Từng cơn cuồng phong cuốn tới mãnh liệt khiến cho thân Đại thụ lung lay.
Cơn bão bên ngoài không có vẻ gì sẽ dừng lại. Nhưng con quái vật bò kia vẫn chưa tấn công, bởi vì có một tồn tại mạnh mẽ đang bảo hộ Đại thụ này.
Homura đi bên trong tuyến đường ẩn dưới mạch nước ngầm của thành phố trên nước.
Hang động này có thể dẫn tới phía bên trong thác nước chảy xuống từ trên núi. Cậu chỉ cần đi men theo đó, rồi khi gặp một cánh cửa thì mở ra là tới được nơi yết kiến.
Saigou Homura cất bước trên con đường tối tăm và dài dằng dặc mất mười phút mới đi tới đích. Khi trước cậu nghe rằng nơi này nằm bên trong Đại thụ nhưng thực chất lại là bên dưới gốc cây, rõ ràng là sai hoàn toàn.
“…Trễ mất ba phút sao. Sắc trời cũng bắt đầu nhuộm đỏ rồi.”
Homura vừa lẩm bẩm vừa vươn tay về phía cánh cửa. Dù gì thì họ cũng đã cố gắng hết sức. Trong thời gian ngắn như vậy mà Porol đã lo liệu được đầy đủ, không thể trách cậu được, chỉ là vẫn uổng công mà thôi.
Dù rằng [Muốn sống sót mà trở về thì đừng có mà cãi lời người này đấy], nhưng nếu như cậu không trở lại được thế giới cũ thì tất cả mọi việc cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Nhưng trước tiên vẫn là gặp mặt người này đã.
Homura chạm tới cánh cửa hoa lệ kia. Lúc cậu mở ra cánh cửa đang phát ra một thứ ánh sáng mập mờ trong không gian âm u này, tầm nhìn cậu đột ngột bị ánh mặt trời bao trùm.
“…Hả,”
Bị ánh sáng chói lọi chiếu vào, Homura tự nghi ngờ chính ánh mắt mình. Nhưng nơi cánh cửa bên trong hang động dẫn tới quả thật là một nơi khác hoàn toàn [Underwood]. Đây không phải ẩn dụ.
Dưới ánh mặt trời chói lọi, Homura ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.
Rồi cậu nhận ra nơi mình đặt chân tới là bên trong một tòa lâu đài có một lớp màn trời mỏng bao bọc.
Cậu được đưa tới bên trong sân của tòa thành trắng, bên trên có tấm màn trời rộng lớn.
Xung quanh cậu là từng khóm hoa bốn mùa được sắp xếp thanh nhã. Con đường lát đá cẩm thạch dẫn về phía trong thì mĩ cảm đến nỗi khiến người khác không muốn đặt chân lên.
Chỉ cần bỏ qua một số chỗ không thích là đã có thể say mê được cảnh tượng nơi đây rồi.
Nhưng Saigou Homura lại khác. Dù rằng bên trong cậu, tâm tính của một thiếu niên vẫn còn đó, nhưng cậu biết cần phải cảnh giác với khu vườn tràn đầy nguy hiểm này mới là đúng.
Nếu như so sánh, thì khu vườn này như một chiếc bẫy chuột vậy.
Thậm chí gọi nơi này là hang ổ tà ma cũng không sai ở đâu. Tò mò mà bước sai một bước, nhất định sẽ có quái vật xuất hiện ăn tươi nuốt sống… Cảm giác sợ hãi này bao trùm lên cậu.
“---,”
Cậu cẩn thận bước lên một bước trên con đường đá cẩm thạch. Ngay lúc đó các đóa hoa bên trong khóm hoa thay đổi sắc màu.
Có lẽ chủ nhân khu vườn muốn hù dọa khách nên mới sắp đặt như vậy thôi. Tuy nhiên việc này cũng đã khiến cho Homura tỉnh táo lại.
Nếu như quả thật muốn thiết kế bẫy thì hẳn đáng ra ngay từ bước đầu tiên đã xuất hiện thứ gì đó rồi. Nhưng cuối cùng chỉ có màu hoa thay đổi theo từng mùa.
Cảnh tượng này quả thật rất đẹp, và cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vậy nên chủ nhân khu vườn này hẳn không có ý định hại gì tới những ai đi vào.
Chắc chỉ thiết kế như vậy để dọa kẻ xâm nhập thôi. Homura đoán.
Nhưng tuy nói như vậy, cậu cũng không có ý định ngu ngốc mà thử đi ra khỏi con đường. Cậu cứ thế đi thẳng tới bên trên con đường, đi về phía trung tâm khu vườn được bao phủ bởi màn lụa.
Mỗi bước cậu đi tới là các đóa hoa thay đổi màu theo đúng mùa, khung cảnh này thực sự rất mĩ lệ, lại cũng không có chút nguy hiểm nào. Nếu không phải cậu đang trong tình cảnh lúc này thì có lẽ đã trực tiếp dừng lại tận hưởng cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt rồi.
Vươn tay về phía lớp màn lụa thượng hạng, Homura lật nó lên.
Sau đó cánh cửa mở ra.
Mở ra cánh cửa điêu khắc gỗ là căn phòng có một chiếc lò sưởi ấm áp và một chiếc giường ngủ. Ngoài ra còn có một chiếc bàn tròn đã sắp xếp đầy đủ li chén dùng cho việc tiếp khách.
Bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh tí tách, hẳn là trời đang mưa. Vậy tức là căn phòng này nằm tại đâu đó trong [Underwood].
Homura kinh ngạc rồi quay đầu lại--- nhưng cánh cửa khi trước giờ chỉ còn là một bức tường.
“Ư…”
Đến lúc này cậu mới sợ đến nổi cả da gà. Cậu giờ đã hiểu ra mình ngây thơ đến nhường nào.
Lúc trước cậu vẫn luôn tìm kiếm xem [ở đâu] bố trí bẫy.
Nhưng vốn cả [nơi này] đã là một chiếc bẫy. Homura hiện mới hiểu ra được chênh lệch to lớn giữa cậu và đối phương, ít nhất khả năng tư duy của đối phương cũng hơn cậu sáu lần.
Nữ hoàng [Queen Halloween] khống chế ranh giới giữa các thế giới.
---Cậu nhớ người này được gọi như vậy.
