“Tôi không thể đi cùng cô được.”
Mặc dù Caria Burdnick rất muốn tôi theo cùng, nhưng tôi không thể, và cô ấy không cần phải lo lắng đến thế vì tôi biết là Caria không dễ chết như vậy được đâu. Nhiệm vụ của tôi chỉ là điều tra khu vực này, không hơn không kém, nên tôi không thể ở lại với cô ấy được. Dù gì thì khu rừng vẫn là một nơi rất nguy hiểm.
Sau khi trở về thị trấn, số tiền công mà tôi nhận được từ lão Richard nhanh chóng biến mất ngay sau khi mua sắm xong. Tôi chớp mắt, gần như phát khóc sau khi mua thuốc lá nhai, cảm giác như đã lâu lắm rồi tôi không nhai thuốc lá vậy.
Những người tôi thấy trên đường phố đang vô cùng hối hả. Con đường nhộn nhịp, đông đúc với các thương nhân, lính gác, mạo hiểm giả, sứ giả, và nhiều loại người khác nữa. Ai ai cũng đều đang tất bật làm gì một việc nào đó. Trong thời buổi này, không ai có đủ khả năng để thong thả tản bộ. Tôi nhớ rằng mình cũng đã không thể làm được như vậy. Đói khát, bạo lực, nghèo khổ, những thứ luôn đuổi theo tôi ở bất cứ nơi nào tôi đặt chân đến.
Ngay cả bây giờ, tôi cũng không thể thư giãn dù chỉ một giây. Những ký ức đó thuộc về quá khứ, và bằng một cách nào đó mà tôi đã quay lại quá khứ, nên không có cách nào sự nghèo đói này có thể biến mất. Nhưng dù vậy …
Lúc này, tôi chỉ muốn thong thả tản bộ, đắm chìm trong suy tư miên man, tự hỏi rằng liệu có ai cũng có từng có những ý nghĩ tương tự hay không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rời khỏi phố chính, tôi rẽ vào một con hẻm chật hẹp, lác đác có vài tia nắng len lỏi xuyên qua nơi ảm đạm này. Trái ngược với những con phố đông đúc náo nhiệt, bỏ lại lối vào sau lưng, càng tiến sâu vào trong, cái cảm giác ngột ngạt bức bối càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Chà, đây không thực sự là một địa điểm hấp dẫn, nhưng bằng cách nào đó, tôi lại cảm thấy thật hoài niệm. Không biết liệu có phải là do cảnh vật xung quanh hay không, nhưng cái cảm giác xao xuyến này thật tuyệt vời.
“Thật bất ngờ đấy nhóc. Không thể tin được là ta lại thấy con lang thang ở đây đấy.”
Nếu là tôi ở thời điểm đó, chắc chắn là không đời nào tôi lại lảng vảng ở xung quanh đây rồi. Tuy nhiên, giọng nói sắc bén vang lên phía sau lưng tôi là của ai vậy?
Đã lâu lắm rồi tôi mới được nghe lại âm thanh khiến lòng bồi hồi đến vậy, một giọng nói khiến bản thân chỉ muốn rơi nước mắt. Giọng tôi hơi run rẩy khi đáp lại người đang tiến về phía mình.
“Ninz-san, con không còn ở cái tuổi để bị là gọi là nhóc con nữa đâu … À mà … lúc này thì đúng là nhóc thật…”
Ninz-san có vẻ bối rối trước câu trả lời đột ngột của tôi, nhưng rồi ngay lập tức bật cười trước vẻ mặt lo lắng của tôi.
“Árà, gì thế này, gì thế này, mới tập tọe trở thành một mạo hiểm giả mà con tưởng là mình đã hoàn toàn trưởng thành rồi sao? Với ta thì con vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, và sẽ mãi mãi là như vậy. Mừng con trở về, Lugis.”
Người phụ nữ chào đón tôi với nụ cười thường trực trên môi này chính là người phụ trách cô nhi viện nơi Ariene và tôi lớn lên. Bà như một người mẹ đã nuôi dưỡng tất cả chúng tôi, mọi người đều gọi bà là Ninz-san. Mái tóc tím rực rỡ nổi bật của bà dường như xuyên thủng bóng tối của con hẻm này. Tuy nhiên, nhìn kỹ hơn, bà dường như chẳng thay đổi gì nhiều qua từng ấy năm. Tôi có cảm giác rằng bà chẳng hề già đi kể từ khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ.
Bà đưa cái làn đi chợ cho tôi một cách tự nhiên, rồi ung dung bước qua con hẻm như thể đó là lãnh địa của mình, vừa đi vừa ra hiệu bảo tôi theo sau.
“Nào, thế hôm nay có chuyện gì? Đến khóc với ta vì không còn chỗ ở à?”
“Con? Khóc á? Sao cô lại nghĩ thế? À … con chỉ đến để gặp Ariene thôi.”
Chuyện gì xảy ra với tôi thế này? Không hiểu sao tôi lại trở nên ngượng ngùng một cách kỳ lạ. Tôi chỉ đến đây để gặp lại người bạn thời thơ ấu, cả hai chúng tôi thậm chí vẫn còn là những thiếu niên. Ninz sẽ cười trước phản ứng ngớ ngẩn của tôi mất.
“Chà, con nói đúng, con không phải là đứa dễ mít ướt như vậy … vậy là con đến để gặp Ariene…”
“Ninz-san, cô ổn chứ? Có chuyện gì vậy, sao cô lại đột nhiên im lặng thế?”
Tôi không khỏi tròn mắt trước vẻ mặt khó hiểu hiếm thấy của Ninz-san.
Lẽ ra không nên có chuyện gì xảy ra với Ariene mới phải chứ … Dù gì thì tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ sống cho đến ngày bắt đầu chuyến hành trình cứu rỗi. Dẫu cho cô ấy có mắc bệnh gì đi chăng nữa, dù đáng lo ngại nhưng cũng đâu đến mức phải bối rối như vậy?
… Đáng lẽ ra là thế.
“Ariene thì… chuyện là, nơi ở mới của con bé đã được quyết định. Ta mừng vì con đến đây hôm nay, chắc chắn là con bé sẽ rất vui khi thấy con đấy.”
Nơi ở mới, hay nói đúng hơn, là cô ấy đã có người nhận nuôi rồi … Khi nghe xong những lời đó, cơ thể tôi như hóa đá. Vừa gãi gãi sống mũi, tôi thốt lên những lời thừa thãi.
“ …Quyết định như vậy không phải là quá sớm sao? Hơn nữa, cậu ấy có thể giúp cô quản lý trại trẻ này mà…”
“Ta không thể giữ con bé ở đây được, con biết rõ là ta không có thẩm quyền tự quyết việc đó được mà. Thật đáng tiếc nhưng Ariene cần phải học cách sống tự lập thôi.”
Dù có cố gắng suy nghĩ thế nào thì tôi cũng không thể đáp lại những gì bà vừa nói. Sau đó, chỉ còn sự im lặng bao trùm chúng tôi, Ninz-san bắt đầu tiến về phía trước, còn tôi chỉ lặng lẽ theo sau.
Được nhận nuôi… đó là một trong hai lựa chọn dành cho những đứa trẻ sống ở cô nhi viện này. Tương lai của chúng từ lâu đã được định đoạt sẵn, chỉ có duy nhất hai con đường mà thôi.
Lựa chọn đầu tiên là trở thành một mạo hiểm giả, giống như tôi vậy. Đó là một sự lựa chọn tốt, vì chẳng cần mối quan hệ hay chỉ dẫn nào cả. Tôi tin rằng bất cứ ai cũng sẽ nắm lấy cơ hội này vì niềm tin rằng nó sẽ giúp chúng đổi đời. Mặc dù làm mạo hiểm giả thoạt nghe thì có vẻ tốt đó, nhưng con đường thực tế lại đầy rẫy chông gai, hầu hết lũ trẻ cuối cùng lại trở thành lũ trộm cắp hoặc gia nhập vào những băng đảng bất hảo. Sống một cuộc đời như một mạo hiểm giả vô cùng khó khăn, đôi khi còn chẳng đủ cơm ăn áo mặc nữa, số lượng những mạo hiểm giả thực sự đổi đời thì quá ít. Nhưng, mặc dù vậy, rất nhiều đứa trẻ trong cô nhi viện mơ ước trở thành những mạo hiểm giả vĩ đại kể cả khi khả năng thành công nhỏ đến như thế, và tôi cũng từng là một trong số đó.
Lựa chọn thứ hai là được nhận nuôi, cũng có nghĩa là … được một cá nhân hay tổ chức nào đó mua lại. Đối với những đứa trẻ vô vọng, chẳng có gì cả, đây là cách duy nhất để được đảm bảo một công việc. Nếu là con trai, sẽ được gửi đi làm lao động chân tay hoặc trở thành lính đánh thuê. Còn nếu là con gái, bạn sẽ bị gửi đến khu phố đèn đỏ. Trường hợp tồi tệ nhất, bạn sẽ là một món đồ chơi cho những kẻ giàu có. Dù thế nào đi chăng nữa, lựa chọn này sẽ chỉ khiến cuộc sống của lũ trẻ trở nên khốn khổ hơn mà thôi. Đây thật sự là một lựa chọn bất hạnh.
“... Con tự hỏi cậu ấy sẽ chuyển đến đâu.”
“Đó không phải là chuyện ta có thể nói ra được. Chúng ta về đến nơi rồi.”
Ninz-san mở cánh cửa cô nhi viện. Nơi đây vẫn như xưa, nghiêng ngả như thể chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể đổ sập bất cứ lúc nào. Tiếng kẽo kẹt khi cánh cửa mở ra cũng giống như trước đây đến lạ.
“Ariene, con có khách này! Một vị khách đã lâu lắm rồi mới đến thăm chúng ta. Thế là con có thể tiết kiệm được tiền viết thư rồi!”
Từ trong hành lang yên tĩnh, Ninz-san gọi tên Ariene. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân tiến đến ngày càng gần. Tôi có thể nhớ rõ những âm thanh này, là cô ấy, chắc chắn là cô ấy. Chắc chắn là Ariene rồi.
Vừa phấn khích, lại vừa lo lắng, kể cả khi đã trở về quá khứ, tôi vẫn không biết phải biểu lộ cảm xúc thế nào khi cuối cùng đã gặp lại được cô ấy.