Mushoku Tensei: Truyền thuyết Cổ Long

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 18

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7440

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 172

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 172

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 175

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2143

Tiền Biên - 2. Sự ra đời của Ma Long

Xưa kia đã từng có một vị Thần.

Có thể gọi ngài là Thần Sáng Tạo.

Ngài đã trở nên già nua.

Ngài đã sống một cuộc đời dài lâu tới nỗi có thể nói là bất tận, và đã tạo ra nhiều thế giới, vậy nhưng thể chất và tinh thần của ngài đã đạt đến giới hạn của mình.

Ngài hiểu rõ rằng cái chết đang cận kề.

Ngài quyết định sẽ tạo nên một thế giới như là công việc cuối cùng của mình.

Tuy nhiên, đã từ lâu lắm rồi ngài đã không tạo ra một thế giới nào.

Không rõ là bởi do thời gian dài ngừng tạo thế giới, hay bởi suy yếu vì tuổi già.

Kết quả của thế giới mà ngài tạo ra, méo mó kinh khủng và thiếu cân bằng trầm trọng.

Ngài nhận ra rằng mình không còn đủ sức để tạo ra thế giới như trước.

Thế nhưng, ngài có kinh nghiệm tạo ra nhiều thế giới.

Ngài đã tạo thêm thế giới khác.

Thế giới này cũng méo mó như thế giới mà ngài đã tạo trước đó.

Ngài không để tâm và tiếp tục tạo thêm thế giới này cho đến thế giới khác.

Cứ như vậy, 6 thế giới đã được tạo ra.

Thế giới của Long nơi thiên địa đảo ngược, được cư trú bởi chủng tộc hùng mạnh.

Thế giới của Ma cuồn cuộn chướng khí và độc, được cư trú bởi chủng tộc có thân thể bền chắc.

Thế giới của núi và những khu rừng rậm rạp, được cư trú bởi chủng tộc có móng vuốt sắc nhọn và giác quan nhạy bén.

Thế giới của Hải phong phú sự sống, được cư trú bởi chủng tộc có vảy, mang và vây.

Thế giới của Thiên với những tảng đá lớn lơ lửng, được cư trú bởi chủng tộc có khả năng bay lượn tự do trên bầu trời bằng đôi cánh sau lưng.

Thế giới của Nhân với những đồng bằng và thảo nguyên, được cư trú bởi chủng tộc có thân thể mỏng manh và trí tuệ vượt trội.

Thế giới nào cũng đều méo mó cả.

Những thế giới ấy không thể được cân bằng chỉ với một thế giới nào khác trong số đó, và cứ thế chẳng mấy chốc tất cả sẽ sớm sụp đổ.

Thế rồi, ngài đã gắn các thế giới lại với nhau.

Sáu thế giới giờ đã có liên quan mật thiết, và cân bằng cùng nhau.

Và như vậy, các thế giới đã trở thành một.

Nhưng ngài lại không cảm thấy thỏa mãn.

Sáu thế giới chỉ gọi là suýt soát cân bằng bởi việc gắn kết lẫn nhau, chúng cần phải được quản lý cho đến khi trở nên ổn định và vững chắc.

Bằng chút sức còn lại của bản thân, ngài đã chia tách thân thể của mình.

Thế rồi từ những phần thân thể đã bị tách rời, những thực thể mới đã được hình thành mang theo trọng trách quản lý từng thế giới vẫn đang được duy trì cân bằng trong cảnh hiểm nguy.

Và rồi, ngài đã chết.

Không một ai biết ngài như thế nào sau khi ngài đã chết.

Hoặc cũng có thể là, vốn dĩ ngay từ đầu không có tồn tại Thần Sáng Tạo nào.

Bởi vì không một ai đã nhìn thấy cả.

Hiện tại, những gì còn sót lại là những thế giới và những chủng tộc đó, cùng với 6 [Thực thể].

Do họ là phân thân của Thần, nên hãy cũng gọi họ là Thần.

Từng vị Thần hạ phàm thế giới của riêng họ.

Họ nhận thấy chủng tộc của mình đang sống đùm bọc lẫn nhau trong thế giới rộng lớn, và họ đã nỗ lực giúp cho chủng tộc của mình trở nên hưng thịnh.

Thế nhưng, không phải chủng tộc nào ở thế giới nào cũng có thể trở nên hưng thịnh.

Đáng kể đến là thế giới của Long và thế giới của Ma, suốt thời gian dài cả hai thế giới đều vẫn ở trong thời sơ khai.

Bởi việc có tuổi thọ dài, cùng với sự hùng mạnh và bền chắc, mà những chủng tộc ấy đã có thể sống mà không cần phải phát triển nên nền văn minh nào.

Tuy là vậy, cả hai thế giới của Long và thế giới của Ma đều là những thế giới khắc nghiệt.

Trở thành bá chủ thế giới của những con rồng hung ác và ma thú lang thang không phải là điều dễ dàng gì.

Long tộc và Ma tộc tuy rằng có đủ sức mạnh để trở thành bá chủ thế giới, nhưng cả hai lại vẫn mãi đứng yên một chỗ.

Không rõ bởi vì cảm thấy thương xót, hay là bực tức....

Một trong số những vị Thần đã đưa ra một đề xuất.

