Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 3

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 231

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 109

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Last Embryo Tập 3: Tàu Hỏa Tinh Linh Chạy Loạn! - Chương 1

---Viện nghiên cứu thể hạt hợp tác cùng nước Đức [Ymir].

“…Đau quá…”

Sau gáy Saigou Homura đau như bị đập mạnh, gần như ngất đi. Dù cậu mơ thấy ác mộng như vậy nhưng lại không thấy sợ hãi hay lo lắng gì.

Vì dạo này cậu vẫn toàn mơ thấy giấc mơ đó.

Không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà giấc mơ đó cũng xuất hiện được, nhưng hiện tại đang trong lúc thí nghiệm, không phải thời giờ nghĩ ngợi chuyện này.

Một vụ nổ lớn sinh ra cùng ánh chớp đủ sức rung chuyển mặt đất.

Nơi này là một phần của viện nghiên cứu do [Everthing Company] hợp tác cùng với nước Đức, khu vực tiến hành thí nghiệm, nhưng không ai có thể dự đoán lại phát sinh một vụ nổ lớn đến vậy.

Edward Grimnir che mắt đi, nhìn Saigou Homura vừa ngã xuống.

“Rung chấn ngoài dự đoán thật đấy, tiến sĩ Saigou không sao chứ.”

“Ư ừm, nhưng mà đúng là bất ngờ thật. Chấn động sau khi phá hủy bên trong [Quan tài sắt] thế mà lan được tới cả phòng quan sát, đúng là không thể tưởng tượng nổi.”

“Đúng vậy.--- Hình ảnh và kết quả đo đạc có rồi đấy. Cậu qua xem không?”

Hai người cùng đợi để kiểm tra khoảnh khắc tố thể thí nghiệm phát nổ.

Đứng bên trong phòng quan sát cách xa vụ nổ, Saigou Homura và Edward trông thấy được toàn bộ quá trình, đều nôn nóng chờ đợi kết quả to lớn vừa nãy. Thay vì số liệu đo đạc, hình ảnh lúc hiện tượng nổ tung phát sinh còn khiến họ ngạc nhiên hơn.

Đó là một tia chớp mãnh liệt, lóa mắt.

Thiết bị quan sát trong phòng thí nghiệm hiện đã bị tia hồng ngoại phát ra đốt đến không còn tăm hơi, hợp kim từng được xử lí hạt nhân giờ chảy xuống như dung nham, nhìn qua nhiệt độ cao vô cùng.

Hợp kim tan chảy tản ra khắp nơi các hạt ánh sáng, một khung cảnh đẹp đẽ trông như trong tưởng tượng.

Chỉ có một phần trang thiết bị bị phá hủy đã có thể coi là trong rủi có cái may. Không biết có phải tố thể là thực vật nên chỉ có loại sức mạnh hủy diệt là thể hiện ra, hay ngay từ đầu nó đã là như vậy.

Edward nhìn Homura thu lại kết quả quan sát, sau đó nhìn chăm chú vào kết tinh của [Thể hạt ngôi sao] bên trong con nhộng chân không.

“Đây chính là một phần thể kết tinh của [Thể hạt ngôi sao] dùng để tạo ra [Thiên ngưu] đó ư? Mới chỉ lấy ra một chút mà đã như vậy, đáng sợ thật. Chỉ cần có nó là có thể tạo ra tất cả vũ khí NBCR hiện tại đúng không?”

“Ý anh là bốn thứ, vũ khí hạt nhân (Nuclear weapons), vũ khí sinh học (Biological weapons), vũ khí hóa học (Chemical weapons) và vũ khí phóng xạ (Radiological weapons) đó sao?... Tôi cũng không biết nữa. Còn phải xem kết quả của [Sinh mệnh đại thụ (Genom Tree)] lần này ra sao. Hiện tại kĩ thuật dùng thể hạt tiêu hủy phóng xạ đã được xác lập, vậy là kĩ thuật vô hiệu hóa vũ khí NBCR đã tiến triển thêm rồi.”

“Ừm. Mục tiêu của cậu cao thật đấy. Thế mà muốn tạo ra một thứ vũ khí vừa có sát thương lớn vừa có khả năng vô hiệu hóa vũ khí, cậu định gọi nó là gì?”

“Ha. Nếu có thứ vũ khí đó thật thì hay là gọi [Vũ khí toàn diện (The generalweapons)] đi. Mà dù sao cũng sẽ để cho binh sĩ bình thường trên chiến trường sử dụng nên cứ gọi là trang bị binh lính được rồi.--- A, rắc rối rồi. Số liệu gửi về có sai sót. Chắc là vì đường dây chỗ bị nổ hỏng rồi đây mà.”

“Vậy sao. Thế thì lấy thẳng từ máy chủ đi.”

Rồi Edward nói gì đó qua đường truyền nội bộ.

Không chỉ có phòng quan sát hiện tại. Thí nghiệm này đã được phép sử dụng phòng quan sát thứ nhất tới thứ ba, ngoài ra còn lưu trữ số liệu vào máy chủ.

Phòng quan sát thứ hai có cục trưởng Carla, phòng quan sát thứ ba thì do cục trưởng Weser quan sát.

Homura đều không hợp với cả hai người, trong lúc cậu đang nghĩ không muốn qua cả hai nơi.

Cạch, cánh cửa mở ra.

“---Này mấy người. Số liệu ta lấy rồi đây.”

Cánh cửa của phòng quan sát bất chợt mở, Homura không biết làm sao.

Người tiến vào là một thiếu niên cùng tuổi với cậu--- tóc trắng, mắt vàng. Đối mặt với thiếu niên xa lạ này, Homura im lặng không nói gì, còn Edward thì ngược lại.

“…Điện hạ, tôi đã cho phép vào phòng đâu chứ.”

“Điện, điện hạ!?”

“Đúng là chưa cho phép thật. Nhưng mà Carla bảo ta đưa số liệu tới.”

Thiếu niên được gọi Điện hạ không để ý gì dáng vẻ giật mình của Homura, điềm tĩnh bước tới.

Tên gọi vượt qua dự kiến của Homura khiến cậu bối rối.

Vẻ bề ngoài tóc trắng mắt vàng của người này đã là rất hiếm có, nhưng được gọi là Điện hạ thì càng hiếm hơn nữa.

Homura nhìn vào quần áo của thiếu niên được gọi Điện hạ. Bên ngoài là một chiếc áo khoác trắng thuần khác hẳn các nhà nghiên cứu, quần áo bên trong thì có đôi chút nhăn nhéo.

V9XnSuE.jpg

Nhưng dù chúng nhăn nheo vẫn không khiến người khác có ác cảm với cậu, chính là vì khí chất người này. Tư thái bước tới trong chiếc áo khoác trắng phập phù của cậu ta khiến người khác phải thấy như cậu ta xuất thân từ giới quý tộc.

(Mái tóc thiếu sắc tố sao… Chẳng lẽ là bệnh bạch tạng? Không, chắc chắc cậu ta là người da trắng thôi… Mà vấn đề không phải ở đây. Cậu ta chạc tuổi mình mà cũng ở bên trong [Ymir] sao? Lại còn Điện hạ là sao chứ?)

Trước tiên, viện nghiên cứu thể hạt [Ymir] chỉ có những người đã được [Everything Company] lựa chọn kĩ càng mới được làm việc trong này. Người cùng tuổi với Homura hẳn chỉ có Ayato mới đúng.

Lúc Homura đang ngạc nhiên nhìn cậu ta, Edward mới chủ động giới thiệu.

“Đây chắc là lần đầu tiến sĩ gặp người này phải không. Cậu ấy là Kalki A.Vishnuyasas. Con trai một người quen của tôi. Một trong những nhà tài trợ cho nghiên cứu của thể hạt. Cái tên Điện hạ là tên thân mật được gọi do hoàn cảnh cậu ấy.”

“…Đúng vậy. Mong được cậu giúp đỡ.”

“Vậy, vậy sao. Con của nhà tài trợ hả… A, tôi là Saigou Homura. Hiện đang làm nghiên cứu thể hạt như cậu thấy đấy.”

Sau khi Homura tự giới thiệu, thiếu niên được giới thiệu là Điện hạ Kalki chợt giật mình, hai mắt mở lớn.

“…Saigou Homura? Là cậu?”

“Vâng, đúng thế. Có chuyện gì sao?”

“Vậy sao. Cậu so với tưởng tượng của ta thì có khí chất bình thường hơn nhiều. Cứ nghĩ người được cái kẻ không phải con người này vui vẻ giới thiệu thì phải quái dị lắm cơ.”

“Này Điện hạ. Cậu nói tôi thành cái gì thế hả?”

“Nói giảm nói tránh là không phải con người rồi, thích nói thẳng ra thì là ma quỷ nhé.”

“Khốn nạn, ngậm miệng lại đứa nhóc hỗn láo. Hiện tại tôi đang đeo lên hình tượng quý ông, cậu cũng nhớ lấy mà giao tiếp với tôi.”

“Ể. Ta thì thấy cùng lắm cũng chỉ giống quý ông giả mạo mà thôi.--- Còn cậu thấy sao?”

Điện hạ Kalki nhẹ mỉm cười, nhìn về phía Homura.

Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã bị người khác coi là kẻ quái dị nên Homura vẫn đang bối rối không biết phản ứng ra sao, nhưng chuyện Edward là quý ông giả mạo thì cậu không thể nào không đồng ý.

“Tuy rằng hơi bất lịch sự. Nhưng chuyện trưởng bộ phận khai thác là quý ông giả mạo giả mạo tôi cũng thấy đúng.”

“…Ư,”

“Ha ha, thấy chưa! Ông có biết chuyện ông đóng giả quý ông khiến ta không nhịn được cười không hả.”

Điện hạ Kalki sau khi được ủng hộ liền nói.

Edward đang ngồi trên ghế mới giận dữ quay mặt qua chỗ khác. Hẳn cũng biết khẩu chiến một đấu hai thế này phần thắng quá thấp.

Homura nhịn cười. Cũng không thể cứ tiếp tục tán gẫu vui vẻ thế nữa.

“---Có được kết quả rồi đây. Hình ảnh sắp hiển thị này.”

“Tôi biết rồi… Được, đây là cơ hội tốt, Điện hạ cũng qua xem đi. Có khi về sau còn sử dụng tới đấy.”

“Sao vậy?”

“Kết quả lúc đầu của kế hoạch [Sinh mệnh đại thụ] cũng không phải không có liên hệ gì với câu đúng không?”

Những lời của Edward khiến Điện hạ Kalki giật mình, mở to hai mắt.

“Kế hoạch [Sinh mệnh đại thụ]… Ha ha, gì đây chứ. Chẳng lẽ lại xuất hiện được ở thời đại này sao?”

“A?”

“Sợ thứ kĩ thuật siêu cấp xuất hiện chứ gì. Đem kết quả thí nghiệm chiếu đi. Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”

Bị Edward thúc giục, Homura bỏ đi nghi ngờ, anh ta đã nói sẽ gánh hết trách nhiệm vậy thì cậu chỉ cần lấy kết quả ra là được. Ba người đều kết thúc đối thoại, nhìn lên màn hình.

“…Đây là,”

Tạp âm ầm ĩ trong đoạn phim phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của căn phòng.

Một chiếc cây nhỏ cao tầm 2 met đặt bên trong phòng thí nghiệm, sau khi được bước sóng tần số 32.768 kHz do máy gia tốc hạt--- B.D.A phát ra, bước sóng vẫn hay được gọi là [1 giây định nghĩa] chiếu chúng, toàn bộ chiếc cây bắt đầu chấn động. Sau khi B.D.A dừng lại chấn động vẫn tiếp tục, sau cùng thì bốc hơi cùng với hiện tượng phát quang của tố thể hòa tan (Meltdown). Đây là những chuyện xảy ra.

Nhưng lí do Homura kinh ngạc không phải vì kết quả về mặt hiện tượng đó.

Vì kết quá vượt ngoài mong đợi nên khóe miệng Edward hiện lên một nụ cười.

Sau khi cắt xì gà, anh vui vẻ hỏi Saigou Homura.

“Nó hòa tan cả [Quan tài thép] dày 200 mm thép hạt nhân chỉ trong nháy mắt sao… Nếu thế thì, trận thất bại thảm hại này cũng không phải thất bại gì nữa nhỉ, tiến sĩ Saigou Homura. Chẳng qua là chuyện này không nằm trong phạm vi tính toán được. Cậu giải thích một chút về chuyện đã xảy ra được chứ?”

Edward nhóm lửa phần đầu xì gà vừa cắt, mỉm cười vui vẻ mà nói.

Ngược lại thì Homura trả lời trong bộ dạng rầu rĩ.

Homura nghĩ ra được một kết luận không thể xảy ra, ánh mắt nhìn xuống báo cáo của thiết bị đo lường.

“…Nó tuy không vượt quá khỏi phỏng đoán. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bên trong thể thực nghiệm đã phát ra sóng nhiệt (plasma) và trọng lượng đủ sức sánh ngang với hào quang mặt trời (corona). Đây là suy đoán của tôi.”

“Ha ha, phát ra cả hào quang mặt trời ấy hả! Kết luận này có quá đáng không thế! Ý cậu là sao? Chẳng lẽ khoảnh khắc đó đo được trọng lượng vài triệu tấn từ cái cây nhỏ 2 met kia!?”

Đúng là thật khó tin, báo cáo cũng càng khó miêu tả hơn!!!

Edward to giọng nói vậy trong lúc hai tay giang rộng đầy vui vẻ.

Nhưng Homura không phải là tuyên bố một cách không căn cứ.

Tua lại màn hình bên trong phòng thí nghiệm, hình ảnh chiếc cây nhỏ của tố thể hiện lên.

“Xin mời nhìn xem. B.D.A--- máy gia tốc hạt vì không đúng đối tượng nên chưa thể xác nhận hoàn toàn, nhưng đúng là đã xác nhận có một ít của hiện tượng mô phỏng phát quang.”

Trước những lời của Homura, giờ đến phiên Điện hạ Kalki nghiêng đầu nói.

“Mô phỏng phát quang? Đó là gì, có gì khác hiện tượng phát quang không?”

“Đúng thế. Nguyên gốc B.D.A là tên gọi tắt của máy gia tốc hạt trong máu (blood accelerator), chỉ dùng cho động vật chứ không phải thực vật. Nó là máy gia tốc khiến cho thể hạt sau khi đi vào trong cơ thể sẽ tuần hoàn 33 vạn lần trong máu theo [định nghĩa 1 giây], nếu sử dụng nó cho cơ thể người có chứa thể hạt--- Trước khi nói chuyện đó. Điện hạ và Edward có biết thời gian phân giải động lượng hạt phân quang, và sự làm chậm khi kết hợp với thể hạt khiến cho hạt điện bên trong vật chất di động tạo thành sự bán động cơ vĩnh cửu hóa không?”

“Không, ta không biết. Ta có phải nhà nghiên cứu giống tên quý ông giả mạo này đâu.”

“Tôi chỉ là trưởng bộ phận khai thác chứ không phải nhà nghiên cứu. Chưa kể còn vào theo đường cửa sau nữa.”

“Được rồi, tôi hiểu. Vậy thì chú ý nhé. Tôi sẽ lấy cơ thể loài người ra giải thích.”

A hèm. Homura hắng giọng, sau đó gãi gãi đầu rồi nói.

---Mặc dù [Định nghĩa một giây] là một loại lĩnh vực có rất nhiều định nghĩa khác nhau, nhưng ở trong phòng nghiên cứu này thì chủ yếu dùng để thể hiện tần số 32.768kHz trên mặt thời gian.

Tần số này là con số dao động mà đồng hồ thạch anh dùng để đo 1 giây, cũng là số lần dao động phát sinh trong tình huống đặc biệt khi thạch anh bên trong đồng hồ tiếp thu được sóng điện từ.

Như điều đã được làm rõ trước đó, [Thể hạt ngôi sao] sẽ phản ứng với [Định nghĩa một giây] mà nhanh chóng thực hiện hoạt động tuần hoàn lên đến 330 nghìn lần trong mạch máu của vật chủ ký sinh với tốc độ không đổi. Tính chất kì diệu này chính là nguyên nhân mà [Thể hạt ngôi sao] có thể tạo ra động cơ thứ ba của thời đại mới sử dụng nguồn năng lượng thứ ba không chịu sự hạn chế của dạng năng lượng thứ nhất và thứ hai.

Khái niệm thời gian vượt qua cả định luật truyền dẫn của ánh sáng, dưới tác động của [Định nghĩa một giây (32.678 kHz)] mới mà bắt đầu dịch chuyển với vận tốc không đổi---Cho phép quan sát được các đa nguyên động lượng cần thiết để biểu hiện ra Thể số ảo (Tachyon) và Thể vật lý (Ether) trong thế giới vật chất, chính vì vậy mà được gọi là [Động cơ vĩnh cửu thứ ba].

“Động lượng đa nguyên không còn là cầu nối giữa khái niệm khối lượng và năng lượng nữa, mà là động lượng sinh ra khi khái niệm thời gian và thế giới vật chất liên hệ với nhau. Trong khái niệm thời gian [1 giây định nghĩa], năng lượng cung cấp để thể hạt hoạt động ổn định chính là bước sóng 32.768 kHz.”

“Ư ừm. Dịch chuyển với vận tốc không đổi trong khái niệm không gian, vượt qua động lượng vốn có của vũ trụ sao. Nếu thế thì sử dụng nó ra sao bên trong cơ thể người?”

Nghe được câu hỏi của Edward, Homura bật lên sơ đồ cơ thể người trên màn hình, trả lời.

“Toàn bộ chiều dài mạch máu loài người ước chừng 100 ngàn km. Cứ nói nó dài hơn hai lần chu vi trái đất là mọi người hiểu phải không. Tính toán tốc độ không đổi dựa trên [1 giây định nghĩa], vậy là tuần hoàn 3,3 triệu km một giây bên trong mạch máu--- Giai đoạn này đã vượt qua 10 lần tốc độ ánh sáng.”

Nghe được kết luận của Homura, Điện hạ cho rằng tai mình nghe nhầm, lên tiếng trong bối rối.

“Vượt qua… 10 lần tốc độ ánh sáng!!?”

“…Tiến sĩ Saigou. Vậy thì mô phỏng phát quang sẽ là,”

“Đúng thế. Đó là hạt đã vượt qua tốc độ ánh sáng, sau khi thả vào bên trong tố thể thí nghiệm sẽ quan sát được sự chuyển động của [hạt có tính chất gần giống ánh sáng]. Đồng thời tuy dao động này tạo thành hiện tượng phát quang nhưng nhiệt lượng tố thể phát ra lại không thay đổi. Vậy đây là việc phát quang mà không cần nguồn nhiệt… Mặc dù nếu không tiến hành đo đạc cẩn thận lại một lần nữa thì vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng đây đã là khả năng phát ra được động lượng đa nguyên vượt qua [1 giây định nghĩa] mà chúng ta tìm kiếm… Nói cách khác, đã thành công sử dụng thể tinh tú (astra) để gia tốc siêu ánh sáng, đây chính là suy đoán của tôi.”

Bộp. Chiếc xì gà trên miệng Edward rơi xuống.

Người đàn ông bất cần đời như thể là hóa thân của trào phúng giờ cũng không nói lên lời. Chuyện này đã nói rõ kết quả của thí nghiệm khó tin đến mức nào.

Homura vừa nghĩ vậy trong lòng vừa nói, đính chính lại những phần quá thừa trong lời giải thích khi nãy.

“Tuy là nói như vậy, nhưng bên trong cơ thể con người có lẽ không thể chịu được sự siêu dịch chuyển của loại hạt này.”

“Cái gì, còn có chuyện đó sao?”

“Đúng vậy. Thí nghiệm lần này cũng thế, thời khắc vượt qua được tốc độ ánh sáng chỉ trong một khoảnh khắc. Sau đó thì ngay cả nguyên dạng cũng giữ được, thể hạt và vật chủ đều tan chảy trong không khí.”

“Tan chảy trong không khí? Vậy thì ánh sáng lấp lánh trong phòng thí nghiệm chẳng lẽ là thể hạt?”

“Đúng thế.--- Xin mời xem thành phần không khí. Không còn tìm được những vật chất chứa tính phóng xạ hoặc bụi có tính tương tự tính phóng xạ. Ngược lại kiểm tra nồng độ không khí thì thấy được [Thể hạt ngôi sao] đã chiếm 12%. Kế hoạch [Sinh mệnh đại thụ] là cơ sở cho [Tháp điều khiển môi trường] tiến triển rất thuận lợi. Theo như trạng thái của loại không khí này, nếu sử dụng máy gia tốc hạt môi trường (Ether accelerator) cải tiến từ B.D.A--- Máy E.R.A, vậy thì có thể tái hiện lại [Thiên ngưu] trên quy mô nhỏ. Có muốn xem thử không?”

“Không cần, vậy là đủ rồi. Tiếp theo hôm nay tập trung viết báo cáo đi. Vụ nổ này cũng không thể không báo cho cục trưởng Weser một câu.”

Cục trưởng Weser--- tên của người phụ trách viện nghiên cứu nước Đức vừa vang lên, Homura đã thu thập tài liệu lại trong bộ dạng vui vẻ.

“Chuyện này đúng là quan trọng nhất thật. Lỡ như chọc giận vị cục trưởng cứng đầu đó thì không vui vẻ gì đâu. Anh Edward cũng không hợp gì người đó đúng không?”

“Cũng không phải không hợp, đúng ra đó là thuộc hạ khi trước của tôi. Với cả tên đó còn cho rằng tôi đã chết thì phải. Hiện tại tên đó vừa gặp được nữ chủ nhân của mình tại một nhánh khác của [Everthing Company] nên rất sung sướng. Giờ mà làm chuyện gì bỗ bã cũng không hay cho lắm.”

“Ha ha, đúng là, coi bộ còn phức tạp hơn tôi nghĩ nhỉ.”

“Đúng vậy. Vậy nên phải nhanh chóng chuẩn bị báo cáo đi--- Mà trước tiên, có chuyện tôi phải hỏi đã.”

“Gì vậy?”

“Chủ đề lúc nãy nói tới. Cậu có thể nói cho tôi điều kiện cơ thể người cần để chịu được B.D.A không?”

Nghe được câu hỏi của Edward, Homura cau mày lại.

Nếu như hiểu được toàn bộ cuộc nói chuyện lúc nãy, đáng ra không nên tính toán sử dụng B.D.A trên con người mới phải.

“…Anh có bị ngu không thế. Với tiến độ hiện tại của thể hạt thì hoàn toàn không cần tính toán gì sử dụng B.D.A trên cơ thể người. Như thế sẽ chỉ khiến tố thể hòa tan. Tuy nhiên đây cũng là do tiến độ chưa đủ của B.D.A nữa.”

“Ý tôi là nói nếu như toàn bộ điều kiện đã có đủ ấy. Bên trong báo cáo phải viết đầy dủ toàn bộ kia mà. Chưa kể còn dự toán đến kế hoạch sau này nữa. Chẳng phải có lời đồn sử dụng kết hợp B.D.A và thể hạt sẽ có thể kéo dài tuổi thọ ra rất nhiều sao. Chuyện này được các nhà tài trợ thích lắm đấy.--- Điện hạ cũng nghĩ thế đúng không.”

Đáp lại cái nhíu mày của Edward, Điện hạ Kalki tùy tiện gật đầu.

Homura rốt cuộc cũng hiểu tại sao con trai của nhà tài trợ, Điện hạ Kalki, lại có thể ngồi ngang hàng với cậu tại đây.

“……”

Giọng nói của trưởng bộ phận khai thác Edward tuy rất vững vàng, nhưng từ trong đó lại cảm nhận được một thứ ý chí mãnh liệt khó nói. Chuyện này cũng là tất nhiên thôi. Khai thác nghiên cứu không phải chuyện từ thiện.

Sống lâu, kéo dài tính mạng, bất tử bất lão. Mặc dù không biết từ đâu ra nhưng đúng là có một nửa là sự thật.

Thể hạt ngôi sao can thiệp được vào [định nghĩa 1 giây], không chỉ có thể giữ nguyên trạng thái tuổi của tế bào, mà còn có thể khiến cho nội vũ trụ và ngoại vũ trụ phát sinh chênh lệch, từ đó làm chậm hiện tượng lão hóa--- Homura suy đoán như vậy.

Đám người thối nát chỉ chăm chăm vào thí nghiệm kiểu đó bất kì thời đại nào cũng có.

Nếu là một kết quả nghiên cứu bình thường thì có lẽ sẽ bị cười nhạo, nhưng sau chuyện loại bỏ virus gây bệnh khi trước và thêm kết quả thí nghiệm lần này, số người tài trợ sẽ nhiều lên như núi.

Nghiên cứu [Thể hạt ngôi sao] cũng cần đầu tư vào rất nhiều tiền của.

Nói đây là canh bạc vận mệnh lớn nhất của [Everything Company] cũng không có gì sai. Thể hạt một khi khai thác thành công sẽ vượt qua được ranh giới công ty tập đoàn, dễ dàng nhảy lên đỉnh cao của thế giới.

Để kêu gọi thêm người tài trợ nên cần giải thích rõ ràng hơn là chuyện đương nhiên--- Nhưng với tình hình hiện tại, chuyện sử dụng B.D.A trên cơ thể người là tuyệt đối không thể.

“…Anh Edward. Cả Điện hạ nữa. Nếu như muốn thêm vào báo cáo suy đoán của tôi, vậy thì xin ghi thêm câu này. [Loài người của thời đại này chắc chắn không thể sử dụng được B.D.A].”

“Ể? Vậy là nói loài người không thể sử dụng được sao?”

“Không. Là loài người thế hệ này thôi.”

Điện hạ Kalki im lặng lắng nghe lời của Homura mới vỗ tay, nhẹ gật đầu.

“A, ra là vậy. Nói cách khác là phải sinh ra loài người thích hợp với thể hạt trong lúc thay đổi thời đại đúng không?”

“Đúng thế. Muốn kéo dài tuổi thọ thân thể, ít nhất mạch máu phải chịu được tốc độ ánh sáng của thể hạt, tức là, tầm cỡ 10% mạch máu trong cơ thể phải cải biến thành thể hạt ngôi sao.”

“Ừm. Sau đó?”

“[Thể hạt ngôi sao] có tính chất khiến cho tế bào tố thể của vật chủ thay đổi cùng với thể hạt, tôi đoán sự kiện giống với bệnh đậu mùa lúc trước là kết quả do sử dụng tính chất này vào mục đích xấu. Tế bào của đời thay đổi sẽ được thể hạt không ngừng gia tốc, nhưng biên độ sẽ chỉ dưới 1%. Vậy nên trong một thời đại thì không thể vượt qua được bức tường 10% tốc độ ánh sáng. Trong vòng 100 năm muốn sử dụng B.D.A chính là chuyện không thể.”

Bức tường 10% tốc độ ánh sáng.

Cho dù [Tháp điều khiến môi trường] có thể tiến hành thuận lợi việc phân tán thể hạt, nhưng những người vượt qua được bức tường 10% vẫn sẽ là số ít, Homura tin tưởng chắc chắn vào quan điểm của mình.

Trên mặt này, Homura có chuyện không thể nhượng bộ. Nếu như nhượng bộ, vậy thì không chỉ [Everything Company], những tổ chức không rõ xuất xứ khác sẽ tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người.

Bất đồng ý kiến giữa hai bên, tia lửa văng tung tóe.

Sự im lặng nặng nề bao trùm nơi này, Điện hạ trước tiên giơ tay lên.

“Homura, dù nói thế này có hơi chút không phải, nhưng lúc này có phải là hơi muộn rồi không?”

“…Tại sao lại nói vậy, Điện hạ?”

“Cậu nghĩ thử đi. Tổ chức đối địch dù không có [Origin] nhưng thể hạt lại càng tiến xa hơn của cậu chế tạo, đúng chứ? Nếu vậy thì có thể cho rằng bọn họ có một đường tắt để đi cũng đúng phải không.--- Nếu như tiến hành trên cơ thể người, có lẽ nghiên cứu thể hạt sẽ có tiến triển mạnh mẽ như thể một bước nhảy vọt thì sao?”

“Chuyện… chuyện đó.”

Nhận được lời cảnh báo của Điện hạ, Homura như thể bị búa đập mạnh vào người. Cậu theo phản xạ muốn phản bác lại, nhưng không có bất kì yếu tố phủ định nào để nói ra.

Tổ chức làm ra [Thiên ngưu] đúng là có khả năng rất cao đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người.

Khác với thể hạt trong không khí E.R.A, thể hạt bên trong máu B.D.A tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người mới có hiệu suất lớn, thu được càng nhiều số liệu hơn. Bình thường thì loại thí nghiệm phi nhân đạo này sẽ không được sử dụng, nhưng đối thủ là tổ chức có thể thản nhiên tạo ra tai họa và bệnh đậu mùa. Chúng không thể không xem xét việc tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người. Để đuối kịp được với tổ chức đã đẩy nhanh tốc độ không cần coi trọng đạo đức, phe của Homura cũng phải tính toán tới khả năng thí nghiệm trên cơ thể người.

Nhưng--- Tuyệt đối không thể bước qua điểm mấu chốt này được, một thứ gì đó trong lòng Homura gào lên như vậy.

“…Ư… Không, đúng là vẫn chưa thể được. Không được cho phép tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người!”

“Tại sao chứ? Cứ thế này chẳng phải sẽ bị kỹ thuật của đám khủng bố ấy bỏ xa sao? Nếu là vấn đề đạo đức loài người, chỉ coi trọng chính nghĩa có lẽ không cách nào loại bỏ được nguy hiểm đâu.”

“Không, kỹ thuật thua kém có thể tăng cường trang thiết bị để bù đắp! Trí tuệ không đủ thì dùng nhân số để bù đắp! Thế nên quy tụ càng nhiều sự ủng hộ hơn nữa, tập trung càng nhiều sự giúp đỡ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu với họ, cùng nhau đi tới, đây mới là con đường đúng của nhà nghiên cứu thời cận đại.”

Homura đặt tay trước ngực, nói với Edward và Điện hạ.

Nguyên nhân cho bộ dạng nôn nóng này của cậu, có một phần là hình ảnh thế giới rực cháy trong giấc mơ kia.

“…Anh Edward. Điện hạ. Tôi không nói là chia sẻ lợi ích do thể hạt sinh ra cho toàn bộ thế giới. Nhưng nghiên cứu của thế hạt ngôi sao này, ẩn chứa toàn bộ khả năng của loài người là sự thật. Tái sinh lại những vùng đất bị sa mạc hóa, điều khiển thời tiết ngăn chặn thiên tai, tiêu trừ phóng xạ, thậm chí sẽ có thể tiến hành chinh phục vũ trụ, nó chính là khả năng của tương lai. Nếu như ngay từ bước đầu tiên đã lầm đường lạc lối--- Vậy thì chắc chắn sẽ có một ngày, loài người phải hối hận…!!!”

Được sự thúc giục từ một cảm giác nhiệt huyết như thể vững tin, Homura nói ra những lời này.

Đi theo chính nghĩa sẽ thành công. Mù quáng và thỏa hiệp cuối cùng sẽ đưa tới tan vỡ.

Tội ác nguyên thủy phạm phải vì thời đại mới--- Chắc chắn sẽ có một ngày, trở thành bức tường uy hiếp sự tồn tại của loài người.

“…Vậy sao. Cậu đã nói đến thế thì ta cũng không nên nói thêm. Chuyện hôm nay không cần bàn nữa.”

Điện hạ lùi bước lại, thu hồi ý kiến của mình.

Thay vì bảo cậu ta nghe được những lời Homura nói, thì có lẽ bộ dạng liều lĩnh cố gắng này của Homura đã khiến cậu ta nghĩ tới điều gì đó thì đúng hơn. Hiện tại sau sự kiện [Thiên ngưu], thể hạt ngôi sao đã được công nhận địa vị và được thấu hiểu trên trường quốc tế, có lẽ vậy nên bỏ đi điều kiện tốt như thế, cũng sẽ tạo thành bất lợi cho người tài trợ.

Homura chuyển ánh mắt từ Điện hạ qua Edward, hỏi ý kiến anh.

Edward Grimnir nheo mắt lại, như thể đang đánh giá cậu, nở một nụ cười hung dữ mà nói.

“Fufu… Không ngờ thời đại mà nhà nghiên cứu nói ra được tội lỗi nguyên thủy của loài người vậy mà đã đến rồi. Đây chính là quy tắc tiến hóa. Nhớ lại lúc cậu quả quyết nói. Hình như là---“

“Xin đừng nói nữa, giờ nghĩ lại mấy lời đó đúng là xấu hổ thật!”

Edward nhịn cười, nhìn qua coi bộ cũng không muốn ngay lập tức phủ định quyết tâm của Homura. Anh lấy vật lưu trữ thể hạt ngôi sao ra, như thể muốn cho họ xem mà trưng lên một con nhộng chân không.

“Tôi thì ngược lại không thấy mấy lời đó xấu hổ gì. Nó đánh thẳng vào ngực tôi đấy. Ba năm rồi tôi không được cười thoải mái như vậy đâu nhé.--- Đúng thế, nghiên cứu tới được bước này đều là vì [khí phách loài người]. Người lớn bọn tôi sẽ không thể nào đơn giản nói ra những lời ngây thơ, rực rỡ đó. Nhưng cậu đã nói ra nó, vậy thì mong cậu gánh được trách nhiệm. Nhớ đấy nhé.”

“……”

“Có một chuyện thú vị đây. [Thể hạt ngôi sao] được lưu trữ trong đây, ban đầu là do Mikado Tokuteru đưa tới [Everything Company]. Cậu biết chuyện này chứ?”

Homura chợt ngạc nhiên như muốn giật cả mình.

“Đùa sao?... A, đùa sao hả? Tokuteru đưa cho [Everything Company] thể hạt!!?”

Homura đột ngột hô lớn như thể đã hóa điên. Theo như phản ứng của cậu thì có lẽ cậu nghĩ rằng người cha đã mất của mình đã giao thể hạt cho [Everything Company].

Nhưng nhớ lại những chuyện Tokuteru làm, chuyện như vậy có lẽ cũng là có thể.

Người tiến cử Homura cho [Everything Company] không ai khác chính là Tokuteru.

Nếu như ông không tiến cử thì sao có thể phát sinh lựa chọn ngu ngốc như việc cho phép Saigou Homura tuổi còn nhỏ được đặt chân vô phòng thí nghiệm.

“Vậy, vậy sao. Nghĩ kĩ thì chuyện này cũng có thể thật. Dù rằng Tokuteru là khách hàng quen của [Everything Company], nhưng chuyện tiến cử tôi cũng không phải dễ dàng được chấp nhận… Ư, làm sao đây. Coi bộ món nợ ân nghĩa của tôi với ông ta lại thêm rồi thì phải.”

“Chuyện đó không cần quan tâm. Người đàn ông đó chắc cũng kiếm chác được gì rồi. Chuyện trả ơn còn sớm lắm--- Quay lại vấn đề chính thôi. Cậu có biết thể hạt này nguyên gốc là gì không?”

Anh quăng qua con nhộng chân không có chứa thể hạt. Nó nằm bên trong dung dịch axit amin đặc biệt được chế từ protein, nhưng nó vẫn giữ nguyên trạng thái kết tinh.

Homura vội vã đỡ lấy, sau khi nhìn vào vật trong đó liền không thể tin nổi mà lắc lắc đầu.

“Kết tinh màu đỏ… Thứ này chẳng lẽ là [Origin]?”

“Không. Đây không phải là kết tinh, mà là một cục máu. Một bộ phận của tế bào mẫu lấy ra từ trong cơ thể người có chứa đựng thể hạt, thứ mang tư cách [Origin].”

Sự thật này khiến Homura không thể không trợn tròn mắt, hít sâu lấy một hơi.

Cậu giơ con nhộng lên trước ánh sáng, cậu nhìn vào kết tinh màu đỏ kia như thể nhìn một thứ không thể tin nổi--- nhìn vào cục máu lấy ra từ người bí ẩn đó.

Nếu như đây đúng là cục máu, vậy thì toàn bộ điều kiện cần thiết lúc nãy đều bị phá vỡ.

Nghiên cứu hiện tại, thể hạt sinh ra từ ký sinh, sinh sản chỉ mang công năng thoái hóa không hoàn thiện.

Đây chính là quy tắc tuyệt đối trong nghiên cứu thể hạt ngôi sao. Nhưng nếu tồn tại một loại người có thể chất đặc biệt chứa đựng [Origin] không thoái hóa, vậy thì toàn bộ vấn đề đều dễ dàng giải quyết.

“Một người bên trong cơ thể có chứa đựng [Origin], thể hạt thậm chí còn lan tới cả cơ quan nội tạng sao… Không, điều này không thể xảy ra được! Nếu được như vậy thì đừng nói là 10% mạch máu, ngay cả một phần trái tim có lẽ cũng đã biến đổi vì thể hạt, thế hệ hiện tại không thể xảy ra biến đổi kịch liệt như thế được,”

“Vậy, nếu bắt đầu thí nghiệm từ lúc còn là thai nhi thì sao? Hoặc cũng có thể, người đó có khả năng là đời thứ hai mang theo thể hạt trong người. Vậy thì cũng không còn mâu thuẫn phải không?”

Nghe được những lời phi nhân đạo từ Edward, Homura không nói được lên lời.

“Chuyện, chuyện đó… Đúng là có thể có khả năng như vậy. Cho thể hạt kí sinh bên trong trứng đã được thụ tinh… Không, vẫn không thể được! Nghiên cứu thể hạt cùng lắm mới bắt đầu được vài năm mà thôi, dù tính ngược từ lúc các tổ chức bên ngoài có được giấy tờ nghiên cứu cũng chỉ được 10 năm là cùng! Cho dù có sử dụng bất kì phương pháp phi nhân đạo nào, kết quả như vậy phải mất 20 năm nghiên cứu là tối thiểu! Từ hai mươi năm trước làm sao có người tiến hành được nghiên cứu di truyền đời sau hoặc thai nhi---“

Chứ--- Homura đang định nói ra nốt lời này thì cậu nuốt nó lại.

Cậu lần đầu tiên nghĩ tới khả năng đó.

Một người mang theo di truyền thể hạt ngôi sao, tiến hành thí nghiệm trên thai nhi, bắt đầu nghiên cứu từ hơn 20 năm trước. Người đó dần hiện lên giữa những câu hỏi.

Edward bật cười một tiếng từ tận đáy lòng, về phía Homura vừa nghĩ tới người có một không hai kia.

“Đúng thế. Người duy nhất trên thế giới này--- người duy nhất có khả năng đó trên thế giới này. Đúng chứ, tiến sĩ Saigou?”

“…Không, nhưng, khoan đã. Người đó hẳn là chết rồi chứ.”

“Người đó đã chết, đúng là như vậy--- Saigou Homura, cha cậu chết rồi. Cho dù trên đời này có tồn tại toàn trí toàn năng, thì sự thật này cũng đã là kết luận chết. Nhưng nếu như, người đầu tiên nghiên cứu thể hạt ngôi sao, có một đứa con trai--- Không, phải là hai đứa con trai, đến tận bây giờ vẫn không ngừng viết xuống kết quả thực nghiệm sau đó thì sao?”

Edward nhìn về phía Homura như thể một con rắn lao tới con mồi. Giống như biết được mọi chuyện trên đời này, Edward ngồi xuống, chậm rãi nói, như thể một người kể truyện bắt đầu kể truyện cổ tích.

Anh đốt lên điếu xì gà thứ hai, lên tiếng để kể câu chuyện này cho Homura.

“Chúng ta nói chút chuyện quá khứ đi. Câu chuyện về một người đàn ông hiến dâng tất cả cho nghiên cứu thể hạt--- và những đứa con của người đó sau khi người đó chết, tại một trại trẻ mồ côi.”