Giờ thì, chắc là đã tới lúc giới thiệu đôi nét về Satou Takahiro, con người trước đây của tôi.
Tên đầy đủ là Satou Takahiro, người Nhật chính gốc, sinh ra và lớn lên ở Hokkaido. Tính đến nay đã được 27 cái xuân xanh, hiện vẫn còn độc thân. Hoàn thành chương trình trung học rồi ứng tuyển vào một trường đại học kỹ thuật tại địa phương, sau đó lấy bằng tốt nghiệp và xin việc tại một công ty gần nhà. Từng hẹn hò với một cô gái quen qua mạng lúc còn là sinh viên, nhưng vì yêu xa nên mối tình đó không kéo dài được lâu và phải nhanh chóng chia tay. Được tuyển vào vị trí quản trị mạng nội bộ nhờ kỹ năng sử dụng máy tính cá nhân tốt, nhưng do thiếu kiến thức chuyên môn nên phải vừa làm vừa học.
Công việc thường ngày của tôi là giám sát những trang web mà nhân viên của công ty truy cập, chẳng hạn như những trang báo điện tử, website đặt hàng từ xa, hay thậm chí là những webgame đáng ngờ và trang web khiêu dâm.
Sở thích của tôi là chơi game, ngoài game ra thì cũng không còn gì khác. Gu chơi game của tôi cũng rất đa dạng, gần như đủ mọi thể loại từ game Nhật cho đến game Tây. Đã từng có lúc tôi quên ăn quên ngủ vì một game FPS, sau khi bỏ ra khá nhiều thời gian và công sức, cuối cùng tôi cũng lọt vào top 10 và được mệnh danh là vua ghi điểm.
Mặc dù trông tôi như chẳng có chút năng lực nào để giành lấy hạng nhất, ấy vậy mà hồi còn ở Nhật Bản, tôi lại được xem là ứng cử viên sáng giá cho hai vị trí đầu. Cày game liên tục khiến đôi mắt tôi trở nên đờ đẫn, tới mức bị đồng nghiệp đánh giá là có ánh nhìn sắc lẹm và cực kỳ đáng sợ.
Nhưng những ngày tháng cày game FPS cũng không kéo dài được lâu, sau khi Stella Online ra mắt, tôi có thể ngồi cả ngày khám phá vũ trụ rộng lớn mà không biết chán. Thời gian và công sức bỏ ra cũng không hề kém cạnh so với những game trước đó.
Trên đây là những điều tóm lược về bản thân tôi… À, thức uống ưa thích của tôi là nước ngọt có ga. Cái cảm giác bọt khí nổ lăn tăn trong cuống họng mới sảng khoái làm sao.
Nãy giờ nói nhảm hơi nhiều rồi, quay trở về với thực tại thôi.
“Vậy, cái đống kim loại hiếm trong khoang chứa hàng của cậu từ đâu mà có?”
“Tôi đã nói rồi còn gì, đó là những thứ lấy được từ ba con tàu hải tặc mà tôi đã tiêu diệt. Ông muốn tôi trả lời thế nào thì mới vừa lòng?”
Hiện giờ tôi đang ở trong phòng thẩm vấn cùng với nhân viên điều hành cửa khẩu.
Một điều khá may mắn là rượu ủ không phải mặt hàng bất hợp pháp ở đây, nhưng đống kim loại hiếm kia thì lại bị tra hỏi gắt gao. Thật lòng mà nói, cho dù họ có tra hỏi kiểu gì đi nữa thì cũng thế thôi, vì chính bản thân tôi còn không biết chỗ kim loại đó từ đâu ra, nên tôi cũng không còn khác nào khác ngoài việc giả ngu.
