Ngày hôm sau khi Ryo mang lại một nền hòa bình nhỏ bé giữa con người và ma cà rồng.
Ngay từ sáng sớm, Hugh McGrath đã có mặt tại Tòa Thánh. Và không hiểu sao, bên cạnh ông lại có cả vị pháp sư thủy hệ đó nữa.
“Này, Ryo. Cậu đã đấu với đám ‘Tứ Tư giáo của Giáo hoàng’ đó đúng không? Đến Tòa Thánh thế này không nguy hiểm sao?”
“Không sao đâu. Tôi nghĩ trong Tòa Thánh thì họ không thể dùng đến mấy thứ như Vô hiệu hóa ma pháp được. Nếu làm vậy sẽ phiền cho các giáo sĩ khác. Thế nên, tôi hoàn toàn có thể chiến đấu được.”
Hugh bày tỏ sự lo ngại, và Ryo đã xóa tan nó.
Tất nhiên, dù cảm thấy có gì đó sai sai, Hugh cũng không đuổi cậu về. Ông nghĩ biết đâu có cậu ta ở đây lại hữu ích.
Trước chuyến thăm thứ hai đến Cộng hòa quốc, Ryo ngày nào cũng vận chuyển giấy tờ đến Tòa Thánh. Nhưng kể từ sau trận chiến với ác ma Jean-Jacques trên đường trở về, cậu chưa từng đến đây một lần nào. Đó là vì cậu đã âm thầm đi khắp nơi vì hòa bình thế giới. Cậu cho rằng nền hòa bình đó cũng đã tạm ổn định sau khi dàn xếp thành công cuộc hội đàm giữa Công tử Ruslan và Leandra.
Hugh đã xem xét kỹ lưỡng thông tin mà Ryo và nhóm 『Phòng số 10』, 『Phòng số 11』 mang lại. Sau khi nhận được sự cho phép của Vua Abel ở Vương đô qua Vang Vọng Linh Hồn của Ryo, ông quyết định rằng tốt nhất nên báo cho Hồng y Graham. Vì vậy mà ông mới đến Tòa Thánh. Việc Ryo đi theo là ngoài dự tính.
Hai người được dẫn vào phòng của Hồng y Graham.
“Rất vui được đón tiếp hai vị. Cậu Ryo cũng lâu rồi không gặp.”
Như thường lệ, Graham mỉm cười hiền hậu chào đón cả hai.
Sau những lời chào hỏi thông thường, Hugh mở lời sau khi nói đệm: “Xin ngài đừng nổi giận mà hãy lắng nghe”.
Về sự tồn tại của Ác ma. Về Mảnh vỡ của Thần, và cả về Đọa Thiên. Về việc thực thể đã đọa thiên có thể từng là một tồn tại giống như thiên thần. Về vật tế thần… lý do các phái đoàn từ Trung Ương Quốc được mời đến, và mối liên hệ với Đọa Thiên.
Cuối cùng…
“Có khả năng Giáo hoàng có liên quan đến tất cả những chuyện này.”
Ngay cả khi nghe những lời cuối cùng, Graham cũng không hề thay đổi sắc mặt… tức là, ông vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hậu. Chiếc mặt nạ tươi cười đó hoàn hảo đến mức khiến Hugh phải kinh ngạc. Bề ngoài, ông đã lắng nghe toàn bộ câu chuyện với một vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Graham nhấp một ngụm cà phê, đặt tách xuống rồi mới lên tiếng.
“Ngài McGrath, tôi không có bất kỳ cơ sở nào để phủ nhận những gì ngài vừa nói.”
“Hả? Ý ngài là sao?”
“Nghĩa là, tất cả những gì ngài nói đều có khả năng là sự thật.”
“Này… Tôi nói ra thì cũng kỳ, nhưng một Hồng y mà lại nói những lời như vậy có được không?”
Ngược lại, chính Hugh lại là người hoảng hốt trước lời nói của Graham.
“Không vấn đề gì. Việc tin vào giáo lý của Giáo hội và việc thừa nhận những gì ngài McGrath nói hoàn toàn không mâu thuẫn. Thậm chí còn…”
Lúc này, Graham mới thay đổi sắc mặt lần đầu tiên, ông hơi cau mày rồi nói tiếp.
“Tôi từng cảm thấy rằng Đức Giáo hoàng mới không phải là con người.”
“Việc đó…”
Hugh chết lặng trước lời nói của Graham. Ryo đang đứng nghe bên cạnh cũng kinh ngạc. Khả năng Giáo hoàng không phải là con người…
“À không, chính xác hơn là, ngài ấy không còn là con người nữa thì phải.”
Chỉ trong khoảnh khắc đó, thực sự chỉ trong khoảnh khắc đó, Hugh đã nhìn thấy một nét cô đơn thoáng qua trên gương mặt Graham. Cứ như thể ông đang cảm thấy vị Giáo hoàng mà ông từng biết giờ đây đã không còn nữa.
“Tôi không nghĩ thực thể đã đọa thiên đó chính là Đức Giáo hoàng. Có lẽ, thực thể đó đang đứng ở phía sau. Chỉ là, Đức Giáo hoàng… phải nói sao nhỉ, như thể trống rỗng bên trong… Đúng rồi, giống như một con golem hay thứ gì đó tương tự.”
“Là một con rối sao…”
Graham nói, còn Hugh thì nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
“Trước đây không phải như vậy. Khi Đức Giáo hoàng vẫn còn là một Đại Giám mục, tôi đã vài lần cùng ngài nghiên cứu về những bí tích của Đấng Khai tổ New.”
Vẻ mặt của Graham khi nói những lời đó hiếm khi lộ ra, như thể đang hoài niệm về một quá khứ dịu dàng…
“Trong các nghiên cứu về Đấng New, hiếm có ai suy tư sâu sắc đến vậy. Tôi vẫn nhớ mình đã thật lòng cảm thấy ngài thật phi thường. So với ký ức đó thì bây giờ…”
Nói đến đây, Graham khẽ lắc đầu. Có lẽ đối với Graham, người biết rõ dáng vẻ ngày xưa, sự khác biệt của hiện tại hiện lên quá rõ ràng.
“Về vụ vật tế thần, bên này cũng sẽ cho điều tra. Nếu họ định lấy thứ gì đó từ con người với quy mô lớn như vậy, chắc hẳn sẽ cần có sự chuẩn bị tương xứng… có khả năng họ đang tiến hành bằng pháp trận hay giả kim thuật. Chắc sẽ nắm được manh mối gì đó.”
“À, nhờ ngài vậy.”
Graham nói, và Hugh cúi đầu. Đương nhiên, Ryo cũng vậy.
“Phải rồi, Ryo… Cậu đi theo là vì có chuyện muốn hỏi đúng không?”
Cuối cùng Hugh cũng quay sang nói chuyện với Ryo.
“Vâng. Thật ra là về cái này…”
Nói rồi, Ryo lấy từ trong túi ra một chiếc hộp hình trụ cỡ lon một trăm tám mươi mililít và đặt lên bàn.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, đôi mắt của Graham nheo lại một cách sắc lẹm. Chính là Graham, người không hề thay đổi sắc mặt ngay cả khi nghe chuyện về Đọa Thiên và Giáo hoàng.
“Cậu Ryo… cậu lấy cái này ở đâu?”
“Vậy là ngài biết đây là gì rồi. Thật ra hôm trước, tôi bị ba vị tư giáo tấn công. Lúc đó, một người tên Avelard đã đánh rơi nó.”
“Cậu giành được chứ gì.”
Graham hỏi, Ryo trả lời lấp lửng, và Hugh lẩm bẩm chen vào. Chỉ một cách nói thôi cũng có thể khiến sự thật mang nhiều bộ mặt khác nhau.
“Phải, tôi biết nó là gì. Một món giả kim cụ tạo ra không gian vô hiệu hóa ma pháp… Hình như nó được gọi là 『Nihil』.”
Graham gật đầu đáp.
Nihil… trong tiếng Latin nghĩa là hư vô… tiếng Anh là Nothing. Người đặt tên cho nó chắc chắn là một kẻ mắc hội chứng chuunibyou! À, mà không, tên của anh Neil Andersen cũng là Neil mà…
Trong lúc Ryo đang nghĩ những điều thất lễ và nhớ đến tên một người quen, Hugh đã hỏi thay.
“Này Graham, một món giả kim cụ tạo ra không gian vô hiệu hóa ma pháp chắc chắn phải là một thiên tài giả kim thuật cỡ khủng mới làm được. Nếu vậy, chẳng phải ngài biết ai đã tạo ra nó sao?”
Hugh hỏi với ánh mắt sắc bén.
“Đúng là nó tạo ra không gian vô hiệu hóa ma pháp, nhưng vì sử dụng vật liệu đặc biệt nên không thể sản xuất hàng loạt. Thật ra có một bản gốc, và đây là thứ được mô phỏng theo nó… nhưng không thể mô phỏng hoàn toàn. So với bản gốc, nó gây ra tổn hại đáng kinh ngạc cho người sử dụng. Nghe nói nó được kích hoạt bằng cách bào mòn tuổi thọ của chính người dùng.”
“À… Tư giáo Avelard lúc đó trông thảm hại lắm.”
Ryo nhớ lại tình hình trận chiến và đáp lời. Nhưng cậu nhận ra trong lời nói của Graham vừa rồi có một nội dung vướng mắc… không, phải nói là vô cùng hấp dẫn. Cậu run rẩy hỏi.
“『Nihil』 là hàng mô phỏng, và có một bản gốc…?”
“Phải. Đó là báu vật của Tòa Thánh, nên tôi không thể cho cậu Ryo xem được.”
“À…”
Ryo tỏ ra thất vọng. Ngay cả Ryo cũng biết, một khi đã bị từ chối thẳng thừng ngay từ đầu như vậy thì có ăn vạ đến mấy cũng vô ích.
“Hơn nữa, đã có báo cáo rằng nó không thể kích hoạt được từ một thời điểm nào đó. Vốn dĩ, nó là một vật phẩm mà ngay cả thời điểm và cách thức nó được gửi gắm cho Tòa Thánh cũng không rõ ràng. Chỉ chắc chắn một điều là nó đã tồn tại từ hơn một ngàn năm trước.”
“Một ngàn năm…”
Ryo kinh ngạc trước lời giải thích của Graham. Một ngàn năm là một khoảng thời gian khó mà tưởng tượng nổi.
Giải thích đến đó, Graham hướng ánh mắt về phía 『Nihil』 đang đặt trên bàn.
“Cái mà cậu Ryo có được này, tuổi thọ của nó hẳn sẽ cạn kiệt sớm thôi… có lẽ dùng được thêm một lần nữa… hoặc thậm chí có khả năng không dùng được nữa.”
“Thật là đoản mệnh…”
Nghe Graham giải thích, Ryo vừa than thở vừa nhìn 『Nihil』 trên bàn. Xem ra ‘Vô hiệu hóa ma pháp’ là một thứ đòi hỏi nhiều sự hy sinh. Kích hoạt bằng cách bào mòn tuổi thọ… thường thì không có món đồ nào như vậy. Dụng cụ vốn là thứ để mang lại hạnh phúc cho mọi người cơ mà…
“Kể cả cái mà cậu Ryo đang giữ, Giáo hội cũng chỉ có ba cái thôi. Nó thực sự là con át chủ bài, nhưng mà…”
Nói đến đây, Graham cười gượng rồi nói tiếp.
“Cậu Ryo đã phá được nó nhỉ.”
“May mà tôi cũng đã rèn luyện cận chiến.”
Ryo nói một cách thấm thía, không hề để ý đến ánh mắt chán chường của Hugh.
“À, phải rồi. Là về người có khả năng đã tạo ra nó nhỉ. Có chứ. Hay đúng hơn, có lẽ chỉ có ngài ấy mới làm được. Một Hồng y, một nhà giả kim thuật gia đáng chú ý trong lịch sử Giáo hội.”
“Hồng y? Chức vị cao đến vậy sao…”
Hugh ngạc nhiên trước lời của Graham.
“Vâng, là một Hồng y. Hồng y Sacarias.”
Graham đứng dậy, mang đến một tập tài liệu.
“Cuộc điều tra mà tôi nhờ ngài McGrath trước đây đã hoàn tất, tài liệu đã được gửi lên rồi đây.”
“Điều tra? À, ra là vụ những thứ bị mất khỏi kho chứa của nhà thờ bị đột nhập.”
Trên tờ giấy Graham mang đến là một danh sách dài những vật phẩm đã biến mất sau vụ tấn công kho chứa.
“Tôi muốn ngài xem kỹ ở dinh thự hay nơi nào đó, nhưng có vẻ không được phép mang ra khỏi Tòa Thánh, nên xin lỗi ngài, phiền ngài chỉ xem ở đây thôi.”
“À, cảm ơn ngài.”
Hugh nói rồi lập tức bắt đầu xem danh sách. Ryo cũng rảnh rỗi nên định xem cùng, nhưng chợt nhớ ra câu chuyện lúc nãy.
“Hồng y Graham, về vị Hồng y Sacarias lúc nãy…”
“Vâng?”
“Ngài ấy có chế tạo cả những món giả kim cụ cường hóa ma pháp không ạ?”
Nói rồi, Ryo lấy từ trong túi ra món giả kim cụ nhận được ở Cộng hòa quốc. Đó là chiếc trâm cài của Phép thuật Dung hợp, thứ mà Cesare và những người khác đã sử dụng.
“Thứ đó… Cậu Ryo xem ra đã thu được khá nhiều giả kim cụ của Giáo hội nhỉ.”
Graham cười gượng. Ông đã hiểu rằng thứ Ryo vừa lấy ra là vật mà đội ám sát trực thuộc Giáo hoàng sử dụng.
“À, c-cái này, tôi nhận được từ chính phủ Cộng hòa quốc Mafalda qua con đường chính thức, nên cho dù ban đầu nó là của Giáo hội, thì bây giờ nó là của tôi…”
Sợ rằng Graham sẽ yêu cầu trả lại, Ryo vội vàng giải thích.
“Không, tôi không nói là phải trả lại đâu.”
“May quá.”
Graham vừa nói vừa cười gượng, còn Ryo thì thở phào nhẹ nhõm.
“Đó là vật do Hồng y Sacarias phát triển khi còn là một tư giáo. Nghe nói mức độ tương thích của nó với mỗi người rất khác nhau… nói cách khác, người ta cho rằng đội ám sát trực thuộc Giáo hoàng và những kẻ dưới trướng Hồng y Sacarias đều được chọn lựa từ những người tương thích với nó.”
“Đội ám sát trực thuộc Giáo hoàng, ý ngài là Judas's Revenge?”
“Cậu biết cả cái tên đó sao?”
Trước câu hỏi xác nhận của Ryo, Graham chỉ còn biết cười. Vị pháp sư thủy hệ trước mặt này đã biết bao nhiêu bí mật của Tòa Thánh rồi chứ?
Trong khi Ryo và Graham trò chuyện như vậy, Hugh gật gù điều gì đó rồi lên tiếng.
“Quả nhiên, cả bốn kho chứa đều bị trộm những thứ giống nhau. Đúng như dự đoán.”
Người ngạc nhiên khi nghe điều đó là Ryo. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã xem hết rồi sao? Nhanh quá…
“Sao thế, Ryo. Mặt cậu trông kỳ vậy.”
Hugh hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Dạ không… chỉ là ngài Hugh xem nhanh quá thôi. Danh sách đó khá dài mà, phải không ạ?”
“Gì chứ, chỉ có thế thôi à. Cứ làm việc với giấy tờ mỗi ngày thì sẽ được như vậy thôi. Ngạc nhiên với một người như tôi thì… ngài Tể tướng ở quê nhà mới đúng là quái vật đấy?”
“Hầu tước Heinlein?”
“Phải. Tốc độ đọc tài liệu của ngài ấy kinh khủng lắm. Tôi cũng muốn được như thế.”
Hugh vừa nói vừa thở dài. Thấy vậy, Ryo không nói nên lời, còn Graham thì cười gượng. Hồng y thì không có nhiều việc giấy tờ…
“Điểm chung là các thánh kiếm, đặc biệt là loại có khả năng gây sát thương lên linh thể hoặc có khả năng cao làm được điều đó. Có vẻ như tất cả thánh kiếm thuộc dòng đó đã bị lấy đi hết.”
Graham dường như cũng đã đi đến kết luận tương tự.
“Thánh kiếm bị nhắm đến trong phái đoàn của chúng ta cũng là loại có thể tiêu diệt linh thể, hay là thanh kiếm trừ tà. Thánh kiếm của ta thì đặc tính là phong ấn khả năng tái sinh, nên không bị nhắm đến.”
Hugh cau mày nói. Mục tiêu đã dần trở nên rõ ràng.
“Có một linh thể nào đó không muốn bị thánh kiếm chém trúng đang đứng ở đằng sau.”
“Kẻ đó chính là thực thể đã đọa thiên… sao.”
Graham nêu lên kết luận được dẫn dắt, và Hugh bổ sung. Nghe vậy, Ryo khoanh tay gật đầu, trông ra vẻ ta đây một cách khó hiểu.
Khi họ đang nói chuyện, cánh cửa thông với phòng chờ bên cạnh bị gõ, và Tu sĩ Karlre bước vào. Vì là tu sĩ luôn dẫn đường cho Ryo nên tất nhiên Ryo cũng biết ông. Trông ông có vẻ bồn chồn.
“Thưa Đức ông, xin lỗi đã làm phiền trong lúc ngài đang có khách. Vừa rồi, cái này đã được gửi đến.”
Nói rồi, Karlre đưa một phong bì cho Graham. Rồi ông nói tiếp.
“Họ nói là khẩn cấp ạ.”
Graham mở phong bì và đọc nội dung bên trong. Ryo cũng thoáng thấy lông mày của ông khẽ nhíu lại. Graham ném cả phong bì và bức thư vào lửa trong lò sưởi, xác nhận chúng đã cháy hết rồi mới mở lời.
“Hai vị có nhớ các pháp sư trong nhóm Dũng sĩ không?”
“Hửm? Gordon hệ Hỏa, Alicia hệ Phong, Bellrock hệ Thổ, và Ashkhan là một người cường hóa, đúng không. Họ thì sao?”
Hugh nhớ cả thuộc tính và tên của cả bốn người. Ryo thật lòng thấy nể phục. Trong ký ức của mình, những cái tên không thể tuôn ra trôi chảy như vậy được. Ashkhan là người đầu tiên mình nhớ ra. Tiếp theo là Bellrock hệ Thổ, một người lùn. Rồi đến Alicia hệ Phong, người cùng nhóm ba cô gái với trinh sát Maurice và Ashkhan. Cuối cùng, có một người mình mãi không nhớ ra. Có lẽ vì đó là một pháp sư hệ Hỏa. Hoặc có lẽ vì người đó đã tấn công Abel. Được Hugh nhắc, mình mới nhớ ra… tên là Gordon.
“Maurice vừa báo là đã mất liên lạc với cả bốn người đó. Khả năng cao là họ đã bị ai đó bắt giữ. Hai vị có thể ra tay giúp được không?”
Sự im lặng kéo dài.
Hugh vẫn im lặng. Dù ở vị trí có thể ra lệnh, ông cho rằng không thể ép buộc chuyện này. Nếu đi cứu bốn người đó, chắc chắn ông sẽ chỉ định Ryo và ba người của 『Phòng số 10』. Một trong số đó đang ở ngay bên cạnh ông. Đã là mạo hiểm giả, việc có nhận ‘ủy thác’ hay không là quyết định của chính họ.
“Nếu nhận ủy thác này, thì sẽ là tôi và 『Phòng số 10』 phải không ạ?”
Bên cạnh Hugh… Ryo xác nhận với ông. Giọng nói của cậu vẫn bình thường nên Graham ngồi đối diện cũng có thể nghe thấy.
“Đúng vậy. Các cậu là phù hợp nhất… hay đúng hơn là, những người khác sẽ khó mà làm được.”
Hugh gật đầu. Phái đoàn Vương quốc còn có nhóm hạng B 『Coffee Maker』 ngang cấp với 『Phòng số 10』. Nhưng nếu so về sức chiến đấu thuần túy, họ không thể bằng 『Phòng số 10』 khi có thêm Ryo. Kẻ đã bắt được các pháp sư của nhóm Dũng sĩ… không thể nào là kẻ yếu. Để đối phó với một đối thủ như vậy, nên gửi đi lực lượng mạnh nhất.
“Về phần mình, tùy vào điều kiện, tôi nghĩ tôi có thể nhận lời.”
“Điều kiện?”
Ryo nói, và Hugh nghiêng đầu. Ông không ngờ Ryo lại nói đến ‘điều kiện’.
Graham chen vào, gương mặt không đổi sắc.
“Điều kiện là gì?”
“Hãy cho tôi những thông tin mà Hồng y Graham đang có.”
“Thông tin sao?”
Ryo không rời mắt khỏi Graham, nhìn thẳng vào ông. Graham đón nhận ánh mắt đó mà không hề thay đổi sắc mặt.
Chỉ một mình Hugh là trong lòng lo lắng không yên. Đó là vì ông biết sức mạnh của cả Ryo và Graham. Ông biết nếu có xảy ra xung đột, mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ. Nhưng đồng thời, ông không xen vào cũng là vì nghĩ rằng họ sẽ không dễ dàng đụng độ nhau như vậy.
Ryo không còn chút không khí bông đùa thường ngày. Đương nhiên rồi, tính mạng của những người bạn trong 『Phòng số 10』 đang bị đe dọa. Vào những lúc như vậy, Ryo không chịu khuất phục trước bất cứ điều gì. Cậu sẽ không ngần ngại giúp đỡ bạn bè, cho dù có phải hy sinh bản thân. Hugh biết điều đó. Với tư cách là một mạo hiểm giả, một người đồng đội, đó là một đặc tính rất đáng quý. Vì vậy, dù bình thường hay cằn nhằn, Hugh vẫn đánh giá Ryo rất cao. Có thể nói ông tin tưởng cậu như một đồng đội mạo hiểm giả.
Trở lại với Graham. Vẻ mặt ông không đổi. Hoàn toàn không đổi. Ngay cả trong ánh mắt… cũng không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào. Hugh biết rằng trong số những kẻ được đào tạo từ nhỏ để leo lên địa vị cao, có những nhân vật như thế này. Ở Vương quốc, có lẽ đó là Hầu tước Alexis Heinlein. Đàm phán với những nhân vật như vậy rất mệt mỏi.
Thế nhưng, Ryo lại đối đầu trực diện với một đối tác đàm phán khó nhằn như vậy.
Không một chút thủ đoạn.
Không một chút thỏa hiệp.
Tất cả là vì đồng đội.
“Tôi hiểu rồi.”
Graham nói rồi thoáng cười một cái. Thực sự chỉ trong một thoáng. Một khoảnh khắc ngắn ngủi đến mức ngay cả cựu mạo hiểm giả hạng A như Hugh cũng ngỡ mình nhìn nhầm. Một giây sau, ông đã trở lại vẻ mặt ban đầu và nói tiếp.
“Theo quy định của Giáo hội, có những điều tôi không thể tiết lộ… vậy nên, tôi sẽ trả lời dưới hình thức giải đáp các câu hỏi của cậu Ryo.”
Nói rồi, Graham gọi Tu sĩ Karlre và đặt ba tách cà phê. Một lúc sau, khi cà phê được bày ra, cuộc trao đổi thông tin bắt đầu.
“Ai là kẻ đứng sau vụ này… à không, là vị giáo sĩ cấp cao nào ạ?”
Ryo tấn công thẳng vào vấn đề. Cậu cho rằng đây là câu hỏi quan trọng nhất và đi sát vào cốt lõi nhất.
“Tôi vẫn chưa rõ hoàn toàn… một câu trả lời như vậy có lẽ sẽ không làm cậu hài lòng.”
Graham nói, và Ryo im lặng gật đầu.
“Đây chỉ là suy đoán. Thật ra tôi cũng đã cho các pháp sư của mình điều tra về việc này. Có thể là hai người, cả hai đều là Hồng y.”
Graham nói rồi nhấp một ngụm cà phê trước khi tiếp lời.
“Một người là Hồng y Camilo.”
“Là Hồng y giỏi giang trong các hoạt động ngầm chỉ sau Hồng y Adelfito, có một thuộc hạ thân tín là Đại Giám mục Goon. Người đã theo dõi cô Gladys và Đội trưởng Grown của phái đoàn Liên bang…”
“Phải, cậu nhớ tốt thật.”
Ryo nhớ lại câu chuyện đã nghe trước đây, và Graham gật đầu.
“Vậy có nghĩa là, vụ tấn công Đội trưởng hộ vệ Grown là do Đại Giám mục Goon và Hồng y Camilo làm?”
“Đúng, khả năng đó là cao nhất.”
Graham gật đầu xác nhận với Hugh.
“Những kẻ tấn công mà Nils và nhóm đã bắt được lúc đó thì sao ạ…”
“Tất cả đều uống độc tự sát trước khi moi được thông tin.”
“À…”
Hugh nhún vai trả lời, còn Ryo thì khẽ lắc đầu. Việc không có thông tin nào được truyền đến mình sau đó là điều đương nhiên. Mà, mình cũng chẳng bận tâm lắm.
“Hồng y Camilo là người chịu trách nhiệm về tu viện của Giáo hội bên trong Tòa Thánh.”
“Người chịu trách nhiệm ở đây có thể hiểu là ông ta xem nơi đó như sào huyệt của mình, đúng không?”
“Phải, đúng như ngài nói.”
Graham gật đầu xác nhận với Hugh.
“Bên trong tu viện, có những người làm việc cho ông ta… ở các quốc gia khác thì gọi là điệp viên chăng, hay có thể nói thẳng là sát thủ. Dường như có gần một trăm người như vậy.”
“Bố trí cả trăm người như vậy bên trong Tòa Thánh sao? Graham, đối với ngài và các Hồng y khác, chuyện đó không phải rất nguy hiểm sao?”
“Chắc là sẽ không có chuyện tấn công các Hồng y khác ngay trong Tòa Thánh đâu. Chỉ là, ông ta đã phải núp bóng Hồng y Adelfito trong một thời gian dài.”
“Vị Hồng y giỏi nhất trong các hoạt động ngầm!”
“Phải. Hồng y Adelfito, ngược lại với Hồng y Camilo, có căn cứ bên ngoài Tòa Thánh và điều động thuộc hạ mà không ai hay biết. Có lẽ ở một nơi nào đó chúng ta không biết…”
“Thuộc hạ của hai người đó đang hoạt động ngầm, phải không ạ!”
Graham giải thích mà không đổi sắc mặt, còn Ryo thì gật đầu với vẻ mặt vui mừng khó hiểu. Hugh không nói nên lời, chỉ biết im lặng lắc đầu. Nhưng dường như ông có một thắc mắc. Hoặc là một thắc mắc đã có từ đầu.
“Lý do Hồng y Camilo nhắm đến các thánh kiếm là gì? Ông ta có liên quan đến kẻ đứng sau không? Và lý do bắt các pháp sư là gì?”
“Điều đó thì tôi không rõ. Về những việc đó, tôi hoàn toàn không có lý do nào khả dĩ. Đúng là Hồng y Camilo giỏi hoạt động ngầm, và có vẻ như ông ta không từ cả việc ám sát để đạt được mục đích. Nếu xét thấy là trở ngại, ông ta có lẽ sẽ đoạt mạng cả Đại Giám mục hay thậm chí là Hồng y.”
“Thật vậy sao…”
“Nhưng, ít nhất cho đến nay, ông ta chỉ dùng sức mạnh hắc ám đó vì lợi ích của bản thân hoặc của Giáo hội hay Pháp quốc. Việc cướp đi các thánh kiếm có lợi cho bản thân ông ta hay Giáo hội… nhưng thật lòng tôi không hiểu. Có lẽ thực thể đã đọa thiên mà chúng ta vừa nhắc đến đã tác động đến Camilo.”
“Vậy ông Camilo đó tuy là người đáng sợ nhưng cũng là người có nguyên tắc, phải không ạ?”
“…Vậy sao?”
Graham lắc đầu không hiểu, Ryo không hiểu sao lại định nghĩa ông ta là kiểu người sẵn sàng chịu tiếng xấu vì tổ chức, còn Hugh thì tỏ ra nghi ngờ. Cách suy nghĩ của mỗi người thật khác nhau.
“Hiện tại, ông ta còn đang giam giữ mẹ của một Đại Giám mục để ép người đó ở lại phe mình đấy.”
“Xin rút lại lời vừa rồi! Chẳng liên quan gì đến có nguyên tắc hay không, ông ta là một người cực kỳ xấu xa!”
“…”
Trước thông tin bổ sung của Graham, Ryo phẫn nộ, còn Hugh thì chết lặng.
“Những người đang hợp tác với tôi đang tìm kiếm người mẹ đó. Nếu cậu Ryo và nhóm của mình đưa được bốn người kia trở về, tôi dự định sẽ cử họ đi giải cứu.”
“Hồng y Graham là người tốt!”
“…Đúng vậy nhỉ.”
Ryo gật đầu tán thành suy nghĩ của Graham, Hugh cũng tạm thời đồng ý. Dĩ nhiên, Hugh cũng hiểu rằng đó là để tách vị Đại Giám mục kia ra khỏi phe Camilo… cuối cùng cũng là để tăng cường ảnh hưởng cho phe mình. Nhưng ông cũng nghĩ không cần phải vạch trần sự thật ở đây để rồi tạo thêm kẻ thù.
“Như cậu Ryo đã nói trước đây, tôi cũng đang tăng cường đồng minh.”
“Trước hết và ngay lập tức, phải củng cố nền tảng. Cần phải có sự chuẩn bị tinh thần để thực hiện ngay khi nhậm chức, không một chút chậm trễ, những việc mà kẻ khác đã chuẩn bị từ rất lâu…”
Ryo đọc thuộc lòng một đoạn trong cuốn ‘Quân Vương’ của Machiavelli.
“Phải. Bao gồm cả vị Đại Giám mục đó.”
Graham chỉ nói ngắn gọn như vậy.
Ryo yêu cầu thêm thông tin.
“Lúc nãy Hồng y Graham đã nêu ra khả năng có hai người đứng sau vụ này. Một người là Hồng y Camilo… nếu đó là kẻ chủ mưu chính, vậy người còn lại là ai ạ?”
“Người còn lại… tuy nhiên, người đó hiếm khi xuất hiện công khai. Lần này cũng chỉ là phỏng đoán của tôi mà thôi.”
Graham nhấp một ngụm cà phê rồi mới nói.
“Là Hồng y Sacarias.”
“Hả? Là người lúc nãy ngài nói là một nhà giả kim thuật phi thường đó sao?”
“Vâng, chính là người đó.”
Ryo ngạc nhiên, và Graham gật đầu. Ngay cả Graham cũng có rất ít thông tin chắc chắn về mức độ liên quan của Hồng y Sacarias. Nhưng trong số đó, cũng có những thông tin đã được làm rõ.
“Cuộc xâm lược Cộng hòa quốc Mafalda, người vẽ ra kế hoạch đó chính là Hồng y Sacarias.”
“Không thể nào… cả cuộc tấn công vào Rừng Elf nữa sao?”
“Đúng vậy. Hay đúng hơn, đó mới là mục đích chính. Về lâu dài, đó là để làm suy yếu sức mạnh của Cộng hòa quốc… có vẻ như một loạt hành động đó đã được thực hiện vì mục đích ấy.”
“Thật không thể tin nổi…”
Ryo kinh ngạc trước lời giải thích của Graham. Hugh cũng cau mày.
Lúc đó Ryo chợt nghĩ ra.
“Trong cuộc tấn công vào Rừng Elf, có đội Judas Iscariot's Remorse do một vị Đại Giám mục nào đó chỉ huy. Nhưng sau khi bị đánh bại, tất cả đều tan chảy. Chẳng lẽ, kể cả vị Đại Giám mục đó cũng là sản phẩm của giả kim thuật…?”
“Là Đại Giám mục Guffacho. Khả năng là giả kim thuật rất cao.”
“Nếu vậy, Hồng y Sacarias có thể tạo ra những thứ giống con người bằng giả kim thuật?”
“Phải.”
“Lẽ nào Đức Giáo hoàng là…”
“Ryo!”
Đúng như dự đoán, Hugh đã ngăn lại. Ryo có lẽ cũng nhận ra mình đã đi quá xa.
“Tôi xin lỗi.”
Cậu thẳng thắn xin lỗi. Đối với các tín đồ của Giáo hội Tây Phương, việc Giáo hoàng, người dẫn dắt họ, không phải là con người mà là một sản phẩm được tạo ra… bất kể có phải sự thật hay không, đó là một lời chỉ trích chắc chắn sẽ khiến họ tức giận.
Tuy nhiên…
“Chính tôi vừa nói rồi mà. Rằng tôi cảm thấy Đức Giáo hoàng mới không phải là con người. Vì vậy, cậu Ryo cũng không cần phải xin lỗi.”
Graham uống cạn ly cà phê và nói dứt khoát, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Cũng giống như những gì tôi đã nói lúc nãy. Cho dù Đức Giáo hoàng là gì đi nữa, đức tin của tôi cũng không hề lay chuyển.”
Hugh đã nhìn thấy một ánh sáng không còn bình lặng lần đầu tiên lóe lên trong mắt Graham.
Đó là ánh sáng của sự quyết tâm.
Một ý chí không thể lay chuyển.
Nhưng, khi ông chớp mắt, ánh sáng đó đã biến mất.
Sau khi tu sĩ Karlre mang cà phê ra và rót thêm, Graham tiếp tục câu chuyện.
“Nhà giả kim thuật Neil Andersen. Chúng tôi đã xác định được rằng chính Hồng y Sacarias là người đã mời anh ta đến Tòa Thánh.”
“Neil đang ở đâu…”
“Xin lỗi, về việc đó thì chúng tôi không rõ. Tuy nhiên, trong hồ sơ vẫn còn ghi lại việc anh ta đã đến thăm Tòa Thánh theo lời mời chính thức của Hồng y Sacarias.”
Graham khẽ lắc đầu đáp lại câu hỏi của Ryo.
Tòa Thánh rất rộng. Thậm chí có thể nói là rộng đến kinh ngạc. Nơi đây có Cung điện Giáo hoàng, nơi đặt ngai vàng của ngài; một tòa nhà hành chính khổng lồ có thể coi là trung tâm chính trị của Pháp Quốc; cùng với quảng trường và nhà thờ lớn luôn mở cửa cho các tín đồ. Chỉ riêng những công trình này đã chiếm một diện tích đáng kể, nhưng ngoài ra còn có rất nhiều cơ sở vật chất dành cho các tu sĩ.
“Hồi vụ của Hồng y Camilo, ngài có đề cập đến một nơi gọi là tu viện mà ông ta dùng làm sào huyệt. Liệu Hồng y Sacarias có một nơi như vậy không ạ?”
“Để xem nào… Ông ta không chỉ quản lý các vấn đề của Giáo hội mà còn cả ngành giả kim thuật của Pháp Quốc, nên có lẽ thời gian ông ta ở trong Tòa Thánh còn ít hơn ở bên ngoài. Tuy nhiên, nếu nói trong phạm vi Tòa Thánh, thì Cục Phát triển… Cục Phát triển của Giáo hội Tây Phương và Cục Quản lý Binh đoàn có thể nói là nằm hoàn toàn dưới quyền kiểm soát của Hồng y Sacarias.”
“Cục Quản lý Binh đoàn…”
Ryo lẩm bẩm.
Phải, mình đã từng nghe đến cái tên đó. Đó là đối tác nghiên cứu chung của Công tử Ruslan, một người có cùng đam mê. Ruslan là người chịu trách nhiệm phát triển golem của Công quốc Qushy. Việc anh ta ở gần Hồng y Sacarias, trung tâm của ngành giả kim thuật bao gồm cả golem của Pháp Quốc, có lẽ cũng là điều đương nhiên.
Tuy nhiên, Hồng y Sacarias lại là người đứng sau giật dây cuộc xâm lược Cộng hòa quốc, và cũng là người mà Graham cho rằng có khả năng là kẻ chủ mưu của vụ việc lần này. Từ góc nhìn của mình, việc ở gần một nhân vật như vậy thật đáng sợ. Chỉ mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Bản thân Hồng y Sacarias từ lâu đã nổi tiếng là một nhà giả kim thuật xuất chúng. Nhưng ông ta không phải là người hay xuất đầu lộ diện.”
“Âm thầm vạch ra kế hoạch xâm lược các quốc gia khác sao?”
“À thì, nói là âm thầm nhưng ở Giáo hội, chuyện đó vẫn được coi là công khai.”
Graham nhún vai.
Khái niệm công khai và bí mật ở Giáo hội Tây Phương dường như khác biệt đáng kể so với những nơi khác.
“Thời điểm mà thông tin bị rò rỉ đến mức các Hồng y và Đại Giám mục khác có thể nắm được, thì đã có thể coi là công khai rồi.”
“Đúng là một thế giới đáng kinh ngạc.”
“Phải vậy.”
Hugh và Ryo đều lắc đầu trước lời giải thích ngắn gọn của Graham.
“Tuy nhiên, dạo gần đây… khoảng một năm trở lại đây, Hồng y Sacarias dường như xuất hiện công khai nhiều hơn. Tôi không rõ điều đó có ý nghĩa gì, nhưng thành thật mà nói, chúng tôi gần như không có cách nào để đối phó với hành động của ông ta. Chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn thu thập thông tin,” Graham nói một cách thẳng thắn.
Sau một lúc suy nghĩ, Ryo lên tiếng.
“Đây không hẳn là một yêu cầu về thông tin…”
“Vâng, chuyện gì vậy?”
“Ngài có thể làm gì đó với Dị đoan Thẩm vấn quan được không?”
“Àà…”
“Ryo và nhóm 『Phòng số 10』 có thể xử lý họ ngon ơ mà, phải không?” Hugh nghiêng đầu.
“Vâng, chúng tôi có thể… nhưng trong quá trình đó, có thể sẽ vô tình làm họ bị thương. Họ là thuộc hạ cũ của ngài Graham mà phải không? Cả vị trưởng quan đó nữa.”
“Phải, đúng vậy. Cô ấy… Stefania cũng đang có một vài vấn đề… Nếu có thể giải quyết được, tôi có thể kéo toàn bộ Dị đoan Thẩm vấn quan về phía mình. Vì vậy, xin hãy đợi thêm một thời gian nữa.”
Sau khi có thêm một vài thông tin khác, Ryo và Hugh rời khỏi Tòa Thánh.
“Lần trước thì tìm Ma Vương, lần này thì tìm pháp sư…”
“Nils đang buông lời cạn tình cạn nghĩa kìa.”
“Này, tôi có nói là không muốn làm hay gì đâu,” Nils vội vàng phản bác lại lời của Ryo.
Đây là phòng sinh hoạt chung của khu nhà ở dành cho phái đoàn Vương quốc.
Nhiệm vụ mà Đoàn trưởng Hugh McGrath và Ryo mang về đã được truyền đạt đến 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』.
“Graham nói rằng, ông ta đã nhờ bốn người đó tìm kiếm những thứ đã bị mất khỏi kho chứa, bao gồm cả các thánh kiếm. Bốn pháp sư đó là lực lượng mạnh nhất trong số thuộc hạ của ông ta. Nếu ngay cả họ cũng có khả năng cao đã bị bắt, thì thuộc hạ của Graham khó lòng giải cứu được… Vì vậy, ông ta muốn nhờ các cậu. Đây là một yêu cầu chính thức từ Hồng y Graham của Giáo hội Tây Phương. Ông ta cũng nói sẽ thông báo cho Hội Mạo Hiểm Giả của Pháp Quốc,” Hugh giải thích lý do tại sao Graham không tự mình giải quyết.
Quả thực, nếu lực lượng mạnh nhất đã rơi vào tay kẻ địch thì ngoài việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài ra, chẳng còn cách nào khác…
“Một đối thủ đủ sức bắt giữ cả những người từng là thành viên nhóm Dũng sĩ… Liệu chúng ta có ổn không?” Nils vừa nhìn quanh vừa lẩm bẩm.
“Lần này, chỉ có Ryo và 『Phòng số 10』 thôi. Tôi có việc khác muốn nhờ Harold và những người còn lại.”
Harold bất giác đứng bật dậy trước lời của Hugh.
Nhưng anh không nói gì. Cũng không cãi lại. Anh chỉ nhăn mặt một cách đầy cay đắng… Nếu là trước đây, có lẽ anh đã xông vào phản đối rồi.
Thấy vậy, Nils lên tiếng.
“Harold, cậu đang trưởng thành đấy.”
“Anh Nils…”
“Đối với cậu, ngay cả khoảnh khắc này cũng là dưỡng chất cho sự trưởng thành. Nhìn chúng tôi, chắc hẳn cậu đã học được điều gì đó. Dù không ở cùng chúng tôi, chắc hẳn cậu vẫn sẽ học được điều gì đó. Hãy làm những gì cậu có thể làm bây giờ. Hãy dốc toàn lực vào việc đó. Điều đó sẽ dẫn đến sự trưởng thành. Nếu có lúc nào cảm thấy khó khăn, hãy nhớ lại những kinh nghiệm đã qua. Đó là những kinh nghiệm đã trở thành hành trang của cậu, chúng nhất định sẽ giúp cậu. Nếu như thế vẫn không đủ, hãy nhìn xung quanh.”
“Xung quanh?”
Harold nhìn xung quanh.
Ziek đang gật đầu.
Gowan cũng gõ vào chuôi song kiếm của mình.
“Không sao đâu, cậu không hề đơn độc,” Nils mỉm cười nói.
Ngày hôm sau.
Cầm Thánh Ấn Trạng mới được cấp, bốn người của 『Phòng số 10』, bao gồm cả Ryo, rời khỏi khu nhà ở của phái đoàn Vương quốc. Trước mắt, họ sẽ lần theo dấu vết của bốn pháp sư đã biến mất. Vì vậy, họ bắt đầu bằng việc đi tuần tra bốn kho chứa.
Đầu tiên, họ hướng đến kho chứa thứ nhất, nơi bị tấn công đầu tiên.
“Tìm kiếm bốn pháp sư và các thánh kiếm à. Vốn dĩ, chúng ta còn chẳng biết bốn người đó còn sống hay không nữa,” Nils nói.
“Đúng vậy. Quả thực là có khả năng xấu nhất, cả bốn người họ đều đã chết,” Eto đáp lại.
“Biết đâu họ đang bị giam giữ ở Tòa Thánh thì sao…”
“Theo như kết quả dò xét sơ bộ trong Tòa Thánh, tôi không tìm thấy phản ứng của bốn người đó,” Ryo đáp lại phỏng đoán bâng quơ của Nils bằng kết quả dò tìm từ Sonar Bị Động.
Nhân tiện, Neil Andersen cũng không hề có phản ứng nào khác ngoài lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ta.
Tất nhiên, nếu có một không gian hoàn toàn không có hơi nước ở giữa, sonar của mình cũng không thể dò được phản ứng. Ví dụ như chân không, hoặc một thứ gì đó như không gian thứ cấp, dù không biết có khả thi hay không.
“Nếu ngay cả Ryo cũng không tìm ra, thì tốt nhất chúng ta nên tiến hành với giả định là họ không có ở đó,” Eto gật đầu một cái và kết luận.
Các kho chứa từ thứ nhất đến thứ tư của Giáo hội Tây Phương được đặt tại Thánh đô và trong các thành phố vệ tinh được bố trí xung quanh, giữa Thánh đô và các hầm ngục ở phía Đông, Nam, và Tây.
Kho chứa thứ nhất ở Thánh đô. Kho chứa thứ hai ở Đông phố Euros. Kho chứa thứ ba ở Nam phố Notos. Kho chứa thứ tư ở Tây phố Zephyrus.
“Chúng ta có Thánh Ấn Trạng và giấy phép vào kho của Hồng y Graham, nên có thể vào bên trong kho chứa phải không ạ?” Amon hỏi.
“Ừm, không sao đâu. À, nhưng mà, ngài Graham có nói một điều hơi đáng lo ngại lúc cuối…” Ryo trả lời, nhưng lại nhớ ra một chuyện.
“Chuyện gì đáng lo ngại?” Nils nhíu mày nhìn Ryo.
“Ngài ấy nói rằng Giáo hội cũng đang hành động để tìm kiếm những vật phẩm đã mất trong kho chứa.”
“Đó là chuyện đương nhiên mà? Chẳng lẽ bị cướp rồi cứ để yên vậy sao.”
“Vâng, đúng là vậy, nhưng ngài ấy dặn phải cẩn thận vì cũng có những kẻ thô bạo. Ví dụ như Kỵ sĩ Đền Thánh.”
“Thật sao…” Nils thở dài thườn thượt trước thông tin của Ryo.
Eto và Amon cũng khẽ lắc đầu.
Kỵ sĩ Đền Thánh… Thành thật mà nói, họ không mạnh đến thế, nhưng lại cứng nhắc và phiền phức.
Dù vậy, chúng tôi chưa bao giờ trực tiếp chiến đấu. Không hiểu sao mặt đất lại đóng băng, không hiểu sao lại có mưa đá rơi xuống, và cả nhóm cứ thế thoát nạn. Có lời đồn rằng đứng sau tất cả những chuyện đó là một pháp sư hệ thủy nào đó…
“Họ cũng hành động theo chỉ thị của ai đó, phải không ạ? Một ai đó không phải Hồng y Graham. Không biết là ai nhỉ,” Amon hỏi bâng quơ.
“Đúng là đáng để bận tâm,” Eto gật đầu đồng tình.
“Ngài ấy nói một người tên là Hồng y Camilo là nghi phạm số một.”
“Nghi phạm số một?” Nils nghiêng đầu trước lời của Ryo.
“Là người đáng nghi nhất ạ.”
“Hừm.”
“Ví dụ, nếu có bốn cái bánh crepe trên bàn mà bỗng dưng biến mất… thì nghi phạm số một, tức là người đáng nghi nhất đã lấy chúng, là cậu đó Nils.”
“Sai lầm lớn rồi đấy,” Nils tự tin tuyên bố.
“Ể?” Ryo ngơ ngác.
“Nếu thứ biến mất là thịt thì có thể là tôi, nhưng nếu là crepe thì nghi phạm số một phải là Ryo.”
“S-sao cậu lại nói thế!”
“Ryo, cậu thích crepe mà, phải không?”
“Ờ… vâng, tôi thích nhưng mà…”
“Đấy, chốt hạ.”
“Quá dễ dãi! Đây là vu khống! Tôi yêu cầu điều tra lại!” Ryo lên tiếng phản đối.
Nhưng Nils chỉ cười cho qua, còn Eto và Amon thì cười khổ.
Kẻ đáng thương, tên ngươi là Ryo…
Bốn người họ vừa trò chuyện thân thiết như vậy vừa tiến bước.
“Hay là lần tới nếu Kỵ sĩ Đền Thánh cản đường, chúng ta bắt họ lại để tra hỏi? Nếu họ đã bắt đầu tìm kiếm trước chúng ta, có khả năng họ nắm giữ thông tin gì đó,” Amon đề nghị.
“Muốn hỏi thì muốn thật đấy… nhưng họ sẽ không dễ dàng nói ra đâu?”
“Chỉ cần ở trong Quan Tài Băng một lúc, dường như khá nhiều người sẽ trở nên dễ nói chuyện hơn đấy ạ?”
“Ừ, đó là biện pháp cuối cùng,” Nils bác bỏ đề nghị của Ryo.
“Nhưng mà mấy kiểu tra tấn như chặt từng ngón tay một thì người xem cũng thấy ghê lắm đấy ạ?”
“Cái đó thì cũng hơi…”
“Đối phương cũng sẽ la hét phải không?”
Ryo nói, Eto lộ vẻ mặt muốn từ chối, còn Amon thì lo lắng sẽ làm phiền xung quanh.
“Không, à thì, cái đó đúng là cũng phiền thật… Hửm? Sao Ryo lại nói là ‘người xem cũng thấy ghê’?”
“Thì tại vì vai tra tấn viên là của Nils, còn chúng tôi là khán giả mà.”
“Tại sao lại là tôi chứ?”
“Vì cậu có vóc dáng đô con!” Ryo dõng dạc đáp lại câu hỏi của Nils.
Ryo, tuy không thể nói là mảnh khảnh, nhưng vóc dáng cũng không quá lực lưỡng. Eto là một thần quan nên có phần mảnh mai. Amon là một kiếm sĩ, nhưng trong giới kiếm sĩ thì thuộc dạng khá gầy. Quả thực, người có vóc dáng đô con chỉ có Nils mà thôi.
“…Quyết định dựa trên vóc dáng có sai không nhỉ?” Nils khẽ thở dài và lẩm bẩm bất mãn.
Kho chứa thứ nhất nằm trong Thánh đô, ngay cạnh một khu nhà của Tòa Thánh. Xung quanh đó là dãy các tòa nhà hành chính của Pháp quốc Fandevie.
Mọi chuyện bắt đầu khi máu của Ma Vương được cất giữ tại đây đã biến mất.
“Tấn công một nơi ngay sát Tòa Thánh, xung quanh lại toàn là các tòa nhà của Pháp Quốc.”
“Có khả năng kẻ tấn công là một nhóm kiếm sĩ phải không ạ?”
“Tại sao lại là kiếm sĩ?”
“Làm một việc liều lĩnh thế này, ngoài mấy tay kiếm sĩ chỉ biết cắm đầu lao lên thì còn ai vào đây nữa!” Ryo quả quyết.
Nils im lặng lắc đầu nhè nhẹ.
Nhưng Ryo có vẻ không hài lòng với Nils.
“Nils, cậu không được lơ là!”
“Hửm?”
“Nếu là Abel, cậu ấy sẽ có một pha đáp trả chuẩn không cần chỉnh ngay tại đó đấy.”
“Vậy sao… Quả nhiên Bệ hạ Abel thật đáng gờm,” Nils lại lắc đầu.
《…》
Nhưng Bệ hạ Abel ở phía bên kia của Vang Vọng Linh Hồn dường như có ý kiến khác.
《Nils đang khen ngợi Abel kìa.》
《Không, tôi nghĩ mình cũng không thể nói được lời nào chuẩn xác đâu.》
《Không đâu, Abel có thể làm được. Tài năng đáp trả của Abel là do tôi bảo chứng đấy.》
《Xin lỗi, tôi không cần cậu bảo chứng cho chuyện đó.》
《Cậu không cần phải khiêm tốn thế đâu.》
《Tôi không có khiêm tốn!》
Cuối cùng, màn tấu hài vẫn được hình thành. Một kỹ năng điêu luyện… Dù có cảm giác từ ngữ này không phù hợp lắm, nhưng chắc là không cần để tâm.
Bốn người của 『Phòng số 10』, bao gồm cả Ryo, tiến vào khuôn viên của nhà thờ bảo quản, nơi có kho chứa thứ nhất. Chỉ nghe tên "kho chứa" thì có thể gây ấn tượng rằng đó chỉ là một nhà kho duy nhất, nhưng thực tế trong khuôn viên có hai nhà kho lớn và một tòa nhà giống như nhà của tư tế, nơi các giáo sĩ thường xuyên túc trực.
Khi bốn người bước vào khuôn viên, có một vị giáo sĩ đang đứng đó. Đang đứng, nhưng trông ông ta rõ ràng đang rất căng thẳng.
“C-c-các vị là người của Đức Hồng y Graham…?” Giọng hỏi của ông ta cũng cứng ngắc.
“Vâng thưa trợ tế. Đây là giấy phép vào kho và Thánh Ấn Trạng mà chúng tôi nhận từ Đức Hồng y Graham.” Eto cúi đầu chào và đưa giấy phép cùng Thánh Ấn Trạng.
Người tiếp đãi bốn người họ dường như là một trợ tế. Trợ tế có địa vị dưới tư tế và trên các tu sĩ bình thường. Ba người còn lại ngoài Eto không thể phân biệt được tu sĩ và trợ tế, nhưng Eto thì có vẻ biết.
“Quả nhiên là Eto.”
“Đáng tin cậy thật.”
“Vâng.”
Cả Ryo, Nils và tất nhiên là cả Amon đều gật đầu lia lịa.
“Nhưng vị trợ tế này trông cứng đờ cả người,” Nils chỉ ra.
“Trông ngài ấy có vẻ rất căng thẳng,” Amon cũng đồng tình.
“Nils, nếu cậu muốn xưng tội thì bây giờ là lúc đó,” Ryo lại thúc giục Nils.
“Xưng tội? Tôi á? Chẳng hiểu gì cả.”
“Sự căng thẳng của vị trợ tế đó không bình thường chút nào. Cứ như thể một kiếm sĩ từng tra tấn mình bỗng dưng xuất hiện trước mặt vậy.”
“…Không phải tôi, mà là ông ta sợ Ryo thì có.”
“Tại sao lại là tôi chứ? Tôi là một pháp sư hiền lành, yêu chuộng hòa bình mà.” Ryo vừa khẳng định vừa giơ ngón trỏ và ngón giữa tay phải ra phía trước. Dấu hiệu hòa bình.
“Cái gì thế?” Nhưng có vẻ Nils không hiểu.
“Love and Peace, một dấu hiệu tượng trưng cho tình yêu và hòa bình.”
“Vậy à, đó là một điều tuyệt vời… nhưng không có nghĩa là những việc làm sai trái của Ryo sẽ biến mất đâu nhé.”
“Không hiểu sao lại thành tôi đã làm việc sai trái rồi.”
Kẻ đáng thương, tên của ngươi là Ryo…
Trong lúc ba người họ đang nói chuyện, Eto đã xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp với vị trợ tế. Có lẽ điều này được tạo ra bởi một thứ gì đó giống như sợi dây gắn kết giữa những người cùng đức tin vào một sự tồn tại siêu việt, dù đối tượng họ tin tưởng có khác nhau, giữa một thần quan và một giáo sĩ.
“Có một vị Hồng y đang ở đây sao? Ngay tại kho chứa này ạ?”
“Vâng. Sau khi tư tế báo với ngài ấy rằng các vị sẽ đến, ngài ấy đã ngỏ ý rất muốn gặp mặt. Xin lỗi các vị, nhưng trước khi vào kho chứa, liệu các vị có thể đến nhà tư tế được không ạ?” vị trợ tế hỏi.
Lời nói đó không chỉ Eto mà cả ba người còn lại cũng nghe thấy.
Eto im lặng nhìn Nils. Nils cũng im lặng gật đầu. Anh hiểu rằng không thể phớt lờ lời mời gặp mặt của một Hồng y ngay trong khuôn viên của Giáo hội Tây Phương.
“Vâng, chúng tôi sẽ đến. Vậy, vị Hồng y đó, tên ngài là gì ạ?”
“Là Đức Hồng y Sacarias ạ.”
Bốn người được dẫn đến phòng ăn của nhà tư tế.
Ở đó, có một người đàn ông tóc trắng mặc lễ phục màu đỏ thẫm đang mỉm cười, với vẻ mặt và phong thái hiền hậu, trò chuyện cùng vị tư tế.
Cả bốn người đều gặp ông ta lần đầu.
Nhưng không cần giới thiệu cũng biết.
Một khí chất phi thường.
Khi thấy bốn người được dẫn vào, người đàn ông đó tự mình đứng dậy, vẫn giữ nụ cười trên môi, tiến lại gần và chào hỏi.
“Ồ, thật ngại quá khi đã làm phiền các vị đến đây. Các vị là những mạo hiểm giả được Hồng y Graham thuê, phải không? Tôi là Sacarias.”
Nghe lời chào, cả bốn người đều cúi đầu.
Người lên tiếng là Nils.
“Tôi là Nils, còn đây là E…”
“Tôi có điều muốn hỏi Đức Hồng y Sacarias!”
Tuy nhiên, Ryo đã giơ tay và cất tiếng, cắt ngang lời của Nils.
“Này, Ry…”
“Xin lỗi Nils. Đây là một câu hỏi rất quan trọng!” Ryo chen lời không một chút do dự.
“Xin mời cậu cứ hỏi,” Sacarias vẫn giữ nụ cười trên môi, khuyến khích Ryo đặt câu hỏi.
“Cảm ơn ngài, thưa Đức Hồng y. Tôi nghe nói ngài là một nhà giả kim thuật phi thường, một tay quán xuyến toàn bộ ngành giả kim thuật của Pháp Quốc và Giáo hội.”
“Không biết có phi thường hay không, nhưng theo ý chỉ của các đấng Giáo hoàng tiền nhiệm, tôi đang đảm nhận công việc về giả kim thuật của Pháp Quốc và Giáo hội,” Sacarias vẫn mỉm cười đáp lại lời của Ryo.
“Vậy nên, tôi nghĩ Pháp Quốc và Giáo hội đang phát triển golem, và tôi muốn được xem chúng.”
“Được thôi,” Sacarias cho phép trước yêu cầu có phần đường đột của Ryo, không hề thay đổi sắc mặt hay giọng điệu.
“…Hả?”
Ngược lại, Ryo mới là người ngạc nhiên. Cậu nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối, nhưng lại được chấp thuận.
“Ta nghe nói các vị là những mạo hiểm giả đã hộ tống phái đoàn của Vương quốc Knightley từ Trung Ương Quốc đến đây.”
“Vâng…”
“Nếu vậy, các thành viên của đội tiếp đón phái đoàn Vương quốc chắc đang ở khu nhà nghỉ, các vị cứ báo cho họ biết thời gian mong muốn. Ta sẽ thông báo trước cho Giáo hội và Pháp Quốc.”
“Th-thật sự ạ?”
“Phải, tất nhiên rồi. Golem của cả hai bên đều là tài sản của Giáo hội và Pháp Quốc. Chúng tôi không có gì phải che giấu với các tín đồ, và tất nhiên là cả với những phái đoàn được cả quốc gia chào đón như các vị.”
“T-tôi nghĩ là có rất nhiều loại golem khác nhau…”
“Cậu có thể xem tất cả.”
“Cả những con có kích thước bằng người thật ạ?” Ryo hỏi dấn thêm một bước.
“Ồ, cậu cũng biết cả Bạch Kỵ Sĩ sao. Cậu nghe từ Công tử Ruslan à? Ta nghe nói các vị từ Vương quốc Knightley đã có những đóng góp to lớn tại Công quốc Qushy của Công tử. Có lẽ giữa các vị có một mối liên kết đặc biệt,” Sacarias mỉm cười và liên tục gật đầu.
Ryo hoàn toàn không nói nên lời. Ba người còn lại của 『Phòng số 10』 cũng vậy, không ai nói được gì.
“Thưa Đức Hồng y, đã đến giờ…”
“Phải rồi, ta có một cuộc họp ở Cung điện Giáo hoàng,” một tu sĩ đi cùng thúc giục, và Sacarias gật đầu.
“Vậy thì, hẹn gặp lại các vị trong buổi tham quan golem,” Sacarias rời đi, vẫn giữ nụ cười trên môi cho đến phút cuối.
“Ngài ấy có vẻ là một người hiền lành nhỉ.”
“Cách nói chuyện của ngài ấy cũng làm cho các tín đồ cảm thấy an lòng.”
“Đúng là một người tốt.”
Cả Amon, Eto và Nils đều có vẻ có ấn tượng tốt về Hồng y Sacarias.
“Thật vậy sao?”
Nhưng ở đây, có một pháp sư với khả năng nhìn thấu bản chất, không bị đánh lừa bởi những thông tin bề mặt như vậy.
“Những người như thế, chắc chắn đang làm điều xấu sau lưng,” Ryo quả quyết.
Tất nhiên, lời của Ryo không có căn cứ. Phải, đó không phải là sự thấu suốt sâu sắc mà chỉ là sự đa nghi…
Thấy vậy, Nils khẽ lắc đầu. Giữa lúc đang lắc đầu, anh ta dường như nhớ ra điều gì đó.
“Tôi hiểu Ryo có hứng thú với golem, nhưng cắt ngang lời chào hỏi thì tôi thấy không ổn lắm đâu.”
“Tôi đã định bụng là sẽ bị từ chối việc xem golem. Nên tôi định làm cho câu chuyện trở nên mơ hồ, nhưng không ngờ lại được phép tham quan.” Nils lên tiếng khiển trách, nhưng Ryo nói rằng đó là điều ngoài dự kiến.
“Tại sao cậu lại cắt ngang lời chào?”
“Vì Nils sắp nói tên của mọi người ra.”
“Nói ra thì có vấn đề gì à?”
“Có lẽ tên của tôi đã nằm trong danh sách đen của Giáo hội rồi.”
“Danh sách… đen?”
“Là danh sách những nhân vật cần chú ý đặc biệt ạ.”
“Ra vậy. Thế thì dễ hiểu rồi!” Nils gật đầu mạnh như thể đã chờ đợi thời cơ này.
“Ý cậu là sao!” Ryo lên tiếng phản đối.
“Tất nhiên là tôi, cả Eto và Amon đều không nói tên. Người đó chỉ biết tên của Nils thôi.”
“Đ-đúng là vậy… nhưng…”
“Cậu tính sao đây, nếu ông ta có một món giả kim cụ hệ hắc ám có thể đoạt mạng chỉ bằng việc biết tên?”
“Ể… có thứ như vậy sao?” Đến cả Nils cũng bắt đầu hoảng hốt.
Quả thực, nếu có một món giả kim cụ như vậy… việc để lộ tên sẽ đặt mình vào một tình thế nguy hiểm.
“Không thể nói chắc là không có.”
“Nghe không giống có lắm.”
“Có thể không có, mà cũng có thể có.”
“Nghe không giống có lắm!”
“C-có thể không có, mà cũng có thể…”
“Ryo có thể tạo ra một món giả kim cụ như vậy không?”
“Tôi… có thể tạo ra, mà cũng có thể không tạo ra được.”
“Ryo không thể tạo ra, và một món giả kim cụ như vậy không tồn tại,” Nils nhún vai và quả quyết.
“Grừ…” Ryo nhăn mặt một cách cay cú.
Eto và Amon im lặng lắc đầu.
Nhưng, mình sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy!
“Dù không có giả kim cụ, ông ta vẫn có thể cử những kẻ đáng sợ đến và chỉ đoạt mạng mỗi Nils thôi.”
“Chuyện đó cũng không xảy ra đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Ryo cũng như mọi người đều ở ngay cạnh tôi mà, đúng không? Thân phận của cả bốn người rồi cũng sẽ bị lộ sớm thôi.”
“Á…”
Ryo chết lặng. Cậu từ từ lùi ra xa khỏi Nils.
Nils trừng mắt nhìn.
“Sao lại lùi ra xa?”
“Để không bị vạ lây…”
“Vô ích thôi, bỏ cuộc đi.”
Các thành viên trong nhóm là cùng chung một thuyền…
“Mà này, Hồng y Sacarias lúc nãy không phải người xấu đâu, phải không? Ông ta là một người có địa vị cao trong Giáo hội mà?”
“Dáng đi của ông ta không có vẻ gì là của một người quyền thế.”
“Cái đó là sao?”
“Có đấy, có một dáng đi của những người quyền thế. Hay nói đúng hơn là… cách họ bước đi khác biệt lắm,” Ryo chỉ ra.
“Giống như Bệ hạ Abel?” Amon đưa ra một ví dụ.
“Abel thì khác. Abel không hẳn là người quyền thế, mà dáng đi của cậu ấy vẫn là của một kiếm sĩ,” Ryo nói.
“Hầu tước Heinlein thì sao?” Nils đưa ra một ví dụ khác.
“Tể tướng cũng khác. Vì ngài ấy từng là Đoàn trưởng Kỵ sĩ đoàn Vương quốc, nên không hẳn là người quyền thế mà gần với một kỵ sĩ… một kiếm sĩ hơn,” Ryo lại nói.
“Tiểu thư Lihya?” Eto hỏi.
“À, Lihya thì đúng rồi. Nhưng Lihya là một người phụ nữ quyền thế,” Ryo gật đầu. Giữa nam và nữ, có lẽ do sự khác biệt về xương chậu và khớp háng, nên cách bước đi vốn đã khác nhau.
“Cụ thể thì ai mới đúng?”
“Để xem… một ví dụ điển hình là Bệ hạ Roberto Pirlo.”
“Đoàn trưởng phái đoàn Liên bang?”
“Ra là vậy…”
Nils hỏi, Ryo trả lời, Eto xác nhận, và Amon gật đầu.
Tất nhiên, ngoài Ryo ra, ba người còn lại không thể biết chính xác dáng đi như thế nào là phù hợp, nhưng khi được nói vậy, họ cũng bắt đầu cảm thấy có vẻ đúng.
“Ngài ấy không đi vội vã.”
“Cũng không nhấc chân quá cao nhỉ.”
“Tôi cảm giác ngài ấy đi theo một nhịp điệu nhất định.”
Khi hình dung trong đầu, cả Nils, Eto và Amon dường như đều có những suy nghĩ riêng.
Chỉ một dáng đi thôi cũng có thể thể hiện sự khác biệt về địa vị và thân phận… Con người thật thú vị.
“Mà, kết quả lại tốt cho Ryo nhỉ.”
“Tôi?”
“Cậu được xem golem mà, phải không? Thậm chí có vẻ như còn được xem cả những thứ tối mật nữa chứ?”
“Vâng, vâng. Điều đó thì rất tố…”
Ryo vui vẻ đáp lại lời của Nils, nhưng rồi đột ngột ngắt lời.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ryo.
Cho xem những con golem được phát triển bí mật ư?
Cho người ngoài xem những thông tin không nên bị lộ ra ư?
Tại sao?
Chỉ có một lý do có thể nghĩ đến… đó là vì đằng nào ông ta cũng sẽ tạo ra một tình huống mà việc cho xem cũng không thành vấn đề.
Bởi vì ông ta tin chắc rằng dù thông tin có lọt ra ngoài, sau đó vẫn có thể thu hồi được… và nó sẽ không thể lan rộng hơn nữa.
Nói cách khác…
Là vì ông ta có ý định sẽ đoạt mạng tất cả các thành viên trong phái đoàn.
Nhân vật lớn đã rời đi, không khí trở nên như thể mọi chuyện đã kết thúc, nhưng bốn người họ vẫn chưa xem kho chứa.
“Mời các vị đi lối này.”
Sau khi tiễn Hồng y Sacarias, vị tư tế cuối cùng cũng bình tĩnh lại và dẫn họ đến trước kho chứa. Nhìn từ bên ngoài thì không nghĩ là nó lớn đến vậy, nhưng khi bước vào trong…
“Cái này…”
“Rộng khủng khiếp.”
“Số lượng đồ vật được đặt ở đây cũng thật đáng kinh ngạc.”
“Đây hẳn là những vật phẩm quý giá đối với Giáo hội Tây Phương.”
Nils không nói nên lời, Ryo chỉ ra sự rộng lớn ngoài sức tưởng tượng, Amon kinh ngạc trước số lượng đồ vật, và Eto phát biểu một câu rất ra dáng thần quan.
Cái tên "kho chứa" gợi lên hình ảnh một nhà kho khá rộng, nhưng đây không phải là kho thông thường, mà giống như kho của một công ty phân phối khổng lồ. Sàn rộng, trần cao, các kệ hàng cao gần chạm trần… Có vẻ như họ phải leo thang để lấy những vật phẩm ở trên cao. Hơn nữa, lại còn có hai tòa nhà như vậy.
“Quy mô này thật đáng nể.”
“Thế này thì không biết cái gì ở đâu nữa.”
Nils và Amon kinh ngạc trước sự rộng lớn của nó.
“Trong Tòa Thánh có một kho thường trực để lưu trữ những vật phẩm được sử dụng hàng ngày, và một kho đặc biệt nơi cất giữ những thứ tuyệt đối không thể mang ra ngoài. Kho chứa thứ nhất này có quy mô và tần suất sử dụng chỉ sau hai nơi đó,” vị tư tế giải thích.
Nghe lời giải thích, Ryo chợt nảy ra một thắc mắc.
“Tôi nghe nói ở các quốc gia phía Tây, mỗi năm đều có một số lượng người nhất định mắc phải Phá Liệt Linh Chú. Để giải lời nguyền đó cần dùng đến máu của Ma Vương, vậy tại sao nó lại được cất giữ ở kho chứa này thay vì kho thường trực của Tòa Thánh?”
“Quả thực… vì đó là máu của Ma Vương…”
“À…”
Vị tư tế cười khổ trả lời, và Ryo cũng hiểu rằng mình đã hỏi một câu thiếu suy nghĩ.
Đó là máu của kẻ thù không đội trời chung, kẻ mà mỗi khi được phát hiện ra đời đều sẽ có Dũng sĩ được cử đi tiêu diệt. Việc cất giữ nó trong Tòa Thánh, một nơi thiêng liêng, quả thực có thể khiến người ta do dự.
“Nơi này cũng gần Tòa Thánh, nên khi cần có thể vận chuyển từ đây đến ngay. Trước đây không có vấn đề gì, nhưng không ngờ kho chứa lại bị tấn công…” vị tư tế lắc đầu.
Cùng lúc đó, bốn người họ nhìn quanh kho chứa, nhưng không có cửa sổ nào. Tường cũng có vẻ khá dày. Vậy thì nơi bị tấn công là…
“Kẻ tấn công đã vào từ cánh cửa này?”
“Vâng. Đêm hôm trước, lúc chín giờ khi chúng tôi đi tuần tra lần cuối thì vẫn chưa có vấn đề gì. Nhưng sáng hôm sau thức dậy thì cánh cửa đã bị phá hủy, và bên trong cũng bị lục lọi.”
Hiện tại, nó đã được sửa chữa hoàn toàn, dù vị tư tế có giải thích thì cũng không thể tìm thấy dấu vết bị phá hủy. Không chỉ cánh cửa, mà cả bên trong kho chứa cũng vậy.
“Nó đã được ưu tiên sửa chữa hàng đầu.”
“Cũng phải thôi,” Nils gật đầu trước lời của vị tư tế.
Dù đến xem thử, họ cũng không nghĩ rằng sẽ có phát hiện gì lớn. Dù vậy…
“Hiện trường là nơi lưu lại nhiều bằng chứng nhất. Cứ tới lui trăm lần thế nào cũng ra manh mối,” Ryo quả quyết.
“Ở đây cũng có sao?”
“Không, ở đây thì không tìm thấy…”
“Vậy à.”
“Ch-chúng ta đến hiện trường tiếp theo thôi!” Trước lời nói không chút cảm xúc của Nils, Ryo vội vàng lên tiếng.
Phải, có đến bốn hiện trường. Dù ở nơi đầu tiên này không tìm thấy gì, nhưng ở những nơi khác có thể sẽ có…
“Thôi, đi tiếp vậy.”
Cứ như thế, bốn người họ lên đường đến kho chứa thứ hai nằm bên ngoài Thánh đô.
◆
Kho lưu trữ số Hai nằm tại Đông phố Euros, cách Thánh đô hai giờ đi bộ. Đây là một trong bốn thành phố vệ tinh lớn đã tồn tại từ lâu đời xung quanh Thánh đô. Bắc phố Boreas. Kho lưu trữ số Hai ở Đông phố Euros. Kho lưu trữ số Ba ở Nam phố Notos. Kho lưu trữ số Bốn ở Tây phố Zephyrus.
"Vậy là chỉ có Bắc phố là không có kho lưu trữ nhỉ," Amon nêu ra một thắc mắc đơn thuần.
"Đáng ngờ thật đấy. Chắc chắn ở đó phải có một cơ sở bí mật siêu cấp tối quan trọng nào đó," Ryo nói.
"Cái cơ sở siêu cấp gì đó là sao?" Nils hỏi.
"Là một nhà tù dành cho các kiếm sĩ nguy hiểm như Nils chẳng hạn."
"Vậy à, ra tôi nguy hiểm sao. Điều đó có nghĩa là tôi mạnh chứ gì," Nils đáp, vẻ mặt trông không có vẻ gì là không hài lòng.
"Nils đúng là não toàn cơ bắp mà…" Ryo lẩm bẩm.
"Bị nói là mạnh thì có ai mà không thích chứ?" Nils hỏi lại.
"Cái, cái đó thì đúng nhưng mà... được khen là não toàn cơ bắp mà cũng vui được thì tôi cũng chịu."
"Người nói câu đó là cậu mà, Ryo. Mà thôi, mạnh là được rồi."
"Thật là một cách chấp nhận thực tế…"
Nils nhún vai chấp nhận, còn Ryo thì khẽ lắc đầu.
"Đúng là sức mạnh luôn khiến người ta ngưỡng mộ nhỉ!" Amon hào hứng.
"Phải không! Quả nhiên là Amon." Nils vui mừng.
"Đến cả Amon cũng bị Nils lây nhiễm rồi…" Ryo than thở.
"Thôi nào, hai người họ đều là kiếm sĩ mà," Eto vừa cười vừa tổng kết lại mọi chuyện.
Cả bốn người đều có đôi chân khỏe—ngay cả tư tế Eto cũng đã rèn luyện sức bền từ ba năm trước—nên việc di chuyển không gặp trở ngại gì. Họ đến Đông phố Euros trước buổi trưa.
Giống như các thành phố khác quanh Thánh đô, Euros không có tường thành.
"Cái thị trấn phía tây mà chúng ta từng dùng để vào hầm ngục phía Tây ấy. Chỗ đó cũng không có tường thành nhỉ," Nils nhận xét.
"Thị trấn phía Tây đó cách Thánh đô hơn nửa ngày đường cơ."
"Nghĩa là xung quanh Thánh đô có bốn thành phố vệ tinh, và xa hơn nữa là các hầm ngục cùng những thị trấn đi kèm?" Eto suy luận.
"Cứ như một thành phố được quy hoạch vậy…" Ryo lẩm bẩm với kiến thức từ Trái Đất của mình.
Dù sao đi nữa, Thánh đô vẫn là trung tâm.
Kho lưu trữ số Hai nằm trong khuôn viên nhà thờ Euros, gần như ở trung tâm của Đông phố. Nils cho rằng vì Thánh đô, trung tâm của giáo hội, đã ở ngay gần đó, nên việc xây một nhà thờ ở Euros là không cần thiết, và Ryo cũng nghĩ vậy…
"Với những tín đồ sùng đạo, họ luôn muốn đức tin ở bên cạnh mình. Việc có một nhà thờ ngay trong cuộc sống thường nhật là điều hiển nhiên thôi," Eto giải thích một cách đầy nhiệt huyết.
Dù tín ngưỡng có đôi chút khác biệt, nhưng có lẽ họ vẫn tìm thấy điểm chung.
Nhưng Ryo nhìn thấu được rằng Nils chẳng hiểu gì cả.
"Nils, anh có giả vờ làm bộ mặt đã hiểu thì cũng vô ích thôi!"
"Cả Ryo nữa, cậu cũng có hiểu gì đâu!"
"Ặc… sao anh biết được."
Không chỉ Nils, mà Ryo cũng chẳng hiểu gì. Nhìn cảnh đó, Eto chỉ biết cười khổ. Có lẽ Nils và Ryo đã được cứu rỗi vì anh không nổi giận trong tình huống này…
◆
Cổng nhà thờ luôn mở để các tín đồ có thể ghé thăm bất cứ lúc nào. Trước cửa, một giáo sĩ đang mỉm cười tiễn một tín đồ ra về.
"Chào ngài, thưa Tư tế," Eto chào hỏi. Anh có thể phân biệt được các cấp bậc như Tư tế hay Trợ tế, vì vậy, anh là người phụ trách đối ngoại.
Eto trình ra Thánh Ấn Trạng và giấy phép của Hồng y Graham. Vị tư tế thoáng mở to mắt khi nhìn chúng, nhưng rồi ngay lập tức trở lại bình thường và trả lại cho Eto.
"Tôi đã xác nhận. Mời đi theo tôi đến kho lưu trữ."
Nói rồi, vị tư tế đi trước dẫn đường.
Kho lưu trữ, giống như Kho lưu trữ số Một ở Thánh đô, nhìn từ bên ngoài đã được sửa chữa hoàn toàn.
"Bọn trộm đã phá hủy cánh cửa này để vào trong sao ạ?" Eto hỏi.
"Đúng như ngài nói. Cánh cửa ra vào đã bị phá tan hoang. Có những chỗ trông như bị nung chảy, có lẽ là do hỏa ma pháp hay thứ gì đó. Nhưng điều kỳ lạ là, không một ai trong tư tế đoàn nghe thấy bất cứ tiếng động nào lúc đó. Ban ngày đã yên tĩnh, ban đêm lại càng tĩnh lặng hơn. Vậy mà không ai nhận ra... Kể cả tôi cũng không hề thức giấc... Thật đáng xấu hổ," vị tư tế vừa nói vừa nhăn mặt. Có lẽ ông đang nghĩ đó là do sự tắc trách của mình.
"Thưa Tư tế, bọn trộm này hẳn là những kẻ rất lão luyện trong việc này. Xin ngài đừng tự trách mình," Eto an ủi.
Nghe vậy, vị tư tế cúi đầu cảm ơn sự quan tâm của anh.
Kho lưu trữ này rộng khoảng một nửa Kho lưu trữ số Một. Nhưng như vậy cũng không phải là hẹp, chỉ là Kho lưu trữ số Một quá rộng mà thôi.
"Những thứ bị phá hoại là ở đây."
Vị tư tế dẫn họ đến hai chiếc kệ gần trung tâm nhà kho.
"Những món đồ được cất giữ trên hai chiếc kệ này đã bị lấy đi. Vài kệ khác cũng bị xô ngã, nhưng hai kệ này không chỉ bị xô ngã mà còn bị cướp sạch…" vị tư tế thông báo với vẻ mặt đau buồn. Nghe nói, trách nhiệm quản lý kho lưu trữ thuộc về Tòa Thánh, nhưng ông vẫn vào kho hàng ngày để dọn dẹp và sắp xếp. Vì vậy, khi thấy nó bị lục lọi, ông cảm thấy như có một khoảng trống trong lòng.
"Có ghi chép nào về việc kệ nào cất giữ thứ gì không…" Nils hỏi.
"Các ghi chép không được lưu ở nhà thờ Euros này. Trách nhiệm quản lý thuộc về Tòa Thánh, nên chúng chỉ có ở Cục Lưu trữ của Tòa Thánh thôi," vị tư tế trả lời.
"Vậy là trong nhà thờ này không có ai biết trên kệ này có những gì sao ạ?" Eto hỏi tiếp.
"Vâng. Những người như tôi chỉ làm công việc dọn dẹp, hoàn toàn không biết tên hay lai lịch của những món đồ được cất giữ…"
《Bí ẩn đã được giải mã! Tôi muốn hét lên như vậy lắm, nhưng sẽ cố nhịn,》 Ryo thầm nghĩ, rồi kết nối với Abel qua Vang Vọng Linh Hồn.
《…Sao lại nói với tôi?》 Abel đáp lại.
《Nếu không nói với ai đó vào lúc này, lát nữa nói ra sẽ không ai tin tôi cả.》
《Nói với Nils và những người khác thì sao?》
《Hồi nhỏ tôi được dạy là không được làm phiền người đang làm việc nghiêm túc.》
《…Tôi cũng đang làm việc nghiêm túc đây.》 Abel thở dài, nhưng vẫn chịu khó nghe những lời than phiền của Ryo. Đúng là một người bạn tốt. 《Vậy à? Bí ẩn gì đã được giải mã thế?》
《Nói toạc ra luôn nhé, hung thủ chính là người của Cục Lưu trữ Tòa Thánh!》
《…》
《…Ủa? Abel? Cậu còn nghe không? Mất kết nối rồi à?》
《Vẫn đang nghe đây… nhưng cậu nghĩ câu trả lời lại đơn giản vậy sao? Vả lại, câu trả lời đó cũng đâu có gì gọi là bí ẩn đâu.》
Suy luận tâm đắc của Ryo có vẻ không làm nhà vua hài lòng.
《Abel, cậu cũng là độc giả truyện trinh thám, kiểu như hung thủ phải là một kẻ hoàn toàn không ngờ tới sau bao nhiêu lần suy luận lắt léo sao?》
《Tôi không hiểu cái… gì đó mà cậu nói, nhưng mà Tòa Thánh chắc chắn đã điều tra kỹ lưỡng người của Cục Lưu trữ rồi chứ?》
《Ực… Ch-chắc chắn là họ đã khéo léo che đậy rồi.》 Trước sự truy vấn của Abel, Ryo rơi vào thế yếu.
《Ngay cả khi có cái gọi là Dị đoan Thẩm vấn quan sao? Hồng y Graham có thể dùng khói để ép cung mà đúng không? Vượt qua được tất cả những thứ đó để che đậy, chẳng phải rất khó sao?》
《Grừ, ngài Graham là trường hợp đặc biệt thôi…》
《Ồ~》
《À, cuộc nói chuyện của Eto sắp kết thúc rồi, nên lần này chúng ta dừng liên lạc tại đây nhé!》
Trước đòn tấn công của Abel, Ryo đã chọn phương án tạm thời rút lui…
Kho lưu trữ số Hai, cũng giống như Kho lưu trữ số Một ở Thánh đô, đã được sửa chữa sạch sẽ nên không còn lại bất kỳ dấu vết nào của bọn trộm. Vì vậy, cả nhóm rời khỏi kho lưu trữ mà không thu được nhiều thông tin…
"Dừng lại! Các ngươi là ai!"
Bên ngoài kho lưu trữ, họ bị một toán kỵ sĩ chặn lại và盘 hỏi.
"Đội trưởng Bâchelet, đây là các vị mạo hiểm giả đến từ Tòa Thánh," vị tư tế giới thiệu cả nhóm.
"Hừm. Mạo hiểm giả từ Tòa Thánh? Ta không hiểu rõ lắm. Ta là André de Bâchelet, đội trưởng Phân đội Ba của Kỵ sĩ Đền Thánh," người kỵ sĩ có vẻ cấp cao nhất lên tiếng.
"Thật thất lễ quá. Nếu là đội trưởng phân đội, vậy ngài cũng là một Tư tế. Chúng tôi là các mạo hiểm giả đang tiến hành điều tra theo yêu cầu của Hồng y Graham thuộc Tòa Thánh," Eto nói rồi đưa ra Thánh Ấn Trạng và giấy phép của Hồng y Graham.
Người này trông giống kỵ sĩ, nhưng dường như cũng có địa vị tư tế. Tất nhiên, ba người còn lại ngoài Eto hoàn toàn không biết gì về điều này, nên họ im lặng để Eto đàm phán.
"Đã xác nhận. Chúng ta cũng đang truy tìm những vật phẩm bị đánh cắp từ kho lưu trữ. Mau đưa thông tin các ngươi thu được cho chúng ta," ông ta ra lệnh.
Giọng điệu đó khiến Ryo nhớ ra một chuyện.
"Nils, những người này là những người đã ở nhà thờ Onge lúc chúng ta trở về từ chỗ Nhân Mã đấy," cậu thì thầm.
"Onge? À. Là những người không đứng dậy nổi vì ma pháp sàn băng của Ryo à. Hình như sau đó chúng ta cũng gặp họ trên đường từ hầm ngục phía Tây về quán trọ thì phải."
"Không may là lúc đó trời đột nhiên đổ mưa đá," Ryo nói thêm một cách khách quan. Dĩ nhiên, cả sàn băng và mưa đá đều là do cậu làm, vì vậy Nils lườm cậu…
Gần như cùng lúc Ryo nhớ ra, một vài kỵ sĩ cũng có phản ứng.
"Thưa đội trưởng, những người này chính là những người đã ở nhà thờ Onge trước đây."
"Chúng ta cũng đã gặp họ bên ngoài hầm ngục phía Tây, lúc đó từ trên trời…"
Khi ai đó lẩm bẩm câu đó, vài người trong Kỵ sĩ Đền Thánh ngước nhìn lên trời. Hôm nay trời trong xanh. Họ có vẻ đã thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận.
Đội trưởng Bâchelet suy nghĩ một lúc rồi cũng nhớ ra.
"Lúc đó là đang truy tìm huyết mạch của Ma Vương thì phải…" Vừa lẩm bẩm, sắc mặt ông ta hơi tái đi. Cả hai ký ức đều thuộc loại không mấy dễ chịu.
Lúc này, Eto quay sang thì thầm với Nils, "Dù sao thì chúng ta cũng không có thông tin gì quan trọng, hay là thử hỏi họ xem sao?"
"Tôi không nghĩ họ sẽ ngoan ngoãn trả lời đâu... nhưng giao cho Eto vậy."
"Vậy thì, chỗ đó giao lại cho Ryo nhé."
"Ể…" Trước yêu cầu đột ngột của Eto, Ryo chết lặng. Eto, người không hay làm những việc như vậy giống Abel, tại sao lại…
"Ngài muốn biết thông tin mà chúng tôi nắm được, phải không ạ. Dĩ nhiên, chúng tôi không ngần ngại chia sẻ điều đó," Eto nói với đội trưởng Bâchelet. "Tuy nhiên, vì có phần liên quan đến ma pháp, nên tôi xin nhường lại cho pháp sư của nhóm chúng tôi. Nào, Ryo."
Bị Nils thúc giục, Ryo đành phải ra mặt. Đã bị Eto chỉ định thì không thể trốn được. Cậu đành chấp nhận.
"A, vâng, xin thất lễ. Ừm, cánh cửa đã bị phá bởi hỏa ma pháp."
"Hừm, chuyện đó chúng ta cũng đã nghe rồi."
"Lúc đó có vẻ đã gây ra tiếng động rất lớn, nhưng những người trong nhà thờ lại không ai nhận ra."
"Hình như là vậy."
Những gì Ryo giải thích đều là những điều đội trưởng Bâchelet đã biết. Không còn cách nào khác, cậu đành đưa ra một suy luận bừa.
"Từ tình hình xảy ra ở Kho lưu trữ số Hai này và Kho lưu trữ số Một, có thể đưa ra một giả thuyết."
"Hừm?"
"Có khả năng trong nhóm trộm còn có một phong ma pháp sư."
"Cái gì? Ta chưa từng nghe báo cáo nào như vậy?"
"Vâng. Vì vậy, đây chỉ là một giả thuyết. Tuy nhiên, tôi tin rằng đây là một giả thuyết có độ chính xác cao. Lý do nằm ở cánh cửa."
"Cánh cửa?"
Ryo thao thao bất tuyệt về giả thuyết của mình, còn Bâchelet thì nghiêng đầu thắc mắc.
"Khi phá cửa, đáng lẽ phải có tiếng động rất lớn, nhưng những người ở tư tế đoàn lại không nghe thấy. Tôi cho rằng đó là vì chúng đã dùng phong ma pháp để chặn không khí... à ừm, chặn gió, khiến cho âm thanh không thể truyền đi được."
"Hừm… Chuyện đó có thể làm được sao?"
"Vâng, về mặt lý thuyết là có thể. Để giải thích việc không nghe thấy âm thanh, khả năng đó là cao nhất." Phải nói lại lần nữa, đây dĩ nhiên chỉ là suy luận bừa của Ryo. Nhưng việc chặn không khí có thể ngăn cản sự truyền âm, nên có lẽ những gì cậu nói không sai. Chỉ là cậu không biết liệu phong ma pháp có làm được điều đó hay không. Nhưng, nhà văn khoa học viễn tưởng Jules Verne đã nói: "Những gì con người có thể tưởng tượng ra, con người có thể biến nó thành hiện thực." Ngay cả một thế giới không có ma pháp còn như vậy, thì ở thế giới "Phi" này, nơi có ma pháp, điều đó chắc chắn phải dễ dàng thực hiện hơn! Ryo tin là như vậy.
"Nghĩa là trong nhóm trộm có cả hỏa ma pháp sư và phong ma pháp sư. Điều này cho thấy khả năng cao chúng thuộc về một tổ chức rất hùng mạnh," Ryo kết luận.
"Ra là vậy." Đội trưởng Bâchelet vừa lẩm bẩm vừa gật đầu lia lịa.
"Chúng tôi chỉ có thể nắm được chừng đó thông tin... Nhưng với những vị Kỵ sĩ Đền Thánh lừng danh, chắc hẳn các vị đã tìm thấy những manh mối hữu ích hơn để tiếp cận bọn trộm rồi phải không ạ?" Ryo hạ mình hỏi.
"Vẻ mặt gian xảo thật," Nils nghĩ.
"Hừm, dĩ nhiên rồi. Đầu tiên, Cục Lưu trữ Tòa Thánh đã bị điều tra kỹ lưỡng, nhưng không ai có liên quan đến vụ việc này. Tuy nhiên, chỉ có Trưởng Cục Lưu trữ là không thể thẩm vấn được, vì trước đó ông ta đã được Đại Giám mục Goohn cử đi công tác nước ngoài."
"Ra là vậy. Vị Trưởng Cục Lưu trữ đó vẫn chưa trở về sao ạ…"
"Thật không may, ông ta đã qua đời tại nơi công tác. Quán trọ ông ta ở đã bị cháy."
"Vậy sao…" Đại Giám mục Goohn, Ryo nhớ cái tên đó. Đó là vị Đại Giám mục đã ra lệnh giám sát nhà đàm phán Gladys Oldis. Theo thông tin từ Graham, đó là một Đại Giám mục thân tín của Hồng y Camilo. Và Hồng y Camilo là người có khả năng cao nhất đứng sau vụ việc liên quan đến các thánh kiếm và sự mất tích của các pháp sư trong nhóm Dũng sĩ cũ lần này.
Khi Kỵ sĩ Đền Thánh đang được vị tư tế dẫn vào kho lưu trữ, Ryo mạnh dạn hỏi.
"Tôi có một việc muốn hỏi đội trưởng Bâchelet."
"Hử? Chuyện gì? Cứ hỏi đi."
"Cảm ơn ngài. Ừm, xin ngài có thể cho tôi biết người đã ra lệnh cho các vị lần này là ai không ạ?"
Người giật mình trước câu hỏi của Ryo không phải là Kỵ sĩ Đền Thánh bị hỏi, mà là Nils. Ánh mắt anh như đang nói: "Cậu hỏi thẳng luôn sao? Chuyện như vậy mà?"
"Người hạ lệnh cho chúng ta là Hồng y Oscal."
"Ra là vậy. Có lẽ nào, lần trước khi các vị ở nhà thờ Onge, cũng là lệnh của ngài Oscal sao ạ?"
"Không, không phải. Lần đó là theo chỉ thị của Trụ sở Kỵ sĩ Đền Thánh, tức là của Kỵ sĩ Đoàn trưởng Gasta."
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ngài đã cho biết," Ryo cúi đầu một cách lịch sự. Không có nhiều người cảm thấy khó chịu khi được cúi đầu một cách lịch sự. Đó là cách sống của Ryo.
Cứ như vậy, Phân đội Ba của Kỵ sĩ Đền Thánh tiến vào kho lưu trữ.
"Người phái họ đi là Hồng y Oscal," Ryo nói.
"Hình như đó là người chịu trách nhiệm tiếp đón phái đoàn trước ngài Graham thì phải," Eto nhớ lại và trả lời.
"À, đúng rồi," Ryo quay sang Eto, hơi phồng má nói, "Eto, tại sao lúc nãy anh lại đột ngột đẩy cho tôi vậy?"
"À. Vì tôi nghĩ Ryo có đầu óc nhạy bén, nên chắc sẽ xử lý tốt được một việc khó khăn như vậy."
"Ể? Không, không, tôi đâu có đến mức đó," Ryo ngượng ngùng trước lời khen của Eto.
"Ngài Eto đỉnh thật…" Amon thán phục.
"Chẳng phải là do Ryo quá dễ dụ sao…" Nils khẽ lắc đầu.
Eto cười một cách hồn nhiên, còn Ryo thì vẫn đang ngượng. Mọi người đều vui vẻ, nên chắc chắn như vậy là tốt rồi…
Sau đó, cả nhóm di chuyển đến Nam phố Notos để kiểm tra Kho lưu trữ số Ba. Kích thước của nó tương đương với Kho lưu trữ số Hai ở Euros, có thể nói là bằng một phòng thể chất của trường học. Đáng tiếc là họ không có phát hiện gì mới.
Vì đã xế chiều, cả nhóm quyết định sẽ đến Kho lưu trữ số Bốn ở Tây phố Zephyrus vào ngày mai, và tối nay họ nghỉ lại tại một quán trọ ở Nam phố Notos. Họ quyết định sẽ bàn bạc trong lúc ăn tối tại nhà ăn của quán trọ, và cả bốn người đều đang chăm chú nhìn vào thực đơn để chọn món…
Đang chọn thì mắt Ryo dừng lại ở một điểm và không thể rời đi được nữa.
"Karaage…"
Sau khi lẩm bẩm từ đó, miệng cậu cũng không cử động được nữa.
"Anh Ryo? Có chuyện gì vậy ạ?" Amon thấy lạ liền lên tiếng hỏi. Cảnh tượng Ryo dừng lại khi xem thực đơn là cực kỳ hiếm.
"A, Amon… cậu có biết món Karaage không?"
"Karaage? Không ạ, em chưa nghe bao giờ."
"Là thịt gà được tẩm ướp gia vị, rồi lăn qua bột mì và chiên ngập dầu."
"Nghe có vẻ không khó lắm, nhưng ở các quốc gia Trung Ương em chưa từng nghe thấy. Không biết có ngon không ạ?"
Có vẻ như Amon không biết món này. Kể từ khi đến 'Phi', Ryo đã ăn khá nhiều món ăn. Trong đó có không ít món được làm theo công thức có lẽ do những người chuyển sinh từ Trái Đất mang đến. Cà ri, hamburger, bánh crepe, bánh mont blanc… và cả ramen ở Twilight Land nữa! Nhưng cậu chưa từng ăn Karaage. Như Amon đã nói, đây không phải là một món ăn khó. Thịt gà có, bột mì cũng có. Gia vị tẩm ướp thì không rõ lắm… nhưng dĩ nhiên là có dầu ăn. Dù không biết chi tiết là dầu hạt cải hay dầu ô liu, nhưng ở các quốc gia Trung Ương cũng có. Nhưng cậu chưa từng được ăn Karaage!
"Tôi chọn suất Karaage Teishoku," Ryo tuyên bố một cách trang trọng. Đúng vậy, hơn nữa, nhà ăn của quán trọ này còn phục vụ theo suất (teishoku). Không phải là món Karaage riêng lẻ…
Ryo chờ đợi với một chút lo lắng. Trong lúc đó, ba người còn lại vẫn đang thảo luận về những việc trong ngày hôm nay và kế hoạch cho ngày mai. Nhưng Ryo chẳng nghe thấy gì cả. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Vì cậu đang bận tâm đến Suất Karaage!
Và, mười phút sau.
"Suất Karaage của quý khách đây ạ."
Nhân viên vừa nói vừa bưng món ăn ra… Tám miếng gà Karaage cỡ vừa ăn! Cùng với cơm trắng. Và một món gì đó… giống súp? Nhưng không thể nhầm lẫn được, đây chính là suất Karaage!
"Ồ…" Một tiếng thán phục bất giác thốt ra từ miệng Ryo.
"Hô, trông ngon đấy," Nils nói.
"Đó là thịt gà à?" Eto hỏi.
"Đây là món Karaage mà anh nói lúc nãy sao?" Amon tò mò.
Ryo dùng nĩa xiên một miếng Karaage. Nước thịt ứa ra. Rồi, cậu đưa lên miệng…
Không thể sai được! Thịt được tẩm một loại gia vị gì đó không rõ nhưng có vị nhè nhẹ, chính xác là Karaage. Và…
"Ngon quá…" Một lời nhận xét chân thật bất giác thốt ra.
"N-này, cho tôi thử một miếng được không…" Nils nhìn đĩa Karaage và mặt Ryo xen kẽ nhau với vẻ mặt không thể chịu đựng nổi.
"Mời mọi người. Cả Eto và Amon nữa."
Nghe Ryo nói vậy, cả ba người đều dùng nĩa xiên một miếng rồi ăn.
"Ngon thật!" Nils thốt lên.
"Món này…" Eto ngạc nhiên.
"Ngon thật đấy ạ!" Amon reo lên.
Cả Nils, Eto, và dĩ nhiên là cả Amon, đều mỉm cười! Đúng vậy, sự thơm ngon của Karaage có thể vượt qua mọi thế giới! Không cần phải nói, sau đó họ đã gọi thêm một đĩa Karaage nữa…
◆
Sáng hôm sau, bốn người khởi hành đến Tây phố Zephyrus.
"Lúc nãy khi rời đi, tôi có hỏi người ở quán trọ. Món Karaage hôm qua được gọi là 'Món ăn của ngài New' và là một trong những món ăn truyền thống đấy," Eto chia sẻ thông tin mình thu thập được. Ngài New là người được gọi là Đấng Khai tổ của Giáo hội Tây Phương.
"Món ăn truyền thống…" Ryo bất giác lẩm bẩm.
"Nhưng chúng ta chưa từng thấy nó ở nhà khách phái đoàn, phải không ạ?" Amon hỏi.
"Đúng vậy. Tôi đã ăn tất cả các món ở đó rồi, nhưng không có Karaage," Nils đưa ra một câu trả lời hoàn hảo. Còn câu trả lời nào hoàn hảo hơn thế nữa chứ.
"Những lúc như thế này thì tôi cũng có chút nể phục Nils đấy…" Ryo vừa nói vừa khẽ lắc đầu.
"A! Ryo, cậu vừa coi thường tôi đấy à!" Nils nhận ra.
Eto và Amon thì cười phá lên. Hôm nay bốn người họ vẫn ồn ào như mọi khi.
"Suất ăn hôm qua… có cơm trắng… có cơm đi kèm," Ryo chỉ ra.
"À, đúng vậy nhỉ. Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên chúng ta ăn cơm kể từ khi đến các nước phía Tây phải không?" Nils gật đầu.
"Ở Vương quốc, dù bánh mì là lương thực chính nhưng cũng có khá nhiều cơm nhỉ. Em có cảm giác đã lâu rồi mới được ăn," Amon nhớ lại.
"Ở Lun thì khỏi nói rồi, nhưng ngay cả ở Vương đô cũng có nhiều cơm mà," Eto đồng tình.
"Cà ri ăn với bánh mì cũng không tệ, nhưng mà…"
"Ừ… tôi thấy ăn với cơm hợp hơn."
"Vương quốc đang dần bị nhiễm ma lực của cơm rồi," Ryo gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Cái gì vậy?" Nils tỏ ra kinh ngạc.
Rốt cuộc thì, ngon là được. Lúc đó, Ryo chợt nhớ ra một chuyện.
"Ở quê hương của tôi có một món ăn giống với Karaage…"
"Ồ."
"Nó được gọi là Sanzoku-yaki."
"Hử? Sanzoku-yaki? Làng của tôi cũng có món đó mà? Nhưng đâu có giống… đâu?" Nils phản ứng. Đúng vậy. Trước đây, ở làng của Nils, cậu đã gặp một món ăn mà dân làng gọi là Sanzoku-yaki.
"Thực ra tôi cũng đã từng làm một món kiểu Sanzoku-yaki rắc tiêu đen… à, nói chung là một loại gia vị." Trên đường đến thành phố của Abel và Lun, Ryo đã làm một món như vậy từ thịt lợn rừng. Nhưng món đó là nướng chứ không phải chiên, và vốn dĩ cũng không lăn qua bột mì hay bột năng…
"Giờ nghĩ lại, lẽ ra tôi nên gọi nó là thịt nướng rắc tiêu đen thì hơn."
"Cái gì vậy?" Nils nhún vai rồi nói tiếp, "Sanzoku-yaki ở làng tôi là… ướp với nước sốt rồi mới lăn qua bột gì đó và nướng. Nhưng món hôm qua không phải là nướng, đúng không?"
"Vâng. Họ chiên trong dầu ạ."
Món ăn thay đổi rất nhiều tùy theo thời đại và địa điểm. Cùng tên nhưng chưa chắc đã là cùng một món. Nghĩ vậy, việc 'Karaage' vẫn được ăn đúng như 'Karaage' trong tưởng tượng có lẽ là một phép màu.
"Đấng Khai tổ New đã tạo ra một phép màu," Ryo nói với vẻ đầy cảm xúc.
"Ra là vậy," Eto gật đầu đồng tình.
Nils thì khẽ lắc đầu, còn Amon thì chỉ im lặng cười khổ.