1
Một lần nữa, tôi đang ở trên giường trong một căn phòng của Kogetsukan. Điều cuối cùng tôi nhớ đã xảy ra đêm qua là kiệt sức lúc Sheringham đột nhiên bước vào, và trở về phòng sớm để ngủ. May mắn thay, tôi vẫn nhớ cuộc trò chuyện của tôi ở Chaldea với Holmes và những người khác. Miễn là tôi có thể thu thập thông tin như anh ấy nói, tôi có thể khiến cho mọi thứ đi đúng hướng.
Sau khi ra khỏi giường, tôi đi tắm trong phòng tắm của phòng mình. Mặc dù khuôn mặt của chúng tôi giống nhau, tôi vẫn là một người lạ khi mượn cơ thể của người khác. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi khi nhìn vào, vì vậy tôi nhanh chóng quấn lại băng trên cổ và mặc quần áo.
Sau khi cố gắng mặc quần áo xong, tôi đi vào phòng ăn và thấy rằng hầu hết những người khác đã bắt đầu ăn sáng.
"Ahh, mấy cái sandwich này ngon ghê."
"Chuẩn rồi. Dù không muốn như phải công nhận đây không phải một bữa sáng tồi ”
Juliet và Harriet đang nói chuyện vui vẻ trên bà ăn. Đó là một chiếc bánh mì khá bình thường, nhưng nó vẫn rất ngon như mọi người công nhận. Tôi tự hỏi liệu đó là do nguyên liệu hay do kỹ năng của đầu bếp của chúng tôi.
“Thật vinh dự cho tôi khi được biết bữa sáng làm quý khách hài lòng. Tôi đã thực tập kỹ năng nấu nướng rất nhiều trước khi tham gia chuyến đi này.”-Wu đáp lại cả hai bằng một nụ cười chân thành.
“Phải công nhận, ta cũng rất thích nó. Bởi vì nếu là sandwich thì ta chẳng cần phải dùng tới mấy thứ như dao hay nĩa gì cho nhọc công”
À, có lẽ việc ăn buổi sáng bằng sandwwich là do tay bị thương của Morris
“Cả món trà sáng cũng có hương vị rất nồng đượm nữa. Phải chăng có sự thay đổi nào đó trong lá trà dùng cho điểm tâm hôm nay?”
“Thưa, loại trà dùng cho bữa sáng nay là do chính tay đại tỷ Ann chọn lựa đấy ạ.”
Ann mở miệng cáu kỉnh
“Đừng nói những điều không cần thiết, Chris”
Không lẽ cô ấy cả thấy xấu hổ khi một người phần nào có tính cách bạo lực như mình lại có một kiến thức uyên thâm về trà sao? Xem ra tôi vẫn chưa hiểu rõ về con người này
“Chris thật sự rất có khả năng để trở thành một người chồng tốt đó nha. Cậu khiến những người chung quanh cảm nhận được sự thuần khiết trong tính cách của mình đó.”
“…Eva, đủ rồi đấy.”
Adamska lẩm bẩm, có vẻ ông ta không thích vợ mình nói tốt về người đàn ông khác.
“Này bà già! Bà đang nói xoáy thằng này hả…”
Tâm trạng tốt lúc nãy của Morris đã bị xóa sạch khỏi khuôn mặt, thay vào đó là vẻ mặt giận dữ. Nếu cậu ta không dừng thì chắc chắn lại có chuyện.
“Morris, bận tâm đến những lời hoa nguyệt của phụ nữ là dấu hiệu cho thấy sự thiếu chững chạc của mình đấy. Khi bố bằng tuổi con, bố chưa từng để bản thân mình bị chi phối bởi điều này.”
Trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, Aaron đã xen vào
“Thậm chí, bố con còn rất nổi tiếng là tay chơi có tài sát gái đẹp cực cao đấy nhé! Hahahaha!”
Morris tặc lưỡi
“Bộ ông không nhớ rằng chính ông đã là người đã xích tôi vào cái thứ hôn lễ chết tiệt này à? ”
“Thiệt hả?”
Mặc dù ông ta rất thô lỗ với con trai mình, nhưng thật khó để ghét ông ta vì điều đó. Trong bất kỳ tổ chức nào, được mọi người yêu mến là một tài năng vô giá. Tuy nhiên, tôi nghi ngờ rằng liệu thật sự mình có muốn sống trong một gia đình như vậy không.
"Tôi rất xin lỗi nếu bất cứ điều gì tôi nói đã xúc phạm cậu, Morris."
“Bỏ đi, tôi không chấp đàn bà đâu”
“Tiện thể, Chris, lát nữa anh ghé qua vào riêng của tôi chơi một chút nhé?”
“Thôi đi, Eva.”-Adamska hét lên ngay cả khi cô ta chưa nói hết câu.
“Tch, thân là đàn ông mà lại để vợ và các con mình đè đầu cưỡi cổ như thế, thật thất bại. Đúng không, ông già?”
Morris vẫn không ngững buông ra những lời đùa cợt với những người trong nhà Violet. Có vẻ như Aaron cũng đã từ bỏ việc cố gắng ngăn cản thằng con nghịch tử này
“…Dừng lại đi, Morris. Đừng để bố con cảm thấy mất mặt thêm nữa.”
Lần này, Dorothy chỉ trích Morris. Dù có thể không phải là mẹ ruột của cậu ấy, nhưng cô ấy vẫn là một người mẹ.
“Rồi, rồi, tôi biết rồi.”
Sự việc tưởng chừng đã lắng xuống nhưng không khí vẫn căng thẳng như mọi khi với mối quan hệ giữa hai gia đình đang tồi tệ thế này.
“Ngon ngon…”
Laurie thì thầm, ngồi lại sau khi ăn xong và thưởng thức nó. Nhìn thấy cô bé trong tất cả những điều này giống như nhìn thấy một thiên thần.
“Ăn thêm nữa đi, Laurie. Ngoan. Giờ thì, đã đến lúc thu dọn lại bữa ăn và nói lời cảm ơn mọi người rồi.”
“Con ăn cái đó nữa, được không?”
Laurie chỉ vào một chiếc bánh mì đã được dọn ra ở một chỗ trống, thật lãng phí khi không có ai ăn nó.
“Nhắc mới nhớ, chúng ta vẫn còn dư một phần sáng này. Anh cũng muốn ăn thêm.”
Cain cũng nhận ra điều đó, chỉ về phía bánh mỳ. Cách cư xử của họ không thanh lịch mấy, nhưng về cơ bản thì cả hai đều là trẻ em.
“Vậy hai chúng ta chia đôi nhé”
“…Đây là phần ăn của ngài Sheringham đó, mấy nhóc”
Bây giờ Wu mới đề cập đến chuyện này, tôi mới nhận ra Sheringham vẫn chưa xuất hiện để ăn sáng
“Hey, Chris. Ngài Sheringham đang bận chuyện gì à?”
“Ngài Sheringham dường như vẫn còn đang nghỉ ngơi. Tôi nghĩ có lẽ ngài ấy đã rất mệt mỏi sau khi đến đây vào lúc tối muộn, nên tôi vẫn chưa dám gõ cửa đánh thức ngài ấy.”
“Không, đó là nghi thức hoàn hảo dành cho khách của chúng tôi. Chỉ là hơi lạ khi anh ấy không có mặt ở đây, vậy thôi. ”
Aaron có vẻ lo lắng lên tiếng,
“Hừm… nhưng sáng nay chúng tôi đã dự tính sẽ có một cuộc thương thảo về các kế hoạch trong tương lai cùng với ngài thám tử rồi cơ mà.”
Chris mỉm cười và cúi chào
“Nếu thế, tôi xin mạn phép đi gọi ngài ấy dậy.”
Sau đó anh ta quay người và bước đi nhanh chóng. Dù mới chỉ là học việc nhưng vóc dáng của anh ấy có vẻ vô cùng thuần thục, thể hiện ở tốc độ di chuyển nhanh chóng.
“Nhớ hỏi ông ấy có cần ăn sáng hay không nhé!”
“Hỏi đi, hỏi đi!”
Khi Laurie và Cain vui vẻ hét về phía Chris, Morris vừa xoa thái dương vừa quan sát.
“Trời đất, muốn nổ tung đầu với hai đứa này quá. Tụi bây nghĩ đây là đâu, nhà trẻ chắc?”
Harriet và Eva không thể không cười nhạo nhận xét của Morris.
“Xem kìa, hình như có một đứa trẻ lớn xác ở đằng kia đang nói gì đó, nhỉ?”
“Đúng đó… nhưng chẳng phải bọn nhỏ thường rất đáng yêu bởi vì bản tính ngỗ nghịch của chúng sao?”
Morris nghe thấy thì điên tiết bật dậy khỏi chổ ngồi
“Thằng này éo phải điếc nhá!”
Câu la lườm họ với một ánh mắt đang sợ tiếng đến với những bước chân dậm mạnh xuống sàn. Nhưng ngay lúc đó—
“Aaaaaahhh!”
Tiếng hét thất thanh của một người đàn ông vọng ra từ đâu đó. Có phải ở đâu đó gần sảnh không? Không, đợi đã…
“Đó là giọng của Chris?”
Tôi gật đầu nặng nề với Juliet bên cạnh. Dù tôi không nghĩ anh ấy sẽ hét toáng lên như thế nhưng dựa vào tình huống và chất giọng thì không thể là ai khác nữa. Juliet và tôi sau đó cùng nhau đứng dậy khỏi ghế để lao đến hiện trường.
“Bọn con sẽ đến đó xem. Mọi người cứ giữ nguyện vị trí của mình”
“Nhưng…”-Adamska tính đến ngăn Juliet, nhưng Wu đã đứng ra can lại
“Rõ ràng đây không phải là chuyện tốt gì. Tôi đi với cô Juliet và Rikka, những người còn lại hãy bình tĩnh và giữ yên vị trí của mình. "
Khi Wu nói điều này, anh ta nhìn tôi và nháy mắt mà chỉ tôi có thể nhận ra. Anh ấy dường như đang cố gắng để ý đến tôi.
Trước khi có bất kỳ sự phản đối nào có thể được đưa ra, Juliet, Wu và tôi rời khỏi phòng ăn. Chris rất dễ nhận ra khi đứng trong sảnh
“Mọi người đây rồi”
Anh ta nói chuyện với chúng tôi trong khi đứng như trời trông bên ngoài phòng của Sheringham. May mắn thay, anh ấy dường như không bị thương.
“Chuyện gì thế, Chris? Bình thường cậu chưa từng kêu lên như vậy.”
“Xin lỗi, tôi đã bị rối trí trong thoáng chốc. Nhưng giờ tôi ổn rồi. Tuy nhiên…”
Chris thận trọng liếc nhìn cánh cửa phòng không khóa và vẫn đang mở hờ.
“Có chuyện gì trong đó thế?”
“Xin đừng, cô Juliet!”
Cô ấy tiến đến căn phòng, Chris đã không thể ngăn lại kịp. Juliet đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ, để lộ cơ thể nằm sấp của Sheringham trên sàn.
Thật không thể nào tin được. Nạn nhân đầu tiên…lại chính là thám tử sao?
"Không thể nào ... Ông ấy thực sự đã chết sao?"
Juliet hoảng sợ lẩm bẩm, không ngờ mình lại thấy cảnh tượng nghiệt ngã này ở phía bên kia cánh cửa.
“Có vẻ như ông ấy đã chết một thời gian rồi… Tôi sẽ phong tỏa khu vực đó và đi nói với những người khác.”
Tất cả chúng tôi trở lại phòng ăn, tập hợp những người còn lại vào một chổ. Sau đó Wu nói rõ ràng với mọi người những gì đã xảy ra.
“Thật không thể tin được Sheringham đã chết…”
Dorothy có vẻ đau lòng trước cái chết của người đàn ông cô mới gặp đêm qua.
Cả Aaron và Ann đều im lặng, nhưng tôi có thể đoán họ cảm thấy thế nào. Sheringham với bản năng nghề nghiệp có thể đã nghi ngờ và có khả năng sẽ là vật cản trở với kế hoạch của kẻ đứng sau mọi chuyện. Tuy nhiên, bây giờ vật cản đó đã không còn nữa…
“Đây… là một vụ giết người? Không, tất cả chỉ là tai nạn, đúng chứ?”- Adamska hỏi Wu với vẻ mặt khó chịu
Việc có ai đó trong chúng tôi chí là người đã ra tay với Sheringham…Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rợn người rồi. Tôi có thể hiểu tại sao Adamska lại hy vọng đây là một sai lầm.
“Chúng tôi chưa có cơ hội kiểm tra thi thể của anh ấy quá kỹ, nhưng chắc chắn anh ta không chết do nguyên nhân tự nhiên.”
“Có điều này tuy hỏi ra thì hơi vô nghĩa, nhưng ai là người cuối cùng gặp gỡ Sheringham vào tối qua?”
Không ai ngoài Chris phản ứng với câu hỏi của Harriet, giơ tay lên.
“Ah, là anh sao?”
“Mặc dù tôi không hẳn là người cuối cùng, nhưng… tối qua, tôi có phục vụ trà cho ngài Sheringham theo yêu cầu riêng từ ngài ấy.”
“Và? Mọi chuyện không chỉ có thế chứ?”
Ann khoanh tay, gây áp lực lên Chris.
Chris rõ ràng là do dự khi tiếp tục.
