*
---"Underwood", khu chợ đêm.
Thành phố bên dưới đại thụ được tạo ra bằng cách đào rỗng lòng đất. Nguồn sinh khí mà lễ hội thu hoạch mang đến khiến cho hiện tại dù đã là đêm muộn nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Giữa thị trường người đến người đi tấp nập ấy, có thể nhìn thấy một khe hở mất tự nhiên bị che lại bằng một cái bảng cấm vào.
Thiếu nữ hồ ly mặc tạp dề--- Lily, dùng sức nắm chặt hai tay.
"Quả nhiên chiếc trâm cài kia vẫn là đáng yêu nhất..."
Phật phật phe phẩy hai đuôi nhìn về hướng khe hở.
Lễ hội thu hoạch ngoại trừ các
<Community> nông nghiệp và các <Community> lấy săn bắn làm chủ yếu cũng có các <Community> du mục hay ca hát các loại tới tham gia. Những tác phẩm độc nhất mà bọn họ chế tác cũng không tệ nhưng nếu muốn làm quà tặng Kuro Usagi thì có cảm giác vẫn còn thiếu gì đó.
Nhưng tại thời điểm này, trong khe hở sâu trong lòng đất--- lại phát hiện một cửa hàng lẽ ra không tồn tại.
Nội thất trang hoàng xa hoa và những thương phẩm khiến người ta cảm thấy hoa mắt. Giữa cửa hàng không thể mua được vật phẩm ấy, Lily phát hiện một chiếc trâm điêu khắc gỗ mộc mạc được đặt bên trong.
Không thể nói là tinh xảo, nhưng tạo hình xinh đẹp tràn ngập sự đáng yêu thanh tú của chiếc trâm ấy vừa nhìn đã cảm thấy sẽ là món đồ mà Kuro Usagi thích.
"Chỉ cây trâm đó thôi cũng được, không biết có cách nào để mua không đây..."
Phiền não ôm lấy hai tay giữa ngực.
Lý do muốn dấy lên dũng khí để đi vào là vì cửa hàng kia thật sự quá đáng sợ. Tuy là không cảm thấy được sự thù địch, nhưng đống cơ bắp tràn đầy cảm giác đàn hồi đó lại khiến người ta cảm thấy chán ghét trên mặt sinh lý.
Tuy rằng mong muốn làm Kuro Usagi vui lên của Lily mạnh hơn bất kỳ ai, nhưng ít nhất cũng phải có người ở phía sau đẩy một cái.
"Có con ngựa đang chạy trốn kìa a a a a a a!!!"
"Có con trâu đang chạy trốn kìa a a a a a a!!!"
Hả? Vừa quay đầu nhìn lại.
Trong nháy mắt, Lily bị ngựa điên và trâu điên tông bay vào khe hở.
Aa---! Vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết vừa lăn vào trong đường hầm. Bị sức mạnh gấp đôi khi trước tông phải, hiển nhiên là Lily cũng lăn xa gấp đôi, cái ót trực tiếp đụng vào tấm ván cửa nơi sâu nhất.
Hoa mắt váng đầu, khó khăn lắm mới đứng lên được, Lily nhìn thẳng vào cánh cửa sơn đen dát vàng xa hoa, lòng hạ quyết tâm.
"...Lại đi vào một lần nữa. Xin hãy chờ em, Kuro Usagi-sama."
Dựng thẳng tai cáo, vặn lấy tay nắm cửa.
Lily một thân một mình, mở ra cánh cửa của cửa hàng khả nghi.
*
---[Underwood], Phòng bếp số 14.
Có lẽ không cần phải đề cập đến vấn đề này nữa.
Sakamaki Izayoi có một mặt ngoan cố không thừa nhận thất bại.
Dù rằng cậu có rất nhiều tài năng bẩm sinh, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta bất khả chiến bại trong mọi cuộc chiến. Đặc biệt là quá chủ quan vào tay nghề nấu ăn mà thất bại không ít lần. Cậu cũng không bận tâm vì đây không phải là chuyên môn của cậu.
Tuy nhiên, bữa tối hôm trước có chút khác biệt.
Kasukabe You và Sakamaki Izayoi, hai người đứng trên cùng một mặt trận với tư cách là lực lượng chủ đạo của Community. Và trong cuộc thi đó, với một người cùng một vị trí và phong cách nấu nướng, các món ăn đã được đưa lên bàn ăn để đánh giá mức độ ngon hơn kém nhau. Vì Izayoi cũng đồng tình rằng những món ăn đó “ngon hơn của tôi”, nên cậu sẽ cố gắng hơn ở lần tới. Nếu không sẽ thật tồi tệ.
“Được rồi. Với thứ này, nó sẽ ổn thôi.”
Cậu hài lòng vừa đứng vừa nhào nặn bột.
Cũng giống như món trước đó, là bánh mặn bí đỏ. Nhưng nguyên liệu làm bánh hoàn toàn khác. Rõ ràng, Các nguyên liệu được giao đến Lễ Hội Thu Hoạch đều có chất lượng tuyệt với mà ngày thường không thể nào tìm thấy được.
Sử dụng thịt hun khói được làm từ lợn sừng, pho mát lấy từ sữa bò trắng, và trứng anh đào hòa trộn với dầu thực vật đặc biệt được chiết xuất bởi [Will O’ Wisp] và nhiều thứ khác.
Trên thực tế, mức độ tập trung mãnh liệt của Izayoi khiến người khác có thể cảm thấy khí thế sau lưng cậu. Nói không chừng còn nghiêm túc hơn cả khi tham gia Gift Game bình thường.
Một trong những phụ bếp—Shirayuki ngạc nhiên.
“Hmph. Chủ nhân của tôi ơi, một bữa tối thôi mà, có cần phải làm tới vậy không chứ.”
“Well, chính cô nói vậy... Nhưng nghĩ lại xem, tôi đã yêu cầu cô thái thịt hun khói thành lát mỏng đúng không? Làm thế nào nó lại thành viên thế này? Điều này dường như không phải là vấn đề hậu đậu nữa.”
“Đây, đây là lỗi của tên nhóc đã bắt người giữ Thần cách sử dụng dao bếp!”
Shirayuki nhe răng khi mặt cô đỏ bừng.
Cuối cùng, Izayoi kết luận được rằng cô không giúp được gì và chỉ nhún vai.
Sau đó cậu đặt bột bánh muối vào lò đất sét cũ kỹ để nướng.
“Giờ thử nghiệm một cái đã. Sẽ mất chút thời gian. Giờ thì, Shirayuki, đi cùng tôi một chút chứ?”
“Đi đâu cơ?”
“Về Gift Game Giải Đố mà tôi đã đề cập trước đây. Tôi đã suy nghĩ khá nhiều về nó, nhưng có vẻ đây là một Game bẫy rập thu hút và cần phải triệt hạ nó trước khi có người vô tình tham gia.”
—Mhm? Shirayuki hơi nghiêng đầu.
“Thật sự là một ý kiến hiếm hoi từ người luôn tự tin. Không phải để giải trí mà là để phá hủy sao?”
“Aahh. Đó là kết luận được đưa ra giữa Garol oji-san và tôi sau nhiều lần bàn luận.”
Izayoi cởi tạp dề và chuẩn bị lên đường.
Shirayuki tiếp tục cau mày tỏ ra phản đối. Đối với cô, người đã tổ chức nhiều Game với tư cách là một người sở hữu Thần cách, thì đây là một chủ đề tồi tệ để bàn tới.
—Gift Games có thể được chia thành hai loại.
Hoặc mục đích thương mại hoặc thử thách mà tu la thần phật dành cho Nhân Loại.
Đặc biệt là loại sau, hầu hết những Game loại này đều rất khó khăn và gian nan. Thế nhưng ngoài độ khó ra, còn bao hàm cả lòng tin và tình yêu của thần phật đối với con người. Tuy rằng bọn họ đã tạo ra những thử thách khó khăn, nhưng đó cũng là game tổ chức để ban gift vô điều kiện của bản thân cho người tham gia. Chính vì thế, nhất định có sự tồn tại của lòng nhân từ đối với người chơi trong đó.
Vậy nên câu nói kiểu “Nên bị phá hủy vì nó quá nguy hiểm” sẽ hơi khó chịu.
“… Một chủ đề khó chịu. Không có phương pháp nào để hạn chế người tham gia thay vì phá hủy nó sao?”
“Tôi hiểu những gì cô đang nói… nhưng game đó không làm thế được. Game đó không có phương pháp thông qua nào cả.”
---Sao? Shirayuki nói lên suy nghĩ của mình.
Trong lúc mặc áo vào, Izayoi bổ sung thêm một câu cuối cùng.
“Đây cũng là lần đầu tôi được nghe từ ông chú Garol…… Shirayuki, cô đã từng nghe nói về [Game Nghịch Lý] chưa?”
*
--- "Underwood", phòng làm việc của chủ tịch liên minh.
Chủ liên minh "Dragon Greif", nhìn vào núi tư liệu tích lũy bên trong văn phòng làm việc của mình, thoát lực hạ vai xuống.
"... Đây là tư liệu phải xử lý cho việc chống lại ma vương sao."
Tư liệu công vụ chồng chất trên bàn không phải là về việc đưa liên minh vào hoạt động, mà là tư liệu cần phải giải quyết của một"Class Dominator".
Cũng chính là việc thiết lập "quân đội đối đầu với ma vương".
Làm "Class Dominator", cũng cũng không phải là toàn bộ chiến tranh đều cần thủ lĩnh tự thân xuất trận. Lại càng không cần phải nói tới việc đương đầu với ma vương thì phải cần các chuyên gia ưu tú trên mọi lĩnh vực.
Nếu chia nhỏ ra thì nói mãi cũng không dứt, nhưng phải thiết lập tối thiểu ba loại hình chính.
Quân đội vũ lực và quân đội tri thức--- còn phải có quân sư dẫn dắt game đi đến thắng lợi.
Nếu đã vâng mệnh làm <Class Dominator>, thì không cần phải lo về mặt vũ lực. Đương nhiên nếu có thể chuẩn bị, thì nhiều đến cỡ nào cũng không quá đáng, nhưng ít nhất cũng phải bảo đảm yêu cầu sức mạnh thấp nhất.
Nhưng là những người tinh thông tri thức của cả khu vườn nhỏ và ngoại giới cũng chỉ có thể được đào tạo từ đầu. Cho dù để Sala đảm nhiệm chức vụ quân sư chủ trì game thì liên minh cũng quá thiếu những nhân tài có thể cung cấp tri thức phá giải game.
"Vậy nên chỉ có thể để mình đảm đương, cố gắng nhiệt tình làm thử xem sao..."
Sala gãi gãi mái tóc đỏ, thở dài lần nữa.
Trong "Salamandra", <Dominator> quá khứ nơi cô thuộc về, có quân đội chuyên môn cho nên có thể thư thả, nhưng liên minh "Dragon Greif" thì không có loại cơ sở này. Người duy nhất có thể dựa vào, đại trưởng lão Garol, cũng do "Lục Tương" quyết định thoát ly mà không còn cách nào ỷ lại.
...Nói chừng, có thể là vì xem thấu điểm ấy mới lựa chọn thoát ly.
Trong lúc Sala ôm đầu nghĩ đông nghĩ tây, thì bỗng nghe được cửa phòng chủ tịch liên minh truyền đến tiếng đập cửa.
"Sala. Tôi có thể vào không?"
"Asuka? Có thể, chuyện gì vậy?"
Sau khi được Sala cho phép, hai người Kudou Asuka và Kasukabe You bước vào văn phòng chủ tịch.
You lễ phép chào rồi nhìn về phía Sala.
"...Đang bận à?"
"Không phải, vừa đúng lúc ôm đầu nghỉ xả hơi. --- Thế, có chuyện gì?"
Sala vừa hỏi, khóe miệng Asuka liền lộ ra một nụ cười gan góc.
"Có quan hệ với Gift Game bí ẩn mà hôm qua chúng ta chạy đi xem. Hy vọng nhận được sự cho phép tham gia."
Hai người ném tới ánh mắt tràn đầy tự tin.
Sala cảm thấy ngoài ý muốn từ tận đáy lòng, giật mình đến ngẩn người.
"Lẽ nào các người, đã giải được game rồi sao!?"
"Ừm, A... Tuy rằng người giải là Kasukabe-san."
"Ừ. Trong thời đại của mình, phạm trù đó là một trong những khoa bắt buộc phải học."
You nhẹ nhàng dùng sức nắm hai tay lại.
Trong cô có một mặt thông thái mà nhìn từ ngoài khó có thể thấy được. Thời điểm giải game của Rồng Khổng Lồ, You cũng đã từng áp dụng tri thức của mình vào hành động, đây đã có thể xem là trình độ qua cửa rồi.
Sala ngồi vắt chéo chân trên ghế, cảm thấy hứng thú vô cùng mà hỏi lại lần nữa.
"Xem ra là một đề tài rất thú vị. Rất mong được nghe Kasukabe-san giải thích."
Ừm. Sau khi gật đầu liền lấy tờ bản sao 〝 Geass Rolls 〞 ra.
Văn bản viết.
<< ─ Ta là người siêng năng nhất thế giới---
Ta đầu tiên là người siêng năng thế giới!
Không cần bất kỳ ai giúp đỡ cũng có thể làm việc, làm việc, liên tục làm việc!
Bởi vì vô cùng cố gắng làm việc không ngừng, người cha đầu tiên cũng vô cùng cao hứng!
Thế nhưng là có một ngày, bị phát hiện đó chỉ là lời nói dối.
Ta và người cha đầu tiên, dối trá bị vạch trần mà hỏng mất.
Ta thứ hai là người siêng năng nhất thế giới!
Bởi vì được bạn bè trợ giúp mà có thể làm việc, làm việc, càng không ngừng làm việc!
Bởi vì rất cố gắng làm việc liên tục, người cha thứ hai cũng vô cùng cao hứng!
Tuy nhiên có một ngày, bị phát hiện đó là đồ dỏm.
Song ta và người cha thứ hai, được bạn bè giúp đỡ nên có thể tiếp tục làm việc.
Ta thứ ba là người siêng năng thật sự!
Mặc dù chưa sinh ra, nhưng sẽ vĩnh viễn làm việc không ngừng!
Nhanh chóng sinh ra đi! Nhanh chóng sinh ra đi! Tất cả mọi người không ngừng nói thế!
Nhưng có một ngày, ta bị phát hiện không thể được sinh ra.
Nên người cha thứ ba đã từ bỏ ta thứ ba!
Nhưng đó là điều không thể tha thứ! Rất nhiều người cha đang chờ đợi ta!
Tiền tài! Thanh danh! Mộng tưởng loài người! Chỉ cần ta sinh ra thì hết thảy chúng đều có thể thực hiện!
Cho nên làm ơn......... Đừng từ bỏ ta.........! Cho dù biết được sự thật đi nữa.........!>>
Thứ đầu tiên You vạch ra chính là "Ta" được viết trên đó.
"Một trong những suy đoán. "Ta" được viết trên đây không phải chỉ riêng nhân vật nào cả, giả thiết đó là chỉ tạo vật X."
"Ồ...?"
"Suy đoán thứ hai."Người cha" là người đã dùng kinh nghiệm bản thân để sáng tạo ra X, người chế tác A, B, C"
" "Ta" là một, là số ít, mà tương đối "người cha" được ghi lại bằng số nhiều. Dựa vào đó, mâu thuẫn giữa "Ta" và "người cha" được viết trên văn bản liền được tháo gỡ."
Nghe được câu bổ sung của Asuka, Sala bội phục gật đầu.
"Thì ra là thế... Lý do "người cha" là số nhiều, chính là để ám chỉ người chế tạo ra "Ta" phải không."
---Hiểu đến nước này, quả thật câu đố gần như đã được giải đáp.
Gift Game này có thể được chia làm ba chương.
Phân biệt miêu tả quá trình chế tạo.
Chương thứ nhất ghi lại thất bại của người chế tác A.
Chương thứ hai ghi lại kết quả thành công của người chế tác B.
Chương thứ ba là tương lai của người chế tác C và tạo vật X.
Kết luận được Game Master chính là --- vật nhân tạo được tạo ra sau ba lần nghiên cứu chế tác, hoặc chính là bản thân của kết quả đó được linh cách [mô phỏng] nhân hóa.
E rằng đó chính là loại tồn tại gần với khái niệm thần linh hoặc ác ma.
" "Vật thể" nghiên cứu đã trải qua sự nghiên cứu suốt ba thời đại. Đại khái đúng là tạo vật X."
Sau đó chỉ còn là vấn đề tri thức. Khát vọng và công thức của tạo vật X được che giấu đằng sau văn bản. Như vậy chỉ cần thu thập tư liệu và chuẩn bị đáp án tương ứng nữa là xong.
Tình huống đa số của những game mang loại hình này, là tìm ra thân phận của Game Master.
Chỉ cần tìm được thân phận của "Ta" là sẽ hoàn thành.
Trong lúc cảm thấy bội phục, Sala ném cho You một ánh mắt tràn ngập hứng thú và nhiệt tình.
"Rất giỏi. Không chỉ là cô gái sở hữu riêng vũ lực mạnh khó có thể tưởng tượng, ngay cả trí lực cũng cao như vậy. Thực sự khiến tôi ngưỡng mộ... Kasukabe-san. Cô có cảm thấy bất mãn với đãi ngộ ở <Community> hiện tại không?"
"Hả?"
"A?"
Hai người đồng thời lên tiếng trong khi vẫn chưa hiểu gì.
Sala kiên định nắm chặt hai vai You,
"Như đã nói, bất mãn với đồng đội này, không có tiền này, hy vọng phương diện cơm áo được đề cao vân vân này,"
"Không, không có... Thức ăn Lily làm cũng rất ngon, "
"Phải phải, yêu cầu chủ yếu của Kasukabe-san đối với <Community> là vấn đề ẩm thực sao. Về điểm ấy thì không vấn đề gì. --- Tiện thể nhắc luôn, chỉ cần trở thành chiến hữu của liên minh "Dragon Greif" chúng tôi thì mỗi đêm đều có thể ăn uống tùy thích mới thôi."
"Chờ đã, không, không được đâu Sala! Không cho phép cô tiếp tục dụ dỗ bắt trộm!"
Tới lúc này, Asuka cũng đã nhận ra được mục đích của Sala mà lập tức chen vào nói.
Tuy cảm thấy không biết làm sao với cái hành động dụ dỗ tới quá đột nhiên này, nhưng You vẫn cười khổ trả lời.
"Ah... Cảm ơn đã chiêu đãi, Sala."
"Kasukabe-san!?"
"Tốt, giao cho tôi đi!!"
"Không, không! Tuyệt đối không! !"No Name" cấm bắt trộm!!!"
Asuka ôm lấy đầu You, nhanh chân lui về phía sau. Tỏ ra lo lắng hiếm gặp.
Ánh mắt Sala bốc lên ngôi sao lóng lánh như một thợ săn. Bên này cũng là nghiêm túc hiếm thấy.
Vui vẻ nhìn hai người, You ép xúc động muốn cười trong lòng xuống, nhìn về phía Sala.
"Xin lỗi, Sala. Hình như "No Name" cấm bắt trộm."
"Mồ... Như vậy thì không còn cách nào rồi. Rõ ràng có thức ăn ngon mà chỉ chiến hữu của liên minh tài mới được ăn."
"--- Ừng ực."
"Dao động nội tâm cũng cấm! Kasukabe-san là của chúng tôi một trăm phần trăm---!!!"
Trên ý nghĩa nào đó, cảm giác được sự uy hiếp còn lớn hơn cả ma vương, Asuka ôm You rời khỏi văn phòng chủ tịch liên minh. Cứ như vậy vừa hô to vừa đi xuống dưới đại thụ.
Đã khá nghiêm túc tiến hành bắt trộm, Sala có chút đáng tiếc mà nhìn theo hai người.
---Thế nhưng khi nhớ tới việc hai người muốn làm thì lập tức tái cả mặt mày.
"Không xong...! Này, có ai không!?"
"Vâng, vâng! Xin hỏi có việc gì ạ!"
"Lập tức đi tới lối vào Gift Game tôi đã từng đề cập tới, phát thông báo rằng bất kể là ai cũng không được đi qua! Nghe chưa, bất kỳ kẻ nào cũng không được đi qua!!"
Nghe theo Sara mệnh lệnh, cấp dưới vội vàng hấp tấp đi xuống đại thụ.
Xác nhận xong, Sala mệt mỏi ngồi phệch xuống ghế, lấy tay ôm đầu.
"Cách thức của cái "Geass Rolls" đặc biệt đó... E rằng cái kia là---"
---Lợi dụng "Host Master" để tổ chức thử thách. Hơn nữa có thể sử dụng văn bản có nội dung cách thức đặc biệt để lừa dối, xem chừng phía sau phải có một master sở hữu linh cách rất cao.
Vậy nên Sala suy đoán, cái game kia là bẩy rập do ma vương chế tạo.
Bất kể Asuka và You có năng lực ưu tú cỡ nào, đã là chuyện thì luôn tồn tại việc khó ngờ. Dù có hiểu được thân phận kẻ địch, cũng phải chuẩn bị thật tốt mới có thể đi đối mặt.
"Mà... Cũng cử người tới đó rồi, chắc không có ai mạnh mẽ xông vào đâu."
Lắc đầu để xua đi lo lắng.
Sala một lần nữa sửa sang lại tâm tình, dấy lên tinh thần, bắt đầu chiến đấu với núi tư liệu công vụ chồng chất trên bàn.
*
--- "Underwood" khe hở trong lòng đại địa.
Trong lúc Lily từ từ mở cửa, ánh sáng hoa mắt rực rỡ ngay lập tức truyền tới hệt như lúc trước.
Vô số trang sức ưu nhã có kiểu dáng khó mà hình dung và những chiếc tủ pha lê lỗi thời đặt cạnh nhau, những chiếc nhẫn vàng khảm hồng ngọc cùng những bức màn tinh xảo xinh đẹp được bàn tay khéo léo của thợ thủ công dệt nên đang treo ở trên đầu.
Bức màn tỏa ra ánh sáng cao quý rực rỡ không thua gì các kim loại hiếm ấy chắc hẳn phải là tác phẩm của một thợ thủ công nổi tiếng nào đó.
Một loạt đồ cổ được chế tác khéo léo tinh xảo được đặt ngay trước tấm thảm lông hoa lệ.
Từ các loại vật phẩm thực dụng như móc áo và đồng hồ, đến các loại vật phẩm không rõ công dụng như mô hình guồng nước xoay tròn liên tục nhờ sức nước hoặc mấy con lật đật ngả nghiêng liên tục, toàn bộ không gian được lấp đầy bởi số vật phẩm đa dạng phong phú. Không gian rõ ràng phải rộng hơn từ ngoài nhìn vào.
"---A... ?"
Thanh âm của Lily vọng lại trong cửa hàng không một bóng người. Nhưng âm thanh đó không phải là tiếng thốt kinh ngạc do vật phẩm được trưng bày ở đây gây nên.
Cửa hàng trước mắt quả thật là xa hoa rực rỡ và sang trọng .
So với lần trước, hoàn toàn không bị tổn hại chút nào.
"---."
Đúng--- không có bất kỳ hư hỏng nào.
"Không... Không thể nào... !?"
Trong tiếng than nhẹ của Lily còn bao gồm cả cảm giác gần như sợ hãi. Nhưng đó là đương nhiên.
Tối hôm qua, lúc đám người Izayoi chạy trốn, rõ ràng đã khiến cho cửa hàng này vỡ nát rồi mới phải. Lượng lớn trang sức bị đánh nát, tủ quần áo bị phá hư, màn treo cũng bị xé bỏ.
Mặc dù như vậy, nội thất bên trong lúc này lại hoàn toàn không khác gì lần trước.
Như thể cảnh tượng được thiết lập trong một bức ảnh, Lily khiếp đảm hạ thấp đôi tai cáo của mình xuống.
(Đây là... Gift Game thật sự...!)
Cách sắp xếp trang hoàng bên trong cửa hàng đã không thể che phần cảm giác quái dị kia đi.
Nơi này là địa ngục hoàng kim. Là dạ dày quái vật lấy tiền tài và danh dự làm mồi nhử nuốt chửng con mồi.
Nhưng dù phải gánh chịu sự ác độc kia bằng nội tâm thơ ấu, Lily vẫn tự động viên tinh thần bước vào cửa hàng.
Quả nhiên, bên trong cửa hàng huy hoàng ấy không có hơi thở của con người. Chỗ sâu nhất vẫn giống hệt khi trước, vẫn là con búp bê có con ngươi lam sắc cầm〝 Geass Rolls 〞ngồi trên ghế chủ.
Ngay trên chiếc bàn đặt cạnh ghế chủ. Chính là vật phẩm mà Lily mong muốn.
"Tìm được rồi! ... Nhưng, quả nhiên là không thể mua được sao?"
Ừm~ một tiếng, bắt đầu đậy hai đuôi suy ngẫm.
Sau lưng bỗng phát ra tiếng nói.
"---Vị khách lạ kỳ. Không phải vàng bạc châu báu, mà lại muốn chiếc trâm cài bằng gỗ sao?"
A!? Kêu lên sợ hãi quay đầu lại. Ở nơi đó chỉ có con búp bê hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh khi nãy.
Đôi mắt ấy ánh lên ý chí của một con người, da thịt đỏ hồng như thể có mạch máu chảy xuôi bên dưới. Bước đi mềm mại mạch lạc, dáng vẻ khi đứng yên tựa như chính bản thân một người thục nữ.
Dù cảm thấy kinh ngạc trước con búp bê đột nhiên chuyển động, Lily vẫn nhút nhát đặt vấn đề.
"Xin hỏi... Cậu là master của game này sai?"
"Cô bé hiểu lầm rồi. Tôi là người chủ trì game, đồng thời cũng chủ của cửa hàng này. Tên tôi là Coppelia. Vì tiếp đón khách hàng nên mới ngồi ở nơi ấy đợi lệnh... Còn có, trong cửa hàng xin giữ yên lặng."
Với tay đưa ngón trỏ lên nhẹ tiếp xúc với cánh môi đỏ tươi khiến người ta trìu mến, cô khuyến cáo Lily giữ yên lặng.
Biết búp bê tên Coppelia không có địch ý, đôi tai bật! một tiếng dựng thẳng lên, Lily hơi hơi nghiêng đầu.
"... Búp bê-san?"
"Không sai. Chính là vậy đấy, nhóc hồ ly."
Coppelia gật đầu đáp lại, ánh mắt Lily phát ra tia sáng, bước áp sát qua.
"Oa a... ! Lần đầu tiên nhìn thấy một búp bê-san xinh đẹp như thế!"
Nảy! Đôi tai cáo dựng thẳng lên, Lily nắm chặt hai tay.
Đối mặt với đôi mắt chỉ có thể dùng hai chữ "hồn nhiên" để hình dung và lời khen thẳng thắng, tuy rằng biểu hiện của Coppelia không hề thay đổi, nhưng cũng đã chớp mắt mấy lần, cô nhắc tới váy cúi người.
"Đặc biệt cảm ơn lời ca ngợi của cô bé, nhóc hồ ly. Đôi tai cáo của cô bé cũng rất mê người."
"Thật, thật sao?"
"Đúng vậy. Chỉ cần nhìn đôi tai ngây thơ khờ khạo lại không bị cản trở, thì sẽ có suy nghĩ đưa tay lên đầu xoa tới xoa lui."
Được Coppelia nói như vậy, Lily xấu hổ mà cười hì hì. Tuy rằng không biết đó là mỉa mai hay là ca ngợi, nhưng xem ra tính cách hai người khá là hòa hợp.
Sau khi tự giới thiệu hoàn tất, Lily và Coppelia cùng nhau ngồi lên ghế, hỏi tới những chuyện có liên quan tới cửa hàng này.
"Xin, xin hỏi, Coppe-chan."
"Coppe-chan?"
"A? A, ừm. Coppe-chan là chủ của cửa hàng này sao?"
Coppelia cảm thấy kỳ quái trước cái xưng hô thân mật bất thình lình toát ra này mà hỏi ngược lại.
Lily không chú ý tới điểm ấy, tiếp tục chủ đề. Gương mặt poker của Coppelia buông lỏng trong nháy mắt, nhưng lập tức biến trở về điệu bộ của một con búp bê mà trả lời.
"Đúng vậy. Tôi được trao cho trách nhiệm trông coi những vấn đề liên quan tới việc mua bán trong cửa hàng nảy. Mặc dù chỉ cần có tiền bạc là có thể tiến hành trao đổi rồi."
"Thực sự!? Như vậy có thể bán chiếc trâm này cho mình không...!"
Nảy! Tai cáo dựng thẳng lên, mắt bắn ra ánh sáng rực rỡ, cầm chiếc trâm cài đưa ra.
Coppelia trầm lặng nhận lấy chiếc trâm vừa mới được đưa ra, hơi chút phức tạp nhìn xuống nó.
". . . Cái này, không phải là thương phẩm."
"A?"
"Nó chỉ là tác phẩm điêu khắc tôi tạo ra trong lúc buồn chán thôi. Do đó nó không hề giá trị gì đáng nói. Nếu muốn thì xin hãy vui lòng lấy đi, nhóc hồ ly."
Nhẹ nhàng đặt trở lại trong tay Lily..
Nhưng hai đuôi Lily động đậy càng kịch liệt hơn, ánh mắt cũng càng lóng lánh hơn nữa.
"Chiếc trâm này do Coppe-chan làm ư!?"
"Đúng vậy. Nhưng chỉ là một tác phẩm vụng về không có giá trị..."
"Không, không phải đâu mà! Nó là một chiếc trâm cài rất đáng yêu!"
Nảy! Tai cáo lại dựng thẳng lên, không tiếc ca ngợi.
Trong đôi mắt hồn nhiên ấy không có bất cứ ý đồ toan tính nào. Coppelia cảm nhận được sự cảm động ập đến ngay trước mặt, gò má trở nên ửng đỏ, dường như đang cảm thấy bối rối.
Trong lúc đang hài lòng nhìn chiếc trâm cài, Lily bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề muốn hỏi.
". . . Coppe-chan, vì sao cậu lại ở một mình trong cửa hàng này?"
Đưa mối nghi hoặc hiển nhiên nói ra miệng. Nhưng đây là chuyện lẽ ra không nên hỏi. Gương mặt hồng nhuận phơn phớt của Coppelia trở nên tái nhợt, ôm lấy thân người nhỏ bé, làm cho cơ thể nhân tạo phát ra tiếng vang.
Vừa áp chế cảm tình mãnh liệt khó có thể chống cự, Coppelia vừa bình tĩnh nói.
"Bởi vì... Bị từ bỏ. Người vứt bỏ tôi không phải ai khác, mà chính là người dự định làm ra tôi, cha của tôi."
"...A?"
---Bị người thân bỏ rơi.
Những lời này đâm xuyên qua cõi lòng của Lily.
"Bị cha... Vứt bỏ...?"
"...Đúng vậy. Tình yêu của cha, là lý do duy nhất tôi tồn tại. Nhưng tình yêu đó đã không còn... Không đúng, nhất định là ngay từ đầu thứ cảm tình đó đã không tồn tại. Khát cầu thật sự của cha với tôi, cũng chỉ là giá trị phụ gia trên người tôi. Nhưng tôi đã hiểu lầm chuyện đó, tự mình sinh ra thứ ảo giác rằng nhân loại cần tôi, cứ như vậy mà đợi chờ người có thể hoàn thiện tôi xuất hiện. Người định mệnh đó--- rõ ràng sẽ không đến...!!"
Coppelia khóc.
Nỗi đau xót khi mất đi tình yêu của cha.
Sự bi thương khi lý do tồn tại đáng tự hào của mình bị hạ thấp, nước mắt lã chã rơi xuống.
(Bị cha vứt bỏ... Một mình một người ở trong cửa hàng này...)
Tuy rằng Lily không biết nguyên do, nhưng lại cảm thấy như đã từng biết tới nỗi đau sâu sắc mà cô đang mang.
Ba năm trước đây--- khi phải chia ly với mẹ.
Lily vẫn nhớ kỹ đó là sự ly biệt đau đớn biết bao nhiêu. Bị người thân nhất vứt bỏ ở đây, bi thương của Coppelia bi thương chắc chắn phải càng đau khổ mãnh liệt hơn.
Lily e sợ mà chạm vào tóc của Coppelia, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái đầu cô.
"Không có chuyện đó đâu. Mẹ mình đã từng nói. Bất kể khoảng cách bao xa, cha mẹ cũng sẽ nhớ tới con cái."
"... Đó mới là ảo tưởng, nhóc hồ ly. Cửa hàng này là nơi những thứ bị vứt đi tập hợp với nhau. Đi vào càng sâu, những người bị vứt bỏ lại càng nhiều."
"Thì ra... Thì ra là, như vậy."
Trong nháy mắt--- trong đầu hiện ra cái gì đó, Lily nghiêng tai cố gắng mà lắng nghe lời Coppelia nói.
"Cái "Geass Rolls" mà Coppe-chan cầm là, "
"... Đó là thứ được chuẩn bị để tìm người có thể hoàn thiện tôi. Nhưng game đó là--- "
A...! Đóng chặt miệng một cách mất tự nhiên. Lily không hiểu hành động đó mang ý nghĩa gì. Nhưng vẫn hiểu mình không thể mặc kệ búp bê này được.
Nắm lấy bàn tay của Coppelia đã đóng chặt đôi mắt bi thương, Lily chỉ ra cửa.
"Rời khỏi ở đây thôi, Coppe-chan. Cứ chờ mãi ở nơi này cũng không thể gặp được người cha mới."
"...Không được. Nếu như tôi chạy trốn... Cái thứ kia sẽ tấn công...!"
"Không, không thành vấn đề! Nếu là đám cơ bắp đó, Izayoi-san sẽ đánh bại hết."
"Không phải...!! Cửa hàng này bị khống chế bởi một tồn tại kinh khủng hơn nhiều...!!!"
Thân thể nhỏ bé của Coppelia run lên lẫy bẫy.
Sau đó--- một cơn gió màu xám phù một tiếng thổi qua giữa hai người.
Lily nghiêng đầu nhìn về phía cơn gió bất thường có thể nhìn rõ đó.
Nhưng Coppelia thay đổi đặc biệt kịch liệt.
"Xin, xin cô bé đó, chạy mau đi, nhóc hồ ly!"
"A...?"
"Tên kia..."Cơn Gió Hoang Phế" sắp đến rồi---!!!"
Trong nháy mắt, cửa hàng hoàng kim bị làn gió màu xám thổi bay.
Cơn lốc của làn gió màu xám phong hoá toàn bộ vật phẩm xa hoa sang trọng nơi đây, bạo loạn như muốn nuốt chửng tất cả ánh sáng chói lọi. Gió bão tham lam muốn ăn sạch hết thảy, lập tức bao trùm lên hai người.
---Có ai biết.
Cơn gió này là sát thần mạnh nhất có thể giết sạch nghìn vạn nhóm thần.
Ma vương vô hình không tướng mạo "End Emptiness (Cơn Gió Hoang Phế)".
"Tai họa" đang nhe nanh múa vuốt lan tràn ra Khu Vườn Nhỏ.