Mã Tu đã chết!
Vào giây phút tiếng súng vang lên, những người có mặt ở đây đều sửng sốt, không biết là ai đã phát ra tiếng thét chói tai, tất cả mọi người như chim sợ cành cong chạy tán loạn tứ phía.
Thế nhưng, không gian mật thất có hạn, có thể chạy trốn đến đâu được chứ?
Cuối cùng, bọn họ co rúc ở góc tường, ai nấy liều mạng chui vào sâu bên trong, chỉ sợ người gặp họa tiếp theo sẽ là mình.
Bởi vì Trần Nhiên là người cuối cùng úp mặt vào tường, anh đã nhanh chân chiếm vị trí thuận lợi, bị ép vào tận trong cùng góc tường.
Thấy gã to con muốn giơ súng lên, Lý Cường ở phía trước nhất kháng nghị:
- Các người ở Địa Phủ, lạm dụng tư hình, tôi tôi tôi muốn khiếu nại các người!
- Đúng đúng đúng, ông đã từng nói, chỉ cần bọn tôi thú nhận hành vi phạm tội lúc còn sống, là có thể lên Thiên Đường mà!
- Không lên Thiên Đường cũng được, nhưng không thể giết bọn tôi, lúc còn sống bọn tôi chưa làm chuyện xấu nào cả!
Càng nói càng kích động, quần chúng phẫn nộ, nhưng đáp lại bọn họ vẫn là bốn chữ kia:
- Ngươi đã nói dối.
- Ngươi đã nói dối.
- Ngươi đã nói dối.
Mỗi lần gã to con nổ súng, đều nói câu giống như vậy, từng cái xác ngã xuống, trong mắt những người còn sống tràn đầy vẻ tuyệt vọng và hoảng sợ.
Có những kẻ thừa dịp gã to con bắn người khác liền xông lên định cướp súng ngắn, nhưng ngay khi họ chạm vào gã, lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình đánh văng ra.
Có người quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, có người thú nhận hành vi phạm tội lúc còn sống, có người chửi bới, có người nước mắt rơi như mưa.
Tên đàn ông to con làm như không nghe thấy, gã như một cỗ máy giết chóc lạnh lẽo, khẩu súng ngắn kia tựa như tiếng chuông báo tử cướp đi từng sinh mệnh.
Người ta hay nói rằng, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ.
Đúng như Mặt Ngựa đã nói trước đó, những kẻ có thể tới nơi này, lúc còn sống đều chẳng phải là người tốt lành gì.
Bọn họ trốn được pháp luật của trần gian, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi sự phán xét của cõi âm.
Rất nhanh sau đó.
Trong mật thất, những người sống sót, chỉ còn lại gã to con, Đầu Trâu, Mặt Ngựa, Trần Nhiên, cô gái cùng với thanh niên từ đầu đến cuối chưa từng nói lời nào.
Gã to con quét mắt nhìn ba người, sau đó ánh mắt khóa chặt trên người Trần Nhiên, giơ tay lên, nòng súng nhắm ngay anh.
- Ngươi đã nói dối.
Cạch, kẹt đạn!
Và trong ánh mắt hoảng sợ của gã to con, khẩu súng ngắn mất kiểm soát rớt xuống đất.
Đầu Trâu, Mặt Ngựa, thanh niên, Trần Nhiên, bốn người đều trợn to mắt.
Gần như cùng một lúc, bọn họ như phát điên mà xông tới, muốn cướp lấy khẩu súng ngắn rơi trên đất.
Mặt Ngựa chạy nhanh nhất, ngay khi sắp chạm vào khẩu súng, lại bị một bàn tay như ngọc cướp đi trước.
Bạch Tu Từ nhặt súng ngắn lên, nhìn Mặt Ngựa đang lao tới, theo bản năng nổ súng.
Cạch, đạn lại bị kẹt.
