Vài ngày sau khi tôi tỏ tình với Saori và bị từ chối. Tôi đang cảm thấy trống rỗng.
Không. Tôi không ngờ rằng cô ấy sẽ nói điều đó là không thể.
Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ nói “OK”. Nhưng điều đó lại không xảy ra.
Tôi không thể hiểu nổi?
Và trên hết, gu của cô ấy lại là những người lớn tuổi hơn. Tôi không thể làm gì khi tôi bằng tuổi cô ấy.
Nếu một senpai nào đó tỏ tình với cô ấy, cô ấy sẽ nói “Ok”, đúng không? Cô ấy sẽ làm tình với hắn ta?
Aaahhhhhhhhh–. Tôi không muốn nghĩ về nó………….
Dạo này, Saori còn ít nói chuyện với tôi nữa.
Chúng tôi vẫn tới trường cùng nhau, nhưng trông cô ấy khá xa cách.
Mình đáng sợ đến vậy sao? Thật à? Hoá ra là vậy sao?
Tôi không thể hỏi Saori bất cứ thứ gì, và thật khó để nói chuyện với cô ấy.
Có thể là một sai lầm khi quá vội vàng tỏ tình……….
Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, một cô gái gyaru ngồi cạnh tôi gọi tôi.
"Này, cậu và Saori hình như đã không nói chuyện nhiều trong mấy ngày qua nhỉ. Có chuyện gì à?”
“…………..”
Đó là những gì tôi vừa nghĩ đến.
“Này, đừng phớt lờ tớ.”
"Ồ, xin lỗi. Tớ chỉ đang nghĩ về điều đó thôi.”
“Hửm? Hai người cãi nhau à?”
“Thay vì một cuộc chiến…..cậu có thể nói đó là một tình yêu mù quáng? Hay đại loại thế?”
“Chuyện gì thế? Đúng như dự đoán, hai người đang hẹn hò à?”
“Còn phức tạp hơn cơ, đó không phải là thứ mà tớ có thể nói trong lớp học.”
Saori cũng đang ở trong lớp. Vì vậy, tôi không thể nói về nó ở đây.
“Eh, nhưng tớ muốn nghe nó…….Vậy thì…...Chúng ta có thể đến McDonald’s sau giờ học không? Tớ muốn nghe về nó ở đó. Nếu cậu không kể cho tớ, tớ sẽ hỏi cậu mọi lúc mọi nới.
“Ehhh………đau bụng quá.”
"Này! Tớ sẽ không nói với ai đâu. Tớ cũng chỉ là một người cô độc giống cậu thôi.”
“Chờ đã, tớ không phải người cô độc.”
Đúng vậy, tôi có một người bạn thời thơ ấu! ……nhưng giờ cô ấy đã đi rồi, tôi đoán tôi cũng là một kẻ cô độc nhỉ.
“Nhân tiện, Yamamoto-san, cậu cũng là một người cô độc à? Tớ không nghĩ rằng cậu giống vậy?
Tôi hỏi Yamamoto-san trong khi nhìn vào mái tóc của cô ấy.
"Ô, cái này à? Đây là tóc tự nhiên của tớ.”
Nói rồi cô ấy đưa tay vuốt tóc mình cho tôi xem.
Nó có màu hơi vàng với sắc tố nhẹ. Nhưng đôi đồng tử của cô ấy có màu đen.
Cô ấy có một cái nhìn hơi nghiêm khắc khiến cô ấy trông khá khó gần.
“Papa là người nước ngoài, và tóc ông ấy hơi có màu vàng nhạt.”
“Hừm. Tớ hiểu rồi."
“Nói dối đấy! Thực ra tớ đã nhuộm tóc của mình một chút.”
Nói rồi cô ấy cười vui vẻ. Tôi ngạc nhiên và cũng nở nụ cười.
“Lúc tớ còn nhỏ, tóc tớ đã có màu này rồi. Khi tớ lớn lên, chúng trở nên sẫm hơn một chút.”
“Tớ không thể tin rằng cậu là một người cô độc khi cậu trông như thế.”
"Ah-. Về việc đó. Tớ không có cùng sở thích với họ.”
“Hửm? Là sao?"
“Tớ không thể nói to ra được. Mặt khác, cậu có thể nói với những người khác mất.”
Cô ấy nói điều đó một cách trêu chọc. Thành thật mà nói, nó thực sự quá dễ thương.
Tôi đã dành nhiều thời gian với Saori nên tôi đã không thực sự chú ý nhiều đến cô ấy, nhưng tôi đã nhận ra cô ấy dễ thương thế nào khi tôi nhìn thấy cô ấy như thế này.
“Tớ sẽ giữ bí mật.”
"Thật sao? ……Vậy thì, cậu có muốn đi hát karaoke không?”
“Ơ, sao lại thành ra như vậy rồi?”
“Chúng ta đã quen nhau rồi phải không? Điều đó không tốt sao?”
Cô ấy đang nghĩ gì vậy? Yamamoto-san là….
“Cậu biết không, Yamamoto-san? Lý do tớ không muốn đi hát karaoke. Tớ chỉ có thể hát những bài hát anime. Vì vậy, nếu cậu biết các bài hát anime, thì có lẽ tớ sẽ đi?”
“Tớ không có vấn đề gì với việc đó cả. Tớ cũng sẽ hát các bài hát anime nữa.”
"Hở. Thật không?”
"Thật sự đấy. Ý tớ là, bây giờ chúng ta là bạn rồi, nên cậu có thể gọi tớ là Rina. Chúng ta là bạn của những bài hát anime.”
Thật đấy à? –Không biết có phải cô ấy chỉ đơn giản là nói thôi không nhỉ………
“Được rồi, bây giờ, chúng ta hãy đến McDonald's đi, nói chuyện ở đó và nếu ổn, chúng ta sẽ đi hát karaoke. Được không?”
“OK♪ Vậy thì, hẹn sau giờ học nhé♪”
Khi cô ấy đang nói, một giọng nói quen thuộc gọi tôi từ phía sau.
"Này!"
Tôi quay lại và thấy đó là Saori. Vì lý do nào đó, cô ấy trông có vẻ tức giận.
“Cậu đã nói là không đi hát karaoke với người lạ mà! Tại sao cậu lại đi với cô ấy!?”
“Tớ không nói là tớ sẽ đi hát. Bọn tớ sẽ đến McDonald's.”
“Hả? Nếu tớ rủ cậu đi ăn McDonald's, cậu có đi không!?”
"Ừ. Tớ sẽ không phiền nếu là McDonald's. Tớ thích khoai lang lắc. Tớ thích những món lắc ở đó.”
Vì một lý do bí ẩn nào đó, những món lắc của McDonald's có hương vị mà bạn không thể tìm thấy ở các cửa hàng khác. Tôi cũng chẳng biết tại sao.
“Vậy thì, tớ có thể cùng đến McDonald’s được không !?”
Eh…….Rina là người đề nghị đi đến McDonald’s…….Tôi không biết phải nói gì nữa.
Cô ấy nói không muốn để người khác nghe thấy.
Và tôi cũng không muốn người khác nghe thấy những gì tôi nói. Đặc biệt là với cô gái trước mặt tôi.
"Không. Lần này tớ phải từ chối. Lúc này……tớ muốn nói chuyện với Rina.”
“……Được rồi! ! ! Tớ sẽ còn mời cậu một lần nữa! ! ! Nhớ lấy!!!!"
“Ừ, lần sau lại đến nhé.”
Saori giận dữ nói và về chỗ ngồi của mình.
Tôi hiểu rồi, cô ấy sẽ còn rủ tôi đi chơi lần nữa. Tôi không phiền miễn đó không phải là nơi tôi không thích. Tôi sẽ nói với cô ấy lý do sau. Có vẻ như cô ấy đã hiểu nhầm gì đó rồi.
Khi tôi đảo mắt nhìn quanh, tôi thấy mọi người đều ngạc nhiên với Saori, người đột nhiên trở nên giận dữ.
Khoan, chờ chút đã. Đó không phải là lỗi của tôi, đúng không?
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Đúng òi đấy Chắc là ko phải đâu