Mèo Con Mà Bày Đặt Đi Nhặt Mèo Con

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4809

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4394

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 31

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6483

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 177

Vol 1 - Chương 2: Mayada Shizuru – Học sinh lớp Năm

Chương 2: Mayada Shizuru – Học sinh lớp Năm

 

1

 

Khi lên lớp năm, tôi trải qua việc chia lại lớp lần thứ hai trong đời. Dù vẫn không học chung lớp với Yuuko, nhưng tôi chẳng bận tâm nữa, vì mối quan hệ của chúng tôi đã đến mức ngay cả khi chạm mặt cũng chẳng thèm chào hỏi nhau. Đối với tôi, chỉ có một vấn đề đáng bận tâm với lần chia lớp này mà thôi, đó là "liệu mình có được học cùng lớp với Rakka không".

Suốt những ngày nghỉ xuân, đêm nào tôi cũng cuộn mình trong chăn, dâng lời nguyện cầu lên thần linh, và tiện thể cũng không quên cầu nguyện cho Kinako. Bởi lẽ, chính Kinako đã se duyên cho tôi và Rakka. Chẳng biết lời cầu nguyện ấy có chạm đến được đấng linh thiêng nào không, nhưng tôi đã thật sự may mắn khi lên lớp trên vẫn được học cùng lớp với Rakka. Còn Kinako, chú mèo con mà tôi ngày đêm cầu nguyện ấy giờ đây đã lớn phổng phao, trở thành một con "mèo trưởng thành(?)" đích thực sau khi đã triệt sản. Nhớ ngày còn bé, nó cứ bị ốm vặt mãi khiến tôi chẳng dám rời mắt. Nhưng gần đây tình trạng cũng đã ổn định, khiến cử chỉ của nó cũng phần nào trở nên thanh lịch hơn. Trước đây, chỉ cần vẫy cây trêu mèo là nó đã chạy nhảy lung tung không ngừng, nhưng giờ có cảm giác như chúng tôi mới là bên được nó ban ơn chơi cùng. Tốc độ trưởng thành của mèo đúng là nhanh đến đáng ngạc nhiên.

Nói về trưởng thành, chiều cao của chúng tôi cũng đột ngột tăng lên trong hai năm qua. Cả hai đứa vốn chỉ cao khoảng một mét tư nay đã vượt quá một mét năm. Sự phát triển nhanh này khiến đầu gối và gót chân tôi đau nhức, gây rất nhiều khó khăn khi đi giày. Có những ngày tôi vô tình va phải khớp nào đó, khiến nước mắt cứ thế trào ra.

Đương nhiên, các bạn học khác cũng phát triển tương tự.

Có điều, dù đã lên lớp năm, nhưng vì vẫn là học sinh tiểu học nên hầu hết bọn họ vẫn còn nét trẻ con, chỉ có vóc dáng ngày càng gần với người lớn. Vẻ ngoài trưởng thành trong khi lời nói hành động lại trẻ con tạo cảm giác có gì đó rất lạc quẻ. Có lẽ vì thế mà sự trẻ con của các bạn cùng lớp tôi còn nổi bật hơn cả hồi lớp ba, lớp bốn

Còn về Rakka thì... cậu ấy dễ dàng vượt qua điều đó

Rakka lớn lên thành một cô bé xinh đẹp đến mức người lớn cũng phải ngoái nhìn. Vốn dĩ từ nhỏ, cậu ấy đã không giống trẻ con, nên giờ đây cảm giác như cơ thể cuối cùng cũng theo kịp tâm hồn, khiến vẻ ngoài hiện tại của Rakka trông rất tự nhiên. Vậy nên, chẳng có gì lạ khi tôi lại càng có nhiều cơ hội để say đắm Rakka từ góc nghiêng hơn. Mà không chỉ riêng tôi, bất cứ ai nhìn thấy Rakka đều sẽ bị cậu ấy cuốn hút, bất kể giới tính hay tuổi tác. Ngay cả người dành nhiều thời gian với Rakka như tôi đến giờ vẫn chưa thể quen được cảm giác này, vậy nên chắc hẳn những người khác sẽ còn căng thẳng hơn nữa.

Tôi vẫn không thay đổi gì dù đã lên lớp năm, vẫn chăm sóc Kinako sau giờ học.

Phòng của Kinako cũng có nhiều đồ đạc hơn so với trước, cả tôi lẫn Rakka đều đã lớn hơn nên cảm thấy hơi chật chội. Có lẽ vì vậy mà tôi thường xuyên thổn thức khi cảm thấy mặt Rakka gần hơn so với trước.

(Rakka... cậu lớn lên xinh đẹp thật đấy.) 

Khi tôi đang tự nhủ trong lòng thì Rakka bất ngờ lên tiếng.

"Hả? Tự nhiên sao vậy?"

Tôi vốn đang ngắm nhìn khuôn mặt Rakka từ phía bên hông, vậy nên không khỏi giật mình khi ánh mắt ấy nhìn lại một cách trực diện.

Cú sốc như thể đang say mê một bức chân dung thì nhân vật trong tranh đột nhiên nhìn lại vậy.

"Ơ? S-Sao là sao..." 

"Không phải chính cậu tự nhiên nói "xinh đẹp" sao? Mắc gì trông cậu lại còn sốc hơn tớ chứ?"

"Ơ..."

Tôi cuống lên, không ngờ mình lại nói ra thành tiếng. Cố nghĩ xem có nên biện minh gì không, nhưng lại không nghĩ ra được lời nào có thể lấp liếm. Sau khi suy nghĩ thêm một lúc, tôi nhận ra rằng có lẽ chẳng cần phải lấp liếm gì cả. Chẳng có lý do gì để phải xấu hổ cả.

Vì ở đây chỉ có tôi và Rakka thôi mà.

Và chắc chắn cảm xúc của tôi cũng không phải thứ gì đáng xấu hổ với Rakka cả. 

"À không, tớ chỉ nghĩ nhặt Kinako về cũng hai năm rồi, cả Kinako và Rakka đều đã thay đổi rất nhiều."

"Tưởng gì, có thế thôi mà..."

Rakka lẩm bẩm, chuyển ánh mắt từ tôi sang Kinako. 

Giọng điệu cậu ấy vẫn gần như là khó chịu như mọi khi, thật khó để nắm bắt được chút cảm xúc nào từ đó. 

Kinako cuộn tròn lại trên đôi chân đang duỗi thẳng của, kêu lên những tiếng đầy dễ chịu khi được vuốt ve đầu. Tôi vô thức ngắm nhìn đường cong mềm mại từ chân, cánh tay cho đến bàn tay của Rakka. 

Tôi chỉ nghĩ rằng chúng thật đẹp. 

"Còn Shizuru thì... Mà thôi, không có gì." 

Ý thức đang lơ đãng của tôi bỗng tỉnh táo hẳn lên vì câu nói lấp lửng của Rakka

"Sao lại nói lưng chừng vậy? Kiểu đó làm tớ tò mò nhất đấy."

Khi tôi cố gắng nói bằng giọng hờn dỗi, Rakka lại nhìn vào mắt tôi.

Tôi đã quen với việc nói chuyện với Rakka... hay đúng hơn, tôi đã vượt qua cả mức độ đó và có thể là chính mình hơn cả khi nói chuyện với bố mẹ ở nhà. Thế nhưng, việc bị đôi mắt trong veo như pha lê ấy nhìn chằm chằm vẫn khiến tôi chưa quen được. Cứ có cảm giác như mọi thứ trong cơ thể và tâm trí tôi... những điều không được để người khác thấy, đang bị đôi mắt ấy nhìn thấu vậy. Má tôi tự nhiên nóng bừng lên và căng cứng lại. Quá mải mê vào đôi mắt ấy, tôi suýt chút nữa đã quên mất mạch cuộc trò chuyện.

"Khuôn mặt không tệ, nhưng lại bị mất điểm vì quần áo và kiểu tóc." 

Vì thế, khi nghe câu đó, tôi không hiểu tại sao mình lại bị nói như vậy. 

Việc bị chê bai thẳng vào trang phục khiến lồng ngực tôi như muốn nghẹn lại.

Nhưng tôi nhanh chóng nhớ lại mạch cuộc trò chuyện.

(À, ý là so với việc Rakka trở nên dễ thương còn mình thì thế nào nhỉ.)

Thành thật mà nói, tôi chẳng biết gì về mấy thứ như quần áo, kiểu tóc, hay còn gọi là thời trang chăng? Các bạn trong lớp hình như có nói chuyện về việc đi tiệm làm tóc thế này thế kia, hay mua quần áo ở đâu đó, nhưng đối với người không có bạn thân nào ngoài Rakka như tôi, những chuyện đó hoàn toàn không có chút dính líu nào. Nếu phải mất thời gian vào những thứ như vậy, tôi thà ở bên Kinako và Rakka còn hơn.

"Đúng là trông tớ quê lắm sao?"

Trước mắt cứ hỏi để xác nhận đã, thế nhưng Rakka lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên hiếm thấy. 

"Quê đến mức không phải bàn cãi luôn ấy nữa." 

Rakka vốn dĩ đã thẳng tính và không vòng vo, nhưng việc cậu ấy thẳng thừng chém gọn như thế này cũng khá hiếm. Nhát kiếm điêu luyện đến mức tôi không kịp cảm thấy tổn thương hay đau đớn. Nếu đây là lời của một đứa trẻ khác nói, có lẽ tôi đã tổn thương hơn rất nhiều, như thể bị một con dao rọc giấy hoen gỉ cào xé da thịt vậy. Về điểm này thì tôi cảm thấy Rakka rất giỏi trong việc đối xử với tôi. 

"Mà này, cậu mua mấy bộ đồ đó ở đâu vậy?" 

Rakka hỏi, cố gắng kiềm chế sự sắc bén trong ánh mắt và giọng nói. 

Có lẽ chính cậu ấy cũng nghĩ rằng những lời vừa rồi quá gay gắt. 

"Một nửa là mẹ tớ mua cho, nửa còn lại thì họ hàng cho... chắc vậy."

"Người họ hàng đó là nam phải không?"

"Ừm, đúng thế... sao cậu biết?"

Đúng như Rakka nói, những bộ quần áo này tôi nhận được từ anh họ.

Thế nhưng tôi chưa từng kể chuyện đó cho Rakka nghe, sao cậu ấy lại biết được chứ?

Trong khi tôi đang nhìn vào mắt Rakka, tự hỏi liệu cậu ấy có phải nhà ngoại cảm không, thì bị lườm lại bằng ánh mắt nghiêm khắc. 

"Có gì đâu mà khó hiểu, nhìn thôi là biết ngay mà. À không... tớ cũng không chắc chắn lắm, hay đúng hơn là không muốn tin. Đã là đồ nam mà còn là kiểu lỗi mốt nữa. Thật là, nói sao nhỉ? Miễn bàn."

"M-Miễn bàn..."

Lần đầu tiên bị nói "Miễn bàn" khiến trái tim tôi giật nảy lên vì sự sắc bén của từ đó. Mà không, sao tim lại phản ứng nhạy cảm hơn cả cảm xúc của tôi chứ?

Ngón tay Rakka vén mái tóc tôi như để trêu chọc.

"Chưa kể, kiểu tóc cũng quê mùa nữa."

Nhưng những lời thốt ra từ miệng cậu ấy thật tàn nhẫn.

Quần áo thì lỗi thời, tóc thì quê mùa. Tôi vốn không tự tin về vẻ ngoài của mình, nên cảm thấy có lẽ đúng là thế thật... Nhưng nếu đúng vậy thì tôi nên làm gì đây? Thành thật mà nói, dù có bị chê như vậy cũng không khiến tôi có hứng thú hơn với việc chưng diện. Việc trước giờ tôi chưa từng gặp vấn đề gì với cách ăn mặc này cũng là một lý do lớn khiến tôi thấy không cần thiết phải ăn diện. Việc thử thách bản thân với những điều chưa từng làm thật nặng nề, không khỏi khiến tôi nghĩ "Cứ để nguyên như bây giờ cũng được mà?" 

"Rakka à, cậu nghĩ tớ có nên ăn diện hơn không...?"

Vì vậy, tôi đành giao phó quyết định đó cho Rakka.

Sau khi nhận được câu hỏi, Rakka lại vén mái tóc tôi lên và ghé sát mặt vào.

Sống mũi như một tác phẩm điêu khắc của cậu ấy khẽ chạm vào chóp mũi của tôi, khiến tim tôi lại đập điên cuồng. Ấy thế mà Rakka lại không hề tỏ ra bận tâm chút xíu nào mà cứ thế nhìn thẳng vào tôi.

"Nếu Shizuru không muốn thì đâu cần phải ép buộc làm gì."

Rakka bỏ tay khỏi mái tóc tôi và nói bằng một giọng vô cảm.

(Ừ thì, đúng vậy thật.)

Việc tôi trông có quê mùa hay không cũng chẳng liên quan gì đến Rakka cả. Sự hiển nhiên đó khiến tôi hoàn toàn mất đi ý muốn làm đẹp. Nếu Rakka đã nói vậy thì tôi cũng không cần thiết phải ăn diện. Thế nên đáng lẽ câu chuyện này phải kết thúc ở đây rồi, nhưng tại sao tôi lại có cảm giác này chứ?

Cảm giác như bụng đói cồn cào, cổ họng khô khốc.

Cái cảm giác tưởng như nhu cầu sinh lý đó đã lấp đầy lồng ngực tôi.

"Hầy..."

Nhìn thấy tôi như thế, Rakka thở dài như thể vừa đầu hàng điều gì đó. Tôi chợt muốn chết ngay lập tức khi nghĩ rằng tiếng thở dài đó là dành cho mình, nhưng những lời tiếp theo đã thay đổi hoàn toàn trái tim tôi. 

"Nhưng tớ cũng muốn thấy Shizuru ăn diện thật đẹp nữa."

Những lời đó lại khiến trái tim tôi rung động mạnh.

Cụ thể mà nói, nó đập mạnh một cách kỳ lạ, giống như khi chóp mũi chúng tôi chạm vào nhau lúc nãy.

"Th-Thật ư...?" 

Sự run rẩy đó truyền đến phổi, khiến giọng tôi cũng run theo.

"Sao tớ phải nói dối chứ? Đương nhiên là thật rồi."

Nói phải.

Rakka vốn không cần phải nói vòng vo hay nói dối. Vì vậy, mọi lời cậu ấy nói ra về cơ bản là sự thật, thế nên tôi thường bị tổn thương bởi những lời cậu ấy nói.

Nhưng cũng chính vì vậy mà tôi có thể dễ dàng chấp nhận những gì Rakka nói ra.

"Vậy à... Vậy chắc tớ cũng nên thử cố gắng một chút."

Rakka đón nhận sự dũng cảm của tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng.

"Cứ thử nói chuyện với mẹ cậu đi. Nói là con muốn tự chọn quần áo và kiểu tóc. Sau đó tớ sẽ giúp Shizuru chọn những bộ đồ và kiểu tóc phù hợp trong phạm vi ngân sách, rồi Shizuru cứ chọn trong số đó thôi."

"Rakka cũng sẽ giúp ư?"

"Đằng nào thì tớ cũng là người gợi ý mà."

"C-Cảm ơn cậu!"

Tôi hoàn toàn không biết gì về thời trang, nên việc có Rakka hỗ trợ là điều vô cùng quý giá, đến mức gần như trở thành mục tiêu của tôi.

"Vừa hay đến Tuần lễ vàng, nếu đi mua sắm được vào lúc đó thì tốt."

Tôi gật đầu lia lịa để đáp lại lời của Rakka.

"T-Tớ sẽ nói chuyện với mẹ!"

"Không cần phải vội vàng thế đâu, cũng không nhất thiết phai trong Tuần lễ vàng..."

Rakka nói như thể bị áp lực bởi sự nhiệt tình của tôi, nhưng trong tôi, việc đi mua sắm vào Tuần lễ vàng đã trở thành một điều chắc chắn. Rakka nghiêng đầu khó hiểu trước sự thay đổi thái độ của tôi đối với thời trang. Quả nhiên, điều quan trọng nhất đối với tôi vẫn là "Rakka nghĩ gì".

Vì vậy, nếu Rakka muốn "nhìn thấy một Shizuru sành điệu", tôi cũng rất muốn cho Rakka thấy hình ảnh đó. Lời nói của Rakka đã trở thành động lực của tôi.

Đến mức mà sự tồn tại của Rakka đã trở thành nền tảng cốt lõi của tôi. 

 

Khi nghe tôi nói rằng muốn tự chọn quần áo, ban đầu mẹ tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ hơn dự tính và tôi còn được tạm ứng tiền tiêu vặt. Có vẻ như đối với mẹ, việc mua quần áo cho tôi cũng là một gánh nặng khá phiền phức. Thế là đúng như mong muốn, tôi đã có thể đi mua sắm với Rakka vào Tuần lễ vàng.

Tôi thường dành thời gian chăm sóc Kinako cùng Rakka, nên việc đi ra ngoài như thế này là khá hiếm.

Chỉ khoảng một hoặc hai lần trong những kỳ nghỉ dài như nghỉ hè hay nghỉ đông.

Cơ thể yếu ớt của Rakka cũng là một trong những lý do.

Không đến mức ốm yếu, nhưng cứ mỗi lần đi chơi là Rakka lại thường bị cảm. 

Tôi cũng không giỏi đến những nơi đông người lắm, cộng với việc ở nhà chăm sóc Kinako cùng Rakka cũng đủ vui rồi, nên đi chơi vài lần một năm là đủ.

Mặc dù vậy, việc đi chơi với Rakka vẫn là điều gì đó khiến tôi háo hức.

Tôi đã lo lắng không biết liệu những bộ quần áo kiểu như Rakka thường mặc có hợp với mình không, nhưng Rakka không chọn theo sở thích của cậu ấy mà chọn những bộ đồ thực sự phù hợp với ngoại hình của tôi. Ừ thì, đối với tôi mà nói, những bộ đó cũng đã đủ khiến tôi nghĩ "liệu có dễ thương quá không?" rồi. Rõ ràng là Rakka "sành điệu" hơn tôi rất nhiều, điều đó rõ ràng như ban ngày vậy, thế nên tôi chỉ ngoan ngoãn làm theo lời cậu ấy. Sau đó, tôi được dẫn đến tiệm làm tóc để tạo kiểu ,rồi bị "áp giải" đến nhà Rakka để học cách tạo kiểu tóc. Tự mình tạo kiểu tóc có vẻ khó, mà mẹ tôi cũng không thạo mấy chuyện đó, nên trong thời gian tới, tôi sẽ phải đến nhà Rakka trước khi đi học để nhờ cậu ấy chỉnh sửa tóc giúp. Tôi thấy hơi có lỗi với Rakka, nhưng nhờ vậy tôi cũng có thể chăm sóc Kinako vào buổi sáng, nên coi như một công đôi việc.

Thế rồi, đến ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ. 

Ngày đầu tiên tôi ăn diện đi học.

Suốt buổi sáng, tôi đã soi gương hơn mười lần để kiểm tra bản thân, và mỗi lần như vậy tôi lại cảm thấy bộ đồ mình đang mặc thật kỳ cục, khiến tôi muốn mặc lại bộ đồ bình thường... cái bộ mà Rakka gọi là lỗi mốt ấy. Nhưng nếu làm thế, tôi nghĩ Rakka sẽ thực sự tức giận, nên đành miễn cưỡng mặc bộ đồ đã mua trong Tuần lễ vàng. 

Khi tôi ghé qua nhà Rakka trước khi đi học, cậu ấy nhìn trang phục của tôi và gật đầu hài lòng rồi mời tôi vào. Sau khi cho Kinako ăn và dọn dẹp cát xong, tôi được ngồi trước bàn trang điểm trong phòng Rakka. Tôi vốn để tóc dài theo lời mẹ, nên tóc tôi thuộc loại dài trong số các bạn cùng lớp. Tôi đã lo rằng Rakka sẽ cho cắt phăng tóc tôi ở tiệm làm tóc, nhưng vì tiếc mái tóc này, cậu ấy đã cho tạo kiểu gradient(?) mà không thay đổi độ dài. Có lẽ vì là ngày đầu tiên làm đẹp đi học nên Rakka cũng rất hào hứng, cậu ấy cứ thế loay hoay với mái tóc của tôi suốt gần mười phút.

(Được Rakka chạm vào tóc dễ chịu thật.)

Phản chiếu trong tấm gương là hình ảnh Rakka đang chăm chú vuốt ve mái tóc tôi. Những ngón tay xinh đẹp như thủy tinh thỉnh thoảng chạm vào da đầu thật dễ chịu, không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy buồn ngủ.

Tuy nhiên, trong lòng tôi còn chất chứa một nỗi bất an lấn át cả cảm giác dễ chịu đó.

"Tớ ăn mặc thế này liệu có bị người ta cười không...?"

Nếu việc làm tóc xong sớm hơn một chút, tôi đã không phải thốt lên những lời này. Nhưng vì đã dành nhiều thời gian hơn dự kiến để ngắm nhìn bản thân trong gương, nỗi lo lắng bất chợt tuôn ra khỏi miệng tôi.

"Shizuru nghi ngờ gu thẩm mỹ của tớ sao?"

Rakka hỏi với giọng không để lộ cảm xúc trong khi vẫn không ngừng tay. Tuy tò mò lúc này Rakka đang có biểu cảm gì, nhưng mặt cậu ấy đã bị tóc tôi che khuất nên không thể nhìn thấy được. Điều đó càng làm tăng thêm nỗi lo của tôi.

"Không phải vậy... nhưng mà, một đứa như tớ đột nhiên mặc thế này..."

"Shizuru đáng yêu lắm."

Rakka nói với giọng hơi cứng hơn bình thường một chút.

Đồng thời dừng tay lại và hé mặt ra từ phía sau đầu tôi.

"Chuyện đó có tớ công nhận đây."

Nghĩ bụng có lẽ cậu ấy nói dối để động viên tôi nên giọng mới cứng như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt phản chiếu trong gương thì dường như không phải. Rakka có vẻ đang căng thẳng ở một điểm nào đó không liên quan đến việc nói dối hay nói thật, ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua gương liền khẽ lảng đi. Ngay sau đó, Rakka vùi mặt vào tóc tôi và ôm lấy tôi từ phía sau.

"Ơ... Hả...?"

Có lẽ vì cơ thể của Rakka cũng đang trong quá trình phát triển giống như tôi, nên nó vẫn giữ một độ cứng đặc biệt, khác với cả trẻ con lẫn người lớn. Xương cậu ấy chạm vào khiến tôi thấy đau, nhưng vẫn có những phần mềm mại không lẫn vào đâu được, sự tương phản rõ rệt đó khiến não tôi như muốn bốc cháy. Khuôn mặt tôi phản chiếu trong gương đỏ bừng lên thấy rõ, thật xấu hổ làm sao.

Sự cứu rỗi duy nhất trong lúc này là việc Rakka không nhìn thấy mặt tôi. 

"Dù ai chế nhạo Shizuru đi chăng nữa, thì vẫn có tớ là luôn đứng về phía cậu. Đúng là có những lúc cậu hơi hơi chậm đụt, nhưng lại có sức hút đủ để bù đắp khuyết điểm đó. Cứ ngẩng cao đầu đi." 

Vì Rakka đang vùi mặt vào cổ tôi, hơi thở ấm áp của cậu ấy phả vào da thịt khiến tôi rùng mình.

Do đó, dù được bảo hãy "ngẩng cao đầu", lưng tôi cứ dần dần cong lại.

"Hay... chỉ có tớ thôi là không đủ với Shizuru?"

Có lẽ vì tôi mãi không trả lời, Rakka hỏi lại với giọng lo lắng. Mặc dù cơ thể vẫn còn rùng mình, nhưng do không thể tiếp tục im lặng nữa, tôi đành mở miệng.

"L-Làm gì có chuyện đó chứ! Chỉ cần Rakka nói thế thôi là quá đủ với tớ rồi."

Đúng vậy. Giả sử có bị cả lớp có cười nhạo đi chăng nữa, cũng chẳng có lý do gì để khiến tôi phải bận tâm. Vốn dĩ, bạn bè cùng lớp chắc cũng chẳng thèm để ý đến tôi đâu.

(Đã vậy, chỉ cần Rakka đứng về phía mình là được.)

