Phải mất hai ngày sau thì Đấu Thần mới xuất hiện.
Đây chắc là nhờ công lao của hội Atofe, bọn họ đã cầm chân hắn giúp bọn tôi.
Thế nhưng họ đã không trở về. Mặc dù Ma tộc bất tử sẽ không dễ dàng mất mạng... nhưng ắt hẳn bọn họ đã phải chịu tổn thương nghiêm trọng tới mức không thể tiếp tục bám theo Đấu Thần được nữa.
Dù sao thì, nhờ có bọn họ mà chúng tôi đã hoàn tất công tác chuẩn bị.
Đấu Thần đã tiến thẳng tới chỗ chúng tôi, không lẩn trốn hay là đi bộ từ từ.
Hắn cứ như vậy thản nhiên xuất hiện.
Gisu đang ngồi ở trên vai.
Như kiểu hắn đang dõng dạc tuyên bố rằng, không gì có thể ngăn nổi bọn chúng.
.
★★★
.
Trận chiến đầu tiên diễn ra ở lối vào khu rừng.
Tôi đang đứng ở trên bức tường thành cao lớn gần lối vào.
Chiều cao khoảng 10 mét, chiều dài khoảng 2 km.
Đứng ở trên bức tường được tạo ra để phòng thủ khu rừng, tôi đã thi triển ma thuật như mưa từ trên cao xuống.
Nham Pháo Đạn là chính.
Để ít ra cũng phải hạ cho bằng được Gisu, tôi đã liên tục phóng chúng xuống không ngừng.
Thiên lý nhãn không có tác dụng với lại Badigadi.
Ngay cả Orsted cũng không biết lý do tại sao, có thể nào Badigadi là một Miko chăng, hay là trước kia hắn đã làm việc gì đó để rồi đạt được năng lực miễn nhiễm với ma nhãn.
Mặc dù hắn ở xa, nhưng màu vàng của bộ giáp rất dễ nhận ra.
Hơn nữa kể từ khi sinh ra tới giờ, tôi đã không ngừng sử dụng Nham Pháo Đạn.
Có những viên đã trúng mục tiêu.
Xác suất là 1 trên 10.
Tuy nhiên ngay cả khi nhìn ở từ xa, tôi vẫn có thể nhìn thấy được là chúng không gây tổn thương đáng kể đến hắn.
Dù đã bắn trúng và tạo nên được một cái lỗ hổng to ở bộ Giáp Hoàng Kim, nhưng nó đã ngay lập tức tự khôi phục lại. Tôi không thể bắn xuyên được ra đằng sau bộ giáp.
Thậm chí chúng còn không có tác dụng ngăn được hắn, hắn cứ chỉ việc thẳng tiến mà không cần phải lo nghĩ đến phòng thủ.
Xem ra cự ly càng xa thì uy lực càng giảm.
Vậy nên tôi sẽ chờ hắn đến cự ly đủ gần thì mới bắn.
Tiện đây nói luôn, có một viên đã trúng Gisu.
Tuy rằng khoảng cách quá xa nên không nhìn được rõ, nhưng ngay khi có va chạm thì hắn đã rơi khỏi vai Badigadi, cho nên là nhất định đạn đã trúng hắn.
Thế nhưng, hắn đã đứng dậy trở lại như không có chuyện gì xảy ra cả, dường như tổn thương rất ít.
Tuy nhiên, có vẻ vì đã trở nên cảnh giác hơn, mà hắn đã quyết định đi ở đằng sau Badigadi thay vì ngồi ở trên vai như trước.
Nếu như có thể bắn trúng ở cự ly gần, tôi tin chắc rằng uy lực sẽ đủ mạnh để có thể giết chết được Gisu ngay lập tức. Vậy nhưng nghĩ đến việc Lôi Quang còn không hạ được hắn, tôi có thể cho rằng hắn đã dùng cách gì đó giúp hắn có được sức đề kháng với lại ma thuật.
Rốt cuộc thì, tôi đã không thể giữ chân được bọn chúng.
Một khi Đấu Thần đã đến rất gần, tôi liền sử dụng ma thuật hệ lửa để thiêu hủy mặt ngoài tường thành và rút lui về phía khu rừng.
Tôi không có định để chúng đến gần mình hơn nữa.
“Đến giờ vẫn như dự đoán.”
Tôi đã vô thức lẩm bẩm vậy khi đã xác nhận được rằng tường thành đã sụp đổ.
Ừ. Chuyện này tôi đã đoán trước được từ đầu. Chỉ thế này thì làm sao có thể hạ được chúng.
.
Sau khi Đấu Thần vào trong rừng, tôi đã thi triển Sương Mù Đày Đặc có phạm vi đủ rộng để bao phủ khắp khu rừng.
Ngoài ra tôi cũng thi triển Đầm Lầy có phạm vi tương tự.
Nhiệm vụ trinh sát và quấy rối đã được giao cho những chiến sĩ tộc Supard dưới sự lãnh đạo của Ruijerd.
Ma nhãn của tôi tuy rằng không có tác dụng, nhưng con mắt thứ ba và cảm giác nhạy bén của Ruijerd và những người cùng tộc khác thì vẫn có thể dõi theo được tên Đấu Thần.
Cách này có hiệu quả tốt.
Theo như báo cáo thì nhờ chiến thuật đánh du kích của tộc Supard cùng với lớp sương mù dày đặc, mà Đấu Thần đã lạc đường và quanh quẩn khắp khu rừng suốt mấy giờ.
Chỉ mong là hắn sẽ lạc đường tới mức trở lại lối vào của khu rừng.
Trong khi nghĩ như vậy, tôi cũng liên tục thi triển Sương Mù Dày Đặc và Đầm Lầy phạm vi rộng.
“Đấu Thần đã tập trung đi thẳng một hướng.”
Thế nhưng được một thời gian, thì tôi nhận được báo cáo này từ Ruijerd.
Dấu chân của Đấu Thần đang hướng thẳng đến Thung Lũng Địa Long.
Xem ra là nhờ công của Gisu.
Nếu chỉ một mình Badigadi thì không sao, nhưng Gisu dường như biết cách đi lại trong một khu rừng dày đặc sương mù.
Mặc dù không rõ liệu hắn có đủ khả năng để thoát ra được cho dù biết cách đi lại, nhưng tôi cũng không lấy làm lạ nếu như hắn đã dùng ma đạo cụ hoặc vật yểm ma lực nào đó.
Không, nếu ngay từ đầu có ma đạo cụ thì bọn chúng đã không đi lạc suốt mấy giờ trong rừng.
Vậy thì hắn chắc hẳn đã sử dụng phương pháp truyền thống nào đó để xác định vị trí của chúng và phương hướng trong lớp sương mù dày đặc này. Gisu dù sao cũng thừa khả năng để làm được việc này.
Sương mù dày đặc và đầm lầy, cùng với chiến thuật đánh du kích của tộc Supard.
Nhờ những chướng ngại vật này mà chúng tôi đã cầm chân bọn chúng được tầm 3 giờ đồng hồ.
Trong khoảng thời gian này đã, có 3 người đã hi sinh.
Họ là những chiến sĩ của tộc Supard không may bị Đấu Thần sát hại do đã đến quá gần.
Vậy nhưng, cái chết của họ không phải là vô nghĩa.
Nhờ có họ cầm chân bọn chúng, mà mặt trời giờ đã lặn.
Đấu Thần theo đó mà cũng đã ngừng di chuyển. Mặc dù bộ giáp không phải được vận hành bởi năng lượng mặt trời, nhưng hắn vẫn quyết định ngừng di chuyển khi trời đã tối.
Thế nhưng, chúng tôi sẽ không vì vậy mà dừng lại.
Tôi vẫn tiếp tục thi triển Sương mù Dày Đặc và Đầm Lầm, với cả chiến thuật đánh du kích vẫn tiếp tục được thực thi.
