Tôi giữ một bí mật mà tôi không tiết lộ các bạn cùng lớp (thật ra, tôi có bạn bè… mà, cũng không nhiều lắm) cũng như cả trường học này. Thực ra tôi là một họa sĩ manga chuyên nghiệp đã thành công debut và phát hành tác phẩm đầu tay của mình. Tôi còn có cả biên tập viên nữa cơ.
Nhưng lí do tôi giấu chuyện này khỏi bạn bè là vì nội dung manga tôi vẽ thuộc danh mục dành cho người lớn.
Cuối tháng tư vừa rồi, tôi đã đón sinh nhật thứ 18, và vì thế tôi đã có thể xuất bản tập đầu tiên thành công mỹ mãn.
Biên tập viên đã làm việc cùng tôi kể từ khi tôi còn đang vẽ doujinshi hồi sơ trung, và giờ chị ấy nhường lại công việc cho biên tập viên thứ hai khi tôi debut. Mặc dù chị ấy khá xinh đẹp và mang cảm giác trưởng thành nhưng có phần hơi lạ lẫm một chút, việc đó thực sự làm tôi cảm thấy hơi phiền.
Dạo gần đây, tôi có yêu cầu thuê người mẫu để vẽ phác thảo khỏa thân cho tác phẩm mới của tôi và chị ấy đồng ý ngay lập tức. Tuy nhiên, người mẫu được thuê lại là một “obasan” (phụ nữ trung niên), người phụ nữ đó còn gần bằng tuổi mẹ tôi (Chà, đúng là tỉ lệ cơ thể thì cũng không tệ, nhưng mà…).
Không thể nào mà tôi có thể nổi hứng lên khi tôi đang vẽ một người làm tôi gợi nhớ đến mẹ được…Tôi mà nói thế thì biên tập viên thứ hai, Sayaka Sasame sẽ liếc nhìn tôi với ánh mắt giận dữ mất.
Còn nếu bạn có một fetish thì đó lại là một câu chuyện khác, nhưng với một tâm hồn bình thường khỏe mạnh của nam sinh cao trung như tôi thì điều đó là không thể được.
Cho dù tỉ lệ cơ thể có đẹp đến đâu, hiển nhiên là bạn sẽ không thể vẽ ero được nếu người mẫu không làm bạn hứng lên nổi.
Vậy mà tại sao biên tập viên của tôi lại không chịu hiểu chứ, mặc cho chị ấy cũng tham gia vào mấy ero manga này mà.
Hai tháng sau, tác phẩm tiếp theo là tác phẩm tri ân thứ 10 của tôi, nên tôi đổ rất nhiều mồ hôi công sức vào tập này.
Sau khi bản thảo được phê duyệt, tôi lại yêu cầu người mẫu để vẽ phác thảo khỏa thân một lần nữa, lần này tôi đặc biệt thêm điều kiện người mẫu phải là một nữ sinh cao trung. Lý tưởng nhất thì tôi muốn một người giống một học sinh cấp ba.
“Mong là không lặp lại sai lầm giống lần trước.”
Tôi lẩm bẩm như thế, bỗng Sayaka đỏ mặt rồi nổi giận.
“C-cái gì?!… Đổi lại, chị cho phép em vẽ cơ thể trần trụi của chị đấy!?”
“Không, chị không khỏa thân, chị đang mặc đồ lót, phải chứ?…Và chị còn mặc thêm một chiếc áo yếm đấy!
Sau khi tiễn người mẫu “obasan” trước kia đi khỏi đây— chính xác là để cô ấy rời đi, Sayaka gọi cho biên tập viên cũ, cái người kêu chị ấy thay thế làm người mẫu khỏa thân cho tôi. Ngay tại đó, Sayaka bật loa ngoài, chắc để dễ nói chuyện hơn, nhưng mặt chị ấy trở nên tái mét khi phát hiện tôi nghe được chị ấy đang nổi cáu với cấp trên của mình (cười).
Cuối cùng, Sayaka phải làm người mẫu khỏa thân cho tôi, tuy nhiên chị ấy vẫn mặc bộ đồ lót, đương nhiên là tôi rất không hài lòng rồi.
Chị ấy chẳng chịu cho tôi xem nhũ hoa, lông mu, đến cả lỗ rốn cũng không cho… Chị ấy tạo dáng cũng tệ nữa. Cuối cùng là tôi phải bổ sung thêm tài liệu bằng những hình ảnh và DVD khi tôi ở một mình.
Chẳng muốn nhớ lại một chút nào.
Đã vậy…
“Nếu em muốn thấy… thấy cơ thể trần trụi của chị, em nên chuẩn bị túi tiền dày ngang ngửa 100 triệu yên… đúng không?”
Cứ nói thế đi!
“Không, xin cảm ơn (cười),” tôi dứt khoát từ chối.
“Hmm?”
Trông chị ta có vẻ giận lắm, mà tôi không quan tâm.
---
Vào cái ngày vẽ phác thảo.
Tôi đang rất hồi hộp (Ngực tôi đập bình bịch luôn này, haha), đúng là không uổng công chờ đợi.
Người mẫu tôi đang mong là một nữ sinh cao trung cuối cùng cũng đến.
Tôi đến sớm khoảng 10 phút trước giờ hẹn là vào 1 giờ chiều (tất nhiên đến sớm để có ấn tượng tốt rồi, haha), chuông cửa reo lên ngay khi tôi mở cửa, tôi đứng sững lại khi nhìn thấy người mẫu.
“Cảm ơn đã chọn mình ngày hôm nay, mình là Karen Kasumi đến từ “Công ty người mẫu Hana”, cứ gọi mình là Karen nhé.”
Cô ấy ngẩng đầu lên sau khi cúi đầu chào hỏi, và đứng hình khi nhìn thấy mặt tôi.
Người đứng trước tôi là Kaede Katagiri, là bạn cùng lớp của tôi. Đã thế không chỉ là bạn cùng lớp mà còn ngồi bên cạnh tôi.
Mặc dù chúng tôi ngồi bên cạnh nhau nhưng lại hiếm khi trò chuyện.
Tất nhiên là không phải do tôi giao tiếp kém đâu (mặc dù đó cũng là một phần vấn đề).
Nhưng trên hết, cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất lớp tôi.
Nói chuyện với cô ấy là hơi quá tầm đối với người như tôi.
Một phần cũng là do cảm giác tội lỗi khi tôi hay nhìn lén cô ấy trong giờ học.
Nhưng sao cô ấy lại mặc đồng phục trường nhỉ?
Tôi nhớ yêu cầu của mình là người mẫu khỏa thân mà?
Cổ thực sự ổn với điều đó sao..?
Sau một khoảng ngắn—
“Uh, uh hình như mình vô nhầm phòng rồi thì phải~~!?”
Kaede (hay Karen?) đang định quay gót rời đi thì Sayaka giữ chặt lấy vai cô nàng.
“Không phải đâu, Karen Hanase… em đến đúng chỗ rồi đấy.”
Dường như chị Sayaka có quen biết cổ.
Tôi có cảm giác không lành về chuyện này.
Hình như chị Sayaka lại làm chuyện gì đó rồi thì phải.
Sau đó, chị Sayaka đứng trước mặt Kaede (hay Karen?) (xin chị đừng làm thế nữa (cười)), chị nói:
“Người đang đứng trước em đây là họa sĩ manga Kisaragi Kimera-sensei đó <3”
(Ta-Tại sao nhân vật Mob-kun trong lớp như Tamoku-kun lại ở đây?).
____
Trans bởi Haroyu
Edit bởi dmromcom, Nghejoo, ReiKuma
Sở thích về 1 bộ phận trên cơ thể, ví dụ như fetish đùi. Hoặc có thể là sở thích về thứ gì đó. Mob-kun ý chỉ là nhân vật nền, trong đây ý Kaede (Karen) là tại sao một thằng nhân vật nền, nhân vật quần chúng lại ở đây.