Tại một góc hẹp trong trường, tôi đã chứng kiến được toàn bộ cảnh tượng ấy.
Đó là một cậu trai và hai cô gái.
“Ayano… Không, Matsuyuki-san. Tớ xin lỗi đã khiến cậu phải chịu đựng sự ích kỷ vô lý của bản thân mình lúc đó.”
“Ể, hả?”
Đột nhiên, Matsuyuki, người đang được Oosako cúi đầu lúc này, đang không biết phải làm gì.
Cũng dễ hiểu thôi.
Ngay khi vừa được hẹn gặp bởi Chinatsu-chan, cô ấy liền nhận được lời xin lỗi từ Oosako, người đã đứng chờ cô ấy suốt lúc đó. Kể cả với một người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như Matsuyuki, cũng không thể giấu được cảm xúc kinh ngạc vào lúc này.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Kentarou-kun!? Tớ không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.”
Oosako nhìn lên. Cậu ấy không quỳ lần này bởi việc đó sẽ làm Chinatsu-chan nổi giận. Nếu không nhờ em ấy ngăn lại kịp thời, lúc này Oosako đang trong tư thế quỳ gối rồi.
Lời của Oosako được cất lên một cách dõng dạc, có thể bởi cậu ấy muốn giữ thể diện trước Chinatsu-chan, người bạn thuở nhỏ của mình. Cơ mà trông vẻ mặt Oosako có chút lo sợ.
Tại bởi vì phía bên kia là người đã đè nát cảm xúc của cậu ấy khi còn hiểu lầm. Với Oosako, cô ấy là người cậu ấy không muốn gặp nhất.
“…Matsuyuki-san, khi tớ kể chuyện mình bị bắt nạt cho cậu nghe, chính cậu đã ân cần lắng nghe toàn bộ.”
“Hả?”
Dù vậy cậu ấy vẫn cố hết sức để có thể xin lỗi một cách chân thành.
“Tớ đã bị quá khích vào lúc đó… và hiểu nhầm hoàn toàn ý định của cậu, và làm nên những chuyện không hay kia. Tớ đã không hề nghĩ đến cảm xúc của Matsuyuki-san vào lúc đó. …”
Oosako đã kể cho tôi nghe về quá trình cậu ấy và Matsuyuki đến với nhau.
Ban đầu là gì? Cậu ấy đối xử với cô ấy ra sao? Mối quan hệ này đã kết thúc như thế nào?... Cậu ấy kể lại mọi thứ mà chẳng hề xấu hổ hay cố để dấu diếm.
“Oosako… Cậu còn không biết Matsuyuki-san muốn làm những gì, cô ấy ghét gì thích gì, nơi cô ấy muốn tới là chỗ nào…”
Đó là ấn tượng của tôi sau khi nghe xong câu chuyện cậu ấy kể.
Oosako quá chú trọng vào bản thân và bỏ qua mọi thứ mà Matsuyuki muốn nói.
Cũng có thể cho rằng Matsuyuki không muốn tiết lộ điều gì về bản thân, cơ mà tôi chắc chắn rằng không chỉ mình tôi ở đây thấy cậu ấy không xứng đáng làm người yêu của Matsuyuki.
Bây giờ, Oosako đã có thời gian để tự kiểm điểm lại bản thân.
“Cho nên, tớ xin lỗi! Tớ thậm chí còn lôi kéo cậu cùng đổ lỗi cho Chinatsu, tớ tự áp đặt cảm xúc của bản thân lên cậu và không hề nghĩ tới cảm xúc của cậu… Tớ đã làm một việc rất, rất tồi tệ.”
Chúng ta vẫn chưa biết ý định thật sự của Matsuyuki đằng sau việc lừa dối Oosako là gì. Cô ấy nói rằng mình không cố tình lừa dối Oosako, nhưng rõ ràng đó là lời nói dối.
Kể cả vậy, chỉ có Matsuyuki mới cho ta biết được rằng ý định của cô ấy là xấu hay tốt. Không thể đánh giá cảm xúc của người khác khi họ chưa cho phép.
“…”
Matsuyuki im lặng. Tôi không thể đọc được cảm xúc của cậu ấy.
Nói gì đi chứ Matsuyuki… Nếu không tất cả sẽ đi vào ngõ cụt mất.
Cậu có thể chấp nhận lời xin lỗi của Oosako. Cậu có thể phản ứng một cách giận dữ, nói rằng lời xin lỗi đó thật vô nghĩa. Bây giờ cậu ấy có phá lên cười cũng chẳng quan trọng.
Nếu có một phản ứng nhỏ thôi, ngay cả Oosako cũng sẽ biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng nếu cứ im lặng vậy, mối quan hệ của cậu ấy với Matsuyuki sẽ kết thúc.
“Này, Matsuyuki-san.”
Chinatsu-chan, người lặng lẽ quan sát mọi thứ, cất lời gọi.
Nếu ở một mình với Oosako suốt đó giờ chắc chắn sẽ khiến Matsuyuki thấy không thoải mái. Chinatsu ở đây vì Oosako, và cũng đồng thời vì Matsuyuki.
“Ế!?’
Chinatsu-chan nắm lấy bàn tay Matsuyuki. Tôi nghe được âm thanh gì đó là lạ, chắc chỉ là tưởng tượng thôi.
“Nếu cậu có gì muốn nói, tớ sẽ lắng nghe. Nếu không muốn nói gì, cũng không sao. Chỉ là xin cậu cho tớ biết cảm xúc của cậu bây giờ.”
“…Chuyện đó.”
Matsuyuki cuối cùng cũng mở lời. Chinatsu-chan chỉ nhìn cậu ấy một cách dịu dàng.
“Chinatsu-san, c-cậu không giận tớ sao?”
“Tớ chẳng thấy lý do gì để giận cậu hết. Tớ không biết Matsuyuki-san đã làm gì sai cả.”
“Nhưng cậu chẳng ưa gì tớ, đúng chứ?”
Matsuyuki trở nên vô cùng nghiêm túc, không hề trưng lên nụ cười giả tạo như mọi khi.
“Kentarou-kun cũng vậy. Cậu ấy xin lỗi, nhưng làm sao mà không ghét tớ cho được?”
Khi nói điều đó, biểu cảm của Matsuyuki có chút đau đớn.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô ấy nhanh chóng trở lại trạng thái lạnh lùng như trước và khẽ nói “Tớ hiểu rồi.”
Oosako liền ngắt lời Matsuyuki ngay khi cô ấy vừa nói “Nhưng.”
“Nhờ lời của Sano-kun, tớ đã hiểu rõ rồi. Tớ đã không lắng nghe lấy một lời từ Matsuyuki-san. Giờ nghĩ lại, chính cậu đã cố gắng để chống lại việc tớ đổ lỗi cho Chinatsu.”
“…”
“Tớ thực sự ích kỷ nếu tớ ghét Matsuyuki-san. Tớ tự thấy xấu hổ vì bản thân. Chẳng có gì khiến tớ không ưa cậu hết, Matsuyuki-san.”
Sau một khoảng lặng, Matsuyuki đáp.
“Tớ ghét cậu… Kentarou-kun và tớ cũng ghét cái tên… Masataka-kun.”
************
P/S: Ủa 3 tháng rồi hả? :D