Giá trị Trung bình
Con số trong khoảng trống khi bạn tự nhủ, “Mình chắc chắn sẽ đổ ra ít nhất con__.”
Đối với 2D6 thì xác suất sẽ là con số 7. Vì thế mà nhiều trò TRPG dùng những giá trị kiểu này để cân bằng độ khó.
Dù vậy, xác suất như thế này sẽ chỉ càng đến gần giá trị trung bình sau vô hạn lần đổ, nên những người cực kỳ may mắn vẫn tồn tại và có thể tìm thấy ở mọi nơi.
__________________________________________________________________________________
Tôi tin rằng mỗi người đều sẽ có một hai thói xấu mà chẳng thể nào bỏ được. Cái đầu tiên là tôi bị tay nhanh hơn não. Cái thứ hai là khi có nhiều tiền trong ví thì tôi thường lo toan quá mức.
“Cậu ta đâu rồi Drat?”
“Thôi nàooo, cậu ở đâu thế Erich?”
“Em ấy là người cuối cùng rồi mà…”
Và ngay bây giờ, cái thói xấu không thể cứu vãn của tôi đang hiện rõ mồm một. Chẳng thể tin được là tôi lại lấy Lén Lút, Chặn Tầm Nhìn, và Lặng Bước chỉ để chơi trốn tìm luôn đó…!
Mình đúng thật là một thằng ngu si đần độn mà. Chẳng thể tin được là mình lại mua thêm kỹ năng vì đang gần bị tìm thấy và không muốn chịu thua nữa chứ. Có giới hạn cho vụ tiêu xài hoang phí như này mà! Mới đó còn ra vẻ ta đây uyên bác nói về vụ định hướng cho hợp lý cơ… Mình của khi đó đi đâu rồi?
Những kỹ năng tôi lấy lần này đều sẽ có thể hữu dụng trong các trường hợp khác, nhưng hiện tại thì kiểu gì cũng bị bắt thôi. Chúng đều là kỹ năng cấp thấp từ mục Võ Thuật. Không như mấy kỹ năng đặc trưng của chức nghiệp như thợ săn hay sát thủ, những kỹ năng này cũng không đắt cho lắm nên tôi cứ mua chúng liên tục.
Tôi dừng lại tại III: Tập sự ở từng cái, nhưng chỉ thế cũng bay màu cả tuần làm việc nhà nghiêm túc của tôi rồi. Sự thiếu tự chủ của tôi đúng là kinh khủng thật.
Tôi giờ đang trong khu rừng ngoài tổng. Tán cây xanh đầu hè bao quanh tôi cũng không hẳn là tự nhiên, vì khu rừng đang được bảo tồn bằng nỗ lực trồng rừng, nhưng vì thế mà khu vực này cũng an toàn hơn đa số. Tất nhiên là lang thang trong địa bàn của mấy chú tiều phu thì sẽ nguy hiểm rồi, nhưng khu rừng này thì giống một sân chơi hơn. Đây là nơi mà mọi đứa trẻ ở tổng đều đến chơi, và tôi cũng không phải ngoại lệ. Khi vừa lên sáu, cha mẹ tôi đã cho phép tôi đi ra khỏi khu vực nhà và tôi đã bắt đầu chơi với bọn nhóc hàng xóm này.
Bọn tôi quyết định chơi trò cáo và ngỗng, một dạng lai giữa trốn tìm và đuổi bắt. Nói cho dễ hiểu thì khi ngỗng bị bắt, chúng sẽ trở thành cáo, nghĩa là lượng người đi tìm sẽ ngày càng tăng theo số bị bắt. Luật của trò này cũng khá lỏng lẻo, và tôi có thể di chuyển ra khỏi chỗ trốn ban đầu của mình. Tôi đã nghe thấy đàn cáo bằng kỹ năng Nghe của mình (thêm một kỹ năng cấp thấp từ mục Võ Thuật mà có vẻ sẽ dùng được lâu dài nên cũng không phí gì cả…tôi còn đã thăng nó lên IV: Thợ Thủ Công nữa), nên tôi kích hoạt Lặng Bước để cẩn thận trốn thoát mà không dẫm lên đống lá dưới đất.
Nói thật thì cái năng lực có thể lấy được kỹ năng như này bá cực kỳ. Thông thường là nhiều đặc điểm đều bị khóa dưới những điều kiện nhất định, thế nhưng tôi đã có thể mở khóa kỹ năng thuộc dạng lén lút chỉ qua một trò chơi con nít… Không chỉ như thế, tôi giờ có thể liên tục nhận điểm kinh nghiệm bằng cách để kỹ năng kích hoạt liên tục.
Tôi đã từng mong có thể lạm dụng một hệ thống như cái này vào một ngày nào đó, nhưng tôi còn chẳng bao giờ nghĩ nó lại thực sự khả thi. Có thể nó là loại cơ chế mà lượng điểm kinh nghiệm sẽ được nhận vào dựa theo tính căng thẳng của tình thế lúc đó—và khi thấy là tôi chơi trò này nghiêm túc cỡ nào, tôi có thể hiểu tại sao lượng kinh nghiệm lại cao đến thế. Trốn thêm vài tiếng nữa là tôi có thể hoàn lại vốn luôn đó chứ.
…Tất nhiên là việc tôi làm căng khi chơi trốn tìm với bọn trẻ con thế này trong khi bản thân đang gần bốn mươi cũng làm day dứt tâm trí tôi lắm đó. Trong thời điểm hiện tại, tôi đã tự nhủ bản thân là đây chỉ để nhận thêm điểm kinh nghiệm thôi. Tôi sẽ để cho điểm kinh nghiệm tiếp tục tăng để chứng minh tôi hành động như này là có lý do cả. Dù vậy, tôi không thể cho phép bản thân trở nên tự phụ được, nếu không thì điểm kinh nghiệm của tôi lại càng dễ bốc hơi thêm nữa mất. Nghĩ đến việc tôi có lẽ sẽ chi tiêu nhiều thêm nữa vì mức thu nhập của tôi đang tăng trưởng liên tục cũng đủ làm tôi sởn gai ốc rồi. Ký ức về vụ nhận được cả một hộp chứa đầy các món bổ sung đắt tiền rất lâu sau khi tôi quên cả việc bản thân đã đặt chúng làm tôi đổ cả mồ hôi lạnh.
Tôi tránh xa bọn trẻ một lát để kỷ luật bản thân, nhưng tôi đã đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó phía sau tôi. Cái thứ gì đó này không phải ma cỏ gì; tôi có thể nghe thấy tiếng giòn nhè nhẹ của những chiếc lá khô bị đạp lên.
“Bắt được rồiii!” nó hét lên, và tôi đã bị bắt.
“Whoa!”
Cái “thứ gì đó” nhảy bổ vào tôi từ phía sao, tôi đang ngồi xổm nên tác động lực đột ngột đã làm tôi ngã nhào lên phía trước. Cũng may là mình đã nâng Sức Chịu Đựng lên VII: Xuất Chúng và đã nâng Giảm Chấn lên V: Tốt. Biết ngay là chơi bên ngoài thì kiểu gì cũng bị thương mà…
“Hê hê, em là của chị nhé!” lời tuyên bố của một cô bé đáng yêu, đang hứng thú nhìn vào mắt tôi trong khi tôi đang nằm sấp dưới đất. Cô bé có gương mặt tròn duyên dáng được tô điểm thêm đôi mắt to tròn cùng một cái mũi bụ bẫm đáng yêu. Gương mặt thân thiện này là của Margit, một đứa trẻ khác trong tổng và là người chị lớn hơn tôi hai tuổi.
“Urgh… Chị chui ra từ đâu thế…?” tôi kêu lên.
“Thì chị đoán là em sẽ để ý nếu chị gây ra tiếng động nên chị đã lén ra đằng sau thầm lặng nhất có thể đó,” chị ta vừa cười vừa nói. Với một nụ cười hở răng, chị ta nói thêm, “Nhân tộc đúng là khổ thật nhỉ, chẳng thể nhìn đằng sau lưng được.”
Cô bé có mái tóc duyên dáng màu nâu hạt dẻ được buộc hai bên này không phải là nhân tộc—hoàn toàn không phải nhân loại. Ngay từ đầu có giảm chấn tới đâu thì tôi cũng sẽ bị thương nếu bị một cô bé nhân tộc lớn hơn hai tuổi đè xuống đất thôi. Cô bé tám tuổi có cân nặng nhẹ không tưởng này đứng dậy mà không gây ra tiếng động gì và chìa tay ra phía tôi. Là độ cao hoàn hảo để nắm lấy, nhưng chỉ bởi tôi đang nằm dưới đất.
“Thôi, đứng dậy nè. Nàyyy! Mọi người! Tui tìm thấy Erich rồi!!!”
Khi tôi đứng lên bằng hai chân thì chị ta cũng chỉ cao đến tầm hông tôi thôi. Không phải là vấn đề bẩm sinh gì đâu, thay vào đó là bởi chân của chị ta là chân nhện: Margit là một arachne. Khoảnh khắc lần đầu tôi gặp chị ta chính là lúc tôi thật sự hiểu ra khía cạnh fantasy của thế giới mà tôi đang sống.
Có ba chủng loại tồn tại trong thế giới này: nhân loại như nhân tộc, còn quỷ tộc là chủng có loại mana ban cho họ các đặc điểm kỳ lạ chưa được biết đến (mặc dù tôi có thể biết được thông qua miêu tả kỹ năng và đặc điểm của họ), và những á nhân như Margit. Nhóm cuối bao gồm những người có các đặc điểm của con người được kết hợp với chủng loại khác.
Tam quyền Đế quốc Rhine không thiên vị một chủng tộc cụ thể nào, và việc thấy nhiều chủng tộc cùng sống chung trong một tổng cũng chẳng phải cảnh gì hiếm. Thực chất, tôi từng nghe nói rằng một trong các đại hoàng tộc của đế quốc Rhine thuộc dòng dõi ma cà rồng, nên rõ là việc này cũng bình thường thôi.
“Thôi chết, người em dính đầy lá rồi,” chị Margit thốt lên. “Xin lỗi Erich nha. Có vài cái dính trên mặt em luôn kìa. Đây chị gỡ cho.”
“Em cảm ơn…” tôi trả lời.
Bởi vì thế mà mặc dù có thân dưới là nhện, Margit vẫn được xem là hết mức bình thường. Tôi xém nổ não vì bất ngờ ngay lần đầu tôi gặp chị ta, nhưng mọi người đều cư xử rất bình thường nên tôi cũng mau làm quen. Dù sao thì chị ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, người chăm sóc những thành viên trẻ tuổi khác (đừng nhìn tôi) trong nhóm.
Thực ra là tôi có…thích các nhân vật không phải con người trong kiếp trước thật. Thế nhưng, Margit lại khác với loại arachne mà tôi từng biết. Tám cái chân của chị ta thì ngắn, dày và được bọc vỏ đen, làm người ta liên tưởng tới một con cua lông. Nó khác xa với hình ảnh chân dài và mảnh của một arachne điển hình. Dù chị ta vẫn còn trẻ, chị ta đang chuẩn bị lột xác lần cuối và đang trở thành dạng hoàn hảo (và trước khi bạn có suy nghĩ gì thì ý tôi là giống như rượu vang được ủ xong vậy—trở thành dạng tiêu chuẩn ấy—hiểu không nhỉ?) nên là chị ta sẽ chẳng bao giờ hợp với hình tượng quen thuộc của tôi được.
