“Chờ chút! Đây, cầm cái này đi!”
Giữa cuộc trò chuyện, Hirai-sensei lấy một món bánh kẹo Nhật Bản từ ngăn kéo rồi đưa cho tôi.
“…Gì đây ạ?”
“Cái này á? Là vài cái bánh gạo đắt tiền cô vừa được gửi từ một người họ hàng gần đây. Đây này, cô sẽ cho em hai cái, nên sao em không chia chúng với Shirahime-san rồi thưởng thức cùng nhau nhỉ?”
“Ờ, cảm ơn ạ, cô không cần làm vậy đâu.”
“Ổn mà-ổn mà, đừng có ngại chứ! Là phần thưởng vì đã là một cậu nhóc ngoan đó.”
“K-Không, làm một đứa ngoan… Em đang nói là mình không cần…”
“Quá muộn để nổi loạn rồi đấy, một tên cá biệt mà viết nhật kí lớp chẳng có sức thuyết phục gì đâu~♪ Ufufu♪”
“Ah, được rồi! Em sẽ nhận vậy, trời ạ…”
Vì chẳng có lí do gì để từ chối tới mức đó nên tôi phải miễn cưỡng đút hai gói bánh gạo vào túi mình rồi rời phòng tạp vụ.
Việc này đánh dấu sự kết thúc nhiệm vụ của hôm nay.
Phù, nay tôi làm việc chăm chỉ thật…
Tuy vậy cơ mà, một phần thưởng vì đã là một cậu nhóc ngoan sao?
Từ góc nhìn của giáo viên, tôi hẳn đã làm được nhiều việc tốt mấy ngày qua. Hoàn toàn trái ngược với một tên cá biệt.
Lần cuối tôi được khen bởi giáo viên là hồi tiểu học rồi.
Cứ như vậy, tôi kéo lê đôi chân mình như thể đang vác theo đống xiềng xích kèm theo quả bi chì hay như thể trọng lực của Trái Đất đột nhiên tăng lên mấy lần vậy.
Bằng bước chân nặng nhọc, tôi đi lên bậc cầu thang của tòa trường cũ. Tôi đã quá quen với con đường này.
Rồi, thấy cái biển tên ghi ‘Phòng Đa năng E’ khiến tinh thần tôi tuột dốc trầm trọng.
“Hà…”
Khi mở cảnh cửa gỗ mốc meo gần như đã mục nát, tôi thấy chủ nhân của mình, nàng S-Hime hách dịch, đang ngồi trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, đôi chân vắt chéo, chống hông và nghịch điện thoại mình.
“Ah, chào mừng trở lại!”
Tôi đưa Shirahime món quà lưu niệm.
“Đây.”
“Uầy… đừng ném chứ. Thế, cái gì đây… trong đấy có độc hay gì à?”
Shirahime rõ ràng đang nghi ngờ chỗ bánh gạo Hirai-sensei đã đưa tôi.
“Sai rồi… như mọi khi, cô chẳng dễ thương chút nào. Hirai-sensei nói đấy là phần thưởng vì dạo này đã ngoan và bảo tôi ăn nó cùng cậu. Tôi không thích mấy thứ mặn lắm nên cậu lấy cả hai cũng được.”
“Hả… vậy ra nó là từ Anzu-chan. Tác dụng của cuốn nhật kí đúng là thần kì nhỉ?”
“Tác dụng của cuốn nhật kí?”
“Ừm. Tôi đã nghĩ rằng việc bắt Toui-kun viết rồi mang nộp cuốn nhật kí hàng ngày mà không sai sót lần nào sẽ cải thiện hình ảnh của cậu dù chỉ một chút trong mắt của Anko-chan.”
“Hmm… Vậy, mấy cái nhiệm vụ kia cũng là để cải tạo lại tôi hả?”
“Chính xác. Tôi muốn mọi người thấy một Toui-kun tốt bụng cũng như chăm chỉ, ta sẽ thay đổi ấn tượng của mọi người rằng cậu là một tên cá biệt bằng chuyện đó. Ý tưởng hay mà phải không? Thực ra, tôi bắt đầu nghe từ vài người quanh mình nói rằng có lẽ sau cùng thì cậu không phải người xấu đấy~
Tôi cũng thấy đống việc vặt bị đùn đẩy cho mình là hơi nhiều, thế hóa ra mục đích là vậy à.
Nghĩ kĩ thì, cô ta đang toàn tâm với việc ‘cải tạo’ tôi. Tôi nghĩ chỉ là không để tôi chống lại cô ta thôi chứ cô ta thực sự nghiêm túc với chuyện bắt tôi bỏ làm một tên cá biệt à?
Tôi đúng là thấy tiếng tăm của mình dạo đây tích cực hơn thật, vậy đó là mục đích của cô ta…
Nhưng chuyện đấy chẳng làm tôi vui gì cả.
Tôi chắc chắn sẽ thoát khỏi cái tình huống này vào một ngày nào đó.
“Được rồi, tôi đoán mình sẽ về nhà vậy.”
“Chờ đã?”
“…Gì nữa?”
“Hôm nay ta vẫn chưa làm phải không? Chuyện đó ý. Cậu có ý định bỏ chạy à?”
“Chuyện đó… phải rồi… được rồi-được rồi…”
Tôi nghiêng người vào cánh cửa của lớp học, đôi tay đút vào túi rồi lườm Shirahime. Giờ đã hoàn toàn thuộc về cô ta, Shirahime nhìn tôi bằng một nụ cười hân hoan trên mặt để đáp lại.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi vẫn khá xa, từ một đầu lớp tới đầu kia, nhưng chuyện chúng tôi ở trong cùng một không gian thế này lại thể hiện ‘cảm giác về khoảng cách’ giữa chúng tôi một cách kì lạ.
“Thôi nào, cậu xa quá đó. Lại đây.”
“Được rồi…”
Tôi miễn cưỡng tới gần Shirahime, và cô ta cũng đứng dậy từ chỗ ngồi trên bàn.
“Giờ, ta làm thôi nhỉ?”
Shirahime hỏi khi đặt bàn tay cô lên vai tôi và nhìn lên tôi.
“…được thôi.”
Cảm thấy hơi xấu hổ lúc mắt chạm nhau, tôi hướng ánh nhìn của mình sang bên.
Shirahime duỗi người ra. Ah, nó tới rồi—
—Chu.
Trong vài giây, đôi môi của chúng tôi đè lên nhau.
Cảm giác ẩm ướt mềm mại và hơi ấm của cô khiến cơ thể tôi vô thức thấy nóng ran.
“…được rồi, xong rồi đó♡”
Sau khi hoàn thành vô số nhiệm vụ, việc cuối cùng luôn là vào giờ này sau tan trường, khi mà tôi phải trao đôi môi mình cho Shirahime.
Đó là một nụ hôn hoàn toàn bắt buộc, không chút ấm áp nào.
Dù đã trở thành thói quen hàng ngày, tôi vẫn chưa thể quen với nó. Thế mà Shirahime luôn có vẻ không bận tâm, tỏ vẻ tinh nghịch rồi thực hiện nụ hôn như thể nó chỉ là một trong những nhiệm vụ kia thôi vậy.
Cô ta thực sự không cảm thấy gì thật sao?
Là hôn đấy, trời ạ! Một nụ hôn… Hà, tôi đáng ra không nên đồng ý cái vụ này mới phải…
Shirahime đặt tay lên cánh cửa và quay lại nhìn tôi.
“Thế thì, về nhà thôi!”
◇
trên Anzu, dưới Anko... tôi cũng chịu