My Childhood Friend Had a Boyfriend, So When I Was Making Lunch for Another Girl, My Childhood Friend Started Acting Strange

Truyện tương tự

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

35 1982

Fate/Grand Order

(Đang ra)

Fate/Grand Order

TYPE-MOON

Trong phần tiếp theo - Cosmos in the Lostbelt, Cơ Quan CHALDEA phải đối mặt với hiện tượng Tẩy Trắng Địa Cầu và cần phải giải quyết các sự kiện liên quan đến Hiện Tượng Thanh Lọc Lịch Sử Dị Văn.

14 1245

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

45 274

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

(Đang ra)

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

マルコ

Đây chỉ là một câu chuyện lãng mạn nhẹ nhàng (có hơi chút damdang) mà thôi.

9 11

Web Novel - Chương 10

 Mặc cho giờ học đã kết thúc từ sớm nhưng Takeru lại về nhà muộn hơn thường ngày.

 Chỉ có một lí do cho điều ấy. Cậu không thể quên được sự kiện ngày hôm qua, trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ về nó vì thế cả sáng hôm nay Takeru cứ ngẩn ngơ, ngơ ngác mà chẳng tập trung vào được việc học.

 Ngay khi lớp học vừa kết thúc, cậu đã kịp tỉnh táo lại, sau khi cúi đầu chào giáo viên cả lớp ra về. Chỉ còn mình cậu ở lại, vội ghi chép lại những gì trên bảng.

Nếu Chisato mà biết thì cậu sẽ bị em ấy mắng cho một trận mất.

 Sau khi xong xuôi cậu thu dọn sách vở và ra về. Trên đường về, trong cậu ngổn ngang những suy nghĩ, bỗng có tiếng trẻ con khóc khi đi ngang qua công viên.

 Takeru tò mò nhìn vào trong và thấy một bé gái tầm khoảng bốn năm tuổi đang ngồi bệt trên bãi cát, khóc thút thít. Cậu trở nên lo lắng và bước vào trong công viên, nhưng một người phụ nữ từ đâu ra chạy lại chỗ con bé. Có lẽ một người là đủ xử lí việc này rồi.

 Cậu nghĩ vậy và chuẩn bị quay lưng ra về thì bỗng khựng lại khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

 Takeru quay lại và nhìn người phụ nữ, đúng như cậu nghĩ, đó là Chisato. 

 Chisato trông bối rối hơn bình thường, lòng bàn tay siết chặt.

"Đ-đừng khóc mà. Đ-đợi chút, chị có kẹo cho em này."

 Sau khi nói thế, Chisato ngồi xuống, nhưng đứa bé nắm lấy vạt áo của cô và thậm chí khóc to hơn, " Đừng bỏ em mà"

”Đ-được rồi, chị sẽ không đi đâu hết. Huh...um... mình nên làm gì bây giờ?"

Chisato xoa đầu cô bé, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Takeru tiến đến và gọi tên cô.

"Chisato san, em làm gì ở đây thế?"

Ánh mắt hai người chạm nhau, Chisato mở to mắt ngạc nhiên.

"T-Takeru!? Mọi chuyện không giống như anh nghĩ đâu, em không có bắt cóc con bé hay gì đâu! Đ-đúng rồi, em giữ con bé lại vì trông em ấy dễ thương thôi, thật sự không phải như anh thấy đâu!"

"Bình tĩnh nào, Chisato san, anh hiểu tình hình rồi. Khoan đã, điều em vừa nói làm anh hơi ái ngại đấy.

“E-eh….?”

Takeru lờ đi Chisato đang hoảng hốt, và quay sang phía đứa bé, cậu thấy máu chảy ra từ đầu gối đến bàn chân cô bé. Takeru bế cô bé theo kiểu công chúa và tiến đến chỗ vòi bước để rửa vết thương ấy. Đứa bé hẳn phải đau đến phát khóc, nhưng lại chịu đựng bằng cách mím chặt môi. Takeru xoa đầu cô bé, [ Em giỏi lắm] và lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay lau khô vết thương ấy. Sau đó cậu lại lôi băng y tế từ ví và dán lên vết thương ấy.

 Khi cậu hoàn thành việc sơ cứu, khuôn mặt cô bé nở một nụ cười nhẹ nhõm.

"A! cảm ơn Onii chan, Onee chan !"

 Cô bé ôm chặt chân Chisato như để thể hiện sự biết ơn.

Chisato gãi gãi má và mỉm cười ngại ngùng [Chị đã làm được gì đâu,...].

Sau khi cho con bé về nhà và cùng nhau quay về. Chisato có vẻ khá ngạc nhiên với những gì vừa xảy ra.

"Làm sao mà anh chuẩn bị trước cả băng ý tế thế?