Ngoài ra tôi còn thi triển Nham Pháo Đạn để tấn công ở cự ly xa.
Tôi cũng không kỳ vọng là chúng sẽ gây được tổn thương.
Tôi chỉ đơn giản là muốn ngăn chúng có thời gian ngủ và nghỉ.
Tuy thủ đoạn này ít có tác dụng với Badigadi, nhưng với Gisu thì nhất định là có.
Với suy nghĩ này trong đầu, ngày đầu tiên đã kết thúc.
.
★★★
.
Ngày thứ hai, chúng tôi thực hiện lại những gì mình đã làm như nửa sau của ngày hôm qua, và chúng tôi cứ chỉ dẫn dụ Đấu Thần đến Thung Lũng Địa Long sao cho hết ngày hôm nay.
.
Sáng sớm ngày thứ 3, tôi đã xây nên một bức tường thành ở vách thung lũng phía bên kia, và hiện tại đang đứng ở bên trên quan sát phía khu rừng âm u nơi đang có Đấu Thần.
Bên cạnh tôi là Ruijerd, cũng đang đứng quan sát khu rừng chăm chú.
Thung Lũng Địa Long có địa hình lý tưởng thích hợp cho việc phòng ngự.
Từ đây cho đến đáy thung lũng có độ sâu hơn 1 km.
Lần đầu vượt qua thung lũng tôi đã không nhận ra, nhưng vách thung lũng ở phía làng Supard có vẻ cao hơn một chút so với vách thung lũng phía khu rừng.
Trong chiến trận có một điều cơ bản, đó là phe chiếm được nơi cao chính là phe có lợi. Ở trên cao ta có thể quan sát tốt hơn, với cả nhờ có ảnh hưởng của trọng lực mà từ dưới lên trên sẽ tốn nhiều sức hơn là từ trên xuống dưới.
Dựa vào điều này, tôi đã sử dụng ma thuật hệ đất để xây nên một bức tường thành ở vách thung lũng phía làng Supard.
Chiều cao khoảng 20 mét và chiều dài ngắn hơn cái ở lối vào khu rừng, nhưng đây là nơi duy nhất trong thung lũng có khoảng cách 2 bờ hẹp nhất, vậy nên chiều dài ngắn hơn cũng không thành vấn đề.
Ban đầu tôi có tạo 1 cái lỗ ở tường thành để tiện ra vào cây cầu bắc qua thung lũng, nhưng sau khi đánh sập cây cầu thì tôi cũng bịt luôn cái lỗ lại.
Như này thì sẽ không còn cái chuyện tương tự như chuyện Quỷ Thần nhảy qua thung lũng và bắt buộc chúng tôi phải cận chiến nữa... mong là vậy.
Tôi cũng không phải là đánh giá thấp năng lực của Đấu Thần, nhưng đây là bức tường cao nhất và vững chắc nhất mà tôi có thể chuẩn bị được trong thời gian có hạn.
Nếu hắn có thể nhảy qua được bức tường thì coi như bó tay.
Còn nếu hắn không nhảy qua được mà chỉ bám được vào tường, thì tôi sẽ phóng liên tiếp Nham Pháo Đạn từ trên xuống.
Tuy hắn có thể vô hiệu hóa ma thuật, nhưng dựa vào trận chiến cầm chân địch vừa qua thì hắn không có khả năng làm thay đổi địa hình.
Hơn nữa nhờ thí nghiệm ở trận chiến đầu tiên mà tôi xác định được Nham Pháo Đạn quả thật có hiệu quả tương đối đáng kể.
Nếu như tôi có thể dùng Nham Pháo Đạn bắn trúng Gisu trong lúc Đấu Thần đang trèo lên tường, Gisu chân yếu tay mềm sẽ chỉ còn nước rơi xuống đáy thung lũng.
Hoặc nếu cách này không tác dụng, tôi có thể thả một khối nước khổng lồ xuống chỗ Gisu và khiến hắn trôi thẳng xuống dưới.
Gisu tuy rằng là một kẻ rất hữu dụng, nhưng bản thân hắn lại không có sức chiến đấu.
Tuy nhiên, Badigadi được cho là giàu kinh nghiệm về chiến lược, cộng với Gisu mưu mô xảo quyệt nữa.
Chúng như một tổ đội hoàn hảo vậy.
Thực sự mà nói, việc dẫn chúng đến nơi hẹp nhất của thung lũng có khả năng lại gây tác dụng ngược cho chúng tôi cũng không chừng.
Thế nhưng việc này vẫn còn tốt hơn là để chúng vượt qua thung lũng từ lúc nào mà tôi không biết, và rồi bị tấn công từ phía bên cạnh.
Ở trên thung lũng hiện đang có tôi, Cliff, Ruijerd và những chiến sĩ tộc Supard.
Những người Supard còn lại thì được bố trí khoảng cách đều nhau ở những chỗ không có tường thành.
Làm như vậy thì nếu hắn có nhảy qua tường thành thì chúng tôi sẽ phát hiện ngay được.
Đằng sau tường thành đã có Eris và những người khác đang đứng chờ đợi.
Chúng mà đột phá qua được, thì mọi người sẽ tấn công tổng lực tại chỗ luôn.
Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể để kéo dài thời gian.
Bình thường thì chúng sẽ chỉ cần 1 ngày để đến đích, nhưng thời gian của chúng đã bị kéo dài đến 3 ngày.
Chúng tôi đã giữ chân được bọn chúng 2 ngày.
Vậy nhưng, Roxy vẫn chưa liên lạc gì với tôi cả, 2 ngày giữ chân bọn chúng chẳng lẽ là phí công vô ích sao.
Dù sao chăng nữa, tôi vẫn sẽ giữ nguyên quyết định kéo dài thời gian.
Bởi vì trận chiến ở thành phố cảng vừa qua đã làm tôi hiểu ra được rằng, chúng tôi không thể nào giành được chiến thắng nếu đối đầu trực tiếp với hắn trong tình trạng hiện giờ.
Vậy nên, tôi đánh cược vào con át chủ bài của mình.
“.....”
Mặt trời đã mọc.
Tôi vẫn chưa biết khi nào chúng mới xuất đầu lộ diện.
Mặc dù những chiến sĩ tộc Supard vẫn đang quan sát khu rừng cùng tôi, nhưng chỗ chúng đang cắm trại lại nằm ngoài phạm vi theo dõi của bọn họ.
Tôi không thể buông lỏng cảnh giác được.
Trong khi đang nghĩ như vậy, Ruijerd đã hô lên rằng.
“.... Chúng tới rồi!”
Tôi tập trung hết cỡ để có thể nhìn bên trong khu rừng u ám.
Tôi thấy rồi.
Kích thước dù chỉ bằng hạt đậu, nhưng đúng là có người đang đứng trong rừng.
Thế nhưng, tôi không thấy màu vàng nào cả. Thay vào đó lại là một kẻ đang mặc áo choàng màu trắng. Tôi nhớ là mình đã từng nhìn thấy áo choàng màu trắng.
Là Gisu à. Tuy rằng có thể là người khác, nhưng kẻ đó thoạt nhìn giống Gisu.
“Kia là ai vậy ạ?”
“Gisu đấy.”
Ruijerd vẫn đang nhìn về phía áo choàng màu trắng và khẳng định vậy.
Chỗ hắn xuất hiện nằm trong phạm vi của con mắt thứ ba.
Vậy rất có thể kẻ đó chính là Gisu.
Hiện tại hắn không ở gần vách thung lũng, mà đang nấp ở bụi rậm bên trong khu rừng, thăm dò chúng tôi.
Bên trong vẫn tối nên khó nhìn thấy được, nhưng kẻ đó trông rất giống Gisu.
Ở gần hắn cũng không có cái gì màu vàng cả.
