Tại căn phòng riêng của giáo viên.
"--- Đã hoàn tất việc thu hồi rồi, Grey."
Mở cửa vào phòng mà chẳng gõ cửa, bước chân vào một vùng tăm tối chẳng hề thấy được phía trước - chính là thầy Clavis • Sentrans.
Nó là một khe hở giữa tầng 2 và tầng 3 thuộc khu học xá số 3, nơi đây là phòng riêng của giáo viên. Cũng là một trong vô số những phòng nghiên cứu của Grey • Ruva.
Mà, tuy gọi là phòng nghiên cứu nhưng nó giống kho sách hơn.
Khi cánh cửa được mở ra hồi nãy bị đóng lại, nguồn chiếu sáng chiếu vào căn phòng cũng biến mất, từ giờ chỉ còn lại thứ ánh sáng ảm đạm đến từ những ngọn đèn.
Nơi đây có sofa và bàn, cộng thêm 4 bức tường được làm từ kệ sách đứng sừng sững. Có rất nhiều sách ở đây, đến độ chẳng thể nào nhìn thấy được trần nhà hay phần cao nhất của kệ sách. Con đường dẫn vào bóng tối sâu thẳm ấy giống như hầm ngục mà nhóm của thầy Clavis vừa đi qua vậy.
"Làm tốt lắm."
Lời nói đó được phát ra từ một cái bóng hình người rỉ ra từ sàn nhà, cũng chính là Grey • Ruva.
"Ồ, nó trông yếu nhớt thế."
Bóng của bà ấy đang nhìn chằm chằm vào Thần Hoa do thầy Clavis mang về.
"Thế, ngài định làm gì với nó?"
"Ta không cần, ba cái đồ quỷ này mấy trăm năm trước ta nghiên cứu chán chê rồi, giờ thì nó chỉ là một món đồ chơi đã bị ta chơi chán mà thôi.
Nhưng với các học sinh thì nó là một mẫu vật nghiên cứu khá quý giá đó, cả Huy Hồn Thụ nữa."
"Ngài có định trả lại cho Thánh Vương Quốc không?"
"Không, dù sao có đem trả thì cũng là 'ngọc phủ trần ai' mà thôi.
Ta muốn phát huy tối đa giá trị của nó thay vì để mấy tên kia tôn sùng rồi đem đi bảo quản cẩn thận."
[Không sai.] - thầy Clavis cũng phải đồng ý.
Thần Hoa hay Huy Hồn Thụ thì nếu đưa cho những người bên Thánh Giáo Quốc thì kết cục cũng sẽ trở thành đạo cụ để tín ngưỡng mà thôi, thầy Clavis cũng không biết rằng điều ấy là tốt hay xấu nữa.
Nhưng ở đây là trường ma thuật, nơi ưu tiên nhiều thứ hơn tín ngưỡng, nếu chúng được sinh ra ở đây thì nên tuân theo luật lệ ở nơi đây.
"Này, đại diện của phe phái hiện tại, con bé tay cụt đó nhớ không?"
"Là Shiroto • Roxon?"
"Ừm, cứ đưa nó tới cửa Tạo Ma Học thì con bé đó sẽ vui lắm đấy."
--- Thần Hoa, là thứ nguyên liệu dùng để tạo ra sinh mệnh.
Ma nhân, hay còn gọi là nhân tạo ma nhân, chính là nguồn gốc của danh hiệu 'nô bộc của Thần Linh'. Cả Ma Nhân hay Thần Hoa đều là di sản sót lại từ thần thoại hay truyền thuyết, dù hiện tại người ta chỉ coi chúng là câu chuyện cổ tích, nhưng chúng đều thực sự tồn tại.
Chỉ là, rất khó sử dụng nó, bởi vì bản thân đóa hoa sở hữu ý chí riêng của mình nên sẽ tự chọn người sử dụng nó.
Nếu Shiroto được bông hoa công nhận và có đầy đủ thực lực thì lúc đó cô có thể phát triển một cánh tay Ma Nhân cho mình, và thời hạn sử dụng của thứ đó có thể sánh ngang một đời người.
Cánh tay hiện tại của cô chỉ là hàng xài tạm, nên có khá nhiều bất tiện.
"Công nhận lần này đi nhanh ghê."
"Ừa, hơn cả tôi tưởng tượng nữa, mà đó chính là đứa trẻ Grey đã từng gặp đó---."
Trong báo cáo về điều tra hầm ngục của thầy Clavis đã có rất nhiều thứ thú vị, nhưng chuyện đáng để thầy ấy đề cập chính là tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh nhờ Thủy Ma Thuật Sư đã đồng hành cùng.
Nhờ đó mà mọi chuyện diễn ra khá nhanh chóng, cậu nhóc đó lúc đó muốn tham gia vào đội tìm kiếm và đã thể hiện ra thực lực của mình.
"Kunon • Gryon à, cmta có duyên với cái tên này ghê."
Bà đã luôn nghe qua cái tên này từ cuối học kỳ năm ngoái rất nhiều lần, dù cho là học sinh lớp đặc cấp đi nữa thì chuyện này không thường xuyên xảy ra.
Dù với hình thức nào thì rất hiếm để Grey • Ruva nghe được tên của một học sinh, bình thường thì một năm sẽ nghe tầm 2, 3 lần là cùng. Còn để bà ấy nghe được một cái tên nhiều lần thì lại càng hiếm hơn nữa, và hầu như chả có học sinh nào có đủ diễm phúc để đối thoại trực tiếp với bà.
Với tất cả những điều trên, không lạ khi bà có thể nhớ đến tên của Kunon.
"Đứa trẻ đó đã nhận ra điều ấy rồi."
"Điều ấy? ... Kết Giới ấy hả? Nhắc tới mới nhớ, hình như nhóc đó cũng khá thân thiết với Thánh Nữ thì phải."
Tuy không hiểu rõ về dữ liệu cá nhân nhưng Kunon đã có thể phân biệt ra được Kết Giới.
[--- Nếu như vậy thì giờ trong đầu đứa trẻ ấy đang có một đống câu hỏi không có lời giải ha?]
'Tại sao đàn ông lại có thể sử dụng được Kết Giới?' - chỉ dựa vào việc có thể tiếp cận đáp án này hay không thôi cũng đủ để tạo ra một bước ngoặt lớn cho nhân sinh của Kunon.
"Ngài có hứng thú với đứa trẻ ấy à?"
"'Hứng thú' là thứ mà mọi Ma Thuật Sư đều sở hữu thôi, đừng có nói mấy câu đương nhiên nữa."
Đều cùng là một đám người thách thức hố sâu ma thuật, Grey • Ruva khá để ý đến tình trạng của những ma thuật sư xung quanh.
Với tư cách những kẻ cùng chí hướng, cũng như coi đối phương đi được bao xa.
"Thế nào? Kunon đã tiếp cận 'Cảnh Giới Tuyến' chưa?"
"Biết đâu được? Tôi cảm thấy đứa trẻ ấy là kiểu người sẽ làm nhiều việc mà không nhận thức được.
Có lẽ đã tiếp cận rồi - cũng có khi nhận ra sau khi bản thân đã vượt qua rồi cũng nên."
Không có câu trả lời đúng cho Ma Thuật, có người được chỉ dạy rồi học theo con đường ngắn nhất, cũng có người tự học mà đi một vòng rất lớn mới lĩnh hội được.
Vượt qua bức tường, hoặc là vượt qua Cảnh Giới Tuyến, không phải chỉ có một cách để đạt được. Đôi khi chúng ta lại có khả năng chạm tới hố sâu ma thuật theo phương thức không ngờ tới nhất.
"--- Thế thì Grey, báo cáo xong rồi thì tôi đi đây."
"Ửm? Nhà ngươi ra ngoài làm gì thế?"
"Tôi được Surf và Keaven mời đi ăn trưa, lâu lâu đi chơi với người trẻ để khuây khỏa đầu óc chút."
"Nghe ghen tị thế, không có ai mời ta à?"
"Grey là kiểu người ậm ừ chả nói năng gì, ngày xưa thì ngài đã không được nhiều người yêu mến rồi."
"Tsk, tên khó ưa này, đi nhanh cho khuất mắt bổn tọa."
Người đệ tử khó ưa rời khỏi căn phòng, người sư phụ không được nhiều người yêu mến đã biến mất trong màn đêm, và tòa thư khố đã quay lại dáng vẻ yên tĩnh của nó.