Chỉ cần Rakka nhìn tôi thôi là đủ rồi. Nghĩ như vậy, tôi sẽ chẳng bận tâm đến ánh mắt của đám bạn cùng lớp nữa. Mà ngay từ đầu, tôi muốn thử ăn diện cũng vì lý do đó mà.

Rakka khẽ "Ừm" một tiếng hài lòng.

Đáng lẽ cuộc trò chuyện đã kết thúc ở đó, nhưng Rakka lại chẳng hề có ý định rời xa tôi.

Dù có vẻ Rakka đang cố gắng động viên tôi, nhưng dường như chính cậu ấy mới là người đang tìm kiếm điều đó.

Nhưng đó chắc chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.

Tôi cũng muốn ôm lại Rakka, nhưng chỉ việc được ôm từ phía sau thôi cũng khiến tôi phải gồng hết sức thế này thì không tài nào tôi ôm cậu ấy một cách trực diện được, thế nên tôi chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên. 

Tự nhủ với bản thân rằng hiện tại thế này là quá đủ rồi.

Mùi của Rakka... mùi sữa chanh ngọt ngào vương trên tóc ấy đã tiếp thêm dũng khí cho tôi.

 

2

 

Đương nhiên, "sự thay đổi của Mayada Shizuru" là một bước ngoặt lớn với tôi. Tuy nhiên, đối với cả lớp, dường như đó chỉ là một sự thay đổi ở mức "con nhỏ nhạt nhẽo giờ đã cố gắng hơn một chút". Sự thay đổi kịch tính mà tôi tưởng tượng, xấu tốt gì thì cũng đã không xảy ra. Ừ thì, mặc dù sự thay đổi đó không "kịch tính", nhưng nó dường như đang âm thầm len lỏi và tác động đến môi trường xung quanh tôi từng chút một. Tuy nhiên, sự thay đổi đó quá nhỏ đến nỗi khi một người vốn chỉ lo nghĩ cho bản thân như tôi nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn... Nhưng chuyện đó sẽ được kể sau.

Sau khi Tuần lễ Vàng kết thúc, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được mình đã là học sinh lớp năm.

Trong sân trường chỉ toàn các em học sinh lớp dưới nhỏ hơn chúng tôi một, hai tuổi.

Dường như không chỉ tôi mà các bạn cùng lớp khác cũng cảm thấy như vậy.

Khi lên lớp năm, không chỉ "thể chất" và "tính cách" của chúng tôi thay đổi.

"Cùng với sự thay đổi đó, mối quan hệ giữa tôi và những người xung quanh cũng có nhiều tiến triển. Trước đây tôi vốn hay bị cô lập, nhưng giờ đây tôi đã có thêm vài người bạn ngoài Rakka. Nghĩ lại thì, có lẽ tôi là người đã trải qua sự thay đổi lớn nhất. Cũng tại, có lẽ vì đã quen với việc trò chuyện cùng Rakka, tôi không còn dễ bị tổn thương bởi những lời nói tầm thường, và dường như cũng đã can đảm hơn ở một mức độ nào đó.

Sự thay đổi về trang phục dường như cũng đã trở thành một trong những yếu tố giúp các mối quan hệ xã hội của tôi thay đổi.

Tôi chỉ kết bạn với những người trầm tính trong lớp. Với tôi thế là đủ, vì tôi không có ý định trở thành trung tâm của sự chú ý. Điều bất ngờ là ngay cả những người bạn trầm tính đó cũng hào hứng khi nói về chủ đề "bạn trai mình thích". Chủ đề đó dường như là một nghi thức "thăng cấp" khi đạt đến một mức độ thân thiết nhất định.

Bản thân tôi thì, từ khi sinh ra đến nay tôi chưa bao giờ thích ai cả. 

Tôi vốn dĩ đã là một người nhút nhát và ghét cái loài sinh vật cứ chọc ghẹo tôi mỗi khi có dịp gọi là con trai. Đương nhiên, tôi thậm chí còn không có bạn bè là con trai, nên làm sao có thể thích một người được.

Vì vậy, khi được hỏi: "Shizuru không thích bạn trai nào sao?", tôi chỉ có thể thành thật trả lời.

"Tớ... không có bạn là con trai."

Nhưng khi nghe tôi trả lời như vậy, cô bạn lại nói, "Có là bạn bè hay không cũng đâu có quan trọng." Khi tôi còn đang tròn mắt ngạc nhiên, cô bạn liền ra vẻ hiểu biết và giải thích cho tôi thế nào là "thích một ai đó". Theo lời cậu ấy, "thích" tức là "đang yêu", đó là một loại cảm xúc gần giống như sự ngưỡng mộ. Nhưng như tôi đã nói trước đó, đối với tôi, con trai chỉ là "những sinh vật chuyên đi trêu chọc". Tôi không thể có cảm giác ngưỡng mộ đối với một thứ như vậy. Nếu phải kể tên ai đó tôi ngưỡng mộ thì...

(Chắc chắn là Rakka, không lẫn đi đâu được.) 

Không hiểu sao tôi biết đó không phải là câu trả lời mà mọi người mong muốn, thế nên tôi giữ im lặng.

Khi cả nhóm đang hào hứng nói về "bạn trai mình thích", tôi lại liên tục đưa ra những câu trả lời nhàm chán như "không biết" hay "không có". Điều đó dường như khiến tôi suýt bị cô lập một lần nữa.

Chủ đề "tình yêu" đã trở thành tâm điểm trong những cuộc trò chuyện của chúng tôi đến mức đó đấy.

Tôi đã quen với việc ở một mình, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật rằng tôi đã biết đến cảm giác an tâm khi ở trong một nhóm bạn. Nghĩ đến việc bị cô lập chỉ vì một lý do ngớ ngẩn như "không thích một đứa con trai nào" thì thật ngu ngốc, nên tôi quyết định thử tìm hiểu một chút về "tình yêu". Tôi vẫn chưa có điện thoại thông minh, nhưng vừa hay lại có giờ tin học, nên tôi quyết định sử dụng chức năng tìm kiếm của máy tính.

Trong giờ tin học, các bạn trong lớp đều mải mê xem các thể loại video, vậy nên tôi chẳng việc gì phải lo lắng chuyện sẽ bị phát hiện khi tra cứu một chuyện đáng xấu hổ như vậy cả. Và kết quả cho tìm kiếm về "việc thích một ai đó" là...

"Cứ mơ hồ để tâm đến người đó."

"Từ lúc nào không hay, đã luôn nghĩ về người đó."

"Lồng ngực thổn thức khi nghĩ về người đó."

"Muốn gặp người đó đến mức không thể chịu nổi."

Tôi biết được rằng những người đang yêu sẽ phải phiền lòng vì những triệu chứng như thế này.

Càng tìm hiểu về tình yêu, tôi càng nhận ra chỉ có duy nhất một người phù hợp với những cảm xúc đó của tôi.

Không cần phải nói nhiều, đó chính là Furumiya Rakka.

Những gì tôi tìm kiếm dần thay đổi từ "Định nghĩa tình yêu" sang "Tình yêu giữa con gái".

Vì chỉ lén lút tìm kiếm trong giờ tin học nên tôi không có được thông tin đầy đủ, nhưng với những gì ít ỏi thu thập được, tôi cũng đã mơ hồ hiểu ra một điều.

Đó là "thông tin rất hỗn loạn".

Trang web đầu tiên tôi tìm thấy viết rằng tình yêu là sự tự do, giới tính không quan trọng. Nhưng rồi ở blog tiếp theo, tôi lại đọc được những dòng "nỗi khổ tâm khi trót yêu người đồng giới". Người viết dường như là một cô gái tầm tuổi sinh viên, nội dung khá khó hiểu nhưng tôi biết được rằng cô ấy đã phiền não về "tình yêu đồng giới" đến mức từng muốn chết. Cuối cùng, tôi tìm thấy một trang web tư vấn với tiêu đề "Tôi bị một cô bạn thân tỏ tình. Tôi nên làm gì đây?". Tôi đã không đọc hết trang đó.

Tôi nhận ra rằng "tình yêu giữa hai cô gái có thể mang đến phiền muộn".

Tôi không biết liệu tình cảm này là "bình thường" hay "kỳ quặc".

Có điều chắc chắn rằng, có người sẽ phiền lòng khi nhận được thứ tình cảm đó.

Nếu đã thế, dù tình cảm này là bình thường hay kỳ quặc, tôi cũng không thể công khai nói rằng mình thích Rakka được.

Tôi không có đủ bằng chứng để khẳng định "đây là tình yêu", và giả sử đúng là vậy đi nữa, tôi cũng không nghĩ rằng Rakka sẽ đón nhận tình cảm này. Thừa nhận đây là tình yêu sẽ chỉ toàn mang đến rủi ro, và tôi biết rõ tình cảm này sẽ chẳng được đáp lại.

Thế nên, tôi đã nhổ bỏ đi những chồi non cảm xúc vừa chớm nở trong lòng.

Thay vào đó, tôi gieo vào tim mình một sự tồn tại hư cấu mang tên "cậu con trai mình thích".

Chẳng cần lý do gì cả. 

Chỉ cần tùy tiện hình dung ra một cậu bạn cùng lớp nào đó và tự thuyết phục bản thân rằng mình thích cậu ta. Tôi tin nếu cứ chăm chút nuôi dưỡng suy nghĩ này, chắc chắn tôi cũng có thể trở nên giống những cô bạn xung quanh. 

Và tôi nghĩ, làm vậy chắc hẳn Rakka cũng sẽ vui lòng. 

Không biết có phải vì sự thay đổi đó không mà tôi có nhiều cơ hội nói chuyện với con trai trong lớp hơn. Nhưng, gọi là nói chuyện thì không đúng, cách diễn đạt chính xác hơn là tôi bị họ trêu chọc. Trong số đó, có một đứa con trai đặc biệt hay chọc ghẹo tôi. Tôi ghét cái cách cậu ta hay chế nhạo kiểu tóc Rakka đã tết cho tôi, hay chê bai quần áo mà Rakka đã chọn. Cứ ngỡ lên lớp lớn hơn thì bọn con trai cũng trưởng thành hơn, ai ngờ lại thế này. Đúng là tôi không thể nào hiểu được cảm giác thích một đứa con trai. 

Sau giờ học, trong lúc chăm sóc cho Kinako như thường lệ, tôi đã tâm sự với Rakka.

"Dạo này tớ hay bị bọn con trai trong lớp trêu chọc... Tớ nên làm gì đây?"

Tôi tự ý thức được mình đang có một "cuộc trò chuyện rất ra dáng con gái bình thường". Có lẽ vì thế mà giọng tôi bất giác cao lên. Hay là tôi đã luôn ao ước những cuộc trò chuyện như thế này?

"..."

Rakka quay lại nhìn theo tiếng gọi của tôi.

Nhưng đó là tất cả phản ứng tôi nhận được, miệng cậu ấy không hề thốt ra một lời nào. Chỉ là, cái cách đôi mắt đó đã mất đi vẻ sắc sảo thường ngày lại khiến tôi bất an. 

Trông Rakka hoàn toàn như người mất hồn.

"Rakka?"

"À, ờ..." 

Rakka thì thầm với giọng lí nhí lạ thường, như thể sợ thứ gì đó từ trong miệng trôi ra ngoài.

Sau đó, Rakka thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng lấy lại được vẻ điềm tĩnh thường ngày.

"Tại Shizuru cứ phản ứng lại nên họ mới thấy thú vị chứ gì? Nếu ghét thì cứ lơ đi là được."

"..."

So với câu trả lời đó, phản ứng của Rakka mới là thứ khiến tôi bận tâm hơn, đến mức bất giác lặng người đi.

Về phía Rakka, có vẻ như cậu ấy cảm thấy phản ứng của tôi có gì đó kỳ lạ nên hơi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Và rồi trong ánh mắt ấy lại xen lẫn một thứ gì đó gai góc. Đó không phải là ánh nhìn sắc bén thường ngày, mà là một ánh nhìn như có dằm, châm chích và dai dẳng.

"Cái mặt đó là sao. Hay là Shizuru cũng không ghét gì việc đó?"

"L-Làm gì có chuyện đó chứ!"

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bị Rakka nói những lời như vậy nên cũng bất giác lớn tiếng. Vì khó chịu đến thế mà còn bị nói là "không ghét gì việc đó" thì thật vô lý.

Dù những lời đó xuất phát từ miệng Rakka đi chăng nữa, tôi cũng không thể chấp nhận được.

Nghe thấy tiếng tôi vang vọng trong phòng, Rakka như bừng tỉnh, vẻ mặt sững sờ.

"Tớ đùa thôi... Xin lỗi."

Căn phòng trở nên tĩnh lặng. Kinako bị tiếng la của tôi lúc nãy làm cho giật mình đã nhanh chóng nhảy lên nóc tủ lánh nạn. Bị Kinako nhìn xuống với ánh mắt như trách móc, tôi cũng phần nào bình tĩnh lại.

"Vậy à... Ừm. Tớ cũng... phản ứng hơi quá rồi." 

Chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại lớn tiếng như vậy.

Suy nghĩ một lúc, tôi nhận ra có lẽ chỉ đơn giản là vì tôi chưa quen với việc "bị Rakka trêu chọc". Bởi vì Rakka thường ngày sẽ không bao giờ nói những lời mỉa mai như vậy.

Sự khác lạ đó đã khiến tôi bối rối.

Chắc chắn là như vậy rồi.

"Vậy thì, nhân tiện đang nói chuyện này, tớ hỏi luôn nhé, Shizuru có thích đứa con trai nào không?" 

Câu hỏi tiếp theo của Rakka cũng là một chủ đề hiếm hoi. Tôi và Rakka ở trường thuộc hai nhóm khác nhau, có thể trong nhóm của cậu ấy, họ vẫn thường nói về những chủ đề này, nhưng ít nhất thì đây là lần đầu tiên tôi nghe Rakka nói về chuyện đó.

Tôi rất vui khi được Rakka hỏi như vậy, nhưng đồng thời cũng rất bối rối. 

(Mình nên trả lời thế nào đây…)

Câu trả lời hiện lên trong đầu tôi chính là cô gái có gương mặt xinh đẹp đang ở ngay trước mắt.

Thế nhưng chỉ mới vài hôm trước, tôi đã quyết định rằng "tình cảm này là sai trái".

Thế nên tôi do dự.

Nhìn vào gương mặt Rakka, cảm giác thôi thúc tôi phải dừng chủ đề này lại càng lúc càng mạnh mẽ. Có lẽ cứ lảng đi cho qua chuyện là được.

"Tớ..."

"Không cho tớ biết được luôn à?"

Như thể muốn dồn ép tôi ấp úng hơn nữa, Rakka cất tiếng hỏi với giọng gay gắt.

Tôi cảm giác Rakka đang hiểu lầm điều gì đó. Tôi biết rõ rằng dù mình có nói "không thích ai cả" thì Rakka cũng sẽ không cảm thấy thuyết phục.

Vậy nên, tôi đã nói với Rakka "tên một cậu bạn đã chuẩn bị sẵn từ trước".

Ý định thật sự của tôi là tạo ra tình huống chia sẻ bí mật để tình cảm với Rakka trở nên sâu sắc hơn. Dù đó có là một lời nói dối, thì vẫn tốt hơn là để Rakka nghĩ rằng tôi đang giấu giếm điều gì đó.

"..."

Một khoảng lặng đến nghẹt thở, rồi Rakka khẽ thì thầm "Hờ..." 

Như thể báo hiệu cuộc trò chuyện đã kết thúc, Rakka đứng dậy với ý định ôm lấy Kinako trên kệ. Mặc dù tôi cũng chỉ nói ra một đối tượng giả, nhưng phản ứng lạnh nhạt đó lại khiến tôi cảm thấy không vui. Tôi đã nghĩ, "Chính cậu khơi mào chuyện này, bộ cậu không thể phản ứng khá hơn một chút sao?". 

Vậy nên tôi lại tiếp tục đào sâu câu chuyện một cách không cần thiết.

"Thế còn Rakka có thích cậu bạn nào không?" 

Bàn tay đang hướng về phía Kinako của Rakka khẽ run lên rồi dừng mọi cử động.

Vì Rakka đang quay lưng lại nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy, nhưng chỉ phản ứng đó thôi cũng đủ làm tôi hối hận về câu hỏi vừa rồi. Thế nhưng, hối hận cũng đã quá muộn.

Mọi thứ chỉ càng trở nên gượng gạo hơn nếu tôi rút lại câu nói ban nãy.

Trong khi lòng tôi vẫn đang vô cùng sợ hãi, Rakka mở miệng như thể đang đưa ra một lời tuyên án tử hình. 

"Không có." 

Vì đang quay lưng lại, nên câu trả lời của Rakka được thốt ra với âm lượng có thể dễ dàng bị bỏ lỡ. 

Nhưng giọng nói đó vẫn vang vọng rõ ràng đến tai và khiến cơ thể tôi giật lên.

"'Ai cũng trẻ con và ngu ngốc hết. Tớ chỉ cần được ở bên Kinako là đủ rồi." 

Nói xong, Rakka ôm lấy Kinako. 

Tôi không biết liệu tình cảm của cậu ấy có được truyền tải hay không, nhưng Kinako ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Rakka.

Nhìn cảnh đó, không hiểu sao tôi lại đột ngột nhớ về ngày đầu tiên tôi và Rakka đi bơi. 

Không, chính xác hơn là ngày hôm sau... cái ngày Rakka bị cảm. Cái ngày cậu ấy cắn cổ tay tôi và tôi đã xoa đầu cậu ấy... Nhớ lại cơn đau và sức nóng lúc đó, lồng ngực tôi co lại, đau đớn dữ dội.

Không, chính xác hơn là tôi thất vọng về bản thân vì "đã không còn nhớ về cơn đau đó nữa".

Đến mức tôi muốn cắn đứt cổ tay mình, cái cổ tay đã không còn nhớ về cơn đau đó.

"Tớ chỉ cần được ở bên Kinako là đủ rồi." 

Rakka đã nói vậy.

Việc không được chấp nhận trong vòng tròn nhỏ bé đó của Rakka khiến tôi đau khổ không thể chịu đựng nổi. Lẽ ra tôi phải chịu đựng cơn đau và vươn tay ra, nhưng tôi đã quá sợ hãi, sợ rằng ngay cả sự dũng cảm đó cũng sẽ bị hất văng.

Vì vậy, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào lưng của Rakka. 

Lẽ ra tôi phải luôn nhớ về cơn đau của ngày hôm đó dù muốn hay không. 

Nếu làm vậy, hơn cả cơn đau, tôi sẽ có thể nhớ lại sự yêu thương mình đã cảm nhận.

Và lẽ ra dù có phải chịu đựng nỗi đau, tôi vẫn nên ưu tiên ở bên cạnh Rakka thay vì những ngày tháng bình yên. Nếu làm vậy, có thể tôi đã tránh được chuyện như thế này.

Dù bây giờ có nghĩ lại những điều đó thì cũng đã quá muộn rồi. 

Giờ nghĩ lại mới thấy, chắc chắn chính vào khoảnh khắc này...

Vận mệnh của chúng tôi đã bắt đầu chệch hướng một cách nghiêm trọng. 

 

3

 

Sau ngày hôm đó, thái độ của Rakka bắt đầu trở nên hơi khác lạ.

Mặc dù mối quan hệ của tôi và Rakka không bắt buộc chúng tôi phải thường xuyên nói chuyện trong lớp, nhưng vì chúng tôi học cùng lớp nên ít nhiều cũng có những lúc làm việc chung nhóm hoặc chung tổ. Những lúc như vậy, cậu ấy thường trò chuyện với tôi một cách rất tự nhiên, dù không nhiều như khi chúng tôi ở riêng với nhau. Nhưng ngay vào ngày hôm sau cuộc nói chuyện đó, khi chúng tôi cùng nhóm làm việc môn xã hội, cách Rakka đối xử với tôi lại khách sáo và lạnh lùng như người xa lạ. Tôi đã cố không nghĩ quá nhiều, chắc hẳn thỉnh thoảng có những hôm cậu ấy khó ở thôi... nhưng thái độ đó của Rakka vẫn không thay đổi ngay cả khi chúng tôi chăm sóc Kinako, khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái. Sau khi tình trạng đó kéo dài khoảng một tuần thì một sự việc khác lại xảy đến, giáng thêm một đòn nữa vào tôi. Nguyên nhân gián tiếp của sự việc này cũng là bởi "Mayada Shizuru đã ăn diện".

Mặc dù lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu tại sao chuyện như thế lại có thể xảy ra.

Tôi đến trường vào thời điểm tương tự như mọi ngày, trên hành lang, tôi thấy một người bạn cùng nhóm đang đi về phía lớp.

"Chào ***" 

Tôi nhanh chân đi đến bên cạnh để chào, nhưng vì một lý do nào đó, cậu ấy lại đi nhanh hơn để vào lớp.

"Chắc là vội quá nên không nghe thấy chăng?", nghĩ vậy, tôi lại chào cậu ấy một lần nữa sau khi đã vào lớp, nhưng kết quả vẫn y như cũ.

Cậu ấy không phản ứng gì với tôi và bắt đầu nói chuyện với những bạn khác. 

Dù cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi vẫn lạc quan nghĩ rằng "chắc vội quá nên không để ý xung quanh thôi". Không, thật ra tôi đã lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu đối diện với sự thật đó, chân tôi sẽ khuỵu xuống mất, vậy nên tôi vờ như không hay biết.

Nhóm bạn tôi tham gia còn có ba người khác ngoài tôi. 

Vì tất cả đều là những học sinh gương mẫu, cả ba đã có mặt trong lớp và đang đứng thành hình tam giác để nói chuyện về chương trình TV hôm qua. Tôi cố gắng chen mặt vào khoảng trống của hình tam giác đó. 

"Nè... ch-chào các cậu." 

Chẳng hiểu sao giọng tôi lại lí nhí và run rẩy đến vậy.

Dù vậy, tôi cũng không nghĩ rằng những lời nói ngay sát bên tai như thế lại không đến được với họ Thế nhưng họ vẫn không hề ngừng lại để liếc nhìn tôi một cái mà chỉ mải mê nói chuyện. Không, nếu nhìn kỹ hơn, có vẻ họ cũng không tập trung vào câu chuyện đến mức đó.

Thì bởi "chương trình TV hôm qua" có thể nói là một chủ đề rất rập khuôn. Nó được nhắc đi nhắc lại mỗi ngày và hoàn toàn không có sự mới mẻ. Bằng chứng là trông họ có vẻ lơ đãng. Cứ như thể họ đang giả vờ mải mê trò chuyện để có lý do phớt lờ tôi.

Rùng mình... Tim tôi như bị lộn ngược lại.

Tôi không có đủ can đảm để bắt chuyện thêm lần nữa. Dù vậy, tôi cũng không thể dứt khoát rời đi, chỉ có thể câm lặng đứng sững lại bên cạnh họ.

Từ nãy đến giờ, tim tôi đã không ngừng bất ổn.

Dù nó đập thình thịch đến mức ồn ào, nhưng máu dường như bị tắc nghẽn ở đâu đó, khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Cứ thế này tôi sẽ không thể đứng vững mà ngã quỵ xuống mất.

"Phư phư..." 

Đúng lúc ấy, một tiếng cười khúc khích đầy thích thú vang lên từ phía sau lưng, ở chiếc ghế cạnh cửa sổ. Đó là một tiếng cười khó chịu, như thể có gai nhọn đang chạy trong dây thần kinh, nên tôi muốn mặc kệ nó. Thế nhưng do linh cảm được tiếng cười đó đang nhắm vào mình, nên tôi đã quay lại. Trước mắt tôi là Serika, người luôn ở vị trí trung tâm của lớp, và nhóm bạn của cậu ấy. Serika nhìn tôi với một nụ cười đúng nghĩa là "chế nhạo".

"Ôi trời, tội nghiệp quá! Đừng nói là cậu bị bơ nha, Mayada?"

Nghe giọng điệu giải thích đầy giả tạo của Serika, tôi đã hiểu ra tình hình. 

Từ đầu tôi đã biết mình đang bị phớt lờ, nhưng giờ tôi còn hiểu thêm rằng chính họ đã gây ra chuyện này. Chắc hẳn những người bạn trong nhóm của tôi đã không dám chống lại những người đứng đầu lớp như họ nên mới phớt lờ tôi như vậy. Sự thật đó khiến tôi cảm thấy có phần nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng mang lại cảm giác tuyệt vọng sâu sắc. Bởi vì nếu nguyên nhân đến từ tôi, hẳn tôi sẽ có thể tìm cách hòa giải, nhưng nếu nguyên nhân là từ bên ngoài thì... hơn nữa lại là từ những người đứng đầu lớp thì tôi chẳng thể làm gì được.

Ngay từ đầu, tôi còn chẳng biết mình đã làm gì để đắc tội với nhóm của Serika nữa.

"À..." 

Biết rằng mình phải nói gì đó, tôi cố mở miệng, nhưng những lời cần nói lại không thể thốt ra khỏi miệng.

Tim và não tôi như sắp nổ tung vì áp lực, từ ngữ nghẹn lại ở cổ họng, khiến tôi cảm thấy như sắp nghẹt thở.

Phản ứng đáng thương của tôi lại khiến họ thích thú hơn.

"Mồm cứ há ra há vào thế là sao? Muốn xin mồi à?"

"Mồi gì, có phải cá vàng đâu. Cơ mà trông cứ như con cá ngộp thở ấy, thấy ghê quá."

Serika và đồng bọn khúc khích cười chế giễu, những bạn khác xung quanh cũng hùa theo, bắt đầu thì thầm những lời gì đó. Chắc chắn không phải tất cả đều là lời nói chế nhạo tôi. Hẳn phải có ai đó bênh vực tôi chứ. Thế nhưng tôi lại cảm thấy tất cả những lời nói chỉ đủ làm rung động không khí đó đều chứa đựng sự ác ý dành cho mình. Bản thân tôi lúc này chỉ có thể nghĩ đến thế mà thôi.

Tôi cố gắng hết sức, ít nhất là để kìm nén nước mắt.

Bởi vì đối với những đứa trẻ ở tuổi chúng tôi, nước mắt không khác gì bằng chứng của sự thất bại.

Nhưng nước mắt đã chực trào ra rồi, càng kiềm nén, tôi càng có cảm giác ngột ngạt như thể nước mắt đang trào ngược vào mũi và cổ họng. Tôi đành phải thở dốc để tống chúng ra, và rồi như để chạy trốn, tôi ngồi xuống chỗ của mình, úp mặt xuống bàn và dùng hai tay che mặt.

Những tiếng nói chuyện xung quanh mà thường ngày tôi chẳng mấy bận tâm, giờ đây lại cứ hành hạ tôi mãi không thôi.

Cứ mỗi giờ giải lao hay giờ ăn trưa, tôi lại cảm nhận được sự cô độc.

Tôi cứ tưởng mình đã quen với sự cô độc rồi, nhưng giờ đây, sau khi đã biết được sự quý giá và ấm áp của việc có ai đó ở bên, tôi nhận ra mình không đủ mạnh mẽ để quay trở lại với sự cô độc ấy. Chưa kể hai năm qua, dù có cô độc, Kinako và Rakka vẫn luôn cứu rỗi trái tim tôi. Vậy mà dạo gần đây, đến Rakka cũng trở nên lạnh nhạt một cách lạ thường, đó cũng là một yếu tố khiến tôi cảm thấy càng cô độc hơn. Từ lúc nào không hay, tôi dần trở nên chán nản việc phải đến trường và thậm chí là cả việc chăm sóc Kinako. Sự chán nản đó khiến tôi không còn ghé qua nhà Rakka trước giờ đến trường nữa. Một đứa bị cả lớp phớt lờ mà vẫn cẩn thận tết tóc thì thật là nực cười, có lẽ đây là quyết định chính xác rồi.

Lẽ ra phải thế, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy vô cùng hối tiếc, như thể mình là một kẻ thua cuộc.

Những lúc tôi thở dài ở nhà ngày càng nhiều, và lần nào như thế mẹ cũng mắng "Đừng có thở dài nữa, nghe khó chịu lắm". Tôi bắt đầu cảm thấy ghét người mẹ chỉ biết trách móc tiếng thở dài mà không hề lo lắng cho tôi. Nếu tôi nói không muốn đến trường nữa thì liệu mẹ có lo lắng cho tôi không? Thay vì thế, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra viễn cảnh mẹ sẽ thất vọng và mỉa mai rằng "Sao tao lại nuôi ra một đứa con yếu đuối để bị người ta bắt nạt cơ chứ!". Vậy nên tôi cứ tiếp tục đến trường một cách miễn cưỡng, với trái tim đang dần trở nên chai sạn.

Tôi chỉ tiếp tục đến trường vì đó là nghĩa vụ, trái tim tôi đã cạn khô.

Dù là ở trường hay ở nhà thì tâm trí tôi vẫn không yên, nên theo một cách nào đó, nhà Rakka lại là nơi thoải mái nhất. Rakka vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng nhớ lại thì hồi mới gặp cậu ấy cũng như vậy mà.

Quan trọng hơn cả, Kinako đã cho tôi vuốt ve đầu nó nhiều hơn. 

Có lẽ Kinako đang cố giúp cái bản mặt ủ rũ này của tôi vui lên. Cảm nhận được hơi ấm đó như một sự dịu dàng không lời, tôi bắt đầu rơi nước mắt nhiều hơn.

Hiện tại tôi cũng đang vuốt ve đầu Kinako với đôi mắt ngấn lệ.

"Shizuru..."

Rakka lên tiếng gọi tên tôi trong khi ở bên cạnh quan sát.

Không có lý do gì để tôi sợ hãi Rakka, nhưng theo phản xạ tôi vẫn giật mình run rẩy.

"Gì vậy... Rakka?" 

Giọng tôi cũng run lên rõ ràng đến mức tôi cảm thấy thương hại chính mình, Kinako cũng cảm nhận được sự căng thẳng đó, nó nhanh chóng nhảy ra xa và leo lên kệ. Sự ấm áp của Kinako bao bọc đùi và lòng bàn tay tôi nãy giờ đã biến mất, trái tim tôi lại lạnh đi trước sự cô đơn ập đến.

Tôi lau nước ở khóe mắt rồi nhìn Rakka. 

"Tớ xin lỗi..."

"Hả...?"

Thế nhưng, những gì Rakka nói ra bất ngờ đến nỗi tôi gần như quên đi nỗi buồn của chính mình. Quên mọi chuyện ở trường và cả sự lo lắng bản thân đang cảm thấy lúc này, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Rakka. 

"Xin lỗi ư... Tự nhiên cậu sao vậy?"

Rakka đã làm gì để phải xin lỗi tôi sao? 

Tôi ngay lập tức thử suy nghĩ, nhưng không tìm thấy câu trả lời. 

Vì vậy, tôi không còn cách nào khác là chờ Rakka mở lời, nhưng không hiểu sao cậu ấy còn căng thẳng hơn cả tôi, vẻ mặt ấy căng thẳng đến độ cơ thể tôi cũng tự nhiên cứng đờ lại khi nhìn vào. 

"Hầy..." 

Rakka thở hắt ra một hơi nhỏ để giải tỏa căng thẳng, rồi nói. 

"Tại tớ mà Shizuru bị bắt nạt."

"Là... sao cơ?"

Những gì Rakka nói ra quá bất ngờ đến nỗi tôi gần như không nói nên lời. Thế nhưng nếu bây giờ tôi im lặng, tôi sẽ không thể mở miệng thêm lần nào nữa. 

Nghĩ rằng đây là thời điểm tốt nhất để nói chuyện, tôi cố gắng di chuyển miệng mình. 

"Ý cậu là sao? Cậu là người đầu têu bắt nạt tớ sao, Rakka?"

Đó là khả năng duy nhất mà tôi có thể liên tưởng đến từ những lời của Rakka.

Nếu tất cả mọi chuyện đều do Rakka gây ra, có lẽ tôi sẽ tự tử mất. Rakka hoảng hốt vẫy tay, như thể đã đọc được suy nghĩ trong ánh mắt chằm chằm của tôi.

"À, không... không phải tớ ra lệnh cho họ bơ cậu đâu, là vì tớ đã bảo Shizuru làm đẹp nên họ nghĩ cậu kiêu ngạo rồi mọi chuyện thành ra như vậy..." 

"Tưởng gì, làm tớ hết hồn."

Thực ra tôi cũng từng nghĩ những gì Rakka vừa nói cũng là một trong những nguyên nhân.

Tôi đã định thở phào nhẹ nhõm, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết. 

"Nhưng đó là do..." 

Ngay cả một đứa chậm đụt như tôi cũng hiểu rằng lý do là "do tôi đột nhiên bắt đầu làm đẹp." Người gợi ý cho tôi làm đẹp lại là Rakka nên không thể nói Rakka không phải là nguyên nhân. Nhưng người chọn làm đẹp là chính bản thân tôi chứ không phải ai khác. Hơn nữa, nếu tôi không phải một con nhỏ chậm đụt, ngu ngốc như thế này thì có lẽ đã không gây ra ác cảm với các bạn trong lớp. 

Vì vậy, người tạo cơ hội là Rakka, nhưng nguyên nhân ban đầu là do tôi. 

Nếu tôi vì vậy mà hận Rakka thì sẽ là giận cá chém thớt.

"Không phải lỗi của Rakka đâu..." 

Tôi đã cố gắng nặn ra từng lời, nhưng Rakka vẫn không thay đổi vẻ mặt đầy hối lỗi. Tôi cứ thế nhìn chằm chằm Rakka, rồi không hiểu sao vẻ mặt cậu ấy bắt đầu trông như sắp khóc. 

Rakka tiếp tục nói, mặc cho tôi đang bối rối chẳng hiểu chuyện gì. 

"Nếu... chỉ là nếu thôi nhé?" 

Không trả lời câu tôi vừa nói, Rakka lại đưa ra một câu hỏi. 

Rõ ràng là ngay từ đầu, lời nói của tôi đã không quan trọng đối với Rakka, và đây mới là vấn đề chính. Đó không phải ảo tưởng do sự tự ti của tôi tạo ra, mà vẻ mặt cứng đờ đến kỳ lạ của Rakka đã khiến tôi nghĩ vậy. 

"..."

Rakka dừng lại một chút để thăm dò phản ứng của tôi, rồi nặng nề mấp máy môi và nói. 

"Nếu bị bắt phải chọn giữa "tớ" và "tất cả bạn bè trong lớp" thì cậu sẽ chọn bên nào?"

Cách cậu ấy nói nghe rất nặng nề, khiến tôi suýt không thốt nên lời. 

"L-Là sao cơ...?" 

Tôi chỉ có thể hỏi lại như thế với cái lưỡi gần như líu lại. 

Cách Rakka nói chuyện hôm nay rất trừu tượng và quanh co, một đứa chậm hiểu như tôi đương nhiên sẽ không đoán được ý của cậu ấy và sẽ cảm thấy bối rối hơn nữa. Quan trọng hơn hết là vẻ mặt cứng nhắc của Rakka đang cản trở dòng suy nghĩ của tôi. 

(Cậu ấy hỏi như thế là sao?)

Tôi nghĩ có thể mình đã khiến Rakka chán nản.

Nhưng cậu ấy không hề tỏ ra khó chịu... mà ngược lại còn nở một nụ cười. Tôi không hiểu một nụ cười như thế mang ý nghĩa gì vào thời điểm này, điều đó khiến trái tim tôi càng cảm thấy bất an hơn.

"Nói sao hiểu vậy thôi."

Rakka nói bằng một giọng nhẹ nhàng hợp với nụ cười của cậu ấy.

"Hiện tại Shizuru đang bị cô lập trong lớp đúng không? Nhưng cậu vẫn có thể đến nhà tớ. Nếu Shizuru không đến nhà tớ nữa... nếu phải nghỉ làm bạn với tớ để có thể hòa hợp với các bạn trong lớp như trước thì cậu sẽ làm gì, tớ muốn hỏi như vậy đấy." 

"Chuyện đó..." 

Nghe những lời ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu Rakka muốn nói gì. 

Tuy nhiên, tôi không hiểu tại sao Rakka lại hỏi như vậy.

Đâu phải cứ chọn là mọi thứ sẽ theo đúng như thế.