"... Thói quen mà một người bạn hồi nhỏ rất hay bị thương gây ra cho anh đấy."

Takeru trả lời trong khi nhớ lại hình ảnh người bạn thuở nhỏ khi cả hai còn bé.

Khi Akari học mẫu giáo, cậu ấy là một đứa bé năng nổ và thích chơi những trò chơi mà thường gây ra những vết thương, như là đuổi bắt hay leo cây.

 Nhưng sau khi vào trung học, cậu ấy trở nên nữ tính hơnvà băng y tế không còn hay được dùng nữa, nhưng Takeru vẫn giữ thói quen này vì có thể lúc nào ấy nó sẽ hữu ích.

 " Cảm ơn anh vì đã giúp em. Thành thật mà nói, em chỉ chạy đến chỗ con bé theo phản xạ thôi, lúc sau em lại chả biết phải xử lí như nào cả." Chisato nói và vô thức nhìn xuống.

Em ấy hẳn là một người có trách nhiệm, nhưng lại quên rằng bản thân ít kinh nghiệm để xử lí những trường hợp như này.

 Takeru bật cười và bói với một tông giọng trêu chọc. 

"Anh hơi ngạc nhiên vì Chisato san lại dịu dàng với con bé như thế đấy. Cứ nghĩ rằng em phải nói thế này [Đừng khóc chỉ vì nhóc bị đau chứ, mạnh mẽ lên xem nào.]"

Dĩ nhiên là tôi đùa thôi, nhưng ai biết được, có khả năng em ấy làm vậy lắm chứ.

Chisato hơi nhăn nhó và trông có vẻ không vui lắm.

[Thô lỗ quá rồi đấy, anh nghĩ em là loại người gì chứ?] em ấy nói, rồi bất giác mỉm cười như đứa trẻ vừa nghĩ ra được một trò đùa vậy.[ Nhưng mà lúc trước, không nhờ có em thì ai đó lại chẳng khóc sướt mướt vì bị bạn gái đá_ đúng không?]

Mình phòng thủ hớ hênh quá rồi.

Takeru làm một khuôn mặt miễn cưỡng và quay đầu đi.

"Thôi... quên chuyện đó đi..."

Chỉ nghĩ lại thôi mà mặt tôi nóng hết cả lên. Được một cô gái lại còn là đàn em khoá dưới an ủi trong khi bản thân lại khóc lóc như một đứa trẻ vì crush của mình mới có bạn trai có lẽ là nỗi nhục đáng quên nhất đời tôi.

Nghĩ lại thì, điều mà Chisato san làm lúc đó cũng không hẳn xuất phát từ lòng tốt mà đúng hơn là sự hứng thú nhất thời băte nguồn từ hộp cơm đó thôi. 

Chisato nhìn chằm chằm vào Takeru, người mà đang đỏ bừng mặt, cười khúc khích.

Mặc dù cậu nhìn đi chỗ khác, Takeru lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy cô ấy cười như vậy.

 Sau khi cười cợt một lúc, Chisato bất ngờ đổi chủ đề.

"Em xin lỗi vì những gì xảy ra lúc sáng. Em không định hỏi Sato senpai câu hỏi ấy đâu. Nhưng nhớ lại dáng vẻ buồn bã ấy của anh... Em không thể không chú ý cách cư xử của chị ấy được, thế là em..."

Takeru cũng đang khá tò mò về những gì đã xảy ra hồi sáng.

 Sau một hồi lưỡng lự nên hỏi hay không. cậu quyết định hỏi điều mà cứ quanh quẩn trong đầu cậu suốt lúc ở lớp.

"Sao em lại nói dối về việc hẹn hò với anh...?"

 Chisato nhíu mày trước câu hỏi của Takeru

[Bởi vì nó thật kinh tởm.] Chisato trả lời một cách thẳng thừng, sau đó khoanh tay trước ngực và nhíu mày.[Bản thân mình thì có bạn trai được nhưng mà lại không cho anh được gần gũi với người con gái khác lại còn thái độ lồi lõm ấy nữa chứ. Với lại em cũng muốn thấy xem liệu chị ta sẽ phản ứng thế nào nếu anh hẹn hò với người con gái khác.]

Ngẫm lại cũng đúng, lúc ấy Akari hành động khá kì lạ.

Có thể Akari thấy Takeru và Chisato quá thân mật với nhau nên cô cảm thấy như kiểu Chisato đã cướp mất cái lốp dự phòng của mình.

Nhưng dù vậy thì Chisato cũng đúng, thực sự khá là vô lí khi Akari lại tức giận bởi vì Takeru làm quen được với bạn mới.Chisato dường như hơi bực mình vì thái độ của Akari vậy bên mới nói như vậy.

"Thì ra là thế."

