Toàn thân ông tỏa ra một thứ hào quang tuyệt đẹp, với thanh kiếm bên hông và trang sức bằng vàng ở tay. Nhìn chẳng khác tượng Nhân Sư ở Ai Cập là mấy.
Nghe giọng ông, tất cả các cận vệ và cung nữ quỳ xuống.
“Kính chào Ánh Sáng của Đế Quốc.”
Người nhận được lời chào của đám đông ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi. đôi mắt xanh biển tỏa sáng mạnh mẽ trong ánh nắng, hào quang của cứ như người thợ săn đang đứng trên đỉnh của một chuỗi thức ăn. Dù ông ấy đang cười, nhưng nó giống với việc con sư tư giấu đi móng vuốt khi đang rình mồi hơn.
Tôi khá ngạc nhiên.
Tôi nghe rằng ai gặp Hoàng Đế cũng sẽ run lên vì sợ hãi, nhưng tôi không thấy vậy.
Nhưng khi tôi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi biết nó đang giúp tôi giảm bớt áp lực.
Nói đúng ra, nếu là đứa trẻ bình thường, ai biết được con bé sẽ phải chịu bao nhiêu sức ép.
Hình như ông ấy cũng lo rằng con gái mình sẽ sợ nên không thể đến bên tôi ngay được.
Nhưng tôi là Alisa 14 tuổi, tôi có thể nhìn vào ông ấy.
Tôi lập tức quay đi, tôi không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý từ Hoàng Đế.
Thấy tôi như vậy, ông đến gần và chạm nhẹ vào đầu tôi.
“Quả nhiên đã lớn lên rất nhiều.”
Như thể ông ấy yêu tôi rất nhiều. Thật là một giọng nói ấm áp.
Tôi nhìn ông với một biểu cảm khó hiểu, và rồi tôi nhắm mắt.
Mái tóc vàng óng mượt, đôi mắt xanh như trời thu.
Ông ấy là cha tôi, Tyrion de Elmir, Hoàng Đế của Đế Quốc.
Ông đã chinh phục tất cả các Vương Quốc xung quanh và thành lập nên Elmir, ông cũng đã mở đường lớn từ các Vương Quốc bị chinh phục tới Thủ Đô.
Nhưng ông luôn như một người khác nếu là với gia đình mình. Điều này là bí mật mà chỉ nhũng người trong cung mới biết. Và giờ đây, ông đang nhìn tôi với đôi mắt rất đỗi dịu dàng.
Vào ngày tôi ra đời, ông đã phân phát hàng ngàn đồng vàng cho người dân Thủ Đô, ban ân xá cho tù nhân và người mắc tội nhẹ, rồi tặng bánh mì cho người nghèo đói.
Bất chấp tình trạng của tôi, nam nữ, già trẻ, lớn bé, mọi người đều tổ chức sinh nhật, và Hoàng Đế đã cười suốt cả ngày và đi lại trong cung điện của Hoàng Hậu.
Tin hay không thì đó cũng là bí mật Đế Quốc, quan trọng là…
Cả ngày hôm ấy, cái tên ‘Aisha’ được nhắc tới khắp các ngõ ngách trong cung.
Phải, tất cả là vì tôi.
Vì cô công chúa được yêu thương ‘Aisha de Elmir’.
***
Hoàng Hậu cười và nói.
“Ngài có muốn ôm con không?”
Ông ấy đưa tay ra, rồi ngập ngừng, rồi rụt lại.
“Chắc ta sẽ không làm vậy nữa. Đây mới chỉ là một đứa trẻ, ta e rằng con bé sẽ vỡ ra nếu ta chạm vào.”
Tôi nghĩ nó khá là nực cười.
Tôi có thể còn bé, nhưng tôi sẽ không vỡ ra như thủy tinh được, chắc rồi.
“Con gái yêu của mẹ.” Hoàng Hậu nhẹ nhàng đưa tôi lại cho Hoàng Đế.
“Đừng lo, con sẽ không vỡ ra đâu.” Bà cười khúc khích. “Aisha đã 10 tháng tuổi rồi mà.”
“Phải...” Cha vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào tay mình. Chúng vẫn rất nhỏ, đã 10 tháng kể từ khi tôi được sinh ra. Nhanh quá đi mất, thật khó tin.
“Đúng rồi. Chút nữa thì ta quên mất.” Hoàng Đế chợt nói. “Nàng nghĩ sao về việc tổ chức sinh nhật cho Aisha?”
“Tiệc sinh nhật sao ạ...” Bà ngập ngừng, như không biết phải nói gì. “Chuyện này...Aisha có vẻ khá sợ chốn đông người...”
‘Không phải đâu Hoàng Hậu à.’
Một bàn tay xoa nhẹ đầu tôi. Có lẽ vì tôi hay tránh mặt người khác nên Hoàng Hậu đã lầm. Hoàng Đế mỉm cười đáp.
“Cá nhân ta nghĩ sẽ rất tuyệt nếu mọi người nhìn thấy Công Chúa và yêu mến con bé, dù chỉ trong ngày đầu tiên.”
Hoàng Hậu giật mình.
“Ngày đầu tiên? Ngài định kéo dài bữa tiệc trong hơn một ngày hay sao ạ?”
Quy mô của bữa tiệc cho thấy rõ sự quan trọng của nó. Giờ có rất rất nhiều các bữa tiệc lớn dành cho giới thượng lưu, chủ yếu là để quý tốc khoe khoang về gia cảnh và kinh tế của họ.
Thường thì những bữa tiệc của quý tộc sẽ diễn ra trong một tới hai ngày, đôi khi sẽ có những gia tộc cho kéo dài tới tận ba ngày. Nhưng những gì Hoàng Đế mới nói, tôi cảm giác nó không nằm trong các trường hợp trên. Chắc chắn nó không phải một sự kiện chỉ diễn ra trong ít ngày. Hoàng Đế nói thêm.
“Phải, ta cũng dự tính mời cha mẹ của nàng tới nữa. Ta đang nghĩ về việc lập danh sách.”
"... !!!!" Đôi mắt của Hoàng Hậu mở lớn.
Gia đình của bà 'Russell' là một gia đình Hầu Tước sống ở biên giới phía Bắc. Bà ngoại và ông ngoại rất yêu quý mẹ.
Thông thường, sẽ không có lý do gì để họ đến thủ đô nên họ thường ở nhà. Hoàng đế dường như đã nhận thấy rằng hoàng hậu, người vừa vào hoàng cung, có lẽ rất mong mỏi gia đình của mình. Có lẽ đó là lý do tại sao ông ấy đề nghị như vậy. Nếu bữa tiệc sinh nhật của tôi sẽ được tổ chức trong một thời gian dài, bà ấy có thể có lý do để về thăm cha mẹ. Hoàng hậu cảm động trước sự cân nhắc của hoàng đế.
"Vài ngày nữa em sẽ tổ chức sinh nhật của mình. Sau đó là sinh nhật đầu tiên của Aisha. Ngài sẽ tổ chức tiệc trong bao lâu ạ?"
Tôi cố giả vờ như mình không quan tâm, vì lẽ ra tôi không biết, nhưng tôi không thể không vểnh tai trước câu hỏi. 'Nó sẽ là bao nhiêu ngày?' được. Theo tôi, một tuần là quá ổn. Ông ấy muốn tổ chức nó trong vài ngày, vậy chẳng phải chỉ tổ chức cả tuần là được sao?
Nhưng tôi biết nó sẽ không dễ dàng. Một bữa tiệc như vậy sẽ tiêu tốn một lượng lớn ngân sách và đòi hỏi nhân lực khổng lồ. Ông ấy có lẽ không tự hào về tôi đến mức phải hoang phí đến vậy. Mặc dù một vài ngày cũng sẽ không tệ. Tuy nhiên, không thể coi thường hoàng đế. Giọng nói tự tin của ông vang vọng khắp khu vườn.
"Một tháng."
“.........!!!!!!”
Mẹ tôi cứng người lại, chắc bà đang nghĩ xem đây có phải sự thật hay không.
