Mở đầu
.
Thành phố Thánh. Vương cung thánh đường của Nữ Thần Elazonia.
Dãy tường cẩm thạch lấp lánh rực rỡ dưới ánh dương—vô tận kiều diễm, như thể chúng chính là hóa thân của Nữ Thần. Mọi tín đồ đều bị thôi thúc nguyện cầu trước cảnh tượng thần thánh này.
Thế nhưng, ánh sáng càng tỏ, bóng càng sâu. Đây là quy luật của tự nhiên. Bản chất tàn ác của giáo hội được chôn sâu dưới lớp vỏ hào nhoáng chốn vương cung thánh đường.
“AAAAAaaaaaahhh—!”
Tiếng gào thét man rợ vang vọng khắp không gian ẩm mốc—nơi hố sâu của trái đất, cách xa vạn dặm với ánh mặt trời. Kì thật, đây đủ sâu để chạm tới lõi địa ngục. Một tòa tù giam mười tầng dưới lòng đất bị cách ly khỏi thế gian bằng một lớp lồng sắt.
Vực Trời Phạt từng được dùng để vứt bỏ các anh hùng vô pháp vô thiên. Không một ai biết tới sự tồn tại của nó, kể cả các tín đồ. Đây là vùng đất hoang của cái tệ hại nhất và không thuần khiết, của sự bẩn thỉu và cặn bã của giáo hội của Nữ Thần.
“Gack! Gragh! Aaah!”
Nơi chốn ấy vang vọng tiếng nức nở như trẻ con, điệu cười chói tai, tiếng gào khó hiểu, và tiếng đập đầu thật mạnh vào tường đá. Thật khó tin từng tiếng khóc than ấy là của anh hùng, những người đã từng nhận được phước lành của Nữ Thần.
Đúng hơn, chính là chúng từng là như vậy. Mỗi người đều có thái dương ký của Nữ Thần hiển hiện ở đâu đó trên cơ thể, ban cho chúng trạng thái bất tử. Đó chính xác là lý do những tên tù nhân này bị tra tấn dày vò tâm lý: không thể giết chúng. Ờm, nói đúng hơn, chúng sẽ được tái sinh ở nhà thờ gần nhất ngay khi chết đi.
Bị chặt đầu? Bốc hơi thành tro bụi? Không phải vấn đề. Cơ thể và ký ức của chúng vẫn có thể tái sinh—trao cho chúng sinh mệnh huyền diệu. Điều này giúp tận dụng độc quyền anh hùng, nhằm lôi kéo tín đồ đến nhà thờ và loại bỏ những kẻ bất đồng quan điểm. Đó là cách tổ chức này thâu tóm cả lục địa Uropeh trong tầm tay.
Song, cuối cùng thì, anh hùng vẫn là con người. Tức là nhân cách của chúng có thể lệch lạc theo thời gian… hay nói chính xác hơn là chúng có thể bỏ đi hoàn toàn cách sống cũ bởi vì chúng từng là anh hùng.
Quy tắc vàng của chúng là khiêm nhường và yêu thương tha nhân bất luận một ai. Nghe cứ như mơ mộng hão huyền vậy, nhưng đó chính là mấu chốt để tự vệ. Theo lý thuyết, một chiến binh có thể đủ mạnh để chống lại yêu ma quỷ quái (flames and kindling), nhưng sẽ dễ thành ra dao hai lưỡi nếu điều đó khơi dậy lòng đố kỵ hay sợ hãi nơi người khác—nghĩa là điều đó có khả năng dẫn tới sự thất bại của y.
Bí quyết sống lâu là chiếm lấy cảm tình nơi kẻ khác. Như vậy, họ sẽ không mang lấy ác cảm với ta. Tức là phương pháp tự vệ tốt nhất là làm quen với kẻ có thể sát hại ta.
“Tốt bụng” và “hảo hữu” là vũ khí mạnh nhất để tránh xa tử thần.
Nhưng với những anh hùng bất tử này thì sao? Chúng chả cần tỏ ra khiêm cung hay thiện lành nếu chết đi không phải là vấn đề. Khi nhận ra điều này, các anh hùng trở nên kiêu ngạo, khiến chúng hãm hại hay tàn sát dân thường—góp phần vào sự sụp đổ của chúng. Các quân lính tinh nhuệ của nhà thờ sẽ bắt chúng lại giám sát bằng cách giam chúng ở dưới hố sâu bí mật này.
