Sáng sớm hôm sau, Trương Hằng đã thức dậy. Cậu lấy một hồ sơ vụ án: "Ricoletti of the club foot, and his abominable wife" (Ricoletti bàn chân tật và người vợ ghê tởm của hắn) Nếu Trương Hằng nhớ không nhầm, đây là vụ án đầu tiên mà Holmes phá được khi trở thành thám tử, trong nguyên tác có nhắc đến nhưng không có nội dung chi tiết.
Trương Hằng đến phòng ăn, Holmes đã ngồi sẵn ở đó, đang thưởng thức bánh mì nướng và cà phê. Hai người chào nhau, rồi Trương Hằng ngồi xuống đối diện.
Holmes liếc nhìn hồ sơ trong tay Trương Hằng. "Ồ, vụ án này khá thú vị. Mặc dù không khó, nhưng vì lúc đó tôi mới vào nghề, phải mất ba ngày mới hoàn thành điều tra. Bây giờ thì, chỉ cần một buổi sáng là xong."
Trương Hằng mỉm cười. Cậu không hề ghét sự tự tin của Holmes. Chính sự tự tin đó đã tạo nên một hình tượng Holmes đầy cá tính, được hàng triệu độc giả yêu mến. Trong cuộc sống thường ngày, Holmes là một người khiêm tốn, nhưng khi liên quan đến lĩnh vực chuyên môn, anh ta lại ngẩng cao đầu như một con sư tử đang tuần tra lãnh địa của mình.
Trương Hằng uống xong sữa, thì dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa.
Bà Hudson mở cửa, để lộ thanh tra Gregson đang đứng ngoài. Vẻ lo lắng hôm qua đã biến mất, thay vào đó là nét đắc thắng; Anh ta bước vào như một làn khói, oang oang nói:
"Các anh đã xem báo sáng nay chưa?"
"Vẫn chưa kịp," Holmes nhìn anh ta đầy hứng thú.
Gregson đưa tờ Echo đang cầm trên tay ra. "Xem đi, báo nóng hổi vừa ra lò đấy."
Trương Hằng nhận lấy tờ báo, lật đến trang nhất, đọc từng chữ một.
Bài báo mở đầu bằng việc tường thuật vụ phát hiện xác một phụ nữ vô danh trên sông Thames hôm qua, rồi kể đến cách thanh tra Gregson nhanh trí lần ra nhà máy nơi thi thể từng xuất hiện, từ đó xác định được danh tính nạn nhân. Trong bài, Holmes cũng được nhắc tên một lần với vai trò "hỗ trợ điều tra", nhưng chỉ có vậy. Phần lớn câu chữ đều dành để ca ngợi Gregson là một vị thanh tra mẫn tiệp, trí tuệ hơn người.
Gregson nghe đến đây thì hơi đỏ mặt, biện minh: "Anh đã giúp tôi rất nhiều, đặc biệt là manh mối về nhà máy dệt John. Nhưng những gì anh nói cũng không hoàn toàn đúng. Hơn nữa, những lời khen đó không phải trọng tâm... cậu cứ đọc tiếp đi."
Holmes chỉ cười, không hề tỏ ra tức giận. Có vẻ như anh ta đã quá quen với chuyện này. Đó cũng là lý do tại sao các cảnh sát của Scotland Yard lại thích nhờ anh ta giúp đỡ đến vậy. Holmes không bận tâm đến danh tiếng hay lợi lộc, anh ta chỉ quan tâm đến những vụ án kỳ quái.
Trương Hằng tiếp tục đọc. Bài báo kể rằng, sau khi có manh mối, Gregson đã dẫn người đến nhà máy dệt và nhanh chóng xác nhận danh tính nạn nhân, tên cô gái là Molly. Một năm trước, cô từ quê đến London nương tựa người dì, và chính dì cô đã giúp cô tìm được công việc ở nhà máy dệt.
Vì không phải công nhân lành nghề, lương của Molly rất ít, nhưng khối lượng công việc lại không hề giảm. Cô làm việc vất vả, chỉ đủ sống qua ngày. Vì dì có bốn đứa con phải nuôi, nên không giúp được cô nhiều. Molly chỉ có thể tự lực ở thành phố này.
Cho đến khi cô gặp Paul. Paul hơn cô một tuổi, nhưng đến London sớm hơn ba năm, làm việc ở nhà máy hóa chất bên cạnh. Tuy còn trẻ, nhưng hắn đã là một tay "lão làng", thường xuyên gây rối. Phóng viên mô tả Paul là một tên côn đồ lươn lẹo, lười biếng, đã dùng những lời đường mật để lừa gạt Molly ngây thơ sa vào lưới tình. Cuối cùng, tối hôm trước, hắn đã lộ bộ mặt thật.
