Chúng tôi dành trọn cả hai ngày liền với việc huấn luyện ma pháp của Pomera. Sau khi tiêu thụ một lượng thuốc đáng kể, cô ấy cuối cùng cũng đã học hết toàn bộ nội dung từ những cuốn sách. Chúng tôi còn đã thử cả những phép bậc cao nhưng rủi ro thấp nữa.
Ngoài bạch và tinh linh ma pháp, tôi cũng đã dạy một chút về hỏa ma pháp để cô ấy dự trù vài cách tấn công khác trong chiến đấu. Với mục tiêu của Pomera thì cơ bản như vậy là đã đủ.
Và Pomera cũng đã đồng thời dạy cho tôi một số thường thức về Locklore và thành phố này. Lần đầu bước chân tới Arroburg, tôi đã hoàn toàn bị lạc và không biết phương hướng, nhưng giờ tôi có thể xuống phố đi dạo mà không lo phải lang thang khắp nơi nữa
Sau khi đã đọc qua những bài học từ sách, tôi nghĩ cũng đã đến lúc nên tập trung thăng cấp cho Pomera để mở rộng bể chứa ma lực của cô ấy. Chúng tôi nhận một nhiệm vụ bậc F, yêu cầu thu thập cây thuốc, rồi hướng đến cánh đồng bên ngoài thành phố. Cái hay của việc này là nếu may mắn sẽ gặp được những con quái vật với thịt, lông da, nội tạng hay răng có thể bán lại với giá cao. Cho dù không có yêu cầu, nhưng chỉ cần bắt gặp và mang được về để bán lại cho Hội thôi cũng đã được thêm chút đỉnh tiền thưởng. Đã vậy, chỗ đồ bán lại sẽ còn được tính thêm điểm cộng để thăng bậc trong hệ thống phân hạng của Hội. Cứ từ từ làm theo tiến độ và bán những món hàng ra thị trường thì kiểu gì hạng C cũng nằm trong tay thôi.
“C-Cậu có chắc là đi xa như vậy có an toàn không?” Pomera vừa quan sát xung quanh vừa nhút nhát hỏi.
“Như vậy là đã xa lắm rồi sao?”
“Khoảng cách không phải vấn đề...Đ-Đây là khu vực nguy hiểm. Có lẽ chúng ta nên quay ngược lại một chút. Đến những mạo hiểm giả bậc nhất cũng không đến gần Huyễn Lâm. Những con quái vật cư trú trong đấy thật sự rất mạnh.”
À thì, mình đã bước vào rồi lành lặn trở ra rồi...
Như thế có nghĩa là đối với những người như Pomera, những con quái vật trong rừng thật sự rất nguy hiểm. Lối vào hầm ngục Cocytus cũng tọa lạc trong đấy. Có khả năng là chỉ là tôi đã không đụng độ những con quái vật siêu mạnh trong đấy thôi.
“Được rồi. Vậy chúng ta đi lùi về một t—” Tôi đương nói, nhưng bỗng có tiếng dã thú rống lên.
“Awooooo!” Một bầy sáu con hắc lang chạy về phía chúng tôi.
“H-Hắc lang! Chúng sống trong Huyễn Lâm chạy ra!” Pomera nói.
Biết vậy đã lùi về sớm hơn rồi, tôi nghĩ. Nhưng không thể nào chúng lại mạnh hơn quái vật trong Cocytus được. Dù có phải đồng thời bảo vệ Pomera mình vẫn xử lí được.
Tôi rút thanh Thánh kiếm của Gilgamesh ra rồi kiểm tra chỉ số của bọn chúng. Không một con nào trên cấp 22 cả, nên tôi tra lại kiếm vào vỏ.
So về cấp độ thì chúng còn chẳng hơn mạo hiểm giả bậc D là bao, tôi thầm nghĩ. Mà, đây cũng mới chỉ là ngoài bìa rừng. Không biết mấy con này có thể bán lại cho Hội với giá bao nhiêu đây nhỉ.
“C-Cẩn thận đấy, Kanata! Những con hắc lang hoạt động theo bầy, chỉ một sơ suất nhỏ thôi cũng đủ...” Pomera nói.
“Đây có thể là cơ hội hoàn hảo cậu kiếm thêm điểm kinh nghiệm đấy, Pomera.” Một ý tưởng chợt thoáng qua trong đầu tôi.
“Cái gì?!” Pomera trừng, nỗi sợ hãi thấm nhuần trong đôi mắt. “K-Kanata...cậu đang đùa, đúng không? Đúng là cậu đã dạy tớ rất nhiều ma pháp, nhưng tớ vẫn mới chỉ cấp 7 đó!”
Tôi bật ngang đến sau lưng Pomera.
“Thổ ma pháp Cấp 4: Clay Shield”
Tôi kết một ma pháp trận, rồi đặt nó lên lòng bàn tay. Mặt đất trồi lên và tụ lại xung quanh trận thức, biến nó thành một tấm cự khiên làm từ đất đá.
“T-Tuyệt vời...Cậu làm nhanh quá đi!”
“Giả kim thuật Cấp 15: Adamant Flux.”
KẾt ấn thêm một ma pháp trận nữa, lần này một ngọn lửa sắc xanh thổi bừng trên mặt trước của tấm cự khiên, để lại là một thứ chất liệu khác khi tàn đi. Bây giờ tôi đã có một chiếc khiên kim loại nhẵn ánh xanh bóng bẩy.
Adamant là một loại đá hình thành sâu dưới những mỏ quặng tiếp xúc mạch ma pháp ngầm với nồng độ cao. Thường thì sẽ cần tiếp xúc liên tục hàng thế kỉ mới có thể tạo ra adamant, nhưng thuật giả kim cho phép tôi tái tạo lại quá trình ấy trong vài khắc.
Pomera mặt thộn ra đấy. Chỉ biết lắp bắp khi nhìn vào tay tôi, “Cái...? K-Không thể nào! Sao mà một chiếc khiên đất lại biến ra như vậy được chứ?!”
“Đừng có lo về chuyện đó. Tôi sẽ đỡ đòn tấn công của chúng cho. Cô cứ dùng ma pháp tấn công đi.”
Nói được làm được, tôi liền dùng tấm khiên adamant đỡ lấy một con hắc lang đang nhảy bổ tới. Thậm chí có là nhiều con cùng lúc đi nữa, tôi vẫn có thể gạt chúng ra nhẹ nhàng.
“Aah, eek!” Cô ấy rên rỉ, cả người co rúm lại.
“Ổn mà Pomera! Có tớ ở đây hỗ trợ rồi!”
“N-Nhưng...nhưng mà...”
“Cậu không đánh thì sẽ không có điểm kinh nghiệm đâu!”
Tôi có thể lo chuyện phòng thủ, nhưng khi nỗi sợ hãi đã không còn, Pomera cũng bước lên và bắt đầu tấn công. Tốn không ít thời gian, nhưng cô ấy cuối cùng cũng đánh bại cả đàn hắc lang, từng con một.
Cây pháp trượng trên tay đã rơi xuống, và Pomera lấy tay che mắt mình lại. Tôi cũng đã đưa cho vài bình thuốc trong lúc chiến đấu, nhưng MP của cô ấy hiện tại vẫn gần như cạn kiệt.
“T-Tớ chỉ làm được đến đó thôi. Dùng Fireball nhiều quá rồi. Chắc tớ nôn ra mất...” Pomera nói, cả người nhũn xuống đất trong sự mệt mỏi. “Xin lỗi cậu nhiều. Tớ nghĩ mình không hợp để làm mạo hiểm giả rồi...Đến cả sức để xin lỗi cũng—”
Trước đó, tôi đã kể về kĩ năng Kiểm tra trạng thái rồi, và cô ấy cũng đã đồng ý cho phép tôi dùng lên cổ với mục đích luyện tập. Cái tôi thấy hiển thị sau trận chiến thật là một bất ngờ tuyệt vời.
“Cậu làm tốt lắm, Pomera-san! Tuy hơi mệt, nhưng cậu đã lên liền 6 cấp sau trận chiến đấy! Chúng ta tiếp tục nào!” Tôi vừa nói vừa đưa tay lên vỗ vai cô ấy. Pomera ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“T-Tớ...đã làm tốt rồi?”
“Trên cả tuyệt vời! Ngày trước khi bắt đầu khóa huấn luyện, sư phụ của tôi còn phải tự tạo golem và khóa chân để chúng không phản kháng lại được. Vậy mà vẫn chật vật đấy. Nhìn cậu lên cấp làm tôi thấy tự hào lắm.”
“Ah, hehe...C-Cậu làm tớ ngại đó.” Pomera quay đầu để giấu đi nét ửng hồng trên má mình.
“Xin lỗi vì lúc nãy đã cắt lời. Tớ có hơi phấn khích quá, cậu định nói gì thế?” Nghe tôi hỏi, biểu cảm trên mặt Pomera bỗng chợt cứng đờ đi. Nhưng ngay sau đó liền mỉm cười nhẹ nhàng, tay cúi xuống để nhặt cây trượng đã rớt lên và miệng vẽ ra một đường cong.
“K-Không có gì! Tớ chỉ muốn tiếp tục đến cùng thôi! Cảm ơn cậu vì đã giúp nhé!” Pomera đứng đấy nói. Còn tôi gật đầu.
“Ah, oh...” Có lệ chảy ra từ khóe mắt và Pomera gần như sắp ngất. Tôi vội chạy đến đỡ lấy trước khi cô ấy khuỵu xuống đất.
“A...x-xin lỗi!” Tôi nhanh chóng rút tay lại.
“K-Không sao. Có vẻ như tớ sắp cạn sức rồi...”
Cô ấy cũng đã rất can đảm rồi. Tôi cho tay vào túi ma pháp lấy một lọ thuốc ra, “Của cậu đây, Pomera-san.”
“Cảm ơn, Kanata—”
“Uống đi, rồi chúng ta sẽ đi vào rừng. Giờ cậu đã lên vài cấp, chúng ta có thể săn quái cấp cao hơn rồi.”
Pomera nháy mắt. Cô nhìn vào lọ thuốc, và mồ hôi túa ra từ trên gương mặt ấy.
“H-Hôm nay sao?”
“Eh?” Tôi không biết nói gì.
“K-Không thành vấn đề! Đi thôi! Tớ đã quyết định rồi! Đằng nào cũng sẽ theo cậu cả!” cô ấy nói rồi nuốt ực chỗ thuốc.
“Mà...nếu cậu đã bắt đầu thấy mệt rồi, thì chúng ta có thể nghỉ một chút...” Có thể do đã quen với Lunaère, tôi không thể nhận ra khi nào học trò của mình đã mệt được.
“Tớ ổn mà! Tớ sẽ cho cậu thấy mình làm được, sẽ không phụ lòng tốt của cậu đâu!”
Một lúc sau, Chúng tôi đã ở trong khu rừng và đang đánh nhau với những con gấu. Cấp độ rơi hầu hết vào khoảng 30, nên thường thì sẽ thuộc phạm vi xử lí của các mạo hiểm giả bậc C. Con đầu tiên chúng tôi gặp có bộ lông màu trắng, tứ chi cơ bắp và một con mắt duy nhất. Giống như với những con hắc lang, tôi thủ trong khi Pomera tấn công. Nhưng tiếng gầm của nó trong lúc chiến đấu đã gọi thêm hai con đồng loại đến, và chúng lần lượt tiếp tục kéo thêm nữa. Trước khi nhận ra thì đã có bảy con gấu bao vây lấy xung quanh.
Tôi nhảy qua lại trước mặt Pomera, đỡ lấy từng đòn tấn công từ những con gấu bằng tấm khiên adamant trong khi cô ấy giải phóng ma pháp công kích vào kẻ thù.
“T-Tinh linh ma pháp Cấp 3: Sylph Sword!” Pomera tuyệt vọng yểm phép với nước mắt giàn giụa.
Một tia sáng màu lục bay vút trong không khí và găm thẳng vào một trong những con gấu.
“Tinh linh ma pháp có thể giảm thiểu lượng ma lực sử dụng qua thiên nhiên xung quanh để bù lại, nhưng sẽ khó để điều khiển, Trừ khi bình tĩnh lại và tập trung thì cậu sẽ không gây ra nhiều sát thương đâu,” Tôi nói.
“N-Nhưng, nhưng mà...Eek!”
Tôi chạy qua đỡ đòn tấn công từ con gấu đang nhảy vồ đến. Cặp móng vuốt của nó bị bẻ cong lại một cách điên rồ, và cả người nó bật ra, bay thẳng về phía sau đàn gấu còn lại. Tôi chỉ biết lưu ý sau này phải nhẹ nhàng hơn với những con gấu trong tương lai.
“Tin tớ đi. Chúng không vượt qua hàng phòng thủ này đâu!”
“Đ-Được rồi, tớ hiểu rồi. Nhưng...nhưng...!”
Khi đang cố kết ma pháp trận, ba con gấu lao Pomera từ các phía. Tôi giương tấm khiên lên và đỡ hết tất cả, cố gắng giữ khoảng cách để cô ấy có thể kết trận.
Cuộc chiến kéo dài đến tận chiều tối.
“Pomera-san, cậu lên cấp 22 rồi này! Cậu đã làm được rồi!” Tôi nói.
Nhưng cô ấy chỉ ngã gục xuống đất, toàn thân cứng đờ. “P-Pomera-san, cậu có sao không?”
“Kanata...hôm nay như vậy là...?”
“Hôm nay đến đây là được rồi. Chúng ta nên quay về thị trấn thôi.”
“Oh...thật sao...” Biểu cảm vô hồn dường như đã thay đổi một chú, để lộ một nụ cười nhẹ. Nhưng sắc mặt thì vẫn chưa tốt lên cho lắm.
“Đ-Đây, uống lọ thuốc này vào!” Tôi nói.
“K-Không! Tớ không muốn uống thêm lọ nào hôm nay nữa!” Pomera nói, mắt mở trừng trừng khi đưa tay đẩy lọ thuốc ra.
“Được rồi, được rồi,” Tôi nhét lọ thuốc vào lại trong túi ma pháp.
Pomera chập chững bước đi trên đường về Arroburg.
“Nói thật thì...Phương pháp huấn luyện của cậu khó đến mức tưởng rằng tớ không theo nổi đấy. Nhưng giờ vượt qua ngày đầu tiên, tớ đã thấy tự tin hơn một chút rồi,” Pomera nói khi đang đi khập khiễng bên cạnh tôi.
“Tuyệt! Sau khi cậu lên vài cấp nữa, chúng ta có thể chuyển sang thử Dị Cảnh Nguyền Gương,” Tôi nói, và Pomera cứng đờ lại.
“Đ-Đó là cái gì? Nghe có vẻ không tốt chút nào.”
“Nó có hơi, uh, nguy hiểm và khó khăn. Nhưng đó là cách hiểu quả nhất để cày kinh nghiệm rồi. Có thể chiếc Gương không phải là lí do duy nhất khiến tớ mạnh như vậy, nhưng nó đã góp phần làm nên con người hiện tại của tớ đấy!”
Pomera đứng chững lại, và đầu gối khuỵu xuống.
“Pomera-san?!”
“T-Tha cho tôi đi...”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage