Tôi là Yasumi Chiaki. Trải 15 cái xuân, năm nay, tôi trở thành học sinh cấp ba.
Sinh ra trong một gia đình giàu có với hai cô chị em gái xinh đẹp, tôi có một dung mạo đoan trang, học hành tiến tới, đã thế thể thao còn năng nổ nữa.
Có thể nói tôi là ‘Một kẻ đào hoa’ mà ai cũng phải ganh tỵ.
Chẳng phải khoe đâu, tôi hết chỗ nào để chê, đúng hơn là, tôi là thằng con trai số một Nhật Bản.
Chính là tôi đấy.
“À ha ha ha ha ha ha ha! Haaa hặc hặc hặc hặc!”
Trời ạ, đến cả tiếng cười của tôi cũng xí ngầu nữa.
Có lẽ, điều khiến tôi trăn trở nhất chỉ là… tôi chẳng hút gái chút nào.
Nhưng mà nghĩ mãi mà chẳng biết lý do.
Phù—, thôi thì cuộc sống mà, cái gì mà chẳng diễn ra được.
Ở đời, một trong những điều quan trọng nhất là không được hoảng hốt. Không được hoảng loạn một cách khó coi, không được mất bình tĩnh rồi chạy tới chạy lui.
Vì thế mà Yasumi Chiaki sẽ không hoảng hốt bởi những chuyện như thế này— Đúng vậy, miễn sao đó không phải là một chuyện ‘QUÁ ĐỖI NGHIÊM TRỌNG’.
Phải bình tĩnh, tích cực, mỉm cười tiến tới mục tiêu tôi ơi.
Tốt nghiệp cấp hai rồi— giờ tôi đã lên cấp ba.
Tiếp xúc với môi trường mới không chừng sẽ mở ra một chương mới, một cơ hội lý tưởng trong đời người.
Tôi sẽ không chỉ là được trọng vọng trên danh nghĩa hội trưởng hội học sinh đáng tin cậy, tại cấp ba này, tôi sẽ đổi mới tư duy, tôi đây sẽ khiến cho bè lũ con gái phải ngước lên ngưỡng mộ tôi hết!
Nhân danh Yasumi Chiaki, tôi sẽ biến ước mơ thành sự thật cho mà xem!
Buổi sáng hôm sau, sau cái ngày mà tôi đã thề thốt như vậy—.
— Vừa mở mắt ra, tôi thấy mình đã thành con gái.
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Bên trong tấm gương ở chỗ bồn rửa mặt phản chiếu lên hình ảnh của một thiếu nữ đẹp đến tuyệt trần.
Ngay cả gương mặt tôi lúc hét lên trong sợ hãi một cách khó coi cũng trông mỹ miều.
“Há… há… há…. Há….”
Làn da lộ ra dưới bộ đồ ngủ rộng thùng thình trông tươi tắn và gợi cảm.
Mồ hôi đầm đìa trên trán, lúc tôi thở, bờ vai bị lộ ra khỏi chiếc áo mỏng manh cũng nhấp nhô theo trông thật quyến rũ.
Nếu như tôi là một Yasumi Chiaki bình thường thì chắc hẳn là tôi đã mừng rỡ vì cuối cùng mình cũng đã gặp được một đối tượng kết hôn phù hợp rồi đấy chứ.
Nhưng lúc này thì không hơi đâu nữa.
Hoàn toàn không hơi đâu nữa!
“Không thể nào…. Không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào…hự!”
Tôi hoàn toàn hoảng hốt, chạy tới chạy lui.
MÌNH THÀNH CON GÁI MẤT RỒI!
Khoảnh khắc mà tôi nhận ra điều đó thì phía trước mắt tôi tối sầm lại. Đó là một cú sốc dường như lật đổ cả thế giới.
Tối hôm qua, tức là chỉ cách đây có vài tiếng đồng hồ. Tôi vừa mới thề nguyện thôi, vậy mà lại…
Giấc mơ cuộc sống cấp ba vĩ đại của tôi lại đổ sầm xuống.
Thậm chí ngay cả…
“Aaaaaaaaaa……. MẤT RỒI! Mất rồi mất rồi mất rồi!”
Tôi thọc một tay vào chiếc quần gần như sắp tuột xuống và lặp đi lặp lại câu nói tuyệt vọng.
“Không thể nào…”
Nước mắt tuôn rơi.
Đó là bộ phận mà tôi đặc biệt tự mãn nhất trong cái diện mạo của mình.
Hồi mới là học sinh cấp hai mà nó đã dài chừng 12 cm rồi.
Tôi đã luôn ngắm nhìn nó bằng con mắt đong đầy sự kỳ vọng, kỳ vọng rằng nó có thể trở thành một con ‘quái vật’ sau này, kỳ vọng rằng nó sẽ có thể hướng đến số một Nhật Bản, vậy mà…
“Aaaaaa….. Cảm giác như mất đi trợ thủ đắc lực mà mình đã nuôi dưỡng vậy…”
Hưư…Hưư.
Nức nở ngay bên bồn rửa mặt một hồi, cuối cùng thì tôi cũng ngẩng mặt lên.
Nhìn vào tấm gương trước mặt.
Tôi hướng mình vào khuôn mặt xinh đẹp siêu thường, đôi mắt khẽ rưng rưng.
“Hự…. Híc… Mình bất giác, hoảng hốt một chút…. hoảng hốt chút tẹo tèo teo mất rồi, nhưng mà… nhưng mà!” – tôi nói như để tự thuyết phục mình một phần nào đó.
“Nhưng mà những chuyện như thế cũng có thể xảy ra. Bình tĩnh lại— tích cực lên đi nào”
Tốc độ vực dậy siêu nhanh, Yasumi Chiaki tự tin là mình không thua ai trong lĩnh vực này.
Tôi thành con gái mất rồi.
Thành con gái rồi thì hết cứu. Phải làm sao đây?
Truy cứu nguyên nhân, hay là đi bệnh viện— Tôi vận dụng đến từng tế bào não để đưa ra hướng giải quyết thực tế nhất.
Trong khi đó, tôi chằm chằm nhìn vào gương.
“Hừm… hừm…. hì… hì hì….hì hì hì….”
Tự nhiên, gò má của mỹ nữ trong gương nhuộm lên sắc hồng.
“Hừa, hà hà, hà hà hà…”
Tôi cười, cô ấy cũng cười. Giọng nói thanh thoát nghe lạ tai và âm vang nghe quen thuộc.
“À ha ha ha ha ha ha ha! Haaa hặc hặc hặc!”
Được đấy. Không tệ đâu.
Tinh thần đã quay lại rồi.
Được quá còn gì, cái bản thân mới mẻ này.
À không, cái cách xưng ngôi thứ nhất này không còn hợp nữa, nhỉ.
“Từ hôm nay, EM là học sinh cấp ba–”
Mặc dù tôi gặp phải một chút rắc rối.
Nhưng giấc mơ vẫn như ngày nào, vẫn không thay đổi.
Mình sẽ sống những ngày tháng, được bọn con gái xinh xắn khen ngợi –
“Mình sẽ yêu một mối tình đầu cực kỳ khủng khiếp, thứ mà chưa từng có ai trải nghiệm cả!”
Vậy đấy.
Tôi, Yasumi Chiaki, ngay từ sáng sớm ngày đầu đi học cấp ba, tôi đã bị rắc rối ở mức độ siêu cấp ghé thăm, nhưng dần dần tôi sẽ vượt qua hết một cách mỹ mãn.
Đúng là tôi có khác, chẳng biết nói gì ngoài không hổ danh.
Để bắt đầu tô điểm lên đại chiến tích của cái tôi tuyệt vời đó, trước hết là tôi sẽ –
Khoe em gái mình.
Yasumi Kaede.
Vẻ đẹp của cô bé toát ra từ mái tóc đen bóng mượt, nét mặt thanh tao và hàng mi dài.
Phong thái bí ẩn, khép kín khiến người ta khó đọc cảm xúc.
Cô bé là một mỹ nhân đặc biệt cao cấp, cứ như là sự hiện thực hóa của cái câu “Nụ hoa trên đỉnh núi” vậy.
Cô bé ấy là sinh đôi khác trứng với Yasumi Chiaki, và –
“Anh ra khỏi phòng em đi”
Cô bé cực kỳ là nghiêm khắc với anh trai.
Kaede lạnh lùng nhìn anh trai, em ấy đặt lưng xuống chiếc ghế văn phòng, gác đôi chân dài lên nhau.
Lý do vì sao mà em ấy đã mặc đồng phục rồi thì đó là vì ẻm dậy sớm, và cũng là vì hôm nay là ngày khai giảng của trường cấp ba.
Dáng vẻ nghiêm trang và lời ăn tiếng nói thuần khiết của em ấy cứ như đâm xuyên thẳng vào mấy đứa con gái cùng trang lứa, hồi học cấp hai, nghe bảo là còn có nhóm fan trong trường học được lập ra nữa cơ.
Đúng vậy – Cô bé sát gái hơn rất nhiều so với Yasumi Chiaki – mặc dù là nữ nhưng mà cũng là thằng đàn ông số một Nhật Bản.
Aaa, đúng là ngứa ngáy thật, đáng mến thật. Ganh tỵ thật, đáng tự hào thật.
Hì hì hì… ngoài cái cô em gái này ra không biết còn có ai khiến tôi phải ôm ấp cảm xúc thế này không nhỉ?
Không, kể cả có tìm khắp thế giới chắc hẳn cũng không có đâu.
“Anh không nghe thấy à? Biến khỏi phòng em trong vòng 1 giây đi”
Ài chà. Mình đang bị cô em gái đáng mến thúc dục, phải giải thích tình hình một cách ngắn gọn thôi.
Tôi, Yasumi Chiaki – người bị biến thành con gái, đã suy nghĩ là đầu tiên mình phải báo cáo tình trạng này cho gia đình.
Sáng nay thì người ở nhà chỉ có tôi và Kaede.
Mặc dù chẳng phải là tự mãn gì đâu, nhưng mà tôi vẫn chưa được em gái cho số điện thoại!
Tôi bất đắc dĩ đành phó mặc thành bại, tôi lao vào phòng em gái và nói một cách thẳng thừng như sau.
“Chào buổi sáng Kaede! Nhìn đi, anh trai biến thành siêu mỹ nữ mất rồi ♡” – Tôi cố gắng hết mức tạo ra dáng người đáng yêu.
“Thế ạ? Bây giờ em đang bận –”
“- Anh ra khỏi phòng em đi”
Ờ thì, kiểu vậy đấy, thế là câu chuyện được nối tiếp đến hiện tại.
Giải thích đã xong.
Nhưng mà, ờm.
Anh trai yêu dấu mang đến một vụ siêu đại án, vậy mà phản ứng của em ấy lại thờ ơ.
Nó khiến tôi phải nghĩ rằng – Đúng là kiểu cách của Kaede đây mà!
Một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc đời con người là không được hốt hoảng.
Đây là một cái đức tin của Yasumi Chiaki, thế nhưng, có lẽ là Kaede còn tái hiện nó mạnh mẽ hơn cả tôi.
Tôi còn không thể tưởng tượng ra được cái việc em gái mình xao động, hoặc là mất bình tĩnh chạy ngược chạy xuôi.
Chắc chắn rằng, Yasumi Kaede sẽ không hoảng hốt, miễn sao đó không phải là điều gì ‘QUÁ ĐỖI NGHIÊM TRỌNG’.
“Đúng là em gái của anh có khác. Chẳng hề giật mình trước cái tình trạng ‘Anh trai đã hóa thành chị gái chỉ sau một đêm’”
Mặc dù là tôi đã mong chờ là lâu lắm rồi mình mới được nhìn thấy gương mặt bất ngờ của em ấy.
Đáng tiếc là không như mong đợi. Mà kệ đi.
“Cũng may mà em hiểu chuyện cho anh luôn. Nói thật là anh còn chuẩn bị cả tinh thần nếu như em khiến tình trạng phức tạp đến nỗi phải gọi cảnh sát rồi đấy.”
“Bởi vì làm gì có ai khác ngớ ngẩn đến cái độ mà không nghe người khác nói chuyện từ nãy tới giờ cơ chứ.”
Kaede vẫn ngồi, em ấy hít thở một hơi thật sâu rồi một lần nữa nhìn mặt tôi.
“Quả thật… đúng là…. Yasumi-kun nhỉ.”
Mọi người ơi, mọi người nghe thấy rồi chứ?
Cái người anh trai chung dòng máu. Người anh sinh đôi mà có thể nói là một nửa của linh hồn mình mà nó lại gọi là–
Yasumi-kun!
‘Kun’ đấy!
Sao lại đối xử như người dưng thế!
Gừừừừ…..Mối quan hệ anh em của hai chúng mình cũng ít nhiều thấu hiểu nhau rồi mà!
Buồn thật chứ.
Giờ tôi tuyên bố luôn.
Được bọn con gái hâm mộ, là thứ mục tiêu to lớn tối thượng của mình, nhưng mà!
– Mục tiêu số một là ngươi, Kaede!
– Nhất định, ta sẽ làm cho ngươi phải cất tiếng nói ngọt ngào! - ‘Em yêu chị lắm, chị gái ơi ♡’
Tôi vừa đốt cháy lên ngọn lửa quyết tâm đó vừa cao hứng đáp lại em ấy.
“Hặc hặc hặc, đúng là chị thật đấy. Đẳng cấp đúng không?”
“Em hiểu sự tình rồi. Chị khổ quá. Nào, giờ thì đi ra đi”
Với ánh mắt lạnh như băng, em ấy xuỵt xuỵt tạo hành động như xua đuổi.
“Trước khi ra thì cho chị dùng cái gương lớn kia một chút được không? Chị muốn ngắm nhìn kỹ càng bản thân mình sau khi trở thành một siêu mỹ nhân”
“…Chị có bị ngu không?”
Cô bé quá là gay gắt nên tôi đành phải co rúm lại. Tôi gắng gượng đáp lại ngắn gọn.
“Ở chỗ nào chứ?”
“Nhiều chỗ. Tất cả mọi chỗ. Ví dụ như, cái việc mà chị tự xưng mình là ‘chị’ chẳng hạn”
“À, hay là không hợp với chị à?”
“Rất là hợp, nhưng mà…không thấy…. xung đột trong người à?”
“Hoàn toàn không có. Bởi vì chị thấy cái cách tự xưng này hợp với bản thân chị, và nó cũng có sức hấp dẫn nữa”
Tôi ưỡn căng bầu ngực đã nặng hơn rất nhiều của mình lên và tuyên bố.
“Nếu như mà ‘CÁI TÌNH CẢNH NÀY’ kéo dài thì chị nên điều chỉnh kiểu nói chuyện một chút nữa– Chị nghĩ thế… nghĩ vậy nhen? Nghĩ vậy ạ, nhen? --- Thế nào? Kiểu thế này có đáng yêu không nhỉ?”
Tôi nghiêng đầu nghiêng cổ dò hỏi thì bị em ấy tỏ ra vẻ mặt trông có vẻ cực kỳ là khó chịu.
“Khả năng thích ứng của chị tốt, thế là cũng khá đấy, nhưng mà…”
Dường như Kaede tạm thời gác lại ý định muốn đuổi tôi ra khỏi phòng và bắt đầu có chút hứng thú để trò chuyện.
“Chị định làm gì?”
Đó là một câu hỏi thẳng thắn. Tôi cũng đáp lại thẳng thắn suy nghĩ trong thâm tâm của mình.
“Xì, lo gì. Cái gì đến thì nó sẽ đến thôi”
“Yasumi-kun”
Mấy năm gần đây, đôi lúc Kaede trông như một gã bảnh trai cực kỳ.
Bây giờ cũng thế. Kaede thì thào bằng giọng nói nịnh tai, dường như có thể làm cả một hàng trinh nữ ngất xỉu.
“Em, ghét cái kiểu đó của chị”
“Chị thì lại thích cái kiểu đó của Kaede đấy”
“…Hà”
Lại một lần nữa em ấy thở dài. Cô chỉ tay vào chiếc gương soi toàn thân to đùng nằm ở trong góc phòng.
“Cứ dùng tự do đi”
“Cảm ơn nhé”
Tôi không ngần ngại tiến tới trước tấm gương.
Ngắm nhìn dáng vẻ như muốn tỏa sáng, tôi lại một lần nữa suy nghĩ.
“Hà–… Cái này, tuyệt thật. Không ngờ mình sau khi thành con gái lại là một mỹ nữ xinh đẹp đến độ này….”
Tôi mất đi một thứ to lớn, nhưng có lẽ đồng thời cũng nhận được một thứ có giá trị tương xứng.
Tôi đang ôm ấp cảm xúc tự mãn thì từ phía sau lưng tôi có một giọng nói trầm trầm đáng sợ vang tới.
“…Chị đang làm gì đấy?”
“Đang bóp vếu mình trước gương”
“Đúng là tên tồi tệ. Không ngờ chị lại cho người ta xem cái hành động biến thái đồi trụy của mình”
Chỉ là bị công kích bằng lời nói thôi, vậy mà phía sau lưng tôi cứ như toàn những vết thương nham nhở.
Đúng là em ấy vẫn trong sáng như ngày nào.
“Cơ mà…..chị đã lờ mờ đoán rồi… nhưng mà kết quả kiểm chứng đúng như chị dự đoán”
“Chị đang nói về chuyện gì thế?”
“Chị bây giờ đáng yêu như này đúng không nào. Đáng yêu đến mức mà nếu mà chị vẫn còn là cái ‘thằng’ của ngày hôm qua thì có lẽ chị đã phải lòng bản thân rồi đấy.”
“… Vầng vầng”
“Vậy mà khi chị ngắm nhìn dáng vẻ đáng xấu hổ của mình trong bộ đồ ngủ lùng thùng, rồi bóp ngực thử, chị lại chẳng thấy thích thú lắm. Cái thứ cảm xúc lúc mà chị nhìn vào gương mọi ngày vẫn không thay đổi. Nhưng sự hưng phấn mang tính tình dục lại không hề nổi lên.”
“Thế à.”
Giọng nói của Kaede trầm trầm, kìm hãm đi cơn nóng giận.
Tôi thì vẫn đang quay lưng lại với em ấy, làu bàu thì thầm.
“Đây là ảnh hưởng của việc biến thành con gái à… Hay là vì mình ý thức được đây là bản thân mình…. Hay là…. Gừừừừ…. Nhất định là do mất CÁI ĐÓ rồi….”
“CÁI ĐÓ là gì?”
“Cái chim.”
“!?”
Bệt! - Qua tấm gương, tôi nhìn thấy Kaede nhanh chóng ép phần phía trước váy lại.
Gương mặt của ẻm đỏ đến tận mang tai.
Đó là thứ biểu cảm mà tôi thường hay thấy hồi mà chúng tôi còn bé.
Sau khi lớn lên thì tôi hoàn toàn không bắt gặp nữa.
Như bình thường thì cái khoảnh khắc mà tôi chọc vào sự trong sáng của Kaede là em ấy sẽ dùng vũ lực để bắt tôi câm nín lại ngay.
Chẳng hiểu sao ngày hôm nay em ấy lại không làm như thế. Ẻm im lặng, chẳng hề tung một cú cước nào.
Tại sao nhỉ? … Có phải là vì bây giờ mình là con gái?
“Đừng có nói mấy thứ vô liêm sỉ…. trong cái bộ dạng đó”
Kaede vẫn đỏ chín khuôn mặt, em ấy nói lại.
Chỉ là– nói lại thôi.
Nghĩ lại thì tôi thấy là…. Kaede của buổi sáng hôm nay có vẻ dễ dãi với tôi.
Từ nãy tới giờ vẫn cứ ngồi trên ghế, hoàn toàn không hề di chuyển, đúng là bí hiểm.
Hay là ẻm có ‘CÁI LÝ DO NÀO ĐÓ MÀ KHÔNG THỂ ĐỨNG LÊN MỘT CÁCH BẤT CẨN ĐƯỢC?’
Cái câu ‘Đang bận’ mà em ấy nói ra vừa nãy là sao?
Hay là, không lẽ nào… cái con này, nó nhẹ nhàng với con gái?
Những điều mà tôi đau đáu tò mò cứ cuốn trôi tâm trí tôi.
“Aaaaaa, thôi hết chịu nổi rồi”
Cùng với tiếng nói mang vẻ bồn chồn, một tấm vải rơi lên trên đầu tôi.
Tôi với tay cầm lấy thì thấy đó là bộ đồ thể thao. Đó là thứ mà Kaede thường hay mặc như là một bộ đồ mặc ở trong phòng.
“Chị mặc cái này vào đi. Mặc dù bên trong tâm hồn chị là cái đứa ngớ ngẩn… nhưng mà em cũng không thể nào để một đứa con gái tuổi cập kê ở đây trong bộ dạng đó mãi được”
Càng cáu thì em ấy lại càng trông ngầu.
Được đối xử như một nữ giới, lần đầu tiên tôi biết được lý do vì sao mà em gái mình lại được bè lũ con gái thích.
“…Cảm ơn Kaede”
Toàn bộ gương mặt tôi nóng bừng. Đây là cảm giác lần đầu của tôi. Để che giấu đi sự bốc hỏa kỳ lạ, tôi nói - “Thế thì… chị nhận lòng tốt của em”
Tôi cởi vất bỏ đi bộ đồ ngủ thùng thình.
Khoảnh khắc đó,
“Tại ----”
Một tình huống sẽ làm thay đổi tất cả đã xảy đến.
“Tại tại tại, tại sao chị lại cởi ở đây!?”
Đó là KAEDE đã hắng giọng lên hoảng hốt.
“Tại, tại sao á…”
Tôi vì cú sốc quá là dữ dội nên há hốc đờ người ra.
“…Thì là để thay đồ thôi?”
“Chị thay ở phòng mình đi…!”
“Nhưng mà chị muốn ngắm nghía kỹ càng cơ thể trần trụi của bản thân mình sau khi trở thành mỹ nữ cơ”
“Bi, biến thái!”
KAEDE ĐỨNG DẬY, với sự lạnh lùng và khí thế cứ như muốn vất bỏ mọi ấn tượng thanh lịch - “Chị đi ra đi! Bây giờ hãy biến mất khỏi trước mặt em đi!”
Cô rưng rưng nước mắt, dồn dập đẩy tôi về hướng cửa phòng.
Cứ như là Kaede muốn nói rằng, em ấy đang có một sự tình nào đó nặng nề.
“Khoan, khoan, khoan đã….!”
Tôi hoàn toàn bối rối, phó mặc mình cho em ấy–
““Á””
Trong một thoáng ánh mắt.
Chúng tôi đều nhận ra mọi thứ.
“Á….. á ……aa…..”
Gương mặt mỹ miều của Kaede nhuộm màu xấu hổ.
Chắc chắn là tôi cũng mang vẻ mặt giống em ấy, cũng rỉ ra giọng nói tương tự.
“…….ư…..ư…… ưưưư~…..”
Ánh nhìn của tôi ập vào Kaede đang mặc bộ đồng phục.
Ở chỗ váy của em gái, cái phần ở phía trước.
Phần đó nổi to lên, to đến độ mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Trong một thoáng, tôi chợt nín thở lại.
“”Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!””
Cùng với Kaede, tôi rống lên một tiếng thét.
Đối với chúng tôi, những ngày tháng của sự việc ‘QUÁ ĐỖI NGHIÊM TRỌNG’ xảy đến.
Đã bắt đầu từ đó.
Đm =)))))))