thờ, hai đứa nhìn nhau trong chốc lát rồi mình quay mặt đi.

Mặt mình đang nóng hổi…Chắc chắn là đỏ ửng….Cậu cũng thấy mà đúng không…?

Mình thoáng nhìn sang Yuki-kun, vừa kịp thấy cậu ấy quay lưng rời khỏi lớp.

C-cậu tính đi đâu vậy….? Có phải vì mắt chúng mình chạm nhau không…?

Ngay tức khắc, sống lưng mình lạnh buốt, còn lồng ngực thì nhói lên đau đớn.

Mình bồn chồn quá rồi, không thể đứng đây được nữa. Yuki-kun tính đi đâu đây…? Mình đuổi theo cậu ấy thì có kỳ quá không… Cơ mà, nếu như mình chỉ đi tới nhà tắm hay nhà vệ sinh, biết đâu…

Phải rồi, mình không hề bám theo Yuki-kun, mình ra hành lang có việc cơ mà.

Cứ thế, với lời biện minh đó trong đầu, mình nắm chặt lấy chiếc khăn tay và đuổi theo cậu ấy.

Cảnh tượng giống hệt như ngày hôm qua, lúc mình theo sau bóng lưng Yuki-kun phía xa trên đường về nhà, sau lời tỏ tình của cậu ấy.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại