Mèo Con Mà Bày Đặt Đi Nhặt Mèo Con

Truyện tương tự

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

Akeo

Có lẽ là vậy, mà..........Không sao, chỉ cần tôi vẫn không hiểu được tình yêu thì mọi người sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi mà, phải không nhỉ?

1 3

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

51 5504

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

(Đang ra)

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

Kawanabe Kashima

Dường như, cô ấy đang che giấu một bí mật nào đó vô cùng to lớn...

1 2

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

14 306

Vol 1 - Chương 1: Mayada Shizuru – Học sinh lớp Ba (Phần hai)

2

 

Bé mèo con được Rakka đặt tên là Kinako. 

Lý do cậu ấy đưa ra là "vì bộ lông của nó giống như bột đậu nành (kinako) rắc lên mochi." 

Nghe cậu ấy nói tôi mới nhận ra, đúng là Kinako có màu sắc trông rất ngon lành. Dần dần, cái tên bị nói trại đi thành "Nako" hay "Nyako" một cách không rõ ràng, nhưng về cơ bản vẫn là Kinako. 

Kể từ khi Kinako được nhặt về, tôi bắt đầu đến nhà Rakka gần như mỗi ngày. Vào các ngày trong tuần, tôi đi thẳng đến nhà Rakka ngay sau khi tan học, vào cuối tuần thì tôi đi ngay sau khi ăn sáng. Nhà của Rakka rất lớn đúng như vẻ ngoài, đến nỗi tuần đầu tiên tôi đã bị lạc ngay trong nhà. 

Khi tôi kể chuyện đó cho Rakka thì bị cậu ấy mắng là "Tại cậu đụt thôi." 

Khiến tôi muốn cãi lại rằng không chỉ mình tôi mà chắc chắn bất cứ ai cũng sẽ bị lạc. 

Dù đúng là sau một tuần thì đến cả tôi cũng đã quen với ngôi nhà rộng lớn và có thể đi thẳng đến phòng của Kinako. Đó là một căn phòng giống như kho chứa đồ, mà theo lời Rakka thì nó hầu như không được sử dụng trước khi Kinako đến.

Nhưng dù chỉ là nhà kho, nó đã lớn bằng phòng của tôi với trần nhà cao một cách kỳ lạ. 

Vì những thứ ở nhà Rakka về cơ bản đều lớn, nên điều đó cũng là hiển nhiên thôi. 

Thôi bỏ qua chuyện đó đi, một tháng đầu tiên thực sự rất khó khăn.

Bố mẹ Rakka có vẻ đã giúp những việc tối thiểu. Họ đưa Kinako đến bệnh viện thú y, làm đủ các xét nghiệm, tiêm vắc xin, vân vân, những việc mang tính thủ tục. Thế nhưng có vẻ họ hoàn toàn không có ý định giúp đỡ việc chăm sóc hay huấn luyện, bố mẹ cậu ấy cũng không vào phòng nuôi mèo, nên mọi chi tiết nhỏ đều do bọn tôi làm. Ngay sau khi nhặt Kinako về là đến Tuần lễ Vàng, nên bọn tôi đã triệt để huấn luyện Kinako trong thời gian đó. Nói vậy chứ nó đã học được cách đi vệ sinh rất nhanh, nên sau đó chỉ cần dạy nó những chỗ không được cào móng, còn lại thì bọn tôi chỉ dành thời gian chơi với Kinako thôi. Điều duy nhất khiến tôi bận tâm là kết quả xét nghiệm ở bệnh viện thú y. Tôi chỉ nghe Rakka kể lại, nhưng cậu ấy nói Kinako bị nhiễm một căn bệnh tên là AIDS ở mèo. Tôi nghe Rakka kể một chút về nội dung, nhưng vẫn không hiểu rõ đó là bệnh gì. Bản thân Rakka cũng không hiểu sâu đến mức có thể giải thích cho tôi, nên vịn vào lý do là hiện tại Kinako vẫn khỏe mạnh, bọn tôi đã nhanh chóng quên béng chuyện đó và say mê chơi với nó.

 

Từ lúc nào không hay, nhiệt độ đã tăng dần, mặt trời thì vẫn chưa lặn dù đã sáu giờ. 

