Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

830 300

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

231 1075

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Hoàn thành)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 269

Nhà có năm em kế

(Đang ra)

Nhà có năm em kế

Harunadon

Romcom tuổi trẻ dưới một mái nhà của chúng mình—khai màn!

17 38

Bản sao cũng biết yêu

(Đang ra)

Bản sao cũng biết yêu

Harunadon

Tại một thị trấn ven biển, một câu chuyện tình đầu trong sáng, thoáng chút kỳ diệu, khắc họa những rung động ngây thơ của tuổi học trò.

23 85

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

(Đang ra)

Nông dân an nhàn ở thế giới khác

Naitou Kinosuke

Trong cuộc đời thứ hai ở thế giới khác, cậu quyết định thử làm nông nghiệp.

6 40

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt) - Chương 31 : Ác Ma

Tính ra, kể từ khi Trương Hằng bước vào phó bản đã hơn hai mươi ngày. Trong thời gian đó, cậu đã thách đấu không ít võ đường, lại được chứng kiến và học hỏi nhiều lưu phái khác nhau, có thể tùy tình huống mà chuyển đổi kiếm pháp. Thế nhưng, trong những khoảnh khắc sinh tử, con người ta vẫn luôn lựa chọn trở về bản năng.

Mà bản năng của Trương Hằng chính là đao pháp được tôi luyện từ vô số trận hải chiến đẫm máu trong mười năm làm hải tặc trên biển. Cái gọi là gọi là Annie-ryū. Thực chất, đây chẳng phải lưu phái gì cả, mà chỉ là một loại đao pháp thuần túy dựa trên bản năng chiến đấu và kinh nghiệm thực chiến.

Sau khi thanh katana trong tay bị gãy một đoạn, Trương Hằng dứt khoát áp sát Nakamura Hanjirō, chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Như vậy, trận đấu trở nên dữ dội và nguy hiểm hơn hẳn, đồng thời càng thử thách tốc độ phản ứng của cả hai.

Và tốc độ phản ứng chính là sở trường của Trương Hằng. Số trận chiến mà cậu đã trải qua nhiều hơn cả một sát thủ như Nakamura Hanjirō. Trong việc vung đao, cách cậu nắm bắt những cơ hội thoáng qua trong trận chiến hỗn loạn, không ai có thể so sánh được. Đây chính là thứ mà Trương Hằng dựa vào nhiều nhất. Ngược lại, Nakamura Hanjirō lớn hơn Trương Hằng mười lăm tuổi. Mặc dù khả năng luyện kiếm không hề thua kém, sức mạnh cũng vượt trội hơn, nhưng tốc độ phản ứng lại đang suy giảm theo quy luật tự nhiên.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc "lấy mạng đổi mạng" này, Hanjirō vẫn giữ được sự điềm tĩnh. Thay vì tiếp tục phòng thủ, hắn dứt khoát chuyển sang tấn công, dùng chiêu "công vào chỗ hiểm" để buộc Trương Hằng phải ra đòn giải nguy. Ông ta cũng bắt đầu có ý thức tìm kiếm cơ hội chạm kiếm, phát huy lợi thế của thanh Juzumaru Tsunetsugu, đồng thời kiên nhẫn chờ đợi thời cơ để giãn khoảng cách.

Cả hai đều đang cố gắng phát huy sở trường của mình, đồng thời tìm kiếm điểm yếu của đối phương.

Nakamura Hanjirō có thể nói là cao thủ lợi hại nhất mà Trương Hằng từng đối mặt trong phó bản này. Vì vậy, đây cũng là trận chiến khiến cậu chiến đấu một cách thỏa mãn nhất.

Cho đến thời điểm hiện tại, cả hai đều không chiếm được lợi thế.