Chỉ duy nhất mình Gisu.
“Hử?”
Một mình.
Hắn đang thăm dò một mình sao.
Gisu đáng lẽ phải biết thừa rằng tôi có thể thi triển những loại ma thuật gì, biết tôi sở hữu thiên lý nhãn và biết tộc Supard cũng đang ở đây rồi chứ, vậy mà hắn vẫn dám đi một mình ư.
Hắn tự tin mình sẽ bình yên vô sự? Hay là Badigadi đang nấp ở gần hắn?
Không, khoảng cách 2 bờ thung lũng ở đây cùng lắm khoảng 100 mét, nếu Badigadi đang nấp ở chỗ đủ gần để kịp ứng cứu Gisu, thì Ruijerd đáng lẽ phải phát hiện ra được cả Badigadi.
Tình hình lúc này, chẳng phải là tôi có thể tấn công và hạ được hắn ngay từ đây sao.
“!”
Suy nghĩ này khiến tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
Nham Pháo Đạn có thể trúng mục tiêu.
Gisu đang nhìn phía này, nhưng hắn không có vẻ nhìn thấy được tôi.
Bắn trúng được.
100 mét.
Cho dù tính cả đến chênh lệch về độ cao, thì khoảng cách từ đây đến chỗ hắn cũng không quá 120 mét.
Nếu ngắm cẩn thận, tôi tin mình có thể bắn trúng được.
“.....”
Có nên làm không đây?
Không, chẳng may là người khác thì sao. Mạo hiểm giả mặc áo choàng trắng nào đó đang đi lạc trong rừng chẳng hạn.
.... Không phải.
Cả khu rừng đã chìm trong sương mù và đầm lầy, không thể nào có mạo hiểm giả tới đây được.
Cho dù họ đã ở gần thung lũng từ ngày hôm qua, thì những người tộc Supard đáng lẽ phải phát hiện ra được sự có mặt của họ rồi.
Tôi có thể hạ được Gisu ngay bây giờ.
Nên làm gì đây.
Đây rõ ràng là một cái bẫy, nhưng bẫy gì mới được chứ.
Hắn biết tôi có thể tấn công được hắn, vậy thì hắn hẳn đã có chiêu trò gì trong tay rồi. Hắn sẽ đạt được lợi ích gì đó sau khi dụ tôi tấn công hắn chăng.
Chẳng hạn như, hắn đang muốn dụ tôi tấn công một người không phải là hắn.
Có thể là đồng đội của tôi, hoặc người trong gia đình tôi.
Không, làm gì có chuyện. Không thể nào. Ngày hôm qua chỉ có mỗi mình 2 người bọn chúng.
Chúng làm sao có thể tự dưng dẫn thêm được một ai đó khác.
Vậy tức là, đây chính là cơ hội tốt cho chúng tôi sao?
Từ đầu đến giờ, chúng tôi chỉ tập trung vào việc kéo dài thời gian mà không tích cực tấn công bọn chúng.
Từ thành phố cảng cho đến đây, chúng đã liên tiếp vượt qua được mọi chướng ngại vật. Có lẽ nào bởi vì đi lại thoải mái cùng với Badigadi, mà Gisu đã trở nên tự mãn rằng chúng sẽ dễ dàng dành được chiến thắng, để rồi trở nên mất cảnh giác và cứ như vậy xuất đầu lộ diện sao?
Phía chúng tôi có thể dễ dàng tấn công hắn, và rủi ro cũng ít nữa.
Đâu có lý do gì để mà không tấn công chứ?
Cũng có khả năng là Gisu đã tìm được cách nào đó để đặt một người mà tôi không muốn họ chết đứng ở vị trí kia.
Thế nhưng về mặt chiến lược, việc này của hắn đem lại lợi ích gì?
Tại sao tôi lại không nên tấn công?
.... Càng nghĩ càng rối đầu.
Mặc dù trông giống như một cái bẫy, nhưng tôi chẳng thể nhìn ra được tác hại nào của việc tấn công hắn.
“.....”
Được rồi.
Cứ bắn hắn vậy. Dù có thể là bẫy, nhưng chỉ bắn thôi thì cũng không có tác hại gì.
Hắn có cách đối phó với Nham Pháo Đạn thì cũng chẳng sao cả.
“....Em sẽ tấn công hắn ạ.”
“Ta hiểu rồi.”
Tôi dồn ma lực vào tay phải của mình.
So với uy lực và tốc độ, thì chuẩn xác là điều quan trọng lúc này. Mặc dù Thiên Lý Nhãn vẫn không nhìn thấy được Gisu, nhưng tôi có thể sử dụng nó để quan sát đánh giá cảnh vật xung quanh, với cả dự đoán nơi đạn bắn trúng bằng cách bật tắt con mắt tiên đoán.
Để phòng ngừa khả năng bắn trượt, tôi sẽ sử dụng Nham Pháo Đạn phát nổ.
Ngay trước khi bắt đầu bắn, tôi đã nhất thời lưỡng lự.
Thế nhưng sau khoảnh khắc nhất thời này, Nham Pháo Đạn đã phóng ra khỏi ngón tay của tôi và bay về phía bên kia của thung lũng theo quỹ đạo gần như là đường thẳng.
Nó không phát ra âm thanh nào cả.
Ngay khi bị bắn trúng, cái kẻ ở phía bên kia thung lũng đã ngã xuống như một con rối bị cắt dây điều khiển.
Thế rồi, kẻ đó không cử động gì.
Rõ ràng là trúng.
Tôi có cảm giác mình đã bắn trúng được mục tiêu.
“......”
Thời gian cứ vậy trôi qua, chẳng có gì diễn ra nữa cả.
Cái kẻ đã ngã xuống không hề nhúc nhích.
Dưới ánh nắng ban mai lúc này, thứ âm thanh duy nhất mà tôi nghe được chỉ là tiếng lá cây xào xạc.
10 phút. 20 phút. Tôi không biết chính xác bao lâu đã trôi qua, nhưng tôi cứ để thời gian trôi đi như vậy.
Trong thời gian chờ đợi, có một cảm giác đã nảy sinh từ trong lòng của tôi.
(Mình muốn kiểm tra)
Tôi muốn kiểm tra xem thứ mà mình đã bắn trúng rồi ngã xuống rốt cuộc là cái gì.
Là Gisu hay là cái gì đó khác.
Kẻ đó đã chết hay là chưa. Hay là chỉ nhảy qua xem một tý rồi quay lại. Chỉ thế thôi thì đâu có sao.
Vậy nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra rằng.
Đây chính là một cái bẫy.
Ý đồ của Gisu không chỉ đơn giản là dụ tôi tấn công, mà là khiến tôi có cảm giác sốt ruột như bây giờ.
Giả sử người đang nằm ở kia đúng là Gisu đang nằm hấp hối, và tôi chỉ việc đến đó tung một đòn kết liễu để giành chiến thắng.
Giả sử người đang nằm ở kia lại là Sylphy sau khi đã bị bọn chúng tóm từ lúc nào đó, bởi Gisu đã dùng cách nào đó để đánh lừa được con mắt thứ ba của Ruijerd, và hiện giờ cô ấy đang ở trong tình trạng nguy hiểm tính mạng nếu không được chữa trị.
Dù thế nào đi chăng nữa thì một khi tôi sang phía bên kia, Đấu Thần rất có thể sẽ xuất hiện và tiêu diệt tôi ngay tại chỗ.
Vậy nên là, tôi nhất định không được đi đến đó.
“.....”
.
Một giờ đã trôi qua.
Tôi thật sự căng thẳng. Liệu có thể nào tôi đã phạm phải sai lầm tai hại nào đó. Rốt cuộc là tôi không nên bắn vào cái kẻ đó sao. Chẳng lẽ mục tiêu của hắn là dụ tôi bắn để giữ chân tôi ở nơi này.
Hay là hắn đã vượt qua được thung lũng từ chỗ nào đó khác rồi.
Không, hiện tại những chiến sĩ tộc Supard vẫn đang canh chừng ở những khu vực gần thung lũng này.
Tôi cứ việc tin tưởng và chờ họ thông báo thôi.
.
Hai giờ đã trôi qua.
Rốt cuộc tôi nên đi kiểm tra chăng. Không chừng kiểm tra xong lại giúp tôi có thể đoán được hành động tiếp theo của Gisu. Chẳng lẽ tôi đang kiếm cớ để không phải đi kiểm tra à.
.
Ba giờ đã trôi qua.
Vẫn không có động tĩnh gì cả. Trong đầu tôi đã xuất hiện bao nhiêu là trường hợp có thể xảy ra, nhưng rồi tất cả cũng lần lượt bị loại trừ. Tôi nghĩ nhiều đến phát chán luôn rồi đây.
Nếu ý đồ của Gisu là làm cho tôi mệt mỏi thế này, thì hắn đã thành công rồi đó.
.
Bốn giờ đã trôi qua. Tôi có thể chắc chắn rằng.
Kia chính là một xác chết. Bốn giờ không nhúc nhích thì chỉ có thể là xác chết mà thôi.
Thế nhưng là xác của ai mới được. Liệu có thể nào dù Gisu mất mạng, nhưng Badigadi vẫn tiếp tục ẩn nấp chờ thời cơ?
Nếu có Roxy ở đây, thì cô ấy có thể đã đưa ra được ý kiến hữu ích nào đó rồi.
Khi tôi hỏi Cliff, thì cậu ta chỉ biết cau mày và lắc đầu.
.
Sáu giờ đã trôi qua.
Tôi ăn trưa một cách mau lẹ để nhanh chóng quay trở lại theo dõi cái xác.
Vẫn không có gì cả.
.
Tám giờ đã trôi qua.
Đã gần đến đầu giờ chiều. Mặt trời đã ngả về phía tây. Cứ phải dán mắt vào cái xác kia suốt làm tôi mệt mỏi vô cùng.
Đến lúc mặt trời đã lặn xuống hẳn mà vẫn không có gì bất thường, tôi sẽ thử đến kiểm tra xem.
.
Mười giờ đã trôi qua, và rồi Ruijerd thì thào với tôi rằng.
“Rudeus, hắn tới rồi.”
Tôi thử nhìn về phía khu rừng.
Bộ giáp sáng lấp lánh màu vàng, đã đi ra từ khu rừng.
Khi bộ giáp màu vàng ấy tới gần, cái xác đã đứng dậy.
Thế rồi, sau khi cả hai nói chuyện với nhau được một thời gian, cái xác quay về phía chúng tôi.
Tôi có thể nhìn thấy cái xác đang nhún vai.
Cái cử chỉ này, quả nhiên cái xác là Gisu.
Chúng lập tức quay trở lại bên trong khu rừng.
Không lâu sau, nơi đây chìm trong tĩnh lặng lần nữa.
“........Phù~.”
Rốt cuộc đúng là một cái bẫy.
Kẻ bí ẩn đó chính là Gisu. Hắn đã dùng chính bản thân làm mồi nhử, hòng dụ tôi cắn câu.
Xém chút nữa là bị dính bẫy rồi.
Dù sao thì, trời cũng sắp tối rồi.
Tôi sẽ giao việc canh gác lại cho chiến sĩ tộc Supard để chợp mắt một lúc. Đầu óc của tôi lúc này đang rất mệt mỏi.
Mặc dù có thể chúng sẽ quay lại lúc mặt trời đã lặn, nhưng chỉ chợp mắt một lúc thôi thì không có sao cả.
“Xin phép nghỉ ngơi một lát ạ.”
Nói vậy xong, tôi đắp chăn lên người mình.
Và như vậy, ngày thứ ba đã kết thúc.
.
★★★
.
Tối ngày thứ ba.
Có vẻ như bọn chúng vẫn đang loay hoay tìm cách công phá tường thành của chúng tôi.
Xem ra Badigadi không đủ khả năng nhảy qua được tường thành.
Nếu không thể nhảy qua, thì hắn sẽ không thể bảo vệ được sự an toàn của Gisu, suy đoán này của tôi dường như là chính xác.
Bởi vì sau đó, những thứ có tác dụng như là đạn pháo đã bay đến đây từ phía bên kia của thung lũng.
Ban đầu thì là một tảng đá lớn.
Nó đã bay trúng vào tường thành với tốc độ khủng khiếp, và làm hủy hoại một phần tường.
Tiếp đó là những thân cây và tảng đá khác lần lượt bay tới với tốc độ chóng mặt. Tất cả đều bị tôi ngăn chặn sau khi bị đánh thức bởi tiếng ầm ban đầu, và tổn thất cho phe chúng tôi không quá lớn.
Nếu không giải quyết được bức tường thành thì chúng sẽ không thể qua được đây.
Đây có lẽ là lý do chúng đã làm những cái chuyện này.
Thế nhưng dựa vào cách chiến đấu từ đầu tới giờ của Đấu Thần, nếu hắn chỉ đi một mình thì hắn có đủ khả năng dùng vũ lực đơn thuần để đột phá cái bức tường thành.
Vậy nhưng theo sau hắn còn có Gisu.
Hắn có lựa chọn bỏ lại Gisu và đột phá tường thành.
Tuy nhiên, nếu chẳng may phía sau chúng lại có kẻ địch, tính mạng của Gisu nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Dĩ nhiên là phe chúng tôi không còn viện quân nào ở bên ngoài khu rừng cả.... À không, có thể Atofe sau khi phục hồi xong sẽ đuổi kịp tới đây cũng không chừng.
Có lẽ đây là điều mà chúng đang lo sợ.
Cho dù không có Atofe đi chăng nữa, chúng vẫn còn phải lo khả năng chiến sĩ tộc Supard đang án binh bất động ở bên kia khu rừng.
.... Nhưng mà, chắc là chúng đã biết phe tôi không thể làm vậy.
Bởi vì nếu tôi không sang bên kia kiểm tra lúc Gisu giả chết, thì đáng lẽ phải có chiến sĩ Supard nào đó ở bên kia kiểm tra thay rồi.
.... Đến nước này, tôi cũng không lấy làm lạ nếu như Đấu Thần đã mất hết kiên nhẫn và tự ý nhảy sang phía bên này.
Cơ mà.... đến giờ này rồi con át chủ bài của tôi vẫn chưa tới nơi.
.
★★★
.
Ngày thứ tư.
Đấu Thần đã xuất hiện vào lúc mặt trời mọc.
Hắn ta đến một mình như tôi đã đoán.
Giống như Quỷ Thần, hắn đã chạy lấy đà và nhảy một phát sang bên này, thế rồi hắn đã bám vào được một chỗ bên dưới tường thành một chút.
Đúng như tôi dự đoán.
Phải, đúng như những gì tôi dự đoán.
Ở sau lưng Đấu Thần hiện không có Gisu.
Ngay khi thấy vậy, tôi liền thi triển ma thuật về phía bên kia thung lũng.
Đó là 『Thiểm Quang Viêm』có phạm vi rất rộng。
Cả khu rừng đã lập tức chìm trong biển lửa.
Tôi không biết hiệu quả cụ thể ra sao. Bây giờ cũng không có thời gian đâu mà kiểm tra. Bởi vì dù biết cả khu rừng vẫn đang bừng cháy ở một góc tầm nhìn, tôi vẫn còn phải lo kẻ địch ở ngay trước mặt.
Đấu Thần đã sử dụng cả 6 cánh tay của hắn để nhanh chóng trèo lên đây như một con nhện.