Tôi chợt nhìn vào lịch và giật mình khi thấy sắp đến kỳ nghỉ hè. Trước đây, việc đi học đối với tôi thật khổ sở, mỗi ngày dài lê thê như một sự tra tấn, nhưng thời gian trôi qua thật nhanh kể từ khi tôi gặp Rakka và Kinako. Tôi nhận ra rằng trong học kỳ này, tôi thực sự chỉ chú tâm vào chăm sóc Kinako. Theo đúng nghĩa đen là "mỗi ngày" tôi đều đến nhà Rakka, suy ngược lại thì hẳn Rakka cũng như vậy. 

Tôi hơi băn khoăn không biết Rakka nghĩ thế nào về điều này. 

Tôi không có bạn bè nào khác ngoài Rakka nên không có vấn đề gì. 

Nhưng Rakka chắc hẳn có những mối quan hệ bạn bè khác ngoài tôi. 

Tôi nghĩ việc cứ phải dành thời gian chăm sóc Kinako mỗi ngày như tôi thì sẽ bất tiện cho cậu ấy. 

"Rakka không đi chơi với bạn bè à?"

Rakka dừng cánh tay đang vẫy cây trêu mèo lại trước câu hỏi của tôi. Nắm lấy cơ hội đó, Kinako giật lấy cây trêu mèo và lắc đầu lia lịa như thể vồ được con mồi. Dù chân nó vẫn chưa hoạt động bình thường, nhưng dựa vào đó, nó vẫn có thể di chuyển theo cách riêng của mình. Dáng vẻ Kinako sống sót và bù đắp cho những khuyết điểm nhỏ nhặt thật rạng rỡ làm sao.

"Ngay lúc này đây tớ vẫn đang chơi với bạn mà, chẳng lẽ Shizuru không coi tớ là bạn sao?" 

Giọng nói khàn khàn của Rakka khiến đôi tai đang ngưỡng mộ Kinako của tôi đau nhói. 

Sau đó, ánh mắt sắc lạnh, găm vào da thịt tôi.

Nhớ ra trước đây cũng từng xảy ra chuyện này rồi, tôi vội vàng phủ nhận. 

"À, không, không phải vậy đâu… Tớ chỉ muốn hỏi về những người bạn khác ngoài tớ thôi." 

Hôm nay Rakka cũng được các bạn khác trong trường rủ đi chơi. 

Nhưng cậu ấy đã từ chối với lý do phải ôn bài và dành thời gian cho Kinako. 

Tôi cảm thấy không khí trong lớp học đang dần chuyển sang hướng "Rakka dạo này khó gần". Nếu Rakka bị cô lập tôi sẽ thấy rất khó chịu. 

"Bây giờ tớ bận chăm sóc Kinako. Đã nhặt về thì phải có trách nhiệm chứ."

"Chuyện đó thì đúng, nhưng mà…" Tôi vô thức phủ nhận lời của Rakka. 

Kinako cũng đã lớn đến một mức nhất định, nên có lẽ không cần phải ở cạnh nó suốt cả ngày lẫn đêm nữa. Tôi nghĩ Rakka cũng cần có thời gian giải lao để đi chơi với những người bạn khác.

Như mọi khi, tôi vẫn không có người bạn nào khác nên việc đó là hoàn toàn không cần thiết. 

Chính vì vậy, tôi muốn Rakka được nghỉ ngơi một chút trong lúc mình chăm sóc Kinako,.

"Gì nữa?" Rakka không hề từ bỏ vẻ khó chịu trước thái độ do dự của tôi. 

"Th-Thì tại, nếu mỗi ngày đều thế này thì Rakka sẽ mệt mỏi đấy." 

"Nếu Shizuru muốn chơi với bạn khác thì cứ tự nhiên đi? Tớ không bận tâm đâu." 

Giọng điệu đó vẫn hết sức gai góc. 

Rakka thường không tô vẽ câu chữ khi ở trước mặt tôi.

Từ khi đến đây tôi đã nhận ra rằng ở trong lớp Rakka thường giả vờ hiền lành, tạo ra một sự mềm mỏng nhất định. Đến tận bây giờ tôi vẫn thấy bản chất của Rakka rất đáng sợ, nhưng tôi cũng có chút cảm giác tự mãn vì chỉ có mình tôi mới biết được mặt nội tâm này của cậu ấy, nên dù sợ hãi tôi vẫn có thể chịu đựng được ở một mức độ nào đó. 

Cũng đúng là tôi cảm thấy vui vì thái độ đó của Rakka. 

"Tớ định sẽ chăm sóc Kinako suốt thời gian nghỉ hè đấy...?"

 Dù run rẩy vì lo lắng, tôi vẫn cố gắng nói ra điều đó. Đáp lại, Rakka dùng tuyệt chiêu "hừm" quen thuộc của mình, rồi nhặt lại cây gậy trêu mèo và tiếp tục đùa nghịch với Kinako.

Tôi thấy nhẹ nhõm khi biết rằng tiếng "hừm" của Rakka thường được dùng khi tâm trạng cậu ấy tương đối tốt.

Đó là điều tôi đã học được sau vài tháng qua lại nhà Rakka.

"Nhưng mà, cũng phải. Thỉnh thoảng đi chơi cũng không tệ nhỉ."

"Hả? À, đúng vậy ha!"

Tôi không ngờ ý kiến của mình lại được khẳng định trong tình huống này, nên dù còn chút bối rối, tôi vẫn cố gắng thúc đẩy Rakka.

- Cậu đi chơi với ai đó đi!

Không biết Rakka có nhận ra tôi định nói như thế không, nhưng cậu ấy đã đi trước một bước.

"Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, hay là chúng ta cùng đi bơi nhé?" 

"Hả... cùng đi... Hả! Với tớ á?"

"Phản ứng kiểu gì vậy? Cậu không muốn đi với tớ à?"

Lông mày Rakka nhíu lại, đôi mắt nheo đi.

"À, tớ không có ý đó..."

Tôi cố gắng dùng hết nơ-ron não để biện minh thật nhanh, nhưng vì vốn dĩ cực kỳ tệ trong việc sắp xếp và sử dụng từ ngữ, tôi còn không rõ hiện tại mình muốn truyền đạt điều gì. Sau một lúc miệng chỉ ú ớ, đầu tôi đã bị đoản mạch.

"Tớ muốn đi! T-T-Tớ muốn đi!"

Tận dụng khoảnh khắc bùng nổ đó, tôi hét lên "mong muốn" đơn giản nhất của mình. Kinako giật mình vì tiếng hét lớn đột ngột, chạy trốn vào góc phòng rồi xù lông đe dọa, nhưng chuyện đó để sau đi.

Mà phải nói, Rakka cũng có phản ứng kỳ lạ khi nghe tiếng hét của tôi.

Tất nhiên là cậu ấy không vào trạng thái đe dọa như Kinako.

Đôi mắt Rakka mở to tròn xoe, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc.

“Phụt...”

Cứ ngỡ chỉ phụt một tiếng, nhưng sau đó cậu ấy vẫn tiếp tục khúc khích cười.

- Rakka mà cũng cười như vậy à. 

Trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ đó, bất chấp phản ứng ấy là để chọc quê mình.

Rakka thường ngày luôn giữ vẻ mặt khó chịu, ngay cả khi cười thì cũng thường chỉ là nụ cười lạnh lùng, nên việc cậu ấy cười như vậy thật bất ngờ, khiến tôi bất giác ngây người ra nhìn.

“Khi tớ hỏi có muốn giúp chăm sóc Kinako không, cậu cũng hét lên như bộc phát vậy đấy, Shizuru. Làm tớ phải thắc mắc rốt cuộc cậu muốn chăm sóc mèo đến mức nào vậy. Bình thường Shizuru rất trầm lặng mà... Thú vị ghê.”

Nói đến đó, không biết có phải do nhớ lại toàn bộ chuyện đã xảy ra lúc ấy không mà Rakka bắt đầu cười quên cả kìm nén giọng. Đối với tôi, việc “bị cười” là một việc xấu hổ đến mức không thể chịu nổi. Nếu người đang cười không phải Rakka, có lẽ tôi đã cúi gằm mặt xuống và không bao giờ dám ngẩng lên nữa.

Thế nhưng, vì đối phương là Rakka, nên hiện tại có một điều được ưu tiên hơn cả sự xấu hổ của tôi.

“Rakka cũng biết cười nữa à.”

Đó vẫn là điều bất ngờ nhất, tôi nói thẳng như thế với Rakka.

Nụ cười của Rakka lập tức tan biến, một tiếng “Hả?” đầy vẻ khó chịu bay đến.

“Tất nhiên là tớ biết cười rồi. Có mà Shizuru cũng chẳng mấy khi cười ấy.”

“Ừ-Ừ thì... cũng đúng.”

Nghe Rakka nói vậy, tôi nhớ lại mình đã lớn lên cùng với lời mắng “Tỏ vẻ vui vẻ hơn đi” của bố mẹ. Tôi là một đứa trẻ ít thể hiện cảm xúc, dù là khi nhận quà đi nữa tôi cũng không thể hiện ra được. Không chỉ bố mẹ mà những người thân xung quanh cũng có cùng nhận xét, thậm chí khi nhận tiền lì xì, chẳng hiểu kiểu gì tôi còn bị châm chọc bằng mấy câu như “Cứ nghĩ người ta có nghĩa vụ phải cho mình chắc. Trẻ con ngày nay khôn thật”. Những việc đó khiến tôi nghĩ rằng không cười là một điều không tốt.

- Mình có nên cười nhiều hơn không?

Vì đã nhiều lần nghĩ như vậy, nỗi khổ tâm đó đã trở thành thói quen trong tôi. Khuôn mẫu suy nghĩ của tôi đã bị bóp méo thành hình dạng đó, chỉ cần lơ là một chút là nỗi khổ tâm ấy lại hiện về. Khi cảm xúc của tôi sắp bị cắt gọt theo khuôn mẫu đó như mọi khi, tay Rakka khẽ huých vào vai tôi.

“Chuyện này cũng có qua có lại thôi. Ít nhất khi ở đây, cậu không cần phải cười như đồ ngốc chiều lòng người khác khi chẳng có gì vui. Nụ cười cứ để dành cho những lúc thật sự thích hợp là được.”

Bàn tay nhỏ bé và giọng điệu không thể nói là dịu dàng của Rakka đã dễ dàng phá tan khuôn mẫu trong lòng tôi. Tôi vui đến mức suýt bật cười, rồi tự thấy mình mới kỳ cục làm sao.

- Mới nói không biết cười cho đàng hoàng vậy mà.

Dù cảm xúc đang lẫn lộn, tôi vẫn phải mở miệng nói những gì mình muốn.

“Đ-Đúng ha! Có qua có lại… tụi mình như nhau mà.”

Tôi đã được cứu bởi câu “có qua có lại” đó của Rakka.

Lúc nào Rakka cũng dùng những lời lẽ mộc mạc, giản dị để cứu rỗi tôi.

Cơ mà nghĩ kỹ thì cả mẹ và bố tôi cũng vậy, ở nhà hầu như không khi nào cười. Vậy mà khi đi ra ngoài, việc họ cố tình nặn ra nụ cười khiến tôi cảm thấy có gì đó méo mó và khó chịu.

Nghĩ vậy, tôi nhận ra đôi má đang căng cứng của mình tự nhiên mềm mại hơn.

“...”

Rakka trợn tròn mắt khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi. Cậu ấy bất động với cái miệng há hờ, dáng vẻ lơ đễnh hiếm thấy, khác hẳn với vẻ sắc sảo thường ngày của cậu ấy.

“Rakka... cậu sao thế?” 

Tôi nghĩ Rakka không khỏe nên cúi sát mặt lại để nhìn cậu ấy rõ hơn. Ngay lập tức, Rakka giật bắn mình run rẩy, rồi chạy vọt vào góc phòng y như Kinako lúc nãy.

Hành động đó quá nhanh đến nỗi tôi cũng suýt giật mình.

“Kh-Không có gì! Không có gì!”

Rakka “Gừ!” một tiếng, bắt chước Kinako lúc trước mà dọa tôi.

Tôi lại bật cười, nghĩ rằng đâu cần phải bắt chước đến mức đó.

Tôi vẫn không hiểu tại sao Rakka lại đột nhiên làm như vậy.

 

Mọi chuyện cứ diễn ra như thế, chẳng mấy chốc trường đã vào kỳ nghỉ hè, thế nhưng cuộc sống của chúng tôi vẫn không hề thay đổi. Chỉ là trong đống hành lý mang đến nhà Rakka có thêm “bài tập về nhà nghỉ hè” mà thôi. 

Cứ nghĩ Rakka là kiểu người sẽ đi du lịch cùng gia đình trong kỳ nghỉ hè, thế nên tôi rất ngạc nhiên khi biết cậu ấy không đi đâu cả. Rakka nói rằng “Vì có Kinako nên không thể đi du lịch được”, nhưng tôi lại nghĩ có lẽ ngay từ đầu đã không có kế hoạch đi du lịch nào cả. Không phải là tôi coi thường Rakka, chỉ là không hiểu sao suy nghĩ đó chợt nảy ra mà thôi.

Giữa dòng suy nghĩ đó, chẳng mấy chốc đã đến ngày hai đứa đi hồ bơi.

Khi tôi đến điểm hẹn tại ga tàu điện ngầm, Rakka đã ngồi sẵn trên chiếc ghế dài dưới bóng râm.

Cậu ấy đội một chiếc mũ rơm vành rộng, mặc áo sơ mi hoa văn, khoác thêm chiếc áo cardigan mỏng bên ngoài, phần dưới mặc một chiếc váy nhẹ nhàng. Trên đầu gối Rakka đặt một chiếc túi lớn có lẽ là để đựng đồ bơi. Trông cậu ấy có vẻ đặt tâm huyết chăm chút hơn bình thường khi đi học. Có lẽ ngay cả Rakka cũng tự nhiên trở nên hào hứng khi có những sự kiện như đi bơi.

Ngược lại với cậu ấy, tôi chỉ mặc áo phông và quần đùi, sự chênh lệch thời trang này khiến tôi chói cả mắt.

Rakka chỉ cần ngồi trên ghế thôi cũng có thể tạo thành một bức tranh rồi.

Khiến tôi không khỏi nghi ngờ rằng cậu ấy có thật là học sinh tiểu học như tôi không.

Trong trường hợp này, không biết là cậu ấy trông người lớn hay là tôi trông trẻ con đây.

“Rakka.”

Sau một lúc ngây người chiêm ngưỡng, tôi giật mình tỉnh lại vì cảm giác nóng rát trên đỉnh đầu, tôi vội vàng gọi Rakka. Khi nhận ra tôi, cậu ấy nhảy phóc xuống khỏi ghế.

“Cậu đến muộn thế. Cứ tưởng là phải chờ cho khờ người luôn đấy.”

Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường ở nhà ga, vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn. Cái gì mà “chờ cho khờ người”, cậu ấy đến sớm đến mức nào vậy?

Có lẽ đơn giản là Rakka không quen với việc “chờ đợi người khác”.

“Thôi được rồi. Đi nhanh nào.”

Nghe lời cậu ấy, tôi định bước xuống cầu thang tàu điện ngầm. Thế nhưng...

“Khoan đã, cậu đi đâu đấy?”

“Hả?”

Tôi quay lại khi nghe tiếng Rakka, không hiểu sao cậu ấy lại đi ngược hướng với tôi... về phía bến xe buýt. Đúng là đi xe buýt cũng đến được bể bơi, nhưng tàu điện ngầm có nhiều chuyến hơn và chắc chắn sẽ nhanh hơn.

Rakka cau mày khi nghe tôi trình bày lý do.

“Thế rồi cậu đang định đi đâu?”

“Ơ, thì... không phải đến bể bơi công cộng sao?” 

“Làm gì có chuyện đó. Hôm nay chúng ta đến một nơi lớn hơn nhiều.”

Chưa kịp hiểu lời cậu ấy nói, Rakka đã nắm lấy tay tôi và kéo lên chiếc xe buýt đang dừng ở trạm. Vé xe tôi mượn của mẹ dùng được cho cả tàu điện ngầm và xe buýt, nên tôi cứ thế lên xe. Rakka đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng bên phải và ngồi xuống, tôi cũng ngồi bên cạnh cậu ấy.

Ba phút sau giờ hẹn, chiếc xe buýt chầm chậm khởi hành.

- Hình như đây là lần đầu mình đi xe buýt không có người lớn.

Tàu điện ngầm có ít tuyến đường hơn và mang lại cảm giác an toàn vì nó chạy trên đường ray, trong khi xe buýt lại có nhiều tuyến, tôi không thể nhanh chóng nắm được tuyến nào đi đâu, điều đó khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Vì tôi không biết liệu chiếc xe buýt này có thực sự đi đến đích hay không.

Thế nhưng, Rakka ngồi cạnh tôi lại nhìn ra ngoài với vẻ mặt điềm tĩnh, dường như không hề cảm thấy chút lo lắng nào.

“Rakka, cậu quen đi xe buýt à...?”

“Đi xe buýt mà cũng có quen hay không à?”

“Có chứ sao không. Như tớ này, hiếm khi đi xe buýt lắm.”

“Nếu nói vậy thì chắc là tớ có quen. Tớ hay đi xe buýt lắm.”

Tôi đáp lại lời Rakka bằng một tiếng “Hừm”.

