Lạ thay, khu chung cư cũ kĩ nơi Usagawa Rinne đang sống trông còn tàn tạ hơn cả đám nhà gỗ ở ngoài cánh đồng kia. Đây là một khu chung cư ba tầng với sáu phòng tổng cộng, với một nửa số phòng hiện vẫn còn đang vô chủ. Ở đó, nguyên tầng hai được dành trọn làm một khu văn phòng, còn dưới tầng một thì có hai người sinh sống. Phòng 1A là phòng của Rinne, trong khi phòng 1B đối diện là nơi ở của một nhạc sĩ tự xưng. Theo lời Rinne, ả ta hoặc là một là kẻ tệ hại trong giao tiếp hoặc chỉ thuần căm ghét con người, bởi hiếm khi Rinne thấy ả giao tiếp với ai bao giờ.
Rồi lại tới chuyện tại sao lại có một căn chung cư được xây ở nơi thế này. Mà nói “chung cư” cho sang vậy thôi, chứ trong đây phòng nào phòng nấy cũng đều chật hẹp đến khó chịu cả. Bù lại, giá thuê một phòng lại rẻ mạt vô cùng, đến mức Rinne có thể trả tiền thuê trọ bằng tiền làm thêm của mình.
Tiện thể nói thêm, mặc cho bao lần Sakaki đề nghị rằng, “Đừng có lo về chuyện tiền bạc, em cứ kiếm căn nào tốt hơn đi!” thì Rinne vẫn cứ bướng bỉnh từ chối, với lý do đơn giản thế này, “Miễn nơi em ở đủ rộng cho việc ngủ nghỉ, thì sống nơi nào mà chẳng như nhau!”. Và Rinne không chỉ từ chối mỗi đề nghị đó của Sakaki, mà em còn từ chối mọi loại hình tiền mặt mà Sakaki đưa cho, chỉ vì em ấy tin rằng bản thân đủ khả năng nuôi sống chính mình.
Dĩ nhiên là Sakaki vẫn có âm thầm giúp đỡ Rinne. Giả như có lần anh đe doạ chủ cửa hàng nơi Rinne làm việc bằng cách dọa hắn sẽ sống không bằng chết nếu dám đuổi việc Rinne này, hay như lắp đặt máy lọc nước cho nơi Rinne đang ở vì lo ngộ nhỡ Rinne bị bệnh vì nguồn nước bẩn.
Trở lại với hiện tại thôi nào. Vừa lúc Sakaki tới được chung cư nơi Rinne sinh sống, nền trời đã điểm vừa đúng sáu giờ tối. Giẫm chân lên nền xi măng cũ kĩ phía dưới, anh tiến tới căn phòng 1A trước khi dừng lại trước cửa. Anh lấy một hơi thở sâu, bởi vẻ ngoài là lớp mặt nạ quan trọng mà.
Thú thực, Sakaki rất nhạy cảm với phái nữ, đặc biệt là khi “phái nữ” được ám chỉ ở đây là Rinne. Anh dễ trở nên lo lắng, bởi vậy việc dừng lại trước cửa mỗi khi đến đây để lấy một hơi thở sâu đã trở thành thói quen với anh.
Lạ thay (thêm lần nữa), khu chung cư đến là tàn tạ này lại có cả hệ thống intercom. Sakaki nhấn nút chuông cửa, chờ đợi hồi âm từ bên trong. Rất nhanh sau đó, từ bộ đàm phát ra một âm giọng rõ ràng và trong trẻo tựa tiếng chuông.
“Ai đó?”
“Là tôi đây, thưa tiểu thư Usarin.”
“Vâng~~”
Dẫu Sakaki chưa hề nói tên của mình, Rinne đã biết thừa người phía kia cánh cửa là ai. Cũng bởi người duy nhất gọi cô là “Tiểu thư” ở đây… chẳng còn ai khác ngoài Sakaki cả. Vậy nên, cô thốt lên một tiếng như để đáp vắn lại.