Liệu đây có phải chuyện phiếm để giết thời gian không? Nhưng nếu chỉ là để giết thời gian thì chủ đề này có vẻ hơi quá nặng nề. Đầu óc tôi không thể hoạt động ngay được mà chỉ suy nghĩ lung tung. Tôi nhìn vào mắt Rakka để tìm hiểu ý định thực sự của cậu ấy thì nhận về một ánh mắt rất nghiêm túc. Vậy nên ngay cả khi đây chỉ là một trò đùa, tôi tin rằng mình phải suy nghĩ một cách cẩn thận.

Rakka và bạn cùng lớp. 

Từ trước đến nay... cho đến khi lên lớp năm, tôi đã nghĩ rằng chỉ cần có Rakka và Kinako là đủ. 

Thế nhưng, thật sự là tôi cũng cảm thấy không thoải mái khi chỉ có vậy. Bởi nếu trong thế giới của tôi chỉ có Rakka, tôi sẽ tuyệt đối không được phép để cậu ấy ghét mình.

Tôi rất yêu Rakka. 

Nhưng thật khó để ở bên cậu ấy với nỗi sợ ấy. 

Tôi đã nhận ra điều đó vào ngày hôm ấy... khi Rakka bắt đầu tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi. 

Dù Rakka nói "có qua có lại" và chấp nhận những khuyết điểm của tôi, còn bảo "tính cách tớ cũng khó ưa nên kiểu gì cũng sẽ làm tổn thương Shizuru thôi." Nhưng theo cảm nhận của tôi thì Rakka quyến rũ hơn tôi gấp nhiều lần. Vậy nên tôi luôn mang trong mình suy nghĩ rằng "một ngày nào đó, Rakka có thể sẽ bỏ rơi mình." Thực tế, Rakka chắc chắn đang không hài lòng với tôi hiện tại.

Tôi thậm chí còn cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi có thể sẽ tan vỡ.

"Tớ không chọn được..."

Trong một hoàn cảnh như thế, tôi không thể chọn giữa "bạn cùng lớp" và "Rakka" được. Nghe câu trả lời thành thật của tôi, Rakka đáp lại bằng một tiếng "Hờ" lãnh đạm. Sự thờ ơ đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. À, hóa ra chủ đề này chỉ cần một câu trả lời đơn giản như vậy thôi. 

"Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?" 

Được sự nhẹ nhõm thúc đẩy, tôi lên tiếng hỏi Rakka. Có lẽ tôi đã đặt một chút hy vọng mong manh rằng từ những cuộc trò chuyện vô nghĩa như thế này, những nụ cười sẽ xuất hiện và tôi có thể làm hòa với Rakka. 

"Hơi tò mò thôi."

Câu trả lời của Rakka vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng cuộc trò chuyện không đi xa hơn nữa.

"..."

"..."

Sự im lặng bao trùm sau đó còn nặng nề hơn bình thường. 

Rakka né ánh mắt của tôi, đặt Kinako lên chân như mọi khi và vuốt ve đầu nó. Có thể thấy bàn tay ấy run lên một chút, nhưng vì Rakka quay lưng đi nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy. Chỉ là tấm lưng đang hướng về tôi ấy có vẻ nhỏ hơn so với thường ngày. 

Nhìn tấm lưng nhỏ bé đó và cảnh cậu ấy vuốt ve Kinako khiến tôi lại nhớ đến câu nói hôm nọ. 

"Tớ chỉ cần được ở bên Kinako là đủ rồi." 

Rakka đã trả lời như thế khi tôi hỏi "có thích cậu con trai nào không".

Lần đó Rakka cũng quay lưng về phía tôi, nhưng tấm lưng lần này lại nói lên cảm xúc của cô ấy một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bên trong tôi bỗng dâng lên một cảm giác như mình đã làm sai điều gì đó.

Bản năng mách bảo tôi rằng có lẽ mình nên ngay lập tức ôm lấy tấm lưng đó.

Thế nhưng tôi đã không thể làm thế, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Rakka. Bởi vì tôi nghĩ nếu lúc này ôm lấy cậu ấy thì sẽ chẳng khác nào đang tuyên bố "Tớ chọn Rakka chứ không phải bạn cùng lớp". Tôi của hiện tại không đủ can đảm để làm điều đó. 

Sự yếu đuối đó đã để lại một vết sẹo không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi.

 

4

 

Sau đó, một tuần trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra.

À không, "không có chuyện gì xảy ra" là chỉ về mối quan hệ giữa tôi và Rakka thôi, còn cách tôi bị đối xử trong lớp thì càng trở nên tệ hơn. Cho đến tuần trước thì tôi chỉ bị lờ đi, nhưng từ tuần này thì cái trò "giấu đồ cá nhân" đã xuất hiện nhiều hơn. Đồ bơi của tôi bị giấu đi ngay lúc có tiết học bơi, rồi sáo recorder dùng trong tiết nhạc cũng bị giấu, những việc đó ít nhiều đã gây cản trở cho việc học. Thế nhưng, tôi cảm thấy dù có tìm đến giáo viên thì tình hình cũng sẽ không được giải quyết, mà thậm chí còn khiến bản thân tôi cảm thấy xấu hổ hơn, thế nên tôi đã báo cáo là "quên dụng cụ ở nhà". May mắn thay, sau khi tìm khắp trường sau giờ học, tôi đã dễ dàng tìm thấy đồ bơi và sáo nên mọi chuyện đã không trở nên nghiêm trọng. 

Bởi nếu không tìm thấy và phải mua lại, dù muốn dù không thì mẹ tôi cũng sẽ biết chuyện.

Rồi đến thứ hai đầu tuần.

Càng gần đến giờ đi học, tôi càng cảm thấy một nỗi buồn bực lớn dần trong bụng mình. Nỗi buồn bực ấy dường như có gai, cứ châm chích vào bụng khiến tôi đau nhói. Dù cố gắng xua tan, vẫn chỉ càng lúc càng lớn hơn trong tôi. 

"Con đi đây..."

Tôi sợ nếu cứ nằm mãi trong chăn, mẹ sẽ mắng vì lề mề và nỗi buồn sẽ lại tăng thêm, thế nên tôi trốn trong chăn đến sát giờ rồi vội vã rời khỏi nhà như đang chạy trốn. Thế nhưng chân tôi lại không bước về phía trường học. Dù sao thì tôi cũng không có đủ "can đảm để trốn học", nên đó không phải một hành động có chủ ý mà hoàn toàn là vô thức. 

Tôi giật mình vì từ lúc nào không hay, trước mắt tôi đã là những bụi cỏ cao.

Đây là khu đất trống đối diện nhà Rakka. Tôi không hề nghĩ gì đặc biệt, nhưng có vẻ chân tôi đã tự đi đến đây. Nhìn thấy những bụi cỏ này, tôi nhận ra bản thân yếu đuối hơn mình tưởng rất nhiều. Tôi muốn ở một mình trong không gian bí bách này. Hiện tại tôi không muốn gặp ai cả, chỉ muốn tan biến vào không khí mà thôi. 

Tôi thực sự cảm nhận được bên trong mình đang dâng trào cảm giác đó.

Giờ đây, những bụi cỏ này như đang bảo vệ tôi khỏi thế giới bên ngoài. 

Thế nên, tôi vươn tay ra rẽ đám cỏ như muốn để chúng nuốt chửng mình vào.

"Shizuru." 

Khoảnh khắc đó, vai tôi run lên vì giọng nói gọi tên mình từ phía sau.

Không cần quay lại, tôi cũng biết giọng nói quen thuộc đó là của Rakka. 

Thật không may, hình như Rakka đang trên đường đến trường. Nhưng vì không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, tôi không thể quay lại hay thậm chí là đáp lời, chỉ đứng sững tại chỗ.

"Cậu đi đâu thế?" 

Giọng nói đã gần hơn lúc nãy.

Tập trung sự chú ý vào phía sau, tôi nghe thấy tiếng thở khẽ báo hiệu Rakka đang tiến lại gần. Đến nước này rồi mà tôi vẫn không thể phản ứng lại tiếng gọi của cậu ấy, chỉ biết tiếp tục giữ im lặng. 

"Không sao đâu." 

Hơi thở của Rakka chạm vào gáy tôi. 

Tôi kinh ngạc trước thông tin bất ngờ đến từ một giác quan khác ngoài thính giác. 

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, cơ thể tôi được Rakka ôm lấy từ phía sau. Thoạt đầu, tôi đã nghĩ cậu ấy đang giữ tôi lại để không cho tôi đi vào bụi cỏ, nhưng rồi một lúc sau, tôi nhận ra không phải thế, mà là cậu ấy đang cố gắng để trấn an tôi. Giống như một người mẹ trấn an đứa con của mình... Nói vậy chứ tôi cũng không có nhiều ký ức về việc được ôm... Rakka đang dùng cả cơ thể để động viên, để làm dịu đi ít nhiều nỗi lo lắng trong tôi. Thế nhưng... 

"Cái gì mà... không sao cơ?" 

Vấn đề hiển hiện ngay trước mắt là tôi đang bị bắt nạt dưới hình thức "bị lờ đi" và "bị giấu đồ". Một tiếng "không sao" như thế chẳng thể xoa dịu được gì. Bởi vì trên thực tế, tôi không hề "không sao" một chút nào. Vậy nên tôi cố thoát ra khỏi vòng tay của Rakka, nhưng cậu ấy lại kiên quyết không buông. 

"Thả tớ ra!"

Trong khi tôi gần như nổi đóa thì Rakka nhẹ nhàng đáp lại "Không buông." 

"Tớ hiểu Shizuru đang rất lo lắng. Nhưng... ít nhất thì hôm nay hãy đến trường đi nhé?" 

"Vì tớ là đồng minh của Shizuru mà..." Rakka cứ thế tiếp tục ôm lấy tôi, không nói thêm lời nào. 

Tôi đã ra khỏi nhà vào thời điểm chỉ kịp suýt soát để đến trường, nên nếu cứ lãng phí thời gian ở đây thêm nữa, đến cả Rakka cũng sẽ bị muộn học mất. Dù trong hoàn cảnh như thế này, tôi vẫn cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến điều đó. 

Thật kỳ lạ làm sao, khiến tôi khẽ bật cười.

Quan trọng hơn hết, việc Rakka nói cậu ấy "là đồng minh của tôi" đã khiến tôi cảm thấy vững tâm. 

"Được rồi, tớ hiểu rồi, buông tớ ra đi đã." 

Vậy nên tôi quyết định bị thuyết phục bởi lời của Rakka và yêu cầu cậu ấy buông tay. 

Không chỉ hai cơ thể đang dán chặt vào nhau, mà hơi thở của Rakka cũng không ngừng phà vào gáy tôi. 

Hơi ấm của hơi thở ấy chạm vào da, để lại một cảm giác ẩm ướt. 

Cảm giác đó kết hợp với hơi ấm từ chính cơ thể của Rakka, khiến tôi dường như không thể giữ được bình tĩnh nữa. 

"Xin lỗi... nhưng giữ yên thế này một chút nữa thôi."

Tuy nhiên, Rakka lại đáp lại tôi như thế. 

"H-Hả...? Nếu Rakka muốn... thì được thôi." 

Giọng tôi run lên vì một lý do khác với lúc nãy... là vì bối rối. 

Bởi tôi hoàn toàn không hiểu Rakka mong muốn điều gì khi nói thế. Không phải Rakka ôm tôi để động viên sao? Nhưng tôi không thể nghĩ ra thêm bất kỳ lý do nào khác cho cái ôm này, và cứ thế, tôi chỉ biết chiều theo ý Rakka và tiếp tục chia sẻ hơi ấm.

Nhắc mới nhớ, trước đây chuyện này cũng từng xảy ra.

Sau kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng, khi tôi cảm thấy sợ hãi khi phải ăn diện đi học, Rakka cũng đã ôm tôi từ phía sau như thế này... Và cũng giống như hôm nay, Rakka đã không buông tôi ra. Cứ như thể chính cậu ấy mới là người cần điều đó.

(Gần đây mình toàn nhớ lại chuyện cũ nhỉ.)

Tuần lễ Vàng cũng chưa xa xưa đến thế, vậy mà cảm giác như đã lâu lắm rồi. Chắc cũng bởi vài tháng gần đây là những ngày tháng đau khổ và dài đằng đẵng đối với tôi. 

Đang lúc tôi miên man suy nghĩ... bỗng có một thứ gì đó mềm mại chạm vào gáy tôi.

Ban đầu tôi nghĩ đó là ngón tay hay thứ gì đó tương tự.

Nhưng cảm giác ấy lại quá mềm so với một ngón tay. Cái thứ mềm đó chạm vào gáy, nên dù có cử động cổ, tôi cũng không thể biết được đó là gì. 

Trước khi tôi kịp hiểu thì cảm giác đó đã rời xa.

Thật tiếc nuối.

Tôi đã bị sự mềm mại ấy mê hoặc đến mức bất giác cảm thấy như vậy.

"Cảm ơn nhé."

Cùng lúc nói ra câu đó, hơi ấm của Rakka đang ôm lấy lưng tôi cũng biến mất. Khi tôi quay lại với vẻ nghi ngờ không biết chuyện gì vừa xảy ra thì Rakka đã quay lưng đi từ lúc nào. 

Tôi nhận ra dạo này mình cứ mãi nhìn theo bóng lưng của Rakka.

"Vậy thôi tớ đi trước nhé... Tuyệt đối đừng có trốn học đấy."

Rakka cứ thế chạy đi, bóng lưng nhanh chóng nhỏ dần.

Bỗng tôi thấy bóng lưng ấy trở nên nhỏ hơn cả thực tế... như thể Rakka sắp đi đến một nơi xa xăm nào đó, khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi muốn ngay lập tức chạy theo Rakka, và lần này chính tôi sẽ ôm lấy cậu ấy. Thế nhưng Rakka đã nhanh chân rời xa tôi, khi tôi vừa nghĩ đến điều đó thì bóng dáng cậu ấy đã biến mất. Những bước đi vội vã bất thường như đang cố chạy trốn khỏi tôi khiến tôi lo lắng.

Chẳng lẽ cậu ấy không muốn đi học cùng một đứa bị bắt nạt như tôi đến thế sao? Dù nghĩ vậy khiến lòng tôi quặn thắt, nhưng có quá nhiều điểm bất thường khác nữa, khiến tôi không thể sắp xếp nổi suy nghĩ của mình.

(Vừa rồi là sao vậy...)

Tôi không nghĩ Rakka lại là người thích động chạm cơ thể.

Các bạn nữ trong lớp thường hay nắm tay nhau, nhưng Rakka không phải người như vậy. Những lần hiếm hoi tôi chạm vào người Rakka là lúc cậu ấy bị cảm, và lần cậu ấy thúc đẩy tôi tiến lên khi tôi đã ăn diện rồi mà vẫn chần chừ.

Tôi cảm giác chuyện hôm nay gần giống với trường hợp thứ hai hơn.

Cơ mà tại sao cậu ấy lại "thêm một chút nữa" khi tôi bảo "buông ra"? Và cảm giác mềm mại ở khúc cuối là gì? Có quá nhiều điểm không rõ ràng, tôi chẳng hiểu gì cả.

Có lẽ vì mãi suy nghĩ vẩn vơ trong khi bước đi, tôi đã đến trường muộn khoảng năm phút.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đi học muộn, tôi không biết phải làm thế nào nên đành tạm thời cứ đi về phía lớp học như bình thường. Hành lang và cầu thang vắng người tạo cảm giác thật lạnh lẽo, dù là mùa hè nhưng sống lưng tôi vẫn run lên. Cảm giác cô đơn này khác hẳn với cảm giác bị cô lập trong lớp học. 

Tôi bước nhanh về phía lớp học để chạy trốn khỏi cảm giác đó.

Những cánh cửa lớp của khối năm và sáu trên tầng bốn đều đóng kín, từ bên trong thoáng vọng ra lời giảng của giáo viên và tiếng cười của học sinh. Tôi đi qua những phòng học đó và dừng lại trước cửa lớp mình. Chỉ mới đứng trước cửa thôi, tôi cũng đã cảm nhận được không khí trong lớp mình thật khác thường.

Cửa cũng đóng kín như các lớp khác nên tôi không thể nhìn thấy bên trong.

Nhưng ngay cả khi cách một lớp cửa, tôi vẫn có thể cảm nhận được không khí bên trong lớp học có gì đó không ổn.

Điều đó khiến tôi khó mà mở cửa dù tay đã đặt lên tay nắm. Cảm giác căng thẳng trong lớp học cứ như đang truyền qua cánh cửa, khiến ngón tay tôi khẽ run lên.

"Phù..."

Để tự trấn an mình, tôi hít một hơi thật sâu và nhớ lại dáng vẻ của Rakka.

"Ít nhất thì hôm nay hãy đến trường đi nhé?"

Dù Rakka bỏ tôi lại để đi trước, nhưng tôi hiểu rằng chắc hẳn phải có lý do nào đó nên cậu ấy mới nói vậy. Nhờ có Rakka, tôi cảm thấy bình tĩnh trở lại một chút.

Tôi quyết tâm không để lỡ thời cơ này và mở cửa.

"..."

Ngay lập tức, cả lớp trở nên im lặng.

Đó không phải một sự im lặng thanh bình mà rất khó chịu, cứ như không khí đang tích điện. Ngay cả thầy giáo đang đứng trên bục giảng cũng quên mất phải lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi nhanh chóng nhận ra đây không phải là cảnh "trách mắng Mayada Shizuru vì đi học muộn".

Bởi vì trong ánh mắt đó... là sự bối rối.

Tuy nhiên, cũng có vài bạn cùng lớp nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí, đó là Serika và nhóm của cậu ấy, những người đã bắt nạt tôi. Có vẻ như chính bọn họ là nguyên nhân của bầu không khí này.

Và ở trung tâm của bầu không khí trong lớp còn có một người khác.

Một bạn nữ đang đứng trước bục giảng... đối mặt với thầy giáo. 

Đó chính là Rakka, người vừa ôm lấy tôi cách đây ít phút.

Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái rồi quay lại đối diện với thầy. Như bị ánh mắt đó thôi thúc, thầy nhìn tôi, rồi nhìn Rakka, sau đó nhìn thứ gì trên bục giảng, rồi lại quay lại nhìn tôi. 

"Mayada... có thật là em bị Serika và các bạn bắt nạt không?"

"..."

Thầy hỏi tôi bằng một giọng cứng ngắc đến kỳ lạ, như đang cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng câu hỏi đến quá đột ngột, lại thêm việc không quen phát biểu trước đám đông, tôi đành im lặng. Gần một trăm con mắt của các bạn cùng lớp quấn lấy suy nghĩ của tôi, khiến tôi chẳng thể tập trung lại được.

"Furumiya bảo với thầy rằng em bị cô lập và bị giấu đồ. Chuyện đó có thật không?"

Thầy lặp lại câu hỏi.

Không biết có phải do cảm thấy căng thẳng trước tình huống này không mà giọng nói của thầy cũng cứng hơn bình thường. Điều đó khiến tôi cảm thấy như đang bị chất vấn và tôi không thể nói nên lời.

Không chỉ thế, việc những người trong cuộc, nhóm Serika đang lườm tôi cũng là một yếu tố lớn. 

Tôi sợ rằng nếu ăn nói không cẩn thận, tôi sẽ bị trả thù.

"Trong tình huống này, làm sao cậu ấy có thể trả lời "Phải, đúng vậy ạ." được chứ?"

Rakka dường như đã hiểu được suy nghĩ của tôi và lên tiếng giúp đỡ.

Hơn cả thầy giáo, cậu ấy là người hiên ngang nhất ở đây, không khỏi khiến tôi bị hớp hồn.

"Nếu xem những bức ảnh của em, thầy ít nhiều gì cũng sẽ thấy rõ rằng bọn họ đã lấy trộm đồ cá nhân của Mayada và tự ý vứt vào thùng rác. Nếu thầy vẫn định nhắm mắt làm ngơ thì em cũng sẽ có cách của riêng mình." 

Rakka nhấn mạnh vào cụm từ "cách của riêng mình".

Ngay cả tôi cũng hiểu được đó là một giọng điệu mang tính đe dọa.

Thầy giáo thở dài như thể đã đầu hàng.

"Thầy hiểu rồi..."

Thầy lẩm bẩm bằng một giọng trầm, rồi lại lướt mắt một vòng quanh lớp trước khi nhìn tôi.

"Dù sao thì thầy cũng phải nghe chính em nói đã... Mayada, đi theo thầy."

Thầy rời khỏi lớp và đi về phía phòng giáo viên. Không khí trong lớp đã vượt quá khả năng xử lý của tôi, nên tôi cố gắng đuổi theo thầy như để chạy trốn. Nhưng ngay trước khi ra khỏi cửa, tôi khựng lại... vì không thể cưỡng được thôi thúc phải quay đầu nhìn lại.

Các bạn cùng lớp nhìn tôi với ánh mắt chứa đựng những cảm xúc khác nhau.

Nhưng đối với tôi, những ánh mắt đó chỉ là một phần của phông nền, điều quan trọng chỉ có một.

Cô bạn quan trọng nhất đối với tôi đã ngay lập tức lảng tránh ánh mắt khi tôi nhìn lại, rồi quay về chỗ ngồi của mình. Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như có thứ gì đó lấp lánh trong mắt cậu ấy, không biết có phải tôi đã nhìn nhầm không?

Đã có vài lần tôi cảm thấy mắt cậu ấy rưng rưng.

Nhưng tôi không thể tưởng tượng được cảnh Rakka khóc.

Tôi chỉ có thể tự nhủ rằng đó là ảo giác.

Tôi cố gắng rũ bỏ ảo ảnh về những giọt nước mắt ấy và đuổi theo thầy giáo đã đi trước.

Thầy dẫn tôi đến một góc khuất trong phòng giáo viên.

Bị hỏi cặn kẽ về những chuyện đã xảy ra, tôi trả lời trong phạm vi có thể.

Thế nhưng, tôi không tự tin rằng mình đã trả lời trọn vẹn những câu hỏi đó. Tôi vốn ngại nói chuyện với người lớn, và trên hết, tôi vẫn còn đang bối rối nên lời nói cứ lộn xộn.

Vốn dĩ, tôi không hiểu vì sao Rakka lại làm vậy.

Không, tôi tin chắc rằng Rakka đã cố gắng bảo vệ tôi.

Cách làm của Rakka thì đương nhiên phải đúng đắn hơn suy nghĩ của tôi rồi.

Thế nhưng, tôi lại cảm thấy như thể những điều tôi giấu kín trong lòng đã bị phơi bày... như bị làm bẽ mặt. Ít nhất thì nếu định làm những chuyện như thế này, tôi chỉ mong cậu ấy nói trước với tôi một câu.

Tôi còn không nói chuyện mình bị bắt nạt cho cả mẹ biết mà.

Các bạn cùng lớp có lẽ đều biết tôi đang bị bắt nạt, nhưng...

Không nhất thiết phải phơi bày mọi thứ ra trước mặt tất cả mọi người như thế. 

Đối với tôi, "việc bị bắt nạt" là điều mà tôi muốn giữ kín trong lòng. Bởi vì tôi nghĩ những người lớn không hiểu cảm xúc của trẻ con, sẽ chế giễu một kẻ bị bắt nạt như tôi là đồ vô dụng. Tôi có thể hình dung rõ ràng cảnh mẹ tức giận và thất vọng nói rằng "Tao không nuôi ra một đứa con để người ta bắt nạt". Quan trọng hơn hết, chỉ nghĩ đến việc điều này có thể trở thành nguyên nhân khiến tôi bị bắt nạt dữ dội hơn nữa thôi là tôi đã thấy run sợ rồi. Tuy nhiên, những điều đó chỉ là ảo tưởng của tôi thôi. Vì mãi lo nghĩ về "sự bất mãn với Rakka", "nỗi sợ bị mẹ mắng" và "việc bắt nạt trở nên tồi tệ hơn", tôi không còn tâm trí nào để trả lời thầy giáo một cách đàng hoàng nữa. Dù tôi lo lắng như vậy, nhưng kể từ ngày hôm đó, việc bắt nạt tôi đã hoàn toàn chấm dứt. Thầy đã liên lạc với mẹ tôi, nhưng mẹ không hề nói những lời khó chịu như tôi tưởng tượng. Tôi chỉ bị mắng một chút rằng 'Sao không nói cho mẹ biết sớm hơn?". Có lẽ tôi đã hiểu lầm về con người mẹ, qua chuyện này tôi cũng cảm thấy mình đã trưởng thành hơn một chút. Sau đó, những người đã từng phớt lờ tôi cũng bắt đầu nói chuyện với tôi như trước. Sự trơ trẽn của họ khiến tôi gần như cảm thấy kinh tởm. Nhưng nghĩ lại, nếu ở vào vị trí của họ, tôi cũng sẽ làm điều tương tự. Vì thế, tôi không còn muốn trách móc họ nhiều nữa.

