“Tôi rất vinh hạnh được diện kiến ngài Virginia”.
——— Một chàng trai rắc rối.
Trực giác mách bảo tôi khi tôi vừa gặp cậu ta.
Từ động tác chào của chàng trai, tôi có thể khẳng định cậu có tinh thần và cơ thể khoẻ mạnh, một hiệp sĩ đẳng cấp. Sau khi quan sát kĩ hơn, tôi thấy cậu ấy có đôi vai và 2 cánh tay săn chắc của một Kiếm sĩ.
Ngoại hình của cậu ta khá “bắt mắt”, khiến cả tôi, người có cùng giới tính cũng phải liếc nhìn. Tôi không thể đoán được bộ trang phục cao cấp được đặt may của cậu ta có giá bao nhiêu. Đôi giày bóng loáng trông có vẻ được làm từ da của quái vật cao cấp.
Không thể không đề cập đến chiếc áo choàng cậu ấy mặc. Đen tuyền và xanh thẳm, một màu sắc tựa như bầu trời đêm thu hút ánh mắt của mọi người với những viên đá quý được đính rải rác như những ánh sao lấp lánh.
Nhưng, những trang trí tuyệt đẹp ấy không nằm ở mặt ngoài, mà là ở mặt trong của chiếc áo choàng.
Nó có ý nghĩa gì vậy nhỉ?
Trông có vẻ chàng trai này đang giấu một vài bí mật nào đấy. Tôi lo rằng đấy là những thứ nguy hiểm.
“Thưa cha. Chàng trai đáng kính này là Second-dono, một quý tộc ngoại quốc”.
Con gái tôi, người đã lâu không gặp, đang giới thiệu chàng trai ấy cho tôi với điệu bộ nghiêm trang.
Này, Silvia. Trông có vẻ con vẫn rất tệ trong việc nói dối nhỉ. Lông mày con có hơi co giật khi con nói đó.
…….Dù sao thì, với việc này tôi cũng biết được rằng cậu ta không phải quý tộc tầm thường.
Cậu ta là ai và có địa vị như thế nào?
Người duy nhất mà tôi nghĩ đến. Đó là——「Hoàng tử」.
Đệ nhất Hoàng tử của Vương quốc Castall, Điện hạ Klaus, là một người có kỹ năng kiếm thuật tuyệt vời. Có thể nói rằng trình độ của cậu ấy xứng đáng đứng đầu vương quốc. Đệ nhị Hoàng tử, Điện hạ Maine, được đồn đại là học sinh năm nhất xuất sắc nhất 『Học viện Phép thuật Hoàng Gia』.
Chàng trai trước mặt tôi toát nên vẻ tự tin, giàu có, vững vàng, trí tuệ và cực kỳ bình tĩnh. Dù cậu ta là ai, tôi cũng không thấy cậu ấy có nét giống với hoàng tộc mà tôi biết.
……Tốt thôi. Tôi sẽ thử kiểm tra cậu ta ngay tại đây.
Nghĩ vậy, tôi quyết định cư xử ngang hàng với cậu ta.
Nếu cậu nổi giận, đồng nghĩa với việc cậu ta là quý tộc. Nếu hành động của cậu ta có gì đó đáng ngờ, tôi sẽ bắt giữ cậu ta với tội mạo danh quý tộc.
“Umu, Second-dono, phải không? Tôi là Noir Virginia. Cảm ơn vì sự tôn kính của cậu”
“Tôi cũng vậy.”
Thật ngạc nhiên.
Với sự điềm tĩnh, cậu ta cười nhẹ và đáp lại vỏn vẹn 3 từ.
Bây giờ tôi đã chắc chắn—— Cậu ta là hoàng tộc ngoại quốc. Không nhầm lẫn gì nữa.
Nếu cậu ta là một trong những tên quý tộc mục nát ngoài kia, cậu ta chắc chắn sẽ nổi giận ngay lập tức vì bị tên hiệp sĩ như tôi đối xử ngang hàng. Đây là hành động để tôi có thể vạch trần bộ mặt kiêu căng của bọn chúng.