Tuy tôi và Cliff đã thi triển Nham Pháo Đạn và Thủy Đạn với số lượng lớn từ trên xuống để bắn hạ hắn, thế nhưng tất cả đều như muối bỏ biển.
Đấu Thần đang bò lên tường thành với một tốc độ chóng mặt.
“Cliff! Không được rồi! Mau lui lại! Ruijerd! Nhờ anh đó!”
“Được rồi!”
Ruijerd đã ôm lấy tôi với Cliff, và rồi nhảy ra khỏi tường thành.
Dĩ nhiên chúng tôi không thể chờ cho đến khi Đấu Thần đã leo đến đây rồi mới nhảy.
Một khi chúng tôi đã đáp xuống mặt đất, tôi lập tức thi triển ma thuật để đánh sập tường thành khổng lồ với mục đích làm hắn rơi xuống thung lũng.
Thế nhưng, cách này cũng không hiệu quả.
Trong khi bức tường thành đang dần sụp đổ, thì bỗng nhiên nó đã phát nổ như có mìn ở bên trong.
Những tảng đá lớn bay tứ tung, và trong số đó, có cả một bộ giáp màu vàng.
Tất cả chúng, đang rơi xuống như mưa.
Tôi liền thi triển ma thuật để loại bỏ những tảng đá, đồng thời cũng không rời mắt khỏi Đấu Thần.
Sau đó, hắn đã đáp xuống ở ngay gần chỗ tôi, khoảng cách chưa tới 5 mét.
“Hừm.”
Thế rồi, hắn chậm rãi quay người về phía tôi.
“Giờ thì, lại lần nữa nào.”
Đấu Thần đã khoanh hai tay trên lại, hai tay giữa chỉ về phía tôi, và hai tay dưới chống hông.
Hắn nhìn thẳng vào tôi và nói.
“Bổn tọa là Đấu Thần Badigadi! Bằng hữu chí cốt của Hitogami, đồng thời cũng là kẻ kế thừa danh hiệu Đấu Thần! Rudeus Greyrat, hãy mau quyết đấu với ta!”
“Cho tôi hỏi cái này trước đã!”
Ngay lập tức, tôi đã to tiếng nói vậy.
Tôi cũng thừa biết là hắn có thể sẽ làm ngơ mặc kệ tôi nói ra làm sao, thế nhưng tôi vẫn to tiếng với hắn.
“Badi bệ hạ! Tại sao ngài lại theo phe Hitogami vậy! Bằng hữu chí cốt gì chứ! Chẳng phải trước kia ngài đã bị hắn lừa gạt đấy sao!?”
“Đúng là ta bị hắn lừa gạt! Hắn lừa ta mặc bộ giáp này để ta có thể giải cứu Kishirika sắp bị Laplace sát hại, dù ta đã giết được Laplace, nhưng ngay cả Kishirika cũng bị ta giết chết!”
“Thế thì, tại sao chứ?”
“Hitogami đã cúi đầu xin lỗi ta vì những gì hắn đã gây ra! Sau đó hắn còn van xin ta trợ giúp cho hắn! Đã thế rồi, ta cũng chẳng có lòng nào mà từ chối!”
Hitogami xin lỗi cơ á?
Làm gì có chuyện đấy. Hắn đời nào chịu xin lỗi ai. Cho dù có xin lỗi đi nữa, thì chắc hẳn cái câu xin lỗi của hắn sẽ kiểu như là [Hà hà, chuyện hồi đó ngươi hãy bỏ qua nhé], và trên mặt hắn cũng không quên nở một nụ cười toe toét.
“Ngài không sợ bị hắn lừa gạt lần nữa hả!”
“Chẳng sao hết! Kể cả có bị lừa, chỉ cần hắn chịu xin lỗi là ta sẽ tha thứ cho hắn! Ta đây bất tử! Và Kishirika có thể sống lại! Dù thế nào đi nữa thì kết quả cũng đều như vậy, thế thì sau khi hắn chịu xin lỗi, ta cũng đâu có lý do gì để cay cú hắn! Còn việc gì mà ta có thể đòi hỏi ở hắn được nữa?”
Hắn quả là rộng lượng.
Tôi có thể cảm nhận được ý định tốt từ câu trả lời của hắn.
Đối với hắn, Hitogami chỉ là đưa ra một lời nói dối gần như vô hại, hắn đâu việc gì lại không bỏ qua.
Thế nhưng, tôi đây thì tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn, khi mà cái lời dối trá của hắn sẽ làm hại chết cả người thân của tôi.
Tôi không phải là người thuộc ma tộc bất tử. Chúng tôi có cách nhìn nhận mọi thứ khác nhau. Hơn nữa đối với hắn, Kishirika có thể hồi sinh bất cứ lúc nào.
“Liệu ngài có thể suy nghĩ kỹ lại và gia nhập phe chúng tôi được không?”
“Thôi khỏi đi! Ta sẽ không bao giờ đứng cùng phe với Long Thần. Thế nhưng nếu ngươi đánh thắng được ta, thì ta có thể suy xét lại!”
Chiến đấu để thỏa mãn bản thân.
Hắn và Atofe giống nhau ở điểm này.
Nghĩ lại thì, lần đầu tiên gặp nhau cũng là lần tôi bị hắn thách đấu. Tôi không nhớ mình đã thắng hay là đã thua. Nhưng dù sao kết quả cũng là tôi có được sự kính nể của hắn.
Có lẽ bởi vì thế mà hắn đã đối xử tốt với tôi.
Trong giới Ma Vương, chiến đấu nó mang một ý nghĩa như vậy.
“..... Tôi hiểu rồi. Tôi chấp nhận lời thách đấu.”
Thế nhưng, cái lời thách đấu vừa rồi.
Hắn đã quên nói “một đấu một”.
“Mọi người ở đây sẽ là đối thủ của ngài.”
Từ bụi rậm đằng sau lưng tôi, Eris, Elinalize, Zanoba và Doga đồng loạt xuất hiện.
Ngoài ra, còn cả những chiến sĩ tộc Supard giữ nhiệm vụ canh gác khắp thung lũng, đã tập trung hết về đây.
Cuộc chiến tổng lực theo đó mà chính thức bắt đầu.
.
★★★
.
Tiên phong chịu đòn là Doga và Zanoba.
Tiên phong tấn công là Eris và Ruijerd.
Trung phong hỗ trợ là Elinalize và những chiến sĩ tộc Supard.
Hậu phương tấn công là tôi, hậu phương chữa trị là Cliff.
Đây là một trận hình thông thường.
Chiến thuật cũng thông thường.
Giống như tên gọi, Doga và Zanoba sẽ chịu đòn là chính, trong khi đó Eris và Ruijerd tấn công là chính.
Elinalize và những chiến sĩ tộc Supard có sức chiến đấu thấp, thỉnh thoảng họ sẽ lẻn ra đằng sau và quấy rối Đấu Thần.
Ngoại trừ Zanoba và Doga, bất cứ ai mà trúng một đòn của hắn thôi cũng sẽ đều ngay lập tức tiêu đời.
Thậm chí ngay cả hai người họ nếu trúng đòn trực diện của hắn vẫn có thể ngay lập tức tiêu đời. Vậy nhưng chỉ cần mọi người yểm trợ tốt cho họ, thì họ sẽ tránh bị trúng đòn trực diện. Tuy rằng vẫn có khả năng họ bị làm gãy xương ngay cả khi đã tránh được đòn trực diện, thế nhưng tôi và Cliff ở đằng sau sẽ chữa khỏi tất cả mọi tổn thương cho bọn họ.
Cliff chỉ tập trung vào việc chữa trị.
Còn tôi thì vừa chữa trị và vừa phóng Nham Pháo Đạn vào những lúc muốn gây tổn thương hoặc để làm chệch đòn tấn công của Đấu Thần.
