Moshimo Ashita, Kono Sekai ga Owaru Shitara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 01 - Chương 01

Tôi cảm thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi tôi và sau đó, tôi đã được cứu thoát khỏi cơn ác mộng tưởng như không thể thoát ra được.

"Ah, tốt quá. Anh đã tỉnh rồi."

Một cô gái với mái tóc bạc nói và mỉm cười với tôi, người vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mơ. Mái tóc bạc của cô dài đến mức gần chạm tới nền nhà. Và làn da của cô trắng như tuyết sớm khi chưa có bước chân nào.

Trong căn phòng tối tăm không một chút ánh sáng, tại sao tôi lại có thể thấy rõ mọi thứ như thế và cô gái đó như thể là nguồn sáng duy nhất ở đây?

Tôi biết cô gái này à.

Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy...

Bây giờ tôi mới có cảm giác như bản thân đang nằm ngủ trên đùi của một cô gái lạ lẫm.

 "…Tôi đang ở đâu?" 

Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái, nhỏ giọng hỏi.

"À.. Ừ, ...Đây là thế giới nơi mà anh đã cứu." 

Tôi cảm thấy bối rối trước câu trả lời bất ngờ đó. Cô gái lau đi những giọt nước mắt trào ra bằng lòng bàn tay, hết lần này đến lần khác...hít thở sâu.

"Làm ơn mà, tôi cầu xin anh hãy cứu lấy thế giới này ?"

Cô ấy nói điều đó với một giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. 

"Chờ một chút. Cứu lấy thế giới này...?Tôi?"

Tôi hỏi cô trong khi nhấc cái cơ thể của mình khỏi chân cô.

Đột nhiên đầu tôi đau quá. Tôi cắn môi và quay lại nhìn cô gái, người cũng đang nhìn tôi chằm chằm.

“Đúng vậy…Osaki Sora-san. “Anh được trao sức mạnh để cứu rỗi thế giới này một lần nữa.”

Cô ây nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự chân thành.

Tại sao cô biết tên tôi? Tôi phải làm gì ở đây?

… Tại sao cô lại khóc?

Giữa biết bao câu hỏi chưa có lời đáp, tôi nghiêng đầu hết bên này sang bên kia.

"Một lần nữa?".

“Đúng… Cách đây rất lâu rồi… Anh đã liều mạng để cứu thế giới này. Đó là lý do tại sao anh là niềm hy vọng cuối cùng của rất nhiều người… Anh là anh hùng của chúng tôi.”

Từng chút một, cô gái nói giữa những tiếng thở dài.

Đột nhiên, cô mở một cửa sổ nhỏ gần đó.

“…Ngay lúc này, thế giới này đang chết dần chết mòn.”

Tôi há hốc mồm nhìn toàn cảnh bên ngoài cửa sổ.

Thành phố đổ nát và khu rừng rậm rạp dường như nhấn chìm nó. Những ngọn đèn đường chiếu sáng bóng tối của màn đêm đã không còn thấy nữa. Ở phía chân trời phía xa, có “hai” tia sáng lơ lửng… Ít nhất nơi này khác với nơi anh đang sống. 

Đó không phải là nơi tôi biết.

Cô gái cứ nhìn tôi với vẻ bối rối.

“Thế giới này chỉ còn lại khoảng một năm mà thôi.”

Tôi đưa mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Cô gái chỉ vào một tia sáng lớn hơn một chút so với các ngôi sao.

“Ánh sáng vẫn còn nhỏ đó sẽ nuốt chửng toàn bộ thế giới này trong một năm… Nhưng anh có thể cứu thế giới của chúng tôi. Đó là lý do tại sao tôi đã đưa anh đến thế giới này."

"Khoan nào. Cứu thế giới sao? TÔI á? Tôi có sức mạnh để làm được điều đó ư và đó là lý do tại sao cô triệu hồi tôi…?”

“Thật rắc rối khi nói điều đó một cách đột ngột. Tôi muốn cô giải thích cho tôi để tôi có thể hiểu được. Tôi không hiểu gì cả. Cho đến bây giờ tôi vẫn chắc chắn rằng…”

Tôi nghe thấy một tiếng uỵch.