Trừ khi ai đó thuộc hoàng tộc đang che giấu thân phận thật sự của họ. Nếu điều đó là thật, không bao giờ tôi để lỡ mất cơ hội này và đánh mất đi sự tín nhiệm và tin cậy từ cậu ta.
Việc đầu tiên, có vẻ như cậu ta không có ý định che giấu thân phận hoàng tộc với tôi.
Nếu vậy có nghĩa là…..
Tôi nên thành thật xin lỗi.
Cùng với âm thanh va chạm mạnh.
Đầu tôi đập xuống bàn và cuối chào cậu ta.
“Thưa điện hạ Second. Thần thành thật xin lỗi vì đã vô lễ thử lòng ngài như vậy. Thần đã sẵn sàng chịu mọi hình phạt từ ngài. Nhưng nếu ngài rộng lượng và nhân từ bỏ qua cho kẻ thấp hèn như thần, thần sẽ rất vui lòng lắng nghe những lí do mà ngài đến đây”.
Tôi không thể để lỡ mất cơ hội chỉ-có-một-lần-trong-đời này được.
Chắc Silvia phải rất vất vả để mời ngài ấy đến đây. Con bé biết rõ rằng tôi có thể nhìn sơ qua mà vẫn xác định được những người có bản chất tốt và tài năng kiếm thuật thật sự. Điện hạ Second chắc chắn không phải loại người có ý đồ xấu xa hãm hại đến người khác. Tôi không biết được mục đích của ngài ấy, nhưng nếu tôi có thể giúp đỡ ngài ấy để mang về lợi ích cho gia tộc, cho Vương quốc Castall, thì tôi sẽ cố hết sức nắm bắt lấy cơ hội hiếm có này.
Tôi cúi đầu thật lâu, và chờ đợi Điện hạ Second lên tiếng.
Và tôi hi vọng, những điều tốt đẹp sẽ đến với Gia tộc Hiệp Sĩ Virginia của tôi.
* * *
Tại sao lại xảy ra chuyện này? Tôi thực sự muốn biết đó…
“Kế hoạch lừa đảo” chắc chắn đã chuyển sang hướng kì quặc. Tất cả những gì tôi lên kế hoạch ban đầu là “Mặc trang phục hiếm, giả vờ làm quý tộc ngoại quốc và nhờ cha của Silvia viết một lá thư giới thiệu tới Học viện Phép thuật”.
Đấy sẽ là lá thư giới thiệu từ người đàn ông hiệp sĩ có kĩ năng tuyệt vời chỉ với mỗi thanh kiếm. Dù cho ông ấy không có quyền lực thực sự hay không có ai đó chống lưng, thì với tư cách hiệp sĩ đứng đầu gia tộc Virginia, ông ấy vẫn được mọi người tin tưởng. Và như vậy, chắc chắn Học viện Phép Thuật sẽ chấp nhận lá thư.
Nhưng kết quả là đây.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Noir-san lại cúi đầu?
Và “Điện hạ” là sao chứ?
Thử lòng? Hình phạt? Tôi thực sự chả hiểu gì cả.
Tôi liếc nhìn tới chỗ Silvia. Mắt cô ấy như 2 “dấu chấm” và cô ấy sốc đến nỗi đứng im như tảng băng.
Tôi không hiểu. Cô ấy cũng không có ý kiến gì cả.
………….À không. Có một việc tôi cần phải làm.
Và đó là——
“Ngẩng mặt lên đi”.
——Tôi nghĩ tôi nên tận dụng điều này.
Sau khi nói với giọng tràn đầy tự tin, Noir-san cuối cùng cũng ngẩng mặt ông ấy lên.
Thật kì lạ, mặc dù tôi không nhìn Silvia, tôi có thể đoán được khuôn mặt cô ấy hiện tại. Đại loại cô ấy sẽ có khuôn mặt ngạc nhiên “Anh vừa phun ra câu gì vậy?”.