“Hay là chúng ta hãy tập trung tổ chức buổi họp theo định kì. Chúng ta có thể trao đổi thông tin về thế giới của từng người với nhau và sử dụng chúng cho sự phát triển hưng thịnh.”

Vị Thần đó được gọi là Nhân Thần.

Thần của thế giới của Nhân.

Nhân tộc có tuổi thọ ngắn nhất và yếu đuối nhất trong số tất cả chủng tộc.

Đa số không sống nổi tới 10 năm bởi vì chết do bệnh tật hoặc do bị thương.

Vậy nhưng, thế giới của Nhân lại không đến nỗi quá khắc nghiệt, nó có nguồn thiên nhiên phong phú và nguồn thức ăn dồi dào.

Do đó mà, Nhân tộc phát triển hưng thịnh với tốc độ nhanh hơn tất thảy những chủng tộc khác.

Khắc nghiệt ở mức độ vừa phải đã làm nảy sinh thông thái, và sự chuyển giao thế hệ nhanh chóng đã làm phong phú kiến thức.

Sau đó thì, với tốc độ phát triển hưng thịnh càng nhanh, thì sự thông thái và kiến thức cần thiết cũng càng đạt được sớm hơn.

Nhân Thần đã chia sẻ chúng cho những vị Thần khác.

Bởi thế mà, Long tộc và Ma tộc đã học thêm được nhiều điều mới mẻ.

Đầu tiên là ngôn ngữ và chữ cái, rồi đến cách sống trong một tập thể, và phương pháp thiết lập trật tự.

Ánh sáng của nền văn minh đã được trao cho những chủng tộc vốn đã sống không khác gì những con thú.

Và đương nhiên là, những tộc khác cũng có qua có lại.

Họ đã trao cho Nhân tộc thứ sức mạnh riêng của tộc họ.

Long tộc dạy cách sử dụng nội lực bên trong cơ thể.

Ma tộc thì dạy cách biến đổi cơ thể để bất kì cơ thể yếu đuối nào cũng có khả năng chống chọi với mọi tác động.

Thú tộc thì tặng cho những con thú hung bạo đã chịu sự khuất phục và dạy cách cùng chung sống với chúng.

Hải tộc thì dạy cách lọc và bảo quản cho nước được luôn luôn trong sạch.

Thiên tộc thì dạy cách “đọc gió” và thuật điều khiển thời tiết.

Sáu thế giới đã không ngừng giúp đỡ lẫn nhau với chung mục đích phát triển hưng thịnh.

Dù rằng thế giới của Nhân vẫn là thế giới phát triển hưng thịnh nhất bởi quá trình đổi mới nhanh chóng, nhưng các thế giới khác cũng đang có tiến triển thuận lợi.

Các vị Thần đều quả quyết tin chắc một điều rằng, việc phát triển hưng thịnh cứ sẽ diễn ra một cách thuận lợi trong suốt ngàn tới chục ngàn năm tới.

Ở thời điểm đó, không có ai trong số họ ngờ được tới.

Cả 6 vị Thần, hay thậm chí cả Thần Sáng Tạo.

Rằng là có một thực thể ở mặt sau của thế giới, đang lặng lẽ ra đời....

Đó là cách mà thế giới được hình thành, và chục ngàn năm đã trôi qua.

Mặc dù vậy, khi tính từ lúc này, thì đấy vẫn còn là xa xưa.

Còn tính từ góc nhìn của con, thì đấy được gọi là Thời Đại Thần Thoại.

Vào thời điểm đấy, thì ta còn đang ở một góc của Ma Giới.

Dĩ nhiên là, ta chưa có tên gọi.

Ta mới chỉ ra đời và vẫn còn rất nhỏ, nhưng kích thước cơ thể hồi ấy của ta cho đến bây giờ cũng không có thay đổi nhiều.

Mà không, hồi ấy thì còn nhỏ hơn chút xíu.

Ta có một cái đầu, hai đôi tay chân, da trắng xuyên thấu và đôi cánh đằng sau lưng.

Ở một góc của Ma Giới.

Cả nơi đấy là vùng đất của sự chết chóc, chướng khí dày đặc và những con ma thú hung ác lang thang.

Hồi ấy thì ta vẫn chưa biết được, nhưng Ma tộc gọi nơi đấy là tận cùng của thế giới.

Tại một hang động nào đó ở cái nơi đấy là chốn dung thân của ta.

Không có ai biết được là ta đã ở đó bao lâu.

Ngay cả ta cũng không biết.

Lúc mà ta bắt đầu nhận thức được, thì ta thấy mình đang ở trong một hang động, ăn thịt ma thú để sống sót.

Không thể nào mà ta tự dưng lại ở một nơi như thế, đấy nhỉ?

Nói là vậy, nhưng ta cũng đành phải chịu bởi ta không nhớ được gì và cũng không có một ai biết lý do ta ở đó.

Có thể là, ta vốn được sinh ra ở trong một thôn làng nào đó và bị bỏ rơi.

Hoặc cũng có thể, ta vốn được sinh ra ở một thế giới khác và bị dịch chuyển tới đây.

Ở thời điểm ấy, có nhiều chuyện lạ lùng bắt đầu diễn ra ở sáu thế giới.

Thế nên bất kể nguyên nhân vì sao ta tự dưng ở hang động là gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng có gì kỳ quái cả.