Nhưng giờ được tận mắt trải nghiệm thì cậu mới hiểu ra. So với người này thì dịch chuyển vật thể của Suzuka chỉ như trò đùa nghịch của con nít mà thôi. Người này chỉ cần nhàn nhã như giở trang sách đã khống chế được ranh giới của các thế giới. Sở hữu khả năng mạnh mẽ như vậy thì có xem mọi nơi đều như khu vườn của mình cũng không có gì kì lạ.
Trước mắt cậu giờ hiện ra hai cánh cửa. Coi bộ đây mới là nơi yết kiến.
(Cửa màu xanh lam và màu đỏ sao… Đâu mới là đúng đây…!!?)
Lúc nhận ra thì Homura mới biết trái tim cậu giờ đang đập loạn cả lên. Cậu cũng biết nhịp thở của mình hiện vô cùng hỗn loạn. Có lẽ dù cậu mở ra cánh cửa nào thì cũng sẽ phải đi qua một nơi không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ muốn cậu phải tự liều mình đi tìm đường sao--- Cậu không thể loại được suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Coi bộ vì sự chậm trễ của mình mà đối phương đã tức giận. Nhưng không nói không rằng gì đã bắt đầu Game như vậy thì cậu cũng không có chút hứng thú nào được.
Homura tìm kiếm khắp xung quanh bên trong căn phòng lò sưởi, xem thử xem có tìm được đầu mối gì không, rồi cậu để ý thấy một chiếc đồng hồ báo thức cổ gần đó.
Tất nhiên hiện tại đã qua thời gian hẹn. Có lẽ đây là thể hiện ý rằng không muốn gặp mặt kẻ vô lễ đã không tới đúng hẹn.
(…? Khoan đã. Chiếc đồng hồ báo thức có gì đó không đúng.)
Dùng tay phải đè xuống nhịp tim đang đập loạn lên, Homura đi về phía chiếc đồng hồ báo thức. Đúng như cậu nghĩ, chiếc đồng hồ báo thức này không chạy. Hơn nữa kim đồng hồ của nó chỉ về thời điểm ba phút sau 12 giờ.
Cũng chính là khoảng thời gian Homura tới trễ.
(---…Ư, Nam mô a di đà phật…!)
Saigou Homura tin vào điều trực giác vừa mách bảo mà vặn lùi thời gian trên chiếc đồng hồ báo thức.
Cậu vặn trở lại một phút, hai phút rồi ba phút---
Ka chinh. Một âm thanh vang lên.
“---Chào mừng tới nơi này, Saigou Homura.”
Cậu chợt cảm nhận được có người xuất hiện bên cạnh chiếc bàn sau lưng cậu. Saigou Homura cố áp chế trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà run rẩy quay người lại.
Người ngồi ở nơi đó--- Quả thật là hóa thân của mặt trời.
Một mái tóc vàng kim chói lòa như thể mặt trời, nhu hòa như cây lúa được gió lay động, toát ra thứ khí chất độc nhất vô nhị. Đôi mắt thanh thúy như hợp lại từ màu xanh của nước và màu lục của rừng cây nhìn thẳng về phía Homura.
Homura dù chỉ là người thường nhưng cũng tự giác hiểu.
---Thiếu nữ trước mắt cậu đây, không phải Thần linh.
Chắc chắn không phải loại Thần sinh ra từ tín ngưỡng của loài người.
Dù được coi rằng là tồn tại thần cách hóa từ lễ tế mặt trời của nhóm thần Celtic nhưng đây cũng chỉ là hình thức để loài người tại thế giới vật chất có thể nhận biết được cô mà thôi.
Khống chế ranh giới Ngày và Đêm, Sống và Chết, Xuân Hạ Thu Đông, vì sao và vì sao, một trong những Loài mạnh nhất của Khu vườn nhỏ.
Tinh linh của mặt trời, [Queen Halloween].
Nữ hoàng của hoàng kim này hiện đang nhìn chăm chú vào Saigou Homura.
*
Homura cứng đơ người lại, không thể di dịch lấy một li mà im lặng nhìn lại Nữ hoàng, tựa như một con ếch bị rắn lườm tới vậy. Nhưng trước mặt vị Nữ hoàng hoàng kim này thì dù là Tu La Thần Phật cũng phải cảm thấy thua kém.
Homura không làm được gì, chỉ có thể đứng yên đấy.
Như thể nhìn thấu được trạng thái của cậu--- Nữ hoàng hoàng kim nhẹ nhàng hạ mái tóc vàng xuống, vuốt lên hai má Homura.
“…Ta, sẽ không hại gì, cậu đâu.”
“Ư!?”
Hai tay cô ôm lấy khuôn mặt Homura. Cử động bất chợt này khiến cho Homura phải thủ thế.
Đôi mắt xinh đẹp từ phía dưới nhìn lên Homura.
Rồi cô--- thiếu nữ được gọi là Nữ hoàng nghiêng đầu đi, nói với Homura.
“Hít sâu lấy một hơi rồi thở ra nào. Bình tĩnh lại nào.”
“…Ha,”
“Nhịp tim ổn định lại rồi chứ?”
Thiếu nữ hoàng kim theo một điệu butoh rời đi.
Homura nắm lại bàn tay phải đang đặt trước ngực. Dù nhịp tim vẫn còn hơi nhanh cũng đã dần ổn định lại.
Nhịp thở hổn hển cũng dần hòa hoãn.
Đây là sao chứ? Homura dùng ánh mắt để hỏi. Nữ hoàng thì có vẻ không vui mà giải thích.
“Chỉ là ám chỉ [Ta không làm hại cậu đâu] mà thôi. Cũng lâu lâu lại có mấy người không làm như vậy là không được. Nếu ta giờ mà có kẹo thì cũng có thể dùng tới cách [cho kẹo hay bị ghẹo] xử lí rồi.”
“…Ra là vậy sao. Vậy thì xin cảm ơn ý tốt của người thưa Nữ hoàng bệ hạ.”
“Ta không thích cách xưng hô cứng ngắc như vậy. Cứ gọi ta là Nữ hoàng được rồi.”
Đôi môi đáng yêu của Nữ hoàng bĩu lên. Hành động này của cô như thể một thiếu nữ mới hơn mười tuổi vậy. Coi bộ sau cái ám chỉ kia thì khí chất của cô cũng giảm đi nhiều.
