— ◇ — ◇ — ◇ — ◇ —
Trans: Skadance.
Edit: Skadance.
— ◇ — ◇ — ◇ — ◇ —
Sau bữa ăn, tôi cùng bố ngồi ngoài vườn ngắm nhìn trời đêm.
「Còn tìm được việc làm chưa?」
「Có ba việc có thể chọn. Con sẽ kiểm tra chúng vào ngày mai.」
「Và, tại sao con lại tìm việc bán thời gian?」
「Sẽ có một sự kiện vào cuối tháng tại Ngôi làng Định mệnh và con muốn có tiền để dành cho việc đó.」
Tôi cảm thấy bất ngờ khi bản thân có thể nói chuyện với bố một cách bình thường. Cứ như thể từ ngữ tự chạy ra khỏi miệng vậy.
「Vậy là ngày mai nhỉ?」
Bố có tin tôi không?
Tôi có nghe rõ không nhỉ?
「Con vấp phải vấn đề nào không?」
「Không, con nghĩ mình sẽ cố hết sức dù cho đó có là công việc gì, nhưng phục vụ khách hàng là không thể đối với con. Vậy nên, cửa hàng tiện lợi không dành cho con. Do vậy, thay vào đó thì con đang tìm kiếm mấy công việc tay chân. Để xem thử có tìm được cái nào không đã.」
「Vậy à. Nếu thực sự quan tâm, thì con có thể nhờ người khác giúp đỡ mà?」
Tôi rất biết ơn. Nhưng nếu tôi lại dựa dẫm ai đó để rồi thất bại, việc đó sẽ chỉ khiến bố tôi thất vọng thêm lần nữa mà thôi…
「Yoshio, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bố vẫn là bố của con. Không có gì đáng xấu hổ khi một đứa trẻ dựa dẫm vào cha của mình. Dựa dẫm và nuông chiều là hai thứ khác nhau. Con nên tận dụng mọi thứ mình có thể, kể cả là phụ huynh.」
Tôi không chắc lắm, nhưng có vẻ là bố đang bảo tôi hãy dựa dẫm vào ông ấy.
Tôi mường tượng ra cảnh Lodis đang làm việc và trông coi con gái mình, trong khi con gái của anh ta, Carol thì đang cố gắng tự mình làm mọi việc. Hành vi của Lodis cho thấy anh ta muốn Carol trông cậy vào mình, thay vì tự bản thân cô bé làm việc.
Tình huống của Carol rất giống với tôi hiện tại.
「Bố nói đúng. Xin hãy giúp con.」
Đã bao nhiêu năm rồi tôi mới cúi đầu với bố như này?
「Chờ một chút.」
Bố đứng dậy đi vứt rác rồi quay về phòng khách.
Đây là cơ hội chạy trốn của tôi.
Không, tôi không thể phản bội lại sự kỳ vọng của bố thêm nữa. Nhịp tim tăng mạnh, áo thì dính vào da do tôi đang đổ mồ hôi.
Tôi thật sự buồn bực vì bản thân đã không làm việc.
「Yoshio, con có thể thay bộ quần áo thoải mái hơn không?」
Bố tôi, người đã làm xong việc của mình, hỏi tôi.
「Vâng, con có vào bộ quần áo thể.」
「Cũng được. Thay quần áo rồi đi ra ngoài nào.」
Có lẽ ông ấy đã tìm được công việc cho tôi.
「Aa, nhưng con chưa viết hồ sơ.」
「Không sao.」
Phỏng vấn ư? Cũng đáng để thử một lần.
Tôi trở về phòng và thay một bộ quần áo thể thao thoải mái hơn.
Tay tôi run rẩy. Tôi giận bản thân mình vì vẫn chưa thể sẵn sàng đối mặt với tình huống này.
Mong muốn thay đổi lúc tôi rơi lệ chả khác gì lời nói suông ư?
Liệu tôi đã sẵn sàng cho chuyện này chưa?