Ngoài ra thì, ta cũng nhận thấy rằng không có ai ở gần ta.

Ta chưa bao giờ cảm thấy thắc mắc lý do tại sao.

Bởi vì hồi ấy ta còn chưa biết gì hết.

Về việc người khác tồn tại, họ sinh sống ra làm sao, họ giao tiếp ra làm sao, họ nghiên cứu ra làm sao, và ma thuật của họ ra làm sao, ta đều không biết.

Tuy rằng hiện tại bây giờ ta vẫn đang trên con đường học vấn hiểu biết hơn người một chút, nhưng hồi ấy không có ai chỉ dạy thì ta cũng chỉ đến thế.

Cứ mỗi lần mặt trời mọc là ta lại bò ra khỏi hang để giết ma thú, và cho đến khi nào bụng của ta đầy là ta lại trở về hang động nghỉ ngơi.

Ma thú nơi ấy là những sinh vật hung ác.

Chúng đã vừa mạnh và vừa to lớn tới nỗi ai cũng có thể lầm tưởng chúng là một ngọn đồi rồi, thế nhưng chúng lại còn nhanh nhạy và thậm chí còn sống theo đàn nữa.

Đứng trên đỉnh của Ma Giới, hiển nhiên một điều là Ma tộc.

Thế nhưng, những con ma thú mạnh tới nỗi thậm chí ngay cả Ma tộc cũng không thể đối phó được trừ khi đoàn kết cùng nhau.

Ta đã săn những con ma thú đó, một cách dễ dàng.

Ta lén lút đến gần, tấn công bất ngờ, khống chế, cắn và cứ vậy nhai nuốt cho chúng chết.

Chỉ duy nhất mình ta.

Nói chung là, hồi ấy ta cũng rất là mạnh.

Mạnh tới nỗi có thể thừa sức xử lý một hoặc hai con ma thú.

Tuy là vậy, nhưng chỉ sức lực thôi cũng không đủ để hạ những con ma thú, mà ta đã còn phải vận dụng đến cả sự khôn ngoan nữa.

Ta có đủ khôn ngoan để dụ những con ma thú đến bẫy mà ta đã bố trí.

Vậy cho nên, dù sống ở một góc của Ma Giới, nhưng ta đã không cảm thấy có gì bất tiện cả.

Ta hoàn toàn tin chắc rằng, ta sẽ cứ mãi làm theo bản năng sống sót bằng việc săn ma thú cho đến khi nào chết thì thôi.

Thế nhưng, cái gì cũng đều có bước ngoặt cả.

Một ngày nọ, ta đã bắt gặp thấy một cảnh.

Con có biết là gì không?

Đó là một gia đình ma thú.

Trong khi đang ẩn nấp trong bóng tối chực chờ cơ hội tấn công, thì ở trước mắt ta, là những con ma thú đang quây quần, liếm người và chơi đùa với nhau.

Ta khó có thể diễn tả được cảm giác khi chứng kiến cái cảnh đó.

Cảm giác như là ta đột nhiên bị bỏ rơi ở thế giới này, trong lòng chất chứa cảm giác bất an và bồn chồn.

Nói một cách khác, là ta đã cảm thấy cô độc.

Dù ta giết và ăn những con ma thú, nhưng sự cô độc trong lòng vẫn không hề nguôi ngoai.

Trở về hang động và nằm nghỉ, ta cũng không nguôi ngoai được sự cô độc.

Thay vào đó, ta lại càng cảm thấy cô độc hơn khi cứ mãi ở trong cái hang động tối tăm ấy.

Trong bóng tối, ta nhìn đôi bàn tay và đôi bàn chân của mình.

Chúng hoàn toàn khác so với của ma thú.

Ta thấy mình là một sinh vật khác với ma thú.

Vậy nhưng, ta chưa từng một lần thấy sinh vật nào giống ta cả.

Nhận thấy như vậy, sự cô độc trong lòng ta đã đạt đến giới hạn.

Ta không thể chịu được việc cứ mãi ở trong hang động, và ta đã chạy ra ngoài.

Ta rời khỏi lãnh thổ của mình, lang thang đây đó không một đích đến nào trong đầu.

Trên đường đi, ta đã giết nhiều con ma thú.

Trong số đấy có đủ loại ma thú.

Nào là loại có 8 chi, loại có 3 mặt, và loại côn trùng nhỏ tập hợp cùng một chỗ.

Vậy nhưng, không có loại nào giống ta cả.

Ta cứ vậy giết ma thú và đi lang thang vô định.

Thế rồi, ta đã phát hiện ra.

Một nơi tập trung những tòa nhà tứ giác, bao quanh bởi bức tường cao lớn.

Phải, đó là một thị trấn.

Thị trấn của Ma tộc.

Trong thị trấn đó, là những sinh vật trông rất tương đồng với ta.

Họ có 1 đầu, hai tay và hai chân.

Tuy rằng không phải là giống hẳn ta, và ngay cả họ cũng có những điểm khác biệt lẫn nhau, nhưng họ trông giống ta hơn là những con ma thú mà ta từng nhìn thấy.

Ở đó đang có nhiều sinh vật như vậy.

Họ sống theo tập thể.

Ta đã vui mừng không tả xiết.