Chúng tôi đều là những sinh vật yếu đuối.

Chỉ cần tôi chịu đựng, vậy là đủ rồi.

Nếu nhờ thế mà mọi thứ trở lại như cũ thì quá tốt.

Tôi đã nghĩ vậy, thế nhưng mọi chuyện lại không kết thúc đơn giản như thế.

Việc bắt nạt tôi thật sự đã dừng lại hoàn toàn, và theo đó, những lời chỉ trích tập trung nhắm vào nhóm của Serika khiến vị trí của họ trong lớp trở nên bấp bênh. Hóa ra, có nhiều người không hề thích việc họ thao túng bạn cùng lớp theo ý mình. Dù không có ai đứng lên thay thế làm trung tâm lớp, điều đó cũng chẳng gây ra vấn đề gì. Ngược lại, các bạn dường như cảm thấy thoải mái hơn, và không khí trong lớp cũng trở nên dễ thở hơn trước. 

(Nếu mọi chuyện đơn giản như thế này thì lẽ ra mình nên lên tiếng sớm hơn.)

Quả thật tôi đã có suy nghĩ như vậy, nhưng dù tôi có lên tiếng thì hẳn mọi chuyện cũng sẽ không kết thúc.

Cách này chỉ có hiệu quả vì nó được thực hiện bởi Rakka.

Phải.

Chắc chắn Rakka đã dự đoán được điều này.

Cậu ấy đã lường trước tất cả, nên mới cố tình phơi bày sự việc một cách nổi bật như thế.

Sau chuyện này, Rakka... không hề được các bạn cùng lớp coi là anh hùng. Ngược lại, họ bắt đầu tự động xa lánh Rakka vì cách cậu ấy lên án những kẻ bắt nạt.

Không phải do họ xấu tính hay có ý đồ như khi tôi bị làm lơ.

Nguyên nhân chỉ đơn giản là do vẻ ngoài trưởng thành và thái độ quá kiên quyết của Rakka.

"Không hiểu sao thấy hơi sợ."

Đối với trẻ con, chỉ cần một lý do đơn giản như thế là đủ để cô lập một người. Bầu không khí "không hiểu sao" đó lan tỏa khắp lớp học, rồi dần trở thành một nhận thức cố định.

Không mất quá nhiều thời gian để Rakka hoàn toàn bị cô lập.

Đương nhiên, tôi không thể chấp nhận được điều này.

Bởi vì chính Rakka là người đã cứu tôi mà, giờ cậu ấy bị cô lập thì thật là đảo lộn trời đất. Thế nhưng, tôi chỉ là một con bé yếu đuối, không thể tác động gì đến cả lớp, khiến mọi chuyện cứ thế bế tắc.

(Đã vậy thì ít nhất mình cũng muốn là đồng minh duy nhất bên cạnh Rakka.)

Ngay lúc tôi nghĩ vậy thì một chuyện khác lại xảy đến.

Sau giờ học, tôi vẫn đến nhà Rakka để chăm sóc Kinako. Bầu không khí trong phòng khá ngột ngạt và khó chịu, nhưng tôi vẫn muốn ở bên cạnh Rakka.

"Shizuru... đừng đến nhà tớ nữa."

Rakka nói với tôi bằng giọng nhẹ nhàng.

Hôm nay cậu ấy dường như không được tươi tỉnh như mọi khi.

Thế nhưng tôi chỉ nghĩ rằng đó là do cậu ấy bị sốc trước việc bị cô lập, vậy nên tôi không hề lường trước được sẽ phải nghe những lời như thế. Những lời đó khiến tôi vô cùng bàng hoàng.

"S-Sao cậu lại nói vậy?"

Tôi hỏi bằng giọng run rẩy, cố gắng tìm hiểu ý định thực sự của Rakka, dù vậy cậu ấy chỉ trả lời mà không nhìn tôi. 

"Nếu người ta thấy Shizuru đến nhà tớ, cậu có thể sẽ lại bị cô lập một lần nữa đấy. Làm sao cậu chịu nổi việc đó phải không?"

Rakka nói bằng một giọng nhẹ nhàng như nước chảy.

Chỉ một giọt nước nhỏ xuống thôi, tuy bé nhưng lại đủ sức xói mòn cả đá. 

"Chuyện đó..."

(Có thể cậu ấy nói đúng.)

Qua chuyện vừa rồi, tôi đã hiểu được "con người có thể dễ dàng làm tổn thương người khác để tự vệ". Không cần một lý do thực sự nào cả. Chỉ cần đến nhà Rakka thôi đã có thể khiến tôi có khả năng bị phớt lờ một lần nữa, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra viễn cảnh đó.

Vậy nên lời nói của tôi mới trở nên ấp úng.

Thế nhưng, vì nghĩ cho Rakka, tôi vẫn cố gắng lựa lời để nói.

"Nh-Nhưng tớ không thể để Rakka một mình..."

"Đừng hiểu lầm."

Rakka lạnh lùng cắt ngang những lời tôi đang cố gắng vắt ra.

Nó gần giống với giọng điệu mà cậu ấy đã thể hiện trong lớp học.

"Sẵn tiện tôi nói luôn, tôi có thể sống khỏe mà dù không có cậu. Chỉ là... hai năm trước thấy cậu làm bộ mặt như sẽ chết nếu ở một mình nên tôi mới bắt chuyện và chơi với cậu thôi. Vậy nên... không có lý do gì để cậu thương hại hay hy sinh cho tôi cả."

Lâu lắm rồi Rakka mới xưng hô như thế với tôi. Tim tôi đau nhói, tinh thần gần như sụp đổ vì nỗi đau ấy. Dù vậy, tôi vẫn không thể chấp nhận những lời đó và cố gắng cãi lại Rakka.

"Nhưng..." 

"Tôi đang bảo cậu phiền phức lắm rồi đấy!"

Chỉ một câu của Rakka đã dễ dàng chặn đứng sự nỗ lực của tôi.

Rakka tiếp tục tấn công, mặc cho trái tim tôi cảm thấy như vừa bị đâm xuyên.

"Cậu không hiểu là nếu không có cậu, mọi chuyện đã không như thế này sao? Tôi chán ngấy việc phải chăm lo cho cậu rồi. Nếu hiểu rồi... thì đừng bao giờ đến nhà tôi nữa."

Giọng của Rakka vẫn trầm lắng, nhưng cảm xúc ẩn chứa trong đó lại dao động mạnh mẽ.

Cảm xúc ấy khuấy động cả trái tim tôi. 

Tâm trí tôi điên cuồng như biển động trong bão, tầm mắt của tôi bị che mờ bởi làn nước.

"Rakka."

"..."

Khi tôi cố thốt ra cái tên ấy một lần sau cuối, Rakka cũng nhìn tôi với ánh mắt dao động.

"Nhanh đi đi. Tôi không muốn thấy mặt Shizuru nữa."

Dù nước mắt không rơi từ đôi mắt ấy, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra giọng nói của Rakka đang méo đi vì đau khổ. Tôi không biết liệu câu "không muốn nhìn mặt tôi" cậu ấy vừa thốt ra có phải là thật lòng hay không nữa.

Chỉ là đôi mắt ấy... dường như đang cầu cứu tôi.

Vậy nên, tôi đã cố gắng vươn tay về phía cậu ấy.

"R-Rakka."

Tôi gọi tên cậu ấy một lần nữa.

Thế nhưng Rakka đã gạt phăng tay tôi ra và trừng mắt.

"Đã nói đừng hiểu lầm rồi mà! Mau về đi, đừng bao giờ đến nhà tôi nữa."

Trái tim tôi vỡ vụn trước sự cự tuyệt đó.

Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng tất cả đã quá muộn.

Tôi đứng dậy, đi về phía cửa như thể đang chạy trốn khỏi Rakka... rồi quay đầu nhìn lại khi tay đã đặt lên tay nắm. Giống như ngày hôm đó trong lớp học, Rakka quay mặt đi ngay khi tôi nhìn lại. Phản ứng đó của cậu ấy như một đòn kết liễu, tôi lao ra khỏi nhà Rakka mà quên cả việc chào mẹ cậu ấy, bước những bước loạng choạng để về nhà.

Rốt cuộc tôi đã làm gì sai?

Rốt cuộc tôi đã sai ở đâu?

Trước đây tôi đã nhiều lần muốn vươn tay về phía Rakka.

Tôi đã từng muốn ôm lấy tấm lưng nhỏ bé ấy. 

Nhưng đến tận phút cuối, tôi vẫn không thể thực hiện được những điều đó. Nếu tôi chạm vào Rakka sớm hơn, liệu cậu ấy có chấp nhận thay vì gạt tay tôi ra không?

Liệu tôi có thể ôm lấy Rakka, giống như cách cậu ấy đã từng ôm tôi không?

Nhưng nghĩ đến những điều đó bây giờ thì cũng đã quá muộn, tất cả những gì tôi có thể làm sau khi đã đánh mất Rakka là nhớ lại sự ấm áp và sự mềm mại khó tả của cậu ấy vào ngày hôm đó.

 

Kể từ đó, tôi thực sự không đến nhà Rakka nữa.

Điều đó khiến tôi tự nhiên có rất nhiều thời gian rảnh.

Cũng phải thôi, trước giờ tôi đã luôn đến nhà Rakka để chăm sóc Kinako mỗi ngày theo nghĩa đen mà.

Tôi không thể nhớ nổi mình đã giết thời gian như thế nào trước khi gặp Rakka và Kinako, và rồi ngày tháng cứ thế trôi qua một cách hoang phí đến kinh ngạc. Như thể trong trái tim tôi đang có một lỗ hổng lớn vậy. Những tháng ngày trôi qua một cách mơ hồ không những không lấp đầy lỗ hổng đó mà còn làm nó mục nát dần.

Tôi cuống lên, tự biết rằng bản thân không thể cứ mãi như thế này.

Nhưng tôi cũng không có ý tưởng nào để thay đổi tình hình. Tôi đã thử đánh liều bắt chuyện với Rakka vài lần, nhưng cậu ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, trong hoàn cảnh này thì tôi không đủ can đảm để đến nhà cậu ấy, thế nên tôi bắt đầu đi chơi với các bạn trong nhóm để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Thông qua mối quan hệ đó, tôi kết bạn với các nhóm khác và số bạn bè của tôi tự động tăng lên. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có nhiều bạn đến thế. Chúng tôi thậm chí còn cùng nhau đi bơi và tham gia lễ hội trong kỳ nghỉ hè. Cuộc sống của tôi bận rộn hơn, có nhiều mới mẻ hơn và có thể nói là trọn vẹn hơn so với khi tôi vùi mình trong việc chăm sóc Kinako. 

Nhờ có nhiều bạn bè hơn trước, cảm giác cô đơn trong tôi cũng vơi dần.

Nhưng bất chấp việc đó, trái tim tôi vẫn còn một lỗ hổng lớn. 

Tôi đã nhận ra rằng chỉ có Rakka mới có thể lấp đầy khoảng trống đó trong trái tim tôi.

Thế rồi khi chúng tôi lên lớp sáu, Rakka bắt đầu nghỉ học thường xuyên hơn. Từ hồi lớp năm cậu ấy đã không đi ngoại khóa và dã ngoại với lớp rồi, nhưng tôi không biết liệu đó là do vấn đề sức khỏe hay do việc bị cô lập. Mùa hè năm đó, tôi nghe loáng thoáng rằng Rakka đang chuẩn bị vào một trường nữ sinh tư thục liên cấp. Nhưng tôi không thể hỏi để xác nhận. Và cứ thế, tôi và Rakka rời xa nhau.