Chỉ chưa đầy hai giây sau, cô đã tới trước cửa ngoài, âu cũng tại căn hộ của khu chung cư này quá nhỏ đi. Cánh cửa được mở ra, và hiện diện phía sau đó là bóng dáng của một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn. Dẫu mặc trang phục có chút lỗi thời nên dáng vẻ có phần lạc hậu, cô bé vẫn đầy nét xinh xắn dễ thương. Mái tóc thẳng sạch, làn da trắng tuyết, nụ cười nhân hậu luôn hiện diện trên môi - chỉ thế thôi đã đủ khiến cô bé đáng yêu vô cùng rồi, nhưng thứ khiến Sakaki yêu nhất ở Rinne lại là giọng nói rõ ràng mà trong trẻo phát ra từ đôi môi ấy.
Thiếu nữ ấy ngước lên nhìn Sakaki (do cô bé chỉ cao ngang lưng anh thôi mà), rồi nở nụ cười như hoa mới nở, cất âm giọng trong trẻo như chuông, “Sensei, anh tới rồi này! Em thật sự mừng lắm đấy! Mau vào đi anh, ngoài trời lạnh lắm mà!”
Rinne kéo tay Sakaki, dẫn anh vào trong căn hộ của mình. Một căn hộ vô cùng nhỏ bé, đến mức chỉ đủ chỗ cho một người cởi giày ra (cũng như để giày luôn, vì căn hộ này chẳng hề có tủ đựng giày dép). Sakaki theo đó cởi giày ra, sau đó để mặc cô bé kéo mình vào trong. Toàn bộ căn hộ nơi Rinne sinh sống rộng khoảng 4 chiếu , bao gồm một phòng riêng, một toilet và một nhà bếp - kém khoảng nửa chiếu so với tiêu chuẩn tối thiểu của một căn phòng (vâng, căn phòng) bình thường. Tệ hơn, ở đây còn chẳng có bồn tắm, nên nếu muốn tắm rửa thì Rinne phải tới nhà tắm công cộng mỗi ngày.
Sau khi vào trong, Sakaki cởi áo khoác của mình ra vứt nó vào trong một góc, cùng với quả trứng anh vẫn mang theo trên tay.
Anh ngửi thấy có mùi hương nọ phảng phất quanh phòng, có vẻ là tới từ món ăn do chính tay Rinne nấu. Căn phòng này có một cửa sổ khá nhỏ, nhưng giờ nó được đóng chặt kín lại để tránh khí lạnh bên ngoài. Để lọc mùi hương này thì chỉ còn cách bật máy húi mùi trong nhà bếp lên thôi, nhưng anh e là có làm thế cũng chẳng được ích gì. Bởi vậy, anh chỉ đơn giản kêu Rinne rằng hiện giờ mình đang rất đói, sau đó co ro lại đôi chân mình xuống cái futon dưới bàn.
Về phía Rinne, em mở cửa tủ lạnh ra để lấy ra một cái hộp và chút trà mạch nha. Em lấy thêm chiếc cốc trên chạn, đổ trà ra đó rồi để chiếc cốc lên nhiều tấm đĩa lót. Xong xuôi, em mang cả hộp cả trà ra bàn, sau đó lách mình sang ngồi bên cạnh Sakaki.
“Xong cả rồi nè!”
“Cảm ơn em nhé… Nhưng sao em ngồi sát anh dữ vậy, em không có thấy chật chội sao? Với cả, bàn này hình vuông đó, nên đâu nhất thiết phải ngồi sát sàn sạt thế này đâu?”
“Anh đúng là ngốc quá đi.”
Rinne mỉm cười, người khẽ ngả sang vai Sakaki.
“Vì em lúc nào cũng muốn gần sát bên anh mà! Chỉ cần có thể gần anh thêm một xăng nữa, em chắc chắn cũng sẽ xích lại!”
“Mừng sinh nhật anh nhé, Sensei…” Rinne kết thúc lời giải thích của mình như vậy, nét mặt hướng lên Sakaki chờ đợi một câu đáp lại.
Sakaki cố gắng kiềm chế con quỷ trong mình, rồi trả lời,
“... Tiểu thư Usarin này, nếu em cứ thốt những lời đáng yêu như vậy thì đừng trách anh đốt cháy giai đoạn nhé. Làm ơn, đừng nói kiểu vậy nữa mà. Anh vốn đã hứa với em là hai chúng mình sẽ không nắm tay hay tiến tới xa hơn trước lúc em tốt nghiệp rồi. Đừng bắt anh phải phá vỡ lời hứa của chúng ta thế chứ.”