Khi tôi nhìn vào màn hình máy tính, Chem và Gamz đang kiểm tra hàng rào xung quanh hang động.
Carol đang ngủ, Laila đang kiểm tra thức ăn, Lodis thì đang xác nhận những công cụ bên trong hang động.
Họ đang tôn thờ một vị Thần không lao động.
Với tư cách là Thần Vận mệnh, tôi không thể buông thả như vậy được.
…… Cảm ơn. Nhờ mọi người mà tôi mới lấy được dũng khí.
Tôi lấy tay vỗ nhẹ vào má.
「Được rồi! Mọi người, Yoshio đi đây!」
Tôi hoàn tất việc thay quần áo áo và đóng cửa phòng lại.
Khi đi đến cửa chính thì bố đã đợi tôi ngoài xe rồi.
「Con quên hỏi mất, đó là loại công việc gì vậy?」
「Dọn dẹp. Có vẻ như họ đang thiếu người để dọn dẹp siêu thị. Có ai đó đã nghỉ việc, vậy nên đây là một thời điểm tốt.」
Vậy, nó là công việc dọn dẹp nhỉ? Tôi thường làm việc đó từ hồi đại học rồi. Tôi vẫn nhớ cách dùng máy hút bụi và những thiết bị dọn dẹp khác.
Chung tôi nhanh chóng tới một siêu thị nhỏ. Đèn vẫn còn sáng, dù cho đã hết giờ làm việc.
「Ồ, đến rồi à! Chú rất vui vì cháu đã tới đây. Chú nghe nói cháu cảm thấy chán nản rồi sống khép kín, nhưng trông cháu có vẻ ổn nhỉ?」
Chú ấy dùng tay vỗ vai tôi. Chú là một người đàn ông đẹp trai trong bộ quần áo lao động và trạc tuổi bố tôi.
Dường như chú ấy biết về tình trạng của tôi, việc này khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.
「Rất vui khi được gặp chú.」
「Bố sẽ để con lo phần còn lại.」
Bố nói vậy rồi đi về. Tôi lo lắng, lấy tay trái nắm tay phải.
Dù đã chuẩn bị rất nhiều cho việc này, nhưng tôi vẫn không thể bình tĩnh nổi.
「Cháu không cần phải lo lắng như thế. Chỉ cần làm những việc được giao thôi. Nếu có gì không hiểu hay xảy ra chuyện, thì cháu có thể hỏi chú hoặc hai người này. Sẽ có nhiều thứ cháu không biết, nên đừng ngần ngại đặt câu hỏi.」
Tôi phải kiếm vài đồng vì game… Nghĩ như này khiến tôi cảm thấy mình thật tệ hại.
「Vậy ra cậu là người mới. Cẩn thận xung quanh và đừng làm vỡ thứ gì đấy nhé.」
「Dừng lại đi.」
「Ồ, cậu khá cao đấy. Việc lau đèn huỳnh quang đối với cậu cũng đơn giản thôi nhỉ.」
Hai người, một nữ một nam, có vẻ như là nhân viên siêu thị tiếp cận tôi. Hình như họ trạc tuổi nhau, hoặc chỉ cách nhau tí tuổi. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy họ lớn tuổi hơn mình.
Họ có kỹ năng giao tiếp tốt, không giống như tôi.
Ở đây, tôi chỉ là một tên nghiệp dư. Tôi nên vứt bỏ niềm kiêu hãnh ngu ngốc của mình và thừa nhận sự yếu kém của bản thân. Tôi sẽ cố hết sức và không than thở. Giống như một Carol phải làm việc trong môi trường khắc nghiệt.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng hai người họ.
「Mong được hai người giúp đỡ.」
Tôi cúi đầu thật thấp.