"Chuyện này…"
“Đừng giấu diếm. Đây là trường hợp khẩn cấp rồi. Tôi yêu cầu cậu khai hết đầy đủ những xảy ra”
Dưới áp lực của sếp, Chris có lẽ cảm thấy như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kể lại toàn bộ câu chuyện
“Ngài Sheringham đã yêu cầu mang lên phòng ngài ấy hai tách trà… dường như lúc đó ngài ấy đang có khách.”
‘Mé nó chứ…”
Morris lẩm bẩm với vẻ mặt kinh ngạc.
“Vậy lúc đó, ngài ấy đang tiếp ai?”
Ann thúc giục anh ta tiếp tục, nhưng Chris lắc đầu đáp lại.
“Chuyện này…tôi không rõ. Lúc đưa trà, tôi đứng ngoài phòng của ngài Sheringham, rồi sau đó ngài ấy mở cửa phòng, nhận lấy khay trà từ tôi rồi nhanh chóng đóng cửa lại... Ngài ấy hành động rất kín kẽ và chóng vánh, khiến tôi không có cơ hội nào nhìn được vào bên trong. Nhưng, từ hành đông của ngài ấy, tôi cho rằng có thể người khách là một phụ nữ… thật ra tôi không nghĩ ngợi gì nhiều về chuyện đó.”
“Ôi chao… Chris à, cậu thật sự quá ngây thơ đó.”
Eva cười khúc khích.
Chris quay đầu lại bối rối trong một giây, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục.
“Manh mối duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra là ngài ấy đã yêu cầu một tách trà cho người thuận tay trái. Thông thường, mọi người uống trà không để ý đến chuyện tay cầm như thế nào cả, nhưng bởi vì bộ tách được sử dụng ở trong căn biệt thự này vốn là bản thiết kế đặc biệt…Ngài Sheringham có vẻ là người thuận tay phải, vì vậy tôi cho rằng nó hẳn là dành cho vị khách của ngài ấy. ”
“Hah, ghê gớm đấy”
Morris nhún vai và cười
“Cái lão thám tử trịch thượng đó đúng là thú vị hơn ta nghĩ, còn lén gặp phụ nữ cơ đấy. Mà nói mới nhớ, nếu đã là phụ nữ mà thuận tay trái thì bà cũng chẳng phải hơi đáng nghi sao, thưa dì yêu quý”
Trước lời phán xét vô căn cứ đó, mặt Dorothy đỏ bừng vì tức giận
“Morris, xem lại lời nói của mình đi! Dù có là trò đùa đi nữa, con cũng đã quá trớn rồi đấy! Còn nữa, ta là người thuận tay phải. Con phải biết điều này trong suốt 10 năm chúng ta sống chung trong một mái nhà chứ?”
“Biết rồi, đùa tí thôi làm gì căng thế. Già mau lắm đó”
Wu nhìn lượt qua tất cả rồi hỏi
“Xin thất lễ, nhưng trong số các vị có ai thuận tay trái không?”
Tuy nhiên, không giống như Harriet trước đây, không ai trả lời câu hỏi của Wu. Anh ta chỉ lắc đầu với vẻ bất lực
“…Hừm, có vẻ không ai cả. Nếu có thì cũng khó ai dám nhận chuyện đó vào lúc này.”
“Bỏ qua chuyện về cuộc hẹn bí mật đó… nghĩ đến việc sự cố này có tác động lớn tới việc liên kết giữa hai nhà chúng ta…”
Adamska rõ ràng không cảm thấy lo lắng nhưng xem ra ông ấy nghiêm trọng hoá cái chết của Sheringham sẽ ảnh hưởng đến việc kết hôn. Hoặc có lẽ ông ấy đã từng ở trong tình huống như thế này trước đây…
“Không, thưa ngài. Mặc dù đây là một vụ án thương tâm, nhưng với tất cả những gì chúng ta đã chuẩn bị từ trước đó, tôi vẫn sẽ cho tiếp tục cuộc đàm phán này.”
Câu trả lời của Ann khiến Adamska e ngại, nhưng ông ta vẫn giữ vẻ mặt chấp nhận.
Mặt khác, Dorothy từ chối câu trả lời này.
“Cô đừng đùa. Chúng ta phải hoãn chuyện này lại và trở về đất liền ngay. Nhanh lên, gọi phương tiện đến đây!”
“Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng ở đây không có phương tiện liên lạc nào kết nối với thế giới bên ngoài cả. Không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra, lựa chọn dừng lại không bao giờ được đặt lên trên bàn thỏa thuận.”
Ann đáp lại với một giọng lạnh lùng
“Không thể nào, vậy khác gì bị cô lập chứ… Laurie cũng đang ở đây đó, cô có biết không?”
“Sẽ có phương tiện tới đón chúng ta trong hai ngày tới. Cho tới lúc đó, tất cả mọi người đều phải ở lại đây bằng bất cứ giá nào. Chúng tôi sẽ cố gắng làm việc hết sức”
Tôi có thể thấy rằng điều này chỉ khiến Dorothy ngày càng bức xúc hơn khi nghĩ về sự an toàn của con gái mình.
Aaron choàng tay qua vợ và ôm lấy cô ấy, ân cần nói
“Sẽ ổn thôi. Chúng ta không thể để một việc nhỏ như thế này cản trở mọi chuyện. Không chỉ vì chúng ta, mà còn vì lợi ích của nhà Violet. ”
“Tôi đồng tình. Thật ra, tôi cảm thấy rất biết ơn…”
Morris cười khúc khích khi nhìn thấy cái cúi đầu của Adamska.
“Này, các người thật sự là những người quá man rợ rồi đấy. Các người xem trọng chuyện liên kết này hơn bất kỳ điều gì khác sao?”
“Morris, lần này ta không thể bỏ qua cho con được đâu. Mau xin lỗi đi.”
Hiểu được mức độ tức giận của cha mình, Morris ngay lập tức cúi đầu trước Adamska
"Này, Adamska. Ta xin lỗi, được chưa?”
Sau khi đưa ra lời xin lỗi cộc lốc của mình, Morris trừng mắt nhìn cả bọn
“Nhưng không thể phủ nhận, hung thủ là một trong số chúng ta. Đừng hiểu lầm, ta không có ý tỏ ra sợ chuyện này đâu!”
Nghe thấy lời tuyên bố táo bạo của Morris, Ann thì thầm với Wu
“Xem ra kế hoạch giảm bớt nhân sự ở đây không có tác dụng rồi. Tôi đã tin rằng những chuyện thế này không thể nào xảy ra được. Không ngờ lại có tên khốn dám cưỡi lên đầu chúng ta làm chuyện tày đình thế này.”
Tuy nhiên, tôi không thực sự trách cô ấy vì đã không tính đến chuyện đó. Tôi không nghĩ có ai khác mong đợi điều gì đó như thế này.
“Thật đáng hổ thẹn khi tôi đã cho rằng bản thân có thể tận hưởng không khí nghỉ dưỡng của chuyến đi này, thế nhưng kể từ giờ, xin quý vị hãy luôn tụ tập lại ở nơi chúng tôi có thể theo dõi được”
“Và ngược lại, xin đừng ngại yêu cầu chúng tôi bất kỳ điều gì mọi người cần.”
Wu và Chris tuần tự thông báo, có vẻ như đây là lệnh từ cấp trên. Dù kế hoạch của họ là gì, tôi đoán bước đầu tiên là làm giảm bớt sự lo lắng của mọi người.
“Giờ thì, xin tất cả mọi người hãy quay về tiếp tục với chuyến nghỉ dưỡng của mình.”
Những lời của Wu dường như đã có hiệu quả vào lúc này, vì cả hai gia đình dường như đã nhẹ nhõm phần nào khi họ rời phòng ăn.
Sau khi rời đi, Juliet và tôi cùng nhau đi bộ vô định dọc hành lang, cô ấy trông có vẻ chán nản
“Tiếp tục thư giãn với kỳ nghỉ sao? Bây giờ còn ai có tâm trạng cho chuyện đó nữa chứ?”
Khi xem xét tình hình thì tôi lập tức gật đầu. Không phải cũng có thần kinh thép để có thể làm như không chuyện gì khi có một người bị giết cả.
“Nhìn kìa…”
Juliet kéo tay áo tôi. Cùng nhìn về hướng với cô ấy, tôi thấy Wu và Hawthorne đang đứng cùng nhau chờ chúng tôi.
“Xin lỗi đã là phiền nhưng hai người có thời gian chứ?”
“Có chuyện gì sao?”
Juliet khoanh tay, trừng mắt nhìn Wu.
“Ồ, thôi nào, không cần phải trông tức giận như vậy. Tôi chỉ muốn nói chuyện với Rikka một chút thôi ”
“Vậy thì cứ nói chuyện với tôi, với tình hiện tại của Rikka thì điều đó là không thể nên tôi sẽ nói thay cậu ấy”
Tôi rất vui vì Juliet đã bảo vệ tôi, nhưng cũng hơi xấu hổ vì bản thân lại để một người con gái bảo vệ
Tôi tiến thêm một bước về phía anh ta ngầm ý bảo là đồng ý, tôi cảm thấy đó là điều ít nhất mình có thể làm.
“Được rồi, nghe này. Nếu cậu có chút thời gian, liệu tôi có thể giao phó cho cậu đảm nhiệm vai trò thám tử ở đây không? Sự thật cần phải được làm sáng tỏ, nhưng hiện tại tôi lại đang bận bịu với quá nhiều công việc ở đây mất rồi.”
“Điều đó có nghĩa là… mấy người hoàn toàn không nghi ngờ Rikka?”
Juliet vừa có một biểu cảm pha trộn giữa nhẹ nhõm và lo lắng.
“Tôi đã chứng kiến rắc rối ngày hôm qua khi cậu ấy bị chấn thương ở đầu vì quả bóng. Một tên ngố tàu tới mức không thể né được cái đó… Ah, xin lỗi. Chỉ là, tôi không thể tưởng tượng được một kẻ nghiệp dư với khả năng phản xạ tệ hại như cậu ta lại có khả năng trở thành một kẻ giết người. Mặc dù, kẻ giết người đôi khi chưa chắc là người phải biết võ.”
Dù tôi muốn phản đối một số điều Wu đã nói, nhưng đại ý thì không hẳn là sai.
“Chà, bất kể lý do của cậu là gì, tôi hoàn toàn đồng ý rằng Rikka không bao giờ có thể giết bất cứ ai. Vậy, Rikka thấysao? Cậu có định trở thành thám tử không? ”
Lần này tôi có thể tự mình trả lời được, tôi đã gật đầu một cách nhiệt tình. Hawthorne sau đó nhìn tôi, ngạc nhiên.
“Ôi trời. Cậu thật sự thuộc kiểu thanh niên dễ vâng lời nhưng hành động mau lẹ nhỉ. Tôi cũng đồng ý. Nếu là Ritsuka, cậu ấy có thể giải quyết vụ án này một cách công bằng nhất. Vậy, chúng ta đến hiện trường án mạng nhé? Buồn thật, tôi hoàn toàn không có tâm trạng cho chuyện này.”
“Mà bác sĩ này, tại sao ông ở đây thế?”
“Wu cũng yêu cầu tôi giúp đỡ. Rốt cuộc, tôi là người duy nhất ở đây có thể khám nghiệm tử thi. Thật đáng tiếc, do hạn chế không gian và thiết bị, vì vậy tôi phải tự giới hạn mình để kiểm tra trực quan ”.
Tôi cho rằng điều này cũng có lý. Wu và những người khác có thể điều trị vết thương, nhưng để khám nghiệm tử thi chắc chắn phải cần đền một người am hiểu chuyên sâu.
"Giờ chúng ta sẽ khám xét phòng của Sheringham được chứ?"
“Ý hay đó. Okay, xuất phát thôi”
Cùng với Juliet, cả ba chúng tôi quay lại hiện trường vụ án.
Quan sát lại lần nữa, xác của Sheringham đẹp một cách đáng ngạc nhiên, mặc dù điều đó không khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn về thực tế là ban thân đang nhìn một xác chết
“Anh ấy khá nhợt nhạt, nhưng ngoài điều đó ra, anh ta không giống như người đã chết ”
“Nếu đó là những gì cô nghĩ, hãy thử kiểm tra cổ tay của anh ta đi.”
“Thật sao? Được rồi…xem nào”
Mặc dù Hawthorne đã thúc giục cô nàng làm điều đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật kinh tởm khi thấy Juliet chạm vào xác chết. Cô ấy là một cô gái dũng cảm, nhưng điều gì có thể khiến cô ấy không hề nao núng trước điều này?
“Phải, mạch không còn đâp…Cậu có muốn thử không, Rikka?”
Tôi lắc đầu để đáp lại.
Juliet nheo mắt nhìn tôi
“Thôi nào, bộ cậu nghĩ tôit hích sờ mó xác chết à?”
Tôi lại lắc đầu. Không hiểu sao ngay từ đầu cô ấy lại có thể chạm vào nó mà không ngần ngại gì.
Nhìn tôi, Violet cười khúc khích.
“Tôi cũng sợ mà. Nhưng, tôi cũng có cảm giác như mình có một phần trách nhiệm về cái chết của anh ấy… ”
“Juliet, cô mới là người trông nhợt nhạt vào lúc này. Hãy để chỗ này lại Rikka và tôi, cô nên về phòng nghỉ ngơi thì hơn.”