Thân phận hiện tại của tôi là một lính đánh thuê tự xưng, dĩ nhiên là tôi cũng không có cách nào chứng minh điều đó. Một tên có thân phận mờ ám bỗng nhiên xuất hiện cùng với một lượng lớn kim loại hiếm trong tay, khả nghi lắm đúng không? Quá khả nghi là đằng khác. Có lẽ vì thế nên người nhân viên phụ trách an ninh cửa khẩu đang đứng trước mặt mới gây khó dễ.
“…Cậu nhất định không chịu nói cho tôi biết nguồn gốc của chỗ kim loại đó sao?”
“Thì tôi đã nói với ông rồi còn gì. Hỏi đi hỏi lại một câu không biết chán à.”
Hình như gã này đang cố ý hỏi vòng vo thì phải. Hắn định làm tôi nổi đóa lên rồi hớ miệng nói ra thông tin quan trọng nào đó sao? Hay là hắn đang nhắm tới điều gì khác? Có khi nào là tiền hối lộ không nhỉ.
Hở? Nhắc mới để ý, có vẻ như giọng điệu của gã nhân viên càng lúc càng giống với đe dọa, đừng nói là hắn thực sự muốn nhận hối lộ đấy nhé?
Đối với loại người này thì việc giao tiếp bằng lời chỉ tổ phí thời gian mà thôi… Trong lúc tôi đang suy nghĩ phải làm thế nào thì cánh cửa phòng thẩm vấn bỗng nhiên bật mở mà không hề có tiếng báo trước.
Người vừa mở cửa là một cô gái trẻ. Không, phải dùng từ thiếu nữ mới đúng. Không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng đứng của cô ấy còn toát lên một khí chất quý phái. Mái tóc vàng bóng mượt, đôi mắt sáng như hồng ngọc, bộ quân trang màu trắng kết hợp hài hòa với áo choàng đỏ, giắt bên hông là thanh kiếm vẫn còn nằm gọn trong bao. Trông cô ấy chẳng khác gì một nữ hiệp sĩ, hay thậm chí có thể dùng từ nữ thần chiến trường để mô tả.
Thoạt nhìn trông cô ấy có vẻ khá điềm tĩnh, nhưng chỉ trong một thoáng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi có thể nhận ra ánh nhìn sắc lẹm giống hệt như một con chim săn mồi ẩn sau đôi mắt ấy. Rõ ràng cô gái này thuộc kiểu người không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Serena-sama! Tiểu thư đến nơi này làm gì?”
“Tôi thấy một con tàu lạ trong khoang chứa phi thuyền. Anh ta là chủ tàu phải không?”
“À ừm…”
Gã nhân viên tỏ ra lúng túng rồi đưa thiết bị trông giống như máy tính bảng cho nữ binh sĩ có tên Serena. Sau khi nhìn qua một lượt những thông tin hiển thị trên màn hình, cô nàng đánh mắt về phía tôi.
“Nhiều kim loại hiếm thật đấy. Anh có chắc là chỗ hàng này hoàn toàn trong sạch không?”
“Tôi có thể thề nếu cô muốn.”
“Hừm… Một lính đánh thuê tự xưng chưa đăng ký với hội, một thân một mình tiêu diệt ba con tàu hải tặc. Anh còn muốn khai báo gì thêm không?”
“Trên tàu của tôi còn đang lưu trữ tọa độ căn cứ của đám hải tặc. Tôi lấy được thông tin đó nhờ trích xuất dữ liệu từ vùng nhớ đệm trên xác tàu. Mục đích ban đầu của tôi khi tới đây là để bán thông tin và nhận tiền thưởng. Ấy vậy mà quý ngài nhân viên đây lại tống cổ tôi vào phòng thẩm vấn sau khi nhìn thấy mớ kim loại hiếm trong khoang chứa hàng của tôi.”
Tôi vừa nói vừa nhún vai, cố ý tỏ ra là mình chỉ vô tình mắc kẹt vào cái tình huống bất đắc dĩ này.
Theo như tôi đoán thì Serena có vị thế khá cao trong quân đồn trú tinh hệ, dường như còn cao hơn cả cái gã nhân viên kia, chỉ cần thành khẩn khai báo là có khả năng tôi sẽ được thả.