 Cậu bị thuyết phục với lí do ấy vì đúng là Chisato là kiểu người mà sẽ không khoanh tay trước điều bất bình, nhưng mặt khác cậu lại cảm thấy hơi thất vọng và bất giác rên rỉ???.

Chisato có vẻ khó hiểu trước hành động của cậu. vì thế cậu nhannh chóng chuyển chủ đề.

"Nhân tiện thì, em có ý gì khi bảo anh là [Lốp dự phòng]?"

Akari lại còn phủ nhận điều ấy một cách mạnh mẽ nữa.

Cậu chẳng hiểu tại sao cả, mặc cho cậu đã nghĩ đi nghĩ lại và xem xét nó một cách cẩn thận rồi.

Chisato mở miệng nói trong khi ngón tay đặt dưới cằm như thể đang cân nhắc điều mình định nói.

"... Rốt cuộc thì nếu như anh không hiểu thì tốt hơn là không nên biết thì hơn?"

"Chisato san? Em nói cứ như thể là... hừm em đang khịa anh đúng không?"

"A, không. Em nói thật mà."

"Nghe có vẻ cứ sai sai kiểu gì ý. Em không thể cứ ậm ừ cho qua chuyện rồi bảo đấy là tốt cho anh được."

"Không, không. Anh hiểu sai ý em rồi. Ví dụ nhá... khi anh đang đau đầu với những mối quan hệ phức tạp, thì không nghĩ về nó nhiều biết đâu lại là một cách"

"... Cũng hợp lí đấy."

Đôi khi tư duy ngược thế này cũng là một cách hay.

 Nói cho dễ hiểu thì khi chúng ta nhường ghế trên tàu, chúng ta thường phân vân vì có thể những người đó cảm thấy họ bị đối xử như những người già yếu hoặc do những ánh mắt phán xét quanh ta. Hầu hết mọi người sẽ vì ý thức, trách nhiệm mà nhường ghế. Nhưng cũng có những người thì không vì đơn giản họ chẳng nghĩ ngợi gì cả.

"Ừm, cứ ngốc nghếch thế này đôi khi lại được lợi."

"Em vừa đá xéo anh đúng không! Mà sao cũng được, anh đoán kiểu gì em cũng nói thế mà."

Tôi muốn rút lại những lời vừa nãy quá, thậm chí tôi còn soạn cả một bài văn mẫu cho em ấy nữa.

 Chisato bật cười khúc khích,[Em đùa thôi mà], sau đó nói với giọng bình tĩnh.

"Lí do anh không hiểu là vì anh quá tốt bụng thôi. Ổn thôi nếu anh tin tưởng chị ấy như vậy. Dù sao thì đây cũng là điểm tốt của anh mà.

" Mặt khác, khi em nhìn thấy Sato senpai phản ứng như thế, em đã có thể khẳng định điều em suy đoán phần nào đúng, đặc biệt khi chị ta phủ nhận một cách mãnh liệt như thế... chắc chị ta cũng... anh ấy... trong lòng mình rồi."

"Eh? Anh không nghe rõ lắm?"

"Không, không có gì đâu."

Chisato quay mặt đi như thể không muốn trả lời bất kì câu hỏi nào nữa.

Sau khi đợi một lúc mà không có thêm câu trả lời nào nữa, Takeru đã bỏ cuộc và quyết định hỏi Chisato những câu hỏi khác mà cậu tò mò.

"Nhân tiện, em từng tham gia câu lạc bộ tennis à?"

"Đúng thế, hồi sơ trung em có chơi đấy trong trường hợp anh muốn hỏi.'

" Anh muốn xem em chơi tennis. Em có lịch đấu tập nào không?"

Mặc dù thật khó tưởng tượng, tôi vẫn muốn xem em ấy chạy trên sân đấu với mái tóc đen dài của em ấy bay phấp phới trong gió, chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy háo hức rồi.

"Không có đâu. Em ngừng chơi lâu rồi."

Chisato trả lời không chút do dự.

"Eh? Tại sao thế?"

"Thì chả phải chuyện gì to tát đâu. Em chỉ muốn trải nghiệm chút cảm giác mới mẻ thôi."

"Vậy.. vậy à."

 Takeru gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Thực ra, với tính cách của em ấy, không khó để nhận ra những mối quan hệ phân cấp trong các câu lạc bộ có vẻ không hợp với em ấy thật. Với tính cách mạnh mẽ và không chịu khuất phục, em ấy sẽ gặp khó khăn với các thành viên khác mất.

Chisato nhăn mày khó chịu.

"... Takeru anh đang nghĩ cái gì ấy khá thô lỗ về em đúng không?"

"Không, anh không..."

"Để em làm rõ điều này nhá, em có thể sử dụng kính ngữ với người lớn tuổi hơn mình, và chưa bao giờ gặp khó khăn trong các mối quan hệ trong các câu lạc bộ kể hồi sơ trung hay bây giờ cũng thế."