Nhưng kỳ quái là, lần này súng ngắn không hề rơi xuống, vẫn nằm vững vàng trong tay cô.
Mặt Ngựa vì quán tính nên không dừng lại được, ngay khi sắp đâm sầm vào Bạch Tu Từ, đột nhiên bị một luồng sức mạnh vô hình đánh văng ra, bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào vách tường.
- Đưa súng cho ta!
Đầu Trâu vươn tay, trong mắt tràn đầy vẻ sốt ruột, hắn ta muốn cướp lấy, nhưng lại sợ cơ chế vận hành của súng ngắn đánh văng ra.
- Cô gái nhỏ à, xem ra ngươi chính là người mang thiên mệnh chỉnh đốn lại Địa Phủ, đưa khẩu súng cho Đầu Trâu đi, bọn ta sẽ tiến cử ngươi đi gặp Minh Đế.
Gã to con điều chỉnh lại biểu cảm, giả vờ vui vẻ nói.
- Đừng đưa cho kẻ này!
Trần Nhiên và thanh niên đồng thanh nói, hai người đều đi tới đứng sau lưng Bạch Tu Từ, cảnh giác nhìn về phía tổ ba người gã to con kia.
- Vậy tôi nên đưa súng cho ai?
Bạch Tu Từ quay sang nhìn về phía hai người Trần Nhiên, bộ dạng như không có chủ kiến.
- Đưa cho tôi!
- Đưa cho tôi!
Thấy cả Trần Nhiên và thanh niên đều muốn súng, Bạch Tu Từ thu lại biểu cảm nhát gan trên mặt, nhìn thoáng qua năm người mang những vẻ mặt khác nhau, cười gằn:
- Vậy nên, tại sao tôi phải đưa súng cho mấy người chứ?
Năm người thế này mới biết mình bị cô gái trêu, quả nhiên có thể tới nơi này, lúc còn sống đều chẳng phải người tốt lành gì.
Bạch Tu Từ nhìn về phía Trần Nhiên:
- Tôi không tin lời của bọn họ, hẳn là anh đã phát hiện ra điều gì đó.
- Ý cô là sao?
Trần Nhiên cau mày.
- Giả vờ? Lúc còn sống tôi từng làm việc ở trường cho người câm, nên hiểu đôi chút về khẩu hình miệng, vừa rồi anh nói ra ba chữ đường Hoàng Tuyền này, nhưng trong thực tế nguyên câu là: Người đằng trước, nói cho tôi biết, nơi này là đường Hoàng Tuyền.
- Trừ ba chữ đường Hoàng Tuyền ra, những chữ khác anh đều cố ý không phát ra âm thanh.
Câu này vừa dứt.
Trần Nhiên vẫn tương đối bình tĩnh, nhưng ánh mắt của tổ ba người gã to con khi nhìn về phía anh như muốn ăn thịt người.
- Nói đi, anh đã phát hiện điều gì rồi?
Đối mặt với lời chất vấn, Trần Nhiên móc ra bao thuốc từ trong túi, châm một điếu, hít sâu một hơi, rồi tuỳ tiện chỉ vào cái bàn mà gã to con dùng để đăng ký.
Ba chữ [Quỷ Môn Quan] dán trên tấm chắn phía trước bàn vô cùng nổi bật, nổi bật đến mức mọi người đều có thể nhìn thấy.
- Nơi đó, viết là Quỷ Môn Quan, mà người xếp hàng lại nói chỗ này là đường Hoàng Tuyền, đây không phải là trợn mắt nói xạo sao?
Anh lại chỉ về phía Đầu Trâu Mặt Ngựa:
- Lời của hai kẻ này có sơ hở, bọn họ có thể trực tiếp báo cho người mới đến biết, đây là nơi nào, nhưng lại cứ muốn vẽ vời thêm chuyện, bắt người ở đằng trước nói.