Ta cũng có những người giống mình.

Ta đã nghĩ rằng, vậy là sự cô độc vô đáy này đã sắp được giải tỏa rồi.

Với cảm giác hồi hộp trong lòng, ta đã đến gần thị trấn.

Thế vậy nhưng, người đầu tiên nhìn thấy ta đã hét và gào to lên rằng.

“Có quái vật!”

Và rồi, những người ở đó đã nhanh chóng bao vây ta còn đang hoang mang.

Tất cả họ đều đang cầm trên tay vũ khí.

Ta tự hỏi, tại sao họ lại nhìn ta và có phản ứng như thế.

Ở thời điểm ấy, ta đã không biết gì cả.

Cũng là bởi, ta chưa từng một lần nhìn bản thân.

Ta đã không hiểu được tại sao.

Bề ngoài của ta hẳn là có gì đó trông hoàn toàn khác so với những người trong thị trấn.

Là răng nanh hay là móng vuốt?

Không phải. Ma tộc ở đấy cũng có nhiều người có móng vuốt với cả răng nanh dài.

Là đôi mắt màu vàng?

Cũng không phải. Dù không có Ma tộc nào có đôi mắt màu vàng, nhưng ở đấy cũng có những người có màu mắt khác nhau đủ loại.

Thứ mà họ thấy đáng gở nhất, là tóc của ta.

Đây, con nhìn tóc bây giờ của ta này.

Nó tạp sắc màu trắng và màu xanh lá cây.

Hơn nữa khi mà con nhìn kỹ, là sẽ thấy vùng màu trông như là chuyển sang màu sắc khác.

Tuy con thì nhìn đã quen rồi, nhưng đối với họ thì tóc của ta đã làm họ cảm thấy thâm tâm nhiễu loạn, cùng với cảm giác ghê rợn và bất an trong lòng bị khơi dậy.

Dù chỉ là như vậy, nhưng thế thôi đã đủ để họ coi ta là một con quái vật.

Họ cầm vũ khí trên tay, bao vây ta với địch ý và sát ý thấy rõ.

Trước tình cảnh này, ta đã nghĩ là hãy chứng tỏ cho họ thấy mình vô hại.

Có lẽ lúc ấy ta đã nên chạy.

Nhưng ở đâu đó sâu thẳm trong lòng, ta cho rằng dù có tấn công thì cũng chẳng có sao.

Bao vây lấy ta và tỏ địch ý như vậy, không khác nào là họ đang công nhận ta mạnh hơn họ cả.

Thực tế mà nói, khi chiến đấu xảy ra thì liệu họ có thể thắng nổi ta?

Vậy nhưng, cái suy nghĩ ấy chỉ tồn tại cho đến khi một người đàn ông xuất hiện.

Người này có một thân hình khổng lồ, da màu đen và có tới tận 6 cánh tay.

Phải, đó chính là Ma Vương.

Người này bất ngờ tấn công ta.

Phải nói là mạnh khủng khiếp.

Tuy ta đã đáp trả hết mình, nhưng rốt cuộc là ta đã thảm bại hoàn toàn, móng vuốt và cánh của ta đều gãy cả.

Ta cũng phản kháng quyết liệt, nhưng thật sự là không có một con đường thắng nào cho ta hết.

Gặp phải một đối thủ mạnh hơn bản thân mình lần đầu tiên trong đời như vậy, ta đã chỉ còn biết chạy trốn.

Ta kéo lê cái cơ thể đầy thương tích của mình, và chạy trốn.

Ta đã cảm thấy sợ cái chết.

Ta nghĩ mình sắp bị giết tới nơi, và ta không muốn phải chết.

Vậy nhưng, ta lại cảm thấy đau buồn nhiều hơn là sợ cái chết.

Đau buồn bởi không có người nào trông tương đồng với ta, chịu chấp nhận ta.

Ta kéo lê cái cơ thể đầy thương tích trở về chốn dung thân của mình.

Trong cái hang động tối tăm, tĩnh lặng và ẩm ướt ấy vẫn còn sót lại cảm giác cô độc trước kia của ta.

Đau đớn, buồn bã và cô độc.

Ta đã mang theo trở về những cảm giác này.

Không có một cảm giác tức giận nào cả.

Ta chỉ có duy nhất một câu hỏi là, tại sao lại thế chứ.

Câu hỏi ấy càng nở rộ, ta càng tự hỏi mình nhiều hơn.

Nhưng ta không nghĩ ra được một câu trả lời.

Có lẽ bởi vì không có một câu trả lời.

Mà một khi những vết thương trên người ta đã hồi phục, ta lại ra ngoài và trở lại nơi dân cư.

Ta hiểu rõ rằng.

Chuyện cũ sẽ lại tiếp diễn hết lần này tới lần khác.

Thế nhưng, ta không thể nào không tiếp tục được.

Cảm giác cô độc nó còn đau đớn hơn cả nỗi đau trong lòng.

Vậy nên ta đã đến gần nơi dân cư, nhìn nơi ấy bằng ánh mắt đố kỵ, đến gần hơn do không thể kiềm chế hơn được, và để rồi lại bị xua đuổi.

Trong khi ta vẫn còn không biết, thì ma tộc lúc bấy giờ đã sợ hãi ta và biết đến ta bằng cái tên [Ma thú hình người].

