Sau khi phó bản “Phương pháp suy diễn” khép lại, Trương Hằng cuối cùng cũng có thể nói lời tạm biệt với những bữa ăn toàn cá và khoai tây đơn điệu đến phát ngấy, trở về với vòng tay ấm áp của nhà ăn tầng hai trong trường. Mùi dầu mỡ quen thuộc, tiếng thìa dĩa va nhau, tiếng bạn bè í ới gọi nhau lấy chỗ ngồi, dòng người xếp hàng chen chúc… tất cả những thứ vốn dĩ tầm thường, bỗng trở thành xa xỉ khiến cậu thầm cảm thấy an lòng. Cái an lòng ấy, kỳ lạ thay, còn sâu hơn bất kỳ cảm giác chiến thắng nào trong game.
Trong ký túc xá, ba người bạn cùng phòng cũng dần quen với việc cậu thỉnh thoảng biến mất qua đêm mà chẳng buồn giải thích. Thỉnh thoảng có đứa gặng hỏi, nhưng thấy Trương Hằng chỉ cười trừ, bọn họ cũng lười truy cứu thêm. Dần dần, họ mặc định cậu là kiểu sinh viên có chút bí ẩn, thích lang thang đâu đó, hoặc có bạn gái bên ngoài. Còn sự thật là cậu đi đâu, làm gì… tất nhiên chẳng ai đoán được. Đại học vốn không kiểm tra phòng buổi tối, nên trên lý thuyết, kể cả có dọn hẳn ra ngoài ở, cũng chẳng ai quan tâm.
Ngày tháng lại quay về guồng quay thường nhật: buổi sáng chen chúc trong giảng đường, ngồi nghe giảng viên thao thao bất tuyệt trong tiếng gõ bàn phím và tiếng ngáp vặt của sinh viên; buổi trưa chen lấn ở nhà ăn, bưng khay nhựa trơn tuột đầy đồ ăn, tìm một chỗ còn trống để ngồi xuống. Buổi chiều, tùy hôm, Trương Hằng có thể lăn ra sân bóng rổ cùng mấy thằng bạn cho toát mồ hôi, hoặc chôn vùi mình trong thư viện lạnh lẽo với những chồng sách dày cộp, nơi ánh đèn trắng chiếu xuống khiến thời gian như chậm lại.
Thói quen chạy bộ vào buổi sáng cũng dần trở thành một phần của nhịp sống. Cậu thường chọn con đường chạy vòng quanh hồ nước nhân tạo sau ký túc, nơi có những hàng cây thẳng tắp và mùi cỏ ẩm mỗi khi bình minh vừa lên. Tiếng giày chạm xuống mặt đường xen lẫn tiếng chim hót thưa thớt, khiến Trương Hằng có cảm giác bản thân được giữ lại một chút “bình thường” giữa tất cả những phi thường đã từng trải qua.
Những lúc rảnh rỗi, cậu lại một mình lang thang qua các con phố nhỏ gần trường. Cậu thích quan sát: quán sửa xe lụp xụp vẫn mở cửa đến tận khuya, cửa hàng bán sách cũ mà cô chủ dường như chẳng bao giờ thay đổi chỗ kê ghế, hay hàng nước mía chỉ có mỗi một cái bàn nhựa mà lúc nào cũng đông nghịt. Thành phố khi ấy giống như một vở kịch không ngừng diễn, và cậu đứng ngoài, lặng lẽ nhìn, giống như soi một thế giới song song, tách biệt hẳn với những phó bản mà mình từng trải qua.
Đêm đến, khi đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, cả thế giới ngưng lại. Sinh viên trong ký túc vẫn giữ nguyên tư thế đang ngủ say, đèn đường đứng bất động trên dải phố, chiếc lá khô rơi xuống mà mãi lơ lửng trong không khí. Trong khoảnh khắc ấy, Trương Hằng một lần nữa bước ra ngoài, tiếp tục cuộc thám hiểm thành phố về đêm. Có khi là những con hẻm tối chưa từng đặt chân đến, có khi là nóc một tòa nhà cao tầng để nhìn xuống biển đèn bất tận.
Thỉnh thoảng, vào những ngày học hành căng thẳng, Hàn Lộ sẽ rủ cậu đi ăn. Cô nàng có sở thích thử quán mới, còn Trương Hằng thì ngược lại, thường chọn những hàng quán nhỏ quen thuộc. Lần này, cậu chủ động đề nghị con phố ẩm thực gần trường nơi từng là ký ức của biết bao thế hệ sinh viên. Con phố ấy luôn đầy mùi thịt nướng lẫn trong khói xe, tiếng rao khàn khàn của mấy ông chú bán hạt dẻ, và những chiếc bàn nhựa thấp lè tè chen chúc hai bên vỉa hè. Chỉ cần đi ngang qua thôi, cậu đã thấy tuổi trẻ như ùa về, vừa ồn ào, vừa giản dị.
Đó là nhịp sống thường ngày của Trương Hằng: bình lặng, đôi khi nhàm chán, nhưng lại có một sức hút lạ lùng. Có lẽ, chính sự bình thường ấy mới khiến cậu giữ được thăng bằng sau tất cả những gì không bình thường mà mình đã trải qua.