Một cơn đau nhói chạy qua cơ thể tôi.

Khoan đã. Tôi đã ở trong trường học vào lúc nửa đêm cho đến cách đây vài phút.

Và trên mái nhà đó...

“Osaki Sora-san, anh là tái sinh của vị anh hùng đã từng cứu rỗi thế giới này.”

"...Ơ?".

Cô ấy vừa nói gì thế?

Cô gái lên tiếng, xóa tan mọi nghi ngờ và sự bối rối của tôi.

“Tôi muốn anh học cách sử dụng sức mạnh để cứu thế giới này một lần nữa.”

Tôi bắt đầu cảm thấy ngày càng chóng mặt hơn.

Tôi thực sự không hiểu gì cả. Đây là trò đùa gì vậy?

Cô gái xin lỗi tôi trong khi nhìn xuống.

Tôi không giỏi giải thích mọi chuyện.

“Tôi sẽ đưa anh đến gặp người có thể giải thích rõ hơn.”

Cô gái dẫn tôi ra khỏi căn phòng đầy sách.

Tôi mơ hồ nghĩ rằng đó có thể là một thư viện, nhưng cuối cùng nó lại ở trong trường học.

Khi bước qua các hành lang, tôi đã đi qua nhiều lớp học khác nhau.

Cô gái dẫn tôi đang cầm một cây gậy lớn. Chiếc đèn lồng treo phía trên toả ra ánh sáng xanh dịu, mặc dù tôi không biết nó đến từ đâu. Hơn nữa, những tia sáng yếu ớt của ánh trăng chiếu xuống tạo một cảm giác cô đơn với bầu không khí lạnh lẽo xung quanh.

Cô với đôi chân trần đi dọc hành lang tạo ra những tiếng bước chân lạch cạch khô khốc.

Cô gái tóc bạc dẫn tôi đến một căn phòng có tấm bảng ghi "Văn phòng hiệu trưởng thứ hai".

"Có ai ở đây không...?"

Tôi dừng lại trước cửa và hỏi với vẻ sợ hãi và lo lắng.

"Vâng, có. Người đó sẽ giải thích mọi chuyện cho anh. Đôi lúc cô ấy có thể hơi nghiêm khắc nhưng lại là một người rất tốt bụng. Dù cho anh không nhớ thì cũng không cần phải lo lắng đâu.”

Cô gái mỉm cười dịu dàng nói.

Á...ừm?

Tôi cảm thấy hơi khó chịu với những lời vừa rồi của cô. Trước khi tôi kịp hỏi ý cô ấy là gì, cánh cửa đã được mở ra. Tôi ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng của một cô gái khác. Cô ta đang ngồi trước một chiếc bàn lớn được chạm khắc trang trí theo phong cách cổ điển và ngồi trên một chiếc ghế da sang trọng.

Khi nhìn thấy tôi, cô ta đóng cuốn sách đang đọc lại.

"Hừm, cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi. Tôi đã phải chờ đợi cậu quá lâu cậu bé. Giờ chúng ta hãy làm quen nhanh nhé."

Cô gái bắt chéo chân và vẻ mặt chán nản nói:

"Tôi là Claus. Claus Adman Tia. Hiệu trưởng của ngôi trường này, mặc dù nơi này đã không còn hoạt động từ lâu. Tôi sẽ giải thích tình hình hiện tại cho cậu... Nhưng trước tiên, hãy đến đây đã, Yuuri."

Claus, người tự nhận là hiệu trưởng của trường này, nói ngay lập tức và ra hiệu cho cô gái tóc bạc đưa tôi đến đây.

"......"

Cô gái tóc bạc, có vẻ tên là Yuuri, nhìn tôi. Sau đó, không nói gì, cô chỉ lắc đầu với Claus.

Claus thở dài chán ghét.

"Yuuri... Nhóc có soi gương không? Đầu nhóc giống cái tổ quạ và bộ đồng phục cũng đầy vết bẩn. Nhìn nhóc bẩn quá. Đây không phải cách chào đón một vị khách đến từ thế giới khác. Còn nữa, việc đi chân trần rất nguy hiểm, nhóc có thể bị thương đấy. Đôi giày mà ta tặng sinh nhật nhóc đâu rồi? Không có ai ở đây để dọn dẹp trường học đầy mảnh kính vỡ vương vãi khắp nơi..."

"…Cháu đã soi gương và nghĩ rằng bẩn tí cũng có sao đâu."

Đôi môi của cô gái tên Yuuri mím lại trước tràng giảng bất tận.

Cô thở dài và quỳ xuống trước mặt Claus, và không thể đáp trả những lời mắng mỏ.

Khi Claus vuốt mái tóc dài màu bạc xinh đẹp của Yuuri, Claus thì thầm:

"Nhóc đã trưởng thành hơn rất nhiều trong thời gian ta không có ở đây."

"Ta nghĩ sẽ tốt nhất nếu nhóc nói với cậu bé vài điều trước khi làm bất cứ điều gì khác."

"Điều đó...? Nhưng..."

Yuuri lại nhìn Claus với vẻ sợ hãi.

"Cháu đã lâu không nói chuyện với ai nên cháu hông chắc mình có thể giải thích rõ ràng... Cháu lo lắng... rằng cháu không thể nói chính xác..."

"Không quan trọng. Ta cũng không chắc mình có thể làm điều đó một cách đúng đắn hay không, mặc dù đã lâu rồi. Điều quan trọng nhất là nhóc chính là người đã triệu hồi cậu bé, nhóc biết mà? Nhóc nên giải thích cậu ta, cho dù nó có khó khăn đến đâu. Tôi cũng sẽ lắng nghe và sẽ bổ sung những phần quan trọng nếu cần thiết. Vì vậy… thôi nào, làm đi.”

Yuuri hít một hơi thật sâu do Claus nhắc nhở.

“Osaki Sora. Như tôi đã nói với anh trước đây, anh là tái sinh của vị anh hùng đã từng cứu thế giới này.”

Trong khi Claus chải tóc, cô ấy nói. Nhóc có thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy như thế này không? Gò má cô hơi ửng hồng.

"Cách đây rất lâu, có một kẻ được gọi “ Thú Vương”, hắn muốn thống trị thế giới này bằng nỗi sợ hãi và sức mạnh áp đảo. Nhưng ở kiếp trước, anh đã chiến đấu không ngừng nghỉ với những người đồng đội của mình, mạo hiểm mạng sống của mình cho đến khi giành chiến thắng. Anh đã hy sinh rất nhiều, nhưng anh đã mang lại hòa bình cho thế giới này. Và anh được công nhận là người đã giải cứu thế giới… Mặc dù anh đã rời bỏ thế giới này ngay sau đó.”

Hít một hơi, Yuuri tiếp tục.

"Một thời gian sau khi anh ra đi, mọi thứ vẫn rất yên bình. Nhưng rồi một thảm họa đột ngột xuất hiện. Đó không phải là cuộc xâm lược của kẻ thù... Mà chính là sự xuất hiện của một hành tinh khổng lồ từ một nơi xa xôi trong vũ trụ, mang theo số phận không thể tránh khỏi."

"Thực tế là nhiều người đã chấp nhận điều đó," Claus an ủi Yuuri.

"Không còn anh hùng, không ai có đủ sức mạnh để giải thoát chúng ta khỏi vận mệnh. Chúng ta không thể thoát khỏi cái chết. Thế giới sẽ kết thúc và nó cho thấy sự bất lực, tuyệt vọng của con người. Nhưng cô bé này vẫn còn hy vọng. Cô bé đã triệu hồi cậu, người mang linh hồn tương tự với vị anh hùng đã từng cứu chúng ta, để cứu chúng ta một lần nữa."

"Đó là mục đích của cô bé đó, và đêm nay, Yuuri đã làm được điều đó bằng sức của mình."

Claus tiếp tục vuốt ve mái tóc bạc như một người mẹ nhẹ nhàng xoa đầu đứa con đang cố gắng.

"Tôi không biết họ nói gì, nhưng họ đã nhầm."

"Tôi không có loại sức mạnh đó."

Tôi lắc đầu.

"Tại sao cô lại chắc chắn rằng tôi là tái sinh của vị anh hùng đó?"

"Cách thức hoạt động của phép thuật giống như dấu vân tay, không có hai luồng ma thuật nào giống nhau. Ngay cả dấu vết nhỏ nhất của sức mạnh ma thuật trong cơ thể cậu cũng tương tự như của anh hùng."

"Mặc dù tôi tin rằng có thể có những dòng chảy ma thuật giống nhau."

Claus nhún vai.

"Vậy, Osaki Sora-kun. Cho dù cậu có phải là anh hùng tái sinh hay không, ta, không giống như Yuuri, không nghĩ cậu có khả năng làm được điều đó... Mặc dù ta nghĩ rằng cậu cũng nghĩ như vậy."

"Ah..."

Thật kỳ lạ. Đầu tôi vẫn còn rất đau.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, khiến tôi chưa kịp hiểu những gì đang sảy ra.

"Ừ, tôi biết."

Tôi trả lời một cách nghiêm túc.

"Nếu như điều đó đúng và cậu thực sự là tái sinh của anh hùng, trở thành hy vọng của thế giới này. Chỉ có một điều tôi muốn cậu làm."

Claus đã trải xong mái tóc Yuuri.

"Nghe đây, Yuuri. Bây giờ nhóc không cô đơn nữa, hiểu không? Nhóc có thể tự chăm sóc bản thân mình."

"Ta không thể luôn luôn chăm sóc nhóc... Hơn nữa, một cô bé dễ thương như vậy, nếu không biết chăm sóc bản thân đúng cách, thật lãng phí."

Claus nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc của cô.

Sau đó, cô dừng lại để thở một chút. Claus nhìn Yuuri, người mà cô đang vuốt ve một cách cẩn thận, và nhíu mày lại. Sau đó, để kết thúc sự im lặng, cô mở miệng.

"Vì vậy. Hãy cứu thế giới này. Hãy cứu càng nhiều mạng sống càng tốt. Xin hãy... giết cô gái này đi."

Đây là hy vọng cuối cùng. Mặc dù đó là một việc trái với lương tâm. Claus nói như thể đang nguyền rủa bản thân bất lực của mình.

Sau đó, họ đưa tôi đến một căn phòng trong khu kí túc xá sinh viên nằm trong khuôn viên trường.

Trước khi đưa tôi vào phòng, Claus khuyên tôi nên tắm.

Tôi nhận ra rằng cô ấy rất là bẩn. Bộ đồng phục mà cô đang mặc bám đầy vết bẩn và cả người cô được phủ bởi một lớp bụi. Tôi rất biết ơn vì được tắm, và tôi cũng muốn được ở một mình một chút. Họ chỉ cho tôi một phòng tắm lớn trong khu nhà, sạch sẽ và có bồn tắm đủ lớn cho nhiều người. Nó chứa đầy nước nóng.

Trong lúc tắm, tôi kiểm tra toàn bộ cơ thể của mình.

... Tôi không bị thương ở đâu cả. Thật kỳ lạ.

Khi nghĩ về những gì tôi đã trải qua để đến đây, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu có những vết thương. Nhưng thực tế là tôi vẫn còn sống...

"Xin hãy giết cô gái này."

Những lời đó lại hiện lên trong tâm trí tôi, và tôi tự đặt ra nhiều câu hỏi.

Việc giết Yuuri sẽ làm thế giới được cứu rỗi như thế nào?

Tôi cố gắng hỏi thêm nhưng Claus trì hoãn việc giải thích:

"Chúng ta sẽ nói về điều đó vào ngày mai, bây giờ là quá muộn và chúng ta cần nghỉ ngơi."

Mọi thứ trở nên khó hiểu đối với tôi.

Tôi tự đặt câu hỏi về tương lai của mình trong khi ngâm mình trong nước nóng. Tôi không có nơi nào để quay trở lại trong thế giới tôi từng biết và tôi không muốn yêu cầu quay về...

Trước đây, tôi không thể bảo vệ những điều quý giá đối với mình. Vì vậy, có một phần trong tôi muốn cứu những gì có thể trong tầm tay, ngay cả khi chúng là những điều chưa biết. Nhưng cứu cả thế giới? Đó là một việc quá lớn đến nỗi tôi không thể đo lường được...

Và tại sao Yuuri lại khóc khi tôi tỉnh dậy? Có phải đó chỉ là một ảo giác của tôi?

Rồi tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, có lẽ tôi đã bị chóng mặt.

Thật tệ. Tôi không biết đã ở trong phòng tắm bao lâu, nhưng cơn chóng mặt bắt đầu đến.

Sau đó, tôi ngồi dậy và bước ra khỏi phòng tắm.

"Ơ?"

Thật kỳ lạ. Mặc dù tôi cảm thấy chóng mặt, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.

Tôi nhìn thấy một cô gái hoàn toàn trần truồng.

"Ah..."

Yuuri quay người lại và mặt cô ngay lập tức chuyển sang màu đỏ rực.

"Ah... Xin lỗi."

Với đôi mắt đầy nước mắt, Yuuri cố gắng che giấu cơ thể của mình bằng cả hai tay.

"Tôi xin lỗi! Tôi tưởng không có ai…!”

Tôi nhanh chóng nhận ra rằng đó không phải là một ảo ảnh và quay lại phòng tắm, đóng chặt cửa lại. Cánh cửa ngăn cách phòng thay đồ và phòng tắm có tấm kính lớn mờ đục. Qua đó chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang chuyển động. Trong lúc đó, tôi nghe tiếng sột soạt khi cô ấy mặc quần áo.

"Tôi thực sự xin lỗi. Tôi nên cẩn thận hơn."

“K..Không… Đó cũng là lỗi của tôi.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô bị nhìn thấy khỏa thân nên mới phản ứng như vậy.

“Tôi đã quen với việc sống một mình. Tôi quên kiểm tra xem có ai ở đó không. Từ giờ trở đi, tôi sẽ luôn kiểm tra…”

“Cô có quen với việc sống một mình không…?”

“……”.

Tôi hỏi nhưng không có câu trả lời.

Cảm thấy khó chịu, tôi hỏi, “Yuuri?” để xem cô ấy có giận tôi không.

“À, không… Ờ…” 

Cô ấy dường như không biết phải nói gì, vì vậy tôi đã giúp cô ấy.

"Chắc sẽ ổn thôi?".

"Hả? Anh đang nói về cái gì vậy?".

“Chà, người ta cho rằng nếu một cô gái bị một người đàn ông nhìn thấy khỏa thân trước khi… kết hôn, điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ không may mắn trong tình yêu nữa…”

Sau khi nói xong câu đó Yuuri bắt đầu lo lắng.

“Tôi… tôi sẽ ổn thôi, phải không? Tôi sẽ tiếp tục phát triển, phải không? Tôi sẽ phát triển về nhiều mặt, phải không…?”

“A-À… Vâng, tôi nghĩ cô sẽ ổn thôi.”

Ít nhất, trong thế giới mà tôi sống, không có niềm tin hay sự thật nào như vậy.

“Tôi nghĩ đó chỉ là một truyền thuyết đô thị, như thể họ nói với cô rằng bằng cách chụp ảnh, họ sẽ lấy đi linh hồn của cô hoặc những điều tương tự.”

Khi nghĩ đến việc cô ấy tin vào những điều đó đến mức bật khóc, tôi đã dần lấy lại sự bình tĩnh. Việc bị đưa đến một nơi xa lạ đã khiến tâm trí tôi hoàng mang và căng thẳng. Mặc dù tôi cảm thấy có lỗi với Yuuri, nhưng đồng thời, điều đó cũng mang đến cho tôi một cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút.

“……”.

“Ờ… Xin lỗi, sao anh im lặng thế? Anh không hề nhớ những gì anh vừa thấy phải không?”

"A..Không…".

"Quên đi. Hãy quên những gì anh đã thấy… Của tôi… Cơ thể của tôi… Làm ơn…”