Nghe lời Trần Nhiên nói, Bạch Tu Từ liên tưởng đến câu mà gã to con luôn nói khi nổ súng, chợt hiểu ra, hơi không xác định dò hỏi:
- Ý của anh là, bọn họ đang cố dẫn dụ người xếp hàng nói dối?
- Ừm, hẳn là không được nói dối ở đây, bọn họ dẫn dụ người khác nói dối, sắp xếp khiến người thứ nhất nói dối với người thứ hai, người thứ hai nói dối với người thứ ba, cứ theo đà đó, người này nói với người kia, khiến toàn bộ người trong đội ngũ đều nói dối.
- Cho dù có cá lọt lưới, thì lúc tên to con kia đăng ký, việc dò hỏi người chưa nói dối có muốn lên Thiên Đường hay không, chính là lời dẫn dụ nói dối thứ hai.
Bạch Tu Từ gật đầu.
Vừa rồi, lúc đăng ký và tra hỏi, gã to con đã cố ý dẫn dụ người đối thoại thốt ra lời nói dối rằng, hành vi phạm tội lúc còn sống đều là do bị ép buộc.
Hơn nữa.
Việc gã mỗi lần nổ súng đều nói [Ngươi đã nói dối] càng có thể chứng minh cho suy luận của Trần Nhiên:
Trong mật thất cấm nói dối!
Đồng thời, còn có thể suy luận ra, súng ngắn là đạo cụ quan trọng để phán xét mỗi người có nói dối hay không.
Kẻ nói dối sẽ bị bắn chết.
Còn người nói thật, lúc bị phán xét, viên đạn sẽ bị kẹt, đồng nghĩa với việc phán xét thất bại.
Phán xét thất bại, người cầm súng sẽ mất đi tư cách xét xử, cũng tức là súng ngắn rơi xuống.
Khẩu súng ngắn này, là thứ để giết chết kẻ nói dối!
Suy nghĩ rõ ràng điều này.
Bạch Tu Từ chỉ còn lại một nghi vấn cuối cùng, cô nhìn về phía Trần Nhiên với ánh mắt sắc bén, nhưng cân nhắc đến việc mình cũng không thể nói dối, bèn chọn lọc và sắp xếp từ ngữ trong lòng.
- Vừa rồi lúc bị hỏi, những gì anh nói ra nghe cũng không khác gì lời nói dối, nhưng gã to con lại thất bại trong việc phán xét anh, tại sao lại như vậy?
Đây cũng là điều mà gã to con nghĩ mãi không ra, Trần Nhiên nói mình cãi nhau một trận với bạn gái rồi chôn người ta đi, thế lúc còn sống chắc chắn anh đã giết người.
Nhưng, anh lại ngụy biện nói rằng: Cảnh sát không tìm thấy xác chết, vậy thì anh chưa từng giết người.
Rõ ràng là đang nói dối!
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của năm người, Trần Nhiên từ tốn làm một hơi thuốc, mặt mày tươi tắn nhe răng nói:
- Cô đoán xem?
Bạch Tu Từ hơi sững sờ, chợt hiểu ra:
- Cũng đúng, ban nãy anh đã được phán định là người nói thật, chỉ cần sau đó không nói dối nữa, vậy cho dù súng ở trong tay tôi, thì cũng chẳng thể làm gì được anh.
Cô đưa mắt nhìn mấy người xung quanh.
Trần Nhiên không phải kẻ nói dối.
Nhóm ba người gã to con lại biết quy tắc của mật thất, không thể nào ngu đến mức tự nói dối.
Thế nhưng, vừa rồi lúc đòi súng, gã to con đã nói muốn tiến cử cô đi gặp Thập Điện Diêm Vương, lời này...
Có yếu tố nói dối, nhưng rốt cuộc là lời thật lòng hay lời nói dối, thật sự khó mà nhận định.
Cuối cùng, cô dời mắt sang thanh niên đứng bên cạnh, trong phân tích trước đó, những người xếp hàng trước Trần Nhiên đều trợn mắt nói xạo, mà thanh niên lại xếp trước Trần Nhiên...