“Chó chết! Tao sẽ ra khỏi đây và trả thù!”
Một anh hùng trẻ tuổi có thể thề thốt với những kẻ bắt giữ khi y được mang tới đây, nhưng theo thời gian, y sẽ chỉ còn là cái vỏ của y xưa cũ, mỉm cười khi đuổi theo con bướm hão huyền trong buồng giam.
Không thể xây lên một nhà tù có thể giam giữ một anh hùng vĩnh viễn. Dẫu sao, chúng được chọn vì sức mạnh như kiếm sĩ lão luyện hay ma pháp sư. Quan trọng hơn, nếu chúng tự sát, chúng sẽ dịch chuyển và tái sinh ở nhà thờ gần nhất, cho phép chúng trốn đi lúc rảnh rỗi.
Nếu chúng không thể bị giết hay giam cầm mãi mãi, thì chỉ còn một lựa chọn: Chúng cần phải chết đi… về tâm lý.
Nghe cứ như một ý tưởng được một thiếu niên đê tiện nào đó nghĩ ra vậy. Nhưng thực tế là, nhà thờ đã luôn dùng biện pháp này từ thuở sơ khai.
Trước hết, họ sẽ cho đám côn trùng ăn thịt bò vào những cái lỗ trên cơ thể anh hùng: mắt, mũi, miệng, tai, ống đái, hậu môn. Rồi, họ sẽ để lũ anh hùng bị ăn sống từ trong ra ngoài trong nỗi đau đớn và khủng khiếp tột cùng. Nhưng dù cho chúng có chết đi trong lúc bị giữ cho tỉnh táo đi nữa, chúng sẽ hồi sinh ở nhà thờ gần nhất: Vương cung thánh đường ngay trên đầu chúng, chúng sẽ lập tức bị bắt lại và thả xuống hố. Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Chúng sẽ phải chịu nỗi kinh hoàng liên tục cho tới khi tâm trí chúng khuất phục. Khi linh hồn của chúng đã trống rỗng, chúng sẽ trở thành những con búp bê vô lực, lớp vỏ của những anh hùng từng vĩ đại một thời. Đặc trưng duy nhất của chúng là khả năng không thể chết.
“Hưm-hưm, la-la-la…,” một phụ nữ già cất tiếng hát với nụ cười nhỏ nhắn tươi tắn. Tiếng hát của bà vang vọng khắp hầm ngục.
Trong quá khứ, bà đã bị tình nhân phản bội, khiến bà ghê tởm hết thảy nhân loại và đã thiêu chết một trăm người, đốt họ thành tro bụi, không thể nào hồi sinh được nữa. Đã có một thời bà vô tư niệm chú hàng yêu diệt ma. Giờ đây, bà không hơn gì một phụ nữ già yếu. Bà đã mất đi khả năng liên tưởng đến những hình ảnh rõ ràng trong tâm trí, điều cần có để niệm bất kỳ ma pháp nào.
Cảm giác yếu ớt này không chỉ giới hạn với ma pháp sư: Chiến binh cũng chịu những tình huống tương tự. Sức mạnh phi thường của họ đã sinh ra nhờ việc dùng phép Cường hóa Thể chất trong tiềm thức thậm chí trước khi trở thành anh hùng, nghĩa là khối lượng cơ bắp của họ không phải đều là hữu hình. Tinh thần mất kiểm soát, họ không thể niệm phép này, và điều này khiến họ thấy bất lực.
Bằng nhiều cách, các anh hùng sa ngã bị giam cầm trong địa ngục—cho tới ngày chúng chết già, là thời điểm mà chúng cuối cùng cũng được giải thoát khỏi lời nguyền bất tử.
Ôi, Nữ Thần Elazonia. Cớ sao người chọn con làm anh hùng? Họ sẽ đòi hỏi lời giải đáp từ nữ thần nếu họ không vụn vỡ từ bên trong.
