Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1241

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2195

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 19

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5002

Tập 12 : Người ngoài hành tinh - Chương 03 : Chỉ là đã từng

Đa số mọi người, khi sau này nhớ lại quãng đời đại học của mình, thường nhận ra nó cũng chẳng có gì quá lộng lẫy hay đặc biệt.

Mặc dù từng ngóc ngách trong khuôn viên trường đều tỏa ra mùi “thiu” của tình yêu, ghế đá dưới tán cây luôn có những đôi tình nhân ngồi kề vai thì thầm, thư viện lúc nào cũng có vài cặp đôi giả vờ học nhưng thật ra chỉ để nhìn nhau cười, tối đến ngoài sân ký túc xá còn vang lên tiếng guitar, những bản tình ca quen thuộc đã cũ rích nhưng vẫn khiến cả dãy nhà im lặng lắng nghe. Khắp nơi đều là những vở kịch ngôn tình cẩu huyết, mỗi ngày đều được trình diễn với đủ kiểu nhân vật: nam thần bóng rổ, hoa khôi khoa ngoại ngữ, hay những vị “chủ tịch hội sinh viên” và “chủ nhiệm câu lạc bộ” khí thế ngất trời, vung tay bàn chuyện thiên hạ như thể đang điều hành cả một vương triều. Hoạt động ngoại khóa nối tiếp nhau, từ hội diễn văn nghệ, giải đấu thể thao, đến các buổi tình nguyện, nhưng cho dù ồn ào đến mấy cũng không che giấu được sự thật rằng phần lớn sinh viên vẫn là “cẩu độc thân”, sống quanh quẩn với ba điểm thẳng hàng: ký túc xá – nhà ăn – giảng đường.

Thực tế, những ngày tháng ấy đơn giản đến mức nhàm chán: sáng chạy vội tới lớp học tám giờ, chiều lê thê trong thư viện hoặc quán net, tối về ký túc xá cười đùa ầm ĩ với bạn cùng phòng. Nhưng chính cái đơn giản ấy lại là thứ khó quên nhất. Giống như một thành phố rực rỡ ánh đèn, nhìn từ xa lộng lẫy, nhưng khi bước vào, phần đông con người chỉ sống một nhịp điệu bình thường, nhỏ bé, và chỉ vì có nhau mà nó trở nên dễ chịu.

Khi tốt nghiệp rồi ngoảnh lại, nhiều người sẽ thấy quãng thời gian ấy mình chẳng tạo dựng được thành tựu gì lớn lao. Không phát minh vĩ đại, không đột phá xuất sắc, thậm chí nhiều môn học còn qua môn trong sự chật vật. Nhưng lạ lùng thay, từng ngày trôi qua lại chưa bao giờ nhàm chán. Vì dẫu cho bạn có vô vị đến đâu, thì vẫn luôn có người đồng hành cùng bạn trong cái vô vị ấy: cùng nhau chờ cơm ở căn tin, cùng trốn tiết ra quán trà sữa, cùng chơi game xuyên đêm cho đến khi gà gáy sáng.

Rồi một ngày, khi bước chân ra xã hội, bạn mới nhận ra tất cả chỉ còn trong ký ức. Vào một tối muộn, sau khi trở về từ công việc ngập đầu, bạn mở lại giao diện quen thuộc của trò chơi đối kháng từng gắn bó suốt bốn năm đại học. Thế nhưng dãy avatar bạn bè đã rất lâu rồi không còn sáng lên. Danh sách chiến hữu năm xưa, mỗi cái tên từng quen thuộc đến mức chỉ cần nhìn icon đã biết họ sẽ chọn nhân vật nào, giờ im lìm như một nghĩa trang. Trò chơi đình đám mà các bạn từng đắm chìm, từng tranh cãi đến đỏ mặt chỉ vì một pha combo, cũng đã bị những “quốc dân game” mới ra đời thay thế. Bạn click vào kênh chat, chỉ còn lại một vài dòng tin nhắn cũ, ngắt quãng, như di tích của một thời đã xa.

Khoảnh khắc đó, một cảm giác cô đơn lan đến, không phải là nỗi cô đơn nhất thời vì không ai bên cạnh, mà là nỗi cô đơn khi nhận ra cả một giai đoạn của cuộc đời mình đã khép lại vĩnh viễn. Bạn bè tản mát, kỷ niệm phai mờ, thậm chí đến niềm vui giản dị nhất một trận game cùng nhau cũng không còn tồn tại.

Có lẽ, cái cô đơn ấy, chính là trưởng thành. Một sự trưởng thành không ồn ào, không báo trước, chỉ âm thầm kéo bạn ra khỏi những ngày tháng sôi nổi, buộc bạn đối diện với hiện tại trống trải, và để lại trong tim một khoảng trống chỉ có thể lấp đầy bằng ký ức...

Tất nhiên, đó đều là chuyện sau này. Với bốn người vẫn còn đang học năm hai lúc này, họ vẫn nghĩ rằng những ngày tháng đại học sẽ chẳng bao giờ kết thúc.

Hôm ấy, nghe tin câu lạc bộ điện ảnh chiếu bộ phim Django Unchained của Quentin Tarantino bằng máy chiếu trong hội trường nhỏ, sau bữa cơm, Trần Hoa Đống liền kéo Trương Hằng và Ngụy Giang Dương đi cùng, cả ba xỏ dép lê, đóng hai đồng phí vào cửa, rồi thong dong bước vào.

Mặc dù đến sớm hai mươi phút, nhưng trong hội trường nhỏ đã có không ít người, những hàng ghế đầu hoặc là đã có người ngồi, hoặc là đã bị người khác chiếm chỗ.

Trần Hoa Đống không vội tìm chỗ, mà đảo mắt quanh khán phòng, lập tức để ý thấy không ít cô gái xinh xắn. Có người đi cùng bạn trai, loại này dĩ nhiên không còn hy vọng; có người đi cùng bạn cùng phòng hoặc bạn bè... những trường hợp này thì khó nói hơn.

Nhưng Trần Hoa Đống vốn là kiểu "có lòng mà không dám", do dự mãi, thấy cô nào cũng đẹp, cô nào cũng ổn, nhưng rốt cuộc chẳng có can đảm thật sự bước tới ngồi cạnh. Dù sao hội trường lúc này vẫn còn nhiều chỗ, nếu cứ ngang nhiên chen vào bên cạnh, chẳng khác nào phơi bày tâm tư rõ mồn một trước bàn dân thiên hạ.

"Lố bịch, vẫn là có chút lố bịch, không phù hợp với khí chất trầm ổn, trưởng thành của mình," cuối cùng Trần Hoa Đống vẫn lắc đầu, chọn một hàng ghế giữa không có mấy người ngồi xuống. Nhưng cậu ta vẫn để lại cho mình một chút ảo tưởng, cố ý ngồi vào bên trong, hy vọng sẽ có cô gái nào đó đến muộn không có chỗ ngồi, cuối cùng chỉ có thể ngồi bên cạnh mình.

Như vậy, chẳng phải là duyên phận mà mọi người thường nói sao?

Ngụy Giang Dương ngồi bên tay trái cậu ta, còn Trương Hằng thì trực tiếp ngồi ở vị trí gần lối đi. Ngụy Giang Dương lên tiếng, "Trần công tử à, cậu mà cứ giữ kẽ như vậy, bốn năm đại học sợ là phải phòng không gối chiếc rồi."

"Vậy cậu làm mẫu cho tôi xem trong tình huống này nên làm thế nào?" Trần Hoa Đống liếc xéo Ngụy Giang Dương một cái. "Ngồi thẳng qua đó luôn à?"

"Không ổn, không ổn, chiêu này Trương công tử dùng thì được, chứ hạng phàm phu tục tử như chúng ta sợ là không kham nổi đâu," Ngụy Giang Dương lắc đầu.

"Vậy thì xong rồi, cuối cùng vẫn là phải xem mặt," Trần Hoa Đống cười lạnh. "Nếu tôi có khuôn mặt của Trương 'Lươn điện', tôi còn phải lo ngồi đâu sao? Tôi tùy tiện ngồi xuống một chỗ, cả thế giới chẳng phải tự dán vào nạp nữa là."

"Hình như... cũng có lý."

...

Ước mong tốt đẹp về duyên phận tình cờ của Trần Hoa Đống cuối cùng vẫn tan thành mây khói. Chưa đến lúc hội trường hết chỗ, bên cạnh cậu ta đã có một chàng trai ngồi vào. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương một nét cô đơn.

"Đàn ông hà cớ gì làm khó đàn ông," Ngụy Giang Dương ở bên cạnh than một câu.

Những chuyện tương tự đang diễn ra khắp nơi trong hội trường. Ở cái độ tuổi hormone sôi sục này, nam sinh nữ sinh đều thẹn thùng, chẳng ai muốn chủ động tiến lên. Ai nấy đều đang chờ đợi tín hiệu, chuẩn bị bước tiếp chín mươi chín bước còn lại, nhưng lại không có ai chịu bước ra bước đầu tiên quan trọng nhất.