Homura thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên tự giới thiệu.
“Xin cho tôi được nói lại. Lần đầu tiên được gặp người. Tôi là Saigou Homura. Tôi thành tâm xin lỗi vì việc chậm trễ này, thưa Nữ hoàng.”
“Đúng vậy. Dám trễ hẹn với ta mà còn sống được đến giờ tính cả cậu cũng chỉ có ba người thôi đấy. Hi vọng sau này cậu hãy chú ý vào.--- Được rồi, tới đây đi, ta cho phép cậu ngồi cùng bàn với ta.”
Nữ hoàng nghiễm nhiên nói ra những lời khủng bố như vậy. Đối với cô thì như vậy đã là cách đối đãi khá tốt rồi, nhưng với Homura mới lần đầu gặp cô thì lại cảm thấy đây là cô đang ra oai.
Homura tuy rằng vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, nhưng đã được mời ngồi như vậy thì trước tiên vẫn nên nghe theo. Cậu muốn chủ động mở đầu chủ đề nhưng cảm giác vừa rồi vẫn còn in dấu quá sâu trong cơ thể.
Hai người ngồi cùng bàn với nhau, ban đầu cứ thế im lặng mà nhìn chăm chăm người kia. Lúc cậu tưởng rằng mọi việc sẽ như vậy đến hết thì Nữ hoàng lại lên tiếng trước.
“…Chẳng lẽ, ta nên mở miệng trước sao?”
“Ư. Thực ra thì tôi vốn không hiểu được tiền căn hậu quả mọi chuyện hiện tại. Mong người có thể giải thích từ đầu cho tôi trước.”
“Vậy sao. Vậy thì dùng cách thức hỏi đáp đi. Ta cũng không biết cậu hiện hiểu được tới đâu nữa.--- Và, không cần sử dụng kính ngữ. Ta không thích cách xưng hô cứng ngắc như vậy.”
“…Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi xin được nghe theo.”
Dù rằng cuộc đối thoại đã được tiếp tục lại nhưng Homura vẫn cảm thấy chút hỗn loạn.
Cậu thực sự đã cảm nhận được sự tàn ác của đối phương.
Những lời vừa rồi không phải uy hiếp, cô chỉ nói ra sự thật và cảnh cáo cậu mà thôi. Cô chính là quái vật như vậy, một người sẽ giết những kẻ yết kiến khiến cho cô không hài lòng.
Homura vốn cũng đã suýt chút nữa là mất mạng. Dù có hơi chút nói quá nhưng quả thực cậu không biết liệu chỉ là trả thù trên một trình độ nhất định đã khiến cho tâm tình cô trở lại bình thường chưa nữa.
Homura thận trọng lựa chọn từ ngữ, đặt ra câu hỏi trọng yếu nhất.
“Cung kính không bằng tuân mệnh. Câu hỏi đầu tiên của tôi là--- về Gift Game này. Bọn tôi sau khi hoàn thành Game có thể trở lại thế giới cũ chứ?”
Cậu hỏi từ bên ngoài ý tưởng.
Nữ hoàng mở lớn đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên trước nội dung câu hỏi này.
“Tất nhiên là được rồi. Cậu là người tham dự đặc biệt giống như Ma cà rồng trước đó vậy. Sau khi Game kết thúc tất nhiên có thể trở về… mà, lúc Game không còn mà cậu không chịu trở về thì ta mới là người phải đau đầu đây này.”
“Thật vậy sao…!”
Không nghĩ ngợi gì nhiều Homura đã liền đáp lại, cậu đưa tay lên vuốt ngực như thể đã yên tâm rồi.
Vừa rồi Nữ hoàng không phải nói『nhanh chóng trở về』mà là『không quay về thì ta mới là người phải đau đầu』. Cũng tức là cô sẽ dùng hình thức nào đó giúp bọn họ trở lại thế giới ban đầu.
Hiểu được chuyện này, áp lực tâm lí trong lòng Homura cũng vơi đi không ít.
Cậu uống một hơi hết sạch cốc nước trên bàn, sau đó bắt đầu suy nghĩ những câu hỏi từ trước tới nay.
“Được rồi… Vấn đề đó đã xong. Tiếp theo thì, Tu La Thần Phật của thế giới Khu vườn nhỏ này là cùng một tồn tại với Thần linh của thế giới chúng tôi sao?”
“Ừm. Cậu hẳn cũng đã gặp được vài tồn tại như vậy rồi đúng chứ? Tuy không thể nói là một nhưng có thể cho rằng những tồn tại này vô hạn gần với nhau.”
“Vậy thì thế giới Khu vườn nhỏ này có mối liên hệ gì đó với thế giới chúng tôi sao?”
Chuyện này ngay từ đầu Homura cũng đã thấy nghi ngờ.
Thế giới Khu vườn nhỏ này tuy là một thế giới khác, quy luật vật lý cũng khá kì lạ, nhưng hệ thống thần thoại lại giống với thế giới của Homura, cũng hỗn loạn hết lên nữa.
[Thỏ ngọc] trong truyền thuyết Phật giáo.
[Shirayuki-hime] trong Hồ dạ xoa.
[Halloween] trong lễ cúng vụ mùa của thần thoại Celtic.
Các hệ thống thần thoại của những nền văn minh khác nhau vậy mà lại cùng tồn tại trong một thế giới này, vậy nên cậu vốn tạm cho rằng đây là bắt nguồn từ những thần thoại trong thế giới của cậu trực tiếp sao chép qua đây.
Nữ hoàng cũng không trả lời ngay mà suy nghĩ mất một lúc.
“…Nói cũng có phần đúng. Quả thật là có quan hệ sâu với nhau. Trước tiên hãy nói ra suy luận của cậu được chứ?”
Homura nhẹ gật đầu, lấy ra điện thoại tìm kiếm tin nhắn kia.
