Đó là vào buổi sáng sớm, một người đàn ông, mặc vest, bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, đang đứng trên thang cuốn dài ở nhà ga xe lửa, là tui đó. Lúc đó vẫn còn là sáng sớm, và không có ai khác trên thang cuốn ngoài tui. Tui nghĩ thật bất thường khi không thấy ai khác ngoài mình ở đây vào thời điểm này ở Tokyo, nhưng dù sao thì tui cũng rất biết điều mà đứng ở phía bên trái.
Có một luật bất thành văn rằng chổ đứng trên thang cuốn dành cho những người không cần leo ở phía bên trái. Phía bên phải dành cho những người cần leo. Tui nghe nói ở vùng Kanto và Kansai thì khác, những nơi đó thì ngược lại. Tui cũng tự hỏi liệu hành động leo thang cuốn có vi phạm luật tiểu hình hay không, tui nghĩ thầm với nụ cười ngái ngủ. Dù gì thì tui không có ý định leo. Ngoài mệt người ra thì tui chả thấy cái mục đích của việc chạy lên thang cuốn nằm ở đâu cả.
Vì vậy, tui ung dung đợi thang cuốn lên đến đỉnh. Vì là thang cuốn cao tốc, nên cái thang này chạy nhanh vãi lúa. Nhanh đến mức tui tự hỏi liệu có thằng ngu liều mạng nào dám chạy lên đây không.
Nhìn lại, tui nhận ra trong tương lai rằng suy nghĩ kiểu vậy dân tình gọi là “flag”. Nhưng tui không đặc biệt quan tâm vào thời điểm đó. Sẽ không có gì xảy ra nếu không có cái thằng mắc dịch cầm tinh con báo chạy 3 bước thành 2 bước sắp xuất hiện này.
Hửm? Tui nhận thấy có tiếng bước chân nhưng không nhìn lại. Vì tốc độ của thang cuốn cao tốc rất nhanh do cái thang cuốn ở nhà ga này cực dài. Vậy nên có khả năng cao tui sẽ ngã nếu ngoái đầu lại.
Vì vậy, mặc dù bận tâm về nó, tui giữ nguyên tư thế. Tui nghĩ rằng hầu hết mọi người sẽ làm vậy. Họ tò mò, nhưng họ không thể hiện sự tò mò đó nữa. Cùng với tuổi tác, tò mò mất dần sức nặng trên bàn cân khi so với lười biếng.
Lát sau, tui nghe thấy tiếng bước chân đến gần và nhìn thấy cái thằng giời đánh đó hối hả chạy xẹt qua như bị lửa đốt đít vậy. Hắn là một thanh niên có vóc dáng bụ bẩm (tui đang cố lịch sự). Hắn ăn mặc bình thường, đổ mồ hôi và thở hồng hộc. Tui nghĩ hắn đang đi du lịch vì thấy hắn kéo theo một chiếc vali lớn có bánh xe. Loại có cần kéo người ta dùng khi đi du lịch nước ngoài ấy.
Theo lẽ thường, tui nghĩ hắn sắp bị trễ tour hay bị lỡ chuyến bay. Nhưng dù thế tui cũng phải thầm khen thằng này gan nó chắc cũng to như cái body nó nên mới dám cắm mặt chạy thẳng lên thang cuốn cao tốc thế này.
Nhưng đó là cho đến khi ông trẻ trượt chân rồi té. Sớm không té muộn không té, ổng phải trượt té ngay khi gần đến đỉnh mới chịu cơ. Có lẽ do cu cậu thấy nhẹ nhõm vì sắp đến nơi. Rồi chắc cộng thêm việc thiếu vận động nữa, nên chân phải mới vấp chân trái thế kia.
Rồi chuyện gì đến nó đến, người thanh niên với bo đì hơi mũm mỉm tí cùng đống hành lý trông vô cùng nhẹ cân của mình trượt thẳng xuống từ trên cao. Và tui, người đàn ông khốn khổ tội nghiệp đứng ngay phía dưới sẽ ra sao? Thì thành cái bị thịt chứ sao! RẦM một tiếng, cơ thể tui tông thẳng vào góc của thang cuốn gây ra một cơn đau dữ dội. Tui nghe thấy tiếng xương mình gãy răng rắc, rồi cơ thể tui ngừng động đậy và tôi trượt xuống dưới đáy thang.
Đùa nhau đấy à? Tui kinh hoàng nghĩ đến cơ thể tui bất động nhưng lại không còn đau. Tui biết, tui hiểu mà. Đây là vết thương chí mạng. Tui sắp chết, tui nghĩ thế khi tầm mắt của mình dần mờ đi.
Thằng dịch vật báo đời này, tui không tha cho nó đâu. Đừng có kéo tui vào chuyện này chứ. Tui khóc mất, vì là cẩu độc thân nên tui đang cố gắng dành dụm để khi về hưu có cái mà ăn, là 50 triệu yên chứ ít à. Không biết nó sẽ bị nhà nước sung công hay bị đám họ hàng đớp mất? Dù thế nào thì nó cũng không còn là của tui nữa. Có ai xuống Hoàng Tuyền mà đem theo được của cải bao giờ đâu.
Lẽ ra tui nên sống hưởng thụ hơn mới phải. Tui muốn nốc sake trị giá vài chục ngàn yên cơ, muốn ở trong phòng tổng thống giá vài trăm ngàn yên một đêm cơ, muốn đi du lịch nước ngoài cơ. Hối tiếc cứ nối đuôi nhau đến vả bôm bốp vào con tim đang ngừng đập của tui.
Chả có cái nơi nào là thế giới của người chết cả. Thiên Đường hay Địa Ngục cũng không có nốt. Tui muốn một cuộc sống xung túc hơn, tui chết khi đang hối hận về cuộc đời mình.
Phải, tui đã chết. Cuộc sống của tui kết thúc ngay đó.
Và một cuộc sống mới bắt đầu.
Khi nhận ra, tui đã là một đứa bé.
“Ahh ahh…”
Tui không thể nói. Tui không thể cử động tay chân. Gì thế này?
Lúc đầu, tui nghĩ là mình sống sót với vết thương nghiêm trọng. Nhưng tui sớm nhận ra. Bởi vì một người đàn ông lạ mặt đang nhìn lấy tui, ổng trông rất hạnh phúc khi nhìn tui. Mà ổng trông chả giống bác sĩ tẹo nào.
Ổng còn nói gì đó với tui.
“Bé ơi, là papa nè con!”
Một người đàn ông với gương mặt không đẹp trai đủ để được gọi là trai đẹp, nhưng lại có nét duyên vui vẻ nói thế với tui. Tui xoay sở di chuyển tay mình và phát hiện ra nó nhỏ như lá phong. Có vẻ như nó đúng là tay tui.
À là cái đấy đó hả? “Có vẻ như mình đã chuyển sinh”. Giờ tui là một em bé. Đây có thể là một giấc mơ, nhưng tui hi vọng là mình đã chuyển sinh nhiều hơn. Ngay cả khi tui có thể tỉnh mộng vào ngày mai, tui vẫn sẽ tận hưởng cuộc sống mới này. Nhưng rồi tui nhận một thứ khác rất đáng sợ.
“Angya!”
Tui khóc lên. Lí do tui sợ là gì ý hả?
Này nhé, đầu của em bé sơ sinh không được cố định, vậy nên chúng không di chuyển được. Nếu tui sơ ý di chuyển như khi còn là người lớn theo thói quen, tui có thể chết hoặc chịu thương tật vĩnh viễn.
Tui sợ. Tui sợ cuộc sống mới này quá. Vì tui xấu hổ khi thành trẻ sơ sinh ý hả? Đó có là vấn đề quái đâu!!! Vấn đề ở đây là trẻ sơ sinh rất dễ tử vong. Chúng như làm bằng thủy tinh vậy. Khi trở thành một đứa trẻ sơ sinh, tui đã khóc thét trong kinh hãi trước sự mong manh của cơ thể mình trước khi kịp nghĩ đến những điều xấu hổ mà một người lớn trong thân thể trẻ sơ sinh phải trải qua.
Vậy nên tui hầu như không cử động cho đến khi biết bò, và bố mẹ tui đã rất lo lắng một em bé như tui vậy có ổn không.
Tui không nhớ nhiều lắm về cái cuộc sống em bé khủng khiếp đó. Nhưng mà bố mẹ tui á, phải nói là vừa tốt người lại vừa tốt tính. Khi tui khóc vào ban đêm, bố tui đến dỗ ngay dù bố phải làm việc vào hôm sau. Và trên mặt bố không hề có biểu hiện phiền chán hay mệt mỏi.
Trong khi đó. Me tui vẫn ngủ ngon lành.
Tui đã rất ngạc nhiên. Bậc làm cha mẹ như họ thật tuyệt vời. Họ không chỉ có mối quan hệ tốt. Mà họ còn có tính tình tốt nữa. Họ có cả hai.
Thông thường trong trường hợp này, khi người vợ không nhìn thấy. Không có gì lạ khi người chồng biểu hiện sự khó chịu hay mệt mỏi với đứa trẻ khóc đêm. Ấy vậy mà bố tui vẫn dỗ dành tui với nụ cười trên môi.
Cảm giác như tui bị thổi bay bởi sự tuyệt vời của gia đình này. Yatta. Tui đã được chuyển sinh vào gia đình tuyệt vời nhất.
Tui trở nên rất yêu quý bố mẹ mình và thề sẽ cố hết sức mình để cuộc hôn nhân của họ không bao giờ đổ vỡ.
Trước nhất chính là… tui sẽ cố không khóc đêm nữa!!!
Tui nhận ra đây là Nhật Bản cho dù vẫn đang là một đứa trẻ. Cuối cùng, tui đã biết bò, đi lạch bạch, gọi “Papa Mama”, và đòi được bế.
Bố mẹ tui đã rất lo lắng vì tui không di chuyển nhiều và không khóc đêm nhiều. Tại tui sợ cái cơ thể mong manh của mình sẽ vỡ nếu tui sơ ý, nên tui chỉ có thể xin lỗi hai người trong tâm.
Khi được bồng bế và cưng nựng, tui tranh thủ quan sát xung quanh và thấy ở đây có điện thoại thông minh, có TV, thức ăn thì bình thường. Cà ri với trứng chiên. Ừ, đây là Nhật Bản. Nội dung TV cũng bình thường. Bố mẹ tui thích đi du lịch và ăn uống, vì vậy họ thường xem các chuyên mục liên quan đến nó.
Với đôi mắt đen, mái tóc đen, ngoại hình bình thường, không gầy cũng không béo, thân hình chuẩn. Mẹ tui ở nhà, vì mẹ là một bà nội trợ. Bố tui là nhân viên văn phòng. Tôi không biết công việc của bố là gì, nhưng bố thường về nhà đúng giờ.
Một gia đình bình thường. Tình yêu của họ vẫn rất nồng nàn dù không còn là vợ chồng son, vẫn quan tâm đến nhau, trao nhau những lời tử tế và biết ơn, san sẻ công việc nhà và cùng dắt tui đi dạo vào những ngày nghỉ. Đôi khi tụi tui còn ăn ngoài nữa.
Một số người có thể thương hại tui, nói rằng chuyển sinh vào một gia đình tầm thường thì thật đáng xấu hổ. Thật đáng tiếc khi xuất thân từ một gia đình bình thường.
Nhưng tui phải nói cho bất cứ ai nôn ra những lời như vậy một câu: rặt một lũ trẻ trâu chưa trải sự đời. Có hiểu một gia đình có vợ là một bà nội trợ nghĩa là gì không? Nghĩa là họ sở hữu một ngôi nhà với mảnh đất này và không lo lắng về tiền bạc. Hơn hết, cả gia đình rất hòa thuận. Họ chính là bậc cha mẹ kỳ diệu. Họ có phải là thánh không nhỉ?
Như này tốt hơn nhiều so với việc chuyển sinh vào thế giới của kiếm và phép thuật. Rốt cuộc, thế giới của kiếm và phép thuật có cả mớ vấn đề còn gì? Trên hết, không có TV và không có internet. Bạn không thể xem video được đăng (tui sẽ không nói là trang nào) và bạn không thể chơi game. Sống ở nơi như thế thà chết sướng hơn. Và cũng không có thức ăn ngon nữa.
“Mii-chan, đến giờ ăn nhẹ rồi nè!”
Vài năm sau đó. Khi tui đang lăn lộn trong phòng khách thì mẹ tui tươi cười gọi tui. Lăn lộn xung quanh không hiểu sao rất vui. Có vẻ như linh hồn tui bị ảnh hưởng bởi sự trẻ con của cơ thể.
“Hai~!”
Ton ton tui đi đến bên mẹ và vòi bế. Skinship rất quan trọng nha.
“Mama, cám ưn về đồ ăn~”
Tui cảm ơn mẹ với một khuôn mặt cười hi hi. Việc nói lời cảm ơn vì điều gì đó là rất quan trọng. Tôi luôn nói cảm ơn bố mẹ với một nụ cười. Gia đình thật sự rất quan trọng.
“Hôm nay mẹ tự làm bánh quy. Vẫn còn nóng nên con cẩn thận.”
“Tự làm!”
Tui ngạc nhiên đến độ rớt cả cằm xuống đất. Vì đây là bánh quy tự làm còn gì, đúng không?
“Đây, của con đây”
Đĩa bánh và sữa được đặt trên bàn. Chúng vẫn còn ấm trên tay tui. Thật lun, bánh quy ấm? Huh? Là bánh quy tự làm thật hả? Đây là vật phẩm cấp huyền thoại đó!!!
Khi tui đưa nó lên cái miệng nhỏ của mình và cắn một miếng, tui cảm nhận được độ giòn nhẹ, rồi vị ngọt lan tỏa và hơi ấm đọng lại trong miệng. Đây là lần đầu tiên tui đã được ăn một chiếc bánh quy ấm áp đó! Là hàng vừa mới ra lò lun đó!!!
Tui cứ nghĩ bánh quy tự làm là truyền thuyết đô thị thôi. Ngon lắm lun á. Tuyệt lắm lun á.
Tui tin rằng hoàn cảnh hiện tại là tốt nhất. Ở kiếp trước, bố mẹ tui đã li hôn và họ luôn mắng chửi nhau, có lẽ lấy đây làm mục tiêu so sánh là hơi quá.
Nhưng tui vẫn cảm động cho dù so sánh có không đúng đi chăng nữa. Tui chưa bao giờ thấy một gia đình nào như vậy cả. Ngay cả trên TV, những gia đình duy nhất hòa hợp với nhau là những gia đình bất tử của biển. Trong các bộ phim truyền hình, họ thường ly hôn và không quay lại với nhau trừ khi có một sự kiện phiêu lưu mạo hiểm cảm động. Tui thiệt muốn hỏi mấy người có biết hiệu ứng cầu treo là gì không.
Thế mới nói, gia đình tưởng chừng như bình dị này mới chính là một phép màu. Tuy nhiên, mẹ tui có vẻ là một cựu tiểu thư. Mẹ hẳn phải đến từ một gia đình tốt.
Với quyết tâm không để gia đình này tan vỡ, tui siết chặt nắm tay… RỤP… rồi lỡ bóp nát lun cái bánh quy đang ăn dở.
“Bánh quy ơi~ T^T”
Tui là một đứa trẻ với tuyến lệ mong manh. Nên chả có gì lạ khi tui muốn khóc lúc này đâu. Bánh quy tự làm ơi T^T. Mẹ tui mỉm cười, an ủi tui bằng cái xoa đầu dịu dàng trong khi tui còn đang tiếc miếng bánh, thứ mà theo tui còn quý hiếm hơn cả thánh kiếm Excalibur hay Muramasa.
"Đứng buồn, vẫn còn nhiều mà con.”
Trong lúc mẹ vẫn còn an ủi, tui quyết tâm thề. Một lời thề trước chiếc bánh quy đã hi sinh anh dũng. Tui sẽ bảo vệ gia đình này.
RỤP
Và thêm một miếng bánh nữa anh dũng ra đi.
Giờ thì, tui phải làm gì để bảo vệ gia đình khi vẫn còn là một đứa trẻ?… Nụ cười, lòng biết ơn và tiền.
Hãy nghiên cứu các con số trúng giải loto nào. Làm thôi. Thật là một kế hoạch hoàn hảo. Nếu tui nghiên cứu từ sớm, tui ít nhất cũng sẽ trúng giải nhất được vài lần. Dù kiếp trước tui chả trúng lần nào.
Đó là cách tui quyết định thu thập số loto bằng cách gõ trên máy vi tính. Phải nói đây là một động thái rất có tính xây dựng nha. Tui nghĩ mình sẽ được mọi người sẽ đánh giá rất cao lun đó. Đúng hem?
Và rồi tui sống như bé ngoan cho đến khi lên 5. Không may là bố mẹ tui không mua loto, nên tui chỉ còn cách chờ đến khi bản thân đủ lớn để mua. Đấy gọi là lấy bất biến ứng vạn biến. Chứ hổng phải kế hoạch của tui bể dĩa hay gì đâu.
Nhưng khi tui lên 5, cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi.
Nó sụp đổ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Đây là bé nó đang nói ngọng, trong raw cũng thế, chứ không phài typo tui không biết đây là đang referent tác phẩm nào. ai biết thì comment nhé