“Ông có bằng chứng nào chỉ ra hàng của anh ta là đồ cướp được không?”
“Ể, không có…”
“Vậy thì có vấn đề gì đâu nhỉ? Dù gì thì anh ta cũng sẽ bán chỗ hàng đó tại khu giao dịch này. Chúng ta lúc nào cũng trong tình trạng thiếu hụt kim loại hiếm, không phải làm thế sẽ vẹn cả đôi đường sao?”
“Nhưng… nhưng mà…”
“Còn nhưng gì nữa? Hay là ông có điều gì muốn nói với tôi, con gái của hầu tước Holles?”
“Không, nếu vậy thì…”
“Giờ mới nhớ ra, gần đây tôi nhận được vài báo cáo nói rằng có một nhân viên ở đây thường gây khó dễ cho những con tàu cập bến để vòi chút tiền.”
Nói xong, nữ binh sĩ có tên Serena liếc nhìn gã nhân viên rồi nở một nụ cười tươi rói. Cả người hắn run lên bần bật, ngay cả tôi ở bên cạnh cũng bất tri bất giác rùng mình. Mặc dù chỉ là một nụ cười rất đỗi bình thường nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
“T-Tôi không bao giờ làm mấy chuyện như thế!”
“Chúng ta có thể mua chỗ kim loại hiếm đó với mức giá vừa phải, và anh chàng lính đánh thuê tự xưng này có thể nhận tiền thưởng cho mấy con tàu hải tặc mà mình đã tiêu diệt, và rồi anh ta sẽ tiêu chỗ Enel đó ở đây. Đúng là nhất cử lưỡng tiện, phải không?”
“V-Vâng! Tiểu thư nói rất chính xác! Tôi đi lo thủ tục đây ạ!”
Gã nhân viên vội vàng đứng dậy rồi nhanh chóng rời khỏi phòng thẩm vấn, trông hắn giống như đang chạy thoát thân để giữ cái mạng của mình. Trong căn phòng chỉ còn lại tôi và nữ binh sĩ mang tên Serena. Dõi theo bóng lưng của gã nhân viên cho tới khi hoàn toàn khuất dạng, Serena chuyển hướng ánh mắt về phía tôi.
“Xin lỗi anh. Có một số người quá tận tụy với công việc ấy mà.”
“À, không có gì… trông tôi cũng đáng nghi thật.”
Đúng vậy, một phần là vì trông tôi quá khả nghi nên mới dẫn tới chuyện này. Dữ liệu của tôi không có trong hệ thống của bất kỳ hiệp hội lính đánh thuê nào thuộc khu vực, và cũng chẳng có chút thông tin nào về con tàu của tôi ở những hệ sao lân cận.
Hơn nữa, trong hệ thống của con tàu cũng không lưu lại tên chủ sở hữu. Những nhân viên ở đây phải kiểm tra thông tin sinh trắc học của tôi để xác thực quyền sở hữu đối với con tàu, nhờ vậy nên tôi mới giữ được Krishna. Nhưng chỉ cần một sai sót nhỏ thôi là tôi sẽ mất Krishna vĩnh viễn.
“Phải ha, giờ anh có bảo rằng mình đến từ một thiên hà xa xôi nào đó thì tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Vậy làm thế nào mà anh lại dừng chân ở hệ sao này?”
“Có vẻ như con tàu của tôi đã gặp sự cố gì đó khi thực hiện bước nhảy siêu không gian. Tôi không biết đó có phải là nguyên nhân khiến mình mất trí nhớ hay không, nhưng khi đến được đây thì tôi cũng chẳng còn nhớ bất kỳ điều gì khác. Trong lúc vẫn còn băn khoăn không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên tôi bị đám hải tặc tấn công và buộc phải tự vệ. Kết quả không cần nói cũng biết, tôi tiêu diệt tất cả bọn chúng, sau đó thu nhặt hàng hóa, trích xuất dữ liệu từ xác tàu hải tặc rồi đến khu giao dịch này. Một điều khá may mắn là tôi vẫn còn nhớ tên của mình và cả việc bản thân đã từng là một lính đánh thuê.”
Tôi quyết định dùng những lời nửa hư nửa thực để tóm tắt mọi chuyện xảy ra cho đến giờ. Ban đầu tôi định dùng câu chuyện này để đối phó với gã nhân viên kia. Gần như không thể tìm ra được bất kỳ lỗ hổng nào, nhưng nếu phải nói thật thì đây vẫn là một câu chuyện khá khó tin.
“Mất trí nhớ à? Theo như tôi thấy thì, có khả năng anh sẽ bị kết tội là gián điệp của liên bang Bereberem.”
“Đừng có nói mấy chuyện không tưởng chứ. Nếu tôi quả thực là gián điệp của liên bang Berebere gì đó…”
“Là liên bang Bereberem.”
“Ừ, là gián điệp của liên bang Bereberem, cô nghĩ rằng tôi sẽ mang theo một đống kim loại hiếm chưa biết xuất xứ trên một con tàu không rõ lai lịch rồi ung dung bước vào nơi này sao? Đó là còn chưa nói tới thân phận lính đánh thuê tự xưng của tôi nữa. Bất kỳ ai cũng sẽ thấy việc này cực kỳ khả nghi, chẳng có tên gián điệp nào ngu như vậy, nếu tôi mà là cấp trên của hắn thì tên gián điệp này bị sa thải từ lâu rồi.”
Nói chung thì đây cũng chỉ là những lời miệng lưỡi mà thôi, nhưng hình như thái độ của tôi có hơi quá thì phải.
“Thật trùng hợp vì tôi cũng đang nghĩ như vậy.”
Cô nàng binh sĩ vừa nói vừa nở một nụ cười dịu dàng. Những lúc như thế này trông cô ấy thật đáng yêu. Nhưng tôi dám chắc cô gái này thuộc kiểu hoa hồng có gai, nên có cho vàng thì tôi cũng chẳng dám lại gần.
“Vậy là xong nhé, tôi sẽ liên lạc với trụ sở chính, anh có thể bán thông tin hay nhận thưởng tùy ý.”
“Cảm ơn.”
Thấy tôi cúi đầu tỏ lòng biết ơn, cô nàng rời đi với vẻ mặt mãn nguyện… nhưng khi vừa bước tới cửa thì cô ấy quay đầu nhìn lại.
“Anh đúng là một người thú vị. Chúng tôi sẽ mở một chiến dịch truy quét hải tặc bằng cách sử dụng thông tin mua được từ anh. Nhớ là phải tham gia đấy nhé?”
Nói xong, cô nàng còn tặng thêm cho tôi một nụ cười đầy mê hoặc rồi mới chịu rời đi. Mặc dù không còn cảm giác đáng sợ giống như ban nãy, nhưng bản năng mách bảo tôi rằng ẩn bên dưới khuôn mặt xinh đẹp đó là muôn vàn nguy hiểm không thể đoán trước.
Tiêu diệt hải tặc là con đường kiếm tiền nhanh nhất… Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác nếu dính dáng đến cô gái này thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Chưa đầy một lúc sau, gã nhân viên điều hành cửa khẩu quay trở về và tôi được thả ra khỏi phòng thẩm vấn. Thật may là cũng đúng lúc tôi đang cảm thấy đói bụng.
“Chỗ kim loại hiếm của cậu có tổng giá trị khoảng 2500000 Enel. Xin hãy kiểm tra lại.”
“Được rồi.”
