1
Cốc, cốc.
Khi gõ lên một cánh cửa hoa văn mỹ lệ, liệu người ta có nghe thử âm thanh vang lên sẽ như thế nào không? Dội lại là một âm thanh êm như phím đàn.
“Từ từ, đợi chút.”
Dù biết là vô ích, chủ nhân căn phòng vẫn lập tức cất tiếng đáp lại. Và rồi, cánh cửa cứ thế mở toang. Một người đàn ông không gọi không hỏi một tiếng nào xông xồng xộc vào phòng với cái phong thế oai nghiêm đến mức làm người ta liên tưởng đến cây cung đã kéo hết cỡ. Cái người bạo dạn ấy mang trên mình một bộ đồ thường ngày. Có điều ánh mắt dưới cặp kính của ông ta thì lại có chút hầm hầm điên điên. Chủ nhân căn phòng —Cleo Grant— thấy buốt cả sống lưng trước cái ánh mắt ấy.
“Ờmm…”
“Mọi người đang đợi cậu ở dưới nhà. Cậu còn chưa sửa soạn xong à?”
Ông ta lia mắt qua cái ba lô vẫn mở tác quác trên giường. Vừa nhìn vào đã thoáng thấy một quyển phác thảo và một hộp màu nước. Để che cái túi đi, cậu thanh niên ra chặn giữa ông ta và cái giường, nhưng đã quá muộn.
Người đàn ông đấy là Marcus, quản gia của căn nhà này. Ông đứng nhìn Cleo, người phải ngóc đầu lên bốn lăm độ mới thấy ông, rồi thở dài.
“Đặt chân vào thử thách sinh tử mà còn mang theo tập vẽ à? Cậu cũng gan thật.”
Marcus nói toạc ruột không thèm giấu đi ý xỉa xói. Nếu chỉ là một lời châm chọc bình thường, Cleo sẽ cúi đầu chịu trận như mọi khi. Nhưng giờ còn kéo theo cả vụ vẽ vời của cậu, ánh mắt rụt rè, ủ rủ của Cleo lấp ló một chút giận dữ.
“...Ông tính mách cha à…?”
Chỉ trong một khắc, Marcus đã nhếch mép như thể được kể cho một trò nghịch ngu không ai biết. Ông liền lấy lại vẻ mặt vô cảm của mình.
“Công việc của tôi không phải là canh cậu. Cậu muốn chuẩn bị tinh thần cho ‘Thử thách Lam mai khôi’ kiểu gì cũng không liên can đến tôi. Cứ thoải mái đi ạ.”
Dù là quản gia, người đàn ông này lại có thái độ bất nhã khác hẳn người được gia tộc Grant chọn. Nhưng Cleo cũng chẳng lấy làm lạ. Từ hồi Marcus mới đến dinh thự này năm năm trước, ông chưa hề tỏ ra chút lòng tôn trọng nào với con trai trưởng của gia tộc Grant.
Điều này đã được minh chứng qua cách ông ta gõ cửa phòng Cleo. Làm quản gia ngần ấy thời gian, không thể nào có chuyện ông vẫn không biết được gõ hai lần là để kiểm tra nhà vệ sinh được.
Lời ăn tiếng nói của ông đều rất lịch thiệp, nhưng đến cả Cleo —lúc ấy chỉ mới mười tuổi— cũng thấy rõ chẳng có chút lòng thành nào trong đó. Cleo tuy đã mười lăm rồi, nhưng vẫn chẳng thể làm gì được.
Cứ coi như cậu đang cố làm cho Marcus thêm lạnh nhạt và bất kính với cha, gia trưởng tộc Grant đi. Theo lẽ thường, Marcus bị đuổi việc là chuyện đương nhiên. Có điều, cha cậu quý trọng chữ tài hơn bất kỳ thứ gì khác, và Marcus lại là một con người tài giỏi hơn cả những gì cha cậu mong đợi.
(Đã thế, mình còn là một đứa vô tích sự nữa. Mình chẳng bao giờ vượt qua nổi một tí kỳ vọng nào của cha…)
Cho nên Cleo đã âm thầm chịu đựng. Giữa cậu và Marcus, cha cậu sẽ theo phe nào? Khỏi nói cũng biết. Đã mấy năm rồi, cha Cleo vẫn chưa chủ động mở lời với cậu lấy một câu. Cậu hiểu rõ chẳng ai mong đợi gì ở mình cả.
Trước đây cậu cũng từng lủi thủi một mình vì chuyện đó. Nhưng giờ Cleo lại thấy mừng thay.
Cha cậu cũng không còn quát mắng, “Vậy mà dám nhận là con nhà Grant hả!?”
Cả những ông giáo bà giáo từng đòn roi mắng mỏ cậu không nương tình mà cậu chẳng còn nhớ tên cũng đã trở thành dĩ vãng. Giờ chẳng còn ai kêu ca phàn nàn, cậu đã có thể ngồi vẽ vời từ sáng đến tối. Vậy liệu cậu có hài lòng với bản thân hiện tại không? Câu hỏi này rất khó, nhưng ít nhất, Cleo cũng chấp nhận cuộc sống ấy. Cậu nghĩ rằng, thế này cũng được rồi.
Vì vậy cái quan niệm ấy khiến cậu khó hiểu: tại sao cậu phải tham gia vào cái thử thách này?
Sinh ra Cleo đã có một cơ thể ốm yếu dễ mắc bệnh. Rosaria mẹ cậu cũng chịu thể trạng như vậy; cô đã mất sớm vì bệnh tật. Cậu thường tự nhủ bản thân rằng, rồi mình cũng sẽ thế thôi. Ấy vậy mà sao họ không chịu để cho cậu yên? Sao họ lại lôi cậu ra khỏi căn phòng ấm cúng, bắt bàn tay mảnh khảnh ấy đeo khiên cầm kiếm và thả cậu giữa một khu rừng hùm hoang thú dữ?
Cùng với một chút bất mãn và oán giận —vì cố hết sức Cleo cũng chỉ còn nhiêu đó— cậu lườm Marcus chằm chằm. Marcus nhếch mũi một cái làm cậu liếc đi chỗ khác.
“Mà dù sao thì cậu hãy chuẩn bị nhanh lên. Thời gian xuất phát đã ấn định. Ai cũng gác lại công việc để góp mặt đấy.”
Nói rồi, ông quay đầu rời rời căn phòng như cái cách mà ông bước vào. Bị một cái cảm giác nhục nhã cùng cực đè nặng, Cleo lề mề đóng cái ba lô lại. Cậu đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Trên bệ cửa có một chậu cây mọc vô số gai trên mình. Đó là một cái cây xương rồng. Cậu chỉ mong rằng có ai đó sẽ chăm sóc nó khi cậu đi vắng. Chìm trong suy nghĩ, cậu vác cái ba lô lên lưng.
Úi…!?
Cậu bật ra một tiếng kêu trước cái sức nặng suốt mười lăm năm chưa từng phải gánh vác đang đè lên đôi vai cậu. Chỉ cần lơ đãng một chút thôi là tưởng chừng cả người cậu sẽ bật ngửa ra sau. Trong ba lô có một cái túi ngủ, bộ đồ vẽ, một cái áo mưa để không bị ướt, và một bộ đồ dùng nấu nướng. Nếu chỉ có nhiêu đó thì cũng chẳng nặng mấy, nhưng vì đeo thêm tấm khiên, hay còn gọi là cái mộc, nên nó nặng đến mức không đứng nổi. Còn nữa, cậu phải xách một thanh kiếm lang thang trong rừng mấy ngày liền. Thật đúng là tra tấn. Ý chí Cleo nhụt đi trông thấy.
