Phần 1:
Nửa ngày đi bộ từ Thành phố phép thuật Sharia.
Đi xe ngựa thì còn không đến 1 giờ.
Nơi đó là một di tích.
Hay nói chính xác hơn, là di tích của một thành lũy.
Trên mặt đất là đống nền đá vỡ nát ngổn ngang, những trạch trụ to nằm đó.
Cảm giác như là thần điện Parthenon nhưng nó đổ nát hơn.
Đây quả là cảnh tượng đáng để chứng kiến.
Nó tạo đúng ấn tượng của một di tích lịch sử.
"Đây là dấu tích của Thành Scotts, kiến trúc do loài người xây dựng nên trong thời kì chiến dịch Laplace.
Tương truyền hàng ngàn người tới đây để bảo vệ chống lại sự xâm lăng của ma tộc.
Cuối cùng, do khác biệt về lực lượng, nó đã bị đánh chiếm.
Cô gái tóc vàng bện bên cạnh tôi đang giải thích như vậy.
Vẻ ngoài thanh lịch, mặc lữ trang đắt tiền, toát ra sức hấp dẫn mạnh mẽ ngay cả khi ở xa.
Đúng vậy, chỉ có một trên đời, Ariel Anemoi Asura.
"..."
Bài giải thích đó là cho tôi à?
Nghĩ trong đầu vậy, tôi nhìn xung quanh mihf.
Luke và Sylphy đứng không quá xa đằng sau.
Hơi xa chút là Roxy, Zanoba, Cliff và Elinalize.
Nanahoshi đi đầu.
Ariel nhìn thẳng vào tôi, không có ai ở giữa chúng tôi hết.
"Quý nương Ariel hiểu biết sâu rộng ghê."
Mặc cho cô ấy nói thì sẽ thật là thất lễ.
Nghĩ kĩ vậy xong tôi mở lời.
Ariel cười nhẹ đáp.
"Dân dao thường ca truyền về nơi này."
"Cô có hứng thú đến dân dao sao?"
"Để xây dựng những mối quan hệ với tầng lớp quý tộc ở khu vực này, đó là điều tất yếu."
Ariel trả lời với vẻ mặt điềm tĩnh.
Ghi nhớ lịch sử địa phương để kết giao với quý tộc địa phương.
Khổ nhọc thật đấy.
"Nhưng tới một nơi hoang vu thế này, chúng ta có thể nào gặp được Perugius-sama từ đây không?"
"Thật sự mà nói, bản thân tôi cũng không biết tiếp theo là gì nữa..."
Tôi nhìn thẳng vào Nanahoshi đằng trước chúng tôi.
Mang theo một cái ba lô nặng nề, đi lại không khó khăn khi xung quanh là đống đổ nát, cô ấy dẫn trước chúng tôi.
Cô ấy có dặn chúng tôi là chỉ cần theo sau thôi, nhưng có thật là chúng tôi có thể đến đó từ đây?
Theo những gì tôi nhớ, bản ghi chép của cô ấy không đề cập đến Ma pháp trận dịch chuyển ở địa điểm này.
"Điều mà tôi còn lo hơn là nhiều người đi theo thế này sẽ làm phiền người ta."
Nghe thấy tôi nói vậy, Ariel bật cười.
"Rudeus-sama lo xa quá rồi. Kể cả khi ngài ấy không phải là vua của một quốc gia, ngài ấy vẫn là [Vương], một anh hùng chân chính!
Một vài vị khách như chúng ta sẽ không làm phiền ngài ấy đâu."
"Nếu cô đã nói vậy."
Tôi nhìn lại đằng sau chúng tôi.
Cả tôi, Nanahoshi, Ariel, Sylphy, Luke, Roxy, Zanoba, Cliff, và Elinalize.
9 người tất cả.
Tôi nghĩ rằng là hơi nhiều quá, nhưng từ góc nhìn của hoàng tộc, thì chắc là không vấn đề gì rồi.
Đối với hoàng tộc, khách có đầy ra, thế nên chỉ có vài người chúng tôi được coi là không nhiều.
Ngoài ra thì, Norn xin từ chối bởi công việc ở trường.
Có lẽ em ấy lo lắng đến lời hứa không được chểnh mảng việc tập kiếm và học hành sau khi gia nhập hội học sinh.
Hừm, nếu tôi mang em ấy theo, thì tôi cũng sẽ phải mang Aisha theo.
Thế này cũng được.
"Perugius-sama có thể là đang sống ẩn dật, nhưng sau chiến dịch Laplace ngài đã từng dành thời gian làm khách tại Vương quốc Asura, bình đẳng với Vua Asura.
Ngài ấy từng dẫn theo một đội thị vệ lên tới gần trăm người đến hoàng cung.
Vậy nên một người vĩ đại như ngài ấy sẽ không thấy 9 người là phiền phức đâu."
"À, ra vậy."
Giọng nói đầy sức hấp dẫn của Ariel như thánh thót vào tai.
Người ta ai cũng sẽ cảm thấy phiền nếu như có những vị khách không mời mà tới, nhưng nghe thấy vậy từ Ariel, có lẽ cũng không phải là chuyện gì to tát.
"... Nếu ông ta đã chán chường với cuộc sống hoàng cung rồi, thì có lẽ ông ta cũng đã chán có khách rồi."
"Có thể. Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì Nanahoshi-sama sẽ không cho tôi theo cùng."
"Tôi không nghĩ là Nanahoshi là kiểu người hay lo đến những thứ như thế này."
Nhắc đến chuyện này, tôi nhớ lại chuyện Ariel làm sao mà lại đi cùng.
Trước đó, nghe thấy Nanahoshi nhắc tới Perugius, tôi không thể nào kiềm chế được sự phấn khích của mình.
Giáp Long Vương Perugius.
Ngay cả tôi cũng đã từng nghe đến cái tên này trước kia.
Không lâu sau khi tôi đến thế giới này, tôi đã từng đọc qua về ông ta trong một cuốn sách.
400 năm trước, một vị anh hùng trong chiến dịch Laplace.