Nhưng theo thời gian, Trương Hằng ngày càng quen thuộc với kiếm pháp của Nakamura Hanjirō. Thói quen ra đòn và chiêu thức của ông ta đều dần bị Trương Hằng nắm rõ. Ngược lại, Nakamura Hanjirō vừa mới thích nghi với kiếm pháp của Nhị Thiên Nhất Lưu, thì trong chớp mắt Trương Hằng lại chuyển sang một trường phái mới. Lần này, kiếm pháp của cậu càng khó đoán hơn, thậm chí đã thoát ly khỏi phạm trù của kiếm pháp Nhật Bản. Trong lòng Nakamura Hanjirō dần cảm thấy mơ hồ.

Và lúc này, Trương Hằng cuối cùng cũng thổi lên tiếng kèn phản công. Thanh katana trong tay phải chủ động chạm vào Juzumaru Tsunetsugu, đỡ nhát chém của Nakamura Hanjirō. Đồng thời, thanh wakizashi ở tay trái đâm thẳng vào hạ sườn Hanjirō.

Nakamura Hanjirō nhận ra sự nguy hiểm. Thanh Juzu-maru Tsunetsugu không tiếp tục chém xuống, mà dứt khoát thu đao về, chém vào cổ tay trái của Trương Hằng. Vẫn là chiêu "công vào chỗ hiểm" buộc Trương Hằng phải cứu nguy. Tuy nhiên, trong quá trình đó, ông ta đã biết mình gặp chuyện rồi. Nhát kiếm đâm vào dưới sườn của Trương Hằng chỉ là một đòn giả. Dường như đã đoán được cách ứng phó của ông, Trương Hằng đã sớm giơ kiếm ngang chờ sẵn, đồng thời vung thanh katana ở tay phải.

Hanjirō lập tức lùi lại, nhưng cuối cùng vẫn chậm một nhịp.

Hai người cuối cùng cũng đã giãn khoảng cách, nhưng tay phải của Nakamura Hanjirō máu chảy ròng ròng, trên mặt đất còn có hai ngón tay bị chém đứt.

Trương Hằng đã tận dụng khả năng chuyển đổi chiêu thức liên tục trong thời gian ngắn, lợi dụng tốc độ phản ứng của Nakamura Hanjirō không bằng. Đồng thời, cậu cũng cố ý dụ Nakamura Hanjirō ra đòn theo những chiêu thức cũ, và cuối cùng đã nhận được một thành quả xứng đáng.

Với bàn tay chỉ còn lại ba ngón, Nakamura Hanjirō không thể cầm kiếm nữa, đành phải đổi Juzumaru Tsunetsugu sang tay trái.

Tuy nhiên, tay trái của ông ta chắc chắn không thể linh hoạt bằng tay phải. Mặc dù có thể đối phó với những trận chiến thông thường, nhưng trong một trận đấu đỉnh cao như thế này, nơi từng chi tiết đều quan trọng, thì ông ta đã cầm chắc phần thua.

Nhìn những ngón tay bị đứt trên mặt đất, khuôn mặt chữ điền của Nakamura Hanjirō cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm.

Tuy nhiên, đó không phải là tuyệt vọng hay sợ hãi, mà giống như một sự giải thoát.

Nakamura Hanjirō cất lời, giọng trầm thấp: "Ân Huệ của đại nhân Saigō hôm nay cuối cùng tôi cũng đã trả xong rồi. Tiếc thay... kỷ nguyên mới mà ngài đã hứa, tôi không thể nhìn thấy được." Nói xong, ông ta lại giơ thanh Juzumaru Tsunetsugu lên, gật đầu với Trương Hằng: "Đến đây, được chết dưới tay của ngươi vẫn hơn là chết dưới tay của những kẻ điên khác."

"Như nguyện vọng của ngài." Trương Hằng cũng không khách sáo, lại siết chặt cả hai thanh kiếm trong tay.

...

Khi Okita Sōji hất tấm rèm kiệu lên, cậu đã biết mình đã bị lừa. Nhưng cậu cũng không quá vội vã. Sức khỏe của Takasugi Shinsaku rất tệ, có lẽ không thể tự đi được. Nhóm người này mới mạo hiểm cướp kiệu. Và giờ đối phương chỉ còn lại một mình, lại còn phải cõng Takasugi Shinsaku, chắc chắn không thể đi nhanh được.

Okita Sōji nhớ lại các ngã rẽ trên đường đi, rồi quay lại. Và cậu nhanh chóng có một phát hiện mới: tại một ngã rẽ, cậu thấy một vũng máu tươi vươn vải. Điều này dường như gián tiếp chứng tỏ tình trạng của Takasugi Shinsaku hiện tại không được tốt.

Okita Sōji không do dự, lập tức đi theo vệt máu.

Cậu đã rời khỏi Gion, không xa là dinh thự của phiên Aizu. Phiên Aizu thuộc phe Mạc phủ, nghĩ lại thì Takasugi Shinsaku không thể nào đến đó cầu cứu. Tuy nhiên, ở phía bên kia đường còn có dinh thự của phiên Geishu. Rất nhiều người của phiên Geishu có quan hệ thân thiết với phe Tôn hoàng.

Mặc dù thế lực của Shinsengumi ở Kyoto chưa đủ mạnh để có thể xông vào một dinh thự samurai, nhưng sự việc đã đến nước này, Okita Sōji sẽ không đời nào để Takasugi Shinsaku chạy thoát nữa. Thế là, cậu quyết định trèo tường vào.

Vừa đáp đất, một thanh kiếm đã chém về phía cậu. May mắn là Okita Sōji đã sớm đề phòng sự tấn công bất ngờ, nhanh chóng đỡ đòn.

Cậu mượn ánh trăng để nhìn rõ khuôn mặt đối phương. Đó là một samurai trẻ tuổi gần bằng tuổi mình, cũng là người cuối cùng còn ở lại bên cạnh Takasugi Shinsaku. Thấy tấn công không thành, đối phương không nói nhiều, tiếp tục dồn dập tấn công, muốn chuyển lợi thế tấn công bất ngờ thành ưu thế.

Nói một cách công bằng, kiếm pháp của hắn cũng khá tốt so với những người cùng trang lứa. Tuy nhiên, vẫn không thể so sánh với một thiên tài như Okita Sōji. Khi Okita ở trạng thái đỉnh cao, cậu có thể phân định thắng bại chỉ trong chưa đến mười chiêu. Nhưng giờ đây cậu đã hao tổn quá nhiều sức lực, trên người cũng đầy rẫy vết thương.

Vì thế, cậu đã phải tốn một chút công sức mới giành được chiến thắng. Okita Sōji buộc phải dùng đến chiêu sở trường Hiraseigan, và cuối cùng một nhát kiếm đã đâm xuyên cổ họng đối phương. Nhìn máu phun ra từ miệng người samurai trẻ tuổi, Okita Sōji cũng cảm thấy một chút mệt mỏi.

Nhưng may mắn là trận chiến tối nay đã kết thúc. Giờ chỉ cần tìm được Takasugi Shinsaku đang ẩn náu dinh thự, rồi chém một nhát vào tim ông ta, là có thể biến cái chết giả thành cái chết thật.

Okita Sōji thực ra không thích giết người. Cậu chẳng phải kẻ khát máu, nhưng sống trong thời đại này, cậu chẳng có sự lựa chọn nào khác. Mỗi người đàn ông đều phải chọn lấy con đường của mình, và đôi khi, dù có muốn hay không, con đường ấy lại dẫn họ vào bóng tối.

Bản tính Okita vốn lười, không ham tranh đấu. Cậu chỉ có một mối quan hệ thân thiết duy nhất ở đây, đó là với Kondō Isami, cục trưởng của Shinsengumi. Okita đã đi theo Kondō từ quê nhà tới Kyoto, vì Kondō muốn làm nên đại sự, muốn khôi phục lại cái gọi là "lòng tự tôn" của Nhật Bản. Khi Kondō quyết định đứng về phía Mạc phủ, Okita cũng không do dự mà theo bước, trở thành một phần của lực lượng mà phe Tôn hoàng khinh bỉ gọi là "những con chó săn của Mạc phủ".