Lê từng bước nặng nề, lung lay ra ngoài hành lang, cậu lao đao chập chững đi tiếp. Bị cái khao khát muốn quay đầu lại kéo đi kéo về, cuối cùng cậu cũng đứng trước cánh cửa tầng hai dẫn ra ngoài tiền sảnh. Chỉ cần cánh cửa đó hé ra một chút thôi là cơn ồn ào náo nhiệt ngoài kia sẽ ầm vào như lũ quét. Tưởng chừng như cậu đang lòng vòng giữa một bữa tiệc vậy.
Cleo đẩy cánh cửa qua. Dưới tiền sảnh là nơi đón khách, và cậu ngó qua lang can xem xét tình hình dưới tầng một. Nhìn xuống cậu thấy tất cả những người đại diện gia tộc Grant đã có mặt. Tấm thảm đỏ trải từ cánh cửa xuống cầu thang chính giữa phòng đẩy mọi người ra hai bên.
Dưới chân cầu thang, về phía bên phải là nhóm nam nhân trong dòng tộc đang tán gẫu với Audrey, mẹ kế của cậu. Cạnh họ, đứa con sắp lên ba của bà ta, Laurence —em trai kế của Cleo— đang níu váy bà với một vẻ mặt chán chường.
Trong lúc đó, ở phía bên trái, em gái của cha cậu và chồng cô ta —cũng tức là cô chú của cậu— đang quay tới quay lui không ngớt. Mỗi khi ghé sát lại, họ sẽ thì thầm to nhỏ với nhau.
Dù rằng mọi người có vẻ như đang trò chuyện vui vẻ, nhóm bên trái và bên phải lại chẳng hề trao đổi với nhau lấy một lời. Như hai toán khách đi ăn bị buộc phải ngồi chung bàn, họ đều tỏ ra như thể bên kia tấm thảm chẳng có ma nào vậy.
Nhìn sơ cậu để ý thấy, lượng người cũng gần gấp đôi đám bên phải. Và ngay chính giữa hai bên, ngay dưới chân cầu thang là cha của Cleo, người đứng đầu gia tộc, Foster Grant nhắm mắt trầm tư, đang đợi đứa con của mình đến.
Nghĩ rằng có tận từng ấy người đang đợi mình khiến cậu đôi chút lo sợ. Cái mong muốn quay lại đã dâng đến cực điểm, nhưng nếp nhăn hằn giữa chân mày cha cậu như muốn nói rằng, “Thằng Cleo còn bắt mình chờ bao lâu nữa đây”. Cleo rùng mình khi nhớ đến nhành roi gia pháp của cha. Chân cậu bắt đầu tự di chuyển, chầm chậm bước đến cầu thang. Ai nấy thấy cậu liền tung hô. Nghe thấy tiếng hô hò, cậu tưởng chừng mình là một đấu sĩ nô lệ đang bước ra đấu trường.
2
Marcus giải thích về ‘Thử thách Lam Mai Khôi’ Cleo tiếp nhận cho những người có mặt. Cleo nhìn chằm chặp, trông như tâm hồn treo ngược cành cây.
Trong khu rừng nơi đóa hồng xanh nở, rất dễ đụng phải những con thú dữ… một kiếm sĩ sẽ đồng hành với cậu… khi cậu tìm thấy nó và bình an trở về trước tia nắng cuối cùng mười ngày sau kể từ hôm nay, Cleo Grant sẽ được công nhận là người kế thừa chính thức của… còn nếu không về kịp hay không mang đóa hoa về, quyền thừa kế sẽ tự động chuyển cho em trai cậu Laurence… thế thôi, các vị muốn hỏi thêm gì không…
Đến khi sực tỉnh thì một người đàn ông cao lớn mang trên mình bộ giáp da đã đứng trước mặt cậu. Người đó nhìn qua trông có vẻ như là một mạo hiểm giả đưa bàn tay chai sạn ra, nó to đến mức có thể bốc đầu cậu nhấc lên.
“Tôi là Greg Lee. Thật hân hạnh khi được hợp tác với cậu. Dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ đảm bảo an toàn cho cậu, thế nên cứ yên tâm giao cho tôi.”
Cleo đang từ từ đưa tay ra thì Greg liền dứt khoát bắt tay cậu và cười khoan khoái. Lác đác vài tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên.
Giữa đám người ấy, tít đằng trong đám đông, cô chú cậu hớn hở lao đến.
“Tương lai gia tộc Grant nằm trong tay con cả đấy. Chúc may mắn nhé!”
“Và cả chị dâu của cô nữa, con phải tìm được hoa hồng xanh bằng mọi giá!”
Cleo đáp lại lời cổ vũ nồng nhiệt thái quá của họ bằng một ánh mắt lạnh nhạt.
(Vì mẹ ư…? Nếu mình kế thừa Gia tộc Grant thì mẹ sẽ hạnh phúc chứ?)
Cậu nhớ lại vài kí ức xưa cũ. Những kí ức đau đớn lại là những cái nhớ rõ nhất.
Khi cậu chỉ mới sáu bảy tuổi gì đó, cha cậu đã đích thân luyện cho cậu cưỡi ngựa. Hết té lên té xuống, rồi lại bị cha mắng “Có nhiêu đó cũng làm không xong là sao hả!?”. Luyện được hai tiếng cậu lăn ra bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại cậu đã nằm trên giường. Toàn thân băng bó. Mẹ cậu ở bên ngay cạnh khóc lóc
“Mẹ xin lỗi…”.
Đôi mắt của bà đỏ ngầu. Sao bà ấy lại xin lỗi? Cậu bé Cleo không biết. Nhưng cậu đau khổ vô cùng, cậu thút thít rút mình vào chăn, run bần bật. Cậu có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của bà từ bên kia bức bàn và rồi tất cả nhưng vết bầm dập xây xát khắp người giằng xé cậu trong cơn đau. Cậu nhớ rất rõ cơn đau ấy, cảm giác cứ như vết thương vẫn còn hở miệng vậy.
(Liệu mẹ có muốn mình trở thành người kế vị gia tộc Grant không…)
Không không hiểu được cái hội thành niên kia có chuyện gì, nhưng dường như tộc Grant đã chia làm hai phe phái những người muốn Cleo kế vị chức gia trưởng và những người muốn đưa em trai Laurence của cậu lên nắm quyền. Có lẽ hai cô chú đại diện cho nhóm đầu.
(Cha cũng me mé nhắm cho Laurence lên thừa kế. Chí ít thì ông ấy chẳng hề có ý định cho mình kế thừa ổng.)
Thuở đầu, ‘Thử thách Lam mai khôi’ chính là một truyền thống tộc Grant được tiến hành mỗi khi không nhất quán được người thừa kế. Tức là cô của cậu đã lên tiếng phản đối ý định đưa Laurence lên kế vị của cha.
(Mình có muốn cái thứ ấy bao giờ đâu…)
Nụ cười sặc mùi giả tạo gượng trên mặt bà cô để xoa dịu nỗi lo của cậu đã phản tác dụng. Thế nên tưởng chừng như cậu đã xém buộc miệng, “Không phải vì mẹ tôi, mà là vì bà, đúng không?”.
Xém thôi—nhưng rồi Cleo cũng nuốt những lời đó xuống. Nếu không kiềm hãm cảm xúc trong lòng mà xả hết những lời lẽ đó ra, thì cũng tức là bôi tro trát trấu lên mặt cha cậu. Gan cậu không phải gan hùm. Gạt đi những lời cậu định xả ra từ tận đáy lòng, tâm trạng của cậu chuyển xấu như muốn ói hết cả ra.
Ngay lúc đó, ánh mắt của Cleo tình cờ nhìn thấy.
Mụ mẹ kế, Audrey, đang theo dõi cô chú của cậu trở về chỗ cũ, chỉ trong một khắc—bà ta đã nhếch mép khinh bỉ.
Cùng một tràng pháo tay và cổ vũ từ cả hai bên, Cleo bước lên tấm thảm đỏ.
Những người hầu mở cửa ra. Ở phía xa xa, một toán người hầu khác liền mở cánh cửa cao bằng hai người trưởng thành ra. Với cậu, điều đó cảm giác như họ ra lệnh cho cậu, “Biến đi cho khuất mắt.”
Cậu đặt một chân ra ngoài dinh thự, bước ra ngoài cánh cửa. Trời như đổ lửa. Cậu nheo mắt lại trước cái ánh nắng như muốn cháy da của mùa hè.
Cậu chợt nghĩ.
(Có lẽ mình sẽ không bao giờ được bước qua cái ngưỡng cửa này lần nào nữa…)
3
Cleo rời khỏi gia trang và bước lên cỗ xe ngựa đang chờ sẵn. Khi họ vừa đặt chân xuống một ngôi làng tên Clamberra thì mặt trời cũng vừa lặn bóng. Chuyến xe gập gà gập ghềnh khiến cậu xây xẩm, và cậu liền lăn ra ngủ say sưa trên chiếc giường cứng như đá trong một lữ quán xập xệ giữa làng.
Sáng hôm sau, cũng nhờ cái giờ giấc của Cleo mà việc khởi hành hơi trễ một tí. Phơi mình dưới cái nắng giữa trưa hè, họ đã đến được cánh rừng cần tìm sau gần một tiếng cuốc bộ.
“Chu...choa!”
Cleo bị choáng ngợp bởi khung cảnh lần đầu tiên gặp trong đời. Muôn gốc đại thụ dải rộng bạt ngàn, nhìn không thấy ngọn. Cậu nghĩ rằng, cái quần thể khủng bố trước mắt đây dư sắc nhấn chìm cả một vương quốc.
“Chuẩn bị tinh thần chưa? Ta đi thôi.”
Bước vào bên trong cánh rừng theo lời Greg hối, ngay lập thì, không khí đã thay đổi.
(Mát quá… cứ như một thế giới khác vậy…)
Ngọn gió thoảng bên ngoài khu rừng vù vù chà xát làn da cậu đã biến thành một làn gió man mát dễ chịu. Những giọt mồ hôi dần khô đi, cơn oi bức tích tụ trong người cậu cũng nhanh chóng dịu lại.
(Chà… ánh sáng đẹp thật.)
Cái chốn cây cối um tùm đây chính là một khu rừng. Cleo không thể nào không biết điều đó. Lúc ngắm nhìn những gốc cây sau vườn, cậu đã thử tưởng tượng xem nếu có cả một rừng cây như thế thì sẽ ra sao. Nhưng giờ đây, chứng kiến một khu rừng thực sự, cậu đã hiểu ra rằng khung cảnh tưởng tượng ấy chẳng đáng là bao. Tia nắng nhuốm màu của những tán lá.
Tất nhiên, những tán lá ở nhà cũng pha màu cho ánh sáng. Nhưng vẫn có cái gì đó khang khác. Phần lớn khu rừng được phủ trong bóng tối. Mà bóng tối thì gợi lên nỗi lo sợ. Và bên trên những phần tối, một tia sáng nhạt nhòa lách qua từng cành cây kẽ lá rọi xuống. Trên bức nên chỉ có mỗi cây với cây ấy, cỏ dại rêu phủ tỏa sáng lấp lánh như đá quý.
Bóng tối muôn trùng lại tô điểm cho một tia nắng chiếu xuống. Quả là một kỳ quan.
(Vậy đây chính là nét đẹp của rừng già…)
Cậu ậm ừ ngưỡng mộ. Khi sực tỉnh lại, Greg đang ghim ánh mắt khư khư trên mặt cậu.
“À… x—xin lỗi. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy một khu rừng…”
Greg chớp mắt một cái.
“Lần đầu? Cậu chưa từng dạo chơi trong rừng bao giờ à?”
“À… ừ, chưa…”
“Hmmm. Vậy ra ấm tử ấm tôn trong gia tộc danh giá là thế này. Khác hẳn với tụi tôi.”
Giọng điệu của anh ta đã xuề xòa hơn chút so với lời chào hỏi đầu tiên của họ hôm qua. Trước giờ Cleo chưa từng bước chân vào rừng, cậu dành cả thanh xuân cắm đầu vào sách vở và cũng chẳng mấy khi được dắt đi đây đi đó. Dù chuỗi ngày học hành của cậu đã kết thúc từ khi Laurence ra đời, nhưng Cleo vẫn bị hạn chế đi qua ngoài. Theo lời Marcus nói thì là, ‘Mất công ra ngoài rồi mang bệnh tật vào người thì mệt lắm’.
Thế nên, với Cleo, viên trang gia tộc Grant là cả thế giới của cậu.
Do chẳng có tí hứng thú để mà giải thích cho Greg từng chút từng chút, cậu đành giả bộ nở một nụ cười qua loa. Cậu sẽ không đi kể lễ về quá khứ đau khổ để rồi phá hỏng tâm trạng phấn khích khi lần đầu được vô rừng.
Có lẽ nắm bắt được tâm trạng của cậu —hoặc coi đó là trò đùa vặt vãnh— mà Greg không đả động gì đến chủ đề này nữa. Anh ta từ từ lấy ra một cái hộp tròn, nhỏ trong ngực áo.
“Đây là cái ‘la bàn ma thuật’ chỉ về phía làng Clamberra. Cái của cậu giữ chỉ về hướng hoa hồng xanh phải không? Tôi để cậu dẫn đường đấy.”
“À, vâng…!”
Cleo kéo sợi dây quanh cổ ra, một cái la bàn y hệt lòi ra từ trong áo cậu. Hai người họ cầm la bàn của mình ra so với nhau. Mỗi cái chỉ một hướng.
La bàn ma thuật được dùng cùng với một thứ quặng đen gọi là đá định vị. Trong khi một cái la bàn bình thường chỉ về hướng bắc, thì la bàn ma thuật sẽ luôn chỉ về hướng hòn đá đó đặt. Từ trường ở trong rừng bị nhiễu, và có nhiều lúc la bàn bình thường bị vô hiệu hóa, nhưng la bàn ma thuật không bị ảnh hưởng bởi nhiễu loạn từ trường và kim luôn chỉ về hướng đá định vị của nó. Một cái la bàn đi đôi với một viên đá, mỗi cặp vậy được đăng ký và quản lý với một thông số nhận dạng cố định. Dù cho có quăng hàng tá đá định vị quanh cái la bàn thì nó cũng chỉ phản ứng với viên đá có cùng thông số.
Viên đá đi với cái của Greg được chôn ngay rìa làng Clamberra. Còn viên đá đi với la bàn của Cleo, nghe đâu người sáng lập gia tộc Grant đã chôn nó ở nơi hoa hồng xanh nở các đây hai trăm năm, cũng có người nói tổ tiên tộc Grant mua ‘Chiếc la bàn dẫn đến hoa hồng xanh’ từ tay một mạo hiểm giả nào đó bằng cả gia tài. Muôn hình vạn trạng lời kể.
“Ừmm, la bàn của tộc tôi chỉ hướng kia.”
“Có vẻ cậy… hmm, được rồi.”
Greg nhìn theo hương Cleo chỉ vào sâu trong cánh rừng rồi gật đầu.
“Giờ cậu muốn sao? Hay là nghỉ ngơi trước rồi đi tiếp? Lết đến đây thôi cũng đủ mệt rồi đúng không?”
“Đúng vậy… nhưng tôi vẫn cố được.”
Nhờ Cleo dậy trễ sáng nay mà họ lữ quán hơi muộn. Lúc ngồi uống cà phê, Greg đã nói “Không sao đâu” rồi cười cho qua chuyện, nhưng nó cứ đeo bám tâm trí cậu. Cậu muốn lấy lại thời gian đã mất.
“Đừng có mà cố quá. Lăn lộn qua rừng còn khó khăn hơn lết được tới đây nhiều.”
Greg săm soi nét mặt Cleo như một vị y nhân đang khám bệnh. Cleo vẫn ưỡn ngực bảo rằng cậu không sao.
“...Được rồi. Thế thì ít nhất để tôi cầm cái khiên cho. Nó nặng lắm phải không?”
Greg chỉ vào chiếc khiên vắt trên ba lô của Cleo.
“Ơ… nhưng mà…”
Cậu nhớ lại những điều Marcus căn dặn. ‘Trong khu rừng mà bông hoa ấy mọc rất dễ gặp phải đám thú dữ’. Đến lúc đó sẽ cần đến tấm khiên này. Đó là lý do vì sao cậu cắn răng chịu đựng sức nặng đang đè lên vai.
“Nhưng cậu Cleo à, cho phép tôi hỏi, cậu có biết cách dùng khiên không?”
Cleo chỉ có thể lắc đầu trước câu hỏi đó. Dù là khiên hay kiếm, hôm qua là lần đầu tiên trong đời cậu cầm chúng. Đấy thấy chưa, Greg nói tiếp.
“Cầm khiên mà không biết dùng cũng chỉ là gánh nặng. Nó càng làm cậu chậm bao nhiêu thì con đường sẽ nguy hiểm bấy nhiêu. Phung phí sức lực sẽ gây cản trở việc tìm kiếm.”
Greg là một mạo hiểm giả già dặn. Lời nói của anh quan trọng đến mức không thể khước từ.
“Nhưng mà… anh có ổn không vậy?”
Greg dùng một thanh trường kiếm hai tay, thế nên cái khiên trở thành đồ thừa. Nó cũng là một gánh nặng không cần thiết cho anh. Khi Cleo ngước lên nhìn anh ta bằng ánh mắt có lỗi và hỏi, Greg liền nhe răng ra cười.
“Nhiêu đó chẳng ăn nhằm gì đâu. Và tôi cũng là cái khiên thịt của cậu mà, chớ lo chi.”
Anh ta nói thản nhiên đến mức nghe thực sự chả sao cả. Những từ ấy ập vào màng nhĩ Cleo, làm tâm trí cậu lung lay. Cậu cúi đầu giấu đi sự xúc động rồi lắp bắp đáp lại.
“Àà… uu… ừmm… xin nhờ anh… giúp đỡ…”
Cảm thấy rằng chỉ có nói thôi thì vẫn chưa đủ, cậu cúi đầu một cái thật sâu. Greg nhếch mép cười chua chát, Cleo nghe thấy anh ta nói “Chà, đó là công việc của tôi mà. Giờ thì ta đi thôi.”
Cleo vẫn cứ cúi cúi theo sau về một bên người đàn ông đó. Cậu lặng lẽ dịu vào khóe mắt, không để anh ta để ý. Tưởng chừng như đã lâu lắm rồi có người mới tốt với cậu đến vậy.
4
Giờ ngọ đi qua nhường chỗ cho một khu rừng tuyệt đẹp, nhìn đâu đâu cũng thấy một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất, khi mặt trời ngả mình về phía tây và chỉ còn những tia nắng mờ mờ nằm lại trên tán lá, cả khung hình bỗng khoác lên màu áo mới.
Một bầu không khí căng thẳng, rùng rợn, kỳ dị ù ù khắp nơi. Dù không phải một mạo hiểm giả dày dặn như Greg, Cleo cũng cảm nhận được một cái gì đó rất rõ ràng. Như thế có thứ gì đó đang rình rập dưới gốc cây bụi cỏ, nín thở quan sát họ.
Một cảm giác bồn chồn khó tả dâng trào làm tim cậu đập lên loạn xạ. Lỡ cậu không được mang theo bạn đồng hành trong ‘Thử thách Lam mai khôi’ này, lỡ cậu chỉ một thân một mình giữ cái chốn rừng rậm âm u mù mịt này, mới nghĩ đến đó thôi một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống cậu. Thấy cậu rùng mình, Greg cất giọng ngạc nhiên.
“Hử? Lẽ nào cậu thấy lạnh à?”
Cleo nở một nụ cười mờ nhạt, rồi nói “Khu rừng này có hơi đáng sợ khi mặt trời lặn xuống”. Kết quả là cuộc tìm kiếm hôm nay dừng lại ở đấy. Họ cần phải dựng trại dưới chút ánh nắng lưa thưa còn lại.
“Thứ này… ngon quá!”
Hai người họ thưởng thức bữa tối quanh đống lửa lách tách. Thực đơn đạm bạc của họ là thú rừng xiên que săn trong rừng đem nướng trên lửa.
“Hôm nay ta gặp may đấy. Thịt cua rừng đỏ ngon nhưng mà số lượng thì ít, đã vậy còn hiếm xuất hiện. Cua rừng xanh thì có đầy dưới lòng sống và đầm lầy, nhưng chúng toàn mùi bùn đất và vị thì tởm lợm.”
Greg đang cao hứng vì một mẻ lưới đầy bất ngờ. Không ai bắt phải nói, nhưng anh ta cũng mở miệng khoe khoang, bồi thêm mấy lời ba hoa về những câu truyện phiêu lưu trong quá khứ. Cleo mê mẩn đến mức tưởng như quên cả chớp mắt.
“...Nếu thanh kiếm của tôi nó ngắn hơn một xăng thôi là giờ tôi nằm dưới suối vàng rồi. Kể từ đó, tôi đặt niềm tin vào chiều dài thanh kiếm còn nhiều hơn cả tấm khiên. Mà nhân tiện…”
Greg liếc nhìn cái túi của Cleo bằng một ánh mắt tham lam.
“Thanh kiếm của cậu… cho tôi xem qua chút được không?”
“Hở? Ờ, được chứ. Mời anh.”
“À, xin phép. Nói thật, tôi đã để ý nó từ tận hôm qua rồi. Đây người ta gọi là bệnh nghề nghiệp nhỉ… hừm hừm.”