Mắt tiên đoán của tôi vẫn không nhìn thấy được Badigadi.
Dù vậy đi nữa, chỉ cần tôi ngắt ma lực dùng cho thiên lý nhãn và sử dụng mắt tiên đoán để nhìn thấy trước hành động của đồng đội, thì tôi vẫn có thể đoán được hắn sẽ tấn công thế nào.
Đây là lần đầu tiên tôi áp dụng cách tiên đoán này.
Tôi chưa từng tập một mình hay được ai huấn luyện.
Thế nhưng, không rõ vì sao mà tôi lại có thể làm được.
Cảm giác như là đang chiến đấu với một con mắt đã nhắm đi vậy, tuy nhiên tôi lại vẫn có thể đoán được nhất cử nhất động của Badigadi và những người khác.
Thậm chí, tôi còn có cảm giác bản thân đã trở nên linh hoạt hơn mọi khi.
Chẳng lẽ là do tôi hay hỗ trợ mọi người chăng. Hay là bởi hành động của Badigadi quá là đơn giản.
Chí ít thì kỹ thuật của Badigadi không thể sánh bằng được với Alekander.
Dù Aleksander bị đánh hội đồng bởi Eris, Ruijerd và Shandor, nhưng hắn vẫn có thể cân được cả ba và phải chịu rất là ít tổn thương.
Tuy nhiên Badigadi thì lại khác. Mặc dù số người lần này đông hơn so với trường hợp trên, nhưng hầu như tất cả mọi đòn tấn công của mọi người đều trúng vào hắn.
Tình hình phe mình vẫn đang tốt.
Kẻ địch hành động dễ quan sát được nên tôi cũng dễ đoán được.
Vậy nhưng, tôi vẫn không nhìn ra được phe mình sẽ thắng kiểu gì.
Badigadi đang chịu hầu hết mọi đòn tấn công. Trông thì có vẻ như phe mình đang chiếm ưu thế và đang gây được tổn thương.
Thế nhưng, cũng chỉ đến như vậy.
Tuy Eris có thể chém đứt và Ruijerd có thể đâm trúng, nhưng tất cả những tổn thương đều mau chóng tự phục hồi.
Bộ Giáp Hoàng Kim cứ như là một sinh vật sống bò nhúc nhích, đã ngay lập tức bịt kín lại những chỗ bị hở ra.
Có lẽ cơ thể của hắn cũng đang tự lành lại bên trong bộ giáp.
Có thể nói thẳng ra là, hắn vẫn bình an vô sự.
Hơn nữa, hắn cũng không biết mệt mỏi là gì.
Không giống như trường hợp của Aleksander, ban đầu thì có vẻ như hắn đang dễ dàng giành chiến thắng, nhưng thực chất thì hắn đã trở nên mệt mỏi dần đi.
Cuộc chiến lần này nếu cứ diễn ra càng lâu, chúng tôi sẽ càng gặp bất lợi hơn.
Không thấy cơ hội thắng đâu cả.
Vậy nhưng, chúng tôi vẫn có thể cầm cự được.
Chỉ cần đội hình vẫn được giữ nguyên và không ai đột nhiên ngã xuống, thì chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu.
So với việc bất ngờ phải chiến đấu với hắn, lần này chúng tôi sẽ cầm cự được lâu dù chỉ hơn có vài giờ.
Tuy không biết kết quả chung cuộc sẽ ra làm sao, nhưng chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục cầm cự.
.
Vậy nhưng rốt cuộc, chúng tôi đã không tránh được tình cảnh “giọt nước tràn ly”.
.
Đúng như tôi đã dự đoán được từ đầu, những người đầu tiên ngã xuống là những chiến sĩ của tộc Supard.
Bọn họ nhất định không có phải là yếu, thế nhưng so với Ruijerd thì họ vẫn còn thua kém mấy bậc.
Dù sao thì trong suốt mấy trăm năm qua, họ đã chưa phải trải qua một cuộc chiến hẳn hoi nào cả.
Ngoài ra, có khả năng một số những chiến sĩ ở đây còn chưa chào đời trong thời điểm vẫn còn diễn ra Chiến Dịch Laplace.
Những người chỉ toàn săn bắt Sói Trong Suốt kể từ khi chào đời, thì làm sao có thể cầm cự được lâu khi phải đối đầu với Đấu Thần.
Vậy nên là, bọn họ cứ liên tiếp từng người một lâm vào tình trạng không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Một số đã tử trận ngay tại chỗ, một số bị thương nặng nhưng vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, số còn lại thì tôi vẫn chưa xác định được tình trạng.
Mở đầu cuộc chiến thì có 10 người chiến sĩ tất cả, nhưng giờ thì đã giảm xuống chỉ còn lại có ba người.
Người tiếp theo không thể cầm cự được nữa là Elinalize.
Cô ấy cũng không hề yếu một tý nào.
Về mặt trình độ, cô ấy là một trong những mạo hiểm giả bậc nhất hiện nay.
Cô ấy có đủ thực lực để đảm nhiệm vị trí tiên phong trong một mê cung cấp độ S. Kỹ thuật phòng ngự bằng khiên của cô ấy cũng xuất sắc nữa.
Thế nhưng, đấy là chỉ trong phạm vi mạo hiểm giả.
Sở trường của cô ấy là kích động kẻ địch tập trung vào mình, bằng cách khéo léo dùng khiên để đỡ và gạt hết mọi đòn tấn công, đồng thời cũng liên tục gây ra những tổn thương nhỏ lên người kẻ địch.
Tuy nhiên, cô ấy đã không còn tấm khiên quen thuộc của mình nữa.
Mặc dù cô ấy đã sử dụng một tấm khiên khác được tôi tạo ra bằng ma thuật hệ đất, nhưng những đòn tấn công của Đấu Thần Badigadi có thể dễ dàng vượt qua được kỹ năng đỡ và gạt đòn của cô ấy.
Elinalize đã bị bay lên không trung, và rồi rơi vào bất tỉnh sau khi va phải một cái cây lớn.
Theo đó mà, đội hình cũng bắt đầu tan rã.
Sau khi nhìn thấy Elinalize bị đánh bại, Cliff đã trở nên lung lay.
Dù chỉ mất tập trung trong giây lát, nhưng cậu ta đã hứng chịu tác động mạnh từ Đấu Thần khi hắn đang xông thẳng về phía trước.
Sau đó, cậu ta đã bay ra khỏi đội hình như bị xe tải tông trúng, và rồi biến mất vào trong bụi rậm.
Tuy không xác định được là cậu ta đã thiệt mạng hay là chỉ bị thương nặng, nhưng cậu ta vẫn chưa trở lại đây.
Xem ra là cậu ta đã bất tỉnh rồi.
Sau khi Cliff bất tỉnh, những người được cậu ta chữa trị là Zanoba và Doga, đã không thể tiếp tục cầm cự được nữa.
Ban đầu nhờ có Nham Pháo Đạn của tôi hỗ trợ và Elinalize trợ giúp, họ chỉ bị trúng một đòn trong số vài đòn tấn công. Vậy nhưng bây giờ họ đã phải hứng chịu hầu hết mọi đòn tấn công của hắn.
Tuy rằng tôi vẫn có thể giúp họ cầm cự được thêm chút nữa bằng ma thuật chữa trị, thế nhưng cũng chỉ đến vậy.
Tôi cũng không thể nào cứ một mình đuổi theo bọn họ để chữa trị vào mỗi lần họ bị đánh bay đi được.
Nếu như tôi còn mặc Ma Đạo Khải Dạng 2 cải tiến, thì may ra còn có cơ hội.
Cái cơ thể không thể toát ra được Đấu Khí này, cho dù có sử dụng ma thuật hệ gió để tăng tốc nhanh đến cỡ mấy thì nó chậm vẫn hoàn chậm, và tôi cứ luôn chậm mất một bước.
