Một thảo nguyên xanh mướt tựa như một tấm thảm màu xanh lục.
Có lẽ do tối nay là trăng non thế nên ánh sáng chiếu trên đất vô cùng bắt mắt.
Mỗi khi có gió thổi qua, mấy con đom đóm phát sáng liền bay ra từ trong lùm cỏ, trở thành những nguồn sáng quý báu trong một đêm chỉ có ánh trăng thế này.
Lúc này, một con thú hoang có bốn chân, răng nanh và móng vuốt đều sắc lẹm, nhịp nhàng chạy đi giữa các lùm cỏ.
Nó dùng mũi dí vào trong hang của con mồi, phá hủy giấc ngủ con mồi, lấy đó làm sung sướng, hẳn đây là hành vi hống hách của sinh vật đứng trên trong chuỗi thức ăn, cũng là minh chứng cho sự phì nhiêu của thảo nguyên này.
---Trên vùng đất nằm ở cực tây này.
Ayazato Suzuka đang hò hét.
“Ư oa a a a a aa! Một… một mình mình… làm sao chống lại được thứ quái vật như này chứ a a a a a a!”
Bụi đất mù mịt, mặt đất phát ra tiếng ầm ĩ.
Ayazato Suzuka liên tục sử dụng bước nhảy không gian, trốn tránh quái vật khổng lồ tạo nên từ nham thạch.
Người khổng lồ nham thạch kia mỗi bước đi tới đều dẫm cho đất đai vỡ tan, từng đám chim bay tán loạn trốn tránh, ngay cả mấy con chuột cũng bỏ tổ chạy trối chết.
Nếu Ayazato Suzuka chạy trốn bằng hai chân thì có lẽ đã bị tóm được từ lâu.
Nhưng cho dù trong lúc chạy trốn, cô bé vẫn không ngừng dùng bước nhảy không gian, khoảng cách hai bên vẫn không kéo dãn ra chút nào.
(Arjuna tự rời đi giờ không biết đang ở đâu nữa! Asterios thì bị người dân bản xứ kéo đi! Mấy tên này bỏ lại một cô gái như mình đi đâu không biết…!)
Tóc tai Suzuka rối tinh rối mù, cô bé cố gắng áp chế cảm xúc muốn khóc, tiếp tục chạy trốn.
Cô hoàn toàn không biết vì sao mình lại bị người khổng lồ nham thạch này đuổi theo, nguyên gốc cô chỉ muốn đi tìm [Cột đá Hercules] nằm ở cực tây thôi mà.
Cứ thế này thì chưa tới được mục tiêu đã bị người khổng lồ nham thạch bóp nát.
Ngoài việc có thể sử dụng bước nhảy không gian ra thì Ayazato Suzuka chỉ là một cô gái bình thường.
“Khoan, khoan đã, chịu, chịu hết nổi rồi…!!!”
Đầu gối cô mềm nhũn, hai tay chống lên đất.
Người khổng lồ nham thạch vươn tay ra che đi hết ánh sao.
Nhung--- Một ánh chớp lao tới như thể muốn ngăn cản bàn tay đó.
“Sấm sét, Almathea!!!”
Một tiếng hét vững vàng của một cô gái vang lên. Trong lúc xung quanh không có vật chắn gì và tiếng đất rền vẫn liên tục phát ra, tiếng hét của cô gái kia thế mà vang vọng khắp nơi.
Đáp lại lời cô gái, ánh chớp liên tục lóe lên.
Nếu phải so sánh, thì đây hẳn là một cây thương hình thành từ ánh chớp. Ánh chớp lao theo hình ziczac phá tan bụng phải của người khổng lồ nham thạch, sau đó bay dọc theo cơ thể người khổng lồ nham thạch, giống như chuẩn bị tấn công thêm lần nữa.
(Oa, oa, oa oa…!!?)
Suzuka không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết ôm đầu rúc người xuống.
Từng tảng nham thạch nóng rực từ bên trên rơi xuống bên người cô, khiến cho đám cháy dần bốc lên bên trong thảo nguyên xanh biếc. Bình thường còn không sao, chứ Suzuka đã kiệt sức hoàn toàn thì chỗ này đúng là khu vực nguy hiểm.
Ngay khoảnh khắc có cả đống nham thạch trút thẳng xuống đầu cô như mưa.
Cô gái khi nãy hét lên hất ra mái tóc đen thành hình quạt, lướt tới chắn trước người Suzuka.
“Hự…!”
Sang--- Một âm thanh réo rắt vang lên. Giống như thể một âm thanh du dương hòa lẫn giữa tiếng chuông và tiếng sáo, mặt đất thảo nguyên nghe thấy âm thanh đó liền nhô lên.
Đống nham thạch nóng rực bị sấm chớp đập tan liền bị lớp rào chắn đất đai cản lại.
Người khổng lồ nham thạch dùng tay chân phản công ánh chớp, nhưng tất nhiên lại không thể bắt kịp được nó. Bởi vì thứ đó vốn dĩ là một ánh chớp thực sự.
Ánh chớp phá tan cánh tay phải vươn ra của người khổng lồ nham thạch, sau đó hủy diệt cánh tay trái đang đuổi theo, sau cùng dự định lao lên phần đầu.
(Ô a a a a…!)
Mặc dù người khổng lồ nham thạch giờ coi như xong, nhưng giờ lại đụng phải một quái vật còn nguy hiểm hơn nữa mất. Với một Suzuka từ trước đến nay không dính dáng đến mấy loại rắc rối này, tình hình trước mặt chỉ có thể nói là quái dị.
Mặt khác--- Cô gái sử dụng cây thương ánh chớp nhặt lên đống nham thạch đã bị thiêu hủy còn sót lại.
“...Ngạc nhiên thật đấy, hóa ra ở địa lục Atlantic cũng có thứ quái vật thế này sao.”
“Ở phía bắc và phía đông cũng có sự xuất hiện của bọn chúng, có khi là được triệu hồi tới từ Khu vườn nhỏ. Xem nào, chiến lực mọi nơi đều tập trung lại vì Chiến tranh chủ quyền mặt trời, coi bộ chuyện này có hơi nguy hiểm đây.”
Thêm một người nữa… Cô gái với giọng nói vô cùng lý trí này không biết từ đâu hiện ra.
Đến lúc này, Suzuka đang ôm đầu co cụm người mới bình tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt hai cô gái kia.
(Oa… Thế mà tự nhiên có hai mĩ nữ xuất hiện này!)
Một người trong đó là một cô gái có mái tóc đen đung đưa trong gió, có lẽ tầm mười tám tuổi.
Cô gái này tỏa ra một vẻ ngoài nhã nhặn, nhưng bộ quần áo hai màu đỏ trắng cô mặc thì thật sự rất lưu ấn tượng mạnh trong mắt người khác.
Kiểu ăn mặc dù rất dễ khiến người khác chê bai là dị hợm nhưng vẫn toát ra vẻ thanh nhã như vậy, hẳn là do phong thái gia giáo mà cô thể hiện.
Ngay cả thanh kiếm nhật giắt bên hông cũng không khiến cô trở nên thô tục, lại còn tạo thành vẻ đẹp của người con gái Nhật Bản truyền thống.
Người còn lại thì là một mĩ nữ tóc vàng có bộ ngực khiến người ta phải trố mắt, trên đầu mọc ra một thứ giống với sừng dê.
Cô gái tóc đen đi về phía Suzuka, nghiêng đầu nói với cô bé.
“Ưm… Em không sao chứ? Có bị thương không?”
“Em… em không sao, cảm ơn mấy chị cứu em lúc nguy hiểm vừa rồi.”
“Fufu, chuyện nhỏ thôi mà. Em cũng ở trên đại lục này thì em cũng là người tham dự đúng chứ?”
“Vâng, em cùng với anh trai mình, Saigou Homura và Sakamaki Izayoi cùng nhau tham dự.”
Hể? Cô gái tóc đen ngạc nhiên thốt lên, sau đó mỉm cười.
“Izayoi là anh trai sao… Thế thì em là Ayazato Suzuka phải không?”
Chuyện này còn khiến Suzuka kinh hãi hơn, cô vốn dĩ không thể ngờ được ở chỗ này lại còn gặp được người nói ra tên Izayoi.
“V… vâng, chị biết anh trai em sao?”
“Tất nhiên rồi. Mặc dù đã hai năm không gặp nhau nhưng cậu ấy là đồng đội trọng yếu của chị.”
Hoài niệm thật đấy. Cô gái tóc đen nói với vẻ rất hứng khởi.
Suzuka thầm cảm thấy bực bội trong lòng, hình như người quen của anh trai cô ai cũng là mĩ nữ khả ái đáng yêu hay sao ấy.
Mặt khác, mĩ nữ tóc vàng chỉ tay về phía đường chân trời hướng tây.
“Chủ nhân, chỗ này vẫn còn nguy hiểm lắm. Đi thêm một đoạn đường ngắn nữa là đến [Cột đá Hercules] rồi, có lẽ chúng ta nên đi đã rồi nói được chứ?”
“Tôi biết rồi, Alma. Còn em thì sao Suzuka?”
“A… em… em cũng muốn đến đó! Kiểm tra thử xem có tấm bia đá nào không!”
Suzuka đứng dậy, mở tấm bản đồ ra.
Nghe thấy cô bé nói, cô gái tên Alma lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“...Bia đá? Ban nãy em nói là bia đá ư? Không phải là cột đá?”
“A… Đúng thế. Bản thảo gốc của Plato bị dịch nhầm thành cột đá (pillar), chứ thật ra dịch đúng phải là bia đá (stele). Thế nên vấn đề lần này---『Ngôi sao nhiều lớp』bên trong『Truy tìm ngôi sao nhiều lớp, đến thăm Anh hùng cổ đại, vén màn bí ẩn trong tuyên ngôn của Tổ Phụ Thần. 』là chỉ hai ý nghĩa ngôi sao và bia đá của từ『stele』.”
Suzuka vừa giải thích vừa lấy ra tấm [Geass Roll] của game lần này.
Nội dung trên tấm [Geass Roll] như sau:
『-Chiến tranh chủ quyền mặt trời ~ Màn đại lục mất tích ~ -
*Điều kiện đạt được chủ quyền mặt trời
①Các người tham dự có thể thoải mái nhượng cho nhau (bao gồm tự do đối chiến để hoàn thành Game)
②Vén màn bí mật Game viết trong phụ trang bản đồ đại lục
③Ngoài ra, ban cho người có hành động phù hợp nhất với Game Thần Ma
④ (Về sau sẽ ghi)
*Quy tắc cấm trong đại lục
①Người tham dự không thể rời khỏi đại lục Atlantis
②Trong trường hợp người tham dự muốn rời đi phải phá giải được câu đố của điều kiện chiến thắng
③Người tham dự không được giết người tham dự bên trong đại lục
*Thứ tự đổ bộ
Người đạt được nhiều chiến thắng nhất bên trong Tàu hỏa tinh linh sẽ được lựa chọn điểm đổ bộ
Tự chọn vị trí đổ bộ, tự chịu trách nhiệm, thời hạn là hai tuần
*Điều kiện chiến thắng trận đấu đầu tiên
Truy tìm ngôi sao nhiều lớp, đến thăm Anh hùng cổ đại, vén màn bí ẩn trong tuyên ngôn của Tổ Phụ Thần.
Dấu ấn Ủy ban tổ chức Chiến tranh chủ quyền mặt trời.』
Mặt khác, tấm bản đồ trên trang giấy thứ hai có ghi tên các địa danh:
[Mê lộ (Labrys) Santorini] ở phía đông.
[Trại chăn nuôi (Farm) nhân ngưu] ở phía bắc.
[Mỏ (Mine) Orichalcum] ở phía nam.
[Cột đá (Pillar) Hercules] ở phía tây.
Sau khi đọc lại một lần nội dung của [Geass Roll], Alma nhìn qua Suzuka với bộ dạng rất thích thú.
“Ưm… Nếu có [Geass Roll] và [Bản thảo Plato] thì đúng là có thể phỏng đoán như vậy. Nhưng bản thảo đó để ở đâu chứ?”
“Bản thảo được lưu giữ ở trong khu hồ sơ mật của điện giáo hoàng Rome, gần đây mới công bố cho mọi người đọc.”
“...Điện giáo hoàng Rome? Tức là ở Vatican ấy hả? Lí do là gì vậy?”
“Ể, em cũng không biết có chuyện gì mà Vatican lại lưu giữ thứ đó.”
“Vậy em dựa vào đâu mà suy đoán chỗ này thuộc về lãnh thổ của Hy Lạp vậy? Để suy luận rằng đây là do phiên dịch ra tiếng Latinh sai thì trước tiên phải xác nhận chính xác rằng đại lục Atlantic này nằm trong lãnh thổ Hy Lạp mới được.”
“A, chuyện đó thì tìm ra bằng chứng từ lâu rồi chị ạ. Di tích chìm ở phía tây đại lục có cột đá khắc tiếng Latinh, anh trai em cũng nói rằng địa chất nơi này rất giống với của Hy Lạp.”
Tokuteru có lẽ đã tính trước chuyện này nên mới để cho họ mang theo thiết bị dùng để kiểm tra đất đai. Mặc dù chi phí lên đến 500 triệu Yen, nhưng coi như là không lãng phí vô ích.
Nghe được cô bé trả lời, ánh mắt Alma không còn vẻ xét nét nữa, hỏi câu hỏi cuối cùng.
“Vậy sao… Thế thì câu hỏi cuối đây. Trên địa lục này còn sót lại dấu vết của nền nông nghiệp tưới tiêu, nhưng Hy Lạp lúc cổ đại… Hay cũng chính là thời gian mà đại lục Atlantic được cho là tồn tại, đáng ra chưa phát triển đến nền nông nghiệp tưới tiêu mới đúng. Em định trả lời câu hỏi này ra sao?”
“Ể… Cơ bản thì nơi này là chỗ giáp nối với nền văn minh quốc gia khác mà? Chưa kể các loài thực vật giống với các quốc gia phía nam, dân bản xứ lại còn đeo mặt nạ bò. Tổng hợp các dữ kiện trên lại…”
Suzuka nhớ lại bản đồ trong đầu, cũng sắp xếp lại các từ khóa đã tìm hiểu từ trước.
---Vết tích nền nông nghiệp tưới tiêu chưa phổ biến ở Hy Lạp cổ đại.
---Khí hậu ôn hòa, hệ thực vật và động vật giống với phương nam.
---Một vùng đất phổ biến thờ cúng loài bò, còn đem bò làm trang phục.
Xuất hiện nhiều nền văn minh cùng lúc, chứng tỏ nơi này nằm ở ranh giới của các nền văn minh. Một vùng đất tụ tập nhiều văn minh thế này cũng không nhiều.
Một vùng đất kết nối nền văn minh Hy Lạp và Ai cập vốn dĩ cách nhau cả vùng biển.
Kết hợp tất cả những điều này lại--- Chỉ có một đáp án duy nhất.
“Chắc là đảo Crete rồi… Chỗ này cũng gần phết nhỉ… A?”
Nói đến đây Suzuka mới sực nhớ ra.
Asterios khi nãy bị dân bản xứ đưa đi có lẽ là do liên quan tới đảo Crete.
Trông thấy Suzuka trả lời một cách trôi chảy, mắt Alma ánh lên.
“...Giỏi thật đấy, quả là nhân tài trong nhân tài.”
“Ể?”
“Không có gì, em đừng quan tâm. Suzuka, em đã phân tích câu đố đến mức này rồi thì chúng ta cùng nhau đến đó cũng được. Mặc dù là đối thủ cạnh tranh nhưng đã có được tiến triển ngang nhau thì không sao. Chúng ta cùng đồng hành đi tới bia đá Hercules được chứ.”
Thái độ Alma bất chợt dịu dàng đi nhiều, lại còn mỉm cười.
Suzuka không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho lắm, cảm giác trong đầu toàn là dấu hỏi chấm.
Cô gái tóc đen ngạc nhiên thở dài, nhìn về phía Suzuka như thể chợt nhớ ra gì đó.
“Phải rồi, chị còn chưa giới thiệu mình nhỉ. Để chị giới thiệu bản thân được chứ?”
“A… vâng! Tất nhiên rồi ạ!”
Suzuka đứng thẳng dậy, trả lời với vẻ mặt căng thẳng. Nếu như cô gái tóc đen đã quen biết đứa trẻ rắc rối Izayoi thì chứng tỏ cô cũng là một trong những người bị hại từng bị Izayoi kéo vào rắc rối. Thế nên, do không thể biết cô chuẩn bị cằn nhằn gì, Suzuka mới theo phản xạ phản ứng như vậy.
...Nhưng Suzuka lại không biết, cô gái này không bao giờ là người bị hại. Mà thực ra cô còn là đồng đội cũng là đồng phạm cùng được triệu hồi đến với Sakamaki Izayoi. Cô gái nhẹ nhấc váy lên, mỉm cười một cách tinh nghịch, giới thiệu tên của mình với người chơi mới.
“Xin chào, chị là Kudou Asuka. Một trong những người bên ngoài được triệu hồi tới từ thời kỳ Shouwa hậu chiến.”
*
Sau khi ba người Kudou Asuka, Ayazato Suzuka, Almathea tự giới thiệu thân xong, cả ba bắt đầu bước đi.
Trên đường đi, Asuka lắng nghe tình hình hiện tại của Izayoi thông qua Suzuka.
“Đi qua đi lại giữa thế giới bên ngoài và Khu vườn nhỏ sao… Hóa ra Izayoi cũng làm chuyện giống bọn chị à.”
“Chị Asuka cũng đến thời đại của bọn em rồi sao?”
“Fufu, không phải vậy. Chị có việc cần đến thời kì Heian giải quyết, thế nên là tầm giữa thế kỉ mười một và thế kỉ mười hai.”
“Thời kỳ chiến tranh Genpei đó sao! Ô oa! Chị khiến em cực kì tò mò rồi luôn đó!”
Asuka và Suzuka nói chuyện vô cùng hợp, bất tri bất giác đã đi đến vùng giáp ranh với phía tây đại lục.
Trên đất đá nơi đây bao trùm một lớp cỏ mỏng, mặt đất xuất hiện nhiều khe hở do vỏ trái đất biến đổi, hình thành một vùng đất vô cùng lởm khởm.
Đứng từ cái vị trí khó khăn cho việc đi lại này mà nhìn về phía biển, sẽ thấy màu xanh lam bất chợt biến mất, một vách núi thẳng đứng hiện ra như thể có người cầm rìu chém mạnh xuống.
Vách núi đã trải qua thời gian dài chịu mưa gió và sóng biển đánh tới, không có ai sinh sống nơi đây, họa chăng chỉ có mấy con chim biển vẫn mặc gió mạnh mà cất cánh bay.
“Xem nào… Không ngờ mục tiêu lại ẩn bên trong hang động nằm ở trên vách núi thế này, muốn mà ngẫu nhiên tìm ra được nơi này chắc khó lắm ấy nhỉ?”
“Cũng chưa chắc. Cho dù không thể trả lời được câu đó thì hẳn vẫn có đầy người đi tới nơi đặt [Cột đá Hercules]. Bởi vì chỉ cần biết được đại lục Atlantic nằm trong nền văn minh Hy Lạp thì dù không mục đích rõ ràng vẫn sẽ ôm tâm lý đánh bạc thử tới đây.”
Trên bản đồ có viết những chữ cái quan trọng liên quan tới địa lục Atlantic như Santorini, quặng mỏ, trại nhân ngưu.
Không biết những chữ cái quan trọng này có phải một loại lừa dối nào không, hoặc là một trình tự nhất định để tiến bước.
Cho dù chỉ có tầm hiểu biết hạn hẹp thì hẳn vẫn có rất nhiều người đi tới nơi này.
“Tuy là nói như vậy nhưng chắc là sẽ có ít người nỗ lực tìm kiếm hang động ở trên vách núi cho mà xem. Tỉ lệ chắc là một phần tư, nếu như không chắc chắn thì còn thấp hơn nữa.”
“Fufu, cũng tức là nếu may mắn thì chúng ta chính là những người tham dự đầu tiên đến đây… Nhưng cũng là nhờ rất nhiều vào bước nhảy không gian của Suzuka, nếu không chị đã mặc váy còn phải nhảy xuống vách núi nữa mất.”
“Chuyện đó… không có gì đâu mà.”
Suzuka khoa tay, trả lười một cách khiêm tốn.
Sức gió ở vách núi tất nhiên là khá mạnh, nhảy xuống có khi sẽ gặp nguy hiểm bị gió mạnh cuốn đi. Nhưng quan trọng nhất là, mặc váy mà nhảy xuống chắc chắn sẽ tạo ra cảnh tượng không mĩ miều gì cho lắm.
Alma đi tới dọc theo hang động, khó hiểu nên nghiêng đầu đi hỏi.
“Không ngờ Suzuka còn biết dùng bước nhảy không gian, quả thực là không thể tin nổi. Khả năng này bên trong các Gift cũng là một thứ khá là hiếm đấy nhé, em làm sao mà có được nó thế?”
“Đây là khả năng bẩm sinh của em, em đã có thể sử dụng từ khi còn nhỏ rồi.”
Alma dường như rất tò mò với câu trả lời này.
“A? Gift có sẵn sao… Chính là loại sức mạnh được gọi là siêu năng lực ở thế giới bên ngoài đó sao. Chuyện này đúng là rất đáng tìm hiểu. Ở thời đại của tôi, Gift là sức mạnh chỉ có thể do ba chủng tộc Thần, Tinh linh hoặc rồng ban cho, hoặc là một loại thử thách.”
“Thử… thử thách mà cũng được xem là Gift sao?”
“Còn tùy tình huống. Vì nếu như các vị thần không đưa ra thử thách mà chỉ đứng ngoài quan sát, lịch sử loài người có thể sẽ bị cắt đứt hoàn toàn trong thời đại đó… Khi hai người hiểu được câu hỏi về『tuyên ngôn của Tổ Phụ Thần』trong Game này, hẳn là sẽ học được quan hệ giữa người và thần.”
Almathea mỉm cười, thích thú bước tiếp.
Suzuka đi gần về phía Asuka, hỏi nhỏ.
“Em thấy Almathea coi bộ rất uyên bác nhỉ, lại còn hiểu rất rõ về thần thoại Hy Lạp nữa.”
“Tất nhiên rồi, cô ấy là nữ thần của Hy Lạp mà.”
“Nữ… nữ thần?”
“Ừm, còn từng nuôi lớn Chủ thần Zeus của thần thoại Hy Lạp nữa cơ.”
Cái gì cơ!!? Suzuka không nhịn được phải thốt lên.
Theo như Asterios nói, Chủ thần Zeus chính là [Tổ Phụ Thần] trong vấn đề lần này. Nếu như Alma là nữ thần từng nuôi nấng Zeus, vậy thì dù bỏ qua phần giải đố mà nhảy tới ngay được đáp án thì cũng không phải chuyện kì quái gì.
“Nhưng… nhưng mà… Như vậy có vấn đề gì không?”
“Tức là sao?”
“Nếu như người đã biết đáp án lại còn tham gia giải đố, hình như Game này không có tác dụng tranh giành thật sự…”
“Chuyện đó thì không cần lo lắng. Mục đích của tôi là đào tạo chủ nhân chứ không phải khiến cho chủ nhân chiến thắng. Tôi sẽ gợi ý nhưng không nói ra đáp án.”
“...Đúng vậy đấy. Dù gì cũng là một nữ thần, thế nên không thể dùng thường thức về thuộc hạ để nghĩ đến cô ấy được.”
Haiz. Asuka thở dài, bước về phía sâu bên trong hang động.
Cô nhìn thử hang động sâu hun hút trước mặt, chỉ thấy được bức tường nham thạch cứ thế kéo dài.
Nhưng bất ngờ là trong đó có le lói một chút ánh sáng.
Ngẩng đầu nhìn lên liền nhận ra trần hang có những thứ đang lấp lánh như các vì sao.
Thật ra đó là một loại chất lỏng phát sáng, hình như có loài côn trùng nào đó đang đi kiếm ăn bị ánh sáng cuốn hút. Màn sáng này bao phủ cả hang động, chiếu rọi con đường phía trước cho ba người.
Khắp hang động đều là từng hàng từng lớp thạch nhũ hình quạt, ánh sáng lờ mờ từ mấy con côn trùng bò qua lại chiếu sáng những thạch nhũ đó, cái bóng giương lên như thể những khuôn mặt người dị hợm. Mặt khác, cảnh tượng các cột đá và thạch nhũ cao lớn đứng kề nhau trông thật trang nghiêm, kiến tạo thành như một cung điện của thần.
Vừa đi được tới khu vực sâu nhất của hang động, Alma đã giương tay ra ngăn hai người còn lại.
“---Khoan đã.”
“Sao thế?”
“Phía trước có người, xin chủ nhân hãy cẩn thận.”
Giọng nói chứa đựng vẻ căng thẳng của Alma khiến cho hai người cũng trở nên nghiêm túc.
Một khi đã tới đây được sớm nhất, vậy thì người đó rõ ràng là giải được câu đố trong [Geass Roll], trí tuệ không thể nào lại bình thường được.
Alma núp trong bóng đen trên vách hang, nhìn về khu vực sâu nhất.
Từ đó vang lên giọng nói của một cô bé.
“...Ưm… ưm, tôi biết rồi. Chuyện nhỏ như thế một mình tôi vẫn lo được, ông lo lắng quá mức rồi đấy James.”
(...Một cô bé?)
Người đang nói chuyện có một mái tóc dài mềm mại như thể tơ vàng.
Mái tóc đó dù là chỉ có ánh đuốc lập lòe chiếu lên nhưng vẫn phô ra vẻ mượt mà, hút lấy ánh mắt Alma. Đã sống rất lâu rồi nhưng cũng hiếm khi cô thấy được một mái tóc vàng đẹp đến thế.
Cô bé kia lắc lư người, như thể một con thú nhỏ có bộ lông vàng đang đùa giỡn.
“Hình như đang nói chuyện với ai đó… Cái thứ màu đen kia rốt cuộc là gì chứ…?”
“A, đó hình như là điện thoại kiểu cổ ấy?”
Asuka ló đầu ra từ bên cạnh, Suzuka đi sau cô cũng nói thêm vào.
“Cái đó cổ lắm luôn rồi ấy, từ trước đến nay em mới chỉ được thấy qua điện thoại kiểu cổ đó trong phim truyện mà thôi. Mà, thứ đó có cắm dây không vậy?”
“Không thấy có cái gì giống đường truyền… Nói chung hẳn là một công cụ chuyên dùng để liên lạc ấy hình dáng điện thoại kiểu cổ.”
Mắt thẩm mĩ của người chế tác như thế đấy.
Alma lại vểnh tai lên, nghe lén cô bé tóc vàng nói.
“James nói đúng rồi, [Cột đá Hercules] thực chất là bia đá. [Ngôi sao nhiều lớp] thì có hai ý nghĩa… Ể? Một mình tôi có sao không ấy hả? Chuyện đó… đã bảo là không sao rồi cơ mà! Tôi đã mười hai tuổi rồi nhé, là cô gái trưởng thành rồi nhé!”
Cô bé tóc vàng phồng má lên, dường như rất bực bội.
Theo những lời vừa nói, cô bé cũng là người tham dự như Asuka và Suzuka. Nhưng đối thủ này lại vẫn còn rất nhỏ tuổi, chẳng khác gì một cô bé đến chạy vặt cả.
“Chuyện này… để một cô bé ít tuổi như thế đi một mình có sao không chứ?”
“...Đúng thế, coi bộ không có gì nguy hiểm rồi, chúng ta đi ra chứ?”
“Không, trước tiên thu thập thêm thông tin thì tốt hơn. Dù sao người này cũng đến đây trước, lại còn đã giải được câu đố nữa, có khi đã giành được lợi thế nào đó rồi.”
Alma nói cho hai người lùi lại, tiếp tục đề phòng cô bé tóc vàng.
Mặc dù người này là trẻ con nhưng bất cẩn tiếp cận cũng có thể gặp phải nguy hiểm.
Nơi khác không nói, còn nơi đây chính là thế giới Khu vườn nhỏ, địa ngục không có trên trần gian.
Nhìn thì rõ rành rành là một đứa trẻ nhưng kỳ thực có khả năng là quái vật ăn thịt người.
“Ưm… ể? Vâng thưa bác? A… Vâng! Một mình cháu sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa! Chúng ta sẽ đứng đầu cho xem! Bác… Bác Leticia, bác có thấy vui không?”
Cô bé tóc vàng vui vẻ nói, nhưng những lời này lại khiến Asuka ngạc nhiên.
“Cô bé vừa nói bác Leticia… Ể? Leticia?”
Mái tóc vàng mềm mại đến như thể tơ vàng và đôi mắt đỏ. Khuôn mặt có hơi trẻ con nhưng tương đối giống Leticia mà Asuka biết. Quan trọng nhất là, bộ dạng này rất có thể là một ma cà rồng.
Asuka lao ra khỏi chỗ trốn, đi thẳng tới chỗ cô bé tóc vàng.
“Ể… khoan… khoan đã chủ nhân!”
Hành động đột ngột của cô khiến cho Alma phát hoảng, Suzuka cũng hoảng hốt.
Cô bé tóc vàng còn bất ngờ hơn.
Tai nghe chiếc điện thoại kiểu cổ bị cô buông ra xoay ba vòng trên không rồi rơi xuống đất, lăn tận đến chân Asuka rồi mới dừng lại.
Asuka nhanh nhẹn nhặt tai nghe lên, gân trên trán giật giật, lớn tiếng nói.
“Nghe này… Leticia! Cô giờ đang ở đâu thế hả!”
『Giọng nói này… là Asuka ư?』
“Đúng thế! Cô biết tôi đọc được tin cô mất tích trong thư của Kasukabe You tôi đã lo lắng thế nào không! Không nói không rằng đã biến mất, hầu gái của bọn tôi mà không biết phép tắc thế hả!”
『Ưm… rất xin lỗi, tôi cũng áy náy lắm, cô nghe tôi giải thích đã được chứ?』
Asuka vừa vào đã bực bội trách mắng, Leticia chỉ biết ngoan ngoãn chịu trận.
Tình huống không ngờ tới này khiến cho cô bé tóc vàng chết trân, chỉ có chiếc miệng là cứ đóng mở liên tục. Gặp phải tình huống đột nhiên bị một cô gái cướp mất điện thoại, phản ứng của cô bé có thể hiểu được.
Suzuka đứng nhìn từ xa không hiểu gì hết, lên tiếng hỏi Alma bên cạnh.
“...Chuyện này, cho em hỏi Leticia là ai thế?”
“Hầu gái khi trước của chủ nhân.”
“Hầu… hầu gái?”
“Đúng thế, một hầu gái ma cà rồng xinh đẹp với mái tóc vàng.”
“Hầu gái ma cà rồng xinh đẹp với mái tóc vàng sao! Đúng là thế giới khác có khác!”
Ở thế giới của Suzuka, đừng nói gặp được một hầu gái thực sự, đến cả tin đồn cũng không có.
Chưa kể hầu gái này còn là mĩ nữ ma cà rồng tóc vàng, tức là sức mạnh cũng rất mạnh mẽ.
“Được rồi, thế giờ cô đang ở đâu hả Leticia? Có ổn không?”
『Không sao… Cũng coi là không gặp phải chuyện gì. Vì một số lý do nên hiện tôi đang chăm sóc cho cháu tôi. Nguyên nhân chi tiết thì tôi mong đi hỏi mấy người Izayoi, các thành viên khi trước của [No Name] hẳn cũng ở đó.』
Ô. Asuka thốt lên ngạc nhiên.
“Thành viên khi trước của [No Name]? Cô nói những người khác bên cạnh cô và Croix đó hả?”
『Asuka. Có điều này là điều duy nhất trong cả cuộc đời tôi muốn nhờ cô. Cô đồng ý giúp tôi chứ?』
“A? Gì mà [cả cuộc đời] thế chứ, sao mà khách khí vậy. Đã là đồng đội lâu lắm mới nói chuyện nên tôi sẽ tính lãi với giá thấp nhất nhé.”
Asuka nói với vẻ trêu chọc.
Phía bên kia điện thoại, Leticia vốn đang nghiêm mặt cũng phải mỉm cười.
『Cảm ơn cô, quả nhiên ra ngoài đường là phải dựa hơi chủ nhân thật ha… Thế thì tôi có chuyện cần nhờ cô đây. Làm phiền cô, trong một khoảng thời gian ngắn thôi, chăm sóc đứa cháu tôi, Lamia, được chứ?』
“Ể!!?”
Giờ thì đến lượt cô bé tóc vàng--- Cháu gái của Leticia, Lamia, thốt lên một tiếng kinh hãi.
Cô giật lấy tai nghe từ tay Asuka, hét lên về phía Leticia.
“B, b, b, bác!!? Cháu là minh chủ đại diện, giờ mà rời khỏi community làm sao được! Chưa kể bác còn giao cháu của mình cho một người lạ nữa…”
『Đúng là tổn thất lớn thật. Với cả tuy chỉ là một thời gian ngắn, nhưng để cháu rời đi bác cũng đau lòng lắm. Cháu vừa thông minh vừa mạnh mẽ, nhưng nhất là, phải rời xa đứa cháu xinh xắn như cháu bác rất buồn.』
“Vậy, vậy ư!!? Đúng thế!”
『Nhưng Lamia này. Họ là ân nhân của bác. Nếu không có họ thì có lẽ bác vẫn đang ở khu bên ngoài thành phố Khu vườn nhỏ làm nô lệ, bị đám khốn nạn giày xéo rồi.』
Nghe được sự thật Leticia nói ra, khuôn mặt Lamia trở nên căng thẳng.
Đó là chuyện diễn ra không lâu sau khi Sakamaki Izayoi, Kudou Asuka và Kasukabe You được triệu hồi tới Khu vườn nhỏ.
Khi đó, [Perseus] nằm ở phía đông khu vực năm chữ số định bán Leticia đi. Mỗi một ma cà rồng của Khu vườn nhỏ đều có vẻ bề ngoài xinh đẹp và mái tóc vàng, còn có cơ thể mạnh mẽ bẩm sinh. Nhưng ma cà rồng như thế thật ra có một nhược điểm không thể chối bỏ.
Ma cà rồng không thể chịu nổi ánh mặt trời chiếu trực tiếp. Nếu như họ muốn sinh sống dưới ánh mặt trời thì phải được che đi bởi lớp màn lớn của Khu vườn nhỏ.
Đối với các ma cà rồng, khu vực bên ngoài Khu vườn nhỏ không có lớp màn che không khác gì một nhà tù tự nhiên. Khi đó [Perseus] chính là định bán Leticia đến chỗ đó như một nô lệ.
『Chúng ta là tồn tại khác với ấn tượng về ma cà rồng của thế giới bên ngoài. Mặc dù chỉ có một nhược điểm, nhưng nhược điểm đó đã là chí mạng. Nếu thật sự bác bị bán tới khu ngoài KHu vườn nhỏ… Chuyện duy nhất bác có thể làm có lẽ chỉ là tự sát để giữ gìn danh tiết.』
“...Bác.”
『Asuka là ân nhân của bác, mấy đứa có thế gặp được nhau tức là có duyên, cháu đồng ý giúp đỡ cô ấy chứ?』
Cuộc nói chuyện chợt ngắn quãng một lúc.
Nhưng rồi, giọng nói Lamia bất chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Bác, người này là con người. Xét đến mục đích cuối cùng của chúng ta, thực sự không nên thân thiết gì với họ.”
Vẻ non nớt khi trước đã bị nén lại hoàn toàn.
Vẻ khinh thường, chán ghét cùng giận dữ rõ ràng đối với loài người khiến cho cơ thể nhỏ nhắn của Lamia bắt đầu run lên.
“Cháu sẽ không bao giờ quên… Chính định kiến hận thù của loài người và sự sa đọa của nhà thơ khiến cho mẹ vốn dĩ là nữ hoàng ma cà rồng biến thành thứ quái vật như vậy--- Cháu hẳn đã nói với bác rồi, nguyện vọng của cháu là khiến cho loài người gặp quả báo, nhà thơ biến mất hoàn toàn, đúng chứ?”
Lamia nói ra với vẻ cô đơn, như thể đang khổ sở cầu xin. Giọng nói cô bé hòa lẫn tình yêu và vẻ dựa dẫm, cộng thêm vẻ mờ ảo giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến và cơn giận dữ có thể bùng phát mọi lúc.
Nếu phản ứng sai, Lamia có khi sẽ biến tình yêu thành thù hận.
Leticia nhất thời không biết trả lời ra sao, sau đó nói với vẻ bảo ban.
『...Xin cháu đấy, coi như cháu thay người bác vô dụng này lấy lại danh dự của hoàng tộc được không? Bởi vì một khi đã đạt được mục đích, cũng không còn có thể đi trả ơn được nữa.』
“...Cháu hiểu rồi. Nhưng mà, cháu chỉ đồng ý lần này thôi đấy. Sau khi chuyện này chấm dứt, bác và bọn họ sẽ không còn liên quan gì với nhau, bác sẽ chỉ thuộc về mẹ của cháu mà thôi. Bác hứa chứ?”
『Cảm ơn cháu Lamia. Chuyển tai nghe cho Asuka đi.』
Lamia trợn mắt lườm Asuka rồi mới quăng tai nghe cho cô, rồi cô bé mặc kệ mọi người, tìm một tảng đá phẳng phiu ngồi xuống. Asuka không hiểu được chuyện gì đang diễn ra, đi qua chỗ Lamia không nghe thấy tiếng mình nói, lên tiếng hỏi Leticia.
“...Này Leticia? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
『Xin lỗi, cháu gái Lamia của tôi xin nhờ mọi người chăm sóc giúp… Chỉ một mình tôi không biết làm sao để cứu con bé nữa.』
Nghe được giọng nói chứa đầy vẻ bất lực của Leticia, Asuka thở dài một tiếng.
Đồng thời, cô cũng hơi hiểu được tình hình.
(Nói chung thì… Lý do Leticia rời khỏi [No Name] hẳn là liên quan tới đứa cháu gái Lamia này.)
Không biết là do Lamia bị đem ra làm con tin…
Hay là bị lừa nữa…
Hoặc bị loại Gift nào đó mê hoặc?
Leticia hình như không được phép nói rõ tình huống.
“Cô ngốc thế không biết. Nếu trước đó cô tìm bọn tôi bàn bạc thì tôi và Izayoi đã quay lại ngay lập tức rồi.”
『...Không nói được.』
“Thôi được rồi. Nghĩ lại thì tôi cũng rời đi cơ mà, không có quyền gì nói cô cả. Không biết được mọi chuyện nên tạm thời tôi không biết nói gì, nói chung tôi sẽ thử làm việc cùng Lamia, rồi dùng cách thức của mình giải quyết vấn đề. Dự tính cơ bản đó được chứ?”
『Tất nhiên là được rồi. Tôi hoàn toàn yên tâm giao con bé cho Asuka… cho chủ nhân của tôi. Mấy đứa trẻ rắc rối nguyên gốc là tảng đá cũng đã tu luyện hai năm rồi mà, giờ nhất định là còn đáng tin hơn cả tôi nữa.』
“Fufu, chuyện đó thì cô cứ chờ mà xem. Được rồi, cô cũng cẩn thận vào đấy Leticia.”
Leticia gật đầu đáp lại lời đáp đáng tin của Asuka, sau đó cúp điện thoại.
Ngay lập tức, tai nghe biến thành thẻ Gift, quay về tay Lamia. Tính năng chưa từng thấy này khiến cho tính tò mò của Asuka trỗi dậy, nhưng giờ không phải lúc để ý mấy chuyện này.
Cô ho khan, quay lại nhìn Lamia.
“A… Chị gọi em là Lamia nhé? Chị tên là Kudou Asuka, một trong những người tham dự Chiến tranh chủ quyền mặt trời.”
“...Tôi biết rồi, nữ thần bên kia là Almathea ư?”
“Ồ, ngay cả tôi mà cũng biết sao?”
“Tất nhiên. Game lần này đối với cô vốn dĩ không phải là bí ẩn gì đúng chứ? Tại sao không hoàn thành nhanh hơn.”
“Vì mục đích của tôi là giúp chủ nhân phát triển, không phải để cô ấy chiến thắng.”
Hưm, Lamia cười đểu. Hẳn là nghĩ Alma quá mức rộng rãi. Cho dù vẻ bề ngoài là một cô bé khiến ai cũng yêu mến nhưng hành động như thế đúng là không dễ thương chút nào.
Nhưng không biết vì sao Auska lại mỉm cười, tiếp cận Lamia với vẻ thân thiết.
“Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi. Bên trong hang động coi bộ tối lắm, em cần chị nắm tay không?”
“Không cần, ai mà thích bị coi là con nít chứ… Với cả, người đầu tiên đến đây là community bọn tôi, đừng có hòng tôi nhường.”
“Không sao hết, chuyện đó chị rõ mà.”
“Nhưng mà tìm ra được chỗ này thì cũng không tệ đâu, chỉ bằng kiến thức cơ bản thì không thể nào đi đến đây được. Đúng là hoàng tộc của ma cà rồng có khác, trí tuệ và lòng dũng cảm xuất sắc này quả thật khiến người ta không khỏi tán dương.”
Alma cười tươi rói, lấy lòng Lamia.
Lamia đang bĩu môi mới hơi dịu lại, khoái chí ưỡn ngực, hất mái tóc vàng.
“Tất nhiên rồi. Trong community bọn tôi có một Game master [mạnh nhất], không có đối thủ.”
“...Ha. Cả Game master [mạnh nhất] cơ đấy.”
Nụ cười của Alma ánh lên.
Đây là thế giới Khu vườn nhỏ tập trung cả tula, thần và phật, danh hiệu [mạnh nhất] không bao giờ là thứ dễ có được.
Cho dù là thần hay anh hùng đều là những tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất một thế giới. Mà thế giới Khu vườn nhỏ này chính là nơi tập trung những tồn tại như thế.
Thế nên ở bên trong Khu vườn nhỏ không thể nào dễ dàng nói ra hai chữ [mạnh nhất].
Bình thường thì Alma đã cười đểu thay cho câu trả lời, nhưng hiện tại cô lựa chọn bỏ qua chuyện đó.
Thực sự thì, muốn đến được nơi đây phải có được kiến thức phù hợp. Có người thì dựa trên chính trị và thổ nhưỡng để suy đoán, cũng có người vì điều kiện [Cột đá Hercules] nên tới đây kiểm tra cho ra nhẽ.
Nhưng--- dựa theo cuộc đối thoại khi trước của Lamia và Leticia, mấy người họ là nhờ vào suy luận chuẩn xác nên mới tìm được đến đây.
Và còn phải từng đọc được bản thảo Plato giống như Suzuka, nếu không thì không thể nào có được lập luận chính xác.
“Dám tự xưng là [mạnh nhất] như vậy thì tôi cũng phải học hỏi một chút mới được. Game master của mấy người bằng cách nào mà biết đường nói cho mấy người đi đến đây vậy?”
“Câu đố kiểu này chỉ cần đọc được bản thảo của Plato là có thể giải được ngay lập tức. Chẳng qua thứ đó được giữ ở một chỗ không dễ mà đọc thôi, thế nên nếu không thể đoán được [vì lí do gì mà bản thảo được giữ gìn tại nơi như thế] thì cũng vẫn chưa hoàn toàn giải đố được đâu.”
Nghe được câu trả lời của Lamia, Asuka và Suzuka quay qua nhìn nhau rồi gật đầu.
Suzuka đã từng nói, nhờ bản thảo của Plato công khai cho mọi người đọc nên cô mới biết được nội dung. Nhưng Lamia còn chưa biết đến tin tức đó.
Mâu thuẫn này mang theo một ý nghĩa vô cùng lớn.
(Game master của người này tới từ thời đại trước khi bản thảo Plato công khai cho mọi người, khác thời đại với mấy anh em Izayoi.)
(Chưa kể người đó không chỉ suy luận được lí do bản thảo được gìn giữ trong khu hồ sơ mật của điện giáo hoàng Rome, còn có thể xâm nhập Vatican… Ể, cũng không quá màu nhiệm gì thì phải?)
Chuyện khu hồ sơ mật công khai cho mọi người là sự kiện gần đây, các nhà nghiên cứu chỉ có quen biết thông thường không có cách nào vào được bên trong. Cho dù có đoán ra được thì nếu không có đủ địa vị, ngay cả chuyện bản thảo có tồn tại hay không cũng không thể xác nhận được.
(...Ra là vậy, thể nào con bé dám nói là Game master [mạnh nhất]. Dù sao thì chiến tranh chủ quyền mặt trời là sân khấu lớn đại diện cho Khu vườn nhỏ, cũng coi như một mũi tên trúng hai con chim rồi, đứng đầu được là có thể phô trương danh tiếng, dùng thủ đoạn như vậy cũng là một cách.)
Alma cảm thấy hơi thất vọng đối với lời tự xưng [mạnh nhất] này.
Ít nhất đã xác nhận được Game master này [là một người có liên hệ với giáo hội Rome].
Chỉ cần như vậy là đủ giành được lợi thế trước đối thủ.
“Fufu, bạn của Lamia giỏi thật đấy. Nếu như được, mong là được người đó chỉ bảo thêm--- Được rồi, chúng ta quay trở về chuyện chính thôi.”
Alma bước một bước về phía trước.
Tấm bia nằm ở chỗ sâu nhất trong hang vẫn đang phát ra ánh sáng le lói, như thể đã chờ rất lâu rồi.
Lamia vội vã xô đi Alma vốn định sờ tới tấm bia đá, ưỡn ngực lên chạm vào nó.
*
---Tầm mắt mọi người bị ánh sáng trắng bao phủ.
Ánh chớp ngay cả khi nhắm mắt lại vẫn khó chịu khiến cho mọi người ôm lấy mặt theo phản xạ. Almathea ngay lập tức đoán ra được đây là có [Cổng ranh giới] mở ra, nhưng không thể đoán được sẽ bị đưa tới nơi đâu.
Cô sẵn sàng lâm trận, bản thân mặc cho chuyện di chuyển---
Sau đó, mọi người bất chợt bị đưa tới trên cao một hang động.
“Oa!”
“Y a!”
“Chủ nhân!”
Almathea kéo Asuka và Suzuka về phía mình, cùng nhau ngã xuống hồ nước trong hang động bên dưới. Lamia thì thoải mái giương ra đôi cánh bóng đen mà bay, khinh thường nhìn ba người đang rơi kia.
Mấy con côn trùng phát sáng trong hang thạch nhũ là loại động vật chỉ có thể thấy được ở nơi đây.
Mặc dù bị [Cổng ranh giới] đưa tới nơi khác nhưng mấy người bọn họ vẫn chưa rời khỏi đại lục Atlantic.
Xác nhận được tình huống rồi, Lamia thở dài một tiếng.
(Mấy người này không cẩn thận gì cứ thế mà rơi, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện trong nước có độc sao?)
Chỉ chạm vào nước ở một nơi xa lạ cũng đã phải rất đề phòng, lại còn nhảy trực tiếp thì đúng là hành động không bao giờ nên làm. Ai mà biết đây là nơi trú của con quái vật nào không.
Chưa kể còn có thể bị tấn công bởi các loại bùa phép.
(Thật tình, bắt mình đi chung với mấy người yếu kém thế này… Bác rốt cuộc là nghĩ gì cơ chứ?)
Lamia bức bối cố gắng dời ánh mắt đi.
Trong mắt cô, chỉ có Almathea được coi là tạm được.
Dù sao đó cũng là người đã từng nuôi nấng vị thần được xưng là mạnh nhất sánh ngang Thần vương Indra--- Nữ thần của Tổ Phụ Thần Zeus, tốt nhất là phải cảnh giác.
Còn về bí ẩn của địa lục Atlantic lần này, Almathea cũng có thể đang độc chiếm thông tin nào đó---
(A… hóa… hóa ra là vậy.)
Vẻ mặt Lamia tỏa sáng.
(Chỉ cần moi ra từ miệng Almathea thông tin về Tổ phụ thần Zeus là đã giành được lợi thế trong Game! Thế nên ý của bác Leticia là muốn mình làm gián điệp!)
Sau khi hiểu ra như vậy, Lamia vui vẻ vung vẩy hai tay. Bác Leticia không ghét bỏ gì mình hết, đây là có ý nghĩa cả.
Đã hiểu được rồi thì giờ phải nghĩ biện pháp lấy lòng mấy người bọn họ.
Lamia đi tới gần mặt hồ, nở một nụ cười kiêu căng, giương đôi cánh bóng đen ra.
“Đúng là. Nắm lấy tay tôi đây rồi.”
“Có… có người cứu rồi…!”
“Ư ô ô… Hình như sau khi vào Khu vườn nhỏ suốt ngày bị rơi thôi hay sao ấy!”
Asuka và Suzuka đều nắm ấy đôi cánh bóng của Lamia, bơi về phía bờ.
Alma thì coi bộ rất thoải mái, tự mình bơi đi, đi trước kiểm tra an toàn.
Đỉnh động của chiếc hang có hồ này rất cao, vị trí coi bộ là còn sâu hơn cả hang động ban nãy nữa. Nhận thấy mấy trụ đèn xây xung quanh phạm vị hồ, Alma kinh ngạc mở to mắt.
“Cái này là… đèn khí ga?”
“Đèn khí ga?”
“Một loại đèn đường dùng khí ga làm nguyên liệu cháy ấy mà. Coi bộ nơi đây chỗ nào cũng có khí ga bốc lên… Có khi chỗ này cách mặt đất phải vài nghìn met.”
“Nhưng mà có đèn tức là có người sinh sống còn gì?”
Nghe được những lời suy đoán của Suzuka, ba người còn lại đều gật đầu đồng ý. Hang động thạch nhũ khi trước đỉnh động cũng chỉ cao tầm 50 met, mà khoảng cách từ hồ đến đỉnh động ở đây ít nhất cũng là 500 met.
Asuka vắt váy cho hết nước, nhìn lên đỉnh động với vẻ không thể tin nổi.
“Hồ nước dưới lòng đất này trông không giống do người tạo ra, chẳng lẽ là tác phẩm của tinh linh?”
“Bầu không khí ở đây rất thần thánh, không giống khu vực sinh sống của tinh linh, tôi nghĩ có khi người tạo ra nó là Thần cơ. Theo như kết cấu có độ bền lớn về mặt lực học thế này, có thể đoán được nơi đây do mấy vị Thần kiểu Địa Mẫu Thần tạo ra.”
Alma cau mày lại quan sát đỉnh động. Để tránh việc sụp đổ, đỉnh động được xây theo hình vòng cung, như thế sẽ không lo tự nhiên cả động sập xuống.
“Hang động tự nhiên do tinh linh tạo ra không thể có hình dạng thế này được, thế nên chắc chắn là tác phẩm của Thần.”
“Vậy thì nơi đây là vùng đất của Thần rồi, nhưng mà lại có xây đường đi, có khi gần đây có bộ lạc sinh sống. Bộ dáng hiện tại của chúng ta không thích hợp gặp mặt người khác.”
Asuka lướt nhẹ tay trên bề mặt bộ váy, khiến cho quần áo tự nhiên khô ráo. Suzuka cũng nhận ra quần áo mình không khác gì trước khi rơi xuống nước, mắt cứ nhấp nháy đầy ngạc nhiên.
Hiểu được quần áo tự nhiên khô ráo, cô bé hứng khởi xoay đi xoay lại, nói.
“Oa a… Ma thuật này mà trong lúc trời mưa thì có ích lắm đây.”
“Fufu, thật ra không phải ma thuật gì đâu, chẳng qua đồng đội mới của chị có chuyên môn về phương diện này thôi… Ra đây nào, Galatea, không phải sợ, ra chào mọi người một câu.”
Thế rồi có một tinh linh nhỏ nhắn thò đầu ra từ sau mái tóc Asuka.
Dù rằng tinh linh với mái tóc bím màu hung tên Galatea này liếc nhìn Suzuka đầy cảnh giác, nhưng Suzuka lại thích thú đến nỗi hai mắt ánh lên.
“Đây… đây là người tí hon ư? Đáng yêu quá đi!!?”
“Đúng hơn là tinh linh kiểu người tí hon, còn được người Hy Lạp gọi là Nymph.”
Trong thần thoại Hy Lạp, các [Nymph] cao đẳng là các loại tinh linh tự nhiên cao cấp, đóng rất nhiều vai trò khác nhau, còn có cả tinh linh chống lại được Thần.
Suzuka bị vẻ ngoài đáng yêu đó mê hoặc, cố hết sức đè nén mong muốn bế tinh linh kia lên.
“Cho… cho em sờ thử em ấy được chứ? Chi tiết hơn thì là cho em bế em ấy trên tay, chọc thử hai má nhìn trông vô cùng mềm kia.”
“Chuyện đó… đồng ý không Galatea?”
“Không… không đâu!”
Asuka mỉm cười hỏi, Galate đỏ mặt lắc đầu quầy quậy.
Coi bộ cô là một tinh linh rất ngượng ngùng. Sau đó, Galatea vẫn giữ nguyên vẻ cảnh giác vội vã trốn lại vào gáy Asuka.
“A… xin lỗi nhé Suzuka. Chắc là do rơi từ trên cao xuống nên em ấy sợ đấy.”
“Không, không sao đâu ạ! Tự em sẽ lên kế hoạch tìm cách kết thân với em ấy! Nhưng mà Galatea giỏi thật đấy! Mỗi tinh linh đều làm được như thế sao?”
“Không, là do em ấy là tinh linh nước. Nguyên gốc là Scylla---”
“Scylla?”
“Ừm, Scylla cũng là tinh linh nước giống em ấy, một trong các đồng đội mới của chị. Chị từng đồng ý lời nhờ cậy đi tiêu diệt phù thủy của Scylla, nhờ đó mà họ thân thiết với chị. Giờ có Galatea đi cùng rồi, chị không cần lo lắng mấy loại bẫy rơi hay có trong Khu vườn nhỏ nữa, còn có thể nhìn phát là ra bên trong nước có độc hay gì không.”
“...A?”
Lamia đang lắng nghe bên cạnh chợt cau mày. Nguyên gốc cô tưởng mấy người Asuka không chuẩn bị gì cứ thế rơi xuống hồ, nhưng coi bộ là có kiểm soát các mối nguy cơ bản.
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì Alma đã kiểm tra thử cái thứ trông giống bia đá.
“Chủ nhân, ở bờ hồ này có tấm bia đá tiếp theo này.”
“Cô làm việc nhanh nhẹn thật đấy Alma.”
“Khoan đã! Đã thống nhất người sờ vào đầu tiên là tôi cơ mà!”
Lamia chạy tới, đứng chắn giữa Alma và tấm bia đá.
Khắc với lúc nãy, trên tấm bia đá ở đây có khắc chữ.
Hai người Asuka tới sau Lamia, cùng nhìn vào bia đá, đọc những lời viết trên đó.
『--- lost Atlantic fastmission ---
Tìm kiếm anh hùng cổ xưa,
Chấp nhận trí tuệ các người, đưa ra thử thách mới,
Đánh bại ma biển, thể hiện sức mạnh bản thân.』
Khoảnh khắc mấy người bọn họ đọc hết những lời viết trên đó--- hồ nước trồi lên một lốc xoáy to lớn.
Xúc tua và tia nước vươn ra cùng một chỗ, vừa chạm lên được đỉnh động liền cuốn lấy thạch nhũ. Trông thấy thạch nhũ bị bẻ gãy rụng xuống như mưa, Alma ngay lập tức hóa thành lớp chắn sắt thép bao quanh mọi người.
Asuka mở ra một khe trống, quan sát kẻ địch hiện ra từ trong lòng hồ nước.
“...Ra là vậy, kiểm tra trí tuệ xong thì đến lượt sức mạnh hả? Nội dung Game cơ bản là đã nắm được.”
“Giờ… giờ không phải lúc nói chuyện đó đâu chị ơi! Chúng ta phải chạy đi thôi!”
“Được rồi, bình tĩnh đã--- Alma, cô biết thứ đó là gì không? Quái vật thuộc Hy Lạp ư??”
“Không, tôi không biết rõ nữa. Thứ này có xúc tua lồi kiểu kia nên khá giống với thú biển Charybdis, nhưng mà…”
Hiếm khi thấy Alma ngập ngừng đến thế.
Lamia cũng đang tìm hiểu giống Asuka, trông thấy kẻ địch liền cau mày lại.
“Hưm… Hóa ra là một con thú biển có Thần cách sao, như thế căn bản đã là Thần thú rồi.”
“Thần thú?”
“Đúng thế, dù chỉ thuộc cấp bậc thấp nhưng vẫn là một loại Thần. Theo tôi nhớ thì Charybdis là con gái của Đại Địa Mẫu Thần Gaia thì phải? Nếu hồ nước dưới lòng đất này là vùng đất của Thần, vậy thì chắc là nó được triệu hồi tới làm người bảo vệ.”
Thần thú Charybdis--- Một loại thú biển thuộc nhóm Thần Hy Lạp.
Charybdis là con gái của Đại Địa Mẫu Thần Gaia và Thần biển Poseidon, do phạm lỗi nên bị biến thành thú biển bảo hộ eo biển Messina ở Ý.
Thần thú này chuyên tạo ra lốc xoáy ở vùng eo biển giữa hai vùng đất, cản đường các anh hùng muốn vượt biển.
(Đã là Thần thú hậu duệ của Gaia, vậy hẳn là sánh ngang với Cerberus… Cũng được, đằng nào cũng không phải đối thủ của mình.)
Lamia nghĩ xem bản thân nên hành động ra sao. Chỉ cần cô cố gắng một chút, đánh bại kẻ địch thế này dễ như trở bàn tay, ít nhất thì khả năng của cô là vượt quá 120%.
Khác với ma cà rồng của thế giới bên ngoài, loài của Lamia không có kiểu sống như vậy, còn có thể nói là không liên quan với loại ma cà rồng bị cho rằng sợ nước. Thế nên mấy tia nước kia không tác động gì được cô.
Nhưng mà, bản thân Lamia không biết một minh chủ của [Ouroboros] như mình tùy tiện thể hiện khả năng liệu có nên hay không.
“Almathea, cô dễ dàng đánh bại được nó đúng không?”
“A… ưm… chuyện đó…”
“Khả năng của thú biển có thể khiến cho sấm sét biến mất. giống như lúc có sấm sét đánh trúng mặt biển ấy, không có gì xảy ra, cá dưới biển cũng không làm sao.”
Nước biển có tính dẫn điện khá lớn, cho dù có bị sấm sét đánh trúng, năng lượng liền tản ra xung quanh ngay trên mặt biển, thế nên sấm sét rất hiếm khi sát hại sinh vật biển.
Kẻ địch nổi trên nước không nói, chứ khi đã chìm xuống thì sử dụng sấm sét tấn công là vô ích.
“Nếu như đủ sức giật điện toàn bộ hồ nước thì còn được… Nhưng mà, nếu đó thực là Charybdis trong truyền thuyết thì tôi không nỡ làm như thế. Cô ấy giống như Scylla vậy, đều có truyền thuyết bị biến thành quái vật.”
Vẻ mặt Asuka trở nên không mấy vui vẻ.
Cô nắm lấy thanh kiếm Nhật đeo bên hông, nhìn chằm chằm con thú biển đang rút xuống dưới hồ nước.
“...Vậy thì đã đến lúc tôi ra tay rồi.”
“Tôi phải ở đây bảo vệ Suzuka, một mình cô không sao chứ?”
“Không sao hết. Suzuka, Lamia, hai đứa không được rời khỏi chỗ này đâu đấy!”
Trông thấy Asuka thanh thoát bước đi, Suzuka kinh ngạc thốt ớn.
“Khoan… khoan đã! Chị Asuka!”
Asuka lao đi, nhanh nhẹn né tránh các thạch nhũ rơi xuống, liên tục thu hẹp cự li với bờ sông. Một tay cô giơ lên cây sáo phong đoạn, giống hệt lúc trước kéo đất lên thành lá chắn.
Charybdis hiểu ra được đòn tấn công hiện tại không ảnh hưởng gì được Asuka, liền tạo ra một lốc xoáy khổng lồ trong hồ nước, hiện ra hình dáng bản thân. Thứ đó trông rất giống một con sứa khổng lồ, chỉ là nằm bên trên vô số xúc tua dài ngoằng là những thứ trông như các hàm răng sắc bén.
Nhìn qua thì cứ như một đống rắn lớn vậy… Vẻ mặt Asuka gượng cười.
Nếu như bị xúc tua tóm được, nhỏ bé như Asuka chắc chắn sẽ bị bóp chết dễ dàng.
“Ô oa oa…! Em… em phải ra giúp chị ấy…!”
“Cô tốt hơn hết là đừng có làm. Với cả chút xíu như vậy đối với cô ta hẳn là không hề hấn gì?”
Lamia nói thế với bộ dáng chẳng quan tâm, Suzuka thì sợ đến hoảng hết cả lên.
Nhưng dự đoán của Lamia đã đúng.
Đám xúc tua nhiều đến hơn 100 cọng đều muốn cuốn lấy Asuka, nhưng ngay đến váy cô còn không chạm đến nổi. Charybdis hiện ra cơ thể khổng lồ của mình từ trong hồ nước, cuốn lên cơn lốc xoáy cao đến tận đỉnh động, định ngăn cản lại Suzuka.
(Khả năng này là tầm nửa người nửa Thần… Không biết có phải do mình cảm giác sai không nữa? Hình như cơ thể và ý thức không hợp nhau thì phải.)
Lamia nhận xa, ngoại trừ sở hữu một cơ thể mạnh mẽ, cách di chuyển của Asuka hơi bất ổn.
Cảm giác như thể là do cơ thể khác nhau hợp lại, khiến cho có thiếu sót. Bằng chứng là khi có gió xoáy từ lốc xoáy thổi đến, đáng ra chỉ cần hạ thấp trọng tâm là đối phó được nhưng lại khiến Asuka khó khăn.
Nhưng--- sau khi Asuka vung lên cây sao phong đoạn, xung quanh cô hình thành một không gian yên tĩnh không có gió. Bắt lấy thời cơ, Asuka lao đến.
Đi tới vị trí nước ngập mắt cá chân, Asuka rút thẻ Gift ra, hô lớn.
“Xin lỗi nhé, tôi phải mạnh tay đây, trước tiên phải kéo cô ra khỏi hồ đã--- Tới nào Deen!”
Hai bàn tay sắt khổng lồ bất chợt vươn ra từ đày hồ. Không biết khi trước thứ đó trốn ở đâu, đòn tấn công bất ngờ từ bên dưới khiến cho Charybdis rống lên thảm thiết.
『PuGEEEYAAAAaaaa!!!』
『DEEEEeeeeEEEEEN!!!』
Charybdis bị bàn tay sắt khổng lồ tóm chặt, sử dụng toàn bộ xúc tua muốn thoát ra, nhưng không mảy may gì được Deen.
Người khổng lồ sắt màu đỏ hiện ra từ trong hồ nước rống lên, biểu tượng mặt trời trước ngực lóe sáng.
Lamia đang xem cuộc chiến từ xa mới cau mày lại dữ dội.
(Biểu tượng mặt trời này… chẳng lẽ, Old Talos của thần thoại Hy Lạp? Sao lại thế được!!? Tại sao người khổng lồ sắt bị đánh cắp khỏi [Ouroboros] lại xuất hiện ở đây? Thế mà lại sử dụng Thần trân thiết để cải tiến, coi bộ trông còn ngầu hơn khi trước nữa!)
[Talos] mà Lamia nói tới là hình nhân tự động Hy Lạp chế tạo từ vàng, bạc hoặc đồng.
Ba năm trước--- Khi community [Grimm Grimoire Hamelin] của Ma vương [Cái chết đen] lãnh đạo bị đánh bại, một community tách khỏi Hamelin ăn trộm từ bọn họ một người khổng lồ sắt, về sau còn dùng sức mạnh của loài rồng thuần huyết khiến cho người khổng lồ sắt màu đỏ tiến hóa thêm nhiều bậc.
Sử dụng Thần trân thiết, có được nguồn năng lượng vô hạn.
Người khổng lồ sắt [Deen] chứa đựng động cơ vĩnh cửu do Thần tạo ra này sau khi trải qua vô số trận chiến, vẫn là thuộc hạ trung thành của Asuka.
Deen nhấc Charybdis lên, mạnh mẽ vật cô về phía bờ hồ.
Đặt tay trên thanh kiếm, Asuka chăm chú nhìn vào Charybdis.
Người thường chỉ thấy đây là một con quái vật, nhưng trong lúc nắm chặt thanh kiếm, mắt Asuka có thể nhìn thấy được những thứ khác. Vị trí hạch tâm của cơ thể khổng lồ--- sau khi thấy một đốm sáng le lói lên, hai mắt Asuka mở lớn, hét lên.
“Hưm---!!?”
Cô rút kiếm chém ra một nhát, ánh kiếm chém xuyên cơ thể khổng lồ của Charybdis.
Kiếm pháp khiến cho Lamia phải kinh hãi.
(Bình… bình thường quá…!!?)
Rõ ràng có nhiều thuộc hạ mạnh mẽ, thế mà kiếm thuật tuốt vỏ của cô lại hết sức bình thường, chỉ ở mức vẫn là nhát chém.
Nói chung là vừa đủ đạt tiêu chuẩn, biểu diễn ba lần thì có khi hai lần là không đủ tiêu chuẩn.
Nhưng… mặc dù kiếm thuật xét trên kĩ thuật chỉ bình thường, đường kiếm đi lại không như vậy. Sau khi cơ thể Charybdis hiện ra một vết thương giống vết nứt, phần trung tâm của cơ thể khổng lồ phát ra hào quang chói mắt.
Như thể trúng độc, khắp người Charybdis bắt đầu co giật, toàn bộ xúc tua cũng vô lực rũ xuống hồ.
“Đánh… đánh bại cô ta rồi sao?”
“...? Hình như vẫn chưa chết.”
Suzuka nôn nóng theo dõi, còn Lamia trả lời với vẻ hoài nghi.
Xét tới mặt vẫn còn sự sống thì hẳn là chưa chết. Nhưng tình huống có hơi lạ, không chỉ việc Asuka mặc kệ mà đi lại gần, cả Deen đứng gần đó cũng rất thờ ơ.
Asuka đi tới gần Charybdis, trước sau nhặt lấy gì đó, về sau mới quay qua Suzuka và Lamia.
“Xong!!? Mấy đứa qua được rồi đó!”
“...Thế ạ? Nhưng thứ đó rõ ràng còn sống mà.”
“Chẳng… chẳng lẽ là làm cho cô ta ngất đi?”
“Fufu, cứ qua thì biết.”
Tay Asuka cầm thứ đó, mỉm cười một cách tinh nghịch mà nói như vậy.
Hai người quay qua nhìn nhau, rồi đi về phía Asuka.
Asuka mở hai tay ra--- trong đó là một tinh linh tí hon đang ngủ.
“Oa, oa, oa oa…! Đáng… đáng yêu quá đi! Trông không lạnh lùng như Galatea nhỉ! Đây là ai vậy?”
“Đây là nguyên bản của Charybdis, đúng hơn là linh cách. Chị chém linh cách và truyền thuyết của cô ấy ra, thế nên linh cách bị thu nhỏ lại. Nhưng nhờ như vậy nên cô ấy mới được cứu khỏi lời nguyền.”
“...Ể… cô nói gì?”
Chém truyền thuyết và linh cách ra khỏi nhau--- nghe được câu nói đó, Lamia kinh ngạc đến phát run. Đáng ra chuyện này không thể làm được. Không, đáng ra chuyện này là không thể nào tồn tại.
Tiêu chí đánh giá cường độ [linh cách] trong Khu vườn nhỏ chia ra làm ba loại.
Thứ nhất là [tổng khối lượng] tại thế giới vật chất bên ngoài. Tinh linh (linh của các vì sao) được coi là một trong các loài mạnh nhất cũng vì bọn họ là loài đứng đầu bên trong tiêu chí này. Là giống loài tổng hợp cả thể vật chất (material), thể tinh thần (astral) và thể số ảo (tachyon), trong ba loài mạnh nhất thì Tinh linh cũng là một loài rất mạnh.
Tiêu chí thứ hai là [mật độ thời gian]. Tiêu chí tính theo khoảng thời gian kể từ lúc linh cách sinh ra cho đến hiện tại, khả năng tồn tại và mức độ tồn tại của linh cách tại thế giới song song. Những thứ này càng nhiều thì linh cách càng mạnh.
Về mặt này, loài Tinh linh cũng rất mạnh, còn với loài người thì hoàng gia và những ai nửa thần nửa người mới thích hợp.
Một linh cách mà có thể [quan sát ra sự giống nhau hoàn toàn] trong các thế giới song song, theo luật nhân quả trong xác suất thì phải xác định trước từ lúc vũ trụ (thế giới) sinh ra thì mới quan sát được như vậy, loại linh cách mạnh nhất.
Theo cách nói của Khu vườn nhỏ, [biết trước tương lai] mang ý nghĩa cho việc đoán trước tổng năng lượng hai thứ trên.
Ngay từ Alpha (khởi đầu) đã xác định tổng năng lượng của vũ trụ.
Theo cách nói của loài người--- gọi là [số mệnh].
“Lúc ở [thành phố Kouen], Kuro Usagi đã từng nói đến chuyện như vậy, nhưng khi đó không có nói rõ ra.”
“Vì chỉ có đối đầu với kẻ địch cấp bốn chữ số trở lên mới cần sử dụng kiến thức đó để tìm ra lời giải. Tôi nghĩ là cô ấy cho rằng có nói ra cũng chỉ khiến chủ nhân khó hiểu.”
Khác với hai loại linh cách mang tính bẩm sinh nói trên, tiêu chí thứ ba dành cho những linh cách được tạo ra sau này, như mấy loại [linh cách có được nhờ vào thành tựu].
“Quan hệ giữa truyền thuyết và linh cách là… Ưm, là gì nhỉ?”
“Tác động, công lao, bổ sung, báo đáp tới thế giới. Ví dụ tiêu biểu như khai hoang đất đai, phát minh khái niệm mới, vật tế sống cho nghi lễ.”
Mấy thứ này, mấy người Asuka đã được nghe giải thích từ lúc chiến đấu với Ma vương Hamelin.
“[Có công trạng tức là có truyền thuyết tương đương]... Nói kiểu đó tuy có hơi khác với sự thật nhưng lôi ra làm khái niệm thì cũng không quá sai. Về phần tại sao nó là thông tin quan trọng cho chuyện đang nói thì do đây là loại linh cách về sau mới có. Thanh kiếm ngôi sao của chủ nhân chính là thứ có sức mạnh tách rời truyền thuyết và đối tượng.”
“Ừm, nhưng đối thủ nếu muốn là hồi phục lại được ngay. Amakuni đã nói---
『Kiếm kĩ chém bừa của công chúa nói chung là tởm thật, dù có nắm được kiếm ngôi sao cũng không sử dụng đúng được. Nếu không lĩnh ngộ ra được cực hạn chân lí bản thân (Atman) và phạm (Brahman) như nhau, dù thanh Ame no Murakumo có rèn lại cũng thiếu điểm mấu chốt.』
---Vậy đấy. Nhưng mà, lần này thì kiếm thuật chém bừa cũng may là dễ dàng giải quyết được vấn đề.”
Vẻ mặt Asuka tương đối tự hào.
Nghe được những lời cô nói, Lamia bắt đầu vội vã tìm thông tin trong đầu.
(Kiếm Ame no Murakumo… Thanh kiếm chém ma thuật mới xuất hiện hai năm trước đó sao? Vậy thì Amakuni kia là người chế tạo? Nhưng Almathea nói là kiếm ngôi sao… vậy thì phải là vũ khí do ngôi sao tạo ra chứ?)
Lamia đã từng nghe về thanh kiếm chém ma thuật.
Thanh kiếm do một kị sĩ nữ hoàng sử dụng, Vô diện, từng tham gia Gift game với các thành viên [No Name]. Thanh kiếm đó có khả năng đặc biệt rất mạnh, có thể phong ấn hết thảy linh cách, bao hàm bản thân, trong một khu vực xung quanh mình.
Còn khả năng tách rời truyền thuyết và linh cách, hẳn là dùng theo cách áp lại sức mạnh kia đến mức cục bộ.
Lamia liếc nhìn cơ thể khổng lồ không còn cử động của Charybdis, hai mắt sắc bén mà hỏi.
“...Nói chung tôi hiểu được, Charybdis và Scylla đều có [truyền thuyết bị biến thành quái vật], thế nên cô đã chém đi phần truyền thuyết này đúng chứ?”
“Đúng thế, cũng có thể vô hiệu hóa những thứ ma thuật một cách vô điều kiện, hóa giải lời nguyền do lời đồn.”
Đang giả bộ bình tĩnh, Lamia cố đè nén trái tim đập thình thịch.
Chuyện thứ đó có phải vũ khí ngôi sao tạo ra hay không, không quan trọng.
Không, nếu được, thì cô mong đó là thật.
Nếu--- thanh kiếm này thật sự có khả năng tách rời truyền thuyết và linh cách, ngay cả nguyền rủa do các nhà thơ tạo ra cũng chém đi được.
(Có khi chém được cả lời nguyền ma cà rồng… của mẹ…!!?)
---Đó là chuyện từ vài nghìn năm trước.
Khi ma cà rồng vốn là [kị sĩ Khu vườn nhỏ] sa đọa làm Ma vương.
Một cô gái gánh chịu toàn bộ lời đồn do các nhà thơ tạo ra, thế nên sa đọa thành quái vật. Em gái của nữ hoàng ma cà rồng Leticia Draculea, Lamia Draculea, trở thành quái vật vì chuyện đó.
Chuyện nhà thơ trở thành loài mạnh nhất, có thể sử dụng thi ca và sáng tác của bản thân để giải thích lịch sử cũng là do chuyện này.
Làn da trắng như tuyết đẹp đẽ mọc ra vảy, đôi môi đỏ thắm nhe nanh đáng sợ. Lamia Draculea dính phải lời nguyền sẽ ăn sống con của mình, để bảo vệ nó nên không thể không bước vào giấc ngủ vĩnh hằng.
(...Phải bình tĩnh đã. Giờ vẫn chưa xác minh được thanh kiếm kia có tác động được lịch sử bị nhà thơ thay đổi hay không, phải thử mới được.)
Nhưng--- đương nhiên không thể tự nhiên tìm ra thứ để thử.
Chưa kể thay đổi của nhà thơ có thể làm lại [Quyền chủ Game] trong game. Tức là, trong nhiều trường hợp họ có sức mạnh ngang với Ma vương.
Thế nên, thứ để thử lí tưởng nhất--- một đối tượng dù không thể dùng [Quyền chủ game] cũng đấu lại được Ma vương, đã bị nhà thơ thay đổi, và dễ dàng bị chém bởi kiếm kĩ kia. Thực ra thì điều khó nhất là vụ kiếm kĩ, người có thể bị thứ kiếm kĩ bình thường kia chém trúng không có nhiều.
Người tập hợp đủ các điều kiện không thể nào---
(...A.)
---tồn tại. Không, có thật.
Trong [Ouroboros] có một thành viên thỏa mãn toàn bộ điều kiện.
(Xài người này ra thử cũng được đó chứ, dù gì cũng chỉ là đứa con bị bỏ rơi, Krishna đánh thức nhằm thăm dò hướng đi của [Avatara].)
Nói thế nói thế, trước tiên vẫn phải chuẩn bị lí do và kế hoạch cho trận chiến thì mới đem người đó ra tiêu diệt được.
Còn phải chuẩn bị thứ tạ lỗi cho các minh chủ của [Ouroboros].
(Nhưng mà… thử một lần cũng không sao.)
Lamia hạ quyết tâm, quay lại nhìn mấy người Asuka.
Họ cũng vừa bắt đầu đọc những chữ hiện trên bia đá.
“Ừm, tiếp theo là… bản đồ?”
“Đây là phía đông của đại lục Atlantic. Có khi là một tấm bia đá nữa. Chỗ đó cách đây tương đối xa, di chuyển không đơn giản cho lắm, để tôi đưa mọi người đi thì hơn.”
“Vậy thì chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi---”
“Khoan đã. Trước tiên tôi có điều muốn nói.”
Lamia giơ tay lên, khiến cho ánh mắt mấy người Asuka đổ dồn về cô.
Dù đây là canh bạc vô cùng nguy hiểm, nhưng phóng lao thì phải theo lao. Kudou Asuka đến từ [No Name], vốn dĩ đã có lí do đối đầu [Ouroboros].
Cứ đưa mồi câu ra, không lẽ nào lại không mắc câu.
Lamia phô bày tấm huy hiệu có biểu tượng của [Ouroboros] từ trong ngực, từ tốn nói.
“Trước tiên tôi xin lỗi vì đã giấu mọi người--- Tôi tên là Lamia Draculea đệ nhị, một trong các minh chủ của [Ouroboros], muốn thương lượng với mọi người về chuyện của vị anh hùng bội ước… Arjuna.”