Tôi mở một thiết bị trông như điện thoại cảm ứng lên và xác nhận hai triệu rưỡi Enel đã được chuyển vào tài khoản cá nhân của mình. Đây chính là thiết bị hiển thị thông tin cầm tay thường được đặt trong khoang sinh hoạt nằm sau buồng lái, thiết bị này được sử dụng rộng rãi trên khắp thiên hà nhờ tính tiện dụng của nó. Ngoài chức năng chính giống như một bộ điều khiển từ xa đối với con tàu, thiết bị này còn có khả năng dẫn đường, thanh toán điện tử và làm được nhiều trò hay ho khác.
Mặc dù có khá nhiều thứ hữu dụng trong khoang sinh hoạt, nhưng lần này tôi chỉ mang theo thiết bị nói trên cùng với một khẩu súng laser để phòng thân. Dĩ nhiên là cả súng lẫn bao đều bị tịch thu trước khi bước vào phòng thẩm vấn, và giờ gã nhân viên đang trả lại chúng cho tôi.
“Vậy là xong hết rồi đúng không? Nếu không còn gì nữa thì tôi sẽ đến trụ sở của quân đồn trú nhận thưởng, sau đó quay trở lại tàu và nghỉ ngơi.”
“Đúng vậy, mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa. Xin lỗi vì đã làm mất thì giờ của cậu.”
“Được rồi, tôi đi đây.”
Cảm thấy không còn chuyện gì khác để làm ở nơi này, tôi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà của cơ quan điều hành cửa khẩu. Điểm đến tiếp theo là trụ sở của quân đồn trú, nhờ sự trợ giúp của nữ binh sĩ có tên Serena, quy trình nhận thưởng diễn ra khá suôn sẻ.
Tổng tiền thưởng cho ba con tàu hải tặc là 19000 Enel và tiền bán thông tin là 150000 Enel, tất cả đều được trao cho tôi mà không có bất kỳ phiền phức nào phát sinh. Hiện giờ trong túi tôi có khoảng 2669000 Enel! Quả là một con số ấn tượng!
Sau khi tìm hiểu giá cả thị trường ở đây thì tôi cũng nắm được đại khái, một bữa ăn bình thường có giá khoảng 5 Enel. Nếu muốn một bữa ăn thịnh soạn hơn thì phải bỏ ra 10 đến 15 Enel, 3 Enel cho một lít nước sạch, phí giữ tàu là 150 Enel cho 24 giờ. Tính ra thì một Enel có giá trị tương đương với 100 yên. Dựa theo cách tính đó thì nước sạch có giá khá mắc, 150000 yên cho phí giữ tàu cũng có thể được xem là mức giá cao.
Dù sao thì đây cũng là khu thuộc địa, ngay cả không khí tôi đang thở cũng khá tốn kém, và nước sạch là nguồn tài nguyên vô cùng quan trọng. Nhìn trên góc độ đó thì sẽ thấy rằng giá cả ở đây không hề mắc chút nào.
Xét đến việc tôi chỉ ngủ trên tàu thì chắc là không cần tính đến phí thuê phòng, ba bữa một ngày có giá 15 Enel, 4 lít nước tốn thêm 12 Enel, và 150 Enel cho phí giữ tàu. Tổng chi phí sinh hoạt cho một ngày là 177 Enel.
Với số tiền trong túi thì tôi có thể sống ở đây trong 40 năm. Đó là nếu như tôi định ở lại đây lâu dài, kiểu gì cũng có vấn đề khác phát sinh. Có lẽ phương án tốt nhất là tìm một nơi nào đó và biến nó thành căn cứ của mình.
Nói chung, chỉ cần không tiêu xài hoang phí là tôi sẽ có đủ tiền để trang trải cuộc sống. Cái cảm giác rủng rỉnh tiền bạc khiến cho người ta quên đi những bất an lo lắng trong lòng. Với một tâm trạng vô cùng phấn chấn, tôi quay trở lại con tàu bằng những bước chân nhịp nhàng thoăn thoắt.
Thông tin về đặc điểm sinh học như khuôn mặt, dấu vân tay, võng mạc, tóc...