Tuy nhiên, có lẽ hắn cũng giống như Trần Nhiên, dùng phương pháp mở miệng không phát ra tiếng để tránh việc nói dối.
Vì vậy, thanh niên này cũng khá đáng nghi.
Chờ đã!
Bạch Tu Từ chợt nghĩ đến điều gì đó, cô nhớ trước đó gã to con đã từng nói: Mười ba người thì mười ba người vậy.
[Vừa rồi, trong mật thất có tổng cộng mười tám người, mình từ chối trả lời câu hỏi của gã to con, có thể loại trừ khả năng nói dối, mà Đầu Trâu Mặt Ngựa lại cùng một phe với gã to con, tất nhiên cũng có thể loại trừ ra.]
[Vậy thì trong phán đoán của gã to con, mình, Đầu Trâu, Mặt Ngựa và bản thân gã to con, ngoại trừ bốn người kể cả mình không nói chuyện ra, mười bốn người khác bao gồm cả Trần Nhiên đều đã nói dối.]
[Nhưng gã lại nói, mười ba người thì mười ba người, chứng minh trong phán đoán của gã, trong mười bốn người có mười ba người nói dối, một người nói thật.]
[Người này là ai?]
[Tổ ba người gã to con, lợi dụng phương pháp truyền miệng từng người một, lập kế hoạch khiến tất cả mọi người nói dối, vậy thì người đứng ở vị trí đầu của đội ngũ là then chốt.]
[Có hai khả năng:]
[Một, người đầu tiên cũng cùng một phe với tổ ba người gã to con, kẻ này tự nguyện nói dối, từ đó dẫn dụ những người xếp sau mình cũng nói dối theo.]
[Hai, trong tổ ba người gồm gã to con có kẻ nói dối.]
[Vừa rồi, Trần Nhiên núp ở vị trí tận cùng bên trong chân tường, thanh niên ở phía trước anh ta, nhưng gã to con lại phán xét Trần Nhiên trước, bỏ qua thanh niên ở trước mặt, cho nên là khả năng thứ nhất.]
[Tên thanh niên đó cùng phe với tổ ba người gã to con!]
[Với lại kẻ này đứng xếp hàng ở vị trí đầu tiên!]
[Là kẻ nói dối đầu tiên!]
[Mình nên phán xét kẻ này như thế nào đây?]
[Vừa rồi mình đã nổ súng với Mặt Ngựa, đạn bị kẹt, nhưng lại không mất tư cách phán xét, chứng minh ngay lúc đó cuộc phán xét vẫn chưa bắt đầu.]
[Phải rồi, mỗi lần nổ súng, gã to con đều nói một câu: Ngươi đã nói dối.]
[Đây chính là khẩu lệnh để mở ra cuộc phán xét!]
Nghĩ đến đây.
Bạch Tu Từ cười nhạt, cô giơ cánh tay lên, họng súng nhắm ngay thanh niên:
- Tuy tôi không biết làm thế nào mới có thể rời khỏi mật thất, nhưng mấy người chọn cách dẫn dụ người khác nói dối rồi bắn chết họ, chứng tỏ phương pháp rời khỏi mật thất có liên quan đến việc giết chóc.
- Tôi tôi tôi không có nói dối!
Thấy họng súng chĩa vào mình, thanh niên cuống cả lên.
- Anh đã nói dối.
Bạch Tu Từ nói xong, chậm rãi bóp cò.
Nhưng...
Hình ảnh viên đạn bắn bể đầu không hề xuất hiện.
Cạch, lại kẹt đạn!
Đi kèm với đó là, bàn tay đang cầm súng bị một luồng sức mạnh vô hình khống chế, chậm rãi buông lỏng ra.
- Không!
Bạch Tu Từ trừng muốn rách cả mí mắt.
Phán xét thất bại!
Súng ngắn rơi xuống!