Nó viết rằng là ông ta đã điều khiển 12 thuộc hạ, tái phục lại thành không trung, và thách chiến Laplace cùng đồng đội của mình.
Sau khi phong ấn Laplace, để tôn vinh công lao thành tích của ông ta, lịch của thế giới này được đặt là "Giáp Long Lịch".
Giáp Long Vương Perugius đã không đứng lên làm vương một nước, thay vào đó ông ta chỉ ngồi trên chiếc Thành Không Trung [Chaos Breaker] và bay lượn khắp thế giới.
Tất nhiên tôi cũng mong được gặp một người thú vị như vậy.
Dù sao đi chăng nữa, đó là một lâu đài trên không đó!
Laputa ya!
Tôi mặc dù bận nghiên cứu và chăm trẻ.
Nhưng tôi vẫn muốn đi.
Cho dù chỉ được một lần.
Bố xin lỗi, Lucy à. Sự hiếu kì của Papa đã chiếm lấy cả người ta rồi.
Nhưng Papa nhất định sẽ mang về thứ gì đó cho con yêu!
Sự lo lắng của Sylphy hoàn toàn đối nghịch với cái ích kỷ của tôi.
Cô ấy hỏi Nanahoshi.
"Liệu Ariel-sama có thể theo cùng được không?"
"Ariel?"
Nanahoshi có vẻ mặt rắc rối.
Ariel đã mời chiêu dụ cô ấy nhiều lần.
Nanahoshi có sức ảnh hưởng to lớn đối với hai Vương quốc Asura và Ranoa, vậy nên Ariel đã luôn mong có cô ấy trong hội những người bạn của mình.
Nhưng Nanahoshi không muốn can dự gì nhiều đến thế giới này.
Chỉ càng thêm phiền phức cho cô ấy.
"Đúng vậy. Perugius-sama dù cho đã sống ẩn dật suốt bao trăm năm, nhưng tên của ngài ấy vẫn giữ trọng lượng nhất định đối với hoàng cung Asura.
Ariel-sama, người... rất lo nghĩ cho tương lai, vậy nên mình tin chắc rằng người rất muốn được gặp ngài ấy."
Ariel có quan hệ rộng rãi ở khắp nơi.
Tất cả đều chuẩn bị cho cái ngày đoạt lại ngôi Asura.
Trận chiến sẽ rất khốc liệt, gần như là điều không thể.
Tôi không biết kế hoạch của Ariel là gì sau khi tốt nghiệp vào năm sau.
Liệu cô ấy sẽ tiếp tục thu thập thêm lực lượng, hay là sẽ trở về Asura để quyết chiến một trận sinh tử?
Miễn là việc ấy không làm nguy hiểm cho gia đình của tôi, thì tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ cô ấy.
Nhưng vị thế của cô ấy vẫn chưa được đảm bảo.
Thật sự mà nói, tôi không muốn dính líu đến những chuyện chính trị này, nhưng tôi cũng thật lòng muốn giúp chỗ làm của vợ mình.
Tuy nhiên, Ariel có vẻ như không muốn đem Sylphy trở về Vương quốc Asura.
Sylphy đã có con rồi, nên tôi nghĩ cô ấy sẽ không muốn để Lucy ở lại đằng sau để đi đến chỗ nguy hiểm.
Nhưng đồng thời, tôi nghĩ cô ấy vẫn chưa muốn nói lời tạm biệt vội, và hiện vẫn đang giúp sức hết mình cho Ariel.
Điều trên đã dẫn tới chuyện bây giờ đây.
Trong trận chiến ngai vàng, quan hệ là tất cả.
Đặc biệt là, nếu cô ấy có thể có được sự hậu thuẫn của Giáp Long Vương Perugius, vị anh hùng của Vương quốc Asura, thì con đường dẫn tới ngai vàng của cô ấy chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.
"Hừm, tôi đã được cậu giúp đỡ nhiều rồi.
Được, có thể đưa cô ấy theo."
Tôi đã nghĩ chắc rằng là cô ấy sẽ từ chối, nhưng Nanahoshi lại chấp nhận chuyện này.
Sau đó tôi có được kể rằng là khi tôi không có mặt, Nanahoshi đã được Sylphy giúp đỡ rất nhiều.
Mang đồ ăn tới, giúp mua sắm, thi triển ma thuật giải độc khi cô ấy bị ốm.
Mặc dù cô ấy đã dừng những việc đó sau khi Lucy ra đời, Nanahoshi vẫn thường hay tới nhà chúng tôi tắm.
"Thật sao? Cảm ơn cậu rất nhiều! Mình tin chắc chắn rằng là Ariel-sama sẽ rất vui mừng...!"
Sylphy nắm chặt tay của mình và cười rạng rỡ.
Kết quả là, Ariel và Luke đã gia nhập hội tham quan.
Sylphy nói rằng là Ariel đã rất phấn khởi trước chuyện này.
Cho dù có ở địa vị nào đi chăng nữa, ai cũng sẽ phản ứng như vậy khi được gặp trực tiếp với người nổi tiếng.
Tôi cũng hào hứng.
Ông ta là người thật, anh hùng thật.
Mong là ông ta dễ tính để mà kết giao được.
... Nhắc đến chuyện này, tôi chợt nhớ ra.
Trước kia, tôi đã từng gặp một trong những hầu cận của Perugius.
Ngay trước khi Sự kiện Dịch Chuyển xảy ra.
Tôi đã gặp Arumanfi Sáng rọi.
Nếu nhớ lại chi tiết, thì lúc đó hắn ta nghi ngờ tôi là kẻ đứng đằng sau Sự kiện Dịch chuyển và tấn công tôi.
Ghyslaine đã khuyên giải được hắn ta.
Hắn ta có vẻ không phải là người xấu, nhưng hắn đã từng cố giết tôi.
Điều này làm tôi lo sợ.
Không, không có lý do gì để mà cho rằng chủ nhân cũng là người nguy hiểm chỉ vì thuộc hạ nguy hiểm.
Ngoài ra, khi Perugius phát hiện ra Sự kiện Dịch chuyển ông ta đã muốn ngăn chặn nó...
Vậy thì ông ta xứng đáng được khen ngợi cho hành động đó.
Nhưng nếu tôi bị giết lúc đó...
Thôi quên đi, chuyện đã qua rồi.
Đối với lần gặp mặt ban đầu này, tôi không nên tìm cớ gây sự.
Làm người phải biết tha thứ.
"Chúng ta tới nơi rồi."
Trong khi tôi còn đang lo chuyện này, thì Nanahoshi đã dừng chân tại trung tâm của di tích.
Chả có gì ở đây cả.
Dù tôi nghĩ vậy, nhưng nhìn kĩ ra, thì sẽ thấy trên mặt đất có một tảng đá giống như là để ngồi.
Một tấm bia đá.
Bia đá của "Thất Đại Liệt Cường".
Ánh sáng mờ nhạt phát ra từ chỗ được khắc tên của những cường giả mạnh nhất.
Xem ra những thứ này có ở bất kì đâu, kể cả đây.
"Giờ thì sao?"
"Tôi gọi anh ta."
Nói vậy xong, Nanahoshi cởi ba lô của mình xuống và lấy ra một cây sáo bằng vàng.
Không có lỗ để đặt ngón tay, vậy nên gọi là còi thì đúng hơn.
Nanahoshi đặt nó lên miệng và thổi.
Fuu-!
Không có tiếng còi.
Chỉ có tiếng gió thổi.
Có lẽ là còi gọi chó sao?
"Sao không có tiếng vậy?"
Cliff thắc mắc.
"Con người không thể nghe thấy được. Chờ một chút, ông ta sẽ tới đây thôi."
Nói vậy xong, Nanahoshi ngồi xuống tảng đá bên cạnh cô ấy.
Âm thanh con người không thể nghe thấy.
Nhưng nó có thể đến được Perugius.
Bình thường đó là điều không thể.
Nói cách khác, chiếc còi này là vật phép.
"Cliff."
Bỗng nhiên Elinalize gọi Cliff với vẻ mặt nghiêm túc.
"Gì vậy?"
"Khi chúng ta còn ở đây thì em cần phải nói điều này.
Nơi chúng ta sắp đến không phải là nơi để đùa cợt đâu. Hãy nhớ giữ miệng của mình."
"... Anh biết rồi. Anh đâu phải là trẻ con đâu."
Cliff bĩu môi như con nít vừa mới bị mắng.
Sau đó Elinalize ôm lấy sau lưng Cliff, nói thầm vào tai cậu ta.
Cliff xem ra đã bình tĩnh lại, có lẽ là xin lỗi hoặc là nói ngon nói ngọt.
"Thành Không Trung có hình dạng như thế nào đây nhỉ, thật là hồi hộp quá!"
Zanoba vẫn như thường lệ.
Ngay khi được đi gặp Perugius, cậu ta lập tức nói rằng [Rồi, chúng ta hãy mang những thành quả của mình cho Perugius-sama xem đi] và bắt đầu gói gém Ruijerd mà tôi đã chế tác cùng với những bức tượng khác vào trong hành lý của cậu ta.
Tôi nghĩ chắc chẳng có cơ hội, nhưng cậu ta muốn đi quảng bá sản phẩm như tôi trước kia với Badigadi.
Đúng là hết mình vì công việc.
Ngoài ra thì, Ginger không có ở đây.
Zanoba ra lệnh cô ấy bảo vệ cho gia đình tôi.
Mặc dù Ginger thể hiện rõ là muốn được đi theo.
Mà, đối với tôi thì có thêm bảo vệ cho họ thì càng tốt, tôi có thể an tâm mà đi.
Nhưng tôi cũng không thể đi tham quan quá lâu được.
"Đừng áp đặt sở thích của mình nên người khác. Bởi vì, ông ta đã hơn 400 tuổi rồi."
"Hahaha, không phải Badigadi-sama còn già hơn sau? Càng lớn tuổi bao nhiêu, thì họ càng có thể hiểu sự khéo léo từ tượng của sư phụ."
"Ồ... Vậy sao?"
Từ xa trên trời, có cái gì đó đang phát sáng.
"Đã tới rồi."
Như lời Nanahoshi.
Anh ta đã xuất hiện.
Đúng thật, trong một cái nháy mắt, anh ta đột nhiên xuất hiện.
Tóc vàng, áo cúc bấm, trang phục màu trắng như đồng phục của một học sinh.
Có lẽ có khuôn mặt đẹp trai nào đó đằng sau chiếc mặt nạ màu vàng.
Mặt nạ hình con cáo.
Một con dao to treo trên thắt lưng của anh ta.
"Arumanfi sáng rọi, có mặt."
Quả là đột ngột.
Cảm giác như hắn vừa mới hiện ra từ khoảng không ngay giữa chúng tôi.
Chắc là hắn bay chăng?
Với tốc độ ánh sáng, hắn ta bay một phát từ Thành Không Trung.
Giống y như hồi hắn ta bỗng xuất hiện hồi vùng Fedoa biến mất.
"..."
Bỗng, Arumanfi quay sang hướng của tôi.
Hắn ta còn nhớ chăng?
Tôi sợ là hắn sẽ lại tấn công tôi lần nữa.
Tôi bí mật mở ma nhãn và cầm cây trượng của mình.
Nhưng Arumanfi có vẻ không nhận ra tôi.
Thay vào đó, hắn đi đến trước mặt Nanahoshi.
"... Hôm nay cô đưa theo nhiều người."
Arumanfi nhìn xung quanh hắn, và nói vậy với Nanahoshi.
Nanahoshi gật đầu nói [Ừ].
"Từng này được phải không? Miễn là dưới 12 người."
"Số lượng không quan trọng, vậy nhưng..."
Arumanfi nhìn sang Roxy.
"Ma tộc không được đi cùng."
"Ể, T-tại sao?"
Roxy trông như một con mèo vừa mới bị dội một gáo nước lạnh.
"Ở trên Thành Không trung, Ma tộc không được phép vào."
"V-vậy sao."
Roxy nhún vai xuống với vẻ thất vọng.
Perugius đã chiến đấu chống lại Ma tộc trong thời kì chiến dịch Laplace.
Không lạ gì khi mà ông ta vẫn còn hiềm khích đối với Ma tộc còn sót lại.
"Cho dù thế nào đi chăng nữa?"
"Perugius-sama rất rộng lượng, nhưng ngài ấy ghét Ma tộc."
Tôi đã quên mất, vì khu vực này không biểu lộ ra thành kiến đối với Ma tộc, nhưng sự thù ghét đối với họ vẫn còn tận sâu bên trong.
Perugius có thể là một huyền thoại, nhưng ông ta là người đã chứng kiến thấy chiến tranh.
Có lẽ như Ruijerd, anh ấy có ký ức không thể xóa nhòa trong những trận chiến đó.
Nhưng chỉ mỗi mình Roxy là bị bỏ lại, tôi cảm thấy tiếc thay cho cô ấy.
"Không sao đâu.
Nếu vậy, mình sẽ ở nhà. Dù sao mình cũng hơi e ngại khi được gặp Perugius...-sama.
Mình vẫn còn có việc ở trường nữa, vậy nên đành chịu thôi."
Vai càng nhún xuống hơn, từ bỏ luôn.
Nhưng nếu nhìn kĩ, tôi có thể thấy sự hối tiếc.
Cô ấy quay lại nhìn tôi với nụ cười miễn cưỡng.
"Rudi, em sẽ lo nhà mình cho."
"Ừ. Anh nhất định sẽ mang quà về..."
"Không cần quà lưu niệm đâu, chỉ cần về nhà hôn em là được."
Và, tôi thực hiện ngay và luôn.
Suốt cả 10 giây, tim Roxy đập mạnh, quả pháo đã được nạp, và phóng!
"Cám ơn anh."
"Không, là anh mới phải."
Mặc dù hơi buồn, nhưng cô ấy đã đi về cùng với khuôn mặt đỏ ửng và nụ cười hài lòng.
Khi tôi quay về thì còn hơn cả hôn nữa.
"Đã xong chưa?"
Arumanfi đến chỗ tôi sau khi Roxy và tôi nói lời tạm biệt.
Hắn ta lấy ra một cây gậy như cái dùi cui.
Tôi quay sang nhìn xung quanh, xem ra mọi người ai cũng đang cầm một cái tương tự.
"Cầm lấy."
Tôi cầm lấy theo lời của hắn.
Một cây dùi cui màu vàng dài khoảng 20 cm, có hoa văn phức tạp khắc ở bên ngoài.
Phần đầu và cuối đều có pha lê ma lực.
Một đạo cụ phép khác sao?
"Giờ thì sao?"
"Cứ cầm lấy. Perugius-sama sẽ sử dụng ma thuật dịch chuyển để gửi các ngươi đến Thành Không Trung."
A, ma thuật dịch chuyển, vậy đây là đạo cụ phép cho thuật đó.
Ra là nó cũng có tồn tại.
Thật là tiện lợi.
Ể? Tôi tưởng con người không thể được triệu hồi..?
Không, đây là dịch chuyển.
Có gì khác nhau nhỉ?
Sử dụng cái dùi cui này để dịch chuyển đến Thành Không Trung, đó là cách mà nó hoạt động?
"A, còn về việc quay trở lại thì sao?"
"Quay trở lại cũng tương tự."
Arumanfi trả lời như thể đó là điều hiển nhiên.
Nếu vậy, thì cứ thoải mái thôi.
Nếu tôi phải đi bộ về nhà, thì khi đến nhà Lucy đã lớn rồi mất.
Tôi cảm thấy an tâm khi nghe thấy vậy.
"Tất cả xong rồi chứ? Nhớ cầm chắc lấy nó."
Nanahoshi gật đầu sau khi kiểm tra mọi người và xác nhận với Arumanfi.
"Chờ một lúc."
Arumanfi gật đầu và biến mất vào trong ánh sáng.
Báo cáo lại với Perugius rằng việc chuẩn bị đã hoàn tất đây mà.
"...Thật là hồi hộp quá."
"Đúng vậy."
Ariel và Sylphy trò chuyện vui vẻ với nhau.
Đúng là hồi hộp thật.
Một nụ cười gượng từ Luke.
Cơ mà, dịch chuyển này.
Nếu nó thất bại, thì chúng ta sẽ bị rơi tới nơi nào?
Bắt đầu sợ rồi đây.
Kể cả một người quyền uy như Perugius có thể phạm sai lầm.
Dù sao, ông ta cũng chỉ là con người.
"...Ơ?"
Trong khi tôi đang nghĩ, tôi bỗng cảm thấy nhiệt nóng tới từ cái dùi cui.
Cảm giác như lòng bàn tay tôi đang bị hút bởi nó vậy.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi buông tay ra?
Liệu sẽ thất bại chăng?
Nhưng chuyện xảy ra đột ngột như thế này, thì hẳn vài người sẽ theo bản năng tự bỏ nó ra...
"Ể?"
Tôi nhìn xung quanh.
Mọi người đều đã biến mất.
Không, tôi có nhìn thấy khoảnh khắc Sylphy biến mất.
Chỉ còn tôi và Roxy ở lại.
Ể?
Họ đi mà không có tôi sao?
Ngay chốc lát, ý thức của tôi bỗng bị hút vào cái dùi cui.
Phần 2:
Khi tôi tỉnh, tôi nhận thấy mình đang bay lơ lửng trong một nơi màu trắng.
Không có gì hết cả, một không gian trắng tinh.
Cảm thấy mình như đang bay thẳng đến một chỗ nào đó.
Như là một con cá bị kéo lên bởi cần câu.
Cách tôi một khoảng phía trước, tôi thấy Sylphy cũng đang bị kéo theo cùng một cách.
Vậy ra đó là cách người ta được triệu hồi.
Cơ mà, không gian này.
Cảm giác như tôi đã từng ở đây trước kia.
À, lúc nào nhỉ.
Đúng rồi, Hitogami.
Cảm giác hơi mờ nhạt, nhưn đây trông giống hệt như khi Hitogami xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Chỉ ngoại trừ là, cơ thể của tôi không phải là của kiếp trước.
Như đang chạy marathon, tôi tiếp tục bay về hướng đó.
Rồi, ánh sáng ở ngay trước mắt tôi.
Ánh sáng tỏa ra từ những đường nét của một ma pháp trận, đang hút lấy tôi vào.
Phần 3:
Khi ý thức trở lại, tôi thấy mình đang đứng trên mặt đất.
"Ha!"
Như vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Tôi mới mất ý thức sao?
Không, không phải.
Tôi thật sự là đã bay trên một không gian trống rỗng.
"Vậy ra đây là... ma thuật triệu hồi của Perugius."
Cảm giác kì lạ thật.
Nhưng, tôi đã từng trải qua cảm giác tương tự trước kia.
Sự kiện dịch chuyển.
Hồi đó, tôi cũng có cảm giác như đang bay trên không trung vậy.
Mà, chỉ có một điểm khác nhau giữa hồi đó.
Cảm giác đảm bảo.
Nếu Sự kiện Dịch chuyển như là nhảy ra khỏi chiếc xe đang chạy, thì đây như là đang ngồi trên xe taxi.
Cảm giác được chuyển đến nơi an toàn.
"... Cảm giác này, em có nhớ nó."
Sylphy nói nhỏ.
À, cô ấy cũng cảm thấy vậy.
"Ừ."
Tôi nhìn xung quanh trong khi trả lời.
Ariel, Luke, Zanoba, Cliff, Elinalize, và Nanahoshi.
Mọi người ngoại trừ Nanahoshi và Elinalize đều trông ngơ ngác.
Dù sao, mọi người đã đến được đây an toàn.
"Một ma pháp trận thật là to lớn..."
Cliff, tự nói với mình.
Cuối cùng tôi nhận ra xung quanh mình.
Chúng tôi đang đứng trên một ma pháp trận không lồ.
Có lẽ là bán kính khoảng 10 mét.
Được khắc trực tiếp từ một nền nhà giống đá cẩm thạch, với nước chảy trong suốt.
Ánh sáng tỏa ra mờ nhạt từ nước.
Một loại ma thuật nào đó.
Bỏ qua chuyện nước, tôi đã từng thấy những ánh sáng này trước kia, giống hệt như hồi chúng tôi dịch chuyển đến Begaritto.
Nói cách khác, đây là một loại Ma pháp trận Dịch chuyển nào đó.
Cây gậy này và nước, có vẻ như là điều kiện cần thiết để ma thuật dịch chuyển hoạt động.
"Woa...."
Cướp lấy sự chú ý của tôi, từ xa phía sau của ma pháp trận...
Một lâu đài khổng lồ.
Về độ cao, chắc là khoảng 50 tầng.
Rộng rãi, không chỉ cao mà nó trông to lớn và vững chắc.
Kể cả với ký ức kiếp trước của tôi, tôi không thể nhớ là có một công trình kiến trúc to như thế này.
Như xây một lâu đài trên sân Tokyo Dome.
Đây là Thành Không Trung sao?
Mặc dù tôi đã từng thấy nó từ dưới mặt đất trước kia... không ngờ thực tế nó lại lớn thế này.
Không, tất nhiên mà, nhìn từ xa thì cảm giác trông nó nhỏ.
"Thật là tuyệt vời, nó còn to hơn cả hoàng cung Asura!"
Nghe thấy giọng của Sylphy, tôi nhìn xuống.
Ngay trước lâu đài là một khu vườn rộng bao la bát ngát.
Có đủ các loại cây và hoa đầy màu sắc được trồng ở khắp vườn như một cái mê cung vậy.
Trước khu vườn có một con sông nhỏ long lanh dưới ánh nắng mặt trời.
Ngay cả từ xa, người ta có thể nhận thấy khu vườn được chăm sóc cắt tỉa kĩ càng đến như thế nào.
"R-Rudi... nhìn lại đằng sau."
"Hử?"
Tôi quay lại như Sylphy bảo.
Bên ngoài ma pháp trận, đằng sau lớp hàng rào vàng.
Một biển những đám mây trải dài ở khắp mọi hướng.
"Mây..."
Ở kiếp trước của tôi, tôi đã từng đi máy bay một lần hồi tiểu học.
Trước mắt chúng tôi trông giống hệt như thế.
Nhưng, được tận mắt thấy chúng, mà không có cái lớp cửa kính ngăn cách, đây là lần đầu tiên của tôi.
Tại sao nhìn những đám mây từ trên này lại mang đến một trải nghiệm khó tả thế này?
Có lẽ đây là lý do tại sao mà những nhà leo núi leo núi.
"..."
Cliff và Luke sững sờ người, há hốc miệng.
Ariel cũng vậy, trố mắt nhìn thẳng bầu trời xanh.
Một cảnh tượng khiến ta quên cả hít thở.
Cũng phải thôi.
Máy bay không có tồn tại ở thế giới này, không có khái niệm leo núi nữa.
Hiếm người có cơ hội để được thưởng thức cảnh tượng như thế này.
Bỗng, Sylphy nắm lấy vạt áo của tôi.
"Ư~... Em sợ những nơi cao."
Tôi nhìn xuống, thấy chân của Sylphy đang run bần bật lên.
Nếu đã biết là sợ, thì sao cô ấy lại còn muốn lên đây?
Đúng là bướng bỉnh.
Hừm, nếu cô ấy không đi được nữa, thì tôi sẽ bế cô ấy vậy.
"Chào mừng tới Thành Không Trung [Chaos Breaker], mọi người thích thú với cảnh quan nơi đây chứ?"
Bỗng có một giọng nói xa lạ phát ra từ sau lưng chúng tôi.
Tôi nhanh chóng quay người lại, một hình dáng nữ nhân đứng trước chúng tôi.
Đứng như một pho tượng, ở bên ngoài ma pháp trận.
Mái tóc trắng vàng trải xuống dưới vai, đeo một chiếc mặt nạ hình con chim.
Không thể khẳng định chắc được cô ấy là con người, nhưng cô ấy có hình dáng của một nữ nhân.
Cô ấy mặc một chiếc áo choàng màu trắng, trên tay cầm một cây trượng phép.
Trên đầu cây trượng có gắn ma thạch màu đen có độ trong suốt thấp.
Rõ ràng, đó là một cây trượng đắt tiền.
Theo quan điểm của tôi, không phải cái gì cũng là về tiền, nhưng rõ ràng cái thứ đó đắt tiền.
Đắt hơn cả cây trượng quý báu của tôi.
Điểm đặc biệt về cô ấy không phải là cái áo choàng hay cây trượng.
Mà là thứ đằng sau cô ấy.
Đáng ngạc nhiên, đằng sau lưng cô ấy có một đôi cánh màu đen tuyền.
"Thiên Tộc ư...?"
Đôi cánh màu đen đó tạo cảm giác của sự tồn tại đáng gờm.
Cho dù vậy, cô ấy trông có vẻ thuộc dạng tĩnh, thích ẩn sự hiện diện của mình.
Một cô gái toát ra vẻ kỳ diệu.
Cô ấy nhanh chóng cúi đầu mình khi chúng tôi nhìn nhau xong.
"Mọi người, rất hân hạnh khi được có các bạn tới đây."
Thật là lịch sự.
Kể cả một người thiếu văn hóa như tôi có thể nhận thấy hành động của cô ấy rất tinh tế.
"Tôi là hầu cận đầu tiên của Perugius-sama, Sylvaril hư không.
Xin hãy cho phép tôi được dẫn mọi người vào bên trong Thành không Trung [Chaos Breaker]."
"Xin được giới thiệu tôi là Kỵ sĩ của Công chúa đệ nhị vương quốc Asura, Luke Notos Greyrat.
Rất hân hạnh được gặp quý cô. Mong được cô chỉ dẫn."
Luke đáp lại lời giới thiệu.
Cậu ta đứng trước Ariel, lóe lên nụ cười dịu dàng trước cô gái tên Sylvaril.
Sylvaril không quá cao hay quá thấp, nhưng cô ấy chắc là vẫn nằm trong tầm cưa gái của cậu ta.
Không không.
Cậu ta hẳn không có ý đó đâu, đây chỉ là phép xã giao thôi.
"Đây là Công chúa đệ nhị của Vương quốc Asura, Ariel Anemoi Asura."
Với lời giới thiệu của Luke, Ariel giữ váy cúi chào.
Đó cũng là cách chào lịch sự.
Tôi không thể học được 1 cách dễ dàng.
Sau đó, mỗi người chúng tôi đều có cách giới thiệu của riêng mình.
Cliff và Zanoba đều thực hiện phép lễ nghi một cách trang nhã.
Có lẽ trong số những người ở đây, tôi là người thiếu phép lịch sự nhất.
"Vâng, thưa mọi người, thật là vinh dự cho tôi."
Mặc dù không biết cô ấy nghĩ gì, nhưng những hành động của cô ấy thể hiện ra đều rất lịch sự.
Cuối cùng, Nanahoshi gật đầu nhẹ.
"Lâu không gặp, Sylvaril-san."
"Vâng, Nanahoshi-sama... trông người không được khỏe?"
"Chỉ hơi mệt thôi."
Họ chỉ nói chuyện qua một chút.
Nhưng xem ra họ khá thoải mái với nhau, vậy nên chắc là không có gì đâu.
"Bây giờ, mời mọi người đi lối này."
Sylvaril quay người và bắt đầu đi về phía trước, không gây một tiếng động nào.
Cô ấy cứ vậy mà đi với đầu không hề nhúc nhích.
Đôi chân được che bởi chiếc áo choàng, cô ấy di chuyển như một con ma vậy.
Nanahoshi đi theo sau một cách hồn nhiên.
Chúng tôi nhìn nhau qua và cũng đi theo.
Phần 4:
Sylvaril đi thẳng qua khu vườn.
Ngay trước mặt là một cánh cổng lớn.
Gọi là cổng, trông nó giống như là Khải hoàn môn của Pháp.
Đứng trước nó, Zanoba cao giọng nói với vẻ trầm trồ.
"Woa, hình điêu khắc thật là tuyệt đẹp."
Mặc dù không có hứng thú với gì khác ngoài hình nhân, Zanoba vẫn công nhận tác phẩm nghệ thuật đó khi cậu ta nhìn thấy.
Có lẽ có một số điểm chung nào đó.
Tôi không thể nhận ra được là chúng được điêu khắc đẹp hay xấu.
Nhưng nếu Zanoba đã nói vậy thì, chắc nó đáng để khen rồi.
Dù sao thì, có thứ ngoài hình nhân ra khiến cậu ta phải nín thở ngắm nhìn.
Chú ý hơn thì tôi chợt nhận thấy, chúng có vẻ trông đẹp thật.
Một cánh cửa như Khải Hoàn Môn, ngay cả bên trong cũng được chạm khắc tinh vi.
Cho dù thế nào, với từng ấy hoa văn tinh xảo đó, ta đều phải ngước nhìn lên.
Vừa đi vừa nhìn, tôi nghe thấy Sylvaril giải thích ở đằng trước.
"Cánh cổng này được chính tay Minh Long Vương Maxwell tạo nên.
Maxwell-sama có sở trường trong việc tinh xảo và kiến trúc ma đạo.
Hiện tại tác phẩm của ngài ấy vẫn còn tồn tại trong hoàng cung Vương quốc Thánh Milis-"
"Uoooooo!"
Zanoba bỗng hét lên.
"Có vấn đề gì sao ạ?"
"À-ừm! Hiện nay Maxwell-sama đang ở đâu vậy?"
Zanoba nhìn chằm chằm với vẻ phấn khích.
Cậu ta đang run rẩy.
Là sao vậy?
Tôi cũng không biết cậu ta đang nhìn gì nữa.
"Minh Long Vương Maxwell-sama đang lãng du khắp thế giới.
Nếu ngài ấy còn sống bây giờ, thì có lẽ ngài ấy cũng vẫn đang lãng du đâu đó."
"V-vậy sao, một con người tài ba như vậy.. vậy.. mà.."
Zanoba không thể giấu nổi sự phấn khích của mình.
Hừm, dù sao cậu ta có bao giờ kiềm chế nổi sự phấn khích của mình.
"Chúng ta tiếp tục chứ?"
"Ồ, à vâng. Tôi rất xin lỗi. Chỉ là do nó quá đẹp không thể dứt nhìn."
"Vậy sao ạ. Một khi chúng ta vào bên trong thành trì, sẽ có rất nhiều tác phẩm tuyệt đẹp khác nữa.
Chúng tôi sẽ rất hạnh phúc khi được làm cậu hài lòng."
Kết thúc với giọng nói hiền hậu, Sylvaril tiếp tục đi.
Có lẽ cô ấy đang mỉm cười đằng sau chiếc mặt nạ đó.
Cùng lúc đó, Zanoba chạy tới bên cạnh tôi.
Cậu ta đưa miệng lại gần tai của tôi và khẽ hỏi.
"Sư phụ, ngài có thấy không?"
"Ể?"
"Phát hiện lớn! Chúng ta thật là may mắn khi đến đây. Tôi thật sự phải cảm ơn Nanahoshi vì chuyện này."
Phát hiện lớn ư?
Xem ra Zanoba và tôi chú ý đến những chỗ khác nhau.
"Xin lỗi. Tôi không thể nhận ra cậu đã phát hiện ra gì.
Cậu có thể giải thích cho tôi khi chúng ta có thời gian không?"
Zanoba thể hiện rõ vẻ thất vọng, nghe thấy lời đó từ tôi.
"Hả? Sư phụ không nhận ra sao?"
Zanoba lui lại vài bước về sau.
Rất tiếc! Tôi không giỏi như cậu trong việc thẩm định những thứ như thế này.
"Hử?"
Ngay khi chúng tôi đi qua cánh cổng, tôi nhận ra có những hạt màu trắng tỏa ra từ Sylphy trước mắt tôi.
"Ể?"
Sylvaril dừng chân, quay lại để nhìn Sylphy và tôi.
Mặc dù ẩn đằng sau mặt nạ, tôi có thể cảm thấy sự thay đổi tâm trạng đột ngột của cô ấy.
Hoặc là, chỉ có mỗi chúng tôi.
"C-có chuyện gì sao?"
Tôi lưỡng lự hỏi Sylvaril.
Lần trước Arumanfi bỗng nhiên tấn công tôi.
Tôi không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa.
Nếu chuyện đó có thể xảy ra, thì tôi mong là chúng tôi có thể giải thích để tránh hiểu nhầm.
Mặc dù nếu không thì, có chuyện xấu xảy ra, ít nhất thì chúng tôi sẽ có thể sớm chuồn đi nhanh nhất có thể.
Mặc dù tôi có một số câu hỏi cho Perugius, nhưng thà về nhà còn hơn là phải chiến đấu với họ.
"Không. Không có gì. Chỉ là hiếm có những người như hai bạn trên mặt đất."
"Vậy sao?"
Ý của cô ấy là gì khi nói là những người như chúng tôi?
Tôi bắt đầu lo rồi đấy.
Đừng nói với tôi là chúng tôi sẽ bị giam một khi vào trong thành.
Tôi nên giữ ma nhãn mở liên tục.
"Tuy nhiên, liệu tôi có thể hỏi hai bạn một câu?"
"Cứ tự nhiên ạ."
"Hitogami, các bạn đã từng nghe đến cái tên này chưa?"
Tôi rất cố gắng để không phản ứng trước cái tên đó.
Hitogami.
Nghe thấy cái tên đó làm tôi nhớ lại chuyện với Orsted.
Hồi đó, Orsted cũng hỏi tôi một câu tương tự.
Khi tôi trả lời, hắn ta suýt làm tôi chết.
Tôi không muốn chuyện như thế xảy ra lần nữa.
Tôi do dự.
Nếu tôi thành thật trả lời, thì rắc rối có thể xảy ra khi cô ấy tỏ ra thù địch.
Đúng thực, Hitogami đã điều khiển tôi trên lòng bàn tay của hắn, và hắn đã giúp đỡ tôi.
Tôi chưa từng có ý định làm tay sai của hắn ta, nhưng tôi cũng nhận ra rằng là tôi đang trở thành dạng như thế.
"Không, chưa từng nghe tới."
Sylphy lắc đầu mình trong khi tôi còn đang lưỡng lự.
"Vậy, khi các bạn nghe tới cái tên đó, các bạn có cảm thấy sự tức giận khó tả hoặc là sát ý?"
Sylpy lắc đầu trong im lặng.
Tôi cũng vậy.
Nhưng tôi có thể nhận thấy câu hỏi đó là về ai.
Orsted gây ra cái cảm giác đó.
Biết được như vậy, có lẽ nào Orsted và Perugius là kẻ thù của nhau?
Tôi không chắc nữa.
"Nếu vậy, thì mọi chuyện ổn cả."
Nói vậy xong, Sylvaril tiếp tục đi.
Phần 5:
Thành Không Trung [Chaos Breaker].
Dù cho cái tên nó là thế, chỉ có một từ duy nhất có thể diễn tả nó là tuyệt hảo.
Tôi không thể tưởng tượng ra rằng làm sao một công trình kiến trúc to lớn thế này lại xây được.
Thế nhưng, cho dù kích thước to lớn của nó, mọi góc đều được bài trí với những bức tượng tinh xảo, và mọi bức tượng đá đều được điêu khắc một cách tỉ mỉ bởi nghệ nhân lành nghề.
Không chỉ ở bên ngoài.
Bên trong còn được bao phủ bởi tấm thảm màu vàng kim, những bức tranh xếp theo hàng trên tường, và mỗi bên đều được trang trí với những tác phẩm nghệ thuật và điêu khắc đắt giá.
Zanoba sẽ nói không ngừng rằng, nhìn chỗ này và chỗ kia,
[Tác phẩm điêu khắc này rõ ràng là của trường phái Ganon. Lẽ nào chính là từ ông ấy?]