Sở dĩ là bởi ta có sức sống bền bỉ tới nỗi đến cả Ma Vương cũng không thể kết liễu ta được, và sự ngoan cố tới nỗi dù đã bị xua đuổi không biết bao nhiêu là lần nhưng cũng không chịu từ bỏ.

Ta đã sống như vậy suốt trăm năm, và không ngừng bị giày vò bởi sự cô độc.

Thế nhưng, cái gì cũng có điểm kết thúc.

Một ngày nọ, ta đã bị trọng thương.

Đó không phải là kết quả của việc bị Ma Vương nào đó đánh bại.

Ta đã thua trong cuộc chiến với lại một con ma thú.

Con ma thú mà ta đụng độ là một thứ sinh vật ta chưa bao giờ từng gặp.

Cơ thể của nó dù to gấp 3 lần một con ma thú thông thường, thế nhưng nó lại có thể di chuyển nhanh gấp mấy lần ma thú thông thường, và hơn nữa nó còn có nhiều cái đầu biết khè ra lửa và sương độc.

Nó có sức mạnh phải nói là không một con ma thú nào mà ta từng gặp có thể sánh bằng.

Tuy gọi nó là ma thú, nhưng thực tế ra thì, nó không phải là một con ma thú.

Mà nó là, một con ma vật.

Ma thú chỉ là một phần của ma vật, ta có thể gọi toàn bộ ma thú là ma vật nhưng ngược lại thì không, và ma vật ở Ma Giới còn mạnh hơn hẳn những ma vật sinh sống ở nơi đây.

Ta đã bị con ma vật không phải ma thú đó thiêu đốt, đâm xuyên, đánh tan tác và ta chỉ còn biết hoảng loạn bỏ chạy.

Bình thường, ta sẽ chỉ việc trở về hang động, ăn cái gì đó rồi đi ngủ là những vết thương sẽ dần lành lại.

Thế nhưng khi ấy, những vết thương của ta đã không hồi phục, và máu cứ chảy không ngừng.

Có lẽ là bởi độc của con ma vật.

Dù chưa từng trải qua cửa tử nên ta không thể nào biết đến cái chết, nhưng ta cũng có chút hiểu biết.

Từ trước tới giờ, ta đã giết và ăn thịt vô số những con ma thú.

Ta biết cái chết nó là như thế nào khi tận mắt nhìn thấy chúng chết hàng ngàn cho tới chục ngàn.

Ta cũng biết là một khi ý thức trở nên mờ mịt dần cho đến khi ngừng hẳn, sẽ là lúc mà ta chết.

Và cái thời khắc đó, sắp đến gần.

Tuy ta muốn tiếp tục sống, nhưng ta không thể làm gì được khác.

Hiện tại bây giờ ta có thể sử dụng ma thuật giải độc, nhưng hồi ấy thì ta lại không hề biết.

Đấy là cái lúc mà.

Ông ấy đã xuất hiện.

“Hừm. Dù đã nghe nói về một con ma thú hình người... nhưng tận mắt thế này, thật đúng là thú vị.”

Trong tình trạng lúc bấy giờ, ta đã không chắc được liệu có thật là có người đã nói ở trong hang động.

Rồi không biết từ khi nào, ông ấy đã đứng ở gần ta khi mà ta vẫn còn đang chảy máu, và nhìn từ trên xuống.

“Con lai giữa Ma tộc và Long tộc cơ à. Ở đâu và làm sao mà ngươi được sinh ra nhỉ.”

Trong khi ý thức còn đang mơ mơ màng màng, ta ngước nhìn cái người đang nói đó.

Ông ấy trông giống như ta.

Cùng có một cái đầu, đôi tay đôi chân.

Đôi cánh ở sau lưng.

Đôi mắt màu vàng.

Răng nanh và móng đều dài và sắc nhọn cả.

Thật sự rất là giống ta.

Những điểm duy nhất khác biệt giữa chúng ta là tóc của ông ấy có màu bạc, và da của ông ấy được bao phủ bởi lớp vảy màu bạc.

“Đây là do, ảnh hưởng của ma vật sao?”

Ta chỉ biết nhìn mà không có nổi sức để ngồi dậy.

Và rồi, ánh mắt chúng ta giao nhau.

Ta nhớ rằng ông ấy đã nhìn ta bằng ánh mắt sắc bén, nhưng đồng thời cũng ấm áp một cách lạ lùng.

Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy cái ánh mắt như vậy.

“Mà thôi cũng được. Ma Thần đã bỏ mặc ngươi đến tận bây giờ rồi, ta có nhận ngươi thì cũng chẳng có phàn nàn gì đâu. Có nhiều cách để ngươi hữu dụng cơ mà...”

Tất nhiên rằng, lúc đó ta không hiểu những gì ông ấy đã nói.

Thế nhưng, ta vẫn nhớ rõ được âm thanh của những câu nói đó.

Ta không thể nào quên được.

Thế nên một khi mà ta đã biết nói rồi, ta biết được là ông ấy đã nói như vậy.

Ông ấy nắm chặt bàn tay của mình ở ngay bên trên ta.

Móng vuốt sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, và máu đỏ bắt đầu chảy ra.

Máu chảy từng giọt và rơi xuống vị trí những vết thương của ta.