Con phố ẩm thực gần trường luôn nhộn nhịp vào mỗi tối. Đèn lồng đỏ treo la liệt, ánh sáng hắt xuống mặt đường loang lổ, lẫn vào khói nướng dày đặc, gió đưa theo mùi cá, mùi mỡ, mùi tiêu ớt cay nồng, khiến không khí càng thêm náo nhiệt.
Quán cá nướng mà Trương Hằng chọn nổi tiếng từ lâu. Vị cá tươi rói, được nướng trên than hoa, da giòn rụm còn thịt mềm ngọt, ăn kèm rau thơm và nước sốt đặc chế. Vì thế, chẳng có gì lạ khi quán lúc nào cũng đông nghịt, hàng dài khách nối đuôi nhau ra tận vỉa hè.
Khi Hàn Lộ đỗ xe xong, Trương Hằng vào lấy số. Cậu nhìn tấm bảng điện tử báo số thứ tự mà ngao ngán — đã có hơn ba mươi bàn chờ trước họ.
“Hay là chúng ta đổi quán khác nhé?” Trương Hằng quay sang hỏi.
“Không cần, cứ ở đây đi.” Hàn Lộ mỉm cười nhàn nhạt. “Dù sao tôi cũng không vội.”
Thật tiếc là những người trong giới đầu tư không nghe thấy câu này, nếu không chắc mắt họ sẽ lồi ra. Thật khó mà tưởng tượng được một Hàn Lộ luôn miệng nói "Thời gian của tôi rất quý báu, chúng ta nói ngắn gọn thôi, đừng dài dòng" lại có thể nói ra câu "dù sao tôi cũng không vội" như vậy.
Nhưng thực ra, Hàn Lộ vẫn luôn như thế. Cô tin rằng giá trị của mọi thứ đều có thể được định lượng. Đối với cô, công việc luôn không bao giờ kết thúc, vì vậy mỗi sáng thức dậy, cô sẽ sắp xếp tất cả mọi việc theo mức độ quan trọng và phân bổ thời gian dựa trên giá trị của chúng.
Nói cách khác, khi cô sẵn lòng ngồi chờ trước một quán ăn nhỏ chỉ có một khả năng, đó là cô cảm thấy việc chờ đợi này rất đáng giá.
“Lâu lắm rồi tôi không về trường.” Hàn Lộ khoanh tay, dựa nhẹ vào lan can, đôi mắt như phủ một lớp sương mỏng. “Thỉnh thoảng quay lại, tôi thấy mình trẻ ra nhiều. Hàn Lộ nói. Nhưng thực tế, cô thậm chí còn quên cả tên lớp trưởng của mình ngày xưa, và hoàn toàn không quan tâm đến những người bạn học cũ. Ngoại trừ việc gặp mẹ của Trương Hằng khi đi du học, cô không có người bạn thân nào có thể trò chuyện cởi mở.
Ở vị thế của Hàn Lộ, bạn bè hay quan hệ đều có mức giá đi kèm, việc kết bạn ít nhiều đều có sự tính toán. Hầu hết là trao đổi lợi ích, hợp tác cùng có lợi. Dĩ nhiên cũng có một phần tình bạn trong đó, nhưng không còn thuần khiết nữa.
Tuy nhiên, Hàn Lộ cũng không ủy mị như những cô gái trong phim ngôn tình. Cô hiểu rõ đây là một thế giới công bằng, có được thì phải có mất. Cô chưa bao giờ than phiền điều đó, ngược lại còn tự hào vì luôn biết rõ mình muốn gì và sẽ trả cái giá nào.
Tất nhiên, nếu có thể có được nhiều hơn, cô sẽ còn vui hơn nữa.
Đang đứng chờ, Hàn Lộ bỗng rút điện thoại ra, nghiêng đầu về phía Trương Hằng. “Nào, lại đây, chúng ta chụp một tấm. Tôi còn phải chứng minh với mẹ cậu rằng tôi không phụ sự nhờ cậy của bà ấy.”
Trương Hằng khẽ thở dài, bước lại gần. Khoảng cách giữa hai người đột ngột thu hẹp, mùi nước hoa thanh nhã từ tóc cô thoảng sang, không quá nồng nhưng khiến cậu vô thức nhận ra sự hiện diện rõ ràng của người phụ nữ này.
Hàn Lộ thành thạo giơ máy, chỉnh góc. “Nghiêng sang một chút, đúng rồi… gần hơn nữa.” Giọng cô bình thản, nhưng ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch hiếm thấy.
Trương Hằng đành dịch vai mình sát thêm chút nữa, đến mức gần như có thể cảm nhận được độ ấm từ cánh tay cô truyền sang. Thực tế chứng minh, phụ nữ ở bất kỳ tuổi nào hay nghề nghiệp nào cũng đều thành thạo bí quyết tự sướng. Hàn Lộ cũng không ngoại lệ, cô nhanh chóng tìm được một góc chụp phù hợp, ghi lại khuôn mặt nghiêng hoàn hảo nhất của mình.