Dần dần, tôi cũng không còn chữa trị được kịp cho từng người, để rồi Zanoba và Doga đã bị đánh bay đi cùng một lúc.
Cùng lúc đó, Đấu Thần đã chuyển sang tấn công Eris, Ruijerd vì bảo vệ cho cô ấy, nên đã trở thành người tiếp theo không thể tiếp tục được nữa.
Tôi khẩn trương chữa trị cho Doga và chạy tới chỗ Zanoba, vậy nhưng đã quá muộn.
Trận hình đã hoàn toàn tan rã, và Doga lại bị hắn đánh bay lần nữa. Trong lúc tôi đang mải chữa trị cho Zanoba, tôi đã nhìn thấy cảnh Eris bị Đấu Thần đấm trúng.
Eris miệng phun ra máu và ngã lăn về đằng sau.
Trong đầu tôi đã hét toáng lên rằng, nếu không chữa trị vết thương chí mạng, cô ấy sẽ không qua khỏi mất.
Thế nhưng, đã quá trễ.
Đấu Thần đã lao đến gần tôi và Zanoba.
“Uôô~ô~ô~ô!”
Zanoba đã rống to.
Cậu ta đã chặn được nắm đấm từ cánh tay phải bên trên của Đấu Thần, và cả cánh tay trái bên trên của hắn.
Vậy nhưng, cậu ta vẫn bị đấm trúng vào bụng bởi cánh tay phải bên dưới, khiến cậu ta nghiêng về phía trước.
Tiếp đó, cậu ta đã bị đấm một phát vào thái dương bởi cánh tay trái nằm giữa, và bay thẳng sang một bên.
Thế rồi, Đấu Thần đến gần tôi.
Ngay khi tôi bắt đầu nhận thấy không xong rồi, thì mọi chuyện đã quá muộn.
Tôi dùng tay phải để phóng ra sóng xung kích với mục đích bay về đằng sau, thế nhưng vẫn không kịp.
Nắm đấm của cánh tay phải nằm giữa.
Dù đã mau chóng dùng tay mình để đỡ lấy, nhưng cũng vô ích.
Sau khi phải hứng chịu chấn động mạnh tới mức làm cho nửa thân trên như sắp vỡ toang, tôi đã bay thẳng về đằng sau.
Không biết có phải do may hay là không may, mà tôi vẫn còn giữ được ý thức.
Cảm giác như là xương bả vai cho đến tận xương sườn đã gãy nát sạch.
Hình như là xương sống đã gãy, cho nên tôi không còn cảm nhận được nửa thân dưới.
Không cử động được.
Có lẽ do chấn động quá mạnh, nên não của tôi đã tắt đi cảm giác đau đớn, và tôi không còn cảm thấy được gì nữa.
“...... Ha~...... Ha~......”
Tôi lập tức thi triển ma thuật chữa trị lên chính mình và đứng dậy.
Trước mặt tôi bây giờ, là một cảnh tượng giống như là địa ngục.
Không còn một ai còn đứng trụ nữa.
Sau khi tôi ngã xuống, Đấu Thần đã chuyển sang xử lý nốt những người chiến sĩ Supard còn lại.
Tất cả đã bị tiêu diệt hết.
Đáng lẽ chúng tôi phải rút lui từ sớm.
Bây giờ thì chẳng còn đường lui nào nữa.
Nghĩ lại thì, đáng lẽ chúng tôi nên rút lui ngay khi Elinalize bị đánh bại.
Đáng lẽ tôi phải biết lúc nào không thể cầm cự được nữa và rút lui về làng Supard.
Mọi chuyện sau đó, có thể giao lại hết cho Orsted.
Thế nhưng, hối hận thế nào đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn.
Đấu Thần đã đi đến đứng ở trước mặt tôi, người duy nhất còn lại đang đứng.
“.... Có lời trăn trối nào không?”
“Thật ra, tôi rất muốn cầu xin tha mạng.”
“Ta sẽ nghe, nhưng đừng mong ta đồng ý. Hitogami muốn cái mạng của ngươi.”
Tôi muốn tìm được cơ hội để chữa trị, dù chỉ mình Eris.
Mặc dù đang nghĩ vậy trong khi cái đầu vẫn còn lơ mơ, nhưng hắn có vẻ sẽ không cho tôi làm việc này.
Liệu, có cách nào không đây.
Chỉ cần có cái gì đó thu hút sự chú ý của Badigadi được 5 phút, hoặc 3 phút thôi cũng được, để tôi có thể chạy đến chỗ Eris.
Hoặc là Cliff tỉnh dậy và chữa trị cho người khác cũng được.
Còn việc gì, còn cách gì mà tôi có thể làm được đây.
“Vậy thì, kệ tính mạng của tôi. Thay vào đó..... ngài có thể tha mạng cho gia đình của tôi được không?”
“Hừm, gia đình cơ à.”
“Bệ hạ có lẽ không biết, nhưng tôi đã có con rồi. Bốn đứa vẫn đều đang mạnh khỏe.”
“Trẻ con, cũng hay đấy chứ nhỉ. Ngay cả ta, cũng mong có một đứa với Kishirika sau này.”
Badigadi gật đầu.
“Được thôi. Thế nhưng, nếu có đứa nào trong bọn chúng gây chiến với ta thì đừng mong ta khoan dung.”
“Dĩ nhiên rồi ạ.”
Sau khi tôi chết, Hitogami thể nào cũng chuyển sang hãm hại bọn trẻ.
Vậy nhưng, nhờ cái việc này mà Badigadi sẽ không tham gia vào chuyện đấy. Dù chỉ hứa với nhau như này, nhưng thế là đã được rồi.
Mặc dù việc tôi sắp làm bây giờ, sẽ chẳng có ích gì....
Nhưng, đây là công việc cuối cùng của tôi.
“Fuhahahaha, hahhahahahahahaha!”
Badigadi cười ầm ĩ lên, và giơ nắm đấm của mình.
“Giờ thì, vĩnh biệt nhé.”
Nghe thấy vậy, tôi đã giơ hai tay của mình về phía trước.
Chí ít thì, tôi cũng nên tặng hắn một Nham Pháo Đạn toàn lực vào giây phút cuối──.
.
.
“Mau nằm xuống!”
.
.
Nghe thấy có người nói vậy, tôi đã nằm úp xuống đất như một chú chó.
Thế rồi, ở một góc tầm nhìn của mình, tôi đã nhìn thấy một thứ gì đó ở sát mặt đất còn hơn cả tôi.
Thứ đó đã chui qua háng của Đấu Thần, và dừng lại ở đằng sau hắn.
Một con sói đen có màu da hơi ngăm đen, đôi tai thú, và một cái đuôi giống như là đuôi mèo.
Khu vực đầu gối của Đấu Thần đã bị chém đứt, khiến cho hắn mất đi thăng bằng, dù chỉ là một lát.
Bộ giáp của hắn đã ngay lập tức tự phục hồi, và rồi hắn đã vung nắm đấm xuống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ngay lúc này, có một chiếc váy dài bay phấp phới đã băng qua người tôi.
“Ư ô!”
Đấu Thần mới còn đang vung nắm đấm xuống, tự dưng đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Tôi có cảm giác có thứ gì đó to lớn đã bị hất bay đi về phía đằng sau mình.
Được một lát sau thì tiếng rơi xuống đất của thứ gì đó vang lên.
Đã xảy ra chuyện gì vậy.
Trước mắt tôi lúc này chỉ nhìn thấy được mỗi bên trong chiếc váy dài đang bay phấp phới và một chiếc quần lót màu xanh dương nhạt.
Chủ nhân của chiếc quần lót này, hình như tôi đã từng gặp vài lần trước kia thì phải, nhưng tôi cũng có thể tôi nhầm.
