Đó là… một bầu trời quang đãng.
(…Quả nhiên. Ta đã thua rồi sao.)
[Con Út Gaia]… Ma vương Typhon toàn thân bốc cháy, rơi xuống từ không trung.
Thần lôi rống vang thiêu đốt cơ thể, đánh vỡ vách ngăn của thế giới, cơ thể mạnh nhất sắp được ban cho vương miện bị ép đi vào tiểu vũ trụ nằm ở trung tâm ngôi sao.
Dù là cơn thịnh nộ cá nhân muốn hủy diệt mọi thứ trên đời, hay sự thương tiếc cho mẹ, tất cả đều bị bao trùm bởi thần lôi này.
Trong lúc rơi xuống, thấy được kẻ địch ở phía bên kia luồng sáng nên gào lên.
Sấm chớp chói lóa làm hắn không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của người đó, khiến hắn cảm thấy hối tiếc vô cùng. Không biết tên trai bao mê gái đó có biểu cảm ra sao khi nói những lời này nhỉ, hắn thật tò mò.
Nhưng ước nguyện này không thể nào thực hiện.
Thân thể không ngừng rơi xuống, xuyên qua bầu khí quyển, bay qua biển mây và rơi thẳng xuống miệng núi lửa. Thân thể lớn hơn cả đại lục hoá thành hạt, bị hút vào trong miệng núi lửa.
Tuyên ngôn của Tổ Phụ Thần--- Khế ước mới không chỉ của riêng thần thoại Hy Lạp, mà còn là toàn thể Thần và loài người. Thứ sức mạnh biểu hiện vô tận ánh sáng và vô tận khả năng chứa trong toàn bộ quá khứ, hiện tại lẫn tương lai, khiến Chủ thần Zeus trở thành một trong những Thần mạnh nhất. Khế ước mới do loài người và vì sao, và cả Thần định ra, kết thúc cuộc đại chiến nguyên thủy [Chiến tranh ngôi sao (Gigantomakhia)].
(A… Nếu còn điều gì tiếc nuối… Đó là cuối cùng, ta vẫn không thể lau đi nước mắt của mẹ.)
Hồi cuối cuộc chiến, kết cục của Địa Mẫu Thần Gaia có nói là thảm kịch vẫn chưa đủ.
Chiến tranh do hận thù lớn hơn cả thần thoại, thế giới, cùng giọt nước mắt đó lan tràn ngọn lửa cháy rực đi khắp nơi.
Thực tế rằng, bắt nguồn từ [Chiến tranh ngôi sao] này, năm cuộc chiến tranh thần thoại đã nổ ra ở Khu vườn nhỏ.
Sau khi Bán Tinh Linh của ngôi sao xanh, Địa Mẫu Thần Gaia, bị đánh bại, các Bán Tinh Linh là trụ cột của thế giới vật chất cũng bắt đầu hành động.
Các Địa Mẫu Thần của mọi thần thoại đều như chị em với nhau. Một trụ cột trong đó là Gaia đã bị hạ gục, vậy thì những người khác sẽ không ngồi im tại chỗ.
Các Thần từ khắp thần thoại vì sự tiếc nuối của mẹ mà nổi dậy, hắn không biết phải cảm ơn ra sao.
[Chiến tranh ngôi sao] là kết quả do chất vấn Tu La Thần Phật về [tương lai].
Sở dĩ có thể hình thành giá trị quan [Mọi chủng tộc có thể cùng nhau chung sống] trong Khu vườn nhỏ ngày nay, hoàn toàn có thể nói là nhờ vào cuộc xung đột này.
Nếu thế, cuộc chiến đã đổ ra không biết bao nhiêu xương máu này không phải vô ích.
Tạm chờ đến thời điểm ước định--- Giờ thì, ngủ say dưới đáy địa ngục vậy.
*
(---…Ta vừa ngủ quên sao.)
Typhon ngồi trên chiếc ngai vàng, chậm rãi mở hai mắt.
Để kiểm tra cảm giác tay chân, hắn cử động đầu ngón tay của mình.
Bị Kiếm Sao Cực Tương chém trúng thì đúng là đáng lo thật, nhưng xem ra vẫn ở yên được trong cơ thể này, thoát được vấn đề.
Lúc hắn tỉnh dậy, chợt ho khan một cách dữ dội.