Gregson chỉ cần điều tra một chút là phát hiện Molly đã đến tìm Paul sau giờ làm. Sau đó, anh ta dẫn người đột kích nơi ở của Paul và tìm thấy quần áo của Molly. Qua lời nhân chứng, đó chính là bộ quần áo mà Molly đã mặc tối hôm đó. Bằng chứng rõ ràng khiến Paul không thể chối cãi.
Phóng viên trong bài viết đã cảm động viết: "Thanh tra Gregson chỉ mất nửa ngày để phá một vụ án kỳ lạ như vậy. Có một thanh tra xuất sắc như ngài ấy, đó là phúc của người dân London." Bài báo còn kêu gọi người dân hợp tác với cảnh sát, tích cực cung cấp manh mối để cùng nhau duy trì an ninh trật tự thành phố.
Gregson nghe đến đây thì vô cùng phấn khích, nói với Holmes: "Không phải tôi không tôn trọng anh, nhưng nói thật, người thông minh đến mấy cũng có lúc mắc lỗi. Anh đã rất giỏi, chỉ cần nhìn thi thể là có thể biết cô bé làm việc ở nhà máy dệt John. Nhưng việc suy đoán về hung thủ có sai lệch một chút cũng là chuyện bình thường. Cuối cùng, vẫn phải dựa vào chúng tôi."
Holmes nghe vậy không nói gì, chỉ hỏi: "Chàng trai tên Paul đó có khác với những gì tôi nói không?"
"Có chút khác biệt," Gregson cười. "Việc họ quen nhau thì không sai. Việc hắn có ý đồ xấu cũng đúng. Chúng tôi đến chỗ hắn, không chỉ tìm thấy quần áo của Molly dưới gầm giường, mà thằng nhóc đó đã có ý đồ từ lâu rồi. Nhưng điều đó cũng không lạ, có nhiều vụ án tôi phá được cũng vì đàn ông không kiềm chế được bản thân. Chỉ tiếc cho cô bé Molly, tuổi còn nhỏ mà đã..."
Holmes cắt ngang lời Gregson. "Còn những điểm khác thì sao?"
"Chiều cao không khớp. Tên nhóc đó không cao sáu feet, chỉ khoảng năm feet năm. Tính tình thì rất hoang dại. Chúng tôi phải hai người mới giữ được hắn, hắn còn định cắn tai một đồng nghiệp. Tôi đành phải cho hắn một cú để hắn ngoan ngoãn. Về sức mạnh, chỉ có thể nói là bình thường, khỏe hơn Molly thì chắc chắn rồi, nhưng so với người thường thì không có gì nổi bật. Ngoài ra, trên người hắn có nhiều vết thương do đánh nhau, nhưng trên tay thì không có vết cào nào cả."
"Các anh bắt nhầm người rồi," Holmes nói sau khi nghe xong.
Gregson bật cười. "Anh nói gì vậy? Tôi biết suy luận ban đầu của anh có vấn đề, có thể anh mất mặt. Nhưng làm nghề này, ai mà chẳng từng mắc sai lầm? Người giỏi đến đâu cũng có lúc sảy chân... Vì vậy chúng tôi thường nói, phá án quan trọng nhất vẫn là bằng chứng."
"Nói bằng chứng không sai, nhưng các anh đã bắt nhầm người," Holmes lắc đầu. "Thằng nhóc Paul đó không phải là hung thủ."
"Sao có thể? Anh coi tôi là lính mới vào nghề à?" Gregson không coi trọng lời nói của Holmes. "Tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi, phá không biết bao nhiêu vụ án. Bằng chứng rõ ràng như vậy, không thể nào sai được. Hơn nữa, sáng nay tên nhóc đó cũng không chịu nổi mà thừa nhận đã có ý đồ với Molly từ lâu rồi."
"Có ý đồ thì không phạm pháp," Holmes nói. "Hơn nữa, cả hai đều đang ở tuổi tò mò về cơ thể của người khác, không thể chỉ dựa vào đó mà kết luận hắn là hung thủ."
"Vậy còn quần áo? Quần áo thì giải thích thế nào? Trên đó còn dính máu nữa," Gregson dang tay.
Lần này, Holmes không vội trả lời, mà quay sang nhìn Trương Hằng. "Sáng nay cậu có rảnh không? Không để một linh hồn vô tội phải chịu đựng trong tù, và không để hung thủ thực sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, có vẻ chúng ta phải đi thêm một chuyến rồi."