Kính cẩn cầm lấy thanh kiếm ngắn Cleo đưa ra và rút kiếm khỏi bao. Trái ngược với cái bao đầy họa tiết lộng lẫy, lưỡi kiếm và chuôi kiếm lại là một phần đơn giản đâu đâu cũng có. Nhưng sau khi thốt lên một tiếng, Greg im lặng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm như thể bị ám.
“Anh thấy thế nào? Với một đứa tay ngang như tôi trông nó chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường…”
Greg không đáp lại. Dường như anh ta đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Cleo. Lưỡi kiếm sắt nhọn và đôi mắt của Greg đỏ lên vì bị ánh sáng lập lòe của ngọn lửa bập cùng chiếu vào. Sau khi thử múa vài đường và chỉnh lại cảm giác trên tay—
“Xin thứ lỗi,”
Anh ta lên tiếng và đột nhiên đâm mũi kiếm vào trong đống lửa. Mũi kiếm hút lấy ngọn lửa chập chờn rồi nóng lên, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ màu đỏ như hồng ngọc. Cleo ngạc nhiên không nói nên lời. Greg làm một bộ mặt không thể tin nổi và lầm bầm.
“Đây là lần đầu tiên… tôi được thấy phi thiết đây…!”
“Phi thiết…? L—là cái gì vậy?”
Không buồn nhìn qua Cleo, Greg nói như đang nói với thanh kiếm.
“Cậu có biết gì về con tàu Nữ Hoàng Grizelda không, cậu Cleo?”
“Mm… không… Tôi không biết.”
“Con tàu đó đã chìm hàng trăm năm trước, nhưng xác tàu chỉ được vớt lên cách đây khoảng ba mươi năm. Một con tàu hoàng gia, trên tàu chứa vô số vàng bạc châu báu, nhưng phần lớn đều đã bị nước biển ăn mòn thành phế thải cả.”
Đương nhiên là chúng vẫn có giá trị lịch sử— anh ta thêm vào rồi nói tiếp.
“Họ đã tìm thấy trong số chúng có một thanh kiếm vẫn sáng bóng như vừa mới đúc xong. Tôi nghe nói rằng nó không hề rỉ sét một chút nào, bởi vì nó không phải làm bằng vàng bạc gì cả. Đó là một thanh kiếm làm bằng phi thiết. Cậu Cleo, gia tộc Grant lưu giữ thanh kiếm này bao lâu rồi?”
“Hở? Ờm… Tôi không biết nữa…”
“Đây có thể chính là thanh kiếm đó. Vốn dĩ phi thiết rất là hiếm. Và đặc tính khác của nó—”
Thanh kiếm vẫn tiếp tục phát sáng, ánh sáng tỏa ra từ phần lưỡi kiếm trong suốt.
“Nó hút được lửa và phát ra ánh sáng. Để có thể tôi phi thiết, ta cần phải nung cho đến khi nó sáng tới mức lóa cả mắt. Người thợ phải thuần thục đến độ đúc kiếm không cần nhìn. Cả thế giới cũng chỉ có vài ba người làm được.”
Hào quang của thanh kiếm khiến Greg nheo mắt lại. Đôi mắt anh ta vô hồn, miệng thì thao thao bất tuyệt như ma nhập.
“Dù vậy, thanh kiếm làm từ phi thiết lại rất dễ gãy. Chúng không hợp với thực chiến. Công dụng chính là để trang trí hoặc vũ khí tự vệ của pháp sư thôi. Thôi kệ, mạo hiểm giả bình thường làm gì được cầm một thanh kiếm như thế này. Mình đúng là gặp may thật…”
Và rồi, ánh hào quang nhạt dần, chuyển về lại một màu bạc xám. Biểu cảm của Greg như một đứa trẻ khi pháo dây cháy hết và hà một hơi đầy tiếc nuối. Anh ta thụt thò chọt vào lưỡi kiếm.
“Không nóng”
Chẳng lẽ toàn bộ lượng nhiệt đã chuyển hóa thành ánh sáng và phân tán hết rồi…? Anh ta thầm nhủ. Được một lúc, anh ta nhận ra Cleo đang nhìn mình chằm chằm.
“...Ah, AAH! Chết thật, xin thứ lỗi. Cảm ơn rất nhiều, trả cho cậu này.”
Đôi mắt lúng túng của anh ta liếc liếc thanh kiếm và trả nó lại cho Cleo.
“Nào, đến lúc ngủ nghỉ rồi. Chúng ta phải thay phiên nhau canh lửa… Cleo-san, cậu ngủ trước đi. Khoảng hai… không, ba tiếng nữa tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang một cách hơi cưỡng ép. Cleo muốn biết thêm về phi thiết, nhưng dù cho chiếc khi nặng trịch đã được gỡ xuống thì cả ngày cuốc bộ trong rừng cũng khiến cơn mệt mỏi tích tụ lại. Chuyện này sẽ còn tiếp diễn có lẽ là thêm một tuần. Nếu dồn cơn mệt mỏi qua ngày hôm sau, cậu sẽ gây rắc rối cho Greg. Cleo đành ngoan ngoãn đi ngủ.
Khi đang cố tháo cái túi ngủ ra khỏi ba lô thì cậu nhìn thấy bộ đồ vẽ.
(Mình muốn có thời gian để vẽ một bức quá.)
Nếu có thể bình an tìm được đóa lam hồng và sau đó vẫn còn dư dả thời gian, cậu sẽ xin Greg để vẽ một bức. Cậu tin rằng Greg sẽ vui vẻ đồng ý.
(Mai phải cố gắng đi xa hơn nữa để có dư thời gian mà vẽ.)
Cậu cởi bỏ đôi giày, chui vào trong túi ngủ.
Lần đầu vào rừng, lần đầu ăn bắt, lần đầu ngủ túi. Cậu phấn khích đến mức không nhắm mắt được. Khi cậu thầm nghĩ rằng cái túi ngủ thật ấm áp, cơ mặt của cậu tự nhiên giãn ra.
Nhưng rồi mười phút sau, Cleo đã đánh tiếng thở đều đều.
Ánh mắt của Greg xa xăm như đang gợi lại tia sáng le lõi của thanh kiếm phi thiết lúc nãy và ngước lên nhìn những ánh sao nhỏ bé mờ nhạt rọi qua từng cành cây kẽ lá.
Đúng một tiếng sau khi Cleo chìm vào giấc ngủ.
Greg hòa mình vào trong tiếng lách tách của ngọn lửa và âm thầm thu dọn đồ đạc. Khuôn mặt đang ngủ của Cleo thò ra từ chiếc túi ngủ trông bình yên đến lạ thường.
“Bái bai, thiếu chủ.”
Hắn ta gởi lại một tiếng thì thầm không thể nghe thấy rồi lấy cái la bàn ma thuật trước ngực ra xác nhận hướng mũi tên chỉ. Tốt rồi. Nhưng vẫn còn một chuyện.
(Thanh kiếm phi thiết người người ao ước. Nó là báu vật mà mình sẽ không bao giờ được thấy nữa. Có nên cuỗm luôn không, hay để lại… làm sao đây?)
Lòng tham của Greg tuôn trào dữ dội. Mình muốn nó. Mình muốn biến nó thành của mình. Hoặc là bán đi để lấy thật nhiều tiền. Nhưng rồi hắn cũng bỏ cuộc. Lấy thứ mang theo dấu vết về rất là nguy hiểm.
(Nếu mình chờ ở làng Elkada, người đưa tin của bà vợ thứ —là Marcus đúng không nhỉ— sẽ mang tiền thưởng đến. Năm mươi vạn. Nhiêu đó là đủ rồi.)
Đánh suy nghĩ về số tiền sắp sửa về tay mình, hắn ta cười toe toét và lủi vào trong màn đêm sau bụi cây.
5
Một lúc sau, tiếng gầm inh tai của một con quái thú xé tan sự yên tĩnh của khu rừng. Nhưng đó chỉ là một tiếng gầm ngắn ngủi, và ngay sau đó chỉ còn lại tiếng la đung đưa trước làn gió.
6
Một thế giới xám xịt trông như bức tranh sơn dầu bám bụi trong kho.
Cleo với một khuôn mặt trẻ con đang ngồi vẻ trước luống hoa trong vườn.
Rốt cuộc mọi người đã cho phép cậu vẽ. Không, ngay cả khi cậu vẽ cũng không ai la mắng. Cũng chẳng còn đòn roi. Giờ cậu đáng lẽ nên vui mừng, nhưng lại chẳng thể cười nổi. Có lẽ do lâu quá rồi nên cậu không thể vẽ như ý được.
(Đáng ghét…!)
Cậu nắm chặt cây bút chì trong tay và quẹt bậy khắp tờ giấy vẽ. Như muốn giải phóng hết những cảm xúc tiêu cực không còn chỗ chứa, tờ giấy trước mắt cậu dần nhuộm đen.
Ngay lúc đó, một giọng nói cất lên sau lưng cậu. Một giọng nói rất quen thuộc.
“Lâu lắm rồi tôi mới thấy thiếu gia vẽ. Rốt cuộc mọi người đã cho phép rồi à?”
Cleo chỉ quay nửa người lại nhìn. Đúng ở đó là—
Cleo thất thần mở mắt ra.
Trước mắt cậu, những cành cây vươn mình che lấp màn đêm trông như con ma cây đang thò tay hái sao xuống. Đây là đâu?
(...À phải rồi, mình đang trong ‘Thử thách Lam mai khôi’.)
Hú hồn, cậu thở phào.
(Mình ngủ bao lâu rồi? Greg nói sẽ gọi mình dậy sau ba tiếng mà…)
Cậu lăn mình nhìn về phía Greg trong cơn mê ngủ… nhưng lại không thấy anh ta đâu cả,
Ơ?
Cậu quay đầu nhìn phía bên kia. Nhưng cũng chẳng khác gì.
Cậu gỡ nút cái túi ngủ ra và chồm người dậy. Xoay người một vòng nhìn xung quanh.
Thực sự không hề có ai cả. Chỉ có đống lửa đã yếu đi kha khá kia vẫn còn kêu lách tách.
(...... Hở…?)
Những viễn cảnh đáng sợ đồng loạt chiếm lấy tâm trí cậu.
“... Ngài Greg ơi…?”
Không ai trả lời.
Cậu thử lấy thêm một chút hơi và cất tiếng. Dù có đợi bao lâu, âm thanh duy nhất đáp lại là tiếng củi lửa và làn gió vi vu sau hàng cây. Nỗi bất an của cậu dâng trào.
Greg đi rồi. Anh ta đã đi đâu?
(Đi vệ sinh? Không.. không phải.)
Đi vệ sinh thì chỉ cần tới mấy bụi cây gần đây. Anh ta đâu cần thiết phải đi xa đến mức không trả lời được.
(Thế thì tại sao… anh ấy có thể đi đâu được chứ…?)
Có suy đoán cũng không thể đưa ra đáp án được. Anh ta đã nói rằng “Dù cho có chuyện gì, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cậu”. Thế vì cái lý do gì hắn lại không từ mà biệt? Ngay lúc đó Cleo để ý. Hành lý của anh ta cũng biến mất.
Cái viễn cảnh nãy lướt qua giờ lại mò vào tâm trí cậu. Trong chớp mắt, nó đã phình to như quả bóng bay khiến cậu không thể giải ngơ được nữa.
(Ngài Greg… không còn ở đây… anh ta về luôn rồi…)
Trái tim cậu đập loạn lên, thình thịch, thình thịch. Đập như muốn xé banh lồng ngực cậu ra. Hơi thở cậu trở nên dồn dập. Lòng bàn tay đang siết chặt thì ướt đẫm mồ hôi. Tại sao? Vì lý do nào? Cleo không biết. Cậu đã không thể bình tĩnh suy nghĩ được được nữa rồi.
Vốn dĩ bây giờ đó không phải là điều quan trọng nhất. Nếu Greg thực sự đã quay về—
(Mình phải… tự thoát khỏi khu rừng này…)
Liệu cậu có thể nào lập được cái kỳ tích đó không?
7
Dựa vào vị trí của các chòm sao và xem xét mùa vụ để đếm ngày đếm giờ là một kĩ năng cậu không có. Nhưng cứ nhìn đại lên trời là thấy bình minh sắp sửa ló dạng.
Cậu ngồi đợi suốt một tiếng. Dù không có đồng hồ nhưng chắc có lẽ chừng một tiếng. Cậu đợi mãi đợi mãi Greg cũng không quay lại. Cleo ngồi trước đống lửa khói ngút trời mà thấy tâm trí mơ mơ màng màng.
Cậu nhặt một que củi khô ném vào đống lửa.
Ngọn lửa phựt lên trong cái hố sâu cỡ mười lăm xăng. Bên cạnh là ụ đất đào lên từ cái hố.
“Nếu ta đào một cái lỗ để nhóm lửa thì không phải lo về việc tro bay khắp nơi. Khi nào muốn dọn thì chỉ cần lấy chỗ đất đó lấp lại thôi. Ngọn lửa cũng vừa đủ để nấu nướng, túm cái váy lại thì là tiện lợi vô cùng. Một hòn đá trúng tận ba con chim.”
Greg đã chỉ bảo cậu với một nụ cười. Anh ta hoàn toàn khác với đám gia sư cầm roi quất như huấn luyện thú vật, dù cậu có làm được gì thì họ cũng luôn gắt gỏng.
(Bộ ngài Greg… đã bỏ mình thật rồi sao…?)
Con người có thể đối tốt như thế với một người họ sắp phản bội ư? Đã có biết bao nhiêu người bước vào gia trang tộc Grant rồi rời đi. Những con người đó luôn mang theo một nụ cười. Nhưng bước qua tuổi mười lăm, Cleo đã đủ nhận thức được gần như tất cả đều là giả tạo.
Greg cũng là loại người đó ư? Lừa dối Cleo với cái lòng tốt giả tạo, trong bụng thì nhếch mép cười đểu? Cleo không tài nào tin được.
Cậu thở dài.
(Giờ… mình phải làm gì đây.)
Cậu không còn quan tâm đến thử thách nữa. Vấn đề bây giờ là không có cái la bàn của Greg, cậu có muốn quay về ngôi làng Clamberra gần đây cũng chẳng biết đường mà mà về.
Không còn thức ăn dự trữ. Greg đã mang hết thịt khô và đồ dự trữ đi rồi.
Nếu cậu lang thang trong rừng không biết đi đâu về đâu thì cái chết đang chờ cậu có thể chính là cơn đói.
Không, có khi cậu còn chẳng tới được đó.
Ví dụ, một khi ngọn lửa lụi tắt thì ngay lập tức, đám thú dữ đói khát đang chực chờ khoảnh khắc đó sẽ vồ lấy cậu.