“Khỏi đi, tôi sẽ ở lại. Ở một mình trong phòng riêng sẽ còn đáng sợ hơn rất nhiều.”
Hawthorne chỉ nhún vai.
“Thôi được, tùy cô thôi, nhưng… người này, chắc chắn anh ta đã chết. Từ thân nhiệt của nạn nhân, có thể ước đoán thời gian tử vong nằm trong khoảng nửa đêm về sáng của tối hôm qua, nhưng điều quan trọng hơn là nguyên nhân gây tử vong cho ngài Sheringham đây.”
“Ông đã phát hiện ra gì sao, bác sĩ?”
“Tôi e rằng nguyên nhân chết là do bị đầu độc. Tuy vậy, tôi không thể đoán được loại độc nào đã được dùng, hay thành phần có trong nó…Tôi chỉ có thể làm được tới đây thôi.”
Thật lòng mà nói thì tôi có hơi thất vọng, tôi đã mong một cái suy luận nào đó cụ thể hơn vì dù sao ông ta cũng là bác sĩ mà
“Chỉ có từng đó thôi à? Không còn điều gì khác sao?”
“Tôi xin lỗi. Tuy là bác sĩ, nhưng đây không phải là chuyên ngành của tôi. Anh ta chết do chất độc bị trộn lẫn trong thức ăn hay thức uống, hay chết do kim tẩm độc. Tôi không thể đưa ra kết luận cụ thể được. Trừ khi chúng ta có một loại thuốc thử nhận biết các thành phần độc tố khác nhau…”
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa truyền đến.
“Chris à”
“Mau vào trong đi”
Được sự cho phép của Juliet, Chris lặng lẽ bước vào phòng.
“Xin lỗi vì đã làm gián đoạn mọi người. Nhiệt độ ngoài trời của ngày hôm nay có vẻ khá cao… nên liệu tôi có thể chuyển xác của ngài ấy đi được không?”
Đúng rồi, nếu cứ để xác anh ta ở đây thì sẽ sớm bị thối rửa. Dù chỉ phần nào làm chậm thời gian đi một chút nhưng dù sao tôi cũng không muố chuyện đó xảy ra với cái xác giống Holmes dù đó không phải anh ấy
“ A, xin lỗi. Có quá nhiều thứ diễn ra cùng lúc nên tôi đã bị xao nhãng phần nào, thành thử không để ý tới mọi thứ chung quanh.”
“Trước đó, thưa bác sĩ. Chúng ta phải làm sao để đối phó với chất độc bây giờ? Chúng ta sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động nếu như nó bị trộn lẫn vào đồ ăn thức uống, đúng không?”
“Tôi cũng tin rằng sẽ có bất kỳ chất độc nào trong thực phẩm khi Wu đang nấu, nhưng nếu mọi người lo lắng, tôi sẽ sẵn lòng nếm thử trước để chứng minh.”
Chris cười nói, không giải thích thêm lời nào.
“Này, anh… Nếu thật sự có độc, anh sẽ mất mạng đấy. Anh biết thế mà, phải không? Tại sao anh lại có thể nói những điều ấy với nụ cười tự tin như vậy?”
Chris thu lại nụ cười của mình, trả lời với một biểu cảm thất vọng
“Cho đến khi nhận thức được thế giới, tôi đã được nhận nuôi bởi Công ty Marble. Vì thế, tôi tình nguyện hi sinh tính mạng của mình vì danh tiếng của công ty.”
“Anh đang nói gì vậy… đó là tính mạng của anh đấy! Bộ anh không biết quý mạng của mình sao?”
“…Nếu tôi được phép nói, tiểu thư Juliet, Công ty Marble giống như một gia đình của tôi, và Ann đại tỷ đã luôn yêu thương chăm sóc tôi như mẹ ruột của tôi vậy. Và cô, giống như tôi, cô cũng đã chấp nhận hi sinh cuộc đời mình để đồng ý hiệp ước hôn nhân này, tất cả chỉ vì lợi ích của gia đình cô… Tôi nghĩ chúng ta cũng như nhau mà thôi.”
“Không đúng…”
Juliet hét lên, nhưng ngay sau đó đã lấy lại bình tĩnh.
“Chúng ta thật sự không giống nhau”
“Thật xin lỗi, tôi đã nói hơi nhiều rồi. Hãy thứ lỗi cho tôi.”
“Không sao. Tôi không còn cảm thấy tức giận nữa.”
Juliet nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
“Được rồi, giờ khám nghiệm tử thi đã kết thúc, chúng ta nên đưa thi thể của ngài Sheringham ra khỏi đây.”
Chris nhanh chóng nói tiếp lời
“Về chuyện này, có vẻ dưới tầng hầm của căn biệt thự này có một vài chỗ trống. Tuy rằng dưới đó có hơi âm u, nhưng... tôi sẽ di chuyển xác của ngài ấy.”
“Khoan đã”- Hawthorne lên tiếng
“Thưa ngài…”
"Rikka và tôi có thể tự mình mang xác đi."
“Nhưng mà…”
Chris có vẻ không thoải mái, có vẻ anh ấy lo lắng về việc để chúng tôi xử lý thi thể hoặc không tin tưởng chúng tôi…
Hawthorne tiếp tục thuyết phục anh ta bằng một nụ cười
“Tôi biết trong tình thế hiện tại, phía bên cậu đang rất cần nhân lực. Vì thế, chúng tôi nghĩ rằng ta nên dùng đúng người đúng chỗ thì hơn.…Đổi lại, cậu có thể giúp chúng tôi pha một ấm trà ngon, được chứ? Đó là điều mà chúng tôi không thể làm được.”
Chris đã do dự sau khi nghe thấy món hời của Hawthorne, nhưng sau một hồi suy nghĩ anh ấy cũng cay đắng đồng ý
“Nếu thế, tôi rất sẵn lòng.”
“Có bao nhiêu loại lá trà ở đây vậy?”
Juliet có vẻ quan tâm đến chủ đề này nên đã hỏi Chris
“Chúng tôi không hẳn là có toàn bộ loại trà ở đây, nhưng tôi sẽ đảm bảo chọn loại trà phù hợp với khẩu vị của mọi người nhất.”
“Hừm… tôi có thể chọn không?”
“Vâng, tất nhiên”
Hawthorne sau đó nhìn tôi và thì thầm
"Chúng ta đi chứ?"
Chris cũng hiểu ý, bắt đầu hộ tống Juliet ra khỏi phòng
“Vậy, ngài Hawthorne, cậu Rikka. Tôi sẽ chờ hai người tại phòng tiếp tân.”
Khi tiễn hai người họ đi, Hawthorne và tôi bắt đầu chuẩn bị thi thể bằng cách đặt nó lên một tấm khăn và quấn nhẹ nhàng.
“Lo phần chân nhé”
Tôi làm theo yêu cầu, run rẩy nắm lấy mắt cá chân vô hồn của Sheringham. Việc phải bưng một cái xác chết lạnh lẽo rồi quấn chặt lại để không bốc mùi khiến tôi cảm thấy khó chịu, chỉ biết làm mọi thứ nhanh nhất có thể
“Rồi, mau đi thôi”
…
“Aah, cuối cùng cũng đến… phew.”
Hai chúng tôi hạ thi thể xuống cái sàn lạnh giá của tầng hầm.
“Xong xuôi… mấy công việc kiểu này khiến lưng tôi đau quá. Ây dà, tôi nhớ thời tuổi trẻ ghê.”
Tôi cũng mệt mỏi. Nếu không phải vì thi thể ở ngay đây trước mặt, tôi có thể cần nghỉ ngơi ở một chút trước khi trở lại phòng lễ tân.
“Hãy để ngài Sheringham ngủ ở đây. Nhiệt độ khá thấp, và không có bất cứ vết thương gây ra do vũ lực mạnh trên cơ thể của anh ta”
Hawthorne quay sang tôi với một nụ cười xấu xa.
“Nhưng mà, khá bất ngờ khi ở đây có một căn phòng âm u đến như vậy... cảm giác có chút lạnh lẽo. Giờ thì… bỏ qua chuyện đó. Cuối cùng tôi cũng có chút thời gian riêng với cậu.”
Tôi thật sự đã quá bất cẩn. Tôi không có vũ khí hay bất cứ thứ gì khác trên người. Nếu Hawthorne tấn công tôi ngay bây giờ, tôi không thể nào tự vệ được
“Không, không cần phải cảnh giác Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cậu thôi ...Nó sẽ tiện hơn nếu như Juliet không có ở đây.”
À, nếu lão ấy định nói với tôi về Juliet, thì tôi nên nghe kỹ.
“Tôi đã quen biết với gia đình Violet kể từ khi Juliet chào đời. Mẹ con bé chính là một người quen cũ của tôi.”
Kiểu như tình nhân hay người yêu cũ ấy hả?
“Không phải! Giưa hai chúng tôi không phải mối quan hệ như cậu nghĩ đâu! ... không, chỉ là có cảm giác buồn khi phải nghe điều đó từ chính bản thân mình mà thôi.”
Hawthorne lăc đầu phủ nhận, có vẻ như những gì tôi nghĩ đều lộ ra hết trên mặt mình.
“Dẫu sao, cô ấy là một người phụ nữ rất nổi tiếng. Một kẻ thấp kém và nhàm chán như tôi không đời nào có thể trở thành người xứng đáng với cô ấy được. Nếu phải nói ra, cô ấy vẫn là thiên kim tiểu thư của gia tộc Violet lừng danh. Thế nên sẽ rất khó xử, tiếp cận cô ấy sẽ rất, rất...Dù sao, cô ấy vẫn luôn đối tốt với tôi như một người bạn vậy, kể cả sau khi cô ấy kết hôn với Adamska.”
Xem ra mối quan hệ này chỉ dừng ở mức “bạn bè”, chắc thế
“Ngoài ra, tôi đã được chọn để trở thành bác sĩ gia đình riêng cho nhà Violet sau khi Juliet và em gái con bé chào đời. Vì thế, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc tận lực cống hiến hết sức mình để phục vụ cho gia tộc Violet như một cách để báo đáp lại khoản thu nhập ổn định mà họ chi trả cho tôi hằng năm. Với lão già này, đây chính là một phúc phận… nhưng sự việc lần này, tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó canh cánh trong lòng.”
Vẻ mặt của Hawthorne trở nên cay đắng.
“Nhà Goldie và nhà Violet… có lẽ trong mắt cậu, họ chính là những danh gia vọng tộc có địa vị tôn quý trong xã hội nhưng thực chất, cả hai gia tộc này chỉ là các nhà tư sản mà thôi. Không do dự sử dụng sức mạnh của đồng tiền và vũ lực… bọn họ chính là kiểu người tồn tại trên thế giới này như món những thứ vũ khí sống, vậy đó.”
Ngoại trừ Morris, họ không thực sự gây cho tôi ấn tượng đó, nhưng tôi không có lý do gì để không tin Hawthorne.
“Tuy nhiên, dạo gần đây, địa vị xã hội của bọn họ đã bắt đầu lung lay. Vốn dĩ, hai gia tộc này là kẻ thù truyền kiếp của nhau suốt hàng năm trời để tranh quyền sở hữu một thành phố nọ. Thế nhưng, những năm gần đây, cả hai bên đều đang phải hứng chịu sức ép rất lớn đến từ những kẻ thù ở bên ngoài. Bọn họ đã gần như kiệt quệ.…Nếu cái đà này cứ tiếp tục, bọn họ sẽ không còn tồn tại sau chừng mười năm nữa đâu. Nếu hai bên cứ tiếp tục giao tranh, chẳng sớm thì muộn, bọn họ sẽ bị hất cẳng ra khỏi chính trường và hoàn toàn sụp đổ. Nhận thấy nguy cơ đó, những người đứng đầu trong hai gia đình đã cùng nhau đi đến một quyết định. Là liên minh...à không, phải là hợp nhất lực lượng mới đúng. Với điều này, họ sẽ gầy dựng được một mối quan hệ song phương đôi bên cùng có lợi và không thể phản bội lẫn nhau được… và cuộc hôn nhân giữa trưởng nam và trưởng nữ của hai nhà này chính là mấu chốt để hoàn tất quá trình liên kết này.”
Hoá ra mọi chuyện là như vậy, sau cùng đây là một cuộc hôn nhân chính trị
“Chắc hẳn cậu đang nghĩ một cuộc hôn nhân chính trị thật nực cười phải không? Thật không may, đó là quyết định được đưa ra giữa những người lớn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vì vậy không thể làm gì nhiều để thay đổi nó ”.
Hawthorne thở dài thườn thượt. Như thể ông ấy là cha của Juliet, có thể nói rằng ông ấy thực sự lo lắng cho tương lai của cô nàng
“Dù tôi chỉ là một lão già độc thân, nhưng tôi đã luôn xem chị em Juliet như những người con ruột của mình vậy. Nhiều khi tôi nghĩ, thật tốt nếu như Juliet được thừa kế tính cách mạnh mẽ và phóng khoáng từ mẹ con bé. Nhưng mà, cô gái trẻ ấy hiện tại đang cố gắng chấp nhận lấy cuộc hôn phối này chỉ vì lợi ích của gia đình mình. Điều này thực sự rất đáng giận.Hơn nữa, tên đốn mạt Morris đó… cậu nghĩ hắn sẽ cho con bé một tương lai tốt đẹp chứ?”
Tôi lắc đầu. Ngay cả khi là người ngoài, tôi cũng có thể dễ dàng nhận ra Morris là một thằng khốn vũ phu.
“Tôi cũng nghĩ như cậu vậy. Morris chỉ là một thằng nhóc hồ đồ và thiển cận với cái niềm kiêu hãnh rẻ rách của hắn ta. Tuy nhiên, các thành viên của cả hai gia đình Goldie và Violet cũng chỉ toàn những con người như thế. Đó là lý do, bọn họ không thể nào đạt tới thỏa thuận hợp nhất một cách thuận buồm xuôi gió. Bởi vì thứ mà bọn họ trông thấy không phải là tương lai, mà là quá khứ và hiện tại. Bọn họ là những kẻ thà trục lợi từ những cuộc chiến còn hơn liên minh với kẻ thù của mình. Trên thực tế, cả Aaron và Adamska đều đang phải chịu đựng những sức ép đến từ phía cấp dưới của bọn họ. Trong lúc rắc rối, Aaron đã tìm đến sự hỗ trợ của Công ty Marble. Suy cho cùng, sự hiện diện của họ là điều tất yếu.Không có bất cứ một điều gì trong thành phố đó có thể hủy bỏ được một cuộc hôn nhân do Công ty Marble làm chứng giám cả.”
Vì vậy, lý do mà ngay cả Morris dù có bố láo đến đâu cũng không dám lên mặt với Ann và đám thuộc cấp dưới trường của của cô ta, không chỉ vì sức mạnh của những người đó mà là vì thế lực của họ không phải là thứ kẻ khác dám đem ra thách thức…
“Trên danh nghĩa, đây có thể được xem là một chuyến du lịch gia đình 4 ngày 3 đêm giữa hai gia đình, nhưng thực tế, nó là bước cần thiết cho giai đoạn cuối cùng trong việc hoàn tất hợp đồng liên minh giữa hai gia tộc.”
… Thật là một tình huống tồi tệ. Nhưng tại sao Rikka-một người ngoài cuộc lại bị lôi kéo vào chuyện này?
“Tôi biết rằng tôi không thể bắt con bé sống theo cách mà con bé ấy mong muốn, thế nhưng, từ tận đáy lòng, tôi mong rằng con bé sẽ hạnh phúc với sự lựa chọn của mình. Dẫu sao, đời người vốn là một cuộc hành trình dài, nên bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra trong chuyến đi đó. Nếu một lúc nào đó, Juliet đưa tay về phía cậu. Liệu rằng, cậu sẽ nắm lấy bàn tay của con bé chứ? Ừm, mặc dù tôi không có tư cách gì để nói điều đó cả, bởi vì tôi đã luôn chần chừ trước người phụ nữ mình thầm thương và không bao giờ có đủ can đảm để chuẩn bị tinh thần đối diện với sự từ chối từ cô ấy.”
Những ân hận của người bác sĩ trung niên này đã cắn chặt trái tim tôi.
“Ừm, chúng ta nên quay về thôi. Juliet đang đợi chúng ta cùng với một ấm trà ngon đấy.”
Trên đường đến phòng lễ tân, chúng tôi thấy Julietdường như đang tranh cãi. Tôi cố gắng tiến tới và thấy Morris đang đứng đối diện với cô ấy.
“Anh có chịu để cho tôi qua không thì bảo? Trà của tôi sắp nguội đến nơi rồi”
“Dành chút thời gian đi, tôi có chuyện cần nói”
Khi tôi cố gắng bước ra để giúp cô ấy, Hawthorne đã ngăn tôi lại.
“Có vẻ như có vài chuyện rắc rối ở hướng kia... Hãy ra đó xem có chuyện gì đi.”
“Được rồi, có chuyện gì?”
Juliet không thèm giấu sự khó chịu của mình
Mặt khác, Morris nở một nụ cười nhếch mép thô thiển.
“Vậy tôi cũng chả cần giấu làm giề cho mệt người. Xin lỗi nhưng cô không phải khẩu vị ưa thích của tôi, tuy nhiên em gái cô lại là chuyện khác. Tôi muốn hai người đổi vị trí của nhau trong lễ cưới sắp tới”
Ngay cả từ khoảng cách này, tôi có thể nói rằng Juliet đang tức giận, nhưng cô ấy hầu như không thể bình tĩnh lại trước khi trả lời, lập tức tỏ thái độ lạnh lùng với Morris
“Xin lỗi nhưng đây không phải là thứ tôi hay anh có thể quyết được”
“Ây da, không lẽ nào cưng đã phải lòng thằng này rồi hả. Dù sao thì nếu thế cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Mà thôi, cái loại đàn bà như cô thì cũng chả phải cái loại thanh cao gì cho cam nên làm sao có thể tuỳ ý nói ra suy nghĩ thật của mình chứ. Nhưng mà nếu cô em đây thích anh như vậy thì có là anh sẽ suy nghĩ lại. Dù sao hai chị em cưng nhìn bề ngoài cũng giống nhau mà nên sao cũng được, có muốn ‘giao lưu’ với nhau chút không?”
“Đồ khốn…”
Juliet thẳng thừng thể hiện sự ghét bỏ của cô đối với cậu ta. Lần này, sự kiên nhẫn của Juliet đã đến giới hạn.
"Tính sao đây, Rikka?"
Nếu tôi có thể thôi muốn ném một cụ đá hay quả bóng gì đó vào đầu tên đốn mạt này. Thậm chí là phải dùng hàng nóng. Tôi biết hắn ta sẽ trả đũa, nhưng tôi không thể chấp nhận điều này nữa. Tuy nhiên, tôi chưa kịp hành động thì một vị cứu tinh đã xuất hiện.
“Ngài Morris, xin hãy giữ tự trọng”
Chris vô tình đi ngang qua đã cảnh báo Morris một cách nhẹ nhàng, nhưng ngay cả điều đó cũng đủ để khiến Morris lưu tâm.
“Trời ạ, cái tên thiết thủ này xuất hiện đúng ghê ha. Dù sao thì ta cũng không muốn cái tay còn lại của mình cũng bị ngươi phế luôn đâu. Ta chỉ đi dạo bên ngoài một chút thôi, đừng có mà theo ta!”
Morris dừng cuộc trò chuyện rồi bỏ chạy ngay lập tức. Dù miệng thì cứ khoác lác nhưng bên trong đã sợ đối phương như sợ cọp, nói chung thì cuối cùng Juliet cũng đã được giả thoát khỏi tình thế này.
“Cô không sao chứ, tiểu thư?”
Juliet vội đáp lại Hawthorne
“Tôi không sao… Nhưng cảm thấy thật khó chịu.”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi. Không lẽ giận tôi vì không lập tức đến giúp sao?
“Chris, bác sĩ, hai người đi trước được không?”
Hawthorne và Chris nhìn nhau ngạc nhiên, nhưng, hiểu được cảm giác của Juliet lúc này, nên đồng ý.
“Hm, nếu vậy, thì… ta đi thôi, Chris.”
“Vâng. Tôi sẽ đi chuẩn bị trà mới cho mọi người”
“Cảm ơn. Tôi sẽ trở lại trước khi trà trở nên nguội lạnh.”
Tôi nhìn theo bóng lưng họ khi họ bước đi, bụng tôi quặn lên khi nghĩ đến việc Juliet sẽ mắng tôi vì đã không giúp đỡ.
“Rikka… Tôi rất xin lỗi vì đã nói với cậun rằng đây chỉ là một chuyến du lịch gia đình khi rủ cậu đi cùng.”
Thay vào đó, những gì phát ra từ miệng cô ấy là một lời xin lỗi bất ngờ
“Tôi vốn biết hăn ta là một con người tệ hại… nhưng thực tế thì tên đó còn tệ hơn 20% những gì tôi tưởng tượng nữa.”
Tôi muốn nói rằng "Chỉ 20% thôi hả!?", vì vậy tôi giơ hai ngón tay lên cố gắng biểu đạt với cô ấy. Thấy tôi cố gắng trong bất lực, khuôn mặt Juliet nở một nụ cười.
“Hể? Như vậy là sao chứ, cậu có vẻ hơi khác so với mọi ngày đó”
Có vẻ như bầu không khí căng thẳng chỉ là do tôi tưởng tượng, và có vẻ như Juliet cũng đang phấn chấn trở lại
“Thường ngày cậu rất trầm lặng nhưng hôm nay lại vô cùng hoạt náo nhỉ”
Sau đó Juliet ôm tôi vào lòng.
Không biết phải đặt tay ở đâu, tôi đặt tay lên lưng cô ấy
“----Hehe. Cảm ơn, Rikka. Tôi cảm thấy khá hơn rồi. Dù gì, tôi đã có một cuộc sống hết sức tốt đẹp bởi vì bản thân đã được sinh ra trong gia đình này. Tôi đã được đi học, được gặp gỡ và làm quen với cậu. Với tôi, tất cả những điều đó chính là hạnh phúc. Vì thế, trên cương vị là trưởng nữ nhà Violet, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm được.”
Tôi có thể cảm thấy Juliet thở dài trong lồng ngực của mình. Gần đến mức này, ngay cả một lời thì thầm cũng có thể đến được với cô ấy…
“Tại sao chúng ta không bỏ trốn cùng nhau?”-Tôi không thể không bóp cổ họng mình lần nữa khi những lời nói ra từ miệng mình. Đó là một cảm giác kỳ lạ, như thể tôi đang bắt người khác nói lời của mình.
“Giọng của cậu…”
Juliet lấy tay che miệng tôi rồi hốt hoảng nhìn quanh. May mắn thay, không có ai xung quanh để nghe thấy. Juliet từ từ rút tay ra trước khi nói tiếp.
“Tôi rất vui vì những lời đó của cậu. Nhưng nếu tôi chạy trốn, em gái tôi sẽ phải chịu tất cả những điều này. Tôi không muốn điều đó…Chưa kể, như vậy tên khốn Morris đó cũng thoả mãn ý nguyện của mình rồi sao?”
Có vẻ như Juliet đã chấp nhận rằng mình sẽ kết hôn với Morris… Nhưng điều này giống như…lao đầu vào bóng tôi mà không biết sẽ đi về đâu vậy. Có lẽ vì thói quen xấu của tôi là thể hiện những suy nghĩ của mình trên khuôn mặt của mình, Juliet bắt đầu tức giận với tôi.
“Khoan nào, gương mặt đó là sao vậy? Tôi mang cậu tới đây không phải vì muốn nhìn thấy vẻ mặt đó từ cậu đâu, biết chưa?”
Juliet đẩy tôi ra bằng cả hai tay. Cô ấy chắc chắn không cố ý làm tổn thương tôi hay bất cứ điều gì, nhưng cô ấy mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc. Bị hụt chân, tôi loạng choạng lùi về phía sau và đập đầu vào tường.
Ồ… điều này thực sự tồi tệ. Tạm thời bất động vì cơn đau thấu xương, điều tiếp theo tôi biết mình đã ngã lăn ra đất ở hành lang. Tôi có thể cảm thấy bóng tối bao trùm tầm nhìn của mình một lần nữa…
"Huh? Không, Rikka! Không được! Rikka !? Rikka, cố gắng lên! ”
Giọng nói lo lắng của Juliet là thứ cuối cùng tôi nghe được khi lần nữa rời khỏi Kogetsukan.
2
Tôi biết điều gì sẽ xảy ra ngay cả trước khi tôi thức dậy. Khi tôi mở mắt ra thì thấy đang ở trong phòng của mình tại Chaldea. Thấy tôi ngồi dậy trên giường, cuộc thảo luận của Mash, Holmes và Moriarty dừng lại.
“Ồ, cậu tỉnh lại sớm hơn tôi dự tính đấy. Cậu mới ngủ đi chưa đầy một tiếng mà.”
"Gì cơ? Tôi tưởng rằng mình đã mơ lâu hơn nữa cơ… ”
Nghe giáo sư nói thì tôi mới để ý, tất cả những người đã ở trong phòng của tôi lần cuối cùng tôi thức dậy vẫn còn ở đây. Tôi đoán tôi đã thức dậy trở lại trong khi họ vẫn đang thảo luận về việc phải làm gì tiếp theo.
Holmes khi nhìn thấy tôi đang bực bội, lập tức nhận ra điều gì đó.
“Có vẻ như thời gian ở hiện tại và trong giấc mơ của cậu có gia tốc khác nhau. Bỏ qua vụ đó, tôi muốn có thêm nhiều thông tin hơn. Hãy cho tôi biết điều gì đang diễn ra bên đó đi.”
Giải thích mọi thứ với họ tương đối dễ dàng, một phần là do tôi đã tỉnh táo trở lại trong khoảng thời gian ngắn.
“Vậy là anh bị Juliet-san đẩy ra và bất tỉnh sau đó?”
Được Mash hỏi về điều đó khiến tôi nhận ra điều đó thật đáng xấu hổ. Moriarty thậm chí còn cười nhạo tôi về nó.
“Hừm, đây thật sự là vận hạn rồi. Coi bộ cậu thật sự không gặp may ngày hôm nay rồi! Nhưng---- hahaha, hahahahahahahaha! Xem ra có vẻ như còn có kẻ xui xẻo hơn cả cậu nữa! Thật thú vị, thật sự là một thất bại thú vị không gì sánh được.”