『---Thư mời tới Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần hai---
Kính gửi Saigou Homura-sama. Ngài đã giành được tư cách tham dự [Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần hai] tổ chức bên trong thế giới của Khu vườn nhỏ. Để đạt được tư cách tham dự chính thức, xin mời ngài trước tiên phải thu phục từ một Tinh thú trở lên thuộc [Mười hai cung hoàng đạo] hoặc [Mười hai con giáp]
Tinh thú là mục tiêu đánh bại: [Cung Kim Ngưu]
Điều kiện chiến thắng: ①Đánh bại hóa thân của [Cung Kim Ngưu]
Điều kiện chiến thắng: ②Xóa bỏ ánh chớp, khiến cho ngôi sao trở lại hình dạng ban đầu
*Quy tắc. Thời gian diễn ra.
Game này nhằm mục đích dự tuyển, vậy nên thời gian diễn ra kéo dài bảy năm. Bảy năm sau tự động coi như thất bại. Đồng thời, cho dù mục tiêu bị ai đánh bại cũng đều được coi là do Saigou Homura-sama đánh bại, vậy nên xin ngài hãy thoải mái mời tới hỗ trợ.
*Chú ý*
Tư cách dự thi này là tư cách dự thi đặc biệt được chế tạo nhằm giúp cho Saigou Homura-sama tham dự vào Chiến tranh Chủ quyền mặt trời lần hai. Nếu như từ bỏ quyền tham dự hoặc bỏ cuộc, hay thất bại dự tuyển, tư cách tham dự đặc biệt của Saigou Homura-sama sẽ bị lấy lại cùng với cả Gift vốn có [Ngàn ma thuật (Proto Idea)], mong ngài hiểu rõ.
Ngoài ra, trong lúc diễn ra Game không thể rời khỏi Khu vườn nhỏ. Tuy rằng có thể sẽ được xem xét kéo dài thời hạn, nhưng xin ngài hãy cố gắng hoàn thành thu phục trong thời gian quy định.
Xin chân thành cảm ơn
Người chủ trì Chiến tranh Chủ quyền mặt trời lần hai [Tiểu ác ma Laplace]』
“Lúc đọc được lá thư mời này, có một chuyện tôi đã băn khoăn từ khi đó rồi. Tại sao tôi lại được chọn làm người tham dự đặc biệt chứ. Ban đầu tôi còn nghĩ là do đã chế tạo được máy nano thế hệ mới nhất nên mới được chọn, nhưng được mời vào một Gift Game có quy mô lớn nhất trong truyền thuyết như vậy thì so ra vẫn còn rất yếu kém.”
“Vậy sao. Xin mời nói tiếp.”
“Vậy nên tôi mới nghĩ sâu hơn. Về cơn bão số 24 lần này gây thiệt hại cho hơn 2 triệu hộ gia đình, cũng gây tổn thất cực kì to lớn cho nông nghiệp. Trong số những căn bệnh truyền nhiễm trong loài người thì lây truyền qua cây nông nghiệp mới là nguy hiểm nhất. Vì như vậy dĩ nhiên sẽ khiến cho số lượng người tử vong đạt tới con số khổng lồ vì bệnh dịch và nạn đói. Hiện tại giá cây lúa mì và ngô đã bắt đầu tăng rồi. Nếu như không sớm giải quyết thậm chí sẽ có chiến tranh nổ ra.”
“Cậu nói không sai. Dù sao thì loài người cũng không thể sống chỉ dựa vào kẹo được.--- Sau đó thì?”
Nữ hoàng thúc giục cậu với âm thanh đều đều của mình. Ánh mắt cô như thể vốn xem thấu tất cả mà khiến người khác sợ hãi. Nhưng cậu không thể sợ hãi được. Đối mặt lại ánh mắt của Nữ hoàng, Homura không khỏi nín thở.
“Nếu như cho rằng điều [diễn ra kéo dài bảy năm] bên trong quy tắc là có liên hệ với bệnh dịch… Vậy thì chẳng phải người tìm ra được phương thuốc chấm dứt dịch bệnh và nạn đói, cũng tương đương với thành tựu cứu lấy thế giới sao?”
“Ừm. Đúng vậy. Nhưng cậu cũng đừng hiểu nhầm về truyền thuyết. Truyền thuyết đó không phải chính thức, mà chỉ là được cận đại hóa mà thôi. Những sự kiện khi trước đều được tái hiện lại bằng linh cách mới. Tuy nhiên thì bản chất của vấn đề không phải ở đây.”
Nữ hoàng khiến cho Homura nghiêng đầu khó hiểu.
Những lời vừa rồi dù có nghĩ ra sao cậu cũng không thể lí giải được.
“Cận đại hóa truyền thuyết? Là sao chứ?”
“…Trước khi giải thích thì có một vị khách khác đến mất rồi.”
Nữ hoàng vạch trên không trung một đường ngang. Ngay lúc đó điện thoại Homura vang lên tiếng chuông điện thoại.
PipPipPip. Homura lấy ra chiếc điện thoại đang phát ra âm thanh mộc mạc kia. Trên điện thoại hiện lên một số điện thoại lạ. Vậy mà dù không có tín hiệu nhưng vẫn kết nối được, đúng là không thể buông lỏng cảnh giác với Nữ hoàng này.
Homura vừa kinh ngạc cau mày vừa lễ phép nghe điện thoại.
Từ trong đó vang lên giọng nói của một người cậu không ngờ tới.
『…A lo. Homura đó hả, lâu rồi không gặp ha.』
*
Khu Katsushika. Bên trong điện chính của Shibamata Taishakuten.
Mấy người Izayoi yên lặng nhanh chóng lẻn vào bên trong.
Dù nơi đây có không ít bảo vệ nhưng cả ba người đều vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt, dễ dàng đi vào bên trong đình. Sau khi đi vào tới điện chính, Mikado Tokuteru chạm tay vào chiếc Thần ấn giấu bên dưới sàn điện. Ngay sau đó tòa điện chính bị một thứ ánh sáng trắng xanh bao trùm.
Mikado Tokuteru an tâm, nhẹ thở ra.
“Dù không mở ra được cánh cổng cỡ [Nhận lợi thiên] nhưng thế này cũng đủ để liên lạc đơn giản rồi. Ta sẽ liên lạc với Nữ hoàng, cậu chờ ta chút.”
“Được rồi.”
Izayoi ngồi khoanh chân lại bên trong điện chính.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu đi vào điện chính của Shibamata Taishakuten. Vậy nên cậu ngó nghiêng khắp đông tây xem có thứ gì hay ho không. Đột nhiên trong đầu Izayoi đem so sánh Indra thật bên cạnh cậu với bức tượng phật Indra trên kia.
(…Chẳng có gì là giống hết.)
Tuổi của Mikado Tokuteru vào khoảng 35-36 tuổi, cũng coi là trẻ tuổi. Nhưng vẻ ngoài thì mới chỉ tầm hai mươi mà thôi. Tượng phật của Indra được tạc ra trẻ hơn so với những tượng phật khác có lẽ cũng là vì nguyên nhân này.
Dù sao thì, [Chiến thần] Indra ông--- là một vị Thần cao đẳng mà những Thần kia không thể nào sánh ngang. Trên đời này có rất nhiều Võ thần, tuy nhiên khi xét tới ai là người mạnh nhất cũng như danh tiếng lẫy lừng nhất, cứ hỏi cả nghìn người thì cả nghìn người đó sẽ nói ra cái tên Indra.
Mang danh Thần sấm sét, Thần chiến tranh, Thần anh hùng, Vua của các Thần, ông có vô số danh hiệu cho mình.
Thánh điển cổ xưa nhất của Ấn Độ, [Rigveda], riêng một phần ba trong đó ngợi ca ông. Tuy sau khi ông gia nhập Phật môn thì hầu hết được mọi người biết tới với thân phận Phật, tuy nhiên linh cách của ông có thể địch lại với của Chủ thần Hi Lạp và vị Thần duy nhất được coi là mạnh nhất trong các vị thần cổ xưa nhất.
Một vị thần đáng ra phải thêm ba chữ [Siêu] trên đầu như vậy, lại đang tại thế giới loài người cầm điện thoại nói chuyện phiếm, đúng là tận thế mất rồi.
“Này Izayoi.”
“Ừm? Có chuyện gì vậy?”
“Liên lạc được với Nữ hoàng rồi, coi bộ Homura cũng đang ở đấy. Lúc này mà thân phận của ta lộ ra thì rắc rối lắm, cậu qua nói chuyện đi.”
Gì vậy chứ? Izayoi cao giọng nói.
Tokuteru không nói không rằng đã quăng chiếc di động cho cậu. Vậy mà đã phải nói chuyện với Homura rồi sao. Cậu vốn định chờ giải quyết hết mọi chuyện xong đến tùy tiện tạm biệt một câu mà thôi.
(…Mà cũng có gì xấu hổ đâu chứ.)
Izayoi đưa chiếc di động lên tai, chào một câu với cách nói bình thường của cậu.
“A lo. Homura đó hả, lâu rồi không gặp ha."
Pip. Cụp.
Tit tit tit.
Tiếng đầu bên kia tắt máy vang lên.
“…Ô.”
Izayoi nhìn chằm chằm vào điện thoại mất ba mươi giây. Rồi cậu cũng quen với cách sử dụng điện thoại thông minh, lướt tay một cái.
Sau đó từ đầu bên kia vang lên một câu chào đơn giản không chút ẩn ý nào.
『…Lâu rồi không gặp anh, anh Iza.』
“Không sao, không cần nhắc lại khoảng thời gian đấy đâu.”
『Gừ, gì vậy chứ tên anh ngốc kia. Em còn chưa nói ra đã may lắm rồi, anh nói cái giọng gì đấy hả.』
“Im lặng. Với một tên nhóc hư đốn dám tự tiện cúp máy thì bị đối xử như vậy có gì sai sao hả. Anh nhớ khi trước em ngoan lắm cơ mà?”
『Vâng vâng, em vẫn còn nhớ được chưa. Lúc ấy em mới có chín tuổi thôi nhé, hay cùng đùa nghịch với Canaria-sensei, lại cả cùng với Suzuka bám đuôi anh nữa.』
“Đúng vậy. Tuy rằng có chút phiền phức nhưng mà vẫn còn hơn cái thái độ cau có này của em, anh tự nhiên nhớ lại cái lúc em ngoan ngoãn khi xưa quá.”
Izayoi đùa cợt như thể chưa từng có gì xảy ra.
Về phía Homura bên kia, không biết có phải do sự căng thẳng mấy ngày nay kể từ lúc gặp được Izayoi lần cuối mà cậu run run rẩy rẩy nắm chặt lấy chiếc điện thoại.
『Gì vậy chứ… anh mà cũng dám nói thế sao hả. Anh tưởng em tự nhiên mà trở nên cau có thế chắc. Còn không phải vì cái chết đột ngột của ông Ushimatsu sao. Vì chuyện đó em mới phải bán đứt cả cuộc đời cho tiểu thư của Everything Company, còn cả cái lão ăn bám Tokuteru nữa, mỗi lần làm ăn thất bại là lại qua chỗ em vay tiền, xong em còn phải giúp lão chạy trốn và ứng tiền nợ thay lão nữa. Sao mà số tôi khổ thế hả trời.』
“…Hô?”
Izayoi nhướn lông mày lên nhìn về phía Tokuteru. Ông như thể nghe thấy được nội dung hai người trò chuyện liền sợ hãi lảng ánh mắt đi nơi khác.
Nhưng kể khổ như vậy xong vẫn chưa thể khiến cho Homura ngừng lại, cậu tiếp tục nói như lũ tràn đê.
『Em còn nghĩ anh trong 5 năm nay đi tới nơi nào, vậy mà, ra là anh đi thám hiểm tới thế giới khác, nhưng mà như vậy vẫn còn không sao, tính cách của anh em hiểu rõ nên như vậy vẫn còn chấp nhận được. Nhưng mà chuyện kia là sao chứ? Anh vậy mà thu phục được một loli tai thỏ và cả Bạch xà ngực bự đó ư, còn giúp xây dựng cả một thành phố nữa? Cơ mà em không bất mãn gì với chuyện anh bỏ bọn em lại đâu đấy, cũng không ghen tức gì chuyện anh được thoải mái chơi đùa không ràng buộc tại cái thế giới kì lạ này nhé tên anh trai vô liêm sỉ kia…!!!』
“…,”
『---Vậy còn gì không hả? Những gì anh làm được trong 5 năm qua ấy?』
“Có thêm mấy vụ du hành với Điểu sư, đánh bại Ma vương nữa.”
『Lại còn thế nữa sao~~~ A, sao mà nghe ghét thế không biết!!!』
Ư gừ!!! Saigou Homura gầm lên trong cơn tức.