Cảm thấy bị con gì đó trong bóng rối rình. Dù chẳng hề muốn chút nào nhưng những lời Marcus nói lại hiện lên ‘Trong khu rừng nơi đóa hoa hồng xanh mọc rất dễ gặp phải đám thú dữ’.
Thú dữ…!
Thanh kiếm của Cleo rõ ràng là một thanh kiếm nổi tiếng và hiếm có, nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì khi nằm trong tay mơ như cậu. Cậu không thể không nghĩ đến cảnh bị nuốt sống và cứng đờ người ra.
Kể từ khi mẹ Cleo qua đời vì bệnh tật, cậu đã chẳng còn thiết sống. Cậu đinh ninh rằng mình cũng chả sống được lâu. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cậu không màn bị lột da, xé thịt, hứng chịu sự đau đớn vô kể đến hơi thở cuối cùng. Và vì thế—cậu rút thanh kiếm phi thiết từ cái bao trên lưng ra và chĩa mũi kiếm vào cổ. Phần mũi đâm xuyên qua làn qua kèm theo một cơn đau nhức nhói.
Vào lúc đó, cảm giác ‘Giờ mình đang cận kề cái chết rồi’ vùng lên trong đầu cậu. Chỉ cần vài xăng ti là hai trạng thái sống chết đối lập có thể bị hoán đổi dễ như không. Tay cậu run rẩy, cậu có cảm giác như sẽ đâm vào thật.
Nếu vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Rất nhiều máu sẽ phun ra. Không thể nào có chuyện sẽ không đau đớn. Cậu sẽ không thể thở được. Nó sẽ không nhẹ nhàng chút nào cả. Cậu sẽ trải qua một cơn đau khủng khiếp. Cho đến từng hơi thở cuối cùng.
“... uuWAAAhh!”
Cậu quẳng thanh kiếm đi như gạt đi con rắn đang quấn quanh tay. Cảm giác ghê tởm từ từ lan tỏa sau gáy cậu từng chút một. Cậu ôm lấy mình với đôi bàn tay run rẩy không ngừng và khom mình ngã xuống.
(Không… Mình không muốn chết như vậy…!)
Nước mắt cậu tuôn rơi.
Và thế là đêm đó cậu không thể nào chớp mắt nữa.
Khu rừng vẫn tối mù, chưa đón được tia nắng ban mai nào. Nhưng nó đã không còn là cái màn đêm thú dữ lặng lẽ rình rập. Bên dưới hàng cây, màn đêm đã ấm áp hơn một chút.
Ngọn lửa cũng vừa lụi tắt. Cleo đờ đẫn nhìn vào đống tàn đỏ lập lòe bằng hai con mắt đỏ ngầu. Cơn mệt mỏi và buồn ngủ làm cho tâm trí cậu trở nên lu mờ. Nhưng dù vậy, cậu đã cố gắng đưa ra quyết định. Ý chí cậu đã trở nên kiên định.
Cậu sẽ đi.
Nếu cứ đi thẳng thì cuối cùng cũng sẽ thoát khỏi khu rừng. Cậu đã mất một ngày để vào được đây, vậy thì nếu gặp may thì có lẽ sẽ thoát được trong một ngày.
Dĩ nhiên, Cleo biết rõ đây chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng cứ nghĩ rằng không thể rồi bỏ cuộc cũng không được chết nhẹ nhàng. Nó quá là khủng khiếp, vì vậy Cleo quyết định cắm đầu mà đi. Dù thế nào, đã quyết định rồi thì tốt nhất nên hành động ngay. Nếu ban ngày không cố hết sức mà đi thì ban đêm cậu sẽ không thể đốt lửa cắm trại được. Greg đã mang diêm đi luôn rồi.
Cậu lắc cái bình xem mình còn bao nhiêu nước rồi hớp chỉ một ngụm để giữ ẩm cổ họng. Lấy đất lấp đống tro lại, cậu đeo ba lô lên.
8
Một vài giờ sau khi quyết chí lên đường. Mặt trời có vẻ đã quá đỉnh đầu.
Việc đi thẳng phía trước khó nhọc hơn cậu tưởng tượng. Bụi cây có mọc dày bao nhiêu cậu cũng lao qua. Ở những nơi sườn dốc như vách núi, cậu sẽ chộp lấy cành cây ngọn cỏ, từ từ cẩn thận trượt dần xuống. Tất nhiên, những lúc đó cậu sẽ xác định lại xem hướng nào là hướng ‘thẳng’ để chắc rằng mình không bị lạc.
Tốc độ di chuyển của cậu dường như chưa bằng một nửa so với hôm trước. Nhưng nó hút rất nhiều thể lực và ý chí của cậu. Cố lê lết trong tình trạng thiếu ngủ này thật khổ không gì bằng. Cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu với thanh kiếm đang leng keng vướng vào đùi, cậu không thể tiếp tục ngó lơ nó được nên thọc vào ba lô luôn.
Khi hơi thở và bước chân của cậu dần dần trở nên nặng nhọc,
(Đây có phải là đường thẳng không…?)
Một nỗi lo mơ hồ gợi lên. Cái quyết tâm hồi sáng của cậu đã lung lay.
Đã vậy, cái bụng rỗng còn thúc đẩy tinh thần của cậu suy sụp nhanh hơn. Cậu lê bước trong khi trong đầu cứ nhớ về món cua rừng đổ vừa ăn tối qua. Dù cậu chỉ thấy toàn cây với cây, nhưng chẳng hiểu sao chẳng thấy một cây nào kết trái. Lẽ nào cậu đã quyết tâm chọn phải một con đường không có cây mang quả? Lòng cậu dấy lên mối nghi ngờ.
(Mình còn phải nhịn đói đi đến bao giờ…)
Cậu đã lờ mờ cảm thấy sức lực của mình dần đến giới hạn.
Cậu đi là bởi vì cậu không muốn chết, nhưng càng đi thì cái chết lại càng gần. Cậu nhận ra sự mâu thuẫn trong hành động của mình. Khi mình ngất vì kiệt sức thì không phải lũ thú ăn thịt sẽ dọn xác mình dễ dàng hơn sao—cậu ngẫm nghĩ và ngộ ra và tinh thần của cậu cũng đang đến giới hạn.
Thần thánh cũng được, ác quỷ cũng được, hay thậm chí Marcus cũng được. Cleo cầu cứu, cậu cầu khẩn từ tận đáy lòng. Nhưng,
(Nếu giờ Marcus mà ở đây, ông ta sẽ không bao giờ cứu mình…)
Nghĩ vậy, một nụ cười khổ dâm từ tận dưới bụng trào ra.
“Ff… haha… khahahah…”
Cậu cứ cười mãi không ngưng. Cho dù không còn biết buồn cười chỗ nào, Cleo vẫn tiếp tục cười. Cậu nghĩ, chắc là mình phát điên rồi. Một lúc sau, khi tiếng cười cuối cùng đã ngớt, từng giọt nước mắt nặng hạt rơi.
Cậu khụy gối gục xuống đất. Lúc ấy cậu đã bật khóc trong vô thức.
(Có ai không… có ai không…)
“Cứu tôi với…” cậu nghe thấy một giọng nói.
Hơi thở run rẩy của Cleo chợt dừng lại.