Và rồi, những vết thương trước đó không có vẻ gì là sẽ lành, đã đóng lại trong giây lát.

Một khi xác nhận trên người ta đã không còn vết thương nào, ông ấy đã cởi bỏ cái áo choàng đang mặc trên người và dùng nó để quấn quanh người ta.

Thấy vết thương trên người và cơn đau biến mất, ta đã không khỏi trố mắt ngạc nhiên trong khi được ông ấy cắp ở dưới nách và ra khỏi hang động.

Ở trước lối vào hang động, là một cái xác khổng lồ của một con gì đó.

Một lần nữa ta lại ngạc nhiên.

Bởi vì ta có nhận ra nó.

Nó chính là con ma vật đã suýt giết chết ta.

Và bây giờ nó chỉ một cái xác trông thê thảm.

Có lẽ là nó đã bám theo ta còn đang mang những vết thương trí mạng trên người, tới tận đây... và để rồi bị ông ấy triệt hạ.

“Ma vật cơ à... Cũng may là ở thế giới của ta chúng chưa xuất hiện nhiều.”

Nghe thấy ông ấy nói vậy xong, ta đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, ta nhận thấy cảnh tượng ở xung quanh mình đã thay đổi.

Ta đã không thấy những cái đầm lầy độc, hay là sương chướng khí, hay là mặt đất màu nâu đỏ đầy những vết nứt nẻ quen thuộc nữa.

Thứ mà ta đã thấy, là một ngọn núi.

Nhưng đó không phải là một ngọn núi bình thường.

Cái ngọn núi đó đang nằm ngược.

Nó đang mọc từ trên trời xuống.

“!”

Trong nhất thời, ta đã cho rằng là mình đang bị treo ngược.

Hoặc có thể là, ta đã bị giữ yên trong khi mọi thứ thì bị đảo ngược.

Nhưng tất cả đều không phải.

Trọng lực không chỉ đang ảnh hưởng tới ta, mà cũng ảnh hưởng tới những thứ ngược chiều ta. 

Ở trên kia nhất định là đang có một ngọn núi.

Thế rồi khi nhìn xuống dưới, ta đã thấy một bầu trời.

Bầu trời trong xanh và những đám mây trôi dạt như bất tận.

Thế nhưng cũng trong nhất thời, ta đã không nhận ra đấy là bầu trời.

Bởi vì bầu trời ở Ma Giới lúc nào cũng chỉ là một màu xám.

Và rồi, ta nhận thấy rằng minh đang bay.

Nhưng ta không phải đang tự bay.

Mà là cái người đang cắp ta dưới nách, con biết rồi đấy.

Phải, cái người đã dùng áo choàng của mình quấn quanh người ta rồi mang ta đi, đang bay cùng ta.

“Tỉnh lại rồi à? Đừng có dẫy dụa nhé.”

Ông ấy đã nói như vậy khi thấy ta đã tỉnh lại.

Đương nhiên lúc ấy ta không hiểu ông ấy đã nói gì, bởi ta chưa từng học thứ ngôn ngữ ấy.

Thế nhưng, ta nhớ là mình đã hoảng loạn bởi bầu trời rộng lớn bên dưới.

Ta đã co rúm chặt người lại.

Cảm thấy ưng ý trước việc này, ông ấy đã tăng tốc độ.

Cứ như vậy chúng ta đã bay trên bầu trời được một lúc.

Đối với ta việc được ngắm nhìn không gì khác ngoài những ngọn núi và bầu trời bình thường ấy, thì lại là một điều mới mẻ.

Tuy ông ấy không giải thích gì cả, và ta cũng không có kiến thức gì.

Nhưng không rõ vì lý do nào đó mà ta hiểu được rằng, bản thân ta đã đến một thế giới nào đó khác với thế giới mà ta từng ở.

Không còn cái thế giới mà ta phải chịu cảnh cô độc một mình, và bị xua đuổi mỗi khi đến nơi dân cư nữa, ta đã tới một thế giới khác rồi.

Có lẽ là, ta sẽ không còn có thể quay trở lại thế giới đó được nữa.

Với suy nghĩ này trong đầu, ta bắt đầu cảm thấy hơi hơi tiếc nhớ cái hang động tối tăm ẩm ướt là chốn dung thân duy nhất của ta đó, nhưng rồi những ký ức ấy đã lập tức bị tô đè bởi cảnh tượng ở xung quanh ta lúc này.

Dù sao thì chỗ đó vẫn chưa phải là một chỗ xứng đáng để ta chìm đắm trong hoài niệm.

Được một lúc sau, ta nhìn thấy một ngọn núi lớn trông đặc biệt thấy rõ.

Đỉnh núi của nó cao tới nỗi ta không nhìn được thấy.

Khi đã bay đến gần tới nỗi ngọn núi đó nằm trọn trong tầm nhìn, ông ấy bắt đầu vỗ cánh mà không gây ra một tiếng động, và bay thấp dần xuống.

Ở bên dưới có gì sao.

Khi nghĩ như vậy, ta đã thử nhìn xuống dưới và trông thấy một nơi ở lưng chừng núi.

Hồi ấy thì ta chưa có đủ kiến thức để mô tả nó, nhưng nếu như có, thì có thể gọi đấy là “Nơi hạ và cất cánh”.

