“Đây, phòng của cậu.”
Runa dẫn tôi tới căn phòng nằm cuối dãy phòng nam. Suốt lúc đi, cô ấy còn chẳng buồn nhìn mặt tôi, cứ khoanh tay ra chiều bực bội. Tôi đã xem qua tờ rơi nhà trọ nên cũng nắm được kha khá. Khu nhà được xây theo hình chữ U, ngay sau cửa chính là dãy phòng nam, nhìn sang bên kia khoảng sân lộ thiên là dãy phòng nữ.
Tôi mở cửa ra xem thử. Căn phòng rộng chừng sáu chiếu tatami, có tủ quần áo, giường đơn, bàn học, kệ sách, ti vi, còn có cả ban công để phơi đồ. Nói chung những thứ cần thiết đã đầy đủ cả, thậm chí là quá tiện nghi cho một thằng học sinh xa nhà như tôi.
“Rồi, phiền thật đấy, nhưng tôi sẽ giải thích nội quy nhà trọ.” Giọng uể oải, Runa bắt đầu đọc tờ giấy ghi chú những điều cần lưu ý.
“Giờ tắm và giờ ăn đã được quy định. Nếu về trễ hoặc không ăn thì phải báo cho chủ nhà.”
“Chủ nhà tức là…”
“Là mẹ tôi. Tiếp theo là về khu sinh hoạt chung. Đơn giản thôi, ngoài phòng riêng ra thì đâu cũng là khu sinh hoạt chung hết. Chắc khỏi nói cậu cũng biết, ví dụ như là cửa ra vào, nhà vệ sinh, phòng tắm, máy giặt. Bên cạnh dãy trọ là nhà riêng của mẹ con tôi. Có hành lang nối liền, nhưng người ở trọ thì không được phép vào nên đừng có mà bén mảng tới.”
“...”
“Hạn chế mời người ngoài vào trọ. Trong trường hợp bất đắc dĩ thì phải báo cho mẹ tôi. Chi tiết hơn thì cậu tự đọc đi.”
Cô thô lỗ dúi tờ giấy vào tay tôi. Vì là trọ cho học sinh xa nhà nên có khá nhiều quy tắc, nhưng nhìn chung thì chỉ cần giữ phép lịch sự tối thiểu là được.
“Còn nữa, quy tắc cuối cùng, cũng là quy tắc tối quan trọng mà cậu bắt buộc phải tuân thủ.”
“Là gì cơ?”
“Ở đây cấm yêu đương! Cấm tiệt mấy hành động mờ ám với ý đồ đen tối!”
Từ nãy đến giờ cô chỉ nói bằng giọng đều đều, thế mà đến câu này thì lại hét thật to như vậy.
“Nhưng trên giấy đâu có…”
“Luật bất thành văn đấy! Nhất là cậu, cậu là đối tượng mà tôi phải đặc biệt cảnh giác, nên đừng có mà lại gần tôi!”
Không rõ vì lý do gì, nhưng hình như Runa ghét cay ghét đắng tôi. Mới chân ướt chân ráo đến đây, đương nhiên tôi chẳng làm gì nên tội. Tôi đã hy vọng rằng hai đứa có thể thân thiết như xưa, nhưng e là chẳng dễ dàng gì. Giấu đi nỗi thất vọng, tôi đáp lại: “Tớ hiểu rồi.”
Trong phòng có mấy thùng các tông mà tôi đã gửi tới từ trước. Khi bóc băng dính ra để kiểm tra đồ đạc bên trong, tôi thấy trên cùng là bộ đồng phục.
Tuần sau tôi sẽ nhập học tại trường cấp ba Komai Chuo. Trường này học lực trung bình thuộc diện hết sức tầm thường, nhưng lại hỗ trợ học sinh lấy các chứng chỉ hữu ích cho tương lai như Kanken, Suken, kế toán, ngoài ra còn nổi tiếng vì có đội bóng chày mạnh. Nghe nói vì nhiều học sinh từ các tỉnh khác đến nên trường có chuẩn bị sẵn ký túc xá và nhà trọ. Mà, với tôi thì trường nào chẳng được.
Tôi chọn Komai Chuo chỉ vì đó là trường gần nhà trọ nhất.
“Con đến nhà trọ chưa Towa? Mới đầu chắc còn lạ nước lạ cái nhưng cố lên nhé. Có chuyện gì thì nhớ gọi cho mẹ đấy.”
Kiểm tra điện thoại, tôi thấy tin nhắn mẹ gửi đến. Nguyên nhân tôi trở thành hikikomori một phần cũng là vì bố mẹ. Bực dọc, tôi đâm ra chán chường, xích mích với bạn bè chỉ vì chuyện cỏn con, rồi từ đó cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.
…Vậy là từ hôm nay, đây sẽ là nhà mình. Vừa hít một hơi thật sâu để xốc lại tinh thần, tôi chợt cảm nhận được ánh nhìn sắc lẹm từ phía sau. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy Runa đang đứng khoanh tay trước cửa. Cứ tưởng là đã đi rồi, ai dè cô vẫn còn ở đó.
“Này, cậu không nhanh chân nhanh tay tí được à?”
Cô vẫn mặc nguyên bộ đồ lúc nãy, nhưng đã xõa tóc và có trang điểm.
“Ể, nhanh là sao…?”
“Dẫn cậu đi tham quan phố phường chứ gì? Đi sớm còn về sớm!”
Dù vừa bảo tôi đừng tới gần, cô vẫn cố gắng hoàn thành công việc được giao.
“Cậu… có thật là cô bé Runa mít ướt ngày xưa không đấy?”
“Đừng có mà “cậu” với tôi! Làm như thân thiết lắm ấy, vừa rồi tính là một điểm phạt đấy nhé!”
“Điểm phạt á? Tích đủ thì sao?”
“C-Cái đó… để sau tính!”
Gì thế này? Thật ra tôi chẳng cần ai dẫn đi tham quan làm gì, chỉ sợ đây là quy định dành cho người mới đến trọ thôi. Mà nếu cô nổi cơn tam bành nữa thì khổ cho tôi lắm, thôi thì cứ ngoan ngoãn đi theo vậy.
Runa đi trước tôi, đôi sneaker cổ cao đế giày tạo nên những âm thanh “lộp cộp”. Hồi 5 tuổi tóc cô ấy thẳng tưng vậy mà giờ lại bồng bềnh, tưởng như cảm nhận được sự mềm mại.
“Kìa, thấy tòa nhà màu trắng đằng đó không? Cấp ba Komai Chuo đấy, liệu mà nhớ đường đến trường đi nhé.”
Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quả thật ở đó có một ngôi trường.
“Sao cậu biết tớ học trường đó?”
“Lúc nãy cậu chả ngắm mãi bộ đồng phục còn gì? Ở vùng này mà mặc gakuran thì chỉ có trường Chuo thôi.”
“Lẽ nào… cậu cũng học trường đó hả?”
“A, lại “cậu” nữa rồi nhé! Thế là hai điểm phạt. Trời ơi là trời, sao mà xui thế không biết? Cậu ở trọ thôi đã đủ nguy hiểm rồi, giờ còn học chung trường nữa thì… Lạy trời, làm ơn, đừng để chúng con học cùng lớp!”
Hình như cô ấy không nói chuyện với tôi, mà đang cầu nguyện với trời cao thì đúng hơn.
“Tớ nhớ mình đã làm gì đâu, sao cậu cảnh giác ghê thế?”
“Cậu chẳng làm gì cả. Chỉ là tôi thấy nguy hiểm khi ở bên cậu thôi.”
“Ừ, nhưng mà tại sao?”
“Thì cứ coi như là vậy đi!”
Runa hậm hực “hừ” một tiếng, rồi lại tiếp tục rảo bước.
… Chết thật, sao mà khó xử thế này? Dù Runa đang giận dỗi vô cớ, cô vẫn chu đáo dẫn tôi đi thăm thú xung quanh. So với trước kia, phố phường nơi đây đã trở nên sầm uất hơn nhiều nên tôi cũng chẳng thấy hoài niệm mấy.
Suốt buổi cô ấy vừa đi nhanh lại vừa nói nhanh, nhưng cũng chỉ bảo tôi khá tận tình. Nào là “mua đồ siêu thị kia vào thứ Ba sẽ rẻ hơn”, hay “tiệm giặt ủi đằng đó mở cửa 24/24, lúc nào máy giặt ở nhà không đủ dùng thì qua đó cũng tiện". Cứ thế, rồi chúng tôi đi lên một con dốc. Khung cảnh xung quanh bỗng trở nên quang đãng hẳn. Phóng tầm mắt ra xa, tôi có thấy thấy được cảng Komai nằm đối diện với biển cả bao la.
“... Này, sao cậu tự dưng về lại thị trấn thế?”
Mái tóc dài của Runa khẽ lay động trong gió. Vẫn quay lưng về phía tôi, cô ấy cất tiếng hỏi.
“Ừm, chắc là để làm lại cuộc đời chăng?”
“Cuộc đời có bao giờ dừng lại cho ta “reset” đâu?”
“Thế thì chắc là để bắt đầu lại?”
“Chuyện của mình mà sao câu nào cũng là câu hỏi vậy? Cậu không cho tôi lý do nào nghe lọt tai hơn được à?”
Bị nói vậy, tôi chỉ biết ngước mắt nhìn trời.
Nói là vì muốn gặp lại Runa thì chỉ tổ khiến cô tức giận hơn thôi, mà lý do tôi quay về đây cũng đâu chỉ có một. Mong muốn làm lại cuộc đời là thật, không phải tôi nói dối. Có điều, hơn tất cả những điều ấy, thứ thôi thúc tôi quay về thị trấn này là…
“Vì ở đây không nhìn thấy sao.”
Lần này không còn là câu hỏi nữa, tôi trả lời dứt khoát.
Từ lúc hoàng hôn buông xuống cho đến khi màn đêm bao trùm, thành phố Komai sẽ khoác lên mình một lớp áo mới. Nơi đây còn có một tên gọi khác là “Thị trấn sương mù”, nghe đâu còn có người ví nó như London của Nhật Bản.
Từ xa xưa, Komai vốn đã có nhiều nhà máy lọc dầu và sản xuất ô tô. Vài năm trở lại đây, ngành công nghiệp làm giấy cũng bắt đầu phát triển. Giờ đây, những ống khói từ các khu nhà máy thải khí độc quanh năm. Toàn bộ vùng ven biển nay đã biến thành khu công nghiệp. Khi đêm xuống, khói trắng bao trùm cả bầu trời. Lớp khói ấy như một màn sương, che đi những vì sao mà tôi không muốn thấy.
“Hồi xưa cậu còn bảo muốn trở thành nhà thiên văn học cơ mà?”
“Cậu nhớ kỹ thật đấy. Nhưng đó chỉ là chuyện của ngày xưa thôi.”
Khi tôi còn là bạn thuở nhỏ của Runa, bầu trời nơi đây vẫn muôn vàn vì sao. Những khi rảnh rỗi, gia đình hai bên lại cùng nhau đi quan sát thiên văn. Hễ có dịp như vậy, tôi lại dương dương tự đắc kể lể về những vì tinh tú trên bầu trời. Một đứa trẻ năm tuổi thì khó mà đọc hiểu được những cuốn sách về chòm sao hay vũ trụ, nhưng thuở ấy, đó là thể loại mà tôi yêu thích. Nói không ngoa, tôi của ngày ấy có lẽ đã bị ám ảnh với những vì sao.
“Vậy giờ cậu ghét sao à?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Ra là cậu ghét sao. Thế thì chắc là được đấy.”
“Được là được cái gì cơ?”
Ngay khi tôi nghiêng đầu thắc mắc, Runa liền quay người lại. Mới lúc nãy cô còn tránh né ánh nhìn của tôi, vậy mà giờ đây cô lại nhìn thẳng vào mắt tôi. Một cái nhìn trực diện, thẳng thắn đến nhói lòng.
“Nếu cậu không còn là cậu của ngày trước nữa thì chắc là được.”
Runa không trả lời câu hỏi của tôi. Nhìn gương mặt cô, tôi thoáng thấy vẻ nhẹ nhõm lạ lùng.
Cô gái đứng trước mặt tôi không còn là Runa của ngày xưa nữa rồi. Không chỉ thay đổi tính tình, mà cô đã trở nên xinh đẹp hơn nhiều so với những gì tôi mường tượng. Hóa ra mười năm là quãng thời gian dài đến thế.
“À, nhưng cậu vẫn là đối tượng cần đề phòng đấy nhé! Cứ gọi tôi là “Serizawa-san” đi. Tôi cũng sẽ gọi cậu là ”Tsuzumi-kun”.”
Vậy là mình “thăng cấp” rồi nhỉ? Từ “cậu” giờ được gọi hẳn bằng họ.
“Chắc cũng nên về nhà trọ thôi. Tôi còn phải phụ mẹ chuẩn bị bữa tối nữa.”
Runa lại thản nhiên bước đi trước tôi. Đôi sneaker cao cổ có hình ngôi sao, chiếc túi khoác vai nhỏ của cô được đính kim sa họa tiết ngôi sao lấp lánh. Nghe thấy tiếng “lạch xạch”, tôi nhận ra chiếc móc treo điện thoại của cô cũng là hình ngôi sao. Xem ra trái ngược hoàn toàn với tôi, giờ đây người ám ảnh với các vì sao lại chính là cô ấy.