[Bức tượng gốc kỵ sĩ Enjin? Được tận mắt nhìn thấy quả là một vinh dự to lớn!]
Cậu ta trông thực sự là hạnh phúc.
Ban đầu Sylvaril và Ariel sẽ đáp lại, nhưng họ sớm mệt với cậu ta và chỉ mỉm cười nhẹ.
Thường thì sẽ có đồng chí thứ hai tiếp sức.
Vậy nhưng khi tôi nhìn Cliff, cậu ta trông có vẻ căng thẳng khổ cực.
Cậu ta mở to mắt ra, nhưng miệng ngậm chặt trừ khi được người ta hỏi.
Elinalize bên cạnh, cầm tay cậu ta như bà mẹ và giữ cậu ta khỏi đi linh tinh.
Hừm, thế cũng tốt.
Nếu hai đồng chí đó bàn tán với nhau thì nơi đây thành cái chợ mất.
"Gian yết kiến ở ngay trước chúng ta."
Ở cuối hành lang, Sylvaril dừng chân trước cánh cửa.
Hình rồng được chạm khác ở cả hai bên, trang trí màu bạc ngân, cánh cửa trông nặng nề.
Tổng cộng ra, thì đã phải mất gần 1 giờ để chúng tôi tới được đây từ ma pháp trận.
Một nơi lớn thế này đúng là mệt.
Có cái xe segway thì thật là tốt biết bao.
"Mặc dù Perugius-sama là một người rộng lượng, xin đừng tỏ ra quá lỗ mãng."
Nói vậy xong, Sylvaril đặt một tay lên cánh cửa.
Không gõ sao?
"Xin thất lễ, nhưng mà chúng tôi vẫn đang vận trang phục lữ hành! Liệu thế này có thất lễ quá không?"
Ariel vội vã hỏi.
Giờ cô ấy nhắc tôi mới nhận ra, không phải người ta thường hay đưa khách đến phòng tiếp đón đầu tiên trước vào những lúc như thế này sao?
Thay sang bộ lễ phục, chuẩn bị mọi thứ trước khi đến diện kiến người ta.
Tôi nhớ là mình từng làm vậy khi gặp Vua Shirone.
Nhưng tôi không có mặc lễ phục nào cả, vậy nên tôi đã mặc chiếc áo choàng cũ kĩ của mình như mọi khi.
Ôi chết, tôi chưa từng để ý đến chuyện này cả, vậy ra đó là yết kiến.
Tôi đáng ra nên mang theo một bộ lễ phục.
"Perugius-sama không chú trọng nhiều đến lễ phục đâu ạ.
Cụ thể hơn, ngài ấy không thích thái độ trang trọng của Vương Quốc Asura.
Theo quan điểm của tôi, thay vì thay đồ, các bạn nên mặc tiếp đồ mình đang mặc, và các bạn sẽ để lại ấn tượng tốt với chủ nhân."
Nghe thấy vậy, Ariel khép miệng của mình.
Có lẽ chuyện gì đó từng xảy ra trước kia.
Như là, lý do Perugius chỉ thích tự thủ tại Thành Không Trung là bởi ông ta bị bắt nạt bởi quốc vương Asura hay gì đó.
"Ừm, ít nhất thì chúng tôi cũng nên cất áo khoác của mình và hành trang được chứ?"
"Tôi hiểu rồi, mời đi lối này."
Thấy Ariel khẩn cầu như vậy, Sylvaril gật đầu chấp nhận.
Đi ra khỏi cánh cửa to bự kia, cô ấy mở một cánh cửa khác ở bên kia.
To khoảng bằng phòng ngủ của tôi.
So với toàn bộ không gian rộng lớn của lâu đài này thì nó khá là nhỏ và đơn sơ, nhưng ngay cả cái bàn, tủ, và cái kệ quần áo đều là vật phẩm cao cấp.
"Xin cảm ơn."
"Perugius-sama đang chờ đợi. Xin mọi người hãy khẩn trương."
Nói vậy xong, Sylvaril đóng cánh cửa.
Ariel sau khi xác nhận việc đó, cô ấy cởi chiếc áo khoác của mình.
Luke lập tức đi tới cầm nó cho cô ấy, và Sylphy lấy chiếc lược chải từ hành lý và bắt đầu chải tóc cho Ariel.
Cùng lúc đó, Zanoba treo chiếc áo khoác của mình lên trên giá treo và mặc một chiếc mới.
Elinalize bận kiểm tra tóc và trang phục của Cliff.
Tôi bận phủi bụi trang phục của mình và kéo thẳng áo ngay ngắn.
Lễ phục không có... mà thứ ta đang mặc cũng không quan trọng đâu, quan trọng là tâm bên trong.
Nói là vậy nhưng mà mong là bộ trang phục bình thường này chấp nhận được.
Ngoài ra thì, Nanahshi không làm gì cả.
Cùng lắm thì cô ấy chỉ lo đến phần mái của tóc.
Cơ mà, hôm nay cô ấy cũng mặc trang phục tự may.
Cô ấy không thích mặc đồ của thế giới này sao?
"Đã xong."
Cuối cùng Sylphy tháo kính râm của mình ra.
Mọi người đã chuẩn bị hết.
Tổng cộng, chưa tới 10 phút.
Mặc dù vậy, Ariel giờ trông gần như một con người khác.
Ban đầu trông tao nhã, giờ đây toát ra vẻ sang trọng.
Có lẽ là một người hoàng tộc, cô ấy đã mất nhiều thời gian mài dũa kỹ thuật trở nên sang trọng trong thời gian ngắn.
"Xin lỗi đã để phải chờ."
"Vâng. Lối này ạ."
Sylvaril nhận được tín hiệu khi đang đứng chờ bên ngoài.
Như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy quay lại đứng trước cánh cửa kia.
Một cánh cửa to lớn được chạm khắc hình rồng.
Đằng sau nó là Perugius đang chờ đợi.
Nhận thấy vậy, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Phù..."
Trước khi cánh cửa đó được mở ra, tôi nghe thấy tiếng hít thở sâu của Ariel.