Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7109

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 123

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 217

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Last Embryo Tập 3: Tàu Hỏa Tinh Linh Chạy Loạn! - Ngoại Truyện: Nhà hàng tây âu Phi hành trên không trung

Đây là ngoại truyện của LE 3 bản Limited Edition

---------------------------------------------------------------

Anh có tiền rồi đây, đi anh đãi mấy đứa.

Saigou Homura, Ayazato Suzuka và Kudou Ayato vui vẻ nhận lời mời của Izayoi, đi tới nhà hàng Châu Âu [Don Bruno] nằm gần [Trại trẻ Canaria].

An nhàn đi bộ tới cửa hàng, ba người họ sau khi nghe được nguyên nhân chuyện này mới liếc mắt nhìn nhau.

“Ể? Gì cơ? Trong lúc tính toán lại tình hình tài chính của công ty Tokuteru, anh phát hiện ra chuyện tiền công ty bị biển thủ--- thế nên được thưởng tiền cho công trạng đó hả?”

“Đúng vậy. Một loạt chuyện biển thủ với mấy cái linh tinh lộ ra hết, coi bộ đúng là thảm họa.”

“Ha ha, đúng là anh Izayoi có khác. Dù sao thì, chuyện kế toán của công ty ấy như mớ bòng bong vậy.”

“Đúng thế!... Phải rồi, anh của senpai. Em cũng biết có một nhà nghiên cứu không biết xấu hổ là gì từng có lần lợi dụng người quen để làm mấy chuyện biển thủ, dùng tiền nghiên cứu mua TV cỡ lớn ấy, anh thấy sao?”

“Hô hô. Đúng là không thể tha thứ được. Có dịp nhớ kể anh nghe ấy.”

Izayoi mỉm cười, còn Homura và Suzuka thì tránh mắt qua chỗ khác.

Phát hiện ra có chuyện hay đây, Izayoi mở cánh cửa nhà hàng, karan karan, âm thanh tiếng chuông cửa vang lên. Cùng lúc đó, giọng nói của một người phụ nữ trưởng thành vang ra từ bên trong.

“…Ô? Ô trời trời! Cứ tưởng ai hóa ra là Izayoi-chan sao!”

“Yo, Madam. Chị trông vẫn khỏe nhỉ.”

“Câu đó chị nói mới đúng chứ! Trời ạ, đứa bé minimum superboy khi trước giờ đã lớn thế này rồi…”

“Ai mà là minimum superboy chứ. Tuổi tác hai ta có hơn nhau nhiều đâu hả.”

“Thì lúc chị gặp được cậu, cậu đáng yêu đến thế mà…”

“Rồi rồi, em hiểu rồi. Bọn em ngồi bàn này. Cho bọn em món bánh mặn mọi khi nhé.”

Izayoi thản nhiên gọi món, Madam liền nở một nụ cười rồi quay về trong bếp.

Cô gái này--- biệt danh Madam--- cũng chính là vợ của bác Brono, một cô gái phục vụ xinh đẹp người Latinh gốc. Nghe qua lời nói của quí cô Madam, vợ Bruno này, hẳn ai cũng tưởng cô phải chừng 50 tuổi rồi, nhưng thực ra cô mới có 23 tuổi, chỉ hơn Izayoi 2 tuổi. (Izayoi thực chất mới 19 tuổi, nhưng nếu cậu không đến Khu vườn nhỏ thì phải 21 rồi, vì thế giới này và Khu vườn nhỏ vào 3 năm trước bất chợt đồng bộ hóa thời gian, và thời gian đồng bộ là sau khi Izayoi đánh bại Azi Dakaha, mà lúc đồng bộ thì thế giới này đã trôi qua 2 năm kể từ khi Izayoi đi khỏi)

Izayoi ngồi đó nhìn theo bóng lưng cô đi mất, cậu trông thấy một chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón đeo nhẫn của cô mới nhe cười.

“…Hay quá. Chị ấy thành madam thật rồi hả.”

“Chuyện đó lâu rồi mà?”

Ayato ngạc nhiên hỏi. Suzuka trả lời.

“Coi nào, anh Iza biến mất 5 năm trước mà nhỉ? Khi đó chị ấy còn chưa cưới nữa.”

“Chị ấy cưới vào 3 năm trước. Trước khi ông Ushimatsu qua đời… Khi đó chị còn chưa gặp Ayato nữa nhỉ?”

“Đúng vậy. Lần đầu tiên em tới nơi này thì madam đã là madam rồi.”

Ayato lấy tay che miệng mà mỉm cười. Còn Homura thì như thể nhớ ra gì đó mà nhin ngó xung quanh, tìm kiếm một người hẳn là đang làm việc tại quán [Don Bruno]. Buổi trưa là lúc cho bữa trưa, khách vào quán cứ nối dài không dứt. May cho họ là đên vào lúc này. Trong nhà hàng đông đúc đó, không lâu sau--- Asterios mặc tạp dề đi ra khỏi nhà bếp, tay bưng đầy món bánh mặn.

Mỗi tay chồng chất 8 phần bánh, tổng cộng là 16 phần, Asterios không để ý tới mấy người Homura, lao thẳng lên nhà hàng.

“Xin lỗi đã khiến mọi người đợi! Hai phần bánh mặn bí ngô, bốn phần bánh mặn thịt muối, chín phần bánh mặn thịt xông khói đây! Toàn bộ mười phần đã hoàn thành! Các vị khách, xin hãy dọn bàn trong vòng ba giây nữa và đợi đồ ăn tới!”

Cùng lúc Asterios hô lên, các vị khách đều tránh ra.

Nhóm Izayoi và Homura tự hỏi có chuyện gì đây chứ--- nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, mọi chuyện đều rõ ràng.

“Hây… da!!!”

Rống lên một tiếng--- Asterios vung cả hai tay, các chồng đĩa bánh mặn quay tròn bay vèo vèo trong không khí, hạ xuống bàn của khách hàng.

Tiếng ca ngợi vang lên cho hành động tung hứng đồ ăn tới bàn của khách mà không có chút nào lộn xộn đó.

Asterius hai tay chống nạnh, ngực ưỡn lên tự hào, nhưng một giọng nói tức giận vang ra từ trong bếp.

“Này, phải nói bao nhiều lần với cậu nữa hả tên đầu bò kia!!! Đừng có ném đồ ăn vào khách!!!”

“Còn cách nào khác sao hả!? Có mỗi cháu và Madam phải phục vụ cho bao nhiêu vị khách thế này! Muốn phàn nàn gì thì bác thuê thêm người đi, thuê thêm đi!”

Asterios vừa cãi lại vừa quay về trong bếp. Nhóm Izayoi và Homura chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối, đang ngẩn người ra, cũng bật cười lên vui vẻ.

Coi bộ bằng cách nào đó, hoàng tử xứ Milos đã thích ứng rất tốt với thời hiện đại.

“…Coi bộ giao cậu ta cho bác Don là đúng rồi.”

“Cậu ta làm việc tốt thật ấy. Màn trình diễn khi nay cũng được nữa! Không biết đồ ăn của chúng ta có bay tới kiểu ấy không nữa.”

Mắt Ayato ánh lên, còn những người khác thì nở một nụ cười khổ.

Trong một thời gian ngắn, họ đã được nghỉ ngơi trước khi Chiến tranh chủ quyền mặt trời bắt đầu.