Tuy nhiên, trong thời gian gần đây, tâm trí của Okita hoàn toàn không đặt vào công việc.

Sau khi giải quyết kẻ thù cuối cùng, suy nghĩ của cậu lại bay bổng đến những chuyện khác.

Đau đầu thật... làm thế nào mới có thể gặp lại tiểu thư Sayo đây?

Mỗi khi nghĩ tới nàng, Okita lại thấy đầu óc mình rối bời, những cảm xúc chẳng thể nắm bắt rõ ràng. Từ lần đầu gặp mặt, giữa hai người là những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, vui vẻ. Nhưng tiếc thay, cậu đã quên hỏi nàng địa chỉ nhà. Sau đó, dù có những lần "tình cờ" gặp gỡ, nhưng mỗi lần như vậy, Okita lại chẳng đủ dũng khí để tiến lại gần. Cậu chỉ dám đứng từ xa, lặng lẽ ngắm nhìn nàng, lòng ngập tràn tiếc nuối và thổn thức.

Có một lần, Okita đã tìm đến Hijikata, người được coi là thông minh nhất trong Shinsengumi, để hỏi cách làm quen với tiểu thư. Hijikata nhìn cậu một lúc lâu rồi thở dài, nói: "Phụ nữ ấy mà, cứ mạnh mẽ lên. Hãy đến gặp cha nàng mà cầu hôn đi, có quan trọng gì ý kiến của nàng đâu."

Okita im lặng. Lời khuyên ấy như một cơn sóng vỗ vào tâm trí cậu, khiến cậu cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Cậu không hiểu rõ tại sao, nhưng cảm giác trong lòng lại không thể giải thích. Tại sao những lời nói ấy lại khiến cậu cảm thấy như có điều gì đó không ổn? Lẽ nào cách đó thật sự là đúng? Nhưng sâu thẳm trong tim, cậu cảm nhận được một cảm giác bất an, một nỗi sợ lạ lùng, không phải sợ thất bại, mà là sợ rằng tiểu thư Sayo sẽ ghét bỏ cậu, sợ rằng nàng sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt không còn sự yêu mến nào nữa. Cảm giác ấy cứ vây lấy trái tim cậu, khiến cậu không thể làm gì khác ngoài việc lặng thinh.

Ngay lúc ấy, một tiếng "choang" vang lên chiếc thùng nước bị hất đổ xuống đất.

Lại có... kẻ thù sao?

Okita lập tức xoay người, tay nắm chặt kiếm.

Nhưng khi ánh mắt cậu vừa dừng lại, không phải là một bóng người đối diện. Đó là một gương mặt gương mặt ấy đã khắc sâu trong tim cậu từ lâu, gương mặt mà cậu luôn nhớ đến, người con gái mà ngày đêm cậu mong mỏi được gặp lại.

Chỉ là lần này, không còn nụ cười trong sáng, cũng không còn ánh mắt dịu dàng như những lần trước. Trái lại, trên khuôn mặt ấy là sự kinh hãi vô tận, đôi mắt nàng mở to, phản chiếu sự sợ hãi tột cùng, như thể nhìn thấy một thứ gì đó mà nàng không thể hiểu nổi.

Nàng đang sợ cái gì nhỉ?

Là tôi đây mà

...À, phải rồi

Nàng sợ chính ta

Kẻ lúc này toàn thân đẫm máu, chẳng khác nào lệ quỷ.

Okita nghĩ thầm, đồng thời trong lòng xin lỗi: "Xin lỗi, tiểu thư Sayo, tôi còn chưa kịp giới thiệu bản thân, đã để cô thấy mặt xấu xí nhất của tôi rồi."