Nhưng bây giờ không còn đường lui nữa rồi. Tôi quyết định sẽ đóng vai “người quan trọng” và xem tôi có thể tiến xa như thế nào.
“Tôi xin lỗi vì đã không thành thật với ông……nhưng ông thấy đó, có vài lí do khiến tôi phải che giấu thân phận thật của mình. Ông có lẽ hiểu việc này, đúng chứ?”
“Vâng, chắc chắn. Thần sẽ không nói với ai về việc này”.
Oh. Tôi định thử vận may của mình, nhưng có vẻ nó khá suông sẻ.
“ Xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng hôm nay tôi đến đây để đưa ra 2 yêu cầu”.
“Không có gì đâu thưa ngài, thần sẽ làm tất cả trong khả năng của mình”.
…….Noir-san có vẻ bị lừa một cách khó tin. Tôi tự hỏi ông ấy đang hiểu nhầm về vấn đề gì?
Tôi có hơi lo lắng cho Gia tộc Virginia. Không phải ông là hiệp sĩ đã thề sẽ trung thành với Vương quốc Castall à? Vấn đề đầu tiên, ông ấy cúi đầu với người lạ khi chưa biết rõ tuổi của họ có hơi………
Qua việc này tôi khẳng định ông ấy chắc chắn là cha của Silvia.
Tuy nhiên, không quan trọng việc ông ấy ngốc như thế nào, tôi không được quá bất cẩn. Tôi vắt óc ra suy nghĩ những lời tiếp theo.
“Vậy thì, yêu cầu đầu tiên không đáng kể cho lắm. Tôi muốn cách để liên lạc với Học viện Phép thuật. Ông nghĩ ông làm được chứ?”
“Vâng. Nếu ngài muốn chuyển trường và vào học năm nhất, thần có thể viết một lá thư giới thiệu ngay bây giờ. Trước đây, thần đã ở trên tiền tuyến cùng với người đàn ông Elf tên Kevin. Bây giờ ông ấy đang phụ trách năm nhất.”
…….Wow, tôi nghĩ Noir-san là người đáng tin cậy, nhưng tôi không nghĩ đến mức độ này. Ông ấy thật sự rất tuyệt.
Tuy nhiên, việc này không ổn. Thời hạn quá dài. Tất cả những gì tôi cần là nhanh chóng lẻn vào trường và đọc trộm Grimoires.
“Tôi chỉ cần ở đấy trong thời gian ngắn thôi. Ông có ý kiến gì không?”
“Ummm, nếu vậy, thần nghĩ tốt nhất nên viết một lát thư du học ngắn hạn”
“Tôi hiểu rồi”.
Ý tưởng hay đấy. Nó sẽ làm tôi trông giống quý tộc ngoại quốc sang du học để quan sát và tìm hiểu xem Học viện phép thuật ở các nước khác trông như thế nào.
Tôi nên xử lí thế nào về thời hạn đây? Càng ngắn càng tốt, nhưng nó sẽ không ổn nếu như tôi không thể tìm ra Grimoires trong 2 hoặc 3 ngày.
Oops, nói về việc đó, Silvia cũng cần phải học Đệ Nhị Hình thái và Đệ Tam Hình thái của nguyên tố Hoả. Liệu cô ấy có thể học bằng cách đọc lướt qua như tôi không?
…….Tôi có nên ở lại Học viện lâu hơn không? Tôi có cảm giác hơi khó chịu về việc này.
“Được rồi, vậy kỳ hạn sẽ là 2 tuần. Tôi có thể nhờ ông viết một lá thư với nội dung như vậy được chứ?”
“Chắc chắn, thưa ngài”.
Sau khi trả lời, ông ấy liếc mắt nhìn Silvia.