Vậy nhưng, người còn lại thì tôi có biết.
Tôi nhận ra được người này ngay.
Làm sao mà quên được.
Cái cách hành động ấy, cái mái tóc có màu giống cát ấy, cái làn da màu nâu vàng ấy. Hơn nữa cả đôi tai thú và cái đuôi đang ngoe nguẩy.
“Ghyslaine!”
Thế thì người có mái tóc màu đen, là Isolte sao!
Thủy Đế Isolte!
Ghyslaine và Isolte. Với cả hai người họ cũng đang hoạt động cùng với!
“Sylphy!”
Sylphy đã chạy nhanh thoăn thoắt trên chiến trường như một con chuột nhắt vậy.
Cô ấy đến gần những người đã ngã xuống và đặt tay lên người họ. Chẳng mấy chốc, những vết thương trên người họ đã lành trở lại. Loáng một cái, cô ấy đã chữa trị được cho Doga và Zanoba.
Ma thuật chữa trị không niệm chú.
Trước kia tôi chưa từng nghĩ đến lợi thế của nó, hay là có cơ hội để phát hiện ra, vậy nhưng khi được tận mắt chứng kiến thế này thì tôi mới hiểu ra được rõ. Tốc độ quả thật quá là nhanh. Thậm chí còn nhanh hơn cả tôi và Cliff cộng lại.
Khi nhìn kỹ hơn, thì tôi còn thấy Eris và Ruijerd đã đi ra khỏi bụi rậm và trở lại đây.
Trước khi tôi kịp nhận ra, thì trận hình của chúng tôi đã khôi phục trở lại.
Isolte sẽ là tấm khiên chủ đạo, còn Doga và Zanoba sẽ là những tấm khiên phụ đạo.
Eris, Ghyslaine và Ruijerd sẽ phụ trách việc tấn công.
Hơn nữa, người biết dùng ma thuật chữa trị không niệm chú là Sylphy, sẽ phụ trách việc chữa trị.
Trận hình vậy là đã được khôi phục.
.
Cuối cùng thì bọn tôi đã thoát ra khỏi địa ngục.
.
“Rudi! Bọn em sẽ ở đây ngăn hắn, anh hãy mau trở về làng đi! Roxy đang đợi anh đó!”
“! Ngay đây!”
Nói vậy xong, tôi lập tức chạy về phía ngôi làng của tộc Supard.
Tôi đã chạy nhanh hết cỡ. Từ lúc sinh ra tới giờ, tôi chưa từng dốc hết sức để chạy nhanh như là bây giờ cả.
Sylphy đã ở đây rồi.
Mặc dù cây cầu ở thung lũng đã bị đánh sập, nhưng cô ấy vẫn xuất hiện.
Như vậy nghĩa là, cô ấy đã tới đây từ phía ngôi làng.
Thế thì, con át chủ bài mà tôi chuẩn bị từ trước cuối cùng cũng tới nơi rồi sao.
Tôi đã giẫm qua rễ cây, chạy thẳng qua khu rừng, và rồi cũng đến được làng của tộc Supard.
Tôi đã không khỏi mừng rỡ ngay khi nhìn thấy nó.
Tôi đã nhìn thấy được.
Khi vừa mới vào trong làng, tôi đã nhìn thấy nó đang nằm ở phía cuối.
Ngay ở cái chỗ mà tôi đã vẽ ma pháp trận dịch chuyển ở đằng sau ngôi làng.
Thứ mà tôi đã chờ đợi suốt từ bấy tới giờ.
Tôi vẫn tiếp tục chạy.
Chạy nhanh hết cỡ về phía trước.
“Nii-san!”
“Grandmaster!”
“A, Onii-cha....”
Trong lúc đang chạy, tôi có nhìn thấy Norn, Julie và Aisha, nhưng tôi cũng mặc kệ cả ba.
Tôi cứ chỉ lao đầu vào chạy, và rồi cuối cùng cũng đến được nơi.
Ở gần cái ma pháp trận đã bị hư hỏng, có một cô gái đang ngồi trên mặt đất, trông kiệt sức thấy rõ.
“Roxy!”
“....... A, Rudi.”
Khi nghe thấy tôi gọi tên, cô ấy đã ngẩng đầu lên.
Tôi có thể nhìn thấy vết thâm quầng ở dưới mắt cô ấy.
Tôi không rõ là do cô ấy đã cạn kiệt ma lực, hay là do phải thức đêm suốt mấy ngày nữa.
“Xin lỗi anh. Em đã làm mọi việc sai trình tự. Sau khi nó được đào và di chuyển lên đây, thì em mới bắt đầu vẽ ma pháp trận dịch chuyển cho mọi người. Nếu như em tập trung vẽ ma pháp trận ngay từ đầu, rồi sau đó có gì nhờ Rudi đào nó lên, thì họ đã không đến muộn thế này....”
“Thế này được rồi! Không có sao cả! Họ đã đến kịp đó!”
Thứ ở đằng sau lưng cô ấy.
Là một bộ giáp khổng lồ.
.
Chiều cao 3 mét.
Bên ngoài có màu xanh dương đậm. Tay phải gắn Súng Nòng Xoay, tay trái gắn Súng
Shotgun.
Hơn nữa, ở ngay trước nắm đấm của nó còn được gắn thêm cả ma kiếm có tác dụng vô hiệu hóa phòng ngự. Một bộ giáp trông vừa mập vừa lùn giống như một võ sĩ Sumo, đang nằm sấp về phía trước.
Nhìn bề ngoài thì cũng không khác Dạng 1 là mấy.
Thế nhưng, nó lại không phải là Dạng 1.
Đây là con át chủ bài cuối cùng đích thực, được tôi chuẩn bị từ trước để đề phòng những trường hợp như là lần này.
Nó là thứ vũ khí quyết chiến có tính ngắn hạn, nhờ làm tăng lượng ma lực cần tiêu thụ mà sự cơ động và độ cứng cáp của nó đã được nâng cao một cách vượt trội.
Bởi vì phiên bản này có mục đích hoàn toàn trái ngược với lại [Dạng 3], cho nên tôi đã đặt tên cho nó là ──.
.
.
“Ma Đạo Khải [Dạng 0] của anh đây.”
.
.
Con át chủ bài của tôi.
Thứ mà tôi đã chờ đợi mãi.
Nếu dùng tới nó rồi mà cũng không thắng được.... Không, chuyện này tôi không cần phải nghĩ nhiều làm gì nữa. Vốn dĩ tôi đã thừa biết phe mình có khả năng thắng thấp rồi.
“Roxy! Anh đi đây!”
“Rudi! Hãy bảo trọng nhé!”
Tôi đã ngồi vào bên trong Dạng 0.
Trong khi cảm thấy hơi chóng mặt bởi một lượng lớn ma lực trong người bị tiêu thụ, tôi và bộ giáp đã đứng dậy.
Thế rồi, tôi đã nhìn thấy Orsted đang đứng ở giữa làng.
Hắn đang cầm một thanh kiếm cỡ lớn trên tay.
“Rudeus! Hãy dùng tới nó!”
Orsted ném thanh kiếm cỡ lớn ấy một cách dễ dàng về phía của tôi.
Tôi đã bắt lấy nó theo phản xạ.
Thanh kiếm cỡ lớn có kích thước phù hợp cho bộ giáp cao 3 mét này của tôi.
Mặc dù trình độ kiếm thuật của tôi vẫn còn non kém, nhưng tôi có thể cảm nhận được thứ sức mạnh khủng khiếp đến từ nó, dù mới chỉ cầm vào thôi.
Thanh Vương Long Kiếm, Kajakut.
“Ngài Orsted! Tôi đi đây ạ!”
Orsted không đáp lại.
Hắn chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tôi đã dùng [Dạng 0] để chạy hết tốc lực hòng sớm quay trở lại chiến trường.