“Ta định tổ chức tiệc sinh nhật cho Aisha trong vòng một tháng.”
Chắc Hoàng Đế muốn cho mọi người biết ông ấy yêu tôi đến mức độ nào. Tôi nghe chị bảo mẫu kể rằng sinh nhật đầu tiên của Isis, ông cũng tổ chức tới một tháng.
Thật là một trải nghiệm khác thường. Mọi thứ đều được thực hiện một cách lộng lẫy và toàn bộ nơi này được trang hoàng bằng vàng và châu báu rất hút mắt.
Hoàng hậu chỉ ngồi yên. Bà đã bị đóng băng vì kinh ngạc. Không một Đế Quốc bình thường nào tổ chức một bữa tiệc dài như vậy chỉ dành cho một đứa trẻ cả.
"N-Nhưng ngân sách.?"
"Đây là vì con gái yêu của ta, còn gì có thể quan trọng hơn? Tiền không phải là vấn đề đâu."
Hoàng đế đang nghiêm túc thuyết phục hoàng hậu. Và dường như nó có hiệu quả.
Tôi không muốn điều đó, nhưng tôi không thể bước ra và cố gắng chống lại hoàng đế.
'Hoàng Hậu sẽ từ chối chứ?’
Dù thế nào đi nữa, một tháng là quá nhiều. Tôi lo lắng nhìn lên Hoàng Hậu, nhưng khi tôi nhìn thấy đôi mắt của cô ấy tỏa sáng như thế nào, tôi đã bỏ cuộc.
"Một tháng ..." Khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc khiến bà trông càng đẹp hơn.
Bà vừa vào cung nên có chút rụt rè. Cựu Hoàng Hậu, 'Thetis' chết vì cơ thể yếu ớt. Người ấy đã đóng góp rất nhiều cho cung điện và người dân của mình. Đó là một người cai trị tốt. Ngoài ra, mẹ buộc phải lo lắng về vị trí công chúa của tôi bởi vì bà không có nhiều ảnh hưởng đến đế chế, không giống như vị hoàng hậu quá cố. Ngoài ra, hoàng tộc đã có Isis, người thừa kế ngai vàng. Tôi không có quyền quyết định của cha, nhưng mẹ chắc chắn sẽ đóng một vai trò lớn trong việc này.
‘Mình đã từ từ bớt lo lắng, thì cha lại tuyên bố tổ chức tiệc một tháng.....’
Tôi muôn Hoàng hậu từ chối lời đề nghị của ông ấy, nhưng tôi biết cả hai người họ quan tâm đến tôi nhiều như thế nào. Nếu có thể, bà nhất định muốn tổ chức sinh nhật cho tôi trong một thời gian dài hơn thế.
Bữa tiệc này nhằm nâng cao giá trị và danh tiếng của tôi và mở rộng tầm ảnh hưởng của tôi với tư cách là công chúa của Đế Quốc này. Vì vậy, với tư cách là Hoàng Hậu, lời đề nghị của Hoàng Đế vô cùng hấp dẫn.
Cuối cùng bà cũng đỏ mặt. Khi nhìn hai người và xem xét bầu không khí xung quanh họ, tôi cảm thấy tim mình đập mạnh. Ở kiếp trước, cha mẹ tôi hoàn toàn không phải như vậy.
Mẹ tôi quan tâm nhiều hơn đến quyền lực và sự giàu có, vì vậy bà vô tâm với con cái. Hoàng đế cũng không khác. Tất cả những gì ông quan tâm là người kế vị.
‘Không, có một ngoại lệ...Marianne’
Khi nghĩ đến cô ấy, đầu tôi chợt đau. Khi tôi không thể chịu đựng được nỗi đau, tôi rên rỉ.
Hoàng Hậu nhanh chóng nhận ra điều này và ôm tôi.
"Sao vậy, Aisha? Con có sao không?"
Khi tôi nhìn lên Hoàng Hậu, tôi đã rất ngạc nhiên. Đôi mắt bà đầy lo lắng và trìu mến. Cơn đau đã biến mất và đầu tôi không còn đau nữa. Khi tôi ngừng trằn trọc vì khó chịu, Hoàng hậu lay tôi với một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhõm.
Bướm vây quanh khu vườn kính, và những bông hoa xinh đẹp đang nở rộ. Mùi trà đen sực nức mũi tôi và Hoàng Đế đang mỉm cười. Mọi thứ cứ như một giấc mơ.
"Aisha, cha và mẹ yêu con."
Tôi chợp mắt.
“Không có gì phải sợ nữa,” Bà nói và vuốt nhẹ mái tóc của tôi. "Và con có nghe không? Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc trong cả tháng."
Hoàng hậu cười ngọt ngào. "Mọi người sẽ tổ chức sinh nhật cho con đó."
Tôi nhắm mắt lại khi những ký ức về quá khứ hiện về trong tôi.
Hồi đó, trong phòng tối. Tôi nhớ lại cảm giác ấy, nó vẫn còn roc nét đối với tôi. Trở lại khi tôi không thể nhìn thấy một ánh sáng nào, và khi họ không cho tôi bất cứ thứ gì khiến cổ họng tôi khô khốc đến mức tôi thậm chí không thể tự nói được.
Nhưng giờ đây, tôi đang nằm dưới ánh mặt trời này, đồng thời nhận được hơi ấm của mẹ và tình yêu của cha. Hoàng Đế im lặng một lúc nói thêm.
"Ta rất hạnh phúc khi Aisha đến với cuộc đời của chúng ta. Ta rất mong có thể chia sẻ niềm vui này với mọi người thông qua bữa tiệc này."
Hoàng Hậu đỏ mặt.
"Ôi, thật ngại quá...."
Hoàng Hậu hát ru cho tôi say giấc nồng. Bà ấy có một giọng hát thật đáng yêu. Và với hơi ấm đang ôm lấy tôi, tôi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ. Khi tôi mở mắt ra, tôi đã trở lại cung điện của mình.
Bên ngoài trời đã tối, có lẽ tôi đã ngủ quá nhiều, hoặc phòng của tôi quá tối vì rèm rủ xuống.
Theo quy tắc nghiêm ngặt của hoàng cung, hoàng hậu và tôi phải ngủ riêng. Mọi chuyện đã luôn như vậy nên bây giờ tôi không quá cô đơn.
Trong im lặng, tôi suy nghĩ.
Tôi triệu tập các tinh linh vì tôi cảm thấy buồn chán và không có ai để nói chuyện cùng.
'Các bạn ..'
Sau đó các tinh linh bắt đầu đến gần tôi từng người một. Khi tôi nhìn thấy họ, tôi cảm thấy ấm áp tràn ngập trái tim mình.
Ngay từ đầu, họ là những người luôn ở bên tôi kể từ khi tôi tái sinh. Các tinh không chỉ là bạn bè đối với tôi.
'Nếu tất cả các bạn không ở đó, có lẽ tôi không thể quen với cuộc sống mới này và sẽ chọn cái chết sớm hơn.'
Khi tôi thì thầm trong suy nghĩ, họ chạm vào tôi như thể họ đang an ủi tôi.
‘Ơ?’
Nhưng không hiểu sao các tinh linh có chút kỳ lạ. Họ đang đứng xếp hàng và cúi đầu lịch sự.
Tôi trở nên bối rối trước cử chỉ này. Họ luôn sống động và thoải mái với tôi, tôi không quen với cách đối xử này.
'Bạn cúi đầu để làm gì vậy?'
Họ cố gắng nói với tôi điều gì đó. Nhưng trước khi đó, tấm rèm hơi bay lên và ánh trăng lọt vào phòng cùng với không khí ban đêm.
Những tấm rèm trắng phủ lên nhau, một ánh sáng vàng rực xuyên qua và chiếu khắp căn phòng. Đó là một mặt trăng tròn, sáng. Tôi mở to mắt. Một người đàn ông bí ẩn đang đứng sau bức màn. Anh ta có đôi mắt vàng sáng như mặt trăng và mái tóc dài màu bạch kim...