“—Hô Hô. Quả là một câu chuyện thú vị nhỉ?”
Họ đang thưởng thức trà ở khu vườn thuộc tư gia nhà Kirishima sau bữa tối.
Kirishima Haruko gật đầu liên tục. Và rồi, cô ấy mỉm cười:
“Nói cách khác, rốt cuộc anh đã nhìn thấy một cô gái khác khỏa thân ngoài em. Mọi chuyện là như vậy, phải không, Onii-sama?”
“Không, vấn đề không phải ở chỗ đó…”
“Không, vấn đề chính xác là ở chỗ đó.” Cô em gái nhỏ chặn lời cậu, “Việc này chắc chắn đã vi phạm vào quy tắc. Nó còn có thể được xem như ngoại tình.”
“Không đời nào. Đầu tiên, anh thậm chí còn không hẹn hò với ai. Và đương nhiên, anh không có hẹn hò với em, Haruko. Em là em gái của anh mà.”
“Mặc dù nếu em sẽ khỏa thân cho anh xem bất cứ khi nào anh muốn.”
“Sao anh lại muốn xem em gái mình khỏa thân chứ?”
“Tại sao? Đương nhiên là vì những việc mà anh sẽ làm với em nếu anh làm vậy ♡.”
“Ngưng nói mấy thứ như vậy đi. Em nói chuyện cứ như một ông lão vậy.”
Yuuki úp mặt xuống hai lòng bàn tay sau khi hớp một ngụm trà. Lẽ nào việc nói cho em gái cậu biết chuyện xảy ra hôm trước là sai lầm sao?
(Rốt cuộc, cô ấy né tránh mọi người sau chuyện đó…)
Cậu nhớ lại chuyện xảy ra ở dinh thự ngày hôm đó. Họ được dẫn đường bởi Chiyo-san cho đến khi gặp được học sinh chuyển trường với mái tóc bạc lần thứ hai. Sau sự kiện đó, cô gái tự nhốt mình trong phòng bởi đã bị người khác nhìn thấy trong tình trạng không được đẹp mắt cho lắm.
Cậu thậm chí không có cơ hội để nói một câu chào.
Trong lúc rời khỏi dinh thự, nữ hầu gái, người rốt cuộc phải nhận thay mớ giấy tờ, nói: “Xin hãy tới một lần nữa.” Dù cậu có thể chấp nhận lời mời đó hay không, bản thân cậu cũng chưa chắc chắn.
“Và?” Sau khi yêu cầu một người hầu đổ đầy tách trà, Haruko hỏi: “Bởi anh đã mất công kể lại một chuyện không vui, chắc hẳn anh có gì đó muốn tâm sự với em, đúng không?”
“Ừm… chà, đúng vậy.”
Một tuần đã trôi qua kể từ sự kiện lần trước.
Tuy nhiên, dù là chuyện đương nhiên nhưng cô học sinh chuyển trường vẫn chưa tới trường dù chỉ một lần.
Chuyện không phải do lỗi của Yuuki (chắc vậy, chắc thế). Dù vậy, không hẳn là cậu không cảm thấy bất cứ trách nhiệm nào. Sau cùng, cậu vẫn là một lớp trưởng. Nếu có thể, cậu muốn Kanaruzawa Sekai tới trường một lần nữa.
“Em có ý kiến gì hay không?”
“Fumu. Chà, dù gì đây cũng là yêu cầu của Onii-sama. Dù vậy, em cảm thấy quá phiền phức để suy nghĩ.”
Trong lúc thưởng thức hương thơm của tách trà, cô em gái nhìn chằm chằm vào cậu.
“Bỏ qua chuyện Onii-sama sẽ ngoại tình và lừa dối em, anh hẳn sẽ không để tâm tới lời cảnh báo của em và đi gặp cô học sinh chuyển trường đó, phải không? Đưa tay ra giúp đỡ một người như vậy…”
“Tối nay, em có thể ngủ chung phòng với anh. Ở trong một căn phòng và trên cùng một cái giường.”
“Thỏa thuận đã được thiết lập, nhé?! Xin cứ giao việc này cho em, Haruko sẽ nghĩ ra một vài ý tưởng tuyệt vời!”
Em gái cậu mỉm cười ngay lập tức. Chỉ có những lúc như thế này, cô em gái xinh đẹp trưởng thành của cậu mới hành xử đúng với tuổi của em ấy.
“Em nói vậy thế nhưng,” Haruko làm bộ mặt suy tư, “Em không thực sự có bất cứ lời khuyên nào cho anh bây giờ. Hiện tại, anh nên tiếp tục giữ liên lạc với cô học sinh chuyện trường đó. Mọi chuyện sẽ bắt đầu từ đó, em nghĩ vậy.”
Và rồi, cô ấy bắt đầu phân tích. Khả năng cao nhất là cô học sinh chuyển trường không có chút hiểu biết gì về thế giới bên ngoài.
Là một người sống khép kín, cô ấy có rất ít hiểu biết về thế giới ngoài kia, và mặc dù cô sở hữu mái tóc bạc và đôi mắt đỏ, cô ấy vẫn có một số mặc cảm về ngoại hình của mình. Dường như cô ấy không nghĩ tích cực về việc được sống trong một căn nhà nguy nga, nên có vẻ như mối quan hệ gia đình của cô ấy không được tốt cho lắm.
Tuy nhiên, từ lời nói và cử chỉ của cổ, tính cách chân thật của cô ấy dường như không giấu diếm gì. Thêm nữa, ít nhất từ ngày đầu tiên mà cô học sinh chuyển trường xuất hiện, cô ấy không chỉ bày tỏ mong muốn được đến trường, nhưng còn cả mong muốn được nói chuyện với mọi người.
“Em tin là,” Em gái cậu giơ ngón trỏ mình lên, “Độ khó của việc chinh phục học sinh chuyển trường, tương đương với độ khó của việc chinh phục một cô mèo con chưa quen tiếp xúc với con người. Chỉ cần chúng ta cố gắng cho cô ấy ăn thứ gì đó, cuối cùng cô ấy sẽ trở nên quen thuộc thôi.”
“Em nghĩ vậy sao? Nếu chỉ có vậy thì tốt quá.”
“Lập luận của em có sai ở chỗ nào không?”
“Không.”
Chính xác hơn, có vẻ như nó khá trùng khớp. Nó gần giống như ấn tượng mà Yuuki có khi nhìn thấy cô học sinh chuyển trường.
“Ít nhất về phần mình thì em sẽ điều tra một chút. Em sẽ tìm hiểu về học sinh chuyển trường. Sau cùng thì em cũng khá tò mò mà.”
“Ừm, nếu em làm vậy thì tốt quá.”
“Tuy nhiên, Onii-sama, xin hãy cố gắng hết sức để không can thiệp quá sâu, được chứ? Onii-sama đã giao phó tương lai của mình cho em rồi mà.”
“Anh không có chút ký ức nào về việc đó.”
“Nhưng Onii-sama đã hứa sẽ để em ngủ chung phòng trên cùng một chiếc giường rồi mà! Chuyện đó sẽ rất tuyệt đấy! Hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức tiệc pyjama. Hãy chuẩn bị thật nhiều trà và đồ ăn vặt. Tối nay, em sẽ không để anh ngủ cho đến sáng!”
“Chờ đã. Chẳng phải em tới phòng của anh để ngủ sao?”