Tôi là một gã đàn ông ba mươi tư tuổi thất nghiệp và vô gia cư. Tôi là một gã tốt bụng, nhưng lại béo phì, vẻ ngoài không ưa nhìn và luôn hối tiếc về toàn bộ cuộc đời mình.
Tôi chỉ vừa vô gia cư được khoảng ba tiếng đồng hồ. Trước đó, tôi là một tên NEET sống khép kín trong một khoảng thời gian dài mà không làm gì cho đời. Rồi đột nhiên, ba mẹ của tôi chết đi. Cố chấp nhốt mình trong phòng, tôi không tham dự lễ tang hay cuộc họp mặt gia đình sau đó.
Cảnh tượng khi họ đuổi tôi ra khỏi nhà sau đó thật kinh khủng.
Thái độ mất dạy trong nhà của tôi không vừa lòng bất kì ai cả. Tôi là kiểu người sẽ đập tay vào tường và sàn nhà để thu hút sự chú ý của người khác mà không rời khỏi căn phòng của mình nửa bước. Vào ngày diễn ra tang lễ, tôi đang thủ dâm được nửa chừng, cơ thể đang sướng cực độ thì anh chị em tôi xông vào phòng trong bộ đồ tang và đưa cho tôi lá thư chính thức từ mặt. Khi tôi ngó lơ nó, đứa em trai liền đập cái máy tính quý giá của tôi với cây gậy bóng chày gỗ. Trong khi đó, anh trai tôi, người có đai đen karate, lao tới trong cơn phẫn nộ và đánh tôi tơi bời.
Tôi chỉ để mặc mọi thứ diễn ra, chỉ biết khóc lóc vô vọng trong suốt thời gian đó, mong rằng điều này sẽ kết thúc như vậy thôi. Nhưng anh chị em đã đuổi tôi ra khỏi nhà mà không có gì ngoài bộ quần áo dính trên người. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài đi lang thang quanh thị trấn, chịu đựng cơn đau ở bên hông. Có vẻ như xương sườn của tôi đã bị gãy rồi.
Những lời nói cay nghiệt mà họ ném cho tôi khi tôi rời khỏi nhà cứ văng vẳng trong tai suốt phần đời còn lại. Những lời họ nói khiến tôi đau đớn đến tận xương tủy. Tôi thực sự, thực sự rất đau khổ.
Tôi đã làm sai cái quái gì chứ? Tất cả những gì tôi làm là trốn tham dự tang lễ của cha mẹ để xem phim khiêu dâm loli không che thôi mà.
***
Vậy thì, tôi nên làm cái quái gì bây giờ?
Tôi biết câu trả lời: tìm kiếm một công việc bán thời gian hoặc toàn thời gian, tìm cho mình một nơi để ở và mua một chút đồ ăn. Vấn đề là làm cách nào? Tôi thậm chí còn chả biết cách để bắt đầu tìm kiếm một công việc.
Được rồi, ổn thôi. Tôi biết những thứ cơ bản. Nơi đầu tiên tôi nên tìm đến là công ty môi giới việc làm, ngoại trừ việc tôi đã sống hoàn toàn khép kín trong suốt mười năm nên không biết những thứ đó ở đâu. Tất nhiên, tôi nhớ đã nghe qua rằng những công ty đó chỉ giới thiệu cơ hội việc làm thôi. Còn sau đó bạn phải mang sơ yếu lý lịch đến nơi tuyển dụng và phỏng vấn.
Và tôi đang ở đây, mang một chiếc áo thun nỉ dính đầy mồ hôi, bụi bẩn và cả máu của chính mình. Sẽ không ai thuê một kẻ trông kì quặc như tôi đâu. Ồ, chắc chắn tôi sẽ gây được ấn tượng đấy, nhưng sẽ không bao giờ được nhận vào làm công việc đó.
Dù sao đi nữa, tôi không biết nơi nào bán giấy tờ sơ yếu lý lịch. Ở cửa hàng văn phòng phẩm? Ở của hàng tiện lợi? Có vài cửa hàng tiện lợi ở không quá xa nhưng tôi không có đồng nào trong người.