Đôi mắt ứa nước mở to. Lúc đầu cậu còn tưởng tiếng lòng cậu vô thức bật ra. Nhưng giờ trong đầu cậu cố gợi lại cái giọng nói mờ nhạt vừa lọt vào tai. Đó không phải là giọng nói cậu cất lên suốt mười lăm năm nay.
Cậu bâng quơ nhìn quanh.
Không có ai hay gì cả.
Chắc là cậu tưởng tượng ra. Hoặc là tiếng chim kêu. Nghĩ lại, lúc cậu đang đi, có một sinh vật giống khỉ ở trên cây nhìn cậu với ánh mắt hiếu kỳ. Có lẽ cậu đã nhầm tiếng thú rừng kêu với giọng người.
Cậu bất động chờ đợi xem thử nhưng lại chẳng có gì xảy ra. Ngay lúc cậu chuẩn bị tin rằng đó chỉ là tưởng tượng,
“Cứu tôi với…”
Yếu, nhưng cậu chắc chắn đã nghe thấy. Rõ ràng là giọng người. Hơn nữa, theo như chất giọng thì,
(Là nữ…? Sao...)
Một thiếu nữ lại lảng vảng trong khu rừng đầy thú dữ này. Cậu không thể không cảm thấy có gì đó bất ổn. Nhưng người ta hay kể rằng trong số những mạo hiểm giả cấp cao có cả những cô gái trẻ, nên chuyện này không phải là không thể.
“Có ai không, cứu tôi với…”
Lần này cậu có thể xác định hướng giọng nói phát ra. Cậu liền đứng dậy và cà nhắc bước đi khi còn trụ được. Niềm hy vọng trong tim đẩy cậu một cái thật mạnh. Cậu bước đi như thể cái tình trạng tàn tạ lúc nãy là giả. Cậu len lỏi qua bụi cây rậm rạp.
(Là một cô bé hay một nữ kiếm sĩ cũng được, người đó vào được khu rừng này nghĩa là có khả năng cao họ có một cái la bàn ma thuật.)
Và hơn nữa, có một người đồng hành sẽ giải tỏa được nỗi cô đơn của cậu. Ngay cả khi người đó không có la bàn, nếu có một người đồng hành cùng cổ vũ và giúp đỡ lẫn nhau, cậu linh cảm khả năng sống sót trở về sẽ tăng vọt.
“Làm ơn, có ai không, cứu tôi với…”
Lần này giọng nói đó đã rõ ràng hơn. Gần hơn nữa
Cậu nhìn thấy một nơi thoáng đãng sâu trong bụi cây trước mặt. Là chỗ đó!
Cậu chạy hết tốc lực thẳng về phía trước. Xác của một con thú nhỏ nằm dưới lùm cỏ làm cậu sẩy chân. Giây phút cậu nhận ra tình trạng của mình thì cơ thể cậu đang lơ lửng trên không.
Cleo lăn theo tiếng hét, cắm đầu vào bụi cây và nhìn thấy một khoảng đất trống nhỏ. Ánh nắng giữa trưa hè rọi thẳng xuống mặt đất.
“Âyyyy… daaa…”
May thay nhờ cái túi ngủ trong ba lô đỡ hộ mà cậu không bị xay xát gì. Nhưng đầu cậu vẫn quay mòng mòng.
Cleo loạng choạng ngồi dậy và ngó quanh.
Không có ai cả.
(Ủa… không phải ở đây à…?)
Cậu thử đợi một lát, nhưng không còn nghe thấy giọng nói lúc nãy nữa.
“Nàyyy, có ai không?”
Không ai đáp lại cậu.
(Không thể nào, không lẽ…)
Cậu chắc chắn đã nghe thấy có tiếng người ở đây.
(Không lẽ là… ảo giác?)
Cleo câm lặng. Tinh thần của cậu đã bị ép đến mức tạo ra một hy vọng không tồn tại ư? Đầu gối cậu run bần bật, cậu không thể chịu nổi cân nặng của cái ba lô nữa. Cleo ngã phịch xuống đất và ôm đầu tuyệt vọng.
“... Ah!”
Cậu ngước mặt lên, vội vã quay tới quay lui.
Khi thần kinh bị bào mòn đến cùng kiệt, cậu nhận ra mình đã mất dấu con đường ‘thẳng’ thoát chết mà cậu chọn. Mặt cậu cắt không còn giọt máu.
(Cả quãng đường đi mấy tiếng liền đi tong rồi… Giờ phải bắt đầu lại từ đầu.)
Tâm hồn cậu nhuộm một màu đen tuyệt vọng.
Mình hết đường cứu rồi ư… Cleo nghĩ.
“...Không! Sai rồi! Còn nước còn tát!”
Cleo mở hết công sức bộ não. Từ bỏ rồi biết ra sao? Mình sẽ chấp nhận làm bữa tối cho lũ thú rừng ư?
“Còn lâu! Đừng có mà đùa!”
Cleo vỗ vào cặp giò rụng rời vài cái để lấy lại sức lực. Cậu bật dậy bùng lên một tinh thần mãnh liệt. Nếu cậu mò theo vết cỏ dẫm và cành gãy về lại chỗ lúc đầu nghe thấy giọng nói đó, thì sẽ có thể tìm được cách này hay cách khác. Việc còn lại phụ thuộc vào trí nhớ, cậu phải tìm cho ra -từ hình dạng đến vị trí của từng gốc cây bụi cỏ- khung cảnh lúc nãy. Nếu tìm thấy thì chắc chắn có thể biết cậu đến từ hướng nào và sẽ đi về hướng nào.
“Vậy là không có ai ở đây! Phải không nhỉ!?”
Cleo thử gọi một tiếng cuối. Vẫn không hồi đáp.
Được rồi! Cậu bắt đầu quay đầu về bụi cây gãy cành mình vừa đi qua.
Ngay lúc đó. Cleo cảm thấy có gì đó chạm vào mắt cá chân.
Ơ? Khoảnh khắc cậu đưa mắt nhìn thứ đó, trời đất bỗng đảo lộn.
Chuyện xảy ra quá đột ngột làm Cleo bối rối. Ngay phía trên đầu là mặt đất. Mặt trời thì nằm dưới chân chiếu lên. Khung cảnh lộn ngược này trông như một thế giới khác. Khi dần lấy lại được ý thức, cậu cuối cùng cũng nhận ra rằng chân mình đã bị thứ gì đó trói lại và treo ngược lên.
(Cái… gì đây…)
Cleo nghe thấy một tiếng xào xạc trong bóng cây to lớn cỏ mọc um tùm, thứ gì đó đang di chuyển. Và chậm chậm tiến về phía cậu.
(...... Ơ…?)
Thứ gì đó dẫm lên đám cỏ dại, nó từ từ chui ra dưới ánh mặt trời như thể trồi lên từ một vũng lầy đen nghịt.
Đó là một cô gái, thân thể lõa lồ.
Sau lưng cô có mấy cái thứ trông giống xúc tu treo lủng lẳng, đầu của mấy thứ đó ngọ nguậy. Trong số chúng có một cái thò đến túm lấy chân Cleo.
Cô gái ấy nở một nụ cười tươi.
“Cảm ơn vì đã tới.”
Giọng nói y hệt lúc trước. Trong đầu Cleo gợi lại —không biết bao nhiêu lần—những lời ấy.
‘Trong khu rừng nơi đóa hồng xanh nở, rất dễ đụng phải những con thú dữ’
Thiếu nữ ấy lè cái lưỡi đỏ thẫm ra và liếm môi.