Song có một loạt những tù nhân ở Vực Trời Phạt giữ được tỉnh táo—là những kẻ phạm tội đưa đủ tàn ác để bị hủy diệt hoàn toàn về tâm lý. Chúng bị giam vì nhà thờ không muốn tội ác của chúng bị phơi bày trước ánh sáng.
Một trong những tên tù nhân này là cựu Giám mục Hube của Vương quốc Boar, đã mất đi vị thế khi thánh đường sụp đổ.
“Chó chết, chó chết…!” hắn lẩm bẩm và chửi rủa khi đập đầu mình vào tường đá trong buồng giam. Trong buồng không có gì ngoài một cái giường, một cái toilet, và quyển kinh thánh của Nữ Thần đặt trên một cái bàn nhỏ.
Tiếng gào thét từ những tên tù nhân khác không làm hắn lay động, và hắn vẫn giữ được tỉnh táo. Thật vậy, những tiếng hỗn loạn quanh hắn không lọt vào tai hắn. Bất kỳ người bình thường nào cũng không thể chịu đựng nổi những tiếng kêu lạ quá ba ngày, nhưng mọi thứ hắn nghe được là thanh âm lặp đi lặp lại trong tâm trí, choáng đi những tiếng ồn bên ngoài. Là giọng nói của một thiếu nữ—người dấu yêu của hắn.
“Tạm biệt, giám mục.”
Cô trông thật buồn bã khi họ chia xa vào lần cuối ấy, và rồi cô đã quay lưng cất bước rời đi. Cô đã không nhẫn tâm chửi rủa hắn, ngay cả khi mọi nỗi đau đều là hắn gây ra cho cô. Mái tóc đỏ của cô dần đi xa khi hắn nhìn cô đi từ phía sau. Và rồi thân hình mảnh khảnh của cô bị bao phủ trong làn sương mù đen hóa thành dáng hình một thiếu niên, khóe môi cậu cong lên đê tiện khi nói mỉa Hube.
“Ông đã mất đi tình yêu, địa vị, danh dự. Nói tôi nghe, thấy thế nào?”
Hube không thể chuyển động, trơ mắt nhìn thiếu niên xé áo quần cô gái ra và làm nhục cô trước mắt hắn.
Trí tưởng tượng của hắn đang chơi đùa hắn. Đó không phải những gì đã diễn ra ở thực tại. Chỉ là phóng chiếu những dục vọng từ tận tâm khảm hắn.
Đó là lý do Hube thét lên giận dữ và cào cấu bức tường, để hắn không phải nhìn thấy cảnh tượng ấy nữa. “Tên dị giáo khốn nạn—!”
Móng tay hắn nứt gãy, khiến máu chảy nhỏ giọt trên bàn tay hắn. Nỗi đau này thật không thể chịu nổi. Hắn trút tất cả lên thiếu niên tóc đen, khinh miệt cậu ngày một nhiều. Hắn không nhận ra thực tế trớ trêu rằng lòng thù hận sâu sắc này lại là ân huệ với hắn, kéo hắn lại khỏi bờ vực mất tỉnh táo.
“Mày sẽ không thoát được đâu… Tao sẽ khiến mày nhục nhã, hủy diệt mày, hàng trăm lần!”
Hắn sẽ hủy diệt hết thảy: lũ quỷ bảo hộ thiếu niên, cái quốc gia vui vẻ hay cái chó gì đấy mà cậu quyết tâm thực hiện, và ngay cả cô gái tóc đỏ cười khúc khích bên cạnh cậu. Hắn sẽ khiến chàng trai thống khổ đến mức cậu van nài được chết. Chỉ như vậy hắn mới an lòng.
“Mặc kệ mất bao lâu! Mặc kệ tao phải làm gì!”
Những viễn cảnh báo thù xoay vần trong tâm trí hắn, tưởng tượng ra những hành vi mới cho hành động và khắc sâu lòng thù hận với thiếu niên vào linh hồn. Bị những tưởng tượng ngọt ngào ấy giam cầm, Hube đã không chú ý đến xung quanh. Trong buồng giam của hắn, bị đóng lại bởi cánh cửa sắt nặng nề không ai tiến vào được, khi hắn đang nhìn chăm chăm vào tường và phun ra những lời nguyền rủa… có một người đứng đằng sau, lặng lẽ nhìn chăm chú…