Trong tiếng ho trộn lẫn mùi của máu tươi, Typhon cắn môi, uất ức.
(Tên Tubal Cain chết dẫm. Dám đưa thông tin giả. Xém chút nữa là ta đã bị chém rời khỏi hoá thân (Avatar) rồi.)
Thanh kiếm chặt đứt truyền thuyết--- nghĩa là, chém đi mối liên kết giữa [Thần] với [người], một thanh kiếm ngôi sao có thể chặt đôi thế giới. Kẻ nào bị thanh kiếm sở hữu [điểm nhìn ngôi sao] chém trúng, do lịch sử tạo ra truyền thuyết bị chặt đi, dẫn đến thân thể và linh hồn cấu tạo nên linh cách bị tách rời.
Đối với những tồn tại sống nhờ như hóa thân chẳng hạn, có nói đây là vũ khí nguy hiểm nhất cũng không hẳn là nói quá.
(…Không, nếu nhìn cách khác. Nếu sử dụng đúng cách vậy thì có khả năng cứu được hóa thân của ta. Đối với một hoá thân đã hết hi vọng như của ta, cần có cách thức trị liệu bạo lực như thế.)
Nhẹ nhàng giơ tay phải lên để che trái tim. Đáng ra lời hắn nói phải truyền được tới tai hóa thân dùng chung cơ thể.
Nhưng dù cho hắn có thử bao nhiêu lần đi chăng nữa, không có lời đáp lại.
Với những người đã chết trong lòng, dù có cùng sở hữu cơ thể cũng không thể giao tiếp được.
Typhon thở dài nặng trĩu, ngồi dựa lưng lên chiếc ngai vàng mà lắc đầu ngao ngán.
(Vẫn không thấy trả lời. Kể ra cũng khó mà trách. Đã hạ quyết tâm sửa chữa sai lầm trong suốt thời gian dài đằng đẵng làm quái vật, không ngờ chuyện này lại xảy ra. Giờ có muốn quên đi hết, tự giam cầm bản thân trong lòng cũng là đương nhiên.)
Typhon ngước nhìn chăm chú lên màn trời của Khu vườn nhỏ.
Phía sau ngai vàng là một khối tinh thể khổng lồ và rễ của đại thụ quấn quanh khối tinh thể đó.
Xác thịt của hắn đã biến thành đất đai, máu chảy bên trong mạch máu cũng hoá thành các khối tinh thể khắp nơi.
Gốc đại thụ của [trái ngôi sao] này thứ thuộc về lúc đó.
Ma vương Typhon bị [trái ngôi sao] cấy vào, mất đi sức mạnh của mẹ Gaia, khiến cho hắn yếu đi rất nhiều. Chỉ có nhổ đi gốc đại thụ này thì hắn mới có thể phục sinh hoàn toàn được.
Sử dụng B.D.A cộng hưởng do nhà nghiên cứu tự xưng Tubal Cain chế tạo mới có thể sử dụng được sức mạnh gốc trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng vẫn không thể nào sánh được với thời kì mạnh nhất.
Cho dù hắn thuộc cấp hai chữ số, chỉ với cơ thể loài người mà thách thức Khu vườn nhỏ không phải khôn ngoan gì. Hơn nữa, không như thời kì ban đầu, hiện có rất nhiều hạn chế được đặt ra.
Các vị Thần đã lập ra khế ước, hoãn cuộc chiến của Thần lùi đến sau khi cứu được các thế giới bên ngoài. Nếu như điều cấm này bị phá vỡ, mọi Thần hai bên chiến tuyến ghi lại trong thần thoại đều coi kẻ đó là địch.
Không quan tâm thiện ác, yêu hận, tất cả sẽ đối địch kẻ đó.
Đó chính là, [Kẻ địch thế giới].
Một khi đã bị gọi như vậy, sẽ không ai nương tay.
“Đã liên kết với cơ thể cũ đủ lâu, cuối cùng có thể bước vào giai đoạn chiến đấu. Đám người tham dự xảo trá kia coi bộ vẫn sống nhỉ...?”
Typhon trên ngai vàng cau mày.
Sau đó hắn hướng ánh nhìn về phía ngã rẽ âm u.
“Vidar. Ngươi đang ở đó đấy à? Đừng có trốn chui trốn nhủi nữa, ra đây đi.”
[Con Út Gaia] mang theo chiếc mặt nạ nhìn qua bóng của chiếc cột đã vỡ nát. Gió mát của ban đêm thổi qua, nhưng không có chút cảm nhận về sự hiện diện.
Tuy nhiên, hai mắt của Typhon không hề dao động.
Sau một lúc nhìn ngắn ngủi, từ bóng của cây cột có người xuất hiện.
“…Xin lỗi, tôi không có ý đồ gì. Thế này có hơi nhiều chuyện nhưng tôi thấy ông đang nghỉ ngơi, cần người bảo vệ nên đứng đây chờ.”
“Thế hả. Vất vả quá nhỉ.”
Typhon mỉm cười, tay nắm ngai vàng.
Người vừa xuất hiện từ bóng của chiếc cột đó— là một thanh niên với vẻ ngoài ái nam ái nữ, chắc thấy xấu hổ nên bắt tay sau lưng.
Mặc dù đôi mắt của người đó sắc lạnh như băng, nhưng cảm xúc trong đôi mắt đó không phải giả tạo.
Gương mặt thoáng lên vẻ lo âu đó trông vậy mà xinh đẹp khó tả.
“Tôi đã rất kinh ngạc khi ông quay trở về với bộ dạng tơi tả đến vậy. Tôi cứ tưởng rằng dù đối thủ là Hercules, thì vẫn không thể nào kháng cự ông khi đã kích hoạt B.D.A chứ.”
“Điều đó chứng tỏ kiếm sao cực tương có khả năng uy hiếp đến cỡ nào. Astra trong trạng thái hoàn thiện là thiên địch của loài vương miện. Nếu không phải kẻ sử dụng nó vẫn còn chưa thành thạo, nội một chém thôi là ta đã không thể nào tái chiến được.”
Typhon tức tối siết chặt nắm đấm.
Giờ vẫn còn lâu mới hoàn toàn bình phục. Muốn chiến đấu hết sức sẽ cần không ít thời gian nữa.
Nhưng tấn công bất ngờ kiểu đó sẽ không thể sử dụng lần hai.
Chỉ bằng kiếm kỹ đó thì không thể nào làm bắt được Typhon.
“Ở trạng thái hiện tại của ta thì đối đầu với Hercules khá nguy hiểm. Xin lỗi, đành phải nhường lại kẻ đó cho ngươi vậy.”
“Quá hợp. Đã bỏ tôi lại còn dám bàu lên người mạnh nhất Châu Âu, đúng là ức chế. Tôi cho rằng bản thân cần phải tự mình đánh bại hắn một lần mới được.”
“Ha ha, thế thì ta yên tâm rồi. Nếu như ngươi có thể đánh được Hercules, hẳn phụ thân của ngươi sẽ tự hào lắm. Ngươi cứ thoải mái thử sức mạnh của mình.”
Typhon nở ra nụ cười hung mãnh.
Nhưng Vidar lại chỉ lắc đầu với vẻ mặt ảm đạm.
“Phụ thân… Odin sẽ không bao giờ quan tâm cho dù tôi có lập ra công trạng nào đi nữa. Tôi chỉ là một món hàng dự bị mà thôi. Một linh cách được sinh ra với điều kiện thế giới đã bị diệt vong. Nếu không phải là dịp đặc biệt này thì tôi sẽ không thể được thức tỉnh.”
Mặc dù thanh âm không có sự dao động, nhưng cũng vừa đủ thấy rõ sự cô độc trong con tim của Vidar.
Một người được ban cho sứ mạng xây dựng nên một thời đại mới sau khi Ragnarok kết thúc, chỉ khi thế giới sắp tận thế thì linh cách mới hình thành.
Chỉ có thể xuất hiện sau sự huỷ diệt của thế giới, nghĩa là bản thân sẽ không bao giờ được trở thành người hùng cứu thế giới.
Sự tồn tại này có giá trị gì đây?
Đến cả anh hùng vô danh còn có thể cứu người.
Còn cho dù khoe khoang võ lực của mình nhưng là anh hùng không có công trạng thì cuối cùng vẫn chỉ là một con cọp giấy.
Ai thông cảm được cho một tồn tại như thế--- Chứ đừng nói Chủ Thần Bắc Âu Odin.
“…Hừ. Hắn ta cũng thuộc dạng thông thái trong số các Thần. Ít ra việc hắn bất mãn với hiện trạng của Khu vườn nhỏ là đồng thuận với cơn thịnh nộ của ta. Ta không nghĩ là hắn ta không có tính toán gì mà lại chia một phần linh cách cho ngươi cả.”
“Ai biết được đây. Phụ thân tôi tuy là một người thông minh và vĩ đại, nhưng đồng thời cũng là một kẻ kỳ quái không ai sánh nổi. Có nói là do ông ta tạo ra thứ gì đó rồi không có chỗ dùng nên mới phái tôi đến đây thì tôi cũng không ngạc nhiên.”
“---…Thế ư.”
Nghe được những lời nặng nề chưa từng thấy này, ngay cả Typhon cũng phải im lặng.
Cứ tiếp tục chủ đề này cũng không chữa khỏi vết thương lòng kẻ này.
Điều Typhon làm được lúc này chỉ có không để ai quấy rầy trong lúc kẻ này chiến đấu với Hercules.
“Phải rồi, gã kia đâu?”
“Đang tuần tra phía bên ngoài cùng với Tinh Linh đó. Dẫu sao trong năm ngày qua cũng chiến đấu nhiều.”
“Hừm… Tức là gã đó có thể ra tay? Gã vốn thuộc phe kia cơ mà?”
“Khó mà nói lắm. Nhưng ít ra trong mắt tôi thì cậu ta không có nương tay.”
“Chính xác. Luilui không phải là loại trẻ con đấy.”
Giọng nói của một cô bé xen vào cuộc trò chuyện của hai người.
Nhảy vào từ cửa sổ vỡ của căn phòng ngai vàng, một cô bé xuất hiện, ưỡn ngực, hai tay chống nạnh.
“Cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi sao, đứa con út mê ngủ. Để Al-chan phải đợi năm ngày liền là tội đáng chết đấy. Giờ mà không biết lễ nghĩa như Gaia thì chuẩn bị nghe chửi đi.”
“Đây là… Tinh Linh vĩ đại Algol sao. Thật sự là thất lễ quá. Để người quen cũ của mẹ chờ lâu vậy thật đáng hổ thẹn cho Tinh thú. Thành thật xin thứ lỗi.”
“Ưm, ta tha cho ngươi đó. Al-chan là mĩ nhân hào phóng, thế nên ta sẽ đặc cách tha thứ cho ngươi.”
Cô bé tỏ vẻ đắc ý mà lắc qua lắc lại mái tóc dài màu ngọc bích có lẫn màu xám.
Nếu đó không phải là ảo giác, mái tóc dài của cô phát ra nhiều loại tia sáng khác nhau, trông rực rỡ và đẹp đẽ vô cùng. Bất cứ ai mà gặp lần đầu sẽ bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của cô.
Vẻ tự mãn trong đôi mắt lơ đơ trông thật giống với tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp và sự đáng yêu trẻ cung dung hợp thành một vẻ quyến rũ đặc biệt.
Typhon cất tiếng cười, nhìn biểu lộ của cô mà nói.
“Ha ha… Ai mà ngờ được một Tinh Linh tàn ác bị loài người sợ hãi lại có ngày đi hầu hạ loài người chứ. Quả nhiên không ai ngờ được chuyện tương lai.”
“Đó là lời của ta mới đúng. Ba quái vật đại diện cho Hy Lạp—
Ma vương [Typhon]
Tinh Linh [Algol]
Quái vật bò [Minotaur]
---Thế mà lại tập hợp ở [Yggdrasil] của Bắc Âu thế này, đùa gì đây chứ. Mấy tên ngốc trên đỉnh Olympus chắc cũng sẽ bị doạ không ngậm mõm lại được.”
Hài lắm đó chứ. Algol bụm lấy mồm mà cười.
Vidar cảm thấy có phần kinh ngạc, nhìn về phía Typhon.
“…? Chuyện gì vậy Typhon. Sao tôi chưa từng nghe được chuyện Minotaur cũng ở trong [Yggdrasil].”
Vidar vốn là một chiến binh xuất thân thuần tuý từ Bắc Âu--- ít nhất là bản thân Vidar đã được nghe kể như vậy từ Odin.
Tuy còn trẻ nhưng bản thân đã có trí tuệ thâm sâu và sức mạnh lớn lao, nhưng ngược lại, nhược điểm đó là chưa hiểu sự đời.
Cũng vì thế mà không nhận ra mối liên hệ giữa Ma vương typhon và quái vật bò Minotaur. Nhưng là người trong cuộc, Typhon lại khó xử tránh mặt đi, không nói gì.
Algol nhận ra bầu không khí trở nên khó xử, tiến tới trước mặt Vidar mà đùa giỡn.
“Ừm? Đang phô ra cái sự thiếu hiểu biết lẫn phế vật của mình đó ư? Định khiêu chiến idol của mọi người, Algol, chắc?”
“Không, không phải. Tôi không có ý đó…”
“…Hể? Mà cơ thể này là sao chứ? Là nam? Là nữ? Hay là cả hai? Có một lần ăn được cả hai món ngon không đây?”
Thích chửi nhau thì đến đây. Algol thủ thế.
Vidar khó xử, tránh mặt đi.
Typhon không nhịn nổi nên khiển trách Algol.
“Tinh Linh Algol. Đừng có bắt nạt cậu ta quá đáng. Cậu ta trông thế chứ còn trẻ con lắm. Không có thích hợp với mấy trò đùa của ngài đâu.”
“Hả? Trẻ hơn so với vẻ bề ngoài là sao, không những là thứ phế thải mà còn là người trẻ tuổi nhất đấy à?”
“Không, ý ta không phải là như vậy,”
“Lại thêm cái vẻ khiêm tốn với cả phụ bạc này nữa. Không thể chấp nhận được. Kể cả Al-chan có hào phóng cũng không chấp nhận nhiều nhược điểm như thế. Ba đứa trẻ rắc rối của Khu vườn nhỏ có Gift nghiêm túc trong phá hoại. Để ta giúp xóa bớt nhược điểm đi, nếu đồng ý trao đổi thì ta có thể nói vài câu khen ngợi đấy?”
Come on baby. Algol thủ thế mà nói.
Bị nguyên một tràng câu chửi ập vào, một loạt các dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu của Vidar.
Nói một cách đơn giản là, [Nhóc có mùi bất hạnh, kể đi chị lắng nghe]. Nhưng Vidar không thể nghe được ẩn ý này, mặt lộ ra vẻ hoang mang.
Typhon không thể chứng kiến thêm nữa, cố nhịn cười, cắt ngang giữa chừng.
“Thưa Tinh Linh vĩ đại. Nói chuyện đùa giỡn như vậy không có gì không hay, nhưng có một ít người lại cảm thấy khó khăn khi nói chuyện như vậy. Thế nên trước khi nói chuyện có lẽ nên làm quen nhau đã chứ?”
“Ồ… Được thôi. Con út mà cũng có thể nói ra được lời hay ý đẹp thế cơ à. Vậy thì đợi sau này bắt nạt tiếp vậy.”
Al-chan thật là đẹp quá đi. Algol tự mãn lung lay mái tóc dài.
Typhon nhìn bộ dạng của cô mà cảm thấy hoài niệm.
Vidar thì lại trông có vẻ hơi ngạc nhiên.
Mặc dù chỉ mới quen biết Typhon chưa được bao lâu, nhưng đây đúng là lần đầu tiên thấy được hắn cười như vậy.
Ánh mắt thù ghét nguyền chết mọi thứ trên thế đời của hắn, vốn tạo ấn tượng sâu sắc với người khác, giờ đây lại tỏ thái độ xã giao.
“Vậy con út, ngươi tính sẽ làm gì tiếp?”
“Mặc dù ta muốn thân thể nghỉ ngơi thêm chút nữa, nhưng bọn chúng đã được hưởng năm ngày thoải mái. Có thể quân trang đã chuẩn bị xong cũng nên.”
“Ừm. Nhưng cứ để đám người tham dự khai chiến cũng được mà? Dù sao đối với chúng ta thì chiến tranh chủ quyền cũng chỉ là một cơ hội.”
“Không được. Đại lục Atlantic nếu tấn công từ bên ngoài thì một bức tường sắt, nhưng gặp phải lũ sâu bọ đang nhúc nhích ở bên trong thì không mạnh đến thế. Sau khi khai chiến với Khu vườn nhỏ, cần tập trung phòng thủ trước lúc tập hợp với các Loài sát nhân khác.”
Giờ mà nôn nóng dùng hết binh lực cũng chỉ có thất bại.
Một khi vén màn chiến tranh ở Khu vườn nhỏ, không chỉ người tham dự mà người tài trợ lại càng gặp nhiều rắc rối hơn. Những nhà tài trợ mạnh mẽ như [Queen Halloween] nhất định sẽ không để yên.
Algol đồng ý, xua tay xua chân.
“Vậy là không được phép giết người tham dự à… Nếu như có Chủ Quyền Ngôi Sao của Al-chan thì đã chỉ bằng một tia hoá đá là đủ tiêu diệt hết chúng. Tiếc quá đi.”
“Cùng lắm thân phận của ngài cũng chỉ là nô lệ của tên kia. Vậy nên không cần ngài phải nhọc lòng tự mình ra tay. Chắc tránh không thể tránh khỏi xung đột trực tiếp rồi, hãy cứ để đám người tham chơi đùa một chút trước khi đại lục Atlantic của ta thức tỉnh… Khụ…!!?”
Khụ khụ. Typhon ho một cách dữ dội.
Nét mặt của cả hai trở nên biến sắc khi nhìn thấy hắn ho ra máu.
“Ông, ông ổn chứ!?”
“Đừng có cố quá rồi lại thành quá cố, con út. Nếu như ngươi có bề gì thì nhà tài trợ của ngươi sẽ buồn lắm đấy,”
“…Không thành vấn đề. Nếu chỉ ở mức độ này mà đã cản trở ta thì ngay từ đầu ta đã không khơi mào cuộc chiến này rồi. Ta sẽ không dừng lại cho tới khi đạt được mục tiêu của mình.”
Typhon lau đi máu dính trên khóe miệng mình.
Tim của hắn đang đập rất nhanh, máu chảy trong người như nước lũ.
(Cây kiếm sao cực tương chết tiệt…! Nhất định ta sẽ xử cái con nhỏ đó…!)
Cơ thể này mà chết đồng nghĩa với việc hoá thân (Avatar) của hắn cũng sẽ chết theo. Nếu như hoá thân của hắn ta chết bởi tách rời linh cách, còn gì có thể khiến hắn hối hận thêm nữa đây?
(Không thể thua… Ta nhất quyết không thể thua. Vì cả cứu lấy hóa thân đang thương của ta, ta sẽ không bao giờ dừng lại.)
Typhon tức tối nhe răng, toàn thân hắn run lẩy bẩy. Cơn tức giận hiện chính là động cơ thúc đẩy hắn hành động. Giống như tại [Chiến tranh ngôi sao (Gigantomakhia)] trong quá khứ.
Vì một người quan trọng mà dấy lên ngọn lửa căm phẫn trong tâm hồn của mình.
Cho dù có phải gặp kẻ thù mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, điều này đều ban cho hắn sức mạnh kiên cường bất khuất.
“…Ta, không sao. Ta sẽ dùng hình dạng thật của đại lục Atlantic chào đón đám người đó.”
Đâm khối tinh thể vào ngai vàng. Sau đó cả căn cứ bắt đầu rung chuyển, động đất trên đại lục cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tộc khổng lồ phía bên ngoài cũng cùng nhau hò hét để thể hiện niềm vui sướng.
Toạ lạc ở dưới đáy của di tích đô thị tại phần trọng tâm của đại lục, một số sinh vật sống khác ngoài tộc khổng lồ đến nay vẫn chưa xuất hiện trước mặt mọi người, giờ đây đã vươn cao chiếc cổ dài hình lưỡi liềm của mình lên.
Nhưng đồng thời, cơn đau phát sinh từ trong lồng ngực của Typhon lại càng trở nên dữ dội hơn, và máu tươi bắn ra từ miệng của hắn càng nhiều hơn nữa.
Ánh mắt của Algol trở nên sắc bén.
“Đủ rồi đấy. Hãy nghĩ lại về mục đích của nhà ngươi đi. Sự hồi sinh của đại lục Atlantic vốn chỉ là nắm giữ công cụ hữu dụng cho chiến tranh mà thôi. Hay chẳng lẽ ngươi đã quên mất mục đích phát động cuộc chiến rồi.”
“…”
“Mục tiêu cuối cùng là bắt đám thần ở Khu vườn nhỏ thực hiện mục đích thật sự của Gaia đúng chứ? Ngoài ra còn là cứu hóa thân mà người đang dùng chung cơ thể. Ta nói có gì sai không?”
Algol thay đổi thái độ lúc trước, nhìn về phía Typhon với vẻ mặt nghiêm túc.
Tuy bị khiển trách nhưng lại không cảm thấy tức giận gì, mà thay vào đó là im lặng lắng nghe. Chứng tỏ rằng sự kính trọng khi trước của hắn ta không phải là giả tạo.
“Hãy nghỉ ngơi chút đi. Trận chiến sẽ bắt đầu nửa ngày nữa. Đây là quyết định của Al-chan nên không ai được phép có ý kiến ý cò gì ở đây hết. Tên nào mà hó hé phản đối thì ta cho ăn đấm đấy.”
“…Ha ha. Đúng là hống hách thật.”
Typhon tựa người lên ngai vàng.
Khối tinh thể lớn phía sau ngai vàng là một phần trái tim của hắn trong quá khứ. Hắn không nghĩ đến một ngày sẽ phải mượn thân xác của con người mà nhìn được khối tinh thể này.
“…Vidar, khi trước trên cơ thể ta đã sinh ra rất nhiều nền văn minh.”
“Vâng. Tôi đã được nghe qua chuyện đó.”
“Bởi vì ta nhường lại vị trí của loài linh trưởng cho loài người, ta và những người thờ phụng ta như Thần đã thoát khỏi điểm hội tụ của Khu vườn nhỏ… Nhưng chúng ta vẫn cảm thấy tự hào vì xây dựng được một nền văn minh hạnh phúc đến như vậy. Bởi vì thế giới quan sát được từ Khu vườn nhỏ không phải toàn bộ các thế giới.”
Là điểm quan sát vũ trụ thứ ba, Khu vườn nhỏ có khả năng quan sát được mọi thế giới cùng lúc.
Thế nên không cần thiết phải tạo một điểm hội tụ như vậy làm gì.
Nhưng lí do để tạo ra điểm hội tụ là bởi vì trên mọi dòng thời gian, loài người chỉ có cái kết đi vào con đường của diệt vong, thế nên loài người cần phải trưởng thành trước khi giới hạn thời gian đến.
Cho dù là một thế giới thoát khỏi điểm hội tụ có lịch sử bất đồng, cuối cùng nó vẫn sẽ bị huỷ diệt bởi sự sụp đổ của động mạch chủ hành tinh--- Thảm họa núi lửa phun trào (Ultra Volcano).
“Đáp lại tiếng gọi của mẹ… là do ta nông nổi. Chính vì sự nông nổi đó mà các đồng đội ta phải chết.”
“…”
“Vidar. Người được ban cho vương miện [thế hệ tiếp theo của loài người]. Ngươi không cần thiết tham gia vào cuộc chiến này làm gì. Trách nhiệm của ngươi là hồi sinh mẹ ta từ trạng thái ngôi sao chết hiện tại, thế nên đáng ra phải giữ gìn lấy cơ thể ngươi.--- Nếu như ngươi muốn rút lui thì chỉ còn lúc này thôi đấy?”
Nghe được những lời chân tình này, Vidar cảm thấy hoàn toàn sốc nặng.
Đồng thời cũng hiểu rõ.
Mặc dù hắn vô cùng phẫn nộ với loài người và Thần, nhưng hắn không phải một tên quái vật máu lạnh. Đúng hơn phải nói rằng chính vì thứ cảm xúc cuồng nhiệt này nên mới bị gọi là quái vật.
“Ha ha… Ông không cần phải lo lắng gì đâu. Vì mệnh lệnh của phụ thân tôi nên tôi mới đứng ở nơi này. Nếu như trở về với hai bàn tay trắng không lập được chiến công nào thì tôi đáng là đồ vứt đi lắm. Thế nên cho dù ông không muốn đi nữa thì tôi vẫn sẽ theo tới cùng.”
“…Vậy sao. Thế thì ta sẽ không nói thêm lời nào nữa. Ta đi nghỉ hồi sức đây.”
Typhon nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Hắn thề rằng, lần tới khi thức tỉnh--- đó sẽ là trận quyết chiến cuối cùng của đại lục Atlantic.