Có vẻ như ông ấy hơi chút lo lắng về yêu cầu thứ 2. Và ông ấy nghĩ rằng nhất định có liên quan đến Silvia. Noir-san khá thông minh đấy chứ. Và tôi tự thắc mắc tại sao ông ấy lại hiểu nhầm một cách kì lạ như vậy? Tôi thực sự không bận tâm lắm vì nhờ nó tôi đã đạt được mục đích của mình.
“Vậy thì, đã giải quyết xong một yêu cầu, bây giờ sẽ đến yêu cầu tiếp theo, nó khá quan trọng”.
“Như ý ngài”.
Sau khi chỉnh lại tư thế ngồi, tôi bắt đầu nói.
“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính…..Tôi có thiện cảm với Silvia, con gái ông. Cô ấy có tài năng về Cung thuật lẫn Ma thuật. Ông có chấp nhận để cô ấy đi phiêu lưu cùng chúng tôi không?”.
Tôi nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Nếu ông ấn chấp nhận để Silvia đi cùng tôi bây giờ, thì những vấn đề liên quan đến việc Silvia trở thành gián điệp của tôi để theo dõi Đội hiệp sĩ Đệ Tam được đưa ra ánh sáng trong tương lai, tôi nghĩ Noir-san sẽ đứng về phía tôi. Nếu có thể, tôi rất vui khi có được sự chấp thuận từ Gia tộc Virginia.
……Tuy nhiên, tôi đã thay đổi cách gọi từ “cùng tôi” sang “cùng chúng tôi”. Noir-san khá nhạy bén. Tôi lo rằng liệu đó có phải là bước đi ngu ngốc….
“X-xin ngài hãy ngẩng đầu lên”.
Noir-san trả lời với giọng hoảng hốt. Tôi chậm rãi nhìn lên.
“Nó là một đứa con gái non nớt, thiếu kinh nghiệm. Nếu điện hạ thấy ổn, xin đừng ngần ngại mà sử dụng nó. Tuy nhiên, thật sự ngài sẽ chấp nhận Silvia…..?”
Có vẻ như ông ta vẫn còn vài nghi ngờ.
Chẳng có gì lạ cả. Trong mắt Noir-san, Silvia chỉ là đứa con gái khao khát được trở thành hiệp sĩ, chỉ có thể vung vẩy thanh kiếm. Cô ấy không được đối xử như một người hiệp sĩ.
“Chắc chắn, cô ấy không có năng khiếu kiếm thuật. Tuy nhiên, với cung và ma thuật, chúng tôi có thể tự tin khẳng định cô ấy có tài năng và sẽ trở nên nổi tiếng khắp thế giới trong tương lai. Vì vậy chúng tôi cam đoan rằng Silvia nên rời khỏi đội hiệp sĩ và đi với chúng tôi”.
Tôi tự tin tuyên bố.
“Ngài nói Silvia có tài năng…..?”
Noir-san vẫn chưa bị thuyết phục hoàn toàn. Ông ấy khá cứng đầu.
“Cô ấy được Đội hiệp sĩ Đệ Tam yêu cầu trở thành người hộ tống tôi trong 2 năm. Sau khi kết thúc kỳ hạn hợp đồng, chúng tôi có ý định đi đến đấy và yêu cầu liệu cô ấy có thể ở cùng tôi không. Về việc đấy, chúng tôi muốn mượn sức mạnh và quyền lực của ông, Noir-dono”.
Tôi thật sự muốn Silvia đi cùng tôi, nên tôi quyết định hành động.
“…….Với tất cả sự kính trọng….. tôi chắc chắn với ngài”.
Noir-san định nói điều gì đấy, nhưng ngay lập tức dừng lại. Và với khuôn mặt tựa như ông ấy cuối cùng cũng quyết định được những gì cần phải nói.
“Quả là lời đề nghị sâu sắc. Tôi chắc chắn sẽ làm như ngài nói. Tôi sẽ kiên nhẫn đợi ở đây để nghe về những chiến công của con gái tôi trong tương lai”.