Một tấm thạch bản nhô lên từ lưng chừng núi, và liên kết đến một lối vào trong núi đã mở to sẵn.

Nơi hạ cánh được làm từ đá và gỗ trông nhân tạo rõ ràng.

Khi ông ấy bay đến gần hơn, ta nhận thấy có nhiều người đang đứng ở nơi hạ cánh.

Họ trông giống hệt như ông ấy vậy.

Cùng là những sinh vật có đôi cánh, vảy, răng nanh, móng vuốt và đôi mắt màu vàng.

“Long Thần-sama kìa!”

“Long Thần-sama đã trở về!”

“Mọi người! Hãy chuẩn bị đón tiếp ngài!”

..... Phải, thân phận thật của ông ấy là Long Thần-sama.

Ông ấy là vua của Long tộc, thống thị thế giới của Long.

Họ đã bắt đầu trở nên xôn xao khi nhìn thấy bóng dáng của Long Thần.

Và rồi, chỉ trong giây lát thôi họ đã đứng thành hàng ở giữa cái nơi hạ cánh to lớn ấy, chờ đợi Long Thần-sama đáp xuống mặt đất.

Đông người đang ở đó.

Trước cái cảnh này, ta không khỏi co cúm người lại.

Bởi nó làm ta nhớ lại những ngày ở Ma Giới bị Ma Vương xua đuổi không biết bao nhiêu là lần.

Ta e sợ mình sẽ lại lần nữa bị tấn công.

“Mừng ngài đã trở về ạ!”

Vậy nhưng trái với dự đoán, họ đã không tấn công ta.

Một khi Long Thần-sama đã đáp xuống rồi, những người đứng thành hàng bắt đầu cùng một lúc bắt chéo hai tay hai nắm đấm trước ngực, và gập nhỏ cánh lại.

Mặt ai trông cũng mừng rỡ và giàu sự kiêu hãnh.

Tuy trước kia ta chưa từng thấy cái vẻ mặt này, nhưng ta biết rằng họ không có địch ý nào cả.

“Mừng ngài đã trở về. Long Thần-sama.”

Ở trong cùng, có một người đàn ông có màu tóc hơi khác đã nói vậy.

Người này lớn hơn đôi chút so với những người đang đứng thành hàng, và phong thái toát ra từ cái người này cũng khác.

Vảy của người này có hơi hướm màu xanh lá cây, tạo nên ấn tượng của sự điềm tĩnh.

Thế nhưng, đôi mắt của người này mới là thứ nổi bật ra từ phong thái.

Ở bên trong cái đôi mắt màu vàng như của những người ở xung quanh, có cái gì đó mong manh ngỡ như có thể biến mất bất cứ lúc nào, và thứ quyết tâm sẵn sàng theo đuổi mục đích tới cùng.

Chỉ nhìn qua thôi, là ta đã biết người này là thủ lĩnh của đám đông.

Vậy nhưng đương nhiên, người này không phải là thủ lĩnh. Mà là Long Thần-sama.

Khi Long Thần-sama đến gần, người này cũng bắt chéo hai tay hai nắm đấm trước ngực và gập nhỏ cánh lại.

Đây là tư thế kính chào trang nghiêm nhất của Long tộc.

“Buổi họp đã ra sao rồi ạ?”

“Szilard đấy à. Ta không có tiến triển gì. Còn mọi chuyện ra sao khi ta vắng mặt?”

“Cũng không có gì thay đổi ạ. Thế nhưng, đã có hai con ma vật xuất hiện.”

“Đã bao nhiêu người hi sinh?”

“Ba người ạ. Con thứ nhất thì hai người và con thứ hai thì một người. Thiệt hại không đáng kể.... ủa kia là?”

Cái người được gọi là Szilard đã nhận ra ta còn đang bị cắp dưới nách của Long Thần-sama.

“Ta nhặt được nó ở một góc của Ma Giới. Nó là con lai giữa Ma tộc và Long tộc.”

“Thần chưa từng nghe nói đến việc Long tộc đi sang Ma Giới cả?”

“Có thể chuyện này có liên quan đến việc ma vật xuất hiện.”

“Quả thật là vậy. Vậy ngài định làm gì với nó ạ?”

“Ta sẽ nuôi dạy nó.”

Long Thần nói như vậy xong, và Szilard bắt đầu lườm ta.

Có thể nói là người này đang cảnh giác trước một đứa trẻ có màu tóc ghê rợn như ta.

Tuy là như vậy, người này đã không ý kiến gì với lại quyết định của Long Thần-sama.

Ngay cả trong số toàn thể Long tộc, thì người này sùng bái và tin tưởng Long thần-sama nhất. Người này tuyệt đối sẽ không soi xét hành động của ông ấy.

Như thể đã hiểu rõ rồi, người này thả hai tay xuống và lui một bước về đằng sau.

Không nói gì thêm, Long Thần-sama đi vào sâu trong núi từ cái nơi hạ cánh.

Đương nhiên là, vẫn đang cầm ta.

Ông ấy đi bộ trên một lối đi vuông vức có phần hơi tối tăm.

Theo lẽ thông thường của ta thì ở cuối hang động sẽ là một nơi tối tăm và chật hẹp, nhưng rồi cái lẽ thường ấy đã bị sụp đổ.

Ở cuối cái lối đi ấy, là một lỗ rỗng khổng lồ.

Lỗ rỗng được chống bởi những cái cột to dày, và những tòa nhà tròn với đủ loại hình dạng khác nhau thì bám ở những nơi như là mặt đất, trên trần và với cả những cái cột.

Ngoài ra, ở gần trung tâm của cột có một nguồn sáng mạnh tới nỗi làm cho bên trong động sáng như là ban ngày vậy.

Và hiện giờ, những người có cánh đang bay lượn qua lại giữa những tòa nhà tròn ấy.

Phải, nơi đây là một thị trấn.

Lòng núi đã bị làm cho rỗng, và được biến thành một thị trấn.

Long Thần-sama tung cánh của mình và bay lên.

Những người đang bay trong thị trấn khi nhìn thấy Long Thần-sama, đã dừng hoạt động của họ và bắt chéo hai tay hai nắm đấm trước ngực.

Long Thần-sama không đáp lại mà vẫn tiếp tục bay.

Ta lập tức hiểu được nơi mình sắp đến.

Đó là cái tòa nhà lớn nhất nằm ở cuối thị trấn.

Nhìn từ xa thì tòa nhà đó có vẻ tròn và đơn giản, nhưng khi đã đến gần hơn thì ta mới thấy tòa nhà được chạm khắc đầy những phù điêu chi tiết.

Long Thần-sama đã đáp xuống một nơi hạ cánh có vẻ nhô lên hơi chút và gần chính giữa tòa nhà.

Thế rồi, ông ấy thẳng thừng đi vào bên trong.

Ở bên trong rộng rãi như ta đã nghĩ khi nhìn từ bên ngoài.

Sảnh này, phòng ngủ này, và lối đi nữa.

Ta chưa từng thấy những chỗ nào đẹp như chúng cả.

Long Thần-sama lẳng lặng đi xuống cầu thang.

Hành động không một chút do dự.

Ông ấy dường như đã có đích đến trong đầu.

Dần dần thì khi đến trước một căn phòng nọ, Long Thần-sama đã dừng lại.

Gọi là dừng lại, nhưng chỉ có vài giây.

Sau khi đã dừng lại như là để nhớ lại chuyện gì đó xong, ông ấy đã gõ cánh cửa.

Hại tiếng cộc cộc được phát ra.

Và rồi ông ấy mở cánh cửa.

“Ta đã về rồi.”

“Mừng chàng trở về nhà. Thưa phu quân.”

Ta nhìn thấy được một chiếc giường vải có vẻ mềm, một cái bàn gỗ, một cái ghế da, và một người nào đó đang ngồi ở trên ghế.

Đó là một người phụ nữ.

Bà ấy trông khác hoàn toàn so với những người đã bay ở nơi hạ cánh và thị trấn vừa nãy.

Trên cái làn da màu trắng có hơi chút đỏ của bà ấy không hề có một cái vảy nào, với cả trông làn da cũng mềm mại nữa.

Bà ấy không có cánh hay là đuôi.

Cũng không có cả răng nanh và móng vuốt sắc nhọn.

Với cả, bụng của bà ấy hơi phồng lên.

Ta không biết bà ấy là chủng tộc gì.

“Ủa, đứa trẻ đó là?”

“Con lai giữa Ma tộc và Long tộc. Ta đã nhặt được nó ở một góc của Ma Giới.”

“Ôi chao, thì ra là như thế... vậy chàng định nuôi nấng đứa trẻ sao ạ.”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì, đứa trẻ này sẽ là con nuôi nhỉ.”

“Nàng cảm thấy có vấn đề gì không vậy?”

“Dạ không, mọi việc xảy ra đều do ý muốn của Long Thần-sama ạ.”

Long Thần-sama để ta lại trong phòng và quay chân đi.

Thế nhưng, ông ấy lập tức bị bà ấy ngăn lại.

“Hãy khoan đã, thưa phu quân, đứa trẻ có tên là gì vậy ạ?”

Nghe thấy câu hỏi này, Long Thần-sama quay đầu lại và lắc đầu với vẻ mặt khó khăn.

“Chưa có.”

“Vậy không được đâu ạ. Xin chàng hãy đặt tên cho đứa trẻ thật cẩn thận. Vì trách nhiệm của người chồng là đặt tên cho con trẻ.”

“Ngay cả khi nó là do ta nhặt được?”

“Vâng.”

Nghe thấy vậy, ông ấy bắt đầu nhìn ta từ trên xuống.

Ta ngẩng đầu nhìn Long Thần-sama, và chờ đợi câu nói tiếp theo.

“Laplace. Tên của ngươi là Laplace.”

Dĩ nhiên là, ta không hiểu ông ấy nói gì.

Bởi ta chưa từng có một lần nói chuyện hẳn hoi với ai.

Nhưng mà lúc bấy giờ, ta vẫn hiểu được rằng là, cái người trước mặt ta đã nói những từ có ý nghĩa quan trọng đối với ta.

“La, ap... La, p, la, ce.”

Vậy nên, ta đã gắng hết sức để lặp đi lặp lại.

Cái từ đó, tên của ta, ta không bao giờ có thể quên được.

Ta ―― Laplace, đã ra đời như vậy đấy.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage