❀
Vài tháng trước, Haru đã đề xuất ý tưởng cho một cuộc hôn nhân giả, chúng tôi vừa hoàn tất việc nói chuyện với bố mẹ chúng tôi về việc đó ngay lập tức, và tập trung vào việc chuẩn bị cho lễ cưới. Tôi cũng bận bịu với cả việc luyện tập làm vợ nữa. Rồi một ngày… Haru bất ngờ gọi tôi.
‘Chủ nhật này cô rảnh chứ?’
Đó là những lời đầu tiên của anh. Anh đã hỏi tôi mà chẳng có chút do dự nào. Cái cuộc gọi đột xuất này đã khiến tôi hoảng hốt rồi, nhưng…
“Chủ nhật á? Ừ, có rảnh.” Tôi lấy lại bình tĩnh và trả lời.
Tin hay không thì tùy, có lẽ tôi đã trở nên thân thuộc với Haru rồi.
‘Tôi hiểu rồi.’
“S-Sao đó, chúng ta phải tham dự thêm một cuộc gọi nữa à? Hay ông nội của anh lại gọi tôi qua nữa?”
‘Không, chỉ có thế thôi.’
“...Xì, vòng vo thế. Cứ nói tôi biết anh muốn gì đi được không?” Tôi có một chút hối, để đáp lại thì Haru giữ im lặng trong một lúc.
‘Thế chúng mình đi đâu đó cùng nhau đi.’ Anh nói, giọng anh mang một mức độ căng thẳng nhất định.
“Đâu đó? Chính xác là đâu cơ?”
‘...Thì là đâu đó đấy, vậy thôi.’
“Hmmm?”
‘Đừng có hiểu sai đấy. Không có ẩn ý sâu xa gì đâu. Tôi chỉ đang nghĩ là… chúng ta rồi sẽ phải hành xử như một cặp vợ chồng, nên đâu có gì lạ khi mà một cặp đôi như chúng ta ra ngoài cùng nhau vào cuối tuần đúng không…’ Anh bắt đầu nói như thể đang kiếm cớ vậy.
Tôi tự hỏi tại sao đấy? Sao anh nghe như thể đang hoảng loạn vậy? Đó sẽ chỉ là hai chúng tôi ra ngoài cùng nhau thôi nên… Hm? Đợi chút đã? Ra ngoài cùng nhau? Chỉ có hai người bọn mình? Còn chưa kể đến ‘Thì là đâu đó đấy’? Chẳng phải đó là…
‘...D-Dù sao thì, Chủ nhật đấy nhé. Tôi sẽ cho cô biết địa điểm và thời gian vào lúc khác.’ Haru cúp máy mà chẳng để cho tôi nói thêm từ nào.
Tôi đứng ngơ ra đó với chiếc điện thoại đặt lên tai. Sau cùng thì những cảm xúc khác nhau bắt đầu dâng trào lên trong tôi, khi cuối cùng cũng đã nắm bắt được thực tại. Đừng bảo tôi, vừa rồi là…
“Mình vừa được mời đi h-hẹn hò sao!?”
Tôi phải mất tới vài giây, nhưng cũng đã nhận ra rồi.
Đã bao nhiêu năm rồi kể từ khi Haru và tôi ra ngoài cùng nhau? Hồi chúng tôi còn hẹn hò, chúng tôi gặp mặt để làm bài tập cùng nhau hay đi mua sắm, nhưng… sau khi chia tay, chúng tôi rơi vào trạng thái không thể nói chuyện với nhau kể cả trên điện thoại. Thế nên điều đó có nghĩa ngày hôm nay về cơ bản là một cuộc hẹn, có phải không?
Tất nhiên đây không phải là một cuộc hẹn đúng nghĩa rồi. Chúng tôi sẽ bắt đầu một cuộc hôn nhân giả sớm thôi, và trở thành một cặp vợ chồng giả. Chúng tôi cần phải lừa mọi người xung quanh, bao gồm cả bố mẹ hai đứa. Để làm thế, chúng tôi phải tỏ ra âu yếm và chim chuột nhau trước mặt họ. Cân nhắc tới điều đó thì sẽ thật lạ nếu chúng tôi không ra ngoài cùng nhau, vì cả hai cơ bản là một cặp. Thế nên buổi hẹn hò này là để chứng tỏ rằng ‘Này, chúng tôi đang tiến triển tốt lắm’ với thiên hạ.
Tôi biết. Biết nhiều lắm chứ. Thế mà vẫn không thể không cảm thấy hứng thú và vui mừng trước điều này. Ahh, xấu hổ quá. Sao mình lại đang mong chờ nó thế này? Mình không thể cư xử thế này chỉ vì mình sắp đi hẹn hò với Haru được. Tôi phải bình tĩnh lại mới được. Sẽ tệ lắm nếu anh phát hiện ra—rằng tôi vẫn còn lưu luyến tình cảm với anh…
“...”
Ngày chủ nhật đã đến, và tôi đang đi đến tòa plaza trước ga tàu nơi chúng tôi đã quyết định sẽ gặp nhau. Kế hoạch của chúng tôi là gặp nhau lúc hai giờ chiều, và hiện tại đã là một rưỡi rồi. Tôi đã cuống lên đến đây sớm hẳn 30 phút. Tất nhiên là tôi sẽ không ngu ngốc đến mức chỉ đứng đợi anh rồi. Nếu làm thế thì chắc chắn anh sẽ trêu chọc tôi mất.
‘Hử, cô đến đấy sớm gớm nhỉ. Cô hào hứng đến mức đó à? Cô mong chờ để được hẹn hò với tôi đến vậy sao?’
Có khả năng anh sẽ tỏ ra trên cơ với tôi đấy. Thế nên là tôi sẽ không đi tới điểm hẹn đâu và thay bào đó là sẽ trốn dưới bóng râm của một tòa nhà gần đó. Từ chỗ này tôi có thể thấy rõ được tòa plaza. Hehe, hoàn hảo rồi. Tôi có thể đứng quan sát từ đây, và đợi cho Haru đến trước. Tôi chắc chắn sẽ không đợi anh ở đó đâu. Bởi vì sau đó là…
‘Ôi trời, anh đến sớm ghê đó. Anh hào hứng đến mức đó à? Anh mong chờ để được hẹn hò với tôi đến vậy sao?’
Tôi có thể giành được chiến thắng rồi, heh.
“Fufu… giờ thì đến đi nào Haru. Nhanh lên, nhanh lên nào…”
“...Cô đang làm gì thế?”
“Uhyaaa!?”
Tôi đột nhiên bị một giọng nói gọi tên từ đằng sau, khiến tôi kêu lên một tiếng. Khi tôi quay lại trong sự ngỡ ngàng, đứng đó là Haru. Nhưng tại sao chứ? Sao Haru lại ở đây!?
“Tại sao cô lại trốn ở đây vậy?”
“T-Tôi đâu có trốn! Chẳng phải chúng ta sẽ gặp nhau ở đây sao? Tôi có cảm giác như là anh đã nhắc tới ngôi nhà cách xa tòa plaza một chút mà.”
“Ai lại đi gặp nhau ở một nơi khuất bóng như này chứ?”
“Hm, dường như chúng ta đã có mâu thuẫn với nhau rồi. Không thể làm khác được, sai lầm luôn xảy ra mà. Trên đời này làm gì có ai hoàn hảo chứ.”
“Đừng có cố lảng đi bằng cách lấy một chủ đề muôn thuở như thế chứ…”
“I-Im đi. Còn anh thì sao, sao anh lại đến đây trước? À, anh đang ủ mưu đợi ở đây cho đến khi tôi đến đúng không?”
Ngay sau khi nói vậy, tôi nhận ra sai lầm của mình. Tôi tiết lộ hoàn toàn chiến thuật của mình ra mất rồi. Hoảng loạn, tôi cố tìm cách để thoát khỏi tình huống này, nhưng…
“H-Hở!? L-Làm quái gì tôi phải làm thế!?” Haru mới là người hốt hoảng nhất.
Đó cứ như tôi đã nói trúng tim đen của anh vậy.
“Chỉ là tôi… cô biết đấy, đi lạc một chút thôi.”
“H-Hử, tôi hiểu rồi. Trùng hợp thật, tôi cũng suýt lạc này.”
“Chà, chuyện hay xảy ra mà.” (ko biết dịch sao cho ổn nữa, nhờ bác fix v)
“Ừ, đúng thế.”
Chúng tôi cùng gật đầu với nhau. Đừng bảo tôi là… Haru cũng đang có kế hoạch làm điều tương tự nhé? Đâu, làm gì có chuyện đó.
“Thế thì… mình đi thôi.”
“Ừm, cùng đi.”
Haru bắt đầu bước đi, còn tôi cố hết sức để bắt kịp anh. Tôi cũng hơi cô đơn khi mà anh đã không hỏi liệu cả hai có nên nắm tay không.
Đầu tiên chúng tôi đi tới một rạp chiếu phim. Bước vào trong tòa nhà cách ga tàu một vài bước chân, chúng tôi đi thang máy cho đến khi lên đến rạp.
“Waah, không biết đã bao lâu kể từ lần cuối tôi đi xem phim rồi nhỉ?” (eng ko có lần cuối nhưng nghĩa nó vẫn thế nên t thêm cho đầy đủ nhé)
Bên cạnh quầy bán vé là quầy hàng bán đồ, với bắp ngô và mấy thứ này kia. Tôi không thể không cảm thấy một chút hào hứng. Gần đây tôi chỉ xem phim thông qua những dịch vụ phát sóng trực tiếp thôi, nhưng đi trực tiếp đến rạp cũng rất tuyệt mà.
“Cô muốn xem phim nào đây Rio?” Haru hỏi khi chúng tôi đứng trước những tấm áp phích.
“Hmm, để xem nào… A, cái này đi!” Tôi chỉ tay vào một bộ phim tình cảm hiện tại rất nổi.
Tôi đã thấy qua một đống quảng cáo về nó trên những dịch vụ phát trực tiếp hay trên mạng xã hội, và hình như mọi người đều chú ý đến bộ phim này. Còn chưa kể nó được đề xuất cho những cặp đôi nữa chứ… Dĩ nhiên là không có ẩn ý sâu xa hay gì đâu! Tôi chỉ vô tình tìm thấy nó thôi! Chỉ thế thôi nhé!
“Cái này hử…”
“Ổn lắm đúng không?”
“...Khoan đã, giờ chiếu không trùng nhau rồi.” Haru nhìn vào điện thoại khi nói thế.
Hẳn là anh đang kiểm tra lịch chiếu phim.
“Suất gần nhất là năm phút trước rồi, nên chúng mình phải đợi hai tiếng đó.”
“Hmm, không phải tốt sao? Chúng mình có thể làm gì đấy trong lúc đó mà.”
“...Không, không ổn đâu.” Haru do dự trong giây lát, rồi tuyên bố. “Chúng ta không thể phí phạm nhiêu đó thời gian được, nên hãy xem một bộ khác đi. Cái này thì sao?” Haru chỉ vào một bộ phim anime khoa học viễn tưởng dành cho giới trẻ. “Chúng ta cũng hoàn toàn kịp thời gian cho bộ đó này. Nó bắt đầu chiếu trong mười phút nữa.”
“Ểểể, sao chứ? Ai thèm quan tâm thời gian chứ.”
“Tôi muốn xem bộ này cơ.”
“...Thế được rồi. Nếu anh cương quyết đến vậy thì đi vậy.”
May mắn thay, bộ phim Haru chọn cũng khá nổi tiếng trên mạng xã hội, nên tôi cũng không ngại xem nó lắm. Nhưng tôi thì có chút không chắc chắn lắm. Thật lạ khi trông thấy Haru nhất định đặt ý kiến của mình lên trên tôi thế này, và điều này thì hiếm khi mà xảy ra.
“Trời, hay thật đấy~ Tôi chẳng hiểu đã xảy ra gì ở đoạn kết, nhưng cảm động ghê. Tôi đã bắt đầu khóc đó. Thật tuyệt vời mà.”
“...Nó hay đến mức đó sao?”
“C-Cô bị làm sao thế? Chỉ cần cô tận hưởng bầu không khí là được rồi!”
Tất cả cái thứ anime khoa học viễn tưởng này rốt cuộc cũng là đàn gảy tai trâu với tôi thôi. Dù sao thì trong khi chia sẻ cảm nhận của nhau về bộ phim, chúng tôi bước ra khỏi tòa nhà.
“Chúng mình làm gì bây giờ? Vẫn còn hơi sớm để đi ăn trưa đó.”
“Đúng rồi, ưm.”
“Nếu anh không có gì thì sao mình không đi vào tòa nhà chỗ ga tàu nhỉ? Tôi muốn nghía qua mấy bộ quần áo, nên đi với tôi đi.”
“Ga tàu… Không, không được đâu.”
“Ể?”
“À, à thì… T-Tôi không muốn đi mua quần áo với cô.”
“Hở? Có vấn đề gì to tát à? Chúng mình chỉ là đi mua đồ thôi mà.”
