Million Dollar Bill

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 158

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 28

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 229

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7476

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 174

Vol 01 - Chương 01 - Săn lùng người da đỏ - P2

Chúng tôi phóng xuyên qua đường phố Sacramento trong lúc thu hút ánh nhìn của những người đi đường và đuổi theo con tàu đang lăn bánh trên đường ray.

Đây là chuyến tàu cuối cùng rời khỏi nhà ga trong ngày hôm nay. Người thừa kế của nhà Franklin thậm chí đã sử dụng mồi nhử để thoát khỏi những kẻ bám đuôi, nhưng ngoại trừ tôi và Ray, vẫn còn một vài điều tra viên đang đuổi theo cô ta bằng ô tô. Dường như họ vẫn còn một vài điều tra viên đủ thông minh để chuẩn bị xe hơi phòng trường hợp bất trắc nên có lẽ lũ người ở Pinkerton vẫn còn chút hy vọng. Bắt chuyện với họ một chút để động viên nào.

“Này, đi ‘chào hỏi’ mấy quý ông đang đi trên chiếc xe hơi màu vàng ở bên trái đi. Nhớ phải nhẹ nhàng thôi đấy.”

Ray gật đầu và tiến tới ngay bên cạnh chiếc xe của đám điều tra viên ở Pinkerton trong lúc trình diễn bản ‘Salut d’Amour’ của Sir Edward Elgar bằng chiếc piano đại tướng được gây quỹ cả triệu đô của mình, “Jack”.

“Hây, các bợn làm việc có tốt không?”

Hai điều tra viên trố mắt lên một cách kinh ngạc về phía chiếc piano đại tướng đang đi với vận tốc ngang ngửa chiếc xe hơi. Liệu mọi thứ trông có bớt nguy hiểm hơn nếu đây chỉ là một chiếc piano thông thường?

“Họ có áo chống đạn được gây quỹ. Xử lý chúng phiền phức lắm nên cắt đuôi họ đi.”

“Hự!”

Ngay khi Ray ấn mạnh xuống phím đàn, nắp của Jack mở ra như miệng con cóc và một lượng dây đàn nhiều vô kể trút xuống như mưa rơi. Lượng dây đàn khủng khiếp tới mức không một người bình thường nào lại đi tin rằng chúng có thể ở vừa vặn bên trong chiếc piano. Những sợi dây đàn đan lại với nhau thành hình một bàn tay không lồ trước khi tóm lấy hai tên điều tra viên và ném chúng vào chiếc xe của những điều tra viên khác.

Một âm thanh va chạm khủng khiếp vang lên. Phần mui xe của họ bị nghiền nát và phanh xe rít lên thất thanh trên nền đất. Hai chiếc xe lăn lộn mất kiểm soát và bị lật tung mui ở đằng sau chúng tôi.

“Chú ngựa số một đã vượt qua đối thủ và đang bâng bâng hướng về vạch đích.”

Pomp and Circumstances cung Rê trưởng. Đúng như tôi nghĩ, một bản nhạc khác được soạn bởi Sir Edward Elgar.

Tôi sử dụng ghế ngồi và nắp đàn làm điểm tựa để nhảy lên lan can toa cuối cùng của đoàn tàu. Ở bên cạnh thì, Ray đang đứng lên một khối dây đàn piano và được nhẹ nhàng đưa tới chỗ lan can.

“Nếu chịu khó chờ một chút thì tôi đã ném cậu qua đó rồi. Có ai khiến cậu phải dẫm lên anh bạn Jack ngây thơ của tôi đâu?”

“Tôi không hề muốn có kết cục giống mấy gã điều tra viên mà cậu mới ném đi ở đằng kia, không được à?”

“Cậu quả thực không biết chút gì, phải không? Nếu cậu xông vào bằng cách đạp mạnh cửa với một tiếng ‘Bam!’ thì hành khách sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không phải sao?”

Ray lôi ra một quyển sách to cỡ bàn tay từ áo khoác rồi mở nó ra.

Chiếc piano đại tướng đang theo ngay sau đoàn tàu hóa thành những hạt bụi màu cam trước khi tập hợp lại trên một trang của quyển sách và biến thành một mô hình giấy tinh xảo.

Trong lúc Ray chậm rãi đóng quyển sách lại, những nếp nhăn trên giấy hiện lên trong lúc mô hình giấy ba chiều được gập phẳng lại rồi biến mất vào trong trang sách. Đây là một cuốn sách hình nổi có những mô hình xuất hiện mỗi khi cậu ta mở một trang sách. Ray gọi cuốn sách cậu ta dùng để chứa tất cả những loại Quỹ đắt tiền của mình là ‘Catalogue’.

Nếu tôi chỉ cần lấy ra một món đồ bất kỳ trong cuốn sách đấy và bán nó đi thì tôi đã có thể trả hết món nợ của mình ngay lập tức. Cơ mà chuyện đó là bất khả thi.

“Giờ là thế kỷ 20 rồi. Không, dù có là cả thập kỷ trước đi nữa thì cướp tàu và thợ săn tiền thưởng đều không sử dụng cái cách cũ mềm đó để chiếm giữ một đoàn tàu.”

Ừm, vào thời kỳ hoàng kim của “chúng tôi”, họ sẽ đặt thuốc nổ vào đường ray và làm lật đầu máy động cơ xe lửa. Đương nhiên, tôi đang nói về mấy tên cướp chứ không phải thợ săn tiền thưởng.

“Chém gió về thế kỷ 20 trong khi cậu vẫn đang kiếm sống nhờ vào việc bắt giữ tội phạm. Những nhà xã hội học theo thuyết Darwin có lẽ sẽ rất vui khi được gặp cậu. Được nghiên cứu một mẫu hóa thạch còn nguyên vẹn chắc chắn sẽ đem lại nhiều lợi ích.”

“Im đi! Cậu không biết tí gì về lãng mạn hóa thời đại cũ à? Lãng mạn! Nếu con người đánh mất đi đam mê của mình thì họ chẳng khác gì những cái xác biết đi cả!”

“Đam mê, tôi có cảm giác mình đã từng nghe cụm từ này trước đây rồi. Ô, tôi nhớ ra rồi. Không phải đó là tên một trại tị nạn, nơi những con người của thời đại trước tìm đến để trú ẩn?”

Tôi không thể nào tranh cãi nổi với cái tên này. Tôi thậm chí còn không thể bắn hắn một phát. Sau Chúa lại lấy đi đôi mắt của Ray mà không phải là cái lưỡi?

“AAA! Trật tự một giây đi cho con nhờ! Dù cậu có nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ mở cánh cửa này ra một cách lịch sự, yêu cầu sự hợp tác của tất cả mọi người, và truy tìm đối tượng! Dù mọi người có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng là một người đàn ông tao nhã!”

“Ồ, được thôi. Cứ tự nhiên đi gõ cánh cửa địa ngục như một người đàn ông lịch sự đang sống ở Hợp chủng quốc Hoa Kỳ thế kỷ 20 và nhờ họ mở cửa cho cậu. Phẩm giá của cậu đúng là của trời cho.”

“Sao tôi phải đi gõ cửa? Cánh cửa toa tàu cuối cùng lúc nào cũng để mở mà. Nhìn đâ… Hử?”

Tôi thử vặn tay nắm cửa, nhưng nó không hề cử động dù chỉ một ly. Dù tôi có thử đẩy hay kéo cửa thì vẫn không có gì thay đổi.

“Họ thường luôn để cánh cửa này không khóa.”

“Cậu đúng là một con người của thời đại trước.”

Ray cười khúc khích. Mặt tôi đỏ rực lên vì xấu hổ. Tôi vẫn hướng mắt về phía trước để Ray, người đang nhàn rỗi dựa vào lan can, không thể trông thấy mặt mình và kéo tay nắm cửa thêm một lần nữa.

“Cái cửa chết tiệt này.”

Nó vẫn không chịu mở ra. Nếu vậy thì đã đến lúc sử dụng chiêu cũ rồi.

“Nắm đấm Đô La Tự Do.”

Nắm tay phải của tôi hóa thành một tảng kim loại với đầu tượng Nữ thần tự do khắc trên đó. Đây là một loại vũ khí đắt tiền được tạo ra bằng cách tiêu gần hết số tiền mà tôi có.

So với đồng xu 1 đô la thông thường, những đồng xu bạc thường lớn hơn và nặng hơn, nhưng xét trên cùng một lượng thể tích thì khối lượng của đồng vàng lại vượt trội hơn. Nếu không xét đến độ chính xác thì chừng này là đủ để tạo ra một cái lỗ trên bức tường nhờ vào sự chênh lệch về khối lượng.

Tôi chỉ cần tạo ra một cái lỗ rồi thò tay vào trong để mở cửa. Tôi nghĩ rằng chuyện đó sẽ không có gì khó khăn.

Tuy nhiên, những sự kiện đáng xấu hổ thì luôn bất ngờ xảy ra. Con tàu rung lắc dữ dội ngay khi tôi đang xoay người và giơ tay lên.

“Ể?”

Cơ thể đang mất thăng bằng bởi nắm tay được làm từ một đống xu vàng của tôi bị vướng vào lan can và, như một cái bập bênh, tôi cứ thế mà nghiêng người ngã xuống đường ray.

“Chậc! Tên ngốc này!”

Ray vừa kịp nắm lấy bàn tay trái của tôi.

“Mau tắt trạng thái Tiền hóa của cậu đi trước khi tôi thả cậu ra!”

Tôi ngoan ngoãn chuyển nắm đấm của mình về hình dạng ban đầu. Tôi không muốn cứ thế này mà ngã xuống đường ray đâu.

“Sao trông cậu khẳng khiu mà nặng thế?!”

“Do cơ bắp cả đấy!”

“Trật tự đi và bám chắc vào. Tôi kéo cậu lên bây giờ đây!”

Ray thả tay ra khỏi lan can và sử dụng cả hai bàn tay để nắm chặt lấy cánh tay tôi và kéo tôi lên như thể cậu ta đang định ngã ra sau.

“Khoan đã, nhanh quá rồi đấ…”

Tôi nhận ra có gì đó sai sai ở đây. Ngay khi Ray kéo tay tôi, đoàn tàu đột nhiên chậm lại một lúc, và tôi bay thẳng vào người Ray, người đang ngã thẳng vào cánh cửa về phía sau rồi bị cục đầu.

“Quả đầu……”

……Tự Do.

Lần này không phải là đầu của Ray, mà là đầu của tôi.

Phần đầu và đốt sống cổ của tôi hóa thành tiền xu và tiền giấy trong nhánh mắt.

Rầm. Một tiếng động to khủng khiếp vang vọng ra khắp toa tàu. Bởi cú va chạm vừa rồi mà tập hợp những đồng xu dính với nhau tạo thành hình dáng của đầu tôi đang rải rác ra khắp sàn.

“Ôi lạy chúa!”

“Người này không có đầu!”

“Mẹ ơi, cái gì vậy ạ? Trông sợ quá.”

……Chết tiệt.

Giờ nghĩ kỹ lại, tôi vẫn chưa tự giới thiệu bản thân mình.

Tên tôi là Bill Withers. Tên khốn cuối cùng vẫn còn đang đắm mình trong thế kỷ 20.

“……”

“……”

Âm thanh mọi người cẩn thận nhặt những đồng tiền xu rải rác ở xung quanh lên đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong toa tàu. Đương nhiên, tôi không thể thấy chuyện gì đang diễn ra bởi người tôi thì đang nằm dưới sàn còn đầu tôi thì đã biến mất.

Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy được. Tôi có thể biết những mảnh vụn lương tâm được hằn sâu trong những đồng xu và tiền giấy của mình ở đâu.

Tôi thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh thông qua chúng. Tôi có thể nghe thấy tất cả những gì mà mấy người đang nói. Nên đừng có đánh nhau vì cái đầu của tôi nữa!

Tôi tập trung và kéo trở lại toàn bộ những đồng xu đã rải rác ra xung quanh. Những đồng xu đang lăn trên sàn dựng đứng lên trước khi lăn trở lại chỗ tôi và những tờ tiền giấy trên tay mọi người cũng bay trở về. Có một thằng nhóc không chịu từ bỏ một phần cơ thể của tôi, nên tôi nhanh chóng hồi phục miệng của mình trước khi hét về phía thằng nhóc trong lúc tôi còn đang hỏi thăm nhẹ nhàng. Thằng nhóc bắt đầu khóc lóc.

“Sao cậu có thể làm một đứa trẻ khóc được chứ? Trông cậu cứ như một tên cướp tàu vậy.”

Ray bước vào toa tàu sau khi đầu của tôi đã trở lại bình thường. Ngay khi tôi đứng lên và nhìn xung quanh, tôi trông thấy khuôn mặt của các hành khách đều cứng đờ lại ngay khi họ nghe thấy cụm từ “cướp tàu”.

“Cậu mới là người nên dừng việc dọa dẫm người khác vô cớ lại.”

Tôi đứng vào giữa toa tàu và lấy một mẩu giấy từ túi áo vét của mình ra.

“Đây là giấy ủy quyền. Mấy người có thấy con dấu của tòa án bang California ở đây không? Chúng tôi tới đây để tìm một người thông qua các thủ tục hợp pháp. Nếu ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi thì mấy người có thể giữ lại một phần nhỏ những gì mà nãy giờ mấy người đang nhặt lên.”

Tôi thêm vào câu chuyện mà mình đã tự sáng tác nên trong một giờ vừa qua và ngắn gọn miêu tả đặc điểm nhận dạng đối tượng của mình cho các hành khách.

May thay, ngay khi hoàn tất việc giải thích, tất cả hành khách đều giơ tay lên và chỉ về cùng một hướng.

“Cảm ơn vì sự hợp tác của mọi người.”

Đúng như tôi nghĩ.

Tôi lấy ra một bọc tờ đo la từ tay mình và ném nó lên trời. Toa tàu trở nên hỗn loạn bởi toàn bộ hành khách đều đang sống chết bắt lấy bằng được mấy tờ đô la. Tuy nhiên, mọi chuyện chỉ xảy ra trong thoáng chốc.

Khi tôi mở cửa đi tới toa tiếp theo, những tờ tiền còn lại cưỡi lên ngọn gió và bay thẳng ra khỏi cánh cửa ở phía đối diện vẫn còn đang mở toang.