“…………”
Sau những lời của Noir-san, tôi có thể nghe thấy âm thanh thở dài đầy cảm xúc của Silvia từ phía sau.
Tôi không biết nói gì tiếp theo, nhưng ông ấy đã đồng ý, đúng chứ? Sẽ ổn thôi phải không?
“Được rồi. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ này của Gia tộc Virginia”.
Tôi gật đầu thoả mãn, và nở nụ cười tươi hết mức có thể. Sau đấy, tôi rời khỏi nhà Virginia cùng với Silvia.
……..Thật kỳ lạ, tôi cảm giác như chẳng còn bất kì sức lực nào trong đôi chân của mình nữa. Vì vậy tôi quay trở lại cuộc hành trình với một chút run rẩy. Lạy chúa trên cao, con thật sự đã rất lo lắng đó.
Trên đường về, Silvia liên tục nói “Điều này thật ngu ngốc!” “Cực kì ngu ngốc!!!!!” không ngừng nghỉ.
Dù cô đã nói “Chỉ cần đi chung với anh cũng đủ khiến tim tôi như ngừng đập rất nhiều lần đấy”. Tôi biết chứ, khi nãy Noir-san thừa nhận tài năng cung thuật của cô, mắt cô lúc đấy ngấn nước như sắp khóc đấy biết không hả. Không phải điều đó xứng đáng để tim cô ngừng đập nhiều lần sao?
Dù sao, tôi cũng đã có thể vào được Học viện Phép thuật Hoàng gia…. Tuy nhiên, tôi sợ rằng việc này sẽ khó khăn hơn những gì tôi nghĩ.
Tôi đang nói thật đấy nhé, đấy là những cảm xúc thật lòng của tôi.
* * *
“Hiệu trưởng Paula. Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”
Tại văn phòng hiệu trưởng của Học viện Phép thuật Hoàng gia.
Một người đàn ông tai-dài với những nét đẹp trên khuôn mặt, đang đưa tay ra và bước vào phòng.
Tại trung tâm của căn phòng, được bao quanh bởi các kệ sách, chiếc bút im lặng di chuyển, bên cạnh đầy những xấp tài liệu. Có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở đấy, cô ấy đeo kính, là người mà người đàn ông elf kia đang bắt chuyện, Hiệu trưởng Paula.
“Tôi nhớ tôi thường xuyên nhắc nhở ông đừng gọi tôi bằng tên mà, Kevin-sensei?”.
Khi nói vậy, cô ấy đồng thời dừng việc ghi chép lại.
“Có gì không ổn sao? Chỉ có 2 chúng ta ở đây”.
“Ara, tôi tự hỏi liệu ông có ý định tấn công tôi không?”
“Hahaha. Đụng tay vào cô gái chưa bằng một nửa tuổi tôi là đi ngược với chính sách quý ông của tôi đấy, cô biết chứ…”
“Ohh, đúng đấy, nói về điều đó, ông……”
Paula nghiên đầu cô ấy và nhìn vào Kevin đang nở nụ cười. Thấy vậy, Kevin nói tiếp.
“Không phải vậy, đừng hiểu nhầm tôi. Tôi không có ý nói rằng Hiệu trưởng Paula không có sức hấp dẫn. Nhưng chưa đủ, nếu cô hấp dẫn thêm một chút, chỉ một chút thôi, thì có lẽ một trăm năm nữa tôi sẽ để ý đến cô”.
“…….Mình sẽ chẳng bao giờ hiểu được Elves và những khái niệm, sở thích của họ về phụ nữ trưởng thành”
“Eh, điều đó có ý gì?”
“Tôi chỉ tự nhủ với bản thân tôi thôi”.
Nhân tiện, độ tuổi của Hiệu trưởng Học viện Phép thuật Hoàng gia Paula Memeto là 49 tuổi, và Kevin, giáo viên đang phụ trách học sinh năm nhất, 130 tuổi. Mặc dù Paula là nhân tộc, nhưng ngoại hình cô ấy vẫn khá trẻ. Kevin thuộc tộc elf, vậy nên ông ấy nhìn khá trẻ trung và năng động, khó mà nghĩ ông ấy đã trải qua hơn một trăm nồi bánh chưng.
“Nhân tiện thì, ngọn gió nào mang ông đến đây? Ông không đến tìm tôi chỉ để tán gẫu, nhỉ?”
Khi Paula hỏi, Kevin búng ngón tay như thể vừa nhớ ra được chuyện đó gì và trả lời.
“Lá thư đến từ Noir”.
“Ara, thật hiếm có đó nha…… Nhưng có vẻ nó không đơn giản chỉ là là thư”.
Paula có cảm giác như vậy sau khi thấy nét mặt của Kevin.
“Chính xác. Nội dung được viết trong lá thư là—— Một quý tộc cấp cao của nước láng giềng muốn nhập học ngắn hạn vào Học viện Phép thuật. Tôi muốn hỏi liệu cậu ta có thể tham gia vào lớp của anh cùng với con gái tôi trong 2 tuần được không——“.
“…………”
Khi biểu cảm của Kevin trở nên trầm trọng, Paula cũng vậy.
Bản thân yêu cầu không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là nhập học ngắn hạn trong 2 tuần. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, người đưa ra yêu cầu và người thay mặt đứng ra để gửi yêu cầu đó.
“Ông nghĩ sao?”
Như thể đang đợi Paula hỏi, Kevin liền mở miệng ra trả lời.
“Noir ‘cứng đầu’ chỉ đề cập đến ‘Một quý tộc cấp cao’. Nói cách khác, đấy là người mà Noir đã thừa nhận. Lá thư giới thiệu được viết khá lịch sự, thậm chí ông ấy còn nhắc đến con gái ông ấy. Tình huống này rõ ràng có điều gì đó bất thường. Tôi nghĩ ta cần phải chuẩn bị trước các biện pháp đối phó thích hợp”.
“Tôi đồng ý với ông”
Hai người họ đang than thở với cánh tay khoanh lại.
Trong lá thư giới thiệu không có nhắc đến gì khác như người sẽ đến nhập học là kiểu người như thế nào, hay mục đích của người đó. Nó chỉ nhắc đến mỗi cái tên “Second”
“Bình thường thì, việc này khá đáng ngờ…. Đúng chứ?”
“Vâng. Nhưng đây là lá thư của Noir…..”
Họ không thể bỏ qua lá thư được. Danh tiếng của ông ấy “người hiệp sĩ mạnh mẽ trong bộ giáp, nghiêm túc trên con đường kiếm thuật” khiến cho Noir trở nên đáng tin cậy.
Thời gian trôi qua.
Paula dành nhiều thời gian để nghĩ về việc này và cuối cùng cũng đưa ra vài biện pháp cơ bản.
“…….Tôi nghĩ ra được hai biện pháp. Đầu tiên, giả sử cái cậu Second-kun là quý tộc ngoại quốc sang du học, hãy tiếp đón lịch thiệp và đối đãi đặc biệt với cậu ta trong hai tuần cậu ta học ở đây. Thứ hai là đối xử bình đẳng với cậu ta như những học sinh khác, và để cậu ta có suy nghĩ rằng “không nên nhúng mũi vào chuyện của người khác”. Ông thấy cái nào ổn hơn?”.
Cả hai người đang có khuôn mặt khá cay đắng.
“Biện pháp thứ 2 ổn hơn. Tôi nghĩ vậy….. dù có hơi do dự. Nhưng sau cùng, có lí do khiến Second-kun không thể được đối đãi đặc biệt trong lớp của tôi”.
Cùng với câu trả lời của Kevin, Paula gật đầu đồng ý.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Vì lớp của ông——“
“Vâng, đúng vậy. Lớp A——“
——là lớp của Đệ nhị Hoàng tử Maine.