Nhắc mới nhớ, khi em ấy lâng đầu gặp cha mình, em ấy cũng rất lễ phép. Điều này cũng đúng với cuộc nói chuyện lúc nãy với Akari.

"Nhưng, tại sao em lại cư xử khó ưa khi lần đầu chúng ta gặp nhau thế."

Tôi nhớ lần đầu khi chúng tôi gặp nhau, em ấy đã ép tôi ăn hết món thịt nướng gừng mà em ấy không thích.

Nghĩ lại thì hình như tôi là người duy nhất mà em ấy nói chuyện mà không giữ phép tắc gì cả.

 Takeru nghĩ điều này với một biểu cảm phức tạp, Chisato đáp lại với thái độ lười nhác.

"Lúc ấy, em cứ nghĩ anh là kẻ bám đuôi, tại anh cứ nhìn chằm chằm vào em, không biết được anh lại là đàn anh khoá trên của em đấy."

Sau đó Chisato đột nhiên đứng dậy và đi đến chắn trước mặt Takeru, nhìn cậu với một ánh mắt như thể muốn trêu chọc.

"Hay em phải gọi anh như thế này nhỉ? Takeu sen-pai?'

Suy nghĩ của Takeru như đông cứng lại vì âm thanh ngọt ngào đó.

Giọng nói đó nghe dễ thương đến nỗi cậu nghi ngờ rằng nó thực sự là do Chisato nói và việc được gọi là senpai bằng giọng nói như vậy gần như đã mở ra một cánh cửa mới cho cậu.

 Chisato bật cười trước biểu cảm của cậu.

'Pfft... ha ha, em đùa thôi. Đừng nhìn em như thế mà. Em biết mình không hợp với kiểu như thế. Yup, đúng là em vẫn thích gọi anh là Takeru hơn.

 Chisato nói, rồi quay đầu chạy khỏi.

Không hợp sao? Ngược lại ấy chứ. Nhưng tôi lại không kịp nói điều ấy với Chisato bởi cái đầu tôi đang quá tải, nóng ran hết cả lên vì sự dễ thương lúc nãy của em ấy.

Có lẽ mình vẫn thích Chisato gọi là senpai hơn.

 Dù nghĩ vậy nhưng tôi lại không muốn gây phiền phức cho em ấy bằng việc thay đổi cách xưng hô, có thể sẽ làm cho Chisato khó xử. Vậy nên tôi lặng lẽ bước theo em ấy

 Mặc dù thời gian bên nhau với Chisato-san sắp kết thúc, tôi cảm thấy hơi tiếc nuối.

Khi nhà của Takeru dần hiện ra trước mắt, cậu chợt thấy bóng dáng của Mayu từ bên kia đường đang tiến lại gần.

“À, Chisato-chan, yoo-hoo—”

Mayu nhìn thấy Takeru và Chisato, nhưng cô bé lại phản ứng với Chisato trước cả anh trai mình và nhanh chóng chạy đến chỗ cô ấy.

Chisato hơi nhếch mép, mỉm cười nhẹ và chào lại Mayu:

“Chào Mayu-chan. Chị biết là hơi sớm một chút, nhưng em đang trên đường về nhà từ trường phải không?”

“Vâng. Em là thành viên ‘câu lạc bộ về nhà’ nên tan học là về luôn.” – Mayu đáp rồi nắm lấy tay Chisato kéo về phía nhà mình. “Thay vì đứng đây, Chisato-chan vào nhà em chơi đi? Mấy hôm trước em tìm được combo mới, đang muốn tìm người đấu cùng nè.”

Đó đúng là một pha “hỗ trợ” tuyệt vời từ chính em gái mình. Takeru lập tức đồng ý và mời Chisato:

“Nhất định phải vào chơi đấy, Chisato-san. Hôm nay anh cũng sẽ tham gia.”

Mấy hôm trước Takeru bận làm mấy món ăn từ gừng nên không tham gia chơi game, và giờ thì cậu muốn chơi cùng Chisato.

Mayu nghe vậy thì tỏ ra không mấy vui vẻ.

“Ê, anh cũng muốn chơi à, Aniki?”

“Ừ? Sao thế, Mayu? Em sợ thua hả?”

Mayu bĩu môi trước sự khiêu khích rõ ràng của Takeru, rồi quay sang nhìn Chisato, lờ đi anh trai.

“Thôi, đừng để ý Aniki, Chisato-chan! Chỉ cần một chút thôi cũng được mà!”

Mayu chắp hai tay lại và cúi đầu thật sâu, khiến Chisato chỉ biết cười gượng, vẻ mặt hơi bối rối.

“Ờm… thế thì… chị vào chơi một lát nhé? Chỉ một chút thôi đấy.”