Về phía Izayoi--- cậu thì cảm thấy đôi chút khâm phục.
Như những lời Sakamaki Izayoi vừa nói đây, Saigou Homura đáng ra chỉ là một cậu nhóc làm gì cũng sợ, suốt ngày bám theo sau lưng Izayoi mới đúng. Không ngờ rằng cậu lại trở thành trụ cột của trại trẻ mồ côi, thậm chí còn giải quyết rắc rối cho lão thần phế vật ăn bám kia nữa. Izayoi quả thực là kinh ngạc đến giật cả mình rồi.
Người xưa có câu [Kẻ sĩ không gặp ba ngày đã phải nhìn bằng con mắt khác], vậy là khoảng thời gian 5 năm qua cũng đã khiến cho một cậu bé thay đổi rất nhiều.
Trong lúc Izayoi đang suy nghĩ những chuyện này thì giọng nói của Nữ hoàng vang lên.
『Homura, Izayoi, chúng ta đi vào vấn đề chính thôi. Để tất cả mọi người cùng nghe đi.』
『Vâng? Rồi, tôi rõ rồi.』
Homura gật đầu, bật chức năng loa ngoài của điện thoại lên.
Nữ hoàng có hơi chút khó tin nên nghiêng đầu đi, rồi cô hỏi Izayoi.
『…Izayoi. Nghe được ta nói không?』
“Ừm, nghe rất rõ, Nữ hoàng. Ba ngày không gặp rồi cô vẫn khỏe chứ hả. Tín hiệu tại thế giới bên tôi rất tốt.”
『Vậy sao. Thế thì được rồi. Ta sau đây sẽ giải thích mọi chuyện, chú ý lắng nghe này.』
Nữ hoàng bắt đầu nói với giọng đều đều không chút cảm xúc trong đó.
Cũng cùng lúc đó, cô lần đầu tiên thay đổi tư thế, bắt chéo hai chân vào nhau.
『Trước tiên ta sẽ giải thích cho sự hiểu nhầm của hai người các cậu. Chuyện này xét đến cùng, không có một chút liên hệ nào với Khu vườn nhỏ.』
“Gì vậy chứ?”
Hai người đồng thời hỏi lại, khiến cho Nữ hoàng bĩu môi lên, lần đầu tiên cô biểu lộ ra cảm xúc như vậy. Coi bộ Nữ hoàng ghét những người đàn ông nào có khả năng suy nghĩ kém cỏi.
『Chính như ta nói đấy. Sự kiện lần này, từ đầu đến cuối đều không có liên hệ gì với Khu vườn nhỏ. Dù là cơn bão đi qua xích đạo, virus hay nạn đói, tất cả đều là những sự thật sẽ xảy ra trong lịch sử.』
“…Hả,”
“Thật sao chứ!!?”
Izayoi không nói được lên lời, Homura cũng cao giọng thốt lên.
Nữ hoàng nhíu mày, không vui với tiếng kêu la của họ, lườm mắt mà nói.
『…Câm. Biểu lộ ngạc nhiên sao mà xấu xí thế hả.』
“Nhưng mà, chuyện này là không thể nào! Dù có bỏ qua vụ virus và nạn đói thì vẫn còn chuyện cơn bão số 24 đi qua xích đạo kia mà. Trong tự nhiên tuyệt đối không thể diễn ra chuyện như vậy được!”
『Cậu nói đúng. Nhưng chẳng phải cậu đã tìm ra được đáp án cho chuyện này rồi sao. Mấy ngày trước cậu đã nói chuyện gì với Mikado Tokuteru?』
“…Tokuteru?”
Nữ hoàng nhìn chằm chằm vào Homura như thể hiểu rõ tất cả.
Homura ban đầu không hiểu cô đang nói cái gì, nhưng nghe được những lời của Nữ hoàng thì cậu cũng nói lại cuộc đối thoại khi trước.
---『Đơn giản mà nói thì trong tự nhiên có một thứ một thứ lực quay, hay còn gọi là Coriolis force--- một thứ lực làm xoáy lên lốc xoáy. Và lực xoay này tại bắc bán cầu thì có hướng hoàn toàn ngược với nam bán cầu, mà lốc xoáy hay bão thì đều cần có một hướng xoay nhất định mới có thể hình thành vòng xoáy được. Vậy nên khu vực xích đạo vốn không tồn tại Coriolis force thì không thể sinh ra bão, và bão thì cũng không thể đi qua xích đạo được.』
『…Ồ. Vậy tức là nguyên nhân sinh ra không phải từ tự nhiên?』
『Dù nghe thật khó tin, nhưng không phải là không có khả năng này. Dù sao thì cơn bão này ngay từ khi sinh ra đã tràn đầy bí ẩn rồi. Bão sinh ra tại nam bán cầu đáng ra phải quay từ phải qua trái, nhưng cơn bão số 24 [Thiên ngưu] lại quay từ trái qua phải. Vậy nên mới sơ bộ nghi rằng cơn bão này sinh ra từ một thứ lực lượng bên ngoài tự nhiên.』
『…Thế giới đã cấm nghiên cứu vũ khí khí hậu. Vậy là nơi đâu phá luật chứ?』
『Cũng không phải là không có khả năng. Trên mạng hiện cũng đang có tin đồn có quốc gia nào đó tiến hành thí nghiệm chế tạo vũ khí khí hậu… Tôi cảm thấy lời đồn này khá có lí. Xét trên độ bền và độ tàn phá, và cả thứ lực lượng vượt qua cả qui luật tự nhiên nữa, tôi cảm thấy nó không phải thứ không có nhận thức như các tai họa khác. Hẳn là một cơn bão nhân tạo, hoặc… có liên hệ với một thứ siêu nhiên nào đó.』
“---. Nữ hoàng, ý cô là sao chứ?”
『Đúng như những lời vừa rồi đấy. Ít nhất thì, lúc từ Khu vườn nhỏ ra tới thế giới bên ngoài, thứ đó vẫn chỉ là hóa thân bình thường của Cung Kim ngưu mà thôi. Thời gian triệu hồi cũng không có sai ở đâu là chỉ mới ba ngày trước. Chuyện này hẳn cậu mới là rõ nhất phải không Sakamaki Izayoi.』
Izayoi nghẹn lời, Homura hai mắt mở lớn.