“Xin đừng có ép tôi. Nó sẽ tốn nhiều thời gian lắm đúng không?”
“...”
“Thay vào đó hãy đi đến trung tâm trò chơi đi. Có một trò tôi muốn thử ở đó.” Haru bước đi mà chẳng thèm hỏi ý kiến tôi, nên tôi chỉ có thể đi theo anh thôi.
Thật sự thì cái này là sao? Hôm nay Haru kỳ quặc thật. Anh vẫn luôn ích kỷ và tự cho mình là trung tâm như này sao? Đây đâu có giống Haru chứ. Không một chút nào cả, thật đấy. Haru tốt bụng hơn và quan tâm đến những người xung quanh anh, và anh luôn nghĩ về tôi trước—
“...”
Rồi tôi nhận ra một điều tai hại. A, mình hiểu rồi. Thế này không giống Haru ư? Tất nhiên là không rồi. Haru mà tôi muốn thấy và tương tác là Haru mà tôi đã hẹn hò hồi cao trung. Hồi ấy Haru rất tốt bụng. Nhưng giờ đây chúng tôi chỉ là người lạ mà thôi. Chúng tôi đang tham gia vào một cuộc hôn nhân giả, nhưng lại không yêu nhau. Vậy thì sẽ hợp lý khi Haru lại tỏ ra khác lạ với tôi. Anh còn không thích tôi cơ mà. Anh chẳng có lý do gì để tỏ ra tốt bụng với tôi, chẳng có lý do gì để nghe những yêu cầu ích kỷ của tôi cả. Ahh, hẳn là tôi đã kỳ vọng quá cao rồi.
Tôi đã nghĩ rằng trong lúc chúng tôi chuẩn bị cho cuộc hôn nhân giả sau khi Haru đề xuất nó, chúng tôi thậm chí sẽ có thể trở lại với mối quan hệ trước đây và hơn thế nữa. Hẳn là tôi đã có những hy vọng đó, mặc dù chỉ là trong tiềm thức thôi. Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vậy. Haru chẳng còn cảm xúc gì với tôi nữa. Anh đã thay đổi rồi.
“Ồ.”
Trên đường đi đến trung tâm trò chơi, Haru đột ngột đứng lại. Nhìn theo ánh mắt Haru, tôi nhận thấy một cửa hàng trang sức với màu trắng là chủ đạo. Dường như đó là một nhãn hàng nổi tiếng, chuyên về phụ kiện cho cô dâu.
“Canh thời gian chuẩn rồi.” Haru lên tiếng. “Cùng mua nhẫn cưới nào.”
Lúc đầu tôi chẳng hiểu mình vừa được bảo gì nữa.
“...Ể?”
“Nhẫn cưới đó. Rồi mình cũng sẽ cần chúng mà phải không?”
Không phải là tôi không nghe thấy anh, đơn giản là tôi—không thể nắm bắt được những gì anh nói. Mua nhẫn cưới, được nói cho một chuyện trang trọng như vậy, đầu tôi chẳng thể theo kịp được cuộc trò chuyện nữa.
“Vì đây là một cơ hội tối, chúng ta cũng phải mua đúng không?”
“Kh-Khoan, đợi đã.” Tôi cố gắng điều hòa hơi thở rồi cẩn thận lên tiếng. “Ng-Ngay lúc này ư…? Chúng ta đang nói về nhẫn cưới đúng chứ? Thế này đột ngột quá…”
Với một cặp vợ chồng, nhẫn cưới là thứ gì đó không thể thay thế được. Chúng là minh chứng cho lời thề của tình yêu vĩnh cửu, và chỉ có một cặp tồn tại trên đời này thôi. Nếu tôi phải đoán, đây chắc là một trong những món đồ bất cứ cô gái nào đã từng mơ có được. Dĩ nhiên tôi cũng không phải ngoại lệ. Tôi là một cô gái bình thường, người luôn luôn ngưỡng mộ việc kết hôn và nhẫn cưới, luôn mơ về chúng và mơ được đứng trước lễ đường. Kể cả lúc này, tôi nhớ lại lời hứa giữa Haru và tôi. Tôi đã chắc chắn rằng Haru cũng nhớ nó. Nhưng mà…
“Sao thế? Haru nói với tông giọng lạnh lùng. “Đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả, nên ta đâu biết mình sẽ cần cặp nhẫn đó trong bao lâu chứ.”
“...”
Có cảm giác như trái tim tôi đông cứng lại vậy. Tầm nhìn tôi tối sầm đi, và hơi thở vượt ra khỏi kiểm soát. Đó cứ như thể tôi bị chính thực tại đâm một phát vào ngực vậy. Sau hai năm ròng, Haru đã liên lạc với tôi, và chúng tôi đã lên kế hoạch cho một cuộc hôn nhân, kể cả khi đó chỉ là giả, và tôi thực sự đã rất hứng thú và ngạc nhiên bởi điều đó… thế mà, những cảm xúc ấy giờ đã ngay lập tức biến mất sạch.
Tôi là một con ngốc. Tự thân tôi tỏ ra hào hứng mà chẳng vì gì cả. Với Haru, tôi chỉ là một người con gái của quá khứ. Anh chỉ không hơn không kém cố cứu gia đình tôi bằng cách này thôi. Lẽ ra tôi nên biết về chuyện đó rồi, vậy mà… tôi cảm thấy thật bệnh hoạn. Tôi ghê tởm chính bản thân mình. Khi mà tôi vẫn trân trọng lời hứa xưa cũ này như thể với tôi nó không thể thay thế được…
—Thế thì… em sẽ tặng chị một chiếc nhẫn cưới làm quà nha chị Rio!
—Khi chúng ta cưới nhau, em sẽ tặng chị một chiếc nhẫn cưới bạch kim luôn.
—Lúc em lớn lên, em sẽ vào làm ở công ty của ông, kiếm thật nhiều tiền, rồi tặng chị chiếc nhẫn cưới đó!
Đó chỉ là một câu hứa trẻ con mà thôi. Cả Haru và tôi đều đã lớn lên, hẹn hò một lần và lại chia tay… nên tại sao cả hai chúng tôi vẫn bám víu lấy lời hứa đó chứ? Tôi chắc là Haru đã quên hẳn nó rồi.
“...Anh nói đúng.” Tôi nói, giọng lạnh lùng đến mức khiến tôi ngạc nhiên. “Cứ làm xong cho nhanh đi. Không phải là tôi không quan tâm đến mấy chiếc nhẫn đâu.”
Cả hai chúng tôi đều đi đến cửa hàng trang sức. Tôi ra sức lê đôi chân mình đi. Nếu lúc này thả lỏng thì chắc tôi ngã ra đất mất. Không ổn, mình sắp khóc rồi. Ahh, tệ hết sức tệ mà. Mình muốn về nhà, mình muốn biến mất, mình chỉ muốn biến đi cho rồi thôi…
“—Chào mừng!”
Ngay khi chúng tôi bước vào trong cửa hàng trang sức, một nữ nhân viên tiếp cận chúng tôi với một nụ cười ấm áp. Ngay khi cô ấy thấy mặt Haru, khuôn mặt cô lại càng tươi hơn nữa.
“Thưa cậu Isurugi, chúng tôi đang đợi cậu đến đó ạ.” Cô ấy nói.
Nghe thấy điều ấy, tôi đâm ra bối rối… Hử? Đợi anh đến á? Tôi thấy có gì đó không đúng, nên đã liếc qua Haru—người vì một lý do nào đó mà đang đứng hình với một biểu cảm khó xử.
“Ể… Ư-Ừm.”
“Vậy hôm nay cậu đến đây với vợ mình sao, tôi hiểu rồi. À, hai người vẫn chưa đi đăng ký kết hôn đúng không nhỉ. Thế thì tôi đoán cô ấy sẽ là vợ tương lai của cậu ha.”
“Không, ờm.”
“Cậu đã đến sớm hơn chúng tôi mong đợi đó, nhưng… làm ơn đợi một chút ạ. Tôi sẽ đi xem liệu mình có thể tìm được một phòng trống không nhé.”
“...”
Người nhân viên bước đi mất. Về phần Haru, anh đang đang đặt một tay lên trán, tay còn lại buông thõng. Khuôn mặt tôi có thể thấy được qua những kẽ tay anh đỏ đến không ngờ. Sau đó chúng tôi được hướng dẫn đến một căn phòng riêng nằm sâu hơn trong cửa hàng trang sức. Chúng tôi được mời ngồi xuống, rồi nhận được một tràng dài giải thích về nhẫn cưới và cách mua chúng. Vì hình như họ đã chuẩn bị rất nhiều thứ từ trước, mọi thứ diễn ra rất mượt mà. Khi mọi thứ đã xong, người nhân viên nhanh chóng rời khỏi phòng.
“...Haaaa.” Haru buông tiếng thở dài thườn thượt, đặt hay tay lên bàn rồi vùi mặt vào đó.
Dường như cú sốc đó vẫn còn đang ăn mòn anh nhiều như trước đó vậy.
“...Haru này.” Tôi lên tiếng. “Anh đã đặt lịch hẹn cho tụi mình sao?”
“...”
“Hơn nữa, anh đã đến đây từ trước rồi sao? Hình như cô nhân viên đó còn biết anh nữa.”
“...Ừ, đúng vậy đó.” Haru hình như hơi chột dạ, có lẽ anh ấy đã hoàn toàn buông xuôi rồi. “...Chết tiệt. Trò hề gì đây chư? Khi đặt lịch mình đã bảo họ rằng ‘Xin hãy giữ bí mật chuyện này. Lần sau tôi tới, tôi muốn cô cư xử như thể đây là lần đầu tiên tôi qua đây’... thế mà lại cô ta quên luôn…”
Quả là một yêu cầu kỳ quặc. Tôi không nghĩ anh ấy có thể trách cô ấy vì đã quên điều đó đâu.
“Vậy cơ bản là…” Tôi động não để đi đến một kết luận. “Vì đã đặt lịch trước nên ngay từ đầu anh đã định đến đây, tất nhiên là cùng với tôi, rồi nhỉ. Vậy mà anh lại không nói cho tôi biết mà cứ lôi tôi đi vòng quanh như vậy.”
“...”
“Anh còn tỏ ra như là mình tình cờ phát hiện ra nơi này, nhưng thực ra anh đã lên kế hoạch cả rồi.”
“...”
“A, lý do anh không cho tôi xem bộ phim tôi muốn là vì nó sẽ lấn mất giờ hẹn ở đây đúng không? Thế rồi lý do anh đề xuất qua chỗ trung tâm trò chơi là bởi cửa hàng trang sức này nằm trên đường đến đó sao?”
“...Đừng có tự mình đoán hết ra thế chứ, cô ngốc này.” Haru lấy cả hai cánh tay che mặt rồi than phiền với một giọng yếu ớt.
Anh vẫn giấu mặt đi, nhưng hai tai anh đỏ như gấc rồi. Trông như anh sắp chết vì xấu hổ ấy.
“T-Tại sao anh lại đi xa đến vậy? Anh chỉ cần phải nói cho tôi biết kế hoạch của mình thôi mà.”
“...Có cái nịt mà tôi nói được ấy.” Anh nói với giọng cay đắng. “Tôi đã tìm hiểu rất nhiều về mấy cái thứ nhẫn cưới này, ghé qua vài cửa hàng trong khu vực, và đã đặt lịch hẹn tại nơi tôi nghĩ là tốt nhất. Nghiêm túc thế này với cặp nhẫn cưới… đúng là ghê tởm mà, nhỉ?”
Ngạc nhiên quá. Dường như Haru rất tâm huyết khi nghĩ về toàn bộ những chuyện nhẫn cưới này sau lưng tôi. Anh đã tìm hiểu hết về chúng nhưng lại cố che giấu đi một cách tuyệt vọng. Phần nào đó tôi hiểu được những cảm xúc ấy. Sau cùng thì đây chẳng là gì ngoài một cuộc hôn nhân giả. Trở nên nghiêm túc mặc cho điều đó… thật kỳ quặc mà. Nó khiến con người ta cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng mình là người duy nhất thực sự cố gắng.
“...X-Xì, anh đúng là…” Tôi đánh ánh mắt đi.
Tệ rồi đây, cảm xúc của tôi loạn lên hết cả rồi. Tôi còn không biết nên nhìn vào mắt Haru như thế nào nữa.
“Tôi cứ nghĩ anh không thực sự quan tâm đến nhẫn cưới cho một cuộc hôn nhân giả chứ?”
“...Tôi không quan tâm thì ai đây.” Haru rụt rè than phiền. “Rốt cuộc thì tôi đã hứa với cô rồi mà. Rằng tôi sẽ mua cho cô một chiếc nhẫn bạch kim, thứ còn tuyệt vời hơn cả một tấm huy chương vàng.”
“Haru…”
Nhưng cảm xúc không thể diễn tả cứ dâng trào bên trong tôi. Những sự xúc động không thể ngăn lại lấp đầy lấy tôi. Anh còn nhớ. Anh còn nhớ lời chúng tôi từng hứa với nhau 15 năm trước…
“...He… hehehe.” Tôi không thể ngăn lại tiếng cười được nữa. “Ahahaha, anh đúng là một tên ngốc mà. Nghiêm túc đến thế với một lời hứa từ tận xa xưa cơ đấy.”
“...Im đi.”
“Thế mà anh lại cố tỏ ra lạnh lùng, chỉ để thất bại thật thảm hại. Ahahaha, vui quá xá vui luôn. Tôi cười đến đau cả bụng luôn rồi, chắc đến khóc luôn mất…”
“Cô cười nhiều quá rồi đấy…” Haru phàn nàn, nhưng tôi vẫn không ngăn nổi tiếng cười.
Rốt cuộc thì nếu tôi không giấu nước mắt đi bằng cách cười, anh sẽ phát hiện ra là tôi vui đến mức khóc luôn mất. Niềm hạnh phúc, niềm vui, sự an tâm, tất cả những thứ cảm xúc ấy cùng hợp lại với nhau. Thật nhẹ nhõm mà. Haru vẫn chưa thay đổi chút nào cả. Anh vụng về nhưng lại hành động cứng rắn, có đôi chút óc như trái nho, và luôn cố gắng để trông thật ngầu, nhưng… thực tế thì anh lại tốt bụng hơn bất cứ ai khác, và thật sự trân trọng tôi. Anh chính là Haru mà tôi đã luôn đem lòng yêu.
“—Xin cảm ơn vì đã đợi.” Người nhân viên trở lại rồi tiếp tục việc giải thích.
Cô ấy nói về hình dáng, kích thước, chất liệu, vân vân. Trong khi lắng nghe tất cả những điều đó, Haru cùng tôi chậm rãi lựa chọn từng yếu tố một. Và rồi, hai tuần sau. Chúng tôi được thông báo là cặp nhẫn cưới đã được hoàn thành. Lại một lần nữa Haru và tôi gặp nhau, rồi cùng đi đến cửa hàng trang sức để lấy chúng.
“...Cô có thực sự chắc về chuyện này chứ?”
Chúng tôi đã mua cặp nhẫn một cách an toàn, và hiện đang trên đường về nhà. Trong khi tâm trạng tôi đang vui, thì Haru lại lo lắng hỏi tôi một câu.
“Về gì cơ?”
“Ý tôi là… cặp nhẫn ấy chẳng đắt tiền chút nào cả.”
Đúng như Haru vừa nói, cặp nhẫn chúng tôi chọn không tốn quá nhiều tiền. Anh đã cương quyết rằng chúng tôi có thể mua những cặp đắt hơn, nhưng tôi muốn cặp này cơ. Xét về mặt thương hiệu thì nó không nổi tiếng lắm. Nhưng dù có thế đi nữa thì giá của nó cũng vừa đủ cao để mấy sinh viên đại học bình thường như chúng tôi không thể chi trả nổi.
“Cô không cần phải chắt chiu đâu, tôi có tiền mua nhẫn từ bố rồi mà.”
“Không sao đâu. Từ giờ ngày nào chúng ta cũng sẽ đeo chúng mà, nên mua đắt quá sẽ bị phí đấy, phải không nào? Tôi thì thích nó đơn giản thôi.”
“Thế nhưng… lẽ ra tôi đã có thể mua chúng với tiền lương từ công việc làm thêm rồi.”
“Vậy á? Chúng vẫn đáng giá tận ba tháng lương đó.” Tôi nói đùa.
Nhưng tôi đã khá nghiêm túc về chuyện này. Thực tế rằng Haru có thể tự mình chi trả… thực tế rằng anh đã mua chúng cho tôi đã khiến nó trở nên giá trị hơn bất cứ con số nào ghi trên nhãn giá.
“Còn chưa kể đây là bạch kim xịn nữa chứ.”
“Nếu cô thấy ổn với cái đó thì…”
“Thôi nào, nếu anh cảm thấy phiền phức đến thế thì đi với tôi một chút nào.”
Chúng tôi cùng đi đến một công viên gần đó rồi ngồi xuống một băng ghế. Tôi liền lấy ra chiếc hộp nhỏ với cặp nhẫn cưới bên trong từ trong túi nhựa.
“Cô đang định làm gì thế?”
“Chiếc nhẫn… đeo nó cho tôi đi.”
“Ể?”
“Kh-Không phải là tôi đang không thể đợi thêm được nữa đâu à! Đừng có tưởng là tôi muốn thử đấy nhé!”
“...”
“Chỉ là… đúng rồi, đây là để luyện tập! Anh không biết à!? Có rất nhiều người thực hành hết những quá trình để đeo nhẫn lên cho người kia đó! Tôi có hơi lo lắng vì anh vụng về mà, nên đã đoán là ta cũng có thể tập qua ngay bây giờ.”
“...À, tôi hiểu rồi.” Haru buông tiếng thở dài rồi nhận lấy chiếc hộp.
Từ bên trong, anh lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ. Đó là của tôi, có một không hai trên cả cái trái đất này. Đó chính là chiếc nhẫn cưới bạch kim Haru đã mua cho tôi, thứ tuyệt vời hơn bất cứ tấm huy chương vàng nào.
“Rồi đó, đưa tôi tay cô nào.”
“V-Vâng.”
“Đừng có rụt rè thế chứ, cô đề xuất cái này mà.”
“T-Tôi đâu đó. Anh đang ngượng đấy à?”
“L-Làm gì có.” Haru càu nhàu và cầm lấy bàn tay trái của tôi.
Và rồi, thật chậm rãi và cẩn thận, anh đeo chiếc nhẫn vào. Hẳn là anh đã lo lắng lắm, vì nó không được trơn tru cho lắm, nhưng điều đó cũng chứng tỏ ngay tại giây phút ấy anh chân thành với tôi đến thế nào, khi tất cả sự chú ý của anh đơn giản là đều hướng về tôi. Hình ảnh đó của anh cứ… trông thật đáng yêu trong mắt tôi, nó đang xé tôi ra thành từng mảnh. Ahh, mình không thể. Mình không thể kìm nén những cảm xúc này nữa rồi. Sẽ không có chuyện mình từ bỏ đâu. Đến cuối cùng thì mình vẫn…
~~~
“...Kano này.” Tôi lên tiếng.
Trong lúc hồi tưởng về những khung cảnh với cặp nhẫn cưới và những gì đã xảy ra cho đến giờ, tôi bộc lộ hết những cảm xúc mà bấy lâu nay đã giữ kín trong tim mình.
“Chị thích Haru.” Tôi nói thẳng mà chẳng giấu diếm điều gì.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là những xúc cảm thật lòng của tôi.
“Chị đã luôn… luôn thích Haru, ngay từ khi cả hai còn nhỏ tí. Kể cả sau khi tụi chi chia tay, chị vẫn không thể một lần quên được anh ấy. Việc chị chấm dứt với anh ấy… là một lời nói dối. Ngay cả bây giờ chị vẫn chưa hết yêu anh ấy. Tình cảm của chị mãnh liệt hơn những cảm xúc lưu luyến đơn thuần.” Tôi nói.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thể hiện những cảm xúc thật của mình với ai đó kể từ khi Haru và tôi chia tay. Tôi thậm chí còn phủ nhận nó với chị Hayashida, người biết về cuộc hôn nhân giả giữa chúng tôi. Tôi đã không bao giờ có thể chấp nhận được nó. Nhưng ngay lúc này đây tôi đã làm được rồi. Tôi đã thành thật được với chính mình mà không che giấu gì cả. Ít nhất thì là khi tôi đứng trước Kano, người đã bộc lộ những tình cảm của mình với Haru…
“Đứng trước anh ấy, chị không thể thật lòng với chính mình được, toàn ra oai và cố hết sức để chiếm được thế thượng phong với anh ấy thôi. Chị không biết từ bao giờ mà mình đã trở nên méo mó như thế nữa, nhưng… chị thực sự yêu anh ấy. Chị muốn được dành toàn bộ phần đời còn lại của chị với anh ấy.” Tôi đang sắp khóc tới nơi rồi.
Tôi còn chẳng hiểu những giọt nước mắt đó là sao nữa. Khi tôi chắp tay lại, tôi cảm thấy được khoảng trống bên bàn tay trái, thứ khiến cho nước mắt tôi cứ thế mà rơi nhiều hơn.
“Ngay lúc này đây… mọi thứ đã thành ra rối rắm do cuộc hôn nhân giả này, nhưng… Một ngày nào đó, chị muốn cả hai có thể trở thành một cặp vợ chồng chính thức.”
Tôi muốn chúng tôi trở thành một cặp đôi thực thụ, chứ không phải giả tạo như cả hai của hiện tại.
“Thế nên là… Chị xin lỗi, nhưng sự thật rằng em thích Haru… phiền phức lắm.”
“...”
“Rất… phiền phức.”
“...Phì.” Cho đến lúc này Kano đã luôn nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị, thì lại bỗng phá ra cười. “Ahahaha, chị Rio à, chị đang gọi những cảm xúc của em là phiền hà sao?”
“À-À thì, đó là vì…”
“Đấy, chị nên nói là ‘Đừng động tay vào chồng chị’ mới phải chứ đúng không?”
“Ch-Chị không thể nói thế được… Chị thích Haru, nhưng… lại không biết anh ấy cảm thấy thế nào về mình… Vì chị chỉ là một người vợ giả, chị không có quyền nói với em điều gì cả, Kano à… Nh-Nhưng chắc chắn là chị không thể ủng hộ em được, nên là… Ừm…”
“Thế nên nó mới ‘Phiền phức’ ạ?”
“Đ-Đúng vậy…”
“...Ahaha, chị đáng yêu thực sự á chị Rio.” Kano nói rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. “Thế chị Rio cũng thích Haru hử… Chà, em cũng đã có linh cảm như vậy rồi mà.”
“...Ể!?”
“Trông chị dễ đoán quá mà, chị Rio.”
“Hự…”
Kh-Không thể có chuyện đó được. Lẽ ra tôi đã có thể hành động thật hoàn hảo rồi chứ! Nhìn thấu được tôi, Kano đúng là sắc sảo đấy. Đúng rồi, không phải là tôi quá lộ liễu, chỉ là em ấy có tài năng nhìn thấu người khác mà thôi.
“Em thích Haru. Chị cũng thích Haru, chị Rio à. Nếu thế… thì điều đó biến ta thành đối thủ của nhau nhỉ.”
“...Đúng rồi, chúng ta là đối thủ.” Tôi nắm tay lại thành nắm đấm rồi nhìn em ấy. “Ch-Chị sẽ không thua đâu Kano.”
“Vâng, à mà… Đúng vậy.” Em ấy trưng ra một biểu cảm khó xử, mơ hồ nở một nụ cười. “Dù sao em cũng không thấy mình có được một cơ hội nào.”
Tôi đã không thể hiểu những lời đó vì em ấy đã nhỏ giọng thì thầm. Tôi đã cố hỏi xem em ấy nói gì, nhưng…”
“—Này, Rio!” Haru đang chạy về phía chúng tôi trong khi hét tên tôi. “Tôi tìm thấy rồi! Tìm thấy nó rồi!”
“Ể?”
“Tôi tìm thấy chiếc nhẫn rồi!”
“Ể… ểểểểể!? Thật sao?” Tôi ngạc nhiên đứng dậy, thấy thế Haru tiếp tục với giọng hạnh phúc.
“Nó ở chỗ trung tâm đồ thất lạc đó. Người tìm ra nó đã để nó ở đó.”
“...T-Tạ ơn Trời…” Ngay sau khi đứng lên, suýt nữa là tôi đã mất hết sức.
“Giờ thì đi với tôi đi. Người đứng ở quầy tiếp nhận nói rằng tôi nên mang vợ mình đến để chắc chắn.”
“H-Hiểu rồi, tôi đang đi đây.”
“...Mừng cho chị nhé.” Kano nói. “Em rất vui vì chị đã tìm được chiếc nhẫn.”
“Ừ-Ừm… Cảm ơn em vì đã giúp tụi chị kiếm nó.”
“À, phải rồi. Cảm ơn rất nhiều nhé Kano.”
“Không đâu, hai người nhanh đi lấy chiếc nhẫn đi. Em có hơi mệt một chút, nên sẽ ở đây vậy.”
“Kano…”
Tôi cảm thấy như mình cần nói gì đó, nhưng không biết có thể nói gì được trong tình huống này nữa. Rốt cuộc thì chúng tôi đã bỏ em ấy lại và đi qua chỗ chiếc nhẫn.
*
Tôi bị hai người ấy bỏ lại, và đang ngồi một mình trên băng ghế, thì…”
“Có phải đó là cô Kano Chiyuri không ạ?” Một giọng nói xa lạ gọi tên tôi.
Khi tôi ngẩng đầu lên, đứng ở đó là một phụ nữ trong trang phục hầu gái. Chị ấy sở hữu những đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp, thể hiện ra một bầu không khí bình lặng và điềm tĩnh.
“...Đúng là tôi đây. Chị là ai?”
“Tên tôi là Hayashida Saeko.” Người phụ nữ — chị Hayashida — nói, và cúi đầu thật sâu “Tôi là hầu gái làm việc cho gia đình Tamaki… và đã luôn chăm sóc cho tiểu thư Rio từ hồi cô ấy còn nhỏ. À mà đến giờ tôi vẫn phải chăm sóc cho cô ấy đó.”
Vậy về cơ bản thì chị ấy là hầu gái của chị Rio à. Không ngờ họ lại tồn tại đó. Tôi đoán là nhà giàu thì hay vậy. À đúng rồi, chị Rio đã nhắc đến một người khác ngoài tôi biết về cuộc hôn nhân giả giữa họ. Chị ấy hẳn là đã nói về cô hầu gái của mình rồi.”
“Thế thì… sao chị lại ở đây vậy, chị Hayashida?”
“Tiểu thư Rio đã gọi cho tôi, nói rằng ‘Em làm mất nhẫn cưới rồi, giúp em đi tìm với’, vậy đó.”
“Họ đã tìm được chiếc nhẫn rồi. Hiện tại họ đang trên đường đi lấy nó đó.”
“Có lẽ là vậy. Tôi đã được liên lạc, nói rằng ‘Tụi em tìm thấy nó rồi, chị không cần đến nữa đâu’...Ôi chao, cô ấy đúng là bóc lột tôi đến tận xương tủy mà.” Chị Hayashida mệt mỏi nói.
Nếu tôi phải đoán, thì đó hẳn là chọn quá sai thời điểm nhỉ.
“Xin thứ lỗi, tôi đã chạy đến đây, nên đang hết hơi một tí.” Chị ấy nói rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“Vậy chị biết về em sao?”
“Vâng, tôi đã nghe về cô từ tiểu thư Rio. Trước đó cô ấy đã cho tôi xem một bức ảnh của cô, nên tôi đã nhớ mặt và do đó đã gọi tên cô.”
“...Chị Rio kể về em á? Chị ấy đã nói gì vậy?”
“...Miễn bình luận.”
“Đó có phải là điều gì chị không thể kể cho em không?” Tôi mỉm cười, thấy thế chị Hayashida tham gia vào. “Vậy là… hai người đó thực sự có cùng tình cảm dành cho nhau nhỉ?” Tôi hỏi.
“...Có lẽ thế.” Chị Hayashida gật đầu. “Tôi tin rằng cả hai người đều yêu đối phương.”
“Đúng là trông như thế mà, nhỉ.”
“Quả thật, quan sát bọn họ ngại lắm ấy chứ.”
“Thế tại sao mọi thứ lại trở nên rắc rối như vậy thế chị?”
“Đâu ai biết được. Dù sao dõi theo bọn họ cũng vui mà.” Chị Hayashida thoáng nở một nụ cười gượng gạo. “Mà tiểu thư Rio vừa đi đến kết luận rồi đó, nên nếu cô muốn tấn công, thì giờ là thời điểm dành cho cô đó, cô Kano.”
“Là hầu gái của chị ấy, liệu chị có nên nói điều này không vậy?”
“Có thể tôi là người chăm sóc cho cô ấy, nhưng tôi đâu thể trung thành với tiểu thư đâu. Còn chưa kể… dù cho cậu Haru có bị ai đó cướp mất đi nữa, thì tiểu thư Rio cũng chỉ có thể tự trách bản thân thôi.”
Chị ấy đúng là một cô hầu khắt khe mà.
“Hmm, nên làm gì với nó đây.” Tôi nói một câu bâng quơ. “Qua ngày hôm nay, em đã một lần nữa nhận ra rằng… rốt cuộc thì em thực sự thích Haru.”
“...”
“Tuy vậy em cũng thích chị Rio nữa. Trông thấy họ hạnh phúc bên nhau… khiến ngực em đau nhói, nhưng cũng ngập tràn hạnh phúc. Còn chưa kể…” Tôi tiếp tục trong khi nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Haru. “Haru mà em đem lòng yêu… chính là Haru có tình cảm với chị Rio. Ngay cả sau khi đã chia tay, cậu ấy vẫn còn những cảm xúc lưu luyến với chị ấy, và trân trọng chị ấy trong khi tỏ ra kiêu ngạo. Em đã thích một Haru, người đối xử với chị Rio như vậy đó.”
“...”
Thế nên là em không cảm thấy quá dễ chịu khi cố gắng giành lấy cậu ấy lúc này đâu.”
“...Cô Kano thực sự tốt bụng đó.” Chị Hayashida buông tiếng cười khẩy. “Cô và tôi khá giống nhau đấy chứ.”
“Giống thế nào vậy chị?”
“Ở việc chúng ta đều phí thời gian của mình vào tình yêu.”
“Ể… Em thấy không vui đâu à nha.” Tôi buông thõng hai vai, thấy thế chị Hayashida lại cười thêm lần nữa.
Tôi nhìn lên, tận hưởng bầu trời mùa hè trong xanh phía trên cao. Đó đúng là một cảm giác kỳ lạ mà. Tôi khá chắc là trái tim mình tan vỡ rồi. Người tôi thích đột nhiên kết hôn, và dù tôi phát hiện ra rằng đó là một cuộc hôn nhân giả, tôi biết được là họ vẫn yêu nhau. Bằng cách nào đó thì tôi đã bị từ chối đến hai lần. Đó chắc phải là một cú sốc lớn. Thế nhưng vì lý do
nào đó… tôi cảm thấy thật sảng khoái.
❀
Sau khi cả hai đã lấy lại chiếc nhẫn từ trung tâm để đồ thất lạc, Haru và tôi bước lại băng ghế chỗ Kano đang đợi.
“Ahh, mừng ghê luôn. Tôi đã rất sợ đó.” Tôi liếc xuống ngón tay đeo nhẫn của mình rồi thở phào nhẹ nhõm.
Theo lời người nhân viên tại quầy tiếp nhận, người ta đã tìm thấy chiếc nhẫn gần nhà vệ sinh chỗ chúng tôi ăn kem. Nhờ thế mà tôi đã nhớ ra rồi. Trong khi chúng tôi đang chụp hình ở đó, hai tay tôi bị bẩn mất, nên tôi đã đi rửa ở vòi nước gần đấy. Do đó mà tôi đã tháo nhẫn ra rồi để nó bên cạnh mình. Vì tôi chẳng nhớ gì sau đó cả, chắc là tôi đã bỏ nó ở đó rồi rơi đi. Tôi toang quá, đó hoàn toàn là lỗi của tôi.
“Nghiêm túc sao, rắc rối đến thế là cùng.” Haru lên tiếng với giọng mệt mỏi.
Tuy vậy, trái ngược với tông giọng đó, khóe miệng anh khẽ nhích lên thành một nụ cười. Tôi đoán hẳn là anh cũng nhẹ nhõm như tôi vậy.
“...Xin lỗi Haru. Và cảm ơn nữa.” Tôi nói, và khi nghe thế thì Haru đứng lại.
Hai mắt anh mở to ngạc nhiên khi anh nhìn tôi như đang không thể tin nổi.
“G-Gì thế?”
“Chà, nghe được lời xin lỗi và biết ơn thật lòng từ cô… Tôi chỉ nghĩ là nó thật hiếm khi thôi.”
“...Đ-Đến cả tôi cũng có lúc thành thật mà!”
Ahhh, khó chịu thật! Đây là thứ tôi nhận lại khi tỏ ra thật lòng sao? Tại sao anh lại khiến người ta tụt hứng như vậy chứ!
“Nếu cô muốn cảm ơn ai đó, thì làm với Kano kìa. Cậu ấy cũng đi tìm nhiều như tôi đó.”
“Ừm, tôi làm rồi.”
Nhưng tôi vẫn cần phải cảm ơn em ấy thêm một lần nữa, và nói cho em ấy biết tất cả mọi thứ. Tôi không thể trốn chạy được nữa rồi.
“Chà, tôi mừng vì chúng ta đã nhanh chóng tìm ra được nó. Nếu còn phí thêm thời gian thì chắc cô gọi chị Hayashida qua mất.”
“A-Ahaha… Ai đời tôi lại đi làm thế.”
“Tôi cá là chị Hayashida sẽ hoảng hốt nếu cô gọi chị ấy đến đây chỉ để nói ‘Nó ở chỗ trung tâm đồ thất lạc á’, và thậm chí cô cũng sẽ không có quyền nào để than phiền luôn.”
“Ahahaha… Th-Thôi nào Haru. Tôi sẽ không dùng chị Hayashida như thế đâu.”
Ôi toang rồi, chị ấy có giận không? Tôi đã bảo chị ấy là chúng tôi đã tìm thấy rồi, và chị ấy không cần phải đến đây nữa, nhưng nếu chị ấy đã đến rồi thì sao…?”
“Rio nè.”
Trong lúc tôi đang thầm tỏ ra hoảng loạn, Haru lên tiếng.
“Sao cô vẫn cứ cầm nhẫn của mình vậy. Lại làm mất nữa bây giờ.”
“...Ph-Phải rồi, anh nói đúng.”
Sau khi tôi nhận lại chiếc nhẫn từ người nhân viên, niềm hạnh phúc đã chiếm lấy tôi, và tôi đã quên đeo nó lại. Nguy hiểm thật đấy, sẽ thật thảm hại nếu tôi làm rơi nó lần nữa. Tôi nhanh chóng bắt đầu đeo nó vào lại, rồi thì nhớ ra.
“Này Haru.” Tôi nói sau một quãng nghỉ ngắn. “Đeo nó cho tôi đi.”
“...Tại sao?”
“Cứ làm đi.”
Tôi bỏ qua biểu cảm rắc rối của Haru và ngồi xuống một băng ghế gần đó. Sau khi phóng cho tôi một ánh nhìn đáng ngờ, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi đưa cho anh chiếc nhẫn, còn anh âm thầm nhận lấy nó.
“Cái này gợi lại cho tôi ký ức đó.” Tôi đưa bài tay trái mình cho anh và lên tiếng. “Anh cũng đeo nó vào ngón tay tôi lúc chúng ta đi mua nó.”
“...Cô ép tôi làm cơ mà.”
“Thế thì có sao? Nhờ có thế mà anh đã phải tháo nó ra trong lúc làm lễ cưới đó, nhớ không?”
“Không có thực hành thì tôi đâu có làm thế được.”
“Tôi thắc mắc lắm à nha~ Rốt cuộc thì anh quả thật là vụng về mà.”
“Lấy tôi ra làm trò đùa như vậy à…” Haru nắm lấy tay tôi trong khi than phiền như anh vẫn hay thường làm.
Hẳn là anh đã nhận ra rằng lúc này mình không thể thất bại nữa, và đã trở nên khá nghiêm túc khi anh nhìn vào tay tôi.
“Haru.”
“Hửm?”
Ngay cả khi tôi gọi tên anh, anh vẫn không không ngẩng đầu lên. Vì thế mà tôi chỉ có thể mấp máy môi để tạo thành những từ sau—Em yêu anh. Nó còn không trở thành một câu nói hoàn chỉnh nữa, nhưng chắc chắn là tôi đã nói những từ đó. Lúc này thì tôi chưa thể nói ra thành tiếng được, nhưng đó chính là cảm xúc hiện tại của tôi.
“...Không, không có gì đâu.”
“Cô ổn chứ?” Haru trông có vẻ bối rối, nhưng đã cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón tay tôi.
Chiếc nhẫn cưới vừa khít nằm trên bàn tay trái tôi, và nó đã trở lại với nơi nó thuộc về.
“Sao rồi, thưa Công chúa?”
“Mm, không có gì để phàn nàn cả.”
Sau một thoáng cười đùa, cả hai chúng tôi đều mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười của Haru, một hơi ấm nhẹ nhàng lấp đầy trái tim tôi, nhưng cùng lúc đó, cảm giác ấm áp lan tỏa ra khắp cơ thể tôi. Đó là một cảm giác lạ, nhưng không hề khó chịu chút nào. Lúc này tôi cần phải chấp nhận nó. Tôi chỉ có thể chấp nhận nó mà thôi. Chẳng thể nào giấu diếm được rồi, và tôi cũng chẳng muốn phải như thế nữa.
Tôi… thích Haru. Tôi đã luôn luôn yêu anh. Ngay cả sau khi chúng tôi chia tay, sự thật đó vẫn không hề đổi thay. Suốt thời gian qua tôi đã mang cảm xúc lưu luyến dành cho anh. Tôi yêu mãnh liệt đến độ nó trông thật nực cười. Sau khi đã đi qua tất cả những rắc rối này, chúng tôi đã kết hôn. Thế nhưng, đó chỉ là một cuộc hôn nhân giả. Tôi không phải là vợ thật của anh. Tôi không biết tại sao mọi thứ lại trở nên rối rắm như vậy nữa.
Nói đi Haru. Hiện tại vẫn còn kịp chứ? Có ổn không nếu em thực sự trở thành vợ của anh?