Đó là vào một buổi chiều sau giờ tan học.
Khi tôi nhận được tin nhắn trên điện thoại sau một thời gian dài không liên lạc.
Lúc này chúng tôi đã hẹn hò được một thời gian.
Tôi được gọi ra phía sau khu lớp học — và đã trông thấy một cảnh tượng.
Người bạn thuở nhỏ của tôi đang đứng cùng với một đàn anh nổi tiếng điển trai trong trường.
Ngay khi một linh cảm chẳng lành dấy lên, cô ấy dường như đọc được suy nghĩ của tôi và nói ra trước.
『Chúng ta chia tay đi. Tớ quyết định hẹn hò với anh ấy rồi.』
Khi nghe thấy những lời đó, tôi chỉ muốn bỏ chạy... không, mà là đã bỏ chạy thật.
Một cách đáng xấu hổ, bất lực, chẳng còn chút gì là thể diện.
Khi nhận ra thì tôi đã đến một thị trấn xa lạ.
Tôi nhắn cho cha mẹ rằng “Con trót đi chơi hơi xa rồi, sẽ về trễ một chút”, kèm theo tấm ảnh chụp bên bờ biển.Sau đó khi tôi định quay về thì bắt gặp một cô bé đang lao ra đường đuổi theo quả bóng...
Cơ thể tôi phản xạ trước cả suy nghĩ... Và rồi, rồi thì...
Tôi đã lao ra che cho cô bé ấy...Một chiếc xe lao đến...Và từ lúc đó, ký ức của tôi tạm thời gián đoạn.
☆
Tôi tự hỏi tại sao tự dưng lại nhớ về chuyện đó vào lúc này... À, ra là vậy.
Là vì cô bé đang ngồi co ro, ướt sũng dưới cơn mưa trước mắt tôi — có chút gì đó giống với Ichinose Kaho, cô bạn thuở nhỏ của tôi.Mái tóc đen dài tới vai, đồng phục blazer — tất cả đều gợi lại hình bóng của cô ấy.
“Em sao thế? Sao lại ngồi ở chỗ này trong trời mưa thế?”
“Chẳng liên quan đến chị.”
“Có lẽ vậy. Nhưng chị không thể làm ngơ khi thấy em như này.”
“Bao đồng quá ha. Quả nhiên là ‘Thánh nữ bên cửa sổ’ Nanase Mio nhỉ.”
“Giờ vẫn đùa được thì chắc cũng chưa đến mức nghiêm trọng lắm.”
“Chị… chị định làm gì thế hả!?”
Tôi nắm lấy tay cô bé đang ngồi co ro trước mặt, kéo cô bé đứng dậy và ép đi theo mình.
Cô bé cố phản kháng, nói “Chị làm cái quái gì vậy?”, nhưng có lẽ đã kiệt sức trên đường đến đây, nên tôi chẳng gặp chút khó khăn nào khi kéo cô bé đi.
Nếu cô bé này thực sự là con của “cô ấy”, tôi không thể làm ngơ được.Vì điều đó cũng là cách tôi chuộc lại thứ mà “tôi” ngày xưa đã để lại phía sau.
@
“Này, vào đi nào. Mẹ ơi.”
“Ừ, sao thế con? Còn bé này là ai vậy?”
“Con nhặt được trên đường. Xin lỗi, mẹ đã chuẩn nước tắm chưa ạ?”
“Rồi, đun sẵn rồi đấy. Cả hai vào tắm đi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Tôi kéo cô bé nhặt được ngoài đường đến tận phòng tắm — không để cô bé kịp phản đối.Trong tình huống này, làm thế mới là nhanh nhất.
“Cởi đồ ra, mau tắm đi.”
“Tại sao… à, cảm ơn…”
“Không có gì.”
“Chị đang làm gì thế?”
“Hửm? Chị đang tìm thẻ học sinh. Dù sao cũng phải liên lạc với bố mẹ em chứ.”
“Đợi… cái đó…”
“Em bỏ nhà đi, đúng không? Chị nghĩ gọi cho họ vẫn tốt hơn là để cảnh sát tìm ra rồi báo về.”
“...!”
“Chị không thể nói là ‘Sẽ ổn thôi’, nhưng chị sẽ làm mọi thứ để em không gặp rắc rối.”
“Vâng… xin lỗi ạ…”
“Vào tắm mau đi.”
“Dạ…”
Tôi lấy ra thẻ học sinh từ trong cặp của cô bé.
Ichinose Rinwa.
Đó là tên của em ấy.
Tôi vô thức lẩm bẩm “Quả nhiên là thế”, nhưng cô bé không tỏ vẻ nghi ngờ gì, tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
@
Tôi nhờ mẹ gọi cho người giám hộ của cô bé, và nói rằng em ấy sẽ ở lại qua đêm.
Khi Rinwa tắm xong, tôi để cô bé ở phòng khách chờ bữa tối, trò chuyện cùng mẹ, còn tôi thì vào phòng tắm.
(Không ngờ lại chuyển sinh vào cùng một dòng thời gian như thế này…)
Ban đầu tôi rất bối rối khi phát hiện mình đã chuyển sinh thành con gái.Nhưng sống dưới cái tên Nanase Mio suốt hơn mười năm nay, tôi đã quen rồi.
Tôi lại được ban cho những người cha mẹ tốt, như kiếp trước.Đủ tốt để hiểu và chấp nhận con người tôi.
Dù vậy, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp con gái của Kaho.Tôi thực sự không ngờ được.
Có lẽ con bé đã bỏ nhà đi.Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.Nhưng tôi không biết gì cả — và điều đó chỉ có thể hỏi được từ chính cô bé.
“Haizz… Đúng là oái oăm thật chứ…”
Tôi ngước nhìn trần nhà.
Chắc hẳn việc tôi chuyển sinh lần này cũng có một ý nghĩa nào đó.Là lòng thương của Chúa, hay chỉ là sự đùa giỡn của số mệnh?
Dù trong lòng có dấy lên thứ cảm xúc gọi là “báo thù”,nhưng tôi — không, “tôi” bây giờ — không thể dửng dưng khi trước mặt có người đang gặp khó khăn.
Vậy thì tôi sẽ làm gì?
Tôi… tôi sẽ giúp con bé ấy — Rinwa.
Chuyện về con người “tôi” trong quá khứ chẳng còn quan trọng nữa.
Bởi vì đây mới là "tôi" của bây giờ.