『…anh Iza? Chuyện này là sao chứ?』
“Không có gì. Chuyện anh được triệu hồi là vào ba ngày trước. Anh cứ nghĩ có chênh lệch thời gian với Khu vườn nhỏ… nhưng coi bộ là không phải rồi.”
『Ừm. Tốc độ chảy thời gian đã được đồng bộ từ hai năm trước. Dưới tác động của [Hộ Pháp Thập Nhị Thiên], Khu vườn nhỏ hiện đang ở trạng thái phụ thuộc với thời gian của một thế giới nhất định.』
“Thật sao. Vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng rồi.”
Izayoi thở dài một tiếng thật sâu.
Cậu toát ra vẻ nghiêm trọng cùng buồn rầu hiếm thấy.
“…Đúng vậy rồi. [Thiên ngưu] cũng là truyền thuyết của vùng Trung Đông kia mà. Vậy mà lại quên đi mất.”
『Hả?』
“Không có gì đâu. Tóm lại nguyên nhân tôi đã hiểu rồi. Homura này, thứ em và Everything Company hợp tác cùng nhau nghiên cứu, có phải là có liên hệ với Động cơ vĩnh cửu thứ ba không?”
Homura kinh hãi tới nỗi như thể trái tim nhảy ra ngoài. Bởi vì chuyện này đáng ra một người đi tới thế giới khác Khu vườn nhỏ như Izayoi thì không thể biết được.
Homura dù hiểu có hỏi cũng không có ý nghĩa nhưng vẫn theo phản xạ mà nhỏ giọng xuống hỏi.
『…Khoan đã. Chuyện này anh nghe được từ đâu chứ. Em cho công bố bên ngoài chỉ là máy nano Thể hạt ngôi sao thứ ba thôi cơ mà. Chuyện Động cơ vĩnh cửu sử dụng Động cơ vĩnh cửu thứ ba (Maxwell Drive) và cách mạng năng lượng là anh nghe từ đâu vậy,』
“Chính là nguyên hình của Maxwell. Anh tại Khu vườn nhỏ này từng chiến đấu với [Ác ma Maxwell] nổi danh khi đó.”
『…Cái,』
“Tạm thời anh sẽ nói sơ qua thôi, kẻ đó là một ác ma khống chế ranh giới của [Ấm] và [Lạnh]. Nếu như thể hạt ngôi sao có được khả năng giống với [Ác ma Maxwell], vậy thì rất có thể thứ đó có cả cách điều khiển nhiệt biển và áp suất không khí.”
Nhưng ngoại trừ Saigou Homura--- không thể tồn tại một con người nào khác có thể nghiên cứu thể hạt ngôi sao. Vì thứ đó là kết quả nghiên cứu mà bố cậu để lại, chỉ bao gồm ba thành phẩm chính thức của thể hạt ngôi sao được gọi là [Origin]. Không có được chúng thì căn bản không thể nghiên cứu được.
Hơn nữa một thứ kết tinh từ khoa học siêu đẳng phải dùng đến Gift mới có thể miễn cưỡng hiểu được thì sao có thể chế tạo lại từ con số không chứ. Một thứ mới tái tạo lại 10% đã như một con quái vật đủ để tạo thành một cuộc cách mạng y tế như vậy, nếu không có bản thiết kế---
『…Giấy tờ nghiên cứu.』
“Giấy tờ nghiên cứu? Của ai?”
“Giấy tờ nghiên cứu của bố em. Nếu như có được chúng thì có lẽ không cần thể hạt ngôi sao cũng có thể nghiên cứu được… nhưng mà,”
Bố của Homura đã mất. Chuyện này không thể sai được.
Toàn bộ giấy tờ nghiên cứu cũng mất đi vào lúc đó.
Cho đến tận lúc này vẫn chưa từng có ai công bố chúng tại các hội nghị khoa học nên cậu còn tưởng rằng chúng chỉ đơn giản là mất đi--- nhưng nếu có ai đó đã âm thầm nghiên cứu chúng những năm qua.
『Đúng vậy Saigou Homura. Có một người nào đó có được giấy tờ nghiên cứu của bố cậu, khiến cho [Thiên ngưu] tái hiện lại trên mặt đất. Đó mới chính là thủ phạm tạo thành Gift Game ảnh hưởng tới thế giới bên ngoài lần này… Như vậy, chuyện này có ý nghĩa sao đây?』
*
Cụp---.
Saigou Homura cúp máy. Ngay cả cậu cũng rất kinh ngạc với hành động diễn ra trong vô thức này của mình. Trong lúc cậu đang băn khoăn vì sao mình làm vậy mà nhìn chằm chằm vào điện thoại--- Nữ hoàng tiến về phía cậu, gần tới mức có thể ngửi tới hương thơm thoang thoảng quanh cô, cô nhìn chăm chú vào vẻ mặt cậu.
“Ư…!?”
Hành động bất cẩn này của cô khiến cậu không khỏi ngửa người về sau.
Cậu biết thiếu nữ này không phải loài người, nhưng như vậy vẫn không thay đổi được sự thật về vẻ đẹp của cô. Tim cậu đập rộn lên cũng là chuyện đương nhiên thôi.
“…Nữ hoàng.”
“Sao~ vậy?”
Vào lúc đó--- Nữ hoàng mặt trời, lần đầu tiên nở một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Đôi môi đỏ mọng như hoa tường vi nhẹ nhàng hé lộ tựa một đóa hoa đang nở, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như đá quí nhìn chuyên chú vào hai người ở hai thế giới khác nhau. Cô hiện đang đoán xem hai thiếu niên này sẽ hành động ra sao.
Cơn bão bên ngoài cửa sổ càng lúc càng hung tợn hơn, ngọn lửa trong lò sưởi bị hắt đi chỉ còn heo hút khiến cái lạnh ập tới làm cho người ta rét run. Ngọn lửa đang bập bùng kia như thể chỉ cần gió bão mạnh hơn chút nữa thôi sẽ bị dập tắt.
Nhưng trong ánh mắt cậu thì búng cháy lên ngọn lửa của xúc cảm. Từ lúc ra đời đến nay, đây chính là lần đầu tiên cậu cảm thấy thù hận như vậy.
“Chẳng lẽ là vậy, tôi muốn hỏi điều này.”
“Được thôi. Cậu muốn hỏi gì ta đều sẽ trả lời.”
Nữ hoàng nở một nụ cười xinh đẹp như thể mặt trời với Homura.
Homura áp chế cảm xúc lại, lên tiếng hỏi cô.
“…Kẻ đã triệu hồi Tinh thú tới thế giới bên ngoài, là loài người của Khu vườn nhỏ?”
“Ừm. Nhưng chuyện đó có phải loài người hay không thì ta sẽ không bình luận.”
“---Loài người của Khu vườn nhỏ đang nghiên cứu thể hạt ngôi sao?”
“Không. Người trước và người sau, hai kẻ đó trông thì như vậy nhưng không phải như vậy. Nhưng giữa chúng có tồn tại quan hệ hợp tác.”
“---…Vậy thì chúng hợp tác ở chuyện nào?”
“Tất nhiên là chuyện đem bố cậu… Mà thôi ta không nói. Cậu nói chuyện như vậy ta sẽ không trả lời cậu.”
Nữ hoàng đã rời đi Homura, một tay chống trên bàn mà nói với giọng ngọt ngào, lay động bên trong cậu. Cô bất luận chuyện gì cũng muốn nghe được chính cậu nói ra câu nói kia. Muốn đích thân cậu nhận ra câu nói đó.
Một thiếu niên--- vì trại trẻ, vì người thân, vì bạn bè, vì người khác mà hi sinh cả cuộc đời. Nếu như muốn bắt đầu chiến đấu vì chính tình cảm của mình.
Vậy thì cô sẽ cho cậu một mồi lửa bùng cháy lên tất cả. Chỉ để có thể chứng kiến một hồi kịch báo thù vô cùng thú vị vén lên bức màn khai mạc.
“---,”
Homura hiểu rõ cách thức đùa bỡn với tâm trí người khác này của Nữ hoàng.
Cậu hiểu rõ đáp án.
Nhưng vẫn như thể con rối nhảy múa trong bàn tay cô, cậu nói ra câu nói kia.
*
---Sakamaki Izayoi ngay tại chỗ tức giận quăng đi chiếc điện thoại không thể chịu được bất kì lực va đập mạnh.
“…Dám làm vậy sao hả mụ Nữ hoàng khốn kiếp kia.”
Chiếc điện thoại bị Izayoi ném đi trong lúc tức giận giờ đã vỡ tan tành.
Tuy rằng chưa đến mức phải rống to lên nhưng lần cuối cậu tức giận đến mức này cũng đã là ba năm trước rồi. Cũng may rằng đối tượng để cậu trút giận lần này là chiếc điện thoại chứ không phải ngôi đình.
Mikado Tokuteru đang vểnh tai lên nghe, thấy lãnh địa của mình không bị phá hủy cũng thở nhẹ ra một tiếng, rồi vừa nhịn xuống cơn tức vì chiếc điện thoại bị đập vỡ vừa ngửa mặt lên trời thở dài.
“Đau đầu rồi đây… Nữ hoàng đã hoàn toàn đóng lại ranh giới. Vậy thì chúng ta cũng không còn cách nào liên kết với Khu vườn nhỏ từ trong Nhật Bản. Nói cách khác thì không còn cách dự phòng nào giúp được Izayoi trở lại Khu vườn nhỏ nữa… Việc này trở nên phiền phức rồi. Prith, có cách nào không?”
“Tôi cũng bó tay. Không quen ai có thể khống chế ranh giới hết.”
“Ta cũng vậy. Nếu thế thì chỉ còn cách đợi đến lúc Chiến tranh chủ quyền mặt trời mới quay lại được thôi. Làm sao bây giờ Izayoi?”
Tokuteru vừa đùa cợt vừa hỏi.
Nhưng không ngờ tới Izayoi lại ngay lập tức trả lời.
“Tôi muốn đi nơi này. Nói không chừng nơi đó có thể kết nối với Khu vườn nhỏ.”
“Hô? Tại Nhật bản này chứ?”
“Không, ở nước ngoài. Đối tác của tôi đang ở đâu đó chờ tôi. Cũng vì ồn ào quá suốt ngày gì mà muốn tham quan một lần Thần điện nên tôi bỏ lại ở đâu đó rồi… Còn mấy người thì sao?”
Izayoi quay lại hỏi hai vị Thần. Dù sao thì hiện bọn họ cũng không có kế hoạch nào. Nếu không biết đi đâu thì tạm thời cùng Izayoi đi một chuyến cũng không tệ.
“Không cần lo cho bọn ta. Nhưng mà ở thế giới loài người thì nhớ phải dùng phương tiện ô tô hoặc máy bay đấy.”
“Biết rồi. Tôi cũng không định tàn phá quê hương mình đâu.”
Ba người thông qua nhau xác định hướng đi kế tiếp rồi liền khởi hành về phía sân bay.
Prith lấy điện thoại ra, gọi cho một người nhờ làm hộ chiếu giả cho Izayoi, rồi như thể nhớ ra chuyện gì đó mới quay lại hỏi.
“Mà này Sakamaki Izayoi. Cậu không có liên quan gì với sự kiện lần này thật chứ? Theo cuộc đối thoại vừa rồi thì coi bộ cậu và Nữ hoàng đã từng gặp nhau rồi.”
“Tôi không có liên quan gì với khởi nguồn sự kiện này… Nhưng nói ra thì, về phần Minotaur cũng coi là có liên đới. Lúc tên đó được triệu hồi tới thế giới bên ngoài, lại chính là lúc tôi đang khiêu chiến Game mê cung.”
Nghe được những lời này của Izayoi, hai người giật mình quay qua nhìn nhau.
“…Này, sao không nói chuyện này sớm hơn hả.”
“Tôi không thấy nó quan trọng cho lắm… nhưng dù sao đã đến nước này thì tôi nói cho mấy người vẫn là hơn vậy. Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Izayoi ngồi lên chiếc xe yêu thích của Tokuteru, bắt đầu kể cho hai người từ đầu câu chuyện.
Bắt đầu từ một tuần trước--- tại Gift Game truyền thuyết [Minotaur the throne in labyrinth] được ghi lại trong thần thoại Hi Lạp.
Izayoi bắt đầu giải thích về Game Thần Ma khi đó cậu tham dự, cũng cả về con quái vật kia.