Dù vậy thì chuyện này cũng bình thường; chị ta đến từ một nhánh arachne được phát triển dựa vào loài nhện trên mặt đất như là nhện nhảy. Mặt khác, nhánh arachne có gốc là nhện dệt lưới tròn mới có chân dài điểm hình. Để mà nói dễ hiểu hơn thì chỉ là khác tổ tiên với nhau thôi.
“Ah, em không có cửa thắng chị Margit rồi…” tôi thở dài.
“Tất nhiên là làm gì có,” chị ta trả lời. “Có lẽ nếu em lớn lên thì sẽ có cơ hội đó.”
“Ta chỉ cách nhau có hai tuổi thôi mà…” tôi vừa nói vừa phồng má.
“Một đứa nhóc chỉ biết tập trung vào những gì phía trước mà nói câu đó thì không có thuyết phục lắm đâu nha,” chị ta nói với một nụ cười tự mãn trên mặt. Chị ta sau đó tự hào ưỡn bộ ngực khiêm tốn của mình lên, được tô điểm bằng cặp hình cầu màu tối nhìn như là đồ cột tóc phản chiếu ánh sáng từ mặt trời buổi trưa.
Những thứ đó không phải đồ cột tóc để buộc hai bên tóc mà thực ra lại là cặp mắt có đầy đủ chức năng. Ngoài cặp mắt có nhận thức chiều sâu vượt trội, arachne còn sở hữu một bộ mắt lưỡng hợp cho họ tầm nhìn phi thường. Thêm vào đó, hành động ẩn thấp dưới mặt đất và nhảy vồ vào con mồi là cực hợp với loài nhện nhảy.
Những đặc điểm đặc trưng của chủng tộc này bá cực kỳ trong một trò trốn tìm. Nhưng còn hơn thế nữa, điều này có nghĩa là arachne tự nhiên sẽ rất hợp làm biệt kích và trinh thám, và họ cũng thường trở thành thợ săn khi trưởng thành. Cá nhân tôi cũng chắc rằng một arachne được xây dựng theo hướng võ sĩ hoặc thương thủ sẽ có thể trở thành một dodge tank phá game đấy.
Và Margit trên thực tế thuộc dòng dõi thợ săn đã tồn tại bền vững từ lâu trong vùng. Họ không chỉ cung cấp cho tổng thịt và da thú mà họ còn loại bỏ các động vật gây hại để giữ gìn hệ sinh thái. Về ý thứ hai là do họ đã nhận lệnh trực tiếp từ cơ quan hành chính địa phương, nên họ cũng tốt hơn thợ săn trung bình trong vùng.
Việc họ được cơ quan hành chính địa phương thuê đúng là ấn tượng không tả nỗi. Lương lậu từ nhà nước có sức nặng gấp nhiều lần so với lương một công nhân bình thường trong thời hiện đại. Tiền lương chính là tượng trưng cho niềm tin, thể hiện rằng tác phẩm của người nghệ nhân đáng tiền với công sức bỏ ra, ngay cả khi phải đều đặn trả tiền cho họ.
“...Lần tiếp theo chị sẽ chẳng tìm ra em được đâu,” tôi nói.
“Ồ, thiệt đó hả? Chuẩn bị đi, chị đảm bảo em sẽ là đứa đầu tiên bị bắt đó nha!” chị ta đáp lời với một nụ cười tỏa nắng.
Khi tôi ngắm nhìn gương mặt vui cười của chị ta, tôi đã nghĩ, Có lẽ lần sau mình nên lấy Cảm Nhận Hiện Diện. Cái trưởng thành trong tôi có vẻ đã đột nhiên bay hơi trong tức khắc.
[Mẹo] Có nhiều chủng tộc sở hữu những đặc điểm riêng mạnh mẽ. Nhiều chủng tộc có những tiểu chủng rất khác biệt với nhau.
Tỉ lệ giữa nhân loại, quỷ tộc và á nhân trong Đế quốc Rhine nghe nói là 5:1:3. Xét về thực tế thì chẳng có khác biệt gì về văn hóa hay tổ chức giữa cả ba chủng loại, tỉ lệ này rất có thể xuất phát từ thực tế rằng nhân tộc là chủng sinh sôi nhanh nhất. Tính thích nghi và năng lực sinh sản trong mọi môi trường đã làm gia tăng dân số của họ. Cụ thể là số lượng nhân tộc lớn đến nỗi họ chiếm đa phần chủng nhân loại.
Dù thế, số lượng cũng không đơn giản là đồng nghĩa với sức mạnh. Mặc cho lợi thế về mặt số lượng, nhân tộc không có nhiều ảnh hưởng như các chủng nhân loại khác, nói chi đến các chủng tộc có trí tuệ cao. Tài năng ma pháp của họ chẳng là gì khi so với chủng methuselah trường thọ, và khả năng thể chất cũng bị chủng dvergar hùng mạnh đè bẹp. Và đây chỉ nói riêng trong chủng nhân loại thôi; với loài quỷ hay á nhân, có số ít nhân tộc còn có cho mình hy vọng rằng bản thân có thể bì với họ khi so đến chỉ số gốc.
Trẻ con cách nhau vài năm tuổi thôi cũng tạo ra một khoảng cách lớn—rằng đứa lớn hơn luôn luôn thắng. Đây là điểm dễ thấy nhất của một á nhân. Một nhân tộc trưởng thành còn chẳng có cửa theo kịp một tộc nhân centaur tuổi vị thành niên. Kết quả cũng như thế khi so với sức mạnh trâu bò của một tộc nhân audhumbla. Và vì arachne tạo được tiếng vang trong các lĩnh vực như thợ săn, trinh thám, và sát thủ, có số ích nhân tộc trong lịch sử có thể theo kịp một arachne khi nghiêm túc chơi trốn tìm. Nên chỉ cần giỏi hơn tí xíu cũng đủ để khiến một đứa trẻ bị xa lánh.
Vì thế mà cô con gái của một thợ săn bán nhện đã rất khổ tâm. Margit quá tài giỏi, kể cả có ra thêm luật mới để ngăn cô bé trèo cây và làm mấy thứ tương tự. Trẻ con trong vùng cũng đã bắt đầu né tránh cô bé.
Cô bé hầu như chẳng thể làm gì với sự thật rằng, như đa số chủng á nhân dạng bọ khác, arachne trưởng thành rất nhanh. Tốc độ trưởng thành của arachne thường tương quan nghịch với tuổi thọ; vì arachne có tuổi thọ bằng con người, Margit giờ đây đang chuẩn bị đến ngưỡng trưởng thành. Sự vượt trội của cô bé đã cho thấy rất rõ. Trò chơi giờ đây đã biến thành cuộc thi giữa trẻ con và người lớn, cùng sự phân chia rõ ràng giữa các chủng tộc mà chẳng dễ gì giải quyết được.
Dù vậy, tâm lý của cô bé vẫn chưa trưởng thành đến thế. Tam quyền Đế quốc Rhine xem một arachne là trưởng thành khi đến tuổi mười lăm, và lớn lên trong một xã hội như thế cũng đã đủ phản ánh tình trạng này. Margit có thể đang là một con nhện nhảy trưởng thành, nhưng trong cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Margit muốn có bạn chơi cùng, như bao đứa trẻ khác, nhưng cô chẳng thể tìm thấy ai để chơi cùng trò chơi yêu thích của mình: cáo và ngỗng. Mọi lần chơi đều là tất cả ngỗng bị bắt trong tức khắc, hoặc cô bé sẽ trốn được vài tiếng. Những đứa trẻ khác đều thấy ngán chuỗi thắng liên tục của cô và thường sẽ thấy chán nản khi có cô tham gia.
Khi đó, vào một ngày nọ, một cậu bé mới đã xuất hiện. Tên cậu là Erich, và cha mẹ cậu chỉ vừa mới cho phép cậu đi vào rừng. Cậu chẳng có đặc điểm gì nổi bật, nhưng những người anh khác của cậu đều đã là thành viên trong nhóm nên cậu hòa nhập rất nhanh. Cậu có vẻ khá thích Margit vì cậu thường chạy đến và nói về đủ thứ chuyện mỗi khi thấy cô bé.
Dù vậy, điều quan trọng nhất chính là Erich chơi cáo và ngỗng rất giỏi. Khi lần đầu xuất hiện, cậu vụng về và trốn cũng chẳng giỏi, như đa số đứa trẻ khác. Nhưng vào một ngày nọ, cậu đột nhiên trở thành cao thủ. Chuyển động của cậu còn nhanh hơn cả cái bóng của mình, và cậu có thể biến mất chỉ trong nháy mắt. Thêm vào đó, cậu trở nên khó tìm cực kỳ một khi mất dấu cậu.
Erich thầm lặng đến mức khi làm cáo, cậu sẽ bắt được bạn ngay trước khi bạn nhận ra; khi làm ngỗng, trò chơi sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Trên hết, cậu cũng là một chiến lược gia triển vọng. Trí tài của cậu đã giúp những đứa trẻ khác đứng lên chống lại thế lực có tên Margit.
“Nếu em khoanh vùng và tìm bên trong thì em bắt con ngỗng nào cũng được đó!”
Nên theo lẽ thường thì kiểu chiến lược này cũng có tác dụng với cả Margit. Với sự xuất hiện của một thần đồng mới và những chiến lược mới, Margit đã một lần nữa có thể hòa nhập với cả nhóm—sau cùng thì cô chính là người duy nhất có thể bắt được cậu khi chỉ còn lại cả hai mà.
Đây là lý do tại Margit rất yêu quý cậu. Cô bé thích mái tóc vàng óng mượt của cậu. Cô bé thích đôi mắt xanh nhạt trông già hơn tuổi của cậu, và cô thích gương mặt hiền từ, mảnh khảnh của cậu. Cô bé thích cách cậu nói chuyện rõ ràng và súc tích, không như những đứa trẻ tầm tuổi. Cô bé thích hơi ấm từ cơ thể nhân tộc của cậu. Và trên tất cả, cô bé thích cách cậu không để cô đơn độc một mình khi chơi trò chơi ưu thích của cô.
Erich là người duy nhất Margit từng đè xuống đất. Đến một lúc nào đó, tâm trí của cô bé đã thúc giục cô làm như thế, nên cô tiếp tục vồ lấy cậu hết lần này đến lần khác. Còn rất lâu đến khi cô bé hiểu rằng đây là hành vi bản năng của arachne, xã hội nơi chế độ mẫu hệ nắm quyền, còn hôm nay, cô lại tiếp tục vồ lấy cậu bé nhân tộc ưu thích của mình.
[Mẹo] Arachne là một chủng tộc có thân trên của con người và thân dưới của loài nhện. Thích nghi với nhiều kiểu khí hậu, họ sống khắp nơi trên hầu hết các vùng của lục địa. Dù có tổ tiên từ Bờ biển Phía Nam, tính thích nghi của họ đã làm tăng số cá thể và chẻ nhánh ra các tiểu chủng khác nhau.
Đế quốc Rhine là nơi định cư của loài arachne, bao gồm chủng nhện nhảy nhỏ bé, chủng nhện dệt lưới tròn to lớn và mảnh, và chủng tarantula có gốc từ nước ngoài.
dodge tank là một cum để chỉ một tk tank biết né chiêu