◇
「Mai cháu có đến nữa không?」
「Vâng, cháu sẽ đến.」
「Ô, vậy thì tốt. Ừm, ngày mai cũng sẽ làm việc đến tận khuya như hôm nay… Vậy, chú sẽ đón cháu đúng thời điểm như hôm nay nhé.」
「Cảm ơn chú nhiều! Hẹn gặp lại chú vào ngày mai.」
「Không vấn đề gì. Hẹn mai gặp lại.」
Tôi xuống xe ở ngay trước cửa nhà mình và nhận những chỉ thị cho ngày mai.
Cả quản lý lẫn nhân viên đều tử tế và thân thiện. Nhờ vậy mà tôi có thể thoải mái làm việc.
Tôi nhận ra là, bản thân sợ làm việc vì đó là một trải nghiệm chưa từng trải qua, nhưng lúc làm thì cũng không có gì đặc biệt. Tôi nghĩ mọi người ai cũng làm được mà thôi.
Dù vậy, tôi lại tuyệt vọng tìm kiếm lý do để trốn tránh việc lao động… Tôi chỉ giỏi viện cớ mà thôi.
Nếu đã quan tâm đến làm việc thì thông tin đã có ở trên mạng rồi.
….. Tôi đã nhiều lần cố gắng thay đổi bản thân. Nhưng trái tim tôi chỉ thật sự chuyển biến sau cuộc gặp gỡ với Ngôi làng Định mệnh.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa và ra khỏi xe. Bây giờ đã là ba giờ đêm, chắc mọi người ngủ hết rồi.
Công việc tuy nhiên vất vả, nhưng phải thao tác nhiều, khiến tôi vã cả mồ hôi. Mồ hôi làm cho áo ướt sũng và dính chặt vào da tôi. Muốn nhanh đi tắm quá.
「Mình vận động cơ thể nhiều hơn dự đoán vì công việc dọn dẹp.」
Tôi được giao nhiệm vụ dọn dẹp bằng máy hút bụi, hút những rác thải như là sỏi.
Có vẻ như tôi đã hơi cố quá sức. Tay và đùi tôi như thể muốn rụng rời.
Sau khi dọn dẹp, tôi khuân vác đồ đạc và lau chùi dụng cụ.
Tôi không nghĩ là mình xuất sắc, nhưng cũng đủ hữu ích. Tôi dự định sẽ làm việc thật chăm chỉ như dân làng.
Khi đang đi về phía phòng tắm sau khi bật đèn phòng khách, thì tôi nhận thấy có thứ gì đó đang ở trên bàn ăn.
Trên bàn có cơm nắm, trứng và một tờ giấy.
「Con vất vả rồi… Chắc con đói lắm. Hãy ăn những thứ này đi.」
Mẹ tôi đang học thư pháp, lẽ ra bà phải viết rất đẹp nhưng có vẻ là đang vội. Trứng và cơm nắm thì hơi méo mó. Có phải là bà vừa chịu đựng cơn buồn ngủ vừa chuẩn bị thức ăn cho tôi hay không.
Tôi ngồi lên bàn và gỡ bao bọc thực phẩm ra khỏi bát đĩa.
Vẫn còn chút hơi ấm. Tôi cầm lấy một cái cơm nắm và ăn.
Hơi mặn, nhưng lại ngon hơn bữa tiệc nhỏ mà tôi ăn trước khi đi làm.
「Thật tuyệt khi được ăn sau khi đã làm việc vất vả.」
Sau khi ăn xong, tôi hít một hơi và đi về phía phòng tắm.
Sau khi cởi đồ vã bước vào phòng tắm, tôi cảm thấy không khí ấm áp xung quanh.
Thời tiết gần đây đang trở lạnh, nên việc phòng tắm bị lạnh cũng không lạ gì. Tuy nhiên, nó lại ấm như thể vừa có ai đó sử dụng xong.
Tôi mở nắp bồn tắm và thấy có nước nóng trong đấy. Tôi cho tay vào, nhiệt độ vừa chuẩn luôn.
「Có người đã từng ở đây… nước cũng rất sạch.」
Có phải mẹ tôi đã ở đây và làm đầy bồn tắm cho tôi không?
「Cảm ơn mẹ.」
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage