---Vài giờ sau.
Mưa to chớp giật xuất hiện trên một vùng trời xinh đẹp.
Thời tiết phủ lên mây sét, mưa như trút nước đổ xuống che kín tầm nhìn, ngoài biển sóng to không ngừng đập tới, con sông trong núi giờ cũng đã ngập tràn nước. Nước lũ từ con sông đó tràn ra dữ dội tới mức thừa sức nuốt trọn toàn bộ thành phố bên dưới, khiến người khác cảm tưởng như thể nó là một con rồng vậy.
Gia súc được chăn nuôi trên bờ sông bị cuốn đi cùng với rào chắn, theo dòng nước tan biến đi.
Thú hoang cũng vì sự biến đổi thất thường này mà trở nên hỗn loạn, không nghĩ ngợi nhiều liền kéo nhau chạy trốn. Nhưng đám mây sét trên cao như thể có ý chí của riêng nó, cuộn trào giáng từng tia chớp thẳng xuống những con thú đang chạy trốn.
Cảnh tượng giông tố bão bùng này khiến người ta phải cho rằng nơi đây là địa ngục trần gian.
Nhưng trong lúc bão tố như vậy, bóng dáng một người đàn ông oai vệ đi tới.
(Thế này thì… đúng là không thể ngờ tới rồi…!)
Mặc trên mình chiếc áo choàng che đi mưa gió, người đàn ông đó tiến thẳng về phía gió lốc--- Mikado Tokuteru hoàn toàn không để ý gì gió bão đang thổi tới, ông nhìn chằm chằm vào trong trung tâm cơn bão.
Mưa và sét như thể nhằm thẳng vào Tokuteru mà không ngừng tấn công, nhưng tất cả đều chệch đi một tia mà trượt mất. Đối mặt với cảnh tượng bất cứ ai cũng sẽ phải sợ hãi này, Tokuteru vẫn bước tới không hề chậm lại.
Đây cũng là chuyện tất nhiên thôi. Người đàn ông này có bao giờ ngại gì bão tố đâu chứ.
Ông bình thản đi thẳng về phía trung tâm cơn bão.
Như thể đối lại với ý chí chiến đấu của ông, một tiếng bò rống mãnh liệt không biết từ đâu nổi lên.
Bên trong tầm nhìn mơ hồ chợt hiện ra sấm sét. Kẻ tạo ra cơn bão bất tự nhiên này cuối cùng cũng hiện ra sau khi người khiêu chiến hắn đợi từ lâu rốt cuộc đã tới.
『GEEEYAAAAaaaa---!!!』
Hình dạng của cơn bão bắt đầu thay đổi. Biến thành hình dạng một thứ động vật có móng guốc, bên trên có hai chiếc sừng sấm sét uy mãnh mọc ra như thể sắp đâm thủng trời.
Thứ đó dài bao nhiêu không ai đo đếm được.
Bởi vì thứ đó bản thân đã chính là cơn bão.
Trung tâm cơn bão theo sau ánh chớp hóa thành một con bò hùng tráng. Cho dù không có thực thể nhưng móng guốc khổng lồ tạo thành từ bão tố chỉ mới dẫm tới một bước đã khiến cho đất đai rung chuyển, vết nứt lan ra khắp bốn phía, nuốt trọn cây cối, phá tan con đường.
Hình dạng này chính là Thú của chòm sao được thần thoại miêu tả.
Tokuteru đứng đối mặt với Thiên ngưu mà ngay cả Tu La Thần Phật cũng phải sợ hãi, nhưng ông không cảm thấy chút áp lực nào trước hình dạng mạnh mẽ này, mà chính ông mới là người trừng mắt nhìn đối phương.
Gào lên một tiếng như thể bò rống, con bò bão tố vào tư thế chuẩn bị lao tới.
(Giờ thì… coi bộ phiền phức rồi đây. Tốc độ phát triển này thậm chí còn vượt qua của [Thiên ngưu (Gugalanna)] nguyên gốc nữa. Ta lúc này có thể chiến đấu đến mức nào đây…!!!)
Đối mặt với thứ bão tố như thể có sinh mạng của riêng mình, Mikado Tokuteru thủ thế. Nếu như không phải ảo giác thì toàn thân ông dường như tản ra thứ hào quang chói lọi như thể sấm chớp.
Thứ bò bão tố kia thấy vậy lại càng rống lên kịch liệt hơn nữa.
Bão tố lại càng mạnh hơn, bắt đầu tiếp cận Tokyo.
*
---Saigou Homura, Ayazato Suzuka và Kudou Ayato đi dạo quanh tiệm sách, ăn xong một bữa ăn nhẹ và xem xong một bộ phim mới nhất được làm lại.
Sau đó thời tiết cũng bắt đầu chuyển xấu.
Mặt trời lặn, họ trở lại trại trẻ. Hiện mưa gió đã không ngừng đập vào cửa sổ, từng khe rò rỉ dột nước xuống. Hơn nữa thấy được cành cây bên ngoài cửa gãy vỡ như vậy họ cũng không thể không tính trước việc sẽ có thứ gì đó đập vào trong nhà.
Những đứa trẻ bắt đầu tiến hành gia cố cửa sổ khiến cho chúng dù có vỡ cũng sẽ không rơi vụn xuống đất, Saigou Homura, Ayazato Suzuka và Kudou Ayato cùng nhau giúp đỡ bọn trẻ.
Vì phải chuẩn bị đối phó lại với cơn bão mà ba người họ nhanh nhanh chóng chóng ăn cho xong bữa tối, sau đó cùng nở một nụ cười khổ vì sự tĩnh lặng lúc này.
Homura bật TV lên xem tin tức bão.
“Thật tình, ngày đầu tiên của tuần lễ vàng mà sao đen đến thế cơ chứ. Đúng là ngày tệ nhất trong vài năm gần đây.”
“Đúng thật! Bồn hoa với cây cối đều đổ vỡ rồi, lại phải trồng lại! Đồ ăn khẩn cấp cũng bị phá tan hết rồi!”
“…Nha đam kia ăn được chứ Suzuka.”
Trong lúc Homura lắng nghe tin nhanh về cơn bão thì Suzuka than phiền về mấy cây hoa màu trồng ra bị tàn phá.
Ayato uống xong chén trà liền đứng dậy. Rời đi rót chén thứ hai. Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, Homura lúc này mới giả vờ thản nhiên mà hỏi Suzuka.
“Mà này, brother cũng để ý từ lâu rồi, sao Ayato lại gọi thẳng tên Suzuka thân thiết như vậy chứ?”
“Hả? A a, chuyện đó sao. Thì sister và cô ấy đều cùng trong hội học sinh còn gì? Nếu như đã luôn bên cạnh nhau ở trường học mà còn bất hòa sẽ rất phiền toái! Vậy nên sister đã dùng quyền hội trưởng của mình nói với cô ấy như vậy.”
“Ra là vậy, quả đúng là phong cách của Suzuka ha.”
Ayazato Suzuka và Kudou Ayato đều thuộc hội học sinh. Tuy nghe rất khó tin nhưng Suzuka từ năm nhất cấp hai đã bắt đầu đảm nhiệm chức vụ hội trưởng hội học sinh và giờ đã được ba năm rồi, cô đều làm tròn chức vụ của mình. Đây cũng là vì tính cách không sợ người lạ và có thể hòa nhập ngay lập tức của cô.
“Cứ thế này khu chăn nuôi gia súc trong trường có thể sẽ gặp nguy hiểm mất…”
“Phải rồi, cái vụ hợp tác với trường đại học tiến hành nghiên cứu sinh sản học ấy hả.”
Homura chợt nhớ ra mà nói.
Trường học ba người bọn họ đang theo học--- Trường tư thục trực thuộc Đại học Houei, là một trường học lớn theo cơ chế phụ thuộc đại học. Bên trong trường Đại học có phân ra làm các khu tiểu học, cấp hai và cấp ba, tất cả đều có cho riêng mình một sân thể thao riêng. Tuy là một trong những trường học danh tiếng tại nơi đây nhưng bên trong trường lại cũng liên đới tới tập đoàn Everything Company, vậy nên họ mới cho Homura tới học nhằm trợ giúp cho nghiên cứu của cậu.
Những đứa nhỏ trong trại trẻ cũng được ưu đãi chỉ cần vượt qua bài thi vào tiểu học vậy thì có thể được miễn học phí. Cho dù thất bại cũng vẫn sẽ được tham dự vào kì thi tuyển cấp hai và cấp ba. Điều kiện này là đổi lấy từ việc Homura chuyển nhượng một phần tính độc quyền của máy nano bố cậu nghiên cứu cho tập đoàn Everything Company.
Chuyện hợp tác nghiên cứu sinh sản học kia là hợp tác giữa trường cấp hai, cấp ba với phòng nghiên cứu trường đại học hoặc của Everything Company, cùng nhau tiến hành nghiên cứu. Với tư cách trường học phụ thuộc đại học Houei tốp đầu Nhật Bản, nhằm bồi dưỡng cho học sinh có được cái nhìn quốc tế từ nhỏ nên ngay từ cấp hai đã được giáo dục thêm phần hợp tác nghiên cứu sinh sản học.
Homura với tư cách được ra vào phòng nghiên cứu của đại học Houei và Ayazato Suzuka với tư cách hội trưởng hội học sinh cấp hai, có nhiệm vụ hợp tác nghiên cứu sinh sản học đưa ra các phương án chăn nuôi nông nghiệp.
Gia súc lần này cũng thuộc một phần trong đó. Đồng thời cũng không phải không có liên hệ gì với máy nano mà Homura đang nghiên cứu.
“Chúng mà xổng ra thì nhân viên trong trường cũng khổ đây. Hiện tại đang nuôi gì vậy?”
“Ư, mười con gà và năm con heo con. Nuôi tốt thì sau này chúng sẽ thành món thịt hun khói và xúc xích vô cùng tuyệt hảo. Dù khu chăn nuôi đã được củng cố lại một lần… nhưng khi đó cũng không nghĩ tới bão sẽ mạnh như vậy. Khu chăn nuôi có khi sẽ bị bão cuốn đi mất. Sister qua đó xem sao được chứ?”
“Ừm. Brother sẽ dẫn Ayato tới phòng cô ấy. Nhanh chóng về sớm nhé.”
Được rồi! Suzuka nói xong liền rời đi. Cô vừa đi tới ngã rẽ của hành lang--- thì tiếng bước chân đã liền biến mất.
“…Lười quá thể đáng. Ít nhất cũng phải đi ra cửa trước đã chứ.”
Dù người ngoài nhìn vào sẽ thấy để mặc một thiếu nữ đi lại một mình như vậy trong bão tố thì rất nguy hiểm, nhưng cô gái này thì không như vậy. Ngay cả trong trại trẻ này cô vẫn là người đặc biệt trong số những người đặc biệt.
Homura đứng dậy. Đi vào bếp gặp Ayato.
“Ayato, đi thôi tôi dẫn cô về phòng ngủ.”
“A, căn phòng đó sao.”
“Đúng vậy. Ừm, dù sao đây cũng là phòng của con trai, có thể sẽ có gì đó không tiện với cô. Mong cô thông cảm cho… Tôi xin lỗi, có tin nhắn đến.”
Tiếng chuông báo tin nhắn nhẹ nhàng vang lên, Homura mở điện thoại ra.
Đọc tin nhắn trước mặt người khác như vậy có chút không phải phép cho lắm, nhưng chiếc điện thoại vừa vang lên là chiếc dùng để liên lạc trong sở nghiên cứu. Vốn nghiên cứu cũng tạm ngưng trong tuần lễ vàng, vậy mà trong lúc mưa to gió lớn này lại liên lạc thì hẳn là có chuyện chuyện khẩn cấp gì đó.
Nhưng địa chỉ bên trên tin nhắn lại là một địa chỉ lạ.
(Queen.Hallowe’en@ne.jp… Gì đây chứ. Tin nhắn quảng cáo à.)
Homura nghiêng đầu, thầm đùa trong lòng.
---Nhưng tin nhắn này thật đáng ngờ.
Như lúc nãy đã nói, chiếc điện thoại này chỉ có những ai trong sở nghiên cứu mới biết cách liên lạc mà thôi, ngoại lệ chỉ có Ayato và Tokuteru. Cậu cảm thấy đây có thể là loại tin nhắn virus ăn cắp dữ liệu cá nhân của người khác.
Bị cái trò virus trojan này lừa thì nhục quá, sống sao nổi nữa. Homura lắc đầu, cất điện thoại đi.
“Senpai, tin nhắn quan trọng không vậy?”
“Không có gì, tin nhắn rác thôi. Theo tôi, tôi dẫn cô tới căn phòng đó.”
Các cánh cửa sổ trên hành lang đang vẫn lạch cạch như lúc nãy. Chuyện này cũng một phần vì khung cửa sổ đã méo mó rồi. Nếu có thêm một trận động đất thì chúng cũng không thể chịu nổi nữa.
Cũng cần phải xem xét tới việc sửa chữa thôi. Homura vừa suy nghĩ chuyện này vừa bước đi nhanh hơn.
Đi tới căn phòng đích đến, Homura lấy ra chìa khóa, bắt đầu kể về chủ nhân căn phòng hiện đã không còn ở nơi này.
“Chủ nhân căn phòng này hiện không có ở đây, cô cứ thoải mái sử dụng. Dù sao người đó cũng không có ý định trở lại rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Người đó vốn đã ít khi ở đây rồi. Lần cuối cùng về đây là 5 năm trước, sau đó cũng không còn trở lại… Thiệt tình, chẳng biết bây giờ anh ta đang đi đâu làm gì nữa.”
Homura nở ra một nụ cười gượng và mở khóa căn phòng, nhân tiện nói ra một ít chuyện không quan trọng.
---Sự thành lập của [Trại trẻ Canaria] mà Saigou Homura hiện đang sống có liên quan tới một người phụ nữ và một thiếu niên.
Người đầu tiên là một người phụ nữ tên Canaria không rõ quốc tịch.
Không biết cô kiếm đâu ra tiền vốn và quen biết, nhưng tự cô đã tìm được mười nhà tài trợ và lập lên trại trẻ tư nhân này, cũng tạo ra một nơi cho những đứa trẻ nơi đây được giáo dục như bao đứa trẻ khác, tất cả mọi việc nơi đây đều do một mình cô điều hành.
Nhưng người tên Canaria đó vào 5 năm trước lại bị bệnh tật hạ gục, rời bỏ cuộc đời. Cũng không biết có phải nhân cơ hội này không mà sau đó hầu hết người tài trợ đều rút lại vốn.
Về thiếu niên kia, sau khi Canaria mất vào 5 năm trước cũng đột ngột biến mất. Hiện tại tung tích vẫn không ai biết tới, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Mọi người vẫn nói mùa xuân là mùa hội ngộ và tái hợp, nhưng đối với Homura và Suzuka thì ngược lại.
Khoảnh khắc giao mùa xuân đi hạ tới này, là mùa chia li đối với họ mới đúng.
“Chuyện là vậy sao… Tôi không biết trại trẻ này còn một người như vậy. Tôi vẫn nghĩ senpai là người lớn tuổi nhất nơi này.”
“Hiện tại thì đúng là vậy. Nhưng mà người kia hẳn giờ cũng đã thành người lớn rồi, nhất định là đang ở một quốc gia nào đó sống một cách tùy ý.”
“…Anh chưa từng nghĩ rằng có thể người đó đã chết sao?”
“? Làm sao mà tôi nghĩ vậy được chứ. Được rồi, mời cô vào.”
Ayato bị thúc giục đi vào căn phòng không còn chủ nhân của nó.
Cô vốn nghĩ rằng đây sẽ là một căn phòng phủ kín bụi, nhưng căn phòng này thoạt nhìn còn sạch hơn những căn phòng trống khác nữa. Ayato ngạc nhiên.
“…Senpai? Căn phòng này đâu có giống chưa từng được sử dụng 5 năm qua?”
“Đúng là vậy đấy. Chỉ là những lúc tổng vệ sinh thì cũng nhân tiện dọn dẹp qua nơi đây thôi. Nếu không để nấm mốc mọc lên thì mệt lắm.”
“Nhưng mà chẳng phải chủ nhân căn phòng này đã bặt vô âm tín sao?”
“Dù là bặt vô âm tín nhưng cũng không phải đã chết, và người đó sẽ không thể nào tự nhiên mà chết đâu. Có lẽ sẽ có ngày anh ta về lại nơi này thì sao đây? Anh ta mà thấy đồ đạc mình không còn nhất định sẽ làm loạn lên, khi ấy thì phiền phức chết mất. Nhất là anh ta lắm mồm lắm.”
Dù sao thì cũng thật là phiền phức à, chỉ mong sớm về mà mang hết đi thôi. Homura giận dỗi nói.
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Ayato lại càng tăng thêm, rồi như thể hiểu ra gì đó mà cô nở ra một nụ cười đùa giỡn, nhìn về phía khuôn mặt Homura.
“…Ra là vậy. Senpai và Suzuka hẳn rất yêu quí người anh này đúng chứ.”
“Làm sao có thể chứ.”
“Chỉ có thể là thế mà thôi. Căn phòng không ai sống lại được dọn dẹp sạch sẽ như vậy, bình thường thì ai lại đi làm chuyện đó chứ. Hơn nữa 5 năm trước hai người mới chỉ mười tuổi mà thôi. Một người bỏ đi từ khi hai người còn nhỏ như vậy, nếu không phải giữa ba người có tình cảm chân thành thì không thể được như thế này.”
Homura giận dỗi để chiếc chìa khóa xuống mặt bàn. Dù Homura muốn phản đối, nhưng quả thực Suzuka rất nhớ chủ nhân căn phòng này. Vậy nên cậu không thể nào phủ nhận hoàn toàn được.
Rồi cậu đột nhiên nhìn thấy một chiếc tai nghe tai mèo trên mặt bàn. Homura cầm nó lên, quay vài vòng trong lúc nở một nụ cười khổ.
“…Ừm, tôi không ghét anh ấy. Cho dù hiện tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu hay làm cái gì… Nhưng mà, ừm, anh ấy mạnh đến không tin nổi đâu. Tôi biết chắc anh ấy không thể nào tự nhiên lăn ra chết được.”
“Rất mạnh?”
“A a, là mạnh trên đúng phương diện vật lí ấy.”
“Phương, phương diện vật lí sao?”
“Ừm, bên trong chúng tôi thì anh ấy vẫn là một trường hợp đặc thù. Chưa bao giờ là người có thể chịu ở yên một nơi nhỏ bé mà sống.”
Vậy sao. Ayato có dự cảm không ổn mà đáp lại.
Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi. Tại xã hội hiện đại này, mạnh trên phương diện vật lí nghĩa là sao chứ. Chưa kể đến một thiếu nữ như Ayato thì nhất định rất khó hiểu được chuyện này.
Hơn nữa nếu như không gặp trực tiếp người đó thì không thể hiểu được sức mạnh đó là ra sao.
“Mà này senpai, Suzuka đâu rồi vậy? Vẫn đang chuẩn bị các cách đối phó bão ư?”
“A, cô ấy qua trường rồi. Suzuka lo cho gia súc nuôi tại đó nên tới xem xét tình hình.”
Ể? Ayato kinh ngạc mà quay đầu lại.
“…Senpai, anh vừa nói gì vậy?”
“A? Tôi nói Suzuka qua trường học rồi,”
“Anh để cho chị ấy rời đi một mình vậy sao!? Trong bão tố như thế này nữa!?”
Ayato la lớn.
Đây cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Hiện tại, mưa to đến mức lụt cả đường, mực nước giờ đã cao quá mắt cá chân người. Gió thì mạnh đến quất đổ chậu hoa, ngay cả biển hiệu cũng bị cuốn bay.
Không một phút nào không có tia chớp hiện ra, sấm sét cũng đánh xuống nhiều. Bất kì lúc nào cũng có thể mất điện.
Tình huống này đâu phải tình huống có thể cho một thiếu nữ một mình rời đi chứ.
Nhưng Homura không có vẻ gì là bối rối, cậu gãi gãi đầu suy nghĩ xem nên giải thích ra làm sao.
“A---… tôi hiểu ý của cô, nhưng cô ấy không sao đâu. Nghĩ lại mà xem, cô cũng biết trại trẻ này toàn là những người đặc biệt. Suzuka lại càng là trường hợp đặc biệt trong đó nữa. Không cần lo lắng cho cô ấy đâu---“
Ngay lúc đó từ trong trại trẻ nghe thấy được một tiếng nổ xé rách cả màn đêm.
Hai người ban đầu tưởng là tiếng sấm, nhưng vì kiến trúc xung quanh lung lay một chút nên hiểu ra ngay vừa rồi quả thực là một tiếng nổ lớn.
“Tiếng nổ vừa rồi… vang tới từ phía trường học.”
“Tokuteru-san đâu rồi!? Tokuteru-san hiện đang ở đâu vậy!?”
Ayato lo lắng chạy tới nắm lấy tay Homura.
Homura ban đầu cũng hốt hoảng mà mất bình tĩnh, nhưng cậu rất nhanh trấn tĩnh lại mà lấy điện thoại ra, ông rất có thể sẽ biết được gì đó.
“Ông ấy nói có chuyện gấp phải đi một chuyến, nhưng dù sao thì thời tiết xấu như vậy chắc cũng không thể đi xa được đâu. Gọi điện chắc ông ấy sẽ bắt máy nhanh thôi.”
“Không ổn rồi…! Suzuka đang gặp nguy hiểm!!!”
Nói xong Ayato ngay lập tức chạy về phía cửa trước.
Homura vừa gọi cho Tokuteru vừa đuổi theo cô, nhưng tốc độ chạy của Ayato thật bất thường. Lúc Homura đi ra khỏi hành lang thì Ayato đã sớm mở cửa trước ra rời đi rồi.
Homura cúp đi cuộc gọi không có hồi đáp, chậc mạnh lưỡi một cái.
“Đáng ghét, cô đang nghĩ gì vậy chứ tiểu thư Ayato!”
Homura nghĩ về hàm ý trong những lời cuối cùng của cô.
---Kể từ sáng nay, hành động của Ayato và Tokuteru đều trở nên rất kì lạ.
Hai người dường như đề phòng một thứ gì đó chưa rõ vậy, nhưng có vẻ như mục tiêu của hai người lại khác nhau. Ayato hẳn đã cho rằng nếu là chuyện thường thì Tokuteru có thể lo liệu nên mới có chút bất cẩn.
Nhưng có một điều, chắc chắn hai người đang giấu diếm chuyện gì đó.
Homura cầm theo chiếc áo mưa treo bên trong cửa trước, vội vã chạy về phía Ayato và Suzuka.
*
---Cổng chính trường tư thục phụ thuộc Đại học Houei.
Cơn bão so với những gì cậu nghĩ lại càng nghiêm trọng hơn.
Hệ thống giao thông đã tê liệt hoàn toàn, trên đường không chỉ bóng dáng xe cộ, ngay cả bóng dáng con người cũng không có một ai. Lượng nước mưa vượt quá dung tích thoát nước khiến cho nước tràn ra từ hệ thống thoát, tràn ngập từ mắt cá chân xuống dưới giày.
Lực cản của nước khiến việc chạy rất khó, hai chân trở nên nặng nề hơn nhiều, nhưng giờ không phải lúc để ý chuyện này.
Homura chạy tới mức thở không ra hơi, cuối cùng cũng đến được cổng chính trường học.
(Khu chăn nuôi hình như ở bên cạnh trường học. Nhưng cũng may gia súc được nuôi tại đó.)
Dù rằng bây giờ đã là buổi tới, nhân viên bảo vệ hôm nay không có ở lại, nhưng cổng chính vẫn là không thể đi qua được.
Giữa cơn bão, Homura qua cửa sau của trường học.
Từng hàng cây hoa màu trồng ngay ngắn bên trong trường giờ đã bị gió bão thổi bay đi mầm non.
Dù nhìn Homura bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuồng phong cuốn đi, nhưng cậu vẫn đi thẳng về phía khu chăn nuôi--- Ngay lúc này, âm thanh như thể một con thú hoang đang tận hưởng con mồi vang lên.
(…Vừa rồi là gì vậy chứ.)
Một thứ âm thanh thật ghê tởm.
Không thể là tiếng mưa được. Thứ âm thanh đó khác hoàn toàn với tiếng mưa mát lạnh này.
Nếu nói tới âm thanh này giống thứ gì--- nó giống như tiếng cắn xé một miếng thịt nửa sống nửa chín vẫn còn nước bên trong vậy, âm thanh này không ngừng vang vọng bên trong tiếng mưa.
Nghe được thứ âm thanh khiến người người bất an, Homura tăng cường cảnh giác. Cậu rón rén đi tới, từ trong bóng tối của trường nhìn về phía khu chăn nuôi.
Một thứ bóng có hình dạng người, to lớn tới nỗi phủ kín khu chăn nuôi nhẹ rung rung.
(!!?)
Homura cố hết sức không thốt lên âm thanh kinh hãi mà trốn lại vào trường học. Cậu vừa rồi không hét lên đã là rất giỏi. Cũng có thể tiếng mưa đã cứu cậu lần này. Nếu như là một học sinh bình thường, hẳn chỉ cần nhìn thế thôi cũng đã rơi vào trạng thái khủng hoảng rồi.
Cái bóng khổng lồ hình người Homura vừa thấy chính là kinh hãi như vậy đấy.
『Gya… Gya…!!!』
Đây là âm thanh thứ kia cắn nuốt gia súc.
Con quái vật khổng lồ đó cắn nát lưng một con heo con, một tay khác bóp chết năm con gà. Vì chiếc đèn bị hỏng nên không thể trông thấy rõ hình dạng thứ này, nhưng chiều cao của nó ít nhất cũng phải gấp ba loài người. Và tuy nó đứng hai chân nhưng cơ thể lại rất thiếu cân đối, thoạt nhìn sẽ thấy nửa dưới của nó rất gầy yếu phải chống nửa thân trên cường tráng.
Hình dạng này đáng ra không thể chống đỡ nổi thân thể mới đúng.
(Trời ạ… thế này thì quá lắm rồi.)
Homura quan sát thứ quái vật khổng lồ từ trong bóng tối.
Khắp nơi đều tối nên không thể nhìn rõ ràng được, nhưng cậu nhìn thấy trên đầu nó mọc ra hai chiếc sừng. Còn hình dạng chiếc đầu mọc trên cổ nó thì chắc chắn không phải là của loài người.
(Sừng và tai kiểu này… một thứ quái vật bò sao? Chẳng lẽ là vật thí nghiệm từ sở nghiên cứu nào đó thoát ra?)
Homura vô thanh vô tức chụp một tấm ảnh.
Tuy suy luận của cậu thật vô căn cứ, nhưng giờ cũng chỉ có suy đoán đó mà thôi.
Nếu như Ayato và Tokuteru là đang cảnh giác với con quái vật này thì sự kì lạ của họ cũng có thể hiểu được rồi. Homura vẫn cho rằng suy nghĩ của cậu rất linh hoạt, nhưng khi phải đối mặt với sự tồn tại của thứ quái vật này, cậu vẫn chỉ có một cách suy nghĩ chính xác mà thôi.
Về phương diện khác, quái vật không ngừng lặp lại hành động ăn tươi nuốt sống gia súc, sau đó lại nhả chúng ra. Đây rõ ràng không phải hành động nhằm thỏa mãn ham muốn ăn nữa, chỉ còn là một thứ bản năng mà thôi.
Homura quan sát con quái vật, dự định liên lạc với Tokuteru nên mở ra danh bạ điện thoại.
Ngay lúc đó, bên kia khu chăn nuôi vang lên tiếng bước chân.
Homura kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lúc cậu cảm nhận được người kia là loài người thì một âm thanh bén nhọn của kim loại cũng vang lên.
“---!!?”
Cho dù mưa rơi xối xả nhưng vẫn không thể che đi được cảnh tượng ánh kiếm hiện ra khắp xung quanh trước mặt.
Homura cũng không thể dựa vào tai nghe mà phân biệt được số lần ánh kiếm chém tới. Nhưng con số đó là sáu. Dù đòn tấn công chỉ diễn ra chưa đầy chớp mắt nhưng chỉ như vậy đã đủ phân định thắng thua rồi.
Hai chân con quái vật khổng lồ phun ra máu, nó quỳ xuống ngay tại chỗ.
Homura không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi cậu đón lấy được bóng người vừa bị đánh bay về phía cậu, cậu lại càng ngạc nhiên hơn nữa.
“Ayato…!? Cô đang làm gì vậy!!?”
“Đó, là lời tôi nói mới đúng… Tại, tại sao senpai lại…!!!”
“Còn phải không phải vì cô chạy tới đây sao! Tôi đã nói Suzuka sẽ không sao rồi cơ mà…!!!”
Ayato muốn cãi lại nhưng cô ho ra vài cái rồi cũng không thể nói được nữa.
“…Đúng là… Không ngờ tới được, thân thể vậy mà trở nên yếu đến mức không thể đỡ nổi mười lần va chạm…!”
Ayato đau đớn đến mức co giật rồi ngất đi. Trên sườn cô lúc này có một vết thương vô cùng nghiêm trọng. Homura ước tính độ sâu của vết thương này liền hiểu Ayato vì mất máu quá nhiều nên giờ đang trong cơn sốc.
Vết thương nếu như liên quan đến nội tạng vậy thì phải được phẫu thuật ngay lập tức.
May là quái vật khổng lồ cũng đã bị thương hai chân rồi. Có lẽ giờ họ có thể chạy thoát được.
“Cố đợi tôi đưa cô đến phòng nghiên cứu! Tại nơi đó có đủ thiết bị sơ cứu khẩn cấp.”
Homura cõng Ayato lên, chạy về phía trường học.
Nhưng thứ quái vật kia sẽ không ngu ngốc đến mức bỏ qua bóng lưng không chút phòng bị nào của cậu.
『GEEEYAAAAaaaa---!!!』
Bên tai cậu vang lên tiếng rống không thể hiểu được bằng ngôn ngữ loài người. Thứ này so với vũ khí sóng âm cũng không hề thua kém. Khu chăn nuôi xập xệch cứ thế bị thổi tung lên không trung, từng vết rạn hiện ra bên trên trường học, cửa kính vỡ tan. Homura đang rời đi bị cuốn bay cùng với bọt nước. May rằng có cơn mưa lớn và lớp áo mưa này. Nếu không khoảng cách hai bên mà gần hơn chút nữa thì màng nhĩ của cậu đã bị xé tan rồi.
Homura ngã nhào xuống đất, Ayato trên lưng cậu rên lên một tiếng đau đớn.
“Ư…!”
“Xin lỗi, cô hãy chịu khó thêm chút nữa!”
Dù toàn thân phủ kín bùn đất nhưng cậu vẫn cõng Ayato trên lưng.
Cậu lo rằng đứng lên có thể khiến bùn đất rơi vào miệng vết thương khiến nó chuyển biến xấu, nhưng đối phương sẽ không cho cậu thời gian rảnh như vậy. Nhằm đúng lúc Homura ngã xuống bất cẩn, con quái vật khổng lồ khụy chân xuống rồi lao tới. Mỗi bước chân giẫm xuống của nó khiến nước bắn tung tóe như thể núi lửa phun trào, trông tới thật đáng sợ.
Vết thương trên chân nó tuy rằng có sâu nhưng cách nó lao tới vẫn như thể một cỗ xe tăng vậy. Homura ngay lập tức chạy về phía cửa của khu nhà học, đập vỡ thủy tinh trên cảnh cửa mà mở nó ra. Với thân thể cao như kia thì thứ đó không thể đi vào khu nhà học được.
Homura đi vào khu nhà học xong trước tiên dựa người trên tường, ổn định lại nhịp thở. Dù Ayato chỉ là một thiếu nữ nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật cậu phải cõng thêm một người chạy trốn. Sức lực dùng ra không thể nào ít được. Để có thể chạy một mạch từ đây tới phòng nghiên cứu, cậu phải ổn định lại nhịp thở trước đã.
---Nhưng cậu đã quá ngây thơ.
Đột ngột, một thứ chấn động như thể động đất tấn công hai người.
『GEEEYAAAAaaaa…!!!』
Tiếng rống dữ dội. Chấn động lan tới. Cửa chính như thể bị dòng chảy đất đá đổ xuống mà vỡ tan tành, trang thiết bị văng ra tứ tán. Đáng sợ là, con quái vật khổng lồ như thể vẫn không sao cả, nó nhô đầu ra quan sát lối vào.
Cho dù cơ thể nó quá lớn nên vai bị kẹt lại nhưng một cánh tay cùng cái đầu khổng lồ của nó--- cái đầu bò khổng lồ đó như thể máy khoan dễ dàng đập nát từng chiếc cột của trường học.
Cánh tay còn cường tráng hơn cả cần cẩu của nó thì chỉ cần đơn giản vung lên thôi đã đánh bay toàn bộ tủ giày, từng tảng gạch đá vụn rớt xuống trên đầu Homura.
“Khốn khiếp, tên này điên rồi!”
Homura bảo vệ Ayato khỏi những mảnh vụn bay tới. Cho dù trán cậu bị một cục đá cỡ nắm tay đập vào chảy máu, nhưng ngoài ra thì không có một vết thương nào khác. Đây chắc chắn là nhờ bình thường cậu ăn ở hiền lành đây mà.
Nhưng chưa thể yên tâm lúc này được. Tên khổng lồ kia rất có thể sẽ vừa lao tới hai người vừa tàn phá trường học. Tuy rằng Homura không hiểu sao nó lại làm vậy nhưng trong đầu cậu đã có một giả thiết thế này.
(Không chỉ kém thông minh, còn có cả tập tính đuổi theo nhân loại bất kể xung quanh sao? Và hình dạng kết hợp giữa người và bò… Thứ này giống hệt Minotaur rồi.)
Homura lau đi mồ hôi, nhìn chằm chằm vào chiếc đầu khổng lồ của con bò.
Minotaur--- Quái vật nửa người nửa thú trong thần thoại Hy Lạp. Homura cũng không biết chi tiết về thứ này, nhưng hẳn đây là con quái vật bò ăn sống những thiếu niên thiếu nữ bị quăng vào trong mê cung làm tế phẩm.
Tuy nơi này không phải mê cung, nhưng bị một con Minotaur đuổi theo bên trong trường học lúc bão tố phủ tới như này đúng là một trò quái ác mà.
Nếu như cứ mặc kệ nó như vậy, rất có thể không trốn được.
Homura ngay lập tức ngẩng đầu lên xem xét tình huống xung quanh, cậu nhận thấy trên tường có thiết kế bộ trang bị phòng ngừa trường hợp khẩn cấp. Nếu như xảy ra hỏa hoạn hoặc động đất, chỉ cần đối ứng tình huống nhập vào mã an toàn rồi kéo tay cầm bên cạnh xuống, sẽ kích hoạt được biện pháp phòng hộ đối phó với thảm họa.
(Thiết bị ngăn ngừa tai họa khẩn cấp… Bình phun ga chữa cháy là tạo thành từ thứ chất không gây nguy hại với sinh vật vậy nên vô dụng rồi… Không, nếu như bộ trang bị này là cùng một bộ với tại sở nghiên cứu thì…!!!)
Có một loại mã an toàn dùng để đối phó một thứ tai họa khác hỏa hoạn hoặc động đất. Nếu như thứ đó cũng được bố trí trong trường học thì họ có thể chạy thoát.
Không còn thời gian do dự nữa. Con quái vật đang dần nơi rộng cái lỗ nó phá để đi vào. Homura mở ra nắp che bộ trang bị, nhập vào mã an toàn rồi nắm tới tay cầm.
“Nhất định phải thành công đấy…!!!”
Nặng nề nói ra như vậy, Homura gạt tay cầm xuống. Bên trong trường học sau đó vang lên một âm thanh trầm trọng như có thể búa sắt nện xuống.
Homura hiểu được món đồ cậu nghĩ tới đã đến, liền quay lưng lại với Minotaur mà chạy về phía phòng nghiên cứu. Minotaur trông thấy cậu quay lưng bỏ đi liền bò xuống lao thẳng tới bên trong trường học.
Coi bộ đúng là có tập tính đuổi theo loài người nào chạy trốn thật rồi. Homura càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình, cậu chạy vào hành lang nối thông tới khu nhà học khác.
Cậu vốn nghĩ sẽ ngay lập tức bị đuổi kịp nhưng có vẻ như vết thương trên chân nó vẫn chưa lành lại. Vậy nên nó mới dùng hai tay bò tới. Minotaur linh hoạt như một con rết đuổi theo cậu bên trong trường học. Minotaur nằm xuống bò đuổi tới, ngay lúc nó đi vào một hành lang thẳng dài--- đột ngột, một lớp sắt cực dày đè lên trên cổ nó.
『Gya!!』
Tiếng rên này của nó không phải vì đau đớn mà là bất ngờ trước đòn tấn công này. Minotaur thò tay vào trong phòng học, ngay lập tức bị từng tấm sắt bao quanh phòng học đè xuống.
“Dính bẫy rồi…! Cảm giác sao hả con quái vật bò kia! Bị tấm thép đặc chế dày 500 mm đâm trúng cổ như vậy muốn rút được ra cũng không dễ gì đâu!”
Homura giơ lên nắm đấm nhỏ nhắn của cậu tuyên bố chiến thắng, rồi rời đi theo một lối ra nhỏ khẩn cấp chỉ có thể mở ra từ bên trong cạnh tấm chắn bảo vệ. Lối ra khẩn cấp này ngay sau đó cũng sẽ được đóng lại bằng tấm thép.
Trong vòng một phút đồng hồ, toàn bộ trường học sẽ bị cô lập như vậy.
Ayato trong lúc mơ hồ chứng kiến trường học biến thành bộ dạng nồi đồng vách sắt này, lầm bẩm nói.
“…Đúng là, đáng kinh hãi. Ai mà ngờ trường học này còn có khả năng này chứ…”
“Đúng vậy. Bên trong phòng nghiên cứu của trường đại học Houei ngoài nghiên cứu máy nano còn nghiên cứu các loại sinh vật đặc biệt, còn bí mật nhập vào một số loại virus đáng ra phải tiêu diệt sạch như đậu mùa nữa. Bố trí này là nhằm phòng tránh thảm họa sinh học trong lúc nghiên cứu.”
Đúng vậy, đây không phải hệ thống phòng ngừa hỏa hoạn hay thảm họa tự nhiên, mà nhằm giảm thiểu thảm họa do con người gây ra. Chứ chưa ai từng nghĩ tới quan tài sắt này sẽ lại được dùng tới để khóa một con quái vật Minotaur chỉ có trong thần thoại.
Homura cõng Ayato lên, rời đi khỏi trường học.
“Đến được trung tâm nghiên cứu thứ ba là tôi có thể sơ cứu giúp cô rồi. Tiếp đó tôi sẽ gọi xe cứu thương tới, chuyện khác thì để sau hãy nói. Như vậy được chứ?”
“…Ừm. Nhưng còn Suzuka thì…?”
“Tôi đã nói cô ấy sẽ không sao rồi mà. Xin lỗi vì trước nay vẫn không cho cô biết, khác với thứ hàng giả như tôi, Suzuka chính là một siêu năng lực gia thực sự. cho dù có đen đủi bị nhốt trong trường học thì cô ấy cũng không sao hết. Chúng ta mới là người cản trở cô ấy nữa cơ---“
Chính lúc đó, mặt đất rung chuyển.
Mây sét gào rống trên bầu trời.
Bị một thứ ánh sáng chói lòa chiếu rọi tầm mắt, Homura vội nhắm mắt lại, trong lúc đó cũng không nghĩ ngợi được gì nữa.
Thứ kia thay vì gọi là ánh sét thì gọi bằng từ nhiệt độ cực cao thì đúng hơn. Sóng nhiệt ngay lập tức xóa sổ mưa và gió, khiến cho xung quanh chìm trong yên tĩnh.
Ánh sáng từ trên trời giáng xuống đó--- đâm xuyên thẳng qua quan tài sắt bọc trong những tấm thép đặc chế dày 500 mm dễ như bông gòn rồi đập thẳng xuống đất.
(…!?)
Quan tài sắt bị đốt cháy. Mặt đất rạn nứt.
Đối mặt với cảnh tượng kì dị đến không tưởng này, Homura hít mạnh lấy một hơi, không nói được lên lời. Thứ thép đặc chế không chỉ cản được pháo xe tăng mà cả pháo từ tàu chiến vậy mà lại bị phá tan, đây đúng là chuyện làm người khác kinh hãi, nhưng chuyện đáng để kinh hãi thì không phải nó đâu.
Thứ bắn từ bên trong đám mây mù mênh mông kia xuống dưới đất, là một thanh rìu chiến khổng lồ.
Ánh sáng chói lòa do thanh rìu chiến kia tỏa ra khiến cho ánh mắt Homura không nhìn được gì nữa.
Thanh rìu chiến này không hề được tạo hình chạm khắc quý giá ra sao. Chỉ có một viên hồng ngọc khảm tại giữa thanh rìu chiến mà thôi. Hình dạng cũng không thể coi là thực dụng, thanh rìu khổng lồ kia lớn như vậy căn bản hai bàn tay loài người không thể cầm lên nổi. Nếu không có vài người thì không thể nhấc lên được nữa là.
Nhưng thanh rìu chiến dù thô kệch như vậy--- lưỡi rìu của nó lại tỏa ra ánh sáng chói lọi như mặt trời. Cho dù sau lưng nó là cả một trường học chìm trong biển lửa nhưng ánh sáng cây rìu chiến tỏa ra vẫn không kém cạnh chút nào. Ngay cả một người thường như Homura cũng nhận ra được thanh rìu chiến này nguy hiểm đến mức nào. Dù là Minotaur hay cơn bão này, tất cả đều không thể sánh với thanh rìu chiến.
Thanh rìu chiến tỏa ra một cảm giác thần thánh lại cũng sắc lạnh như băng, Minotaur đi ra từ trong biển lửa cầm lên nó. Cảnh tượng này đã vượt qua cả câu thành ngữ hổ thêm cánh rồi. Sức mạnh trong cơ thể cường tráng to lớn của nó ngay lập tức được gia tăng thêm vài lần, mọi vết thương cũng đã lành lại hoàn toàn.
Theo bản năng hiểu được không thể chạy trốn nữa rồi, Homura vô thức che chở cho Ayato.
Minotaur ngay cả đối với con mồi không còn sức kháng cự này cũng sẽ không bao giờ nhân từ.
Nó cúi cơ thể khổng lồ của nó xuống, lao đến với tốc độ như thể đạn bắn.
Saigou Homura nhìn chằm chằm vào thanh rìu chiến đang được giơ lên cao kia--- Cậu lúc đó đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết của mình.