Vậy nên, chẳng có câu chuyện nào được bắt đầu.

Một lúc sau, thấy hội trường đã chật kín người, câu lạc bộ điện ảnh cũng không cho người vào nữa, bắt đầu chiếu phim.

Thế là các sinh viên cũng yên tĩnh lại, bắt đầu chìm đắm trong bộ phim.

Khi thấy thợ săn tiền thưởng Schultz, người dùng thân phận nha sĩ để che giấu, dẫn theo người da đen Django cùng nhau truy sát mục tiêu bị truy nã, một chọi số đông, tàn sát khắp nơi, Trần Hoa Đống nói, "Không hổ là Quentin, à cảnh bạo lực này, chậc chậc, đám người của câu lạc bộ điện ảnh lại còn kiếm được cả bản không cắt, xem mà tôi cũng muốn đi làm thợ săn tiền thưởng. Thử nghĩ xem cuộc sống như vậy thật đáng ghen tị, cưỡi ngựa đi khắp nơi, hành hiệp trượng nghĩa, còn có người trả tiền cho mình, cuộc sống này không thể nào ngầu hơn được nữa."

"Ơ? Còn nhớ ước mơ của cậu trước đây không? Không phải muốn sang Nhật làm đạo diễn phim hành động sao?" Ngụy Giang Dương ngạc nhiên.

Sau đó hai người liền nghe thấy Trương Hằng ở bên kia lắc đầu nói, "Không đơn giản như vậy đâu. Nghề thợ săn tiền thưởng này nguy hiểm nhiều hơn lợi ích. Miền Tây rất lớn, tìm người khó hơn tưởng tượng rất nhiều. Hơn nữa mỗi ngày đều dầm mưa dãi nắng, không có mấy người làm được lâu. Có thân thủ tốt như vậy, thà tìm một thị trấn nhỏ làm cảnh sát trưởng còn hơn."

"Xì, nói cứ như cậu đã từng làm thợ săn tiền thưởng vậy," Trần Hoa Đống lườm một cái.

Bộ phim này khá dài, phiên bản Bắc Mỹ tổng cộng 165 phút, tính ra cũng gần ba tiếng đồng hồ.

Bắt đầu chiếu từ bảy giờ, chiếu xong đã gần mười giờ.

Đợi đến khi nhạc cuối phim vang lên, các sinh viên cũng lần lượt rời khỏi hội trường, vừa đi vừa thảo luận về tình tiết phim. Trần Hoa Đống cảm thấy tay nha sĩ quá bốc đồng, chỉ vì không nuốt trôi được cơn giận mà bắn chết gã của Leonardo DiCaprio, khiến mình cũng bị bắn chết theo, thật không đáng. Ngụy Giang Dương thì hứng thú với những cảnh bạo lực, chuẩn bị xem lại bộ ba tác phẩm kinh điển Kill Bill của Quentin.

Còn Trương Hằng, cậu lại phát hiện trong hộp thư điện tử của mình xuất hiện một email mới.

Nhìn thấy người gửi, Trương Hằng liền ý thức được, cái gì phải đến cuối cùng cũng đã đến.

Đây là một email từ Ban tổ chức trò chơi.

Nội dung là về Cuộc chiến người đại diện sẽ diễn ra sau một tuần nữa. Cùng lúc đó, những người đại diện khác ở các nơi cũng đều nhận được một email tương tự.

Trương Hằng tìm một góc vắng người, lặng lẽ mở email đó ra.

Ban tổ chức trước tiên chúc mừng Trương Hằng đã bước vào giai đoạn thứ hai của trò chơi, và thông báo thời gian cùng quy tắc sơ bộ của giai đoạn hai.

Về mặt quy tắc thực ra cũng không khác nhiều so với trước đây, vẫn là chế độ phó bản, nhưng không còn là các phó bản kiểu bồi dưỡng để người chơi học tập, rèn luyện kỹ năng, tìm kiếm vật phẩm trò chơi như ở giai đoạn một nữa, mà thiên về kiểu vượt ải hơn, đồng thời sẽ nguy hiểm và khó lường hơn. Cơ chế trò chơi áp dụng hệ thống loại trực tiếp, mục đích thì cũng gần giống như lời ông lão mặc đồ Đường trang đã nói, chính là để xếp hạng tất cả những người đại diện, người chiến thắng cuối cùng có thể nhận được một món quà lớn bí ẩn do Ban tổ chức chuẩn bị.