Mối tình này hợp khẩu vị cậu chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 1 - Chương 1: Terrine

“Đủ rồi đấy!! Kiminami Toui!!”

Trong tiết lịch sử Nhật Bản, tiếng gào của Kondo-sensei, người cũng phụ trách việc hướng dẫn học sinh, vang lên khắp không gian và xuyên thủng màng nhĩ.

Nguyên nhân chính là chiếc khuyên tai hình mề đay màu xanh trên tai trái của tôi.

Đây là hậu quả của việc không nghe lời cảnh cáo và tháo nó ra.

Mặc kệ tên mình bị gọi, tôi quay mặt ra hướng cửa sổ, nơi một hình phản chiếu mờ ảo của bản thân tôi hiện lên.

Khuyên tai, một thứ vi phạm nội quy trường.

Chiếc ghim cài màu đỏ ở trước trán để giữ lấy tóc mái của tôi, một thứ vi phạm nội quy trường.

Mái tóc wolfcut 2 màu của tôi mà chỉ có phần gáy được tỉa, một thứ vi phạm nội quy trường.

Cà vạt lỏng, một thứ vi phạm nội quy trường.

Chiếc áo hoodie màu đỏ tươi, một thứ vi phạm nội quy trường.

Tôi tự hiểu mình đang ăn mặc như một người mà thường được gọi là ‘học sinh cao trung lưu manh’.

“Đừng bắt tôi nói lần nữa! Tháo cái khuyên tai đó xuống!”

Kondo-sensei vẫn đang làm gián đoạn buổi học để quát tháo tôi được một lúc rồi.

Nhưng chiếc khuyên tai này mang một ý nghĩa đặc biệt với tôi. Đó là lí do tôi không muốn tháo nó xuống.

Nheo đôi mắt thường mang vẻ ngây thơ vô tội của mình lại, tôi hướng ánh nhìn về lớp học, chỉ để được chào đóng bởi vô số con mắt dường như đang thúc giục tôi tháo chiếc khuyên tai của mình ra.

Và trong số đó, một tên kiêu ngạo trong lớp danh là Kazama đứng lên và đối mặt tôi.

“Cậu, tháo chiếc khuyên tai đó ra luôn đi.”

Cậu ta làm như mình là anh hùng của công lý không bằng, sự can thiệp của cậu ta chỉ làm mọi thứ phiền phức hơn thôi.

Nhưng thế không có nghĩa là tôi sẽ giải quyết việc này bằng cách tháo chiếc khuyên tai xuống.

Khi tôi lại quay mặt đi, Kazama cũng trong chớp mắt chỉ thẳng một ngón tay vào tôi.

“Với lại, ít nhất thì cậu nên nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện với họ chứ.”

Bực mình với thái độ như đối xử với một đứa trẻ của Kazama, tôi tạch lưỡi. Như để đáp lại, Kazama nhếch góc miệng lên cười vào tôi với vẻ tức tối.

“Thấy chưa? Cậu không nhận ra mình đang làm phiền mọi người sao?”

Cái từ ‘làm phiền’ làm tôi ngứa quá, tôi cau mày lại.

“…Chính xác thì cái khuyên tai của tôi làm phiền các cậu như nào vậy?”

Kazama rồi lại nhìn tôi với vẻ khinh thường và vuốt lại mái tóc thẳng mượt được tỉa gọn gàng của cậu ta.

“Cậu không hiểu sao? Lớp học phải dừng lại vì Sensei phải để tâm tới cậu. Thế chẳng phải làm phiền sao?”

“Người đang dừng buổi học lại là Sensei đằng kia kìa. Nếu cậu muốn tiếp tục học thì sao không đi mà nói chuyện với ông ta? Có phải lỗi của tôi đâu.”

“Cái gì!? Kimina—“

“Cậu là Kazama nhỉ?”

Trước khi Kondo-sensei có thể lên tiếng mắng tôi vì cách ăn nói của mình, tôi lườm vào Kazama.

“Lí do chiếc khuyên tai của tôi làm phiền cậu là gì?”

“Tôi đang bảo cậu đây… Khuyên tai bị cấm tại ngôi trường này. Cứ tháo nó ra luôn cho rồi đi… Sensei đang tức giận vì cậu không tuân thủ nội quy trường lớp đấy…”

“Thế, nếu nội quy trường bảo cậu thì cậu sẽ lột quần áo khỏa thân ngay tại đây, ngây bây giờ luôn sao?”

“C-Cậu nói cái quái gì vậy… Còn lâu tôi mới làm việc đó. Đừng có đánh trống lảng.”

“Tôi không hề đổi chủ đề. Cậu là người nhắc tới nội quy trường mà. Cái ví dụ đó có hơi chút phóng đại, nhưng tôi đang nói về việc ngay từ ban đầu cái tư tưởng ‘làm theo luật lệ vì chúng là luật’ đã là sai rồi. Cậu hiểu chứ?”

Không chần chờ một phút giây nào, tôi tiếp tục.

“Thậm chí, chính cậu là người đang thay đổi chủ đề suốt vừa qua.”

“Cái gì…?”

“Có hàng tá người đeo khuyên tai ngoài kia. Họ có gây rắc rối gì cho ai không? Có phạm pháp không? Có sai về mặt đạo đức không? Không, không hề. Thế vấn đề ở đâu chứ? Tôi không hiểu tại sao nhưng các cậu lại nói là nó không được phép sao? Thôi nào, trả lời đi. Tôi đã hỏi từ nãy tới giờ rồi đấy. ‘Sao tôi không nên đeo chiếc khuyên tai này?’ Làm sao mà chiếc khuyên tai của tôi gây ra bất cứ rắc rối gì cho cậu?”

“Điều đó…”

“Ồ? Kazama-kun? Chẳng phải cậu nên nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện hay sao?”

Kazama nghiến răng và im phăng phắt.

Giờ chắc cậu ta hiểu lí luận của tôi hợp lí tới mức nào rồi.

“Kazama, em chẳng nói gì sai cả. Chỉ là cái đầu của đứa nhóc rắc rối này mới là vấn đề thôi…”

Không thể chịu được sự im lặng của Kazama nữa, Sensei lên tiếng coi tôi như một biểu tượng của cái ác, được theo sao bởi một câu ‘Được rồi’ và chắp tay lại.

“Nếu đó là thái độ của em thì thầy hiểu. Ta không cần một đứa nhóc rắc rối (問題児) chẳng thể tuân thủ nội quy trường lớp ở đây. Cút khỏi lớp học ngay lập tức và biến về nhà ngay! Em thích làm gì thì làm!”

Tới rồi, câu cửa miệng yêu thích của Sensei.

Miễn cưỡng phải xem xét lời của Sensei là sự thật, tôi cân nhắc lựa chọn của mình một lần nữa.

Rời đi hoặc bỏ cái khuyên tai ra.

Nhưng dù nghĩ thế nào tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi sao mình nên ở lại đây bằng cách tháo khuyên tai ra.

Vẫn chưa rõ ràng làm sao mà đeo khuyên tai lại làm hại tới ai, và tôi không thể cứ đồng ý với cái lí luận ‘tháo nó ra vì đấy là luật’.

Rồi ông giáo viên thúc giục tôi ‘Nhanh nào, nhanh nào! Đi thôi!’

Nói tới vậy thì tôi không cãi lại được rồi. Tôi cầm chiếc cặp mình lên rồi đứng dậy từ chỗ ngồi của mình.

Khi tôi bắt đầu bước từ chỗ ngồi gần cửa sổ ở phía cuối lớp về hướng cái cửa sau, đôi mắt của Sensei, thứ vừa đỏ ngầu mới nãy thôi lại mở to ra vì ngạc nhiên, và còn có những giọt mồ hôi chảy ra từ trán ông ta.

“Chờ đã, Kiminami… em nghĩ mình đang đi đâu vậy?”

“Em không tháo chiếc khuyên tai ra được, nên em sẽ về nhà.”

“Đồ ngốc! Ai lại thực sự rời đi chứ? Cứ tháo chiếc khuyên tai ra đi! Nếu có giáo viên bảo em chết đi thì em có chết không?”

Tôi thấy ngơ ngác trước cái cách người đàn ông ngoài bốn mươi này lại có thể nổi khùng như một cô gái tsundere đấy.

“Em sẽ không chết. Đó cũng là lí do sao em sẽ không tháo khuyên ra. Đúng hơn thì, thầy nên thấy biết ơn khi em rời đi theo lời thầy bảo đi. Thế thì—“

“E-Em nói gì cơ…? Này! Chờ chút! Đứng lại, Kiminami!”

Sensei phóng ra khỏi lớp học rồi rượt theo khi tôi bước chân ra ngoài hành lang.

Giọng quát tháo của ông ta vang khắp tòa nhà lớp học, khiến học sinh và giáo viên từ lớp khác ngoái đầu ra, băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Và nếu bạn lắng nghe thật kĩ------

“Lại là Kiminami Toui nữa kìa… cậu ta chả bao giờ chịu rút kinh nghiệm cả.”

“Tên lưu manh đó suốt ngày ở một mình. Làm sao cậu ta lên lớp được hay thế?”

“Cậu ta đáng lẽ ra chỉ nên im lặng mà nghe theo những gì giáo viên bảo…”

Những tiếng thì thầm như thế có thể được nghe từ nhiều phía.

Bạn cùng lớp và kể cả Kondo cũng đều đang hướng mắt nhìn về bóng lưng tôi. Mọi người thường nói ‘mỗi người một vẻ’, nhưng với tôi, tất cả bọn họ dường như chỉ có cùng một gương mặt.

Nhìn thấy toàn bộ những gương mặt giống nhau tới vậy cùng lúc, tôi không cảm thấy cái áp lức phải hòa hợp vào một nhóm thật nực cười.

Sensei cho ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm khi tôi dừng bước và lau đống mồ hôi lạnh trên trán ông ấy bằng tay ông ấy.

“Nghe này, Kiminami, đừng bước tiếp từ chỗ đó… Bây giờ thầy sẽ tạm bỏ qua chiếc khuyên tai của em… nên ít nhất hãy yên lặng tham gia tiết học đi… Lát nữa thầy là người sẽ bị mắng đấy…”

“Sensei, chẳng phải chính thầy đã nói là em không phải chết sao?”

“Ự…”

“Được rồi, thế là quyết định rồi nhé.”

“Em, Kiminami!! Kiminami Touiiii!!!!!!”

Cái tên của tôi vang khắp trường.

Tôi bắt đầu chạy trong ánh nhìn của mọi người cứ như thể cái hành lang chính là đường chạy của chính mình.

*

Tôi chạy vụt xuống cầu thang và thay giày của mình khi đi tới lối vào cho học sinh.

Không có ai ở quanh nên âm thanh những chiếc giày của tôi rơi xuống sàn gỗ vang lên rất lớn như để khuếch đại nỗi trống trải tôi thấy trong tim mình.

Những cây anh đào được trồng dọc con đường vòng dẫn vào trường chưa gì đã báo hiệu sự kết thúc của mùa xuân bằng những chiếc lá nhuốm màu xanh lục.

Khi tiến tới phía cổng trường, tôi thở dài nghĩ lại về những chuyện đã xảy ra.

Tự mình nói ra thì hơi kì cục nhưng khi nhắc tới dân nổi tiếng trong trường thì tôi là một ví dụ đấy.

Nhưng không phải là tôi có ngoại hình sánh bằng được với Shirahime Rira hay là đủ tài năng để đọ lại cô ấy.

Chúng tôi hoàn toàn trái ngược ở mọi khía cạnh.

Học sinh danh dự và tên lưu manh, thiên thần và quỷ dữ, mặt trăng và chú rùa bùn—Mọi thứ rõ ràng tới nỗi không cần chỉ ra ai là cái nào.

Terrine trong ẩm thực truyền thống của Pháp, là một ổ bánh mì ép hoặc aspic, tương tự như pate, được nấu trong khuôn gốm có nắp đậy còn gọi là terrine trong bain-marie. Không nhất thiết phải chứa thịt hoặc mỡ động vật, nhưng vẫn chứa các kết cấu giống thịt và các chất thay thế chất béo, chẳng hạn như nấm và trái cây hoặc rau xay nhuyễn có hàm lượng pectin cao. Mặt trăng và rùa bùn tượng trưng cho sự so sánh trời và đất