“Mấy cái lời hứa kiểu vậy ấy, em không phiền nếu Sensei thất hứa đâu. Với cả này, anh đâu cần phải kiềm chế làm gì cho mệt đâu nè?”
Rinne thốt ra sự thật hiển nhiên như vậy trong lúc vẫn dựa người sát cạnh Sakaki.
Tệ rồi đây, Sakaki nghĩ thầm. Rinne giờ dễ thương quá đi, tới mức anh chỉ muốn ôm chồm lấy em ấy mà thôi. Nhưng không thể được. Anh là giáo viên, mà nếu làm thế với học sinh mình thì chẳng khác nào đang quấy rối tình dục cả.
Vậy nên, anh dùng ý chí sắt đá của mình để kiềm lại tư tưởng lệch lạc ấy, đồng thời chuyển hướng cuộc trò chuyện sang hướng nào an toàn hơn.
“Với cả này, tiểu thư Usarin ơi. Hình như đồ trong phòng em lại tăng lên nữa rồi thì phải?”
“Có ư?”
“Ừ, như chiếc TV đằng kia chẳng hạn. Anh nhớ lần trước anh tới, nó đâu có ở đây đâu? Lẽ nào em mới mua à?”
“Anh biết thừa em sao mà mua nổi thứ đó! Mức giá một chiếc đã quá cắt cổ mà! Anh biết cái trò bốc thăm trúng thưởng mà hiếm khi vài dịp bên trung tâm mua sắm lại lôi lên một lần không? Kiểu mừng 10 năm thành lập này, bán hàng chạy quá này, kiểu kiểu vậy ấy? Thì cái TV này là giải nhì trong một vụ đó!”
“Và em may mắn trúng thưởng hạng hai à?”
“Không, chẳng một ai trúng cả, thế là cái TV bị thừa ra đó. Rồi thế là có ông bác trung niên ấy, cái người chủ trì cái trò bốc thăm đó á, nói thế này ‘Giữ nó tồn kho cũng chẳng ích gì. Thôi thì chúng ta đành tặng Rinne chiếc TV này vậy!’. Và thế là em có cho mình chiếc TV này đó~”
“Anh dám chắc gã đó đang lạm dụng quyền lực cho xem. Gã chắc chắn có mưu đồ đằng sau nên mới làm thế.”
“Đúng, đúng! Cơ mà nhé, bác đó kêu là tặng em chiếc TV đó rồi, còn cớ gì để em từ chối nó đâu? Với vốn dĩ ban đầu em cũng muốn có một chiếc TV nữa, vậy nên em mới nhận nó. À, theo cùng chiếc TV này là cả đống mì gói tặng kèm nữa nè.”
Ở góc kia căn phòng, quả đúng có một thùng bìa các tông dán nhãn “Trung tâm mua sắm Đường Kannonsakazaki”. Giả như thùng đó lấp kín mì gói đi, thì số mì gói đó không thể chỉ miêu tả bằng hai từ “rất nhiều” đâu. Thấy vậy, Sakaki mới nhắc nhở em ấy, “Đừng có thành quen nhận đồ người lạ thế ấy. Trường dạo gần đây cũng nhận mấy vụ báo cáo học sinh nhận đồ người lạ rồi phải trả cả đống tiền nợ theo kèm đấy.”
“Dạ vâng…”
Rinne đáp lại bằng một nụ cười có phần chua chát, sau đó mở chiếc hộp đã được em mang ra từ nãy. Bên trong chiếc hộp chỉ có hai lát bánh bên trong. Em quá nghèo để mua trọn cái bánh sinh nhật mà.
Bên một góc của căn phòng là một thùng mì được dãn nhãn “Cửa hàng mua sắm của quận Kannonsakazaki”. Nếu như bên trong cái thùng đó được nhét đầy bằng mì gói, thì hẳn bên trong cái thùng đó chứa rất, rất nhiều gói mì bên trong. Sakaki cảnh báo Rinne. “Đừng tạo thói quen nhận đồ một cách dễ dãi từ người lạ. Dạo gần đây có nhiều báo cáo ở trường về việc các học sinh nhận các món quà từ người lạ và sau đó họ bị kiện với một món nợ khổng lồ.”
“Được rồi…”
Rinne mỉm cười một cách cay đắng, sau đó mở cái hộp em mang theo ở trên bàn. Bên trong chiếc hộp chỉ có mỗi 2 phần bánh sinh nhật. Em ấy quá nghèo để mua một chiếc bánh đầy đủ mà.
Em đặt bánh lên mấy tấm đĩa lót, trước khi chợt nhận ra “Em quên không lấy nĩa mất rồi!” và đứng bật dậy. Nhưng em lại chần chừ trong giây lát, toàn thân đứng im một chỗ như thể nghĩ suy điều gì. Sau một hồi đắn đo, em tới góc nọ của căn phòng và lấy ra một chiếc túi giấy.
Khuôn mặt em lúc này đỏ bừng. Như thể em vừa ngượng nghịu vừa ngại ngần vì chuyện sắp làm vậy.
“Ờm…”
Sakaki có thể phần nào đoán ra được tại sao chiếc túi giấy đấy lại có ở đây, hay như tại sao em ấy lại do dự thế kia.
Quá rõ ràng, chiếc túi đó hẳn là quà sinh nhật cho Sakaki rồi, và Rinne chỉ đang do dự không biết nên đưa món quà này cho anh không thôi. Có thể em ấy đang lo lắng trong đầu rằng “Liệu nó có hợp với anh ấy không nhỉ? Rồi Sensei có thích nó không? Nhỡ đâu anh gạt món quà mình đi thì sao?”, dẫn đến cớ sự chần chờ chưa dám đưa quà cho Sakaki thế này.
Anh hiểu tâm trạng Rinne bây giờ, bởi vậy anh mới cất tiếng với Rinne bằng nét biểu cảm nhân từ chưa từng để lộ cho bất kì ai, “Em đừng có lo mà! Miễn tiểu thư Usarin có tấm lòng tặng anh quà rồi, thì có tặng gì anh cũng sẽ nhận thôi!”
“V-Vậy ư? Nhưng Sensei nè, anh rất giàu mà. Em dám chắc là sinh nhật năm trước của anh phải lớn hơn thế này rất nhiều, còn quà cáp cũng thuộc loại đặc biệt vô cùng phải không? …Xin lỗi anh nhé, có lẽ em nói vậy vì buồn tủi cho phận mình thôi.”
“Không phải đâu.”
Sakaki đáp lại một cách trung thực: “Giá trị của một món quà đâu nằm ở giá trị đâu nào? Giá trị của một món quá cũng đâu nằm ở việc tổ chức sinh nhật phải lớn ra sao đâu? Với anh nhé, có thể dành thời gian cùng tiểu thư Usarin như hôm nay thế này, có thể cùng nhau ngồi bên một chiếc bàn ấm cúng và cùng ăn bánh uống trà thế này, thực là hạnh phúc to lớn nhất, hơn cả những gì anh từng trải qua. Đây chắc chắn là sinh nhật tuyệt vời nhất đời anh, nên đừng có trưng ra vẻ mặt đấy lúc này chứ.”
“N-N-Nhưng mà…”
“Dừng việc nói “nhưng” nói “nhị” đi. Anh thề với em đâu phải anh thương hại em đâu, mà bởi vì anh thực sự yêu em từ tận đáy lòng mình đấy chứ. Tin anh đi khi anh khẳng định thế này, nhưng em thực chất chẳng hề vô dụng đâu. Và anh cũng chẳng phải một tồn tại hoàn hảo. Tiểu thư Usarin này, em hợp với anh nhiều hơn em nghĩ đấy. Vậy nên, hãy tin anh khi anh nói em là người con gái đặc biệt nhất đời anh nhé. Anh cũng từng bày tỏ tấm lòng mình rồi mà, chẳng phải sao?”
“Dạ…”
Anh cũng từng bày tỏ tấm lòng mình rồi mà.
Vốn dĩ ban đầu, Usagawa Rinne đã chẳng cần phải tủi thân tủi phận rồi. Chuyện em ấy nghèo, liệu ai quan tâm cơ chứ? Miễn là em ấy còn là chính mình, thì Rinne vẫn là người con gái Sakaki yêu quý nhất. Và Sakaki đã nói hệt như vậy từ lần đầu hai người họ gặp nhau rồi. Lúc đó, Rinne vẫn còn chẳng thể nở ra một nụ cười tự nhiên như bây giờ, cũng chẳng thể giao tiếp được thời gian dài với người khác được. So với hiện tại, chẳng phải Rinne đã vui vẻ hơn nhiều rồi sao?
“V-Vậy thì, ít nhất ngày hôm nay thôi…”
Rinne hạ đầu mình xuống, nói tiếp, “Đừng gọi em bằng cái danh ‘tiểu thư Usarin’ nữa.”
Giọng cô nàng như thể đang bực mình lắm, nhưng cũng mang phần nào giọng điệu trêu chọc. Nói cách khác, đây chính là ước nguyện thực sự trong lòng Rinne, được thốt ra có phần nửa đùa nửa thật.
Vậy nên, Sakaki bất đắc dĩ gọi thẳng họ em, “Usagawa.”
“Gọi em bằng tên riêng đi.”
“Rinne.”
“Đúng rồi.”
Như thể đã thỏa mãn lắm, Rinne gật đầu, rồi rút ra món quà từ trong chiếc túi. Từ trong hiện ra một cái khăn quàng cổ bằng len, và nhìn qua cũng biết em khéo tay tới cỡ nào qua những đường may tuyệt vời vô cùng kia.
“Vốn em tính tặng anh cái này vào dịp Giáng sinh cơ, nhưng may mắn thay em lại hoàn thành cái này sớm hơn dự định, nên em quyết định tặng anh cái này luôn vậy. Còn quà Giáng sinh, em nghĩ sẽ chuẩn bị cho anh cái khác.”
“Cảm ơn em rất nhiều. Ôi chà, em thực sự rất khéo tay đấy. Ai dạy em may vá thế?”
“Một người bạn của em đã dạy em đó. Em ở nhà nhỏ có ba đêm à, cốt để xin nhỏ bí kĩ tuyệt mật đó. Sau đó học qua phần cơ bản, em chỉ cần luyện nó đến mức thành thạo thôi, và cứ lặp đi lặp lại như vậy cho tới khi em nhận ra may vá cũng đâu có khó! Mà này, dẫu cái len em may có làm từ chất lượng rẻ tiền thật đấy, thì tình yêu trong đó là nguyên chất trăm-phần-trăm nhé!”
“Ra vậy, thảo nào nó mới ấm đến thế!”
Sakaki nở một nụ cười đầy vui sướng. Tình yêu, liệu còn thứ gì có thể ấm hơn được nó cơ chứ? Đằng đó, Rinne giữ chặt cái khăn bằng hai tay mình, sau đó hạ mình xuống và nói,
“Em sẽ giúp anh đeo nó cho. Cúi đầu anh xuống một chốc đi.”
“Dạ dạ.”
Sakaki ngoan ngoãn tuân theo, đầu cúi xuống như đã chỉ định. Rất dịu dàng, chiếc khăn quàng cổ theo đó mà được đeo lên cổ anh.
Cùng lúc, môi Rinne đặt lên đôi môi không chút phòng bị đó.
***
Ngay khoảnh khắc đó, thời gian tựa như ngưng đọng, khi biểu cảm Sakaki đông cứng do quá bất ngờ. Còn Rinne thì quàng tay ra sau anh, sau đó dịu dàng tiếp tục nụ hôn giữa họ. Cái khăn mới ban nãy còn dịu dàng quấn quanh cổ Sakaki, giờ đây đã chầm chậm rơi xuống nền đất.
Hành động đột ngột ấy khiến tâm trí Sakaki chẳng thể suy nghĩ được gì. Thứ duy nhất anh cảm thấy lúc này chỉ còn hơi ấm tỏa ra từ đôi tay, đôi môi và tất nhiên, từ cả trái tim của Rinne nữa.
“Ừm…”
Đột ngột như cách bắt đầu, Rinne tách môi hai người ra. Sau đó, em chầm chậm cau đôi mày của mình, lẩm bẩm, “... Xin lỗi Sensei rất nhiều, em đã phá vỡ lời hứa giữa chúng mình rồi.”
“A…”
Sakaki chẳng thể thốt được lời nào. Rinne thì cứ chăm chăm cúi xuống, phần tóc mái dài đã che đi biểu cảm hiện ra trên mặt em.
“Nhưng em vẫn cứ luôn đau khổ, tự hỏi mình trong Sensei là như thế nào? Em thích Sensei nhiều, thích Guryū-san nhiều lắm. Nhưng vì chúng ta là giáo viên và học sinh, nên Sensei cứ từ chối nắm tay em này, rồi còn chẳng thể gọi nhau bằng tên riêng nữa. Đôi khi ấy, em lại cảm thấy sợ hãi lắm…”
Rinne nói tiếp trong khi lắc quầy quậy đầu mình.
“...Em thật ương ngạch, đúng không hả Sensei? Anh đối xử tốt với em nhường thế, vậy mà em lại tham lam thế này, đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Em cứ tự hỏi rằng, Sensei nghĩ em thế nào, rồi Sensei có thực sự thích mình không? Em tất nhiên có tin anh khi anh nói có, nhưng kể cả vậy… Em sợ, em sợ lắm. Vậy nên, em muốn một sự khẳng định trong mối quan hệ đôi ta…”
Giọng Rinne nghe như thể em đang sắp khóc vậy. Nhưng em không khóc. Dẫu giọng nói của em có phần run rẩy, em vẫn chẳng hề khóc. Và Sakaki hiểu rằng, đó là bởi đây hoàn toàn là những cảm xúc thực tâm trong lòng em ấy. Vậy nên em ấy sẽ không khóc. Vì đây không phải những ngôn từ thốt ra trong lúc bốc đồng, mà là những câu chữ đã rầy vò tới tận thẳm sâu trái tim của em ấy.
Trong một thoáng, Sakaki thật muốn nguyền rủa sự ngu ngốc của chính bản thân mình. Rinne đã nói bản thân đã rất đau khổ vậy mà, đã rất sợ hãi vậy mà. Sợ một ngày bị ghét bỏ, bị bỏ rơi bởi chính Sakaki này. Em ấy yêu Sakaki tới nhường vậy ấy!
Và cũng như cách Usagawa Rinne yêu anh thế nào, thì Sakaki Guryū cũng yêu em ấy tới chừng đó.
Bởi vì cả hai đối xử với nhau như thể người kia mới là quan trọng nhất, họ cũng sợ hãi việc mất đi thứ quan trọng đó, mất đi nửa kia của bản thân. Cũng như hai mặt của đồng xu vậy - nhìn thì hoàn toàn khác biệt, nhưng cả hai chẳng phải cùng thuộc một đồng xu thôi? Dẫu cả hai từng chẳng hề liên quan đến nhau, chẳng phải giờ họ đang khăng khít đến thế này sao?
Sakaki nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mịn của Rinne trước khi cúi xuống và nhẹ nhàng đặt trên môi em ấy một nụ hôn nữa. Rinne khẽ run rẩy trước khi khép lại đôi mi và khóc, một lần khóc với những giọt nước mắt thực sự đang chảy dài trên má kia.
Con người chúng ta luôn kiếm những lời khẳng định, cũng bởi chúng ta là một giống loài vô cùng mảnh mai yếu đuối.
Khẳng định cho tình yêu của ta, cho tình cảm trong ta, cho vô vàn cảm xúc khác nữa.
Đó chẳng hề là điều gì xấu xa cả.
Nên Rinne à, em có thể dừng khóc được rồi.
Thường thì ở dưới chiếc bàn (mà chắc bạn coi anime nhiều sẽ thấy cái này rồi) sẽ có một cái kotatsu, hay được gọi tắt là cái bàn sưởi ấy. Bàn sưởi này có hệ thống tỏa nhiệt bên dưới nên nhét chân vào rất ấm, nhưng rất tiếc là do gia cảnh nghèo nàn nên chỉ còn cách chui chân vào chăn thôi :((. Vào khoảng 6.2 mét vuông. Căn hộ tiêu chuẩn thường sẽ gấp ba con số này.