Nhưng sẽ ra sao nếu tôi có thể quán xuyến hết những việc đó? Với một chút may mắn, tôi có thể vay tiền từ một công ty cho vay hay gì đó, mua cho mình vài bộ đồ mới rồi mua thêm ít bản sơ yếu lý lịch và thứ gì đó để viết. Sau đó, tôi nhớ ra: Bạn không thể điền vào hồ sơ lý lịch nếu không có địa chỉ cư trú hay nơi ở tạm thời.
Tôi bị tạt một gáo nước lạnh vào người. Tôi cuối cùng cũng nhận ra, mặc cho có những thứ đó, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn nát bấy.
Trời bắt đầu mưa. “Chậc,” tôi càu nhàu.
Mùa hè đã kết thúc, theo đó là mùa thu mát mẻ tới. Chiếc áo thun nỉ sờn rách, cũ kỹ của tôi thấm đẫm nước mưa lạnh lẽo, tàn nhẫn cướp đi hơi ấm quý giá trên cơ thể tôi.
“Giá như tôi có thể quay lại và làm lại tất cả mọi thứ,” tôi lẩm bẩm, những lời nói cứ thế tuôn ra khỏi miệng.
Thật ra tôi không phải kẻ lúc nào cũng rác rưởi như này. Tôi được sinh ra trong một gia đình khá giả, là đứa con thứ tư trong năm người con với hai anh trai, một chị gái và một em trai. Quay trở lại thời tiểu học, mọi người luôn khen tôi thông minh hơn tuổi. Tôi không có năng khiếu học tập nhưng tôi giỏi các trò chơi điện tử và có năng khiếu thể thao. Tôi hòa đồng với mọi người, là tâm điểm của lớp.
Ở trường trung học cơ sở, tôi tham gia câu lạc bộ máy tính, nghiềm ngẫm các tạp chí và dành dụm tiền tiêu vặt để tự lắp ráp cho mình một chiếc máy tính cá nhân. Gia đình tôi lúc đầu không biết gì về chúng nên gần như không để tâm.
Nhưng cho đến trung học phổ thông, chà, đúng hơn là năm cuối của trung học cơ sở, tôi cho rằng cuộc sống của tôi đã hoàn hoàn bị đảo lộn.
Tôi dành quá nhiều thời gian trên máy tính đến mức tôi ngó lơ việc học hành của mình. Nhìn lại thì, đó có lẽ là nguyên nhân dẫn đến những chuyện tồi tệ sau này.
Tôi đã nghĩ mình không cần phải học mà vẫn có tương lai. Tôi nghĩ học là điều vô nghĩa. Kết quả là, tôi đã nhập học tại một ngôi trường trung học phổ thông bị coi là tồi tệ nhất trong tỉnh, nơi hội tụ những tên học sinh hư hỏng, bất trị nhất.
Nhưng ngay cả vậy thì tôi nghĩ tôi vẫn sẽ ổn thôi. Rốt cuộc, tôi có thể làm bất kì điều gì nếu tôi quyết tâm. Tôi không cùng đẳng cấp với những kẻ ngu ngốc đó. Hoặc đó là do tôi nghĩ vậy.
Có một sự việc xảy ra từ lúc đó mà tôi vẫn nhớ. Khi tôi đang xếp hàng mua đồ ăn trưa tại cửa hàng của trường, có đứa đã cắt hàng trước mặt tôi. Là một chàng trai trẻ có đạo đức, tôi bước tới, dạy bảo hắn ta với dáng vẻ vụng về, lúng túng.
Nhưng xui cho tôi, hắn không chỉ là một đàn anh lớp trên mà còn là một trong những kẻ mất dạy nhất, đang cố trở thành trùm trường. Hắn và những thằng đàn em đấm tôi sưng húp cả mặt, sau đó treo tôi lên cổng trường trong khi khỏa thân cho mọi người nhìn thấy.
Bọn nó chụp cả đống bức ảnh và tung ra khắp trường như một trò đùa. Vị trí xã hội của tôi trong số các bạn cùng lớp đã tụt xuống đáy xã hội chỉ sau một đêm và còn bị đặt cho cái biệt danh Chim Bút Chì.
Tôi đã không tới trường trong suốt một tháng, thay vào đó là nhốt mình trong phòng. Bố và mấy anh trai thấy tình trạng của tôi thì bảo rằng tôi nên ngẩng cao đầu và đừng từ bỏ, thêm vào đó là những lời dạy dỗ trịnh thượng khác, nhưng tôi chả thèm để tâm đến mấy thứ đó.
Đó không phải lỗi của tôi. Ai lại đi tới trường khi ở trong hoàn cảnh như tôi chứ? Không ai cả, vậy đấy. Thế nên là, dù ai có nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ kiên quyết cố thủ trong nhà. Mấy đứa khác trong lớp tôi chắc hẳn đã thấy những bức ảnh đó và đang cười vào mặt tôi. Chắc chắn vậy.
Tôi không rời khỏi nhà nhưng với máy tính và kết nối mạng, tôi vẫn có thể giết thời gian. Tôi có thêm được những thú vui khác nhờ vào internet và cũng làm đủ mọi thứ. Tôi chế tạo bộ mô hình bằng nhựa, thử vẽ những hình nhân nhỏ và bắt đầu viết blog cá nhân. Mẹ sẽ cho tôi nhiều tiền nhất có thể nếu tôi đòi bà ấy, cứ như bà muốn khuyến khích tôi làm những thứ đó.
Dù vậy thì tôi đã từ bỏ những sở thích đó chỉ sau một năm. Bất cứ khi nào tôi thấy có người giỏi hơn mình ở một lĩnh vực nào đó, tôi sẽ mất hết động lực. Với người ngoài thì trông tôi có vẻ như đang chơi rất vui vẻ. Nhưng thực tế là tôi đã nhốt mình trong vỏ mà không có gì để làm trong suốt khoảng thời gian đó.
Không, nghĩ lại thì đó chỉ là một cái cớ khác mà thôi. Có lẽ Tôi sẽ tốt hơn nếu quyết định trở thành một họa sĩ manga và đăng những bộ truyện ngắn ngớ ngẫn lên mạng, hoặc trở thành một tác giả viết tiểu thuyết và truyện dài kì hay những thứ tương tự. Có nhiều người trong hoàn cảnh giống tôi đã làm những điều đó.
Tôi đã từng cười nhạo những người như thế.
“Thật vớ vẩn”, tôi khịt mũi chế giễu khi nhìn thấy những tác phẩm của họ, thể hiện như mình là một nhà phê bình vậy, trong khi chính tôi còn chưa tự mình làm gì.
Tôi muốn quay lại trường học, lý tưởng nhất là thời cấp một, hoặc có lẽ là cấp hai. Chết tiệc, quay lại tầm một hay hai năm gì đó cũng được. Nếu tôi có thêm thời gian, tôi có thể làm được thêm vài thứ. Tôi có thể hoàn thành những thứ mà tôi làm được nửa chừng. Nếu tôi thực sự quyết tâm, tôi có thể trở nên chuyên nghiệp trong việc nào đó, dù cho tôi không phải là người giỏi nhất trong lĩnh vực đó.
Tôi thở dài. Tại sao tôi chưa từng nghĩa đến việc đạt được thứ gì đó trước đây?
Tôi có thời gian. Ngay cả là thời gian mà tôi nhốt mình trong phòng trước cái máy tính, vẫn có rất nhiều thứ mà tôi có thể làm. Một lần nữa, ngay cả khi tôi không phải là người xuất sắc nhất, tôi cũng sẽ đạt được gì đó bằng cách nghiêm túc và nỗ lực hết mình.
Như viết truyện tranh hay tiểu thuyết. Có thể là làm video game hay là lập trình. Dù là cái gì đi nữa thì với nỗ lực đúng đắn, tôi sẽ có được kết quả, từ đó, tôi có thể làm ra tiền và…
Không. Bây giờ nó không còn là vấn đề nữa. Tôi đã không bỏ công bỏ sức ra mà.
Dù cho tôi có thể trở về quá khứ, tôi sẽ lại vấp ngã lần nữa, dừng bước chỉ bởi vì những chướng ngại vật tương tự mà thôi. Tôi còn không làm được những thứ mà người bình thường dễ dàng làm được, và đó là lý do bây giờ tôi ở đây.
Đột nhiên, giữa trời mưa như trút nước, tôi nghe thấy tiếng người cãi vã. “Hửm?” Tôi lẩm bẩm. Có người đang đánh nhau à? Không ổn tí nào. Tôi không muốn liên quan đến mấy việc như thế. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng chân tôi lại cứ bước về phía đó.
“Thấy chưa, anh mới là người…”
“Không, em mới chính là người…”
Thứ tôi nhìn thấy khi đi qua góc phố là ba học snh trung học đang cãi nhau về chuyện tình cảm của một cặp đôi trong đó. Có hai đứa con trai mang chiếc áo khoác đồng phục Tsume-eri loại hiếm và một đứa con gái mang đồng phục thủy thủ. Cảnh tượng trông như một trận chiến vậy, với một trong những đứa con trai, đứa mà cao hơn hẳn, đang tranh cãi với đứa con gái. Thằng còn lại cố gắng chen vào giữa cả hai để xoa dịu nhưng hoàn toàn bị phớt lờ.
Chà, tôi đã từng ở trong tình cảnh như thế.
Khung cảnh này khiến tôi nhớ lại những ký ức cũ. Quay trở lại hồi trung học cơ sở, tôi có một người bạn thuở nhỏ rất đáng yêu. Và khi tôi nói đáng yêu, ý tôi là đứng thứ tư hay thứ năm trong lớp về độ đáng yêu. Cô ấy để tóc rất ngắn vì cổ nằm trong đội điền kinh. Cứ mười người cô ấy đi ngang qua trên đường thì có ít nhất hai hoặc ba người sẽ ngoái lại nhìn cô ấy. Ngoài ra, có một bộ anime tôi rất thích vào thời điểm đó nên tôi nghĩ đội điền kinh và tóc ngắn thật dễ thương. Ngay cả những đặc điểm kém hấp dẫn của cổ thì tôi vẫn thấy nó ổn.
Cô ấy sống ở gần đây nên chúng tôi học cùng lớp từ tiểu học đến trung học cơ sở. Suốt thời cấp hai, chúng tôi thường đi bộ về nhà cùng nhau. Cả hai có rất nhiều cơ hội để trò chuyện, nhưng cuối cùng lại cãi nhau rất nhiều. Tôi cũng làm ra những điều đáng hối hận. Đến tận bây giờ, tôi có thể xuất ra liên tục khi nghe thấy mấy từ như “trung học cơ sở”, “bạn thuở nhỏ” và “đội điền kinh”.
Nghĩ lại thì, tôi nghe tin đồn là cô ấy đã kết hôn khoảng bảy năm trước. Và “tin đồn” ở đây là tôi nghe được từ cuộc trò chuyện của anh chị em mình ở trong phòng khách.
Mối quan hệ của chúng tôi hoàn toàn không tệ. Chúng tôi biết đối phương từ khi còn nhỏ, vì vậy chúng tôi có thể nói chuyện với nhau một cách khá thoải mái. Tôi không nghĩ cô ấy có ý với mình nhưng nếu tôi học chăm chỉ hơn và nhập học cùng trường cấp ba với cổ, hoặc nếu tôi tham gia đội điền kinh và được tuyển thẳng vào đó, mọi chuyện có thể đã đi đúng hướng. Thế rồi, nếu tôi nói cho cô ấy cảm xúc của mình, có lẽ cuối cùng chúng tôi cũng có thể trở thành một cặp đôi.
Mà có lẽ chúng tôi sẽ cãi nhau trên đường về nhà, giống như ba đứa nhỏ kia thôi. Hoặc là, nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, chúng tôi sẽ quan hệ và làm điều hư hỏng với nhau trong một phòng học trống sau giờ học.
(Chết tiệt, nghe như cốt truyện của mấy trò chơi người lớn mà tôi từng chơi vậy.)
Và rồi, tôi nhận ra: có một chiếc xe tải đang lao thẳng tới nhóm ba đứa học sinh kia. Tên tài xế gục xuống, ngủ gục trên tay lái.
Bọn nhỏ vẫn chưa nhận ra.
“À, n-này, coi… coi chừng!” tôi la lên, hoặc là cố làm thế. Tôi hầu như không nói to tiếng cả thập kỷ rồi, và dây thanh quản vốn đã yếu nhớt của tôi càng bị căng ra do cơn đau ở xương sườn và cái lạnh của cơn mưa. Tất cả những gì tôi có thể phát ra là tiếng rên rỉ thảm hại, run rẫy bị chìm vào tiếng ồn ào của cơn mưa như trút nước.
Tôi biết tôi phải giúp chúng nhưng đồng thời không biết phải làm thế nào cả. Tôi biết nếu tôi không cứu chúng, năm phút sau tôi sẽ phải hối hận. Kiểu như, tôi khá chắc việc nhìn thấy ba thanh thiếu niên đó bị cán thành từng mảnh bởi chiếc xe tải đang di chuyển với tốc độ kinh khủng đó sẽ khiến tôi cảm thấy hối hận.
Tốt hơn nên cứu chúng. Tôi phải làm gì đó.
Khả năng cao là tôi sẽ chết bên vệ đường, nhưng tôi nghĩ, dù sao thì có một chút sự an ủi trước khi chết cũng không đến nỗi tệ. Tôi không muốn giây phút cuối cùng của cuộc đời mình chìm nuối tiếc.
Tôi loạng choạng bắt đầu chạy. Hơn mười năm không di chuyển nhiều khiến chân tôi phản ứng chậm chạp. Lần đầu tiên trong đời, tôi ước mình đã tập thể dục nhiều hơn. Những chiếc xương sườn bị gãy khiến tôi cảm thấy đau nhói, suýt khiến tôi dừng lại. Lần đầu tiên trong đời, tôi cũng ước mình bổ sung thêm nhiều canxi hơn.
Ngay cả như thế, tôi đã chạy. Tôi vẫn có thể chạy.
Đứa con trai nãy giờ cãi nhau đã nhận ra chiếc xe tải đang tới gần và kéo con bé kia đến gần nó. Thằng còn lại thì nhìn đi chỗ khác và vẫn chưa thấy được chiếc xe tải. Tôi nắm lấy cổ áo của thằng nhỏ và dùng hết sức để kéo nó về phía sau, rồi đẩy nó ra khỏi đường đi của chiếc xe.
Tốt rồi. Giờ còn hai đứa nữa thôi.
Ngay lúc đó, tôi thấy chiếc xe tải ngay trước mặt mình. Tôi chỉ đơn giản là cố kéo thằng nhỏ đầu tiên đến chỗ an toàn, nhưng thay vào đó tôi lại đổi chỗ với nó và khiến bản thân gặp nguy hiểm. Mà cũng không tránh được, vì tôi nặng hơn cả trăm cân và chạy hết tốc lực nên đã đi hơi quá trớn.
Khoảnh khắc trước khi chiếc xe tải tông trúng, một luồng sáng lóe lên phía sau tôi. Liệu tôi sẽ thấy cuộc đời của mình vụt qua trước mắt như người ta thường nói không? Nó chỉ kéo dài một khắc nên tôi không thể biết được. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Có lẽ đó là thứ sẽ xảy ra khi cuộc đời của bạn quá trống rỗng và hời hợt.
Tôi bị một chiếc xe tải nặng hơn tôi khoảng năm mươi lần tông trúng và văng vào bức tường bê tông. “Hự!”. Không khí bị ép ra khỏi phổi của tôi khi nó vẫn đang co thắt vì thiếu oxy do chạy hết tốc lực
Tôi không thể phát ra tiếng, nhưng tôi vẫn chưa chết. Chắc đống mỡ thừa đã cứu tôi.
Ngoại trừ việc chiếc xe tải vẫn đang di chuyển. Nó đè mạnh tôi vào bức tường bê tông, nghiền nát tôi như một quả và chua, và sau đó thì tôi chết hẳn.