Tuy nhiên bây giờ, tôi nhận ra rằng không phải tôi mà Moriarty đang cười
“Ah, cậu có nghĩ thế không, quý ngài Sheringham? Oops, xin lỗi, tôi nhầm tên. Holmes! Sherlock Holmes! Nghĩ đến việc được nghỉ diễn sớm như thế, thật sự đúng là điều không thể ngờ tới đó! Bah-hahahahahahahahaha!”
Mash ngạc nhiên thì thầm vào tai tôi
“Senpai, lần đầu tiên em thấy giáo sư vui vẻ tới như vậy đó!”
“Nhìn không khác gì trẻ con ấy nhỉ?”
Tôi đã phải tự hỏi Holmes sẽ phản ứng như thế nào trước những lời trêu chọc thái quá của Moriarty.
“…Baritsu.”
Thật là một sự phô trương vũ lực trắng trợn! Holmes đá Moriarty đi bằng baritsu của mình, khiến ông ta lăn vào một góc phòng và hét lên, "Egads!" và, "Ouch!" không ngừng
“Thật thô lỗ. Tôi đang bận suy nghĩ, tại sao ông không thể im lặng một chút được hả?”
“Thật thô lỗ. Tôi đang bận suy nghĩ, tại sao ông không thể im lặng một chút được hả?”
Mặc dù anh ta nói một cách bình tĩnh, nhưng rõ ràng là anh ấy rất tức giận với trò cười của Moriarty
“Hừm, cái anh chàng Sheringham đó… sắm vai thám tử mà chưa gì đã chạy đi nhận cát xê sớm như thế, anh ta thật sự vẫn còn quá non kém. Trở thành một thám tử đồng nghĩa với việc phải luôn đối đầu với những thách thức và rủi ro liên quan tới tính mạng của mình. Kể cả việc nắm vững nghệ thuật chiến đấu để tự vệ cũng là một trong những giáo điều căn bản để trở thành một quý ông…”
“Trong trường hợp của ngài, cái thứ nghệ thuật chiến đấu để tự vệ đó là dùng tên tội phạm như một tấm khiên và chỉ sử dụng khi mọi sự đã rồi.”
Moriarty vận động vùng eo của mình một chút, trước khi đứng thẳng dậy. Ông ấy có thể chỉ giả vờ yếu thế trước mặt chúng tôi, nhưng sự thông mình thì khó mà che giấu được
“Nhưng, vấn đề Sheringham bị giết ngay từ đầu câu chuyện khiến tôi bận tâm. Nếu như nạn nhân là những người còn lại thì mọi chuyện dễ hiểu hơn nhiều”
“Ý ông là sao, giáo sư?”
Tôi đã hỏi trước khi suy nghĩ về điều đó. Tôi không thể lãng phí thời gian khi mọi thứ gáy cần chỉ vừa mới diễn ra.
“Tên đe dọa đó chính là một trong số những nhân vật có mặt tại Kogetsukan, và sự xuất hiện của Sheringham chính là một sự cố hắn không thể ngờ đến.”
Moriarty, hài lòng với câu hỏi của tôi, vui vẻ giải thích suy nghĩ của mình.
“Tên đe dọa đó… tạm thời ta cho rằng hắn là hung thủ đi. Hung thủ chắc chắn đã có sự chuẩn bị rất kỹ càng trong chuyến đi đến Kogetsukan này. Vì thế đối với hắn, việc giết chết Sheringham là điều mà bằng mọi giá, hắn phải tránh để nó xảy ra.Xét cho cùng, hắn vốn đã không có sự chuẩn bị trước cho vấn đề này. Có lẽ đã có một sự trật ray… một sai lầm ở đâu đó.Tôi rất hiểu cảm giác muốn gạt phăng đi mấy thứ kỳ đà cản mũi nằm ngoài kế hoạch đề ra, nhưng việc thủ tiêu chúng ngay từ đầu câu chuyện như vậy không phải là điều mà một kẻ chuyên nghiệp nên làm.”
Mash gật đầu cùng với lời giải thích của ông ta
“Tôi hiểu rồi, như vậy trong thâm tâm hung thủ, đây chính là vụ án giết người mà hắn muốn tránh càng xa càng tốt… Như vậy có nghĩa là, việc Holmes bị giết là một việc nằm ngoài kế hoạch của hung thủ?”
“Sheringham. Người chết là Sheringham, thưa cô Kyrielight.”
Holmes mệt mỏi chỉnh lại.
Nhìn đối thủ của mình, Moriarty thích thú tiếp tục giải thích
“Đúng thế. Từ quan điểm của hung thủ, hắn không thể tùy tiện giết người không cần thiết được. Kể cả đó chỉ là một người, sự việc này sẽ là một hồi chuông cảnh báo đối với những người còn sống sót. Một khi các nạn nhân đã đề cao cảnh giác, tỷ lệ thành công trong kế hoạch sát nhân của hắn sẽ bị sụt giảm nghiêm trọng. Nếu động cơ giết người liên quan tới các hành vi trả thù hay mâu thuẫn cá nhân, nạn nhân đầu tiên chính là mục tiêu thực sự của kẻ giết người. Tuy nhiên, ngài Sheringham chắc chắn không phải là mục tiêu thực sự của hung thủ, vì ngài ấy không có mối liên hệ chặt chẽ tới hai gia đình.Vì thế, lựa chọn này chính là một thách thức lớn đối với hung thủ.”
“Ừm, vậy tại sao Sheringham lại bị giết, thưa giáo sư?”
Trước câu hỏi của Mash, Moriarty bỗng dưng hoang mang.
“Điều này quá hiển nhiên rồi, thưa cô! Bởi vì anh ta chính là vật cản đường. Tôi có thể hiểu được cảm giác đó! Nếu đột nhiên có một tên thám tử nhảy ra và tuyên bố như kiểu anh ta đã nắm rõ mọi chuyện như nắm trong lòng bàn tay, tôi chắc chắn sẽ muốn tống kẻ ba hoa đó vào quan tài càng sớm càng tốt! Những kẻ như thế chính là mối nguy cơ đe dọa khủng khiếp tới những thủ đoạn gây án mà hung thủ đã dày công chuẩn bị. Kể cả khi mọi chuyện đã kết thúc, kẻ đó vẫn sẽ có khả năng phá giải hết tất cả công trình mà hung thủ vừa hoàn tất.Vì vậy, trong mắt hung thủ, những thứ có tên là thám tử vốn là những con kỳ đà cản mũi đáng chết nhất, nên hắn không có cách nào khác ngoài việc xóa sổ anh ta ra khỏi sân khấu trước khi kế hoạch giết người bắt đầu.”
“Không thể nào…”
“Thật không may, tôi đồng ý. Bằng việc giết chết thám tử trước, kẻ đe dọa đang trú ẩn đâu đó trong Kogetsukan đã ra một tuyên bố rất rõ ràng rằng ‘hắn sẽ không ngại xuống tay tước đoạt đi sinh mạng của kẻ khác’.Tiện thể, trong lúc cậu Rikka đang ngủ, chúng tôi đã có làm một vài cuộc điều tra nho nhỏ.”
Holmes gõ vào bảng trắng gần đó.
“Về Công ty Marble, chúng tôi không thể tìm thấy bất cứ kết quả nào liên quan tới nó, nhưng chúng tôi đã truy ra tên của hai tập đoàn được đề cập trong giấc mơ: Goldie Company and Violet Inc.Hai doanh nghiệp này đều có trụ sở gốc nằm ở một thành phố thuộc Hoa Kỳ, và họ đã tranh đấu với nhau để giành quyền sở hữu tài nguyên ở thành phố đó nhiều năm nay. Hai vị giám đốc điều hành hai tập đoàn này là Aaron Goldie và Adamska Violet. Kết quả hoàn toàn trùng khớp với giấc mơ của cậu.”
“Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa thu thập được thông tin về gia đình của bọn họ.”
Moriarty âm thầm láng nghe rồi nói tiếp
“Bởi vì những thông tin liên quan tới đời tư gia đình có thể bị trở thành điểm yếu của họ trước các tập đoàn tội phạm, chắc chắn bọn họ sẽ cố gắn giữ kín về nó nhiều nhất có thể.”
“…Vậy ra đây là một câu chuyện “đang diễn ra” ở nơi nào đó. Nó không phải là quá khứ hay tương lai, hay là một dị điểm.”
“Đúng vậy. Bọn họ vẫn đang tích cực điều tra về chuyện này. Chúng ta sẽ nhận được thông tin chi tiết hơn trong lần tỉnh giấc tiếp theo của cậu.”
“Thật ngạc nhiên khi ngài tự nhận mình là thám tử lừng danh nhất thế giới đấy. Nếu như giao việc quản lý điều hành phòng điều khiển trung tâm cho tôi, tôi chắc chắn sẽ tìm ra trong vòng chưa đến 1 giây.”
“Hahaha. Kể cả khi có say rượu đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ giao chìa khóa cho một tên trộm đâu. Mà, thậm chí ngay cả tôi cũng không thể vào hệ thống máy tính chủ của phòng điều khiển trung tâm nữa là. Nó thật sự là một cái hộp đen đúng nghĩa đấy.”
Làm sao mấy người có thể thốt ra những điều như thế—
Khoảnh khắc ý nghĩ đó xâm nhập vào tâm trí tôi, tôi lại cảm thấy giấc ngủ chập chờn. Tôi vẫn có thể giữ cho mình tỉnh táo, nhưng có vẻ như thời gian của tôi đã gần hết.
“Ngài Holmes, Giáo sư! Senpai lại cảm thấy buồn ngủ rồi!”
“Oops, xem ra chúng ta đã nói chuyện phù phiếm hơi nhiều rồi. Tuy nhiên, danh tính về người mà Sheringham đã gặp vào hôm đó đã quá rõ ràng rồi. Vì thế, xin hãy cố gắng cầm cự trong phút chốc để nghe tôi trình bày đã.”
Tôi cố gắng ghi nhớ trong đầu, tôi biết mình phải cố gắng tỉnh táo. Nếu tôi có thể nhận được thông tin này, nó sẽ là vô giá khi tôi đi ngủ trở lại.
"Thật ra Sheringham đã gặp ai ...? Nghĩa là sao?"
“Như tôi đã nói rồi đó. Người đó thuận tay trái, hãy cứ dựa vào gợi ý đó mà tiếp tục điều tra. "
“Nhưng chẳng phải thủ phạm có thể cố tình dùng điều đó để đánh lạc hướng chúng ta sao …?”
“Với người mới gặp thì được chứ nếu là người quen biết lâu năm thì khó lắm. Ngoại trừ Sheringham ra thì những người còn lại đều đứng về một phe nào đó. Cậu đã tham dự một bữa ăn mà tất cả mọi người đều có mặt, phải không? Nếu có một người đột nhiên bắt đầu sử dụng tay phải của họ thì chắc chắn sẽ có người thắc mắc. Cho rằng điều đó đã không xảy ra, chúng ta có thể kết luận rằng không có ai ở đó thuận tay trái”
Moriarty cắt ngang với một nụ cười khó chịu
"Tôi rất ghét phân tích mấy thứ tiểu tiết, nhưng nếu ai đó ở đó bí mật thuận cả hai tay thì sao?"
Holmes lập tức đáp lại
“Nó sẽ không có gì khác biệt, thưa Giáo sư. Theo định nghĩa, một người thuận cả hai tay sẽ không gặp vấn đề gì khi sử dụng tay phải của họ. Nhưng theo Chris, Sheringham đặc biệt yêu cầu một tách trà thuận tay trái cho vị khách của mình. Điều này có cần thiết không nếu họ có thể chỉ cần sử dụng tay phải? Nếu ông muốn phản bác thì tôi sẵn lòng lắng nghe”.
“Hừm. Vậy ra tôi đang củng cố cho suy luận của cậu à. Chà, dù sao thì tôi cũng đồng tình với điều đo. Tiếp đi. ”
“Chà, nếu ai đó xác thực giả thuyết của tôi… tôi không thể phủ nhận khả năng Sheringham có thể đã gặp Rikka.”
“Vậy senpai là thủ phạm sao?”
Tôi mệt mỏi đến mức không thể mở miệng, nhưng tôi đã cố tỉnh táo để tỏ ý phản đối.
“Nhưng mà lúc đó tôi đang ngủ mà…”
Nhờ cú sốc đó, tôi đã giật mình tỉnh lại một chút. Holmes lại nhìn tôi với vẻ thích thú
“Hahaha, có vẻ như tôi đã nói trúng tim đen rồi ha. Không phải lo lắng, khả năng đó là vô cùng khó xảy ra. Tất nhiên tôi không biết chủ nhân cơ thể đó là người thế nào nhưng dựa theo những gì cậu nói thì người đó không đủ thời gian để làm chuyện như vậy đâu "
“Còn bên thứ ba thì sao…? Kiểu như một nhân vật bí ẩn nào đó vẫn đang trốn trong Kogetsukan ấy "
Mash lo lắng hỏi, coi bộ em ấy rất lo cho tôi
“Không cần phức tạp như vậy, cô Kyrielight. Quy luật dao cạo của Occam sẽ cung cấp cho chúng ta một lời giải thích hoàn toàn hợp lý. Có một người ở đây cần phải sử dụng tay trái của mình… do chấn thương mà hắn ta phải chịu ở bên phải. ”
Phải rồi
“Morris”- Khi cái tên hiện ra trong đầu tôi, Mash đã nói hộ tôi. Đó là kouhai yêu dấu của ta!
“Rất có thể, Sheringham nhận thấy bàn tay phải bị thương của Morris và yêu cầu cốc cho người thuận tay trái”.
“Nhưng sau đó, tại sao Sheringham lại cảm thấy cần phải che giấu cuộc gặp gỡ với Morris khỏi Chris?”
“À, tôi sợ cô nói ngược đó, cô Kyrielight. Sheringham không cố giấu Morris khỏi Chris. Thực tế là Chris đang cố gắng che giấu Morris. Ít nhất, anh ta muốn giấu rằng Chris là người mang trà. Chris cũng là người chịu trách nhiệm cho bàn tay bị thương của Morris. Sheringham hẳn biết rằng việc nghe giọng nói của Chris có thể dễ dàng khiến Morris khó chịu. Và với tư cách là một thám tử, anh ấy cũng sẽ nhận thức rõ rằng người ta chỉ có thể cho thông tin khi bản thân đang trong trạn thái thoải mái nhất. "
Khi anh ta nói như vậy, tôi mới nhận ra cái tinh ý của ay thám tử đó. Giá như Holmes có thể đi cùng tôi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Nhưng, Morris chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về cuộc gặp với Sheringham…”
“Dựa theo những gì Fujimaru nói thì tên Morris này dù đầu óc đơn giản nhưng lại là kẻ đa nghi. Không có gì ngạc nhiên khi tên đó cố gắng che giấu cuộc gặp gỡ của mình với một người hiện đã chết. Lên tiếng bây giờ sẽ chỉ khơi dậy sự nghi ngờ. Ngay cả Morris chắc chắn nhận ra rằng với tính cách của mình công thêm việc đó thì sẽ thành mục tiêu bj mọi người xung quanh nhắm đến. "
Agh, tôi nghĩ rằng tôi đang đạt đến giới hạn của mình…
“Tôi… không thể… tỉnh…nổi nữa”
"Senpai!?"
Mí mắt tôi nhắm nghiền lại, nhưng ít nhất tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của bàn tay Mash trên cánh tay mình.
“Hmm, có vẻ như chúng ta đã hết thời gian rồi. Nhưng ít nhất chúng tôi đã có thể đề cập đến những vấn đề cấp bách nhất, mặc dù trong thời gian ngắn. Hãy nhớ mọi thứ chúng ta đã thảo luận là để cậu điều tra vụ này. Hãy nhớ rằng, cậu lúc này là một người khác. Ngay cả khi cậu không thể tự mình thực hiện bất kỳ hành động quyết định nào, cậu cần theo dõi sát sao các sự kiện diễn ra xung quanh mình. Xin đừng quên điều đó. "
“Đúng vậy! Rốt cuộc, mọi thám tử giỏi đều bắt đầu bằng việc thu thập thông tin! ”
Ngay khi tôi sắp bất tỉnh, tôi cảm thấy một luồng hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai mình.
“Dù chỉ là một giấc mơ thôi nhưng hãy cẩn thận nhé, senpai”
3
Đổi ý thức một lần nữa, tôi thấy mình đang nghỉ ngơi ở góc hành lang quen thuộc. … Có vẻ như tôi không ở quá xa nơi Juliet đã đẩy tôi. Có lẽ tôi đã không bị hạ gục lâu như vậy?
Khi tôi ngồi dậy sau cơn mê mệt của mình, Hawthorne và Juliet đều chạy đến từ gần đó, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“A, cảm ơn trời đất, cậu tỉnh rồi. Tôi khá bất ngờ khi biết cậu đã ngất đi sau khi bị Juliet dẩy ”.
“Tôi rất xin lỗi, Rikka. Tôi đoán tôi không khác gì Cain… ”
“Xin lỗi vì sự chậm trễ của tôi”
Tiếp theo là giọng nói của Chris. Tôi cho rằng anh ấy sắp bế tôi lên giường trong phòng.
“Cậu có cần tôi tôi hộ tống về phòng không?”
Tôi lắc đầu điên cuồng. Miễn là tôi còn tỉnh táo, tôi không để mình tệ hại đến mức phải nhờ người khác cõng hay bế kiểu công chúa
"Không cần phải ngại! Dù gì thì mục đích của tôi ở đây là phục vụ quý khách”.
Nhưng dù có làm gì đi nữa thì cũng chẳng thế thay đổi được gì. Chờ đã, không, tôi cần cho họ biết về Morris trước. Tôi không thể nói chuyện, mặc dù vậy… Sau khi suy nghĩ về điều đó, tôi quyết định sử dụng cơ thể của mình để giao tiếp, ra hiệu muốn viết.
Cả ba người họ chỉ nhìn tôi bối rối, nhưng điều này là quá quan trọng nên không thể bỏ cuộc chỉ vì vài lần thất bại được. Tôi cố gắng tìm cách để họ hiểu, và cuối cùng tôi nhận được phản ứng cười khúc khích không kiểm soát được của Juliet
“Hahah! Chuyện gì với cậu thế? Bộ đang cố chọc tôi cười để cảm thấy dễ chịu hơn à? ”
“Rikka có điều gì đó quan trọng cần nói ư? Aahh, tôi hiểu rồi, giấy viết hả… ”
Trên bờ vực của những giọt nước mắt, tôi đã gửi cho Hawthorne lời cảm ơn khẩn thiết của mình thông qua ánh mắt vì cuối cùng cũng chịu hiểu được điều tôi muốn nói.
"Ra vậy. Theo những gì cậu muốn biểu đạt thì là Morris phải không? "
Với giấy, bút và sự trợ giúp từ cử chỉ, cuối cùng tôi đã có thể truyền đạt suy luận của Holmes. Tôi trông giống như một kẻ ngốc, nhưng cuối cùng những gì cần truyền đạt đã được truyền đạt.
"Thật vậy. Chúng ta đều biết rằng Morris đã bị thương ở tay phải nhưng vì sĩ hiện của mình mà không chịu chữa trị nên vết thương càng trở nên nghiêm trọng hơn. "
“Nếu như tôi có thể kiềm chế hơn…”
Chris nói với vẻ hối lỗi. Anh ấy có vẻ tự trách mình vì đã làm Morris bị thương hoặc có lẽ đang từ trách về sự thiếu kinh nghiệm của mình chăng…
“Thôi nào, đừng có như vậy chứ. Cũng có thể xem đây là trong rủi có may. Bây giờ chúng ta đã biết Sheringham đã gặp ai ”
“Này, Chris. Cậu có thấy Morris đâu không?”
Wu đột ngột xuất hiện mà không có một tiếng bước chân nào, khiến Juliet giật mình.
“Xin lỗi đã làm mọi người vất ngừ. Vậy, Chris?”
“Không… Thực ra bọn tôi cũng đang tìm kiếm cậu ta.”
“Ra vậy, tôi phải lục tung cả cái nơi này lên để tìm cậu ta đây”
Sau đó, Ann bước vào. Liệu có phải cô ấy cảm thấy rõ ràng dang có vấn đề gì đó khi thấy bộ hạ của mình tự nhiên tập hợp lại một chổ không?
“Có vấn đề gì sao?”
“Đại tỷ. Chuyện là…”
Sau khi nghe Wu thì thầm giải thích, cô ta gật đầu
“Tôi hiểu rồi. Có vẻ cậu ta khó mà trốn đi xa được đâu, tôi sẽ lục soát bên trong, hai cậu lo phần bên ngoài đi”
“Đã rõ”
Wu và Chris đồng thanh rồi chạy ra phía lối vào.
“Chúng ta cũng giúp họ đi, Rikka”
Juliet nói rồi cũng vội vàng theo sau hai người đó.
Tôi đi theo Wǔ và những người khác ra ngoài và đến một nơi… thành thật mà nói thì giống như một khu rừng nhiệt đới hơn là một cái sân. Tôi không biết rằng Kogetsukan thậm chí còn có một thứ như thế này trên hòn đảo.
“Chổ này bọn tôi không chăm sóc với tỉa tót thường xuyên nên giờ nó không khác gì rừng rậm cả”
“Rậm rạp thế này thì rõ đây là một nơi trốn hàn hảo. "
“Cái này tôi không dám chắc…”
Đột nhiên, bụi cây rung chuyển, và một số con thú lao ra. Bây giờ nhận ra chúng là một bầy sói hoang dã, chúng gầm gừ đe dọa khi từ từ bao vây chúng tôi.
“Đặc biệt là khi đám của nợ nguy hiểm này vẫn còn chạy lon ton xung quanh đây. Tốt hơn chúng ta nên đuổi chúng đi, Chris. ”
“Vâng”
Kỹ năng chiến đấu của Wu và Chris đúng là tuyệt vời. Ở Chaldea, có một số Servant là những võ sĩ điêu luyện, nhưng ngay cả khi so sánh với họ thì hai người này cũng có thể xem là không phải dạng tầm thường. Họ vừa có thể dễ dàng đẩy lùi được bầy sói vừa phải bảo vệ chúng tôi mà không nhận phải bất kỳ thương tích lớn nào
"Haaah!"
Con sói bị Chris tung một cú đá chí mạng khiến nó văng ra xa rồi ngã thẳng xuống đất. Dù nó có thể dễ dàng đứng lên trở lại nhưng rõ là phần nào bắt đầu sợ hãi trước đối thủ của mình
“Wow hai người có thể xứ lý đám soi hung dữ này không khác gì đang doạ nạt đám cún con cả”
Khi Juliet đang nói điều này, Wu lập tức tung một cước về phía đám sói. Tôi cứ tưởng anh ta sẽ đá cho chúng bay xa vài dăm nhưng có vẻ đây chỉ là đòn gió
“Cú tiếp tiếp theo sẽ cho mày vẹo mõm đấy”
Có vẻ bọn sói cũng hiểu những gì anh ta nói mà cũng phần nào mất hẳn ý chí chiến đấu và cụp đuôi bỏ chay. Xem ra thì rõ ràng những người này không phải chỉ là nhân viên vệ sĩ của một công ty tầm thường
“Bên tôi xong rồi”
“Tôi cũng thế, nhưng mà vẫn chả thấy tên công tử bột đó đâu cả”
Hai người họ đi sâu trong bụi cỏ để tìm Morris, nhưng cuối cùng đã bỏ cuộc khi cả hai không tìm thấy dấu hiệu của cậu ta.
“Ở đây chỉ toàn thú hoang thôi, xem ra cậu ta không có ở đây đâu”
“Đúng là đây có thể là một nơi lẫn trốn hoàn hảo nhưng chắc chắn nó không hề phù hợp với đám cậu ấm cô chiêu vốn ăn sung mực sướng. Tất nhiên cậu ta cũng có thể dám làm như vậy lắm chứ nhưng có khi chỉ đủ sức làm mồi cho đám sói đói kia thôi”
“Làm ơn đừng nói mấy thứ đang sợ được không?”
Juliet gãi và nắm chặt cánh tay mình. Trò đùa của Wu có thể quá rùng rợn để cô ấy có thể tự tưởng tượng ra.
“Xin tiểu thư đừng lo, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cậu Morris bị tấn công cả”
“Nếu cậu ta không ở đây thì chỉ có thể ở ngoài bãi biển thôi…Tuy nhiên, triều cường ở đó rất dữ và lại còn xa đất liền nữa, đây không phải là thứ mà một tay mơ trong việc bơi lội có thể trốn thoát được. Dù sao thì có vẻ tìm ngoài này không thu được gì cả”
Mọi người đều đồng tình với Wu rồi quay vào trong
Khi nhóm tìm kiếm biến mất khỏi khu rừng, một bóng người đơn độc bò ra khỏi bãi cỏ.
“Cuối cùng chúng cũng rời đi…”
Người đó lẩm bảm một mình nhưng có vẻ họ không hề chú ý do đã đi quá xa, lúc này xung quanh chỉ còn mấy con sói
“Dù sao thì cũng không thể xem thường đám vệ sĩ này. Đúng là người được cử đến từ công ty đó có khác”
Người đàn ông lao qua bụi cây, đi ngược hướng với hướng của Wu và những người khác và biến mất một lần nữa vào rừng xanh.
Khi chúng tôi vào lại biệt thự, người đầu tiên chào đón tất cả chúng tôi là Harriet.
“Ồ, Juliet, chào mừng chị trở lại. Có tìm được không?"
“Chị e là không. Bọn chị không tìm ra bất kỳ dấu hiệu nào của tên đó cả”
“Dù sao em cũng chả quan tâm lắm. Với lại tóc chị bị dính đầy lá cây kìa, hãy mau đi tắm đi”
“Vậy sao?”
Nghe Harriet nói vậy, Juliet đưa tay vuốt tóc, nhưng sự lo lắng của cô bị cắt ngang bởi âm thanh gần như vỡ tan của một chiếc cốc thuỷ tinh đập xuống bàn. Lập tức quay sang hướng của âm thanh, chúng tôi thấy Aaron đang nhanh chóng tiến đến
“Morris đâu rồi? Mấy người có tìm thấy nó không?”
Lời nói của ông ta chủ yếu nhắm vào những người của Công ty Marble nhưng với tư cách là một người giúp họ tìm kiếm, tôi không thể không cảm thấy khó chịu trước những lời đó.
“Anh à, em thấy anh hơi say rồi đó…”
Dorothy đặt tay mình lên tay Aaron với vẻ lo lắng.
“Cô câm mồm đi. Làm sao tôi có thể chịu được chuyện này này nếu không có rượu chứ. Thật không thể tin được Morris lại biến mất…”
Ann bước vào, nhìn thấy cấp dưới của mình đang băn khoăn không biết làm thế nào để trấn an Aaron.
“Ưu tiên hàng đầu của chúng tôi là giữ an toàn cho tất cả các vị, vì vậy tôi e rằng chúng tôi không còn đủ nhân lực cho việc tìm kiếm Morris.”
“Này, cô ăn nói cho đàng hoàng vào! Nó là người thừa kế của ta đấy”
Aaron lập tức vơ lấy chai rượu rồi rót ly nữa. Khi đặt chai rượu xuống, Laurie kéo mạnh tay áo ông ta.
“Bố à, tại sao anh Morris lại mất tích vậy?”
“Thôi nào, trật tự đi con”
Dorothy chạy đến bên Laurie, kéo cô bé ra khỏi Aaron bằng một cái ôm. Ngay cả khi Aaron không định giận cá chém thớt hay gì đó tương tự, thì cô ấy chắc hẳn đã quyết định tốt nhất là không nên chọc tức ông ta.
Nhưng chừng đó là chưa đủ để Lảuie chịu ngậm miệng
“Có vẻ vì chính anh ấy đã giết ông thám tử không?”
Không khí vốn đã căng thẳng trong phòng bỗng trở nên khó thở tột dộ.
Aaron đặt ly rượu xuống và trừng mắt nhìn Laurie.
“Con không được nói như thế”
Dorothy bảo ban con gái mình một giọng điệu trìu mến, nhưng Laurie lại phồng má lên vì thất vọng.
“Nhưng chính mắt con đã thấy anh ấy đi ra phòng ông thám tử đêm hôm trước mà”
“Con chỉ nằm mơ thôi đúng không, Laurie. Lúc đó cả hai mẹ con mình đều đang ngủ mà”
Thay vì hỏi Laurie, có vẻ như cô ấy đang có vẻ khiến mọi người xung quanh bỏ qua chuyện này. Tuy nhiên, Laurie bé nhỏ còn quá ngây thơ để hiểu điều đó
“Thật ra lúc đó con từ nhiên thức dậy rồi đi ra goài. Lúc đó con đã vô tình thấy anh ấy di ra từ chổ ông thám tử”
Một câu chuyện được kể một cách nghiêm túc không giấu diếm và nhất là từ một đứa trẻ thì lại càng không thể không tin. Ngay cả Adamska*người luôn luôn bị Aaron át vía cho đến bây giờ, cuối cùng cũng đổ một ánh mắt nghi ngờ về phía ông ta.
“Này, bộ ông anh thật sự tin lời của một đứa nhỏ sao?”
“Bản thân chúng tôi không muốn tin vào điều đó, Aaron. Nhưng… tôi từ hỏi con bé có được lợi gì để mà phải nói dối chúng ta không? ”
"Ngay cả khi nó nhìn thấy thằng nhóc đi ra khỏi phòng thì đó chưa chắc đã là bằng chứng Morris đã giết Sheringham!"- Aaron hét lên, đập tay xuống bàn
“Bình tĩnh đi anh”
Aaron phần nào hạ nhiệt trước những lời vợ nói, gục đầu xuống xấu hổ vì sự bộc phát của mình.
“…Có vẻ như ta đã để cảm xúc của mình đi quá xa. Ta xin lỗi vì để mọi người đã phải nhìn thấy điều đó. "
“Không sao đâu, chúng tôi đều thông cảm được mà”
“Chúng tôi có thể không thể nói chắc chắn liệu Morris có phải là thủ phạm không, nhưng dù sao đi nữa thì lúc này nó đã trốn đi đâu đó là điều không thể bàn cãi. Nếu cứ tiếp tục thé này thì hậu quả đối với nhà Goldie có thể rất khủng khiếp và có khả năng việc liện kết của hai nhà sẽ bị hoãn lại"
“Tôi cũng hy vọng mọi thứ sẽ không đến mức đó”
“Đã đến nước này thì ta đành phải thú nhận một điều. Ngay cả vợ ta, Dorothy, cũng không biết về điều này ”
Đôi mắt vốn đã to của Dorothy thậm chí còn mở rộng hơn. Có vẻ như chính cô ta cũng bất ngờ.
“Anh đang nói cái gì vậy, Aaron?”
“Ta đã hy vọng bí mất này có thể theo mình xuống mồ, nhưng có vẻ như sự đòi không cho phép điều đó xảy ra. Sự thật là… Ta là cha của Chris. ”
“Huh!?”
"Ngài Aaron!? ”
Dorothy và Chris đều ngạc nhiên thốt lên.
“Chris…cậu ngạc nhiên như vậy thì xem ra có vẻ công ty vẫn chưa bao giờ chói chuyện này cho cậu nhỉ?”
Ann chỉ nhìn Chris trong im lặng. Từ phản ứng của cô ta thì dường như biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô ấy không có ý định ngăn Aaron nói tiếp
“Bản thân ta đã có một thời tuổi trẻ máu lửa, bất cần và nông nổi. Dù nó cũng đã được kiềm chế phần nào khi ta kết hôn tuy nhiên đôi lúc ta vẫn có thói quen…qua đêm với những người phụ nữ vô tình lọt vào mắt xanh của mình. Và đó là cách con được sinh ra, Chris. Nhưng mà lúc đó ta và vợ cũ của mình đã có một đứa con trai là Morris và nếu chuyện này vỡ lỡ ra thì sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của gia tộc. Chính vị thế ta mới đưa con cho công ty Marble nuôi dạy, tất nhiên ta vẫn phải có trách nhiệm trả tiền cho việc nuôi dạy đó”
“Không ai nói tôi biết về chuyện đó cả”
Chris đã mất rất nhiều thời gian để chấp nhận mình là một người không cha không mẹ và công tay anh ta làm việc chính là gia đỉnh của bản thân. Nhưng giờ đây thì anh ta cũng gần như bối rối và run rẩy tước sự thùa nhận đột ngột của cha mình.
“Tất nhiên, Morris vẫn là người danh chính ngôn thuận kế thừa gia tộc. Nhưng với tư cách là người đứng đầu hiện tại gia tộc Goldie, ta phải luôn làm những gì cần thiết cho vinh quang tăm năm của gia tộc mình ”
“Gượm đã…đừng nói là ngài muốn chúng tôi ngoan ngoãn giao Chris cho ngài đấy nhá”
Wu lập tức chen ngang, thậm chí không cố gắng giấu sự bất mãn của mình
“Nếu đúng thì sao nào…Nếu mà nói người có trách nhiệm lớn nhất cho cái chết của Sheringham và sự mất tích của Morris thì đó chính là công ty Marble của các người đó”
“Ổng nói đúng đấy. Dù sao cùng may Chris chỉ là người học việc nên chúng ta vẫn có thể đưa cậu ấy cho ông ta”
“Cái gì?”
Wu lập tức phản bác lại
“Đại tỷ à, sau chừng đó thời gian chúng ta huấn luyện cậu ấy mà chị còn bào cậu ta là ngườ học việc sao? Chưa kể bản thân chị cũng rất quý —”
“Đủ rồi, Wu”
Thấy Ann có vẻ kiên quyết với lựa chọn của mình, Wu cũng chỉ đành bất lực nghe theo
“Dù sao thì quân tử nhất ngôn, một khi đại tỷ đã quyết thì khó ai lay chuyển được. Rồi, em hiểu rồi, chúng ta chốt kèo như vậy đi”
Wu lạnh lùng nói rồi tiến đến vỗ vai Chris.
“Có vẻ như hôm nay cậu rất đỏ đấy, Chris. Kể từ giờ cậu sẽ là người thừa kế tương lai của gia tộc Goldie rồi. ”
Bất chấp những lời của bạn mình, Chris vẫn tỏ ra không thoải mái. Anh ấy có lẽ vẫn đang cố sắp xếp những suy nghĩ của trong đầu mình sau khi được tiết lộ một bí mật từ trên trời rơi xuống này. Aaron, phớt lờ sự khó chịu của Chris, tiếp tục cuộc trò chuyện
“Đương nhiên, tôi sẽ rất vui khi được bù đắp tổn thất cho mấy người. Rốt cuộc, tôi muốn giữ mối quan hệ tốt với Công ty Marble. ”
"Tôi hiểu. Hiện tại, Chris không còn là người cửa Công ty Marble— ”
“Đợi đã, Ann”
Một tiếng hét lớn phá vỡ bầu không khi buồn bã
“Em biết bản thân không có khả năng yêu cầu điều này, nhưng làm ơn, hãy để em hoàn thành công việc của mình ở đây trước. Đó là điều ít nhất em có thể làm để trả lại ơn nuôi dưỡng của công ty. "
Ann nhìn vào mắt Chris một lúc. Sau đó nhượng bộ nói
"Tốt lắm. Tôi sẽ tiếp tục đối xử với cậu như người của Công ty Marble cho đến khi chúng ta rời khỏi hòn đảo này. "
Chris trông nhẹ nhõm trước sự chấp nhận của Ann, trái ngược với vẻ mặt cay đắng của Aaron.
“Ta không cho phép người người kế vị của mình được đối xử như một người hầu tầm thường—”
Ann liếc nhìn Aaron với đôi mắt lạnh lùng. Không cần lên tiếng, rõ ràng rằng bất cứ điều gì khác ngoài thỏa thuận là không được phép lựa chọn.
“… Không, đừng bận tâm. Dù sao con cùng phải trả ơn bao năm nuôi dưỡng của công ty, đó là một biểu hiện cùa quý ông. Tôi sẽ cho phép nó một lần nữa. "
“Cảm ơn mọi người đã hiểu cho tôi”
Chris sau đó quay sang Ann, cúi đầu thật sâu.
“Đại tỷ…Cảm ơn những gì chị đã làm cho em, đời này kiếp này em sẽ mãi không quên”
Ann không trả lời, chỉ nhìn Chris một lần nữa. Tôi không thể tưởng tượng được những cảm xúc rối loạn bên trong cô ta khi phải buông bỏ cậu bé mà mình đã nuôi dưỡng trong nhiều năm. Cô ấy không thể hiện điều đó trên khuôn mặt của mình, nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy đang đau buồn theo cách riêng của mình.
Hawthorne bất ngờ xen vào cuộc trò chuyện, chất vấn với giọng lo lắng
"Khon đã. Nếu Chris trở thành con trưởng gia tộc Goldie, thì điều đó có nghĩa là… ”
“Đúng vậy, thay vào đó Juliet sẽ đính hôn với Chris. Điều đó sẽ giúp hoàn thành mục tiêu chung của chúng ta, ”-Aaron mạnh miệng tuyên bố
Mặt khác, Juliet hoàn toàn không nói nên lời.
"Cái-"
“Sao con bất ngờ vậy? Theo một khía cạnh nào đó thì mọi thứ vẫn tốt mà. Con nên vui về điều đó”
Eva an ủi Juliet bằng một nụ cười.
Chris cũng đến gần, cúi chào cô ấy
“Thưa tiểu thư Juliet, tôi biết mình vẫn còn nhiều thứ cần phải học nhưng hy vọng cô có thể tin tưởng và cho tôi thời gian”
“Ồ, ờ… được rồi. Điều đó… có vẻ… ”
Giọng Juliet dao động đáp lại.
“Đừng quá quỵ luỵ như vậy đâu, Chris. Con không cần phải lo lắng về những gì người khác nghĩ về mình bây giờ. Giờ con là người đứng đầu tương lai gia tộc Goldie— không, một ngày nào đó sẽ là cả Goldie và Violet! Hahahaha! ”
Mặc dù được cho là một dịp vui, nhưng tiếng cười khàn khàn của Aaron không làm gì khác ngoài việc tôi khó chịu.
Bữa tối hôm nay thậm chí còn ngon hơn hôm qua, có lẽ vì tâm trạng tốt của mọi người khi trò chuyện về đồ ăn đã ảnh hưởng đến tôi.
“Thật là một bữa tối ngon miệng làm sao, có vẻ như hôm nay tôi ăn hơi nhiều nhỉ? Chắc phải uống vài viên thuộc hỗ trợ tiêu hoá thôi”
Hawthorne vừa nói vừa lục túi.
“Haah…”-Juliet thở dài bên cạnh ông ấy.
“Cô cùng cảm thấy khó chịu sao?....Có cần uống thuốc hỗ trợ tiêu hoá không?”
“Không, tôi không sao. Đây không phải vấn đề liên quan đế tiêu hoa”
Juliet trả lời ngắn gọn, nhưng Hawthorne dường như vẫn hiểu được ý của cô ấy.
“À phải rồi, chắc là cô đang suy nghĩ đến chuyện hôn ước sao. Nhưng tôi dám chắc rằng đây là một sự may mắn. Tôi thấy cô thà kết hôn với Chris hơn là Morris. Cậu có nghĩ vậy không, Rikka?"
Tôi gật đầu đồng ý và nhìn Juliet, nhưng vẻ mặt cô ấy ngày càng tức giận.
“Cậu nghiêm túc đó hả?”
Nghĩ lại thì có vẻ tôi đã vô tình đồng ý với thứ không nên đồng ý rồi, coi bộ Hawthorne và tôi vừa dẫm phải một quả mìn bên trong trái tim của Juliet.
“Tại sao mấy người đều hài lòng về chuyện này? Chuyện gì xảy ra với hai người vậy!?"
Juliet bắt đầu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi lập tức rời khỏi phòng. Đó có lẽ là một dấu hiệu cho thấy cô ấy không muốn bị theo dõi.
“Đi đâu vậy, Juliet?”
“Tôi về phòng ngủ đây”
Juliet vừa nói vừa nhanh chóng rời đi.
“Trời ạ, sống đến cái tuổi này rồi mà tôi vẫn không thể hiểu được phụ nữ”
Không, tôi nghĩ vấn đề không phải ở cô ấy mà là do ông đó, Hawthorne…
“Dù sao thì tôi đã nói điều không nên nói rồi. Có lẽ phải đi xin lôi cô ấy càng sớm càng tốt”
Hawthorne đứng dậy và chạy theo cô nàng
Nếu cô ấy đã về phòng… Vậy thì tôi cũng nên quay lại phòng của mình, và về Chaldea bàn bạc thêm. Khi tôi chuẩn bị thực hiện ý nghĩ đó, tôi nhận ra Harriet đang quan sát mình từ xa.
“Ah, Rikka!”
Tên tôi đã được nêu lên nghĩa là tôi không thể bỏ qua cô ấy. Trên thực tế, tôi có lẽ thậm chí sẽ mất điểm với Juliet nếu làm vậy. Không biết chính xác làm thế nào để tương tác với Harriet, tôi chỉ đơn giản là đi đến chỗ cô ấy theo cuộc gọi của cô ấy.
“Hehe, em đã nghe hết mọi chuyện rồi. Mối quan hệ của hai người chắc chắn không hề bình thường ha"
Tôi hoảng sợ lắc đầu. Harriet hẳn đã thực sự đã hiểu lầm chuyện đang xảy ra.
“Anh không cần phải chống chế đâu. Rốt cuộc thì không sớm thì muộ anh rồi sẽ làm Juliet buồn. Với lại anh thật sự quá coi nhẹ cảm xúc của Juliet đấy. "
Tôi không biết phải phản ứng thế nào, vì vậy tôi chỉ gật đầu với cô ấy.
“Chà, em chắc chắn Chris sẽ là một người chồng tuyệt vời. Juliet cũng biết điều đó. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy… Một lần nữa, em nghĩ sự ngây thơ hồn nhiên đến ngốc ngếch đó của anh đã làm rung động trái tim chị ấy ngay từ đầu. ”
Kể từ khi đến Kogetsukan, tôi đã cố gắng giữ mối quan hệ giữa tôi và Juliet chỉ là bạn bè. Nhưng nếu đó không phải là điều cô ấy muốn… thì có lẽ tôi đã làm sai điều gì đó trong suốt thời gian qua, giống như những gì vừa xảy ra.
“Anh có biết là chị ấy không còn người bạn nữa không? Đúng hơn thì anh là người bạn duy nhất mà chị ấy có thể dựa vào”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Tôi không thể tin rằng một cô gái quyến rũ như Juliet lại không có bạn bè nào khác.
“Anh thật sự không để ý sao. Bộ anh không bị một số người tiếp cận ở trường đại học và yêu cầu phải tránh xa bọn em sao? Phải, gia tộc Violet đúng là rất nổi tiêng nhưng cũng cực kỳ lắm tai tiếng. Không ai bảo với anh việc giao du với đám con gái nhà Violet sẽ khiến cho cuộc sống của anh nát như tương saol? Những lời độc địa như thế dù không biết từ đâu ra nhưng em không thể không nghi ngờ gia tộc Goldie đã đứng sau nó. Họ cố tình làm vậy để cô lập bọn em, một nước đi rẻ tiền."
Thật là một điều tồi tệ … Nhưng khi bị đe dọa bởi những tên côn đồ như Morris, một người bình thường có thể sẽ sợ hãi và giữ giữ khoảng cách.
“Nhưng không có nghĩa những tin đồ đó hoàn toàn là thất thiệt. Đôi khi không thể không dùng đến nghệ thuật hắc ám để có thể nắm được quyền lực, giữ cho vinh quang trăm năm cua gia tộc được duy trì từ đời này sang đời khác. Nhưng gì gia tộc em có được ngày hôm nay là máu, là mồ hôi, là nước mắt qua bao nhiêu thế hệ…thậm chí có người đã ngã xuống vì điều đó. Sinh ra trong một gia đình như vậy, cả em, Cain hay Juliet đều phải tự học cách quen điều đó nhưng với Juliet thì điều này thật sự rất khó. Chính vì gia tộc quá ‘nổi tiếng’ mà bất cứ ai tiếp cận chị ấy vì sắc đẹp trời ban hay vì khối tài sản kếch xù đều bị doạ cho cho chạy mất dép. Tất nhiên, Juliet cũng biết về danh tiếng của gia tộc mình trong mắt người khác, vì vậy chị ấy hiểm khi những người mà thật sự có thể coi là bạn bè thật sự. Có thể anh nghĩ điều đó thật dễ dàng nhưng sự thật nó chỉ khiến cho mọi thứ tệ hơn mà thôi, nó ám ảnh chị ấy đến trong từng giấc ngủ, nhiều đêm chị ấy chỉ biết khóc vì bất lực, vì uất hận bản thân không thể làm được gì. Nhưng anh vẫn tiếp cận và làm bạn với chị ấy bất chấp mọi dư luận trái chiều, nhờ đó mà chị ấy phần nào có thể bớt căng thẳng hơn. Em thật sự cũng rất biết ơn về điều đó”
Rikka Fujimahr… cái tên thực sự là một kẻ kỳ quặc… hoặc cũng có thể xem là một con người dũng cảm…
“Dù sao thì với chị ấy anh là một sự tồn tại vô cùng quan trọng, vậy nên mong anh hãy sẽ ở bên cạnh chị của em khi còn có thể”
Tôi mơ hồ gật đầu với cô ấy. Tôi chắc chắn Rikka sẽ đồng ý, nhưng tôi không cảm thấy thoải mái khi nói ra những cảm xúc sâu sắc hơn của Rikka.
"Chà, chúc ngủ ngon, quý ngài bạn trai."
Sau khi chia tay Harriet, tôi vội vã về phòng và bò lên giường trước khi có thể bị ai khác ngăn cản.
4
Ở một nơi nào đó trong một căn phòng tối của ngôi biệt thự, một người đang ngồi bó gối.
Thật tuyệt khi là một đứa trẻ… Khôi ai nổi giận với những hành động của mình, cũng không ai để ý đến mình. Nhưng cái hay nhất… là không ai nghi ngờ cả.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Ai đó đang ở đây… Ngay lập tức, ánh sáng chiếu sáng cả căn phòng.
Dorothy nói với vẻ mặt lo lắng
“Con đây rồi, Laurie! Đầu tiên con lại lẻn ra khỏi giường, và bây giờ lại trốn trong căn phòng tối đen như mực này! Còn cả Cain nữa.”
Laurie và Cain ôm gối trong góc nhìn nhau
“Oh, mẹ. Có vẻ chúng ta bị phát hiện rồi. anh Cain à”
“Ừ, có vẻ vậy”
Laurie nhanh chóng đứng dậy và chạy đến chỗ Dorothy, cố gắng xoa dịu cơn giận của cô ấy bằng một cái ôm.
“Ôi Laurie, mẹ đã rất lo lắng khi không thấy con ở đâu sau khi tỉnh dậy. Nếu con muốn chơi trốn tìm thì phải nói cho mẹ một tiếng chứ ”
“Nhưng mẹ toàn bắt con đi ngủ sớm. Con vẫn còn muốn chơi tiếp”
“Xin lỗi, Laurie, nhưng trò chơi sẽ kết thúc khi em được tìm thấy. Chúng ta sẽ chơi tiếp vào ngày mai! ”
Dorothy nở một nụ cười với Cain khi cậu thuyết phục con của cô ấy chịu ngừng lại
“… Cảm ơn, Cain. Morris không bao giờ chơi với con bé như thế này. Có lẽ nó rất hạnh phúc khi có một người anh trai mới. "
“Hehehehe, cháu cũng thích làm anh lắm! Các chị gái của cháu… quá trưởng thành chăng? ”
Dorothy bắt đầu tỏ vẻ chút hào cảm với cậu ấy
“Cô cùng có thể cảm thấy được điều đó. Được rồi, muộn rồi. Đến giờ đi ngủ rồi. ”
"Kaaay. "
“Được rồi, có lẽ mình cũng nên đi ngủ thôi. Công tác ở đâu nhỉ… ”
Khi họ chia tay nhau, căn phòng bây giờ lại tối om, người đó lại thầm nghĩ
Yup, mình thích làm một đứa trẻ. Không ai nghi ngờ trẻ con cả
5
"Thật sao!? Juliet và Chris !?”
Quay trở lại Chaldea một lần nữa, tôi giải thích mọi thứ diễn ra, điều đó khiến Mash phấn khích hơn bao giờ hết.
"Vậy là công chúa xinh đẹp của chúng ta không cần phải lấy một tên lưu manh vũ phu mà giờ là một anh chàng bạch mã hoàng tử à ... Tôi cho rằng nó thực sự là một kết thúc có hậu, nhưng về mặt tường thuật thì có vẻ như ... thiếu sót"
Holmes nói như một nhà phê bình chuyên nghiệp.’
“Nhưng mà tôi thấy như vậy cùng tốt mà, thật mừng cho Juliet”
Ngay sau khi nói vậy, một nét mặt buồn bã hiện lên trên khuôn mặt Mash, có lẽ đang nhớ lại phần còn lại của tình huống xung quanh Juliet.
“Nhưng mà… Em đoán đây không thực sự là lúc để nói những điều như vậy, phải không… Sheringham bị sát hại và Morris mất tích…”
“Hiện tại có Morris ở đâu cũng không quan trọng vì dù sao cũng chưa có thêm manh mối gì. Có nhiều vấn đề quan trọng hơn cần thảo luận.”
"Đúng thế. Cụ thể việc tiết lộ bất ngờ về người thừa kế mới của gia đình Goldie có thể khiến cậu ta trở thành mục tiêu mới”-Moriarty cắt ngang.
Mash vốn đã đau buồn lại càng đau buồn hơn.
“Không lẽ ông nghĩ rằng tính mạng của Chris cũng đang gặp nguy hiểm phải không?”
Holmes bật cười khi Mash hỏi một câu hỏi như vậy.
“Nếu mục tiêu của thủ phạm là ngăn cản hai gia đình liên kết với nhau, thì rất có thể hắn cũng nhúng tay vào vụ mất tích của Morris. Nếu đúng như vậy, tiết lộ về Chris xem ra nằm ngoài kế hoạch ban đầu. Như vậy, hắn có thể phải dùng đến vũ lực một lần nữa. "
“Một biến số bất ngờ nhỉ. Hết sự xuất hiện đột ngột của thám tử rồi lại đến cậu chuyện về nguồn gốc của Chris, có vẻ như may mắn đang chống lại tên tội phạm thân yêu của chúng ta. Tưởng nhưa đã loại bỏ người thừa kế duy nhất của gia tộc Goldie thì lại có một người khác xuất hiện."
“Nếu thủ phạm sẽ ra tay vào lúc khác thì gần như chắc chắn nó sẽ xảy ra vào ban đêm. Rốt cuộc, kẻ đó sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Tôi nghĩ hắn sẽ truy lùng Chris hoặc Juliet. "
Juliet có thể sẽ chết !? Tôi phải quay lại đó ngay bây giờ và ngăn mọi thứ lại! Phá án thì lúc nào cũng có thể phá nhưng mạng người nguy cấp thì không thể nào chần chừ được. Và tôi biết Rikka Fujimahr sẽ không muốn sống trong một thế giới mà không có Juliet ở đó! Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy mình cần phải quay lại Kogetsukan. Nhưng gần đây tôi ngủ rất nhiều, tôi không cảm thấy buồn ngủ một chút nào. Tôi biết lựa chọn khác duy nhất mà tôi còn lại. Tôi đứng dậy khỏi giường và bắt đầu húc đầu vào bức tường gần nhất. Miễn là tôi có thể làm cho mình ngất xỉu, tôi có thể quay lại đó ngay bây giờ.
“Dừng lại, Senpai! Cứ thế này anh sẽ bị thương mất!"
“Bình tĩnh, Fujimaru. Ngay cả khi cậu đập đầu vào tường như vậy, không có gì đảm bảo rằng cậu sẽ thức dậy tại Kogetsukan ngay lập tức.”
Sau khi đập đầu vào tường vài lần, Holmes nhanh chóng giải thích với tôi. Anh ta không sai, và nếu tôi không thức dậy ở đó ngay lập tức sau khi hành hạ bản thân thế này thì rõ ràng chỉ là đổ công vô ích.
“Dù thế nào đi nữa, cậu cần phải rèn luyện bản thân mình trước bất cứ thảm kịch nào có thể xảy ra tiếp theo, nếu muốn phá án thì cần phải có thần kinh thép. Tuy nhiên tôi hy vọng là tốt nhất nếu không có thêm bi kịch nào nữa… ”
Sau khi mọi người hết lòng khuyên bảo, tôi đã dành một lúc lâu chỉ để đơn giản nhìn lên trần phòng của mình, cố gắng không nghĩ về điều đó. Sau một thời gian, bằng cách nào đó, tôi lại chìm vào giấc ngủ của mình mà không hề hay biết.