Không phải là tôi không muốn trò chuyện, mà dạo gần đây tôi hay dùng “Hừm” để trả lời. Mẹ sẽ tỏ vẻ khó chịu khi tôi trả lời như vậy, nhưng tôi cũng không có ý định sửa đổi.

Thì tại, những khi xem TV, mẹ cũng thường làm lơ lời tôi nói bằng một tiếng “Hừm” mà.

Vì vậy, tôi tự nhủ rằng như thế cũng là “có qua có lại” thôi.

Mà kệ, bỏ qua chuyện đó, hiện tại chúng tôi đang nói chuyện về xe buýt.

“Hơi bất ngờ nhỉ.”

“Thế sao?”

Rakka mở to mắt nhìn tôi, như thể muốn nói rằng lời tôi nói mới là bất ngờ.

“Ừm, tớ cứ tưởng Rakka được papa đưa đón bằng ô tô cơ.”

“...”

Miệng Rakka hé mở nhưng không thốt nên lời, thay vào đó là một tiếng thở dài ẩm ướt. Rakka lại hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, khẽ áp trán vào cửa kính như đang lắng nghe tiếng xe buýt rung lắc.

“Không phải vậy đâu. Nhà tớ giàu thật, nhưng tớ không phải kiểu tiểu thư đâu.”

Giọng nói pha lẫn tiếng thở dài của cậu ấy phả vào làm cửa kính mờ đi một chút.

Khi nghe những lời đó, tâm trạng tôi cũng trở nên u ám theo. Lớp hơi mờ trên cửa kính nhanh chóng tan đi, nhưng lớp mờ trong lòng tôi thì dường như phải tự tay lau đi mới mong hết được.

“Rakka, cậu thường ở nhà một mình à?”

Mong muốn xóa tan sự u ám này, tôi thử tiến thêm một bước vào lòng Rakka.

“Gì nữa?”

Rakka hỏi với giọng lạnh lùng, như thể muốn đẩy con bé đột nhiên cố tiếp cận trái tim mình ra. Nhưng tôi không thể hiểu được lòng cậu ấy, nên đành tự nhủ với bản thân rằng phải dùng lời lẽ để hỏi thẳng. 

“Tớ thường đến nhà Rakka, nhưng hiếm khi thấy cậu nói chuyện với mẹ.”

Tôi đến nhà Rakka gần như mỗi ngày, nên thường xuyên gặp mẹ cậu ấy.

Thế nhưng, tôi hầu như chưa bao giờ thấy Rakka nói chuyện với mẹ. Còn nhớ năm ngoái khi chơi ở nhà Yuuko, mẹ cậu ấy thường xuyên bắt chuyện hỏi thăm tôi. Bà ấy chuẩn bị bánh kẹo, hỏi han về chuyện học hành ở trường, về bữa tối, đủ thứ chuyện như vậy đấy. Vậy mà tôi chưa từng được mẹ Rakka chủ động bắt chuyện, chỉ có nhớ mang máng là có chào hỏi mà thôi.

Hôm nay là lần đầu tiên tôi mang thắc mắc từ lâu này ra hỏi.

Vì tôi có cảm giác ngại, muốn tránh né việc đào sâu vào chuyện gia đình người khác.

Rakka không nhìn tôi, đôi môi cậu ấy dường như không muốn mở ra, thế nhưng vẫn chậm rãi nói ra từng lời.

“Papa và mama ly hôn khi tớ còn nhỏ rồi.”

“Ly hôn...?”

“Là chia tay, không còn là vợ chồng nữa.”

“À, chuyện đó thì tớ biết... ừ thì...”

Nếu vậy thì “người mẹ” mà tôi gặp là ai nhỉ? À không, hay bố cậu ấy mời là người rời khỏi nhà? Nhưng lúc nãy có thoáng nhắc đến bố mà… Trong khi tôi đang bối rối và không biết nên hỏi từ đâu thì Rakka vừa cười vừa nói. 

“Mama hiện tại là vợ sau. Papa tái hôn khoảng nửa năm trước.”

“À, ra là vậy...”

Tóm lại “người mẹ” tôi gặp không phải mẹ ruột của Rakka. Hai người không có quan hệ máu mủ, liệu có phải vì thế mà người mẹ ấy lạnh nhạt với Rakka chăng?

Nếu đúng vậy thì thật tồi tệ.

Tôi nhớ mẹ tôi từng xem một bản tin và gọi đó là “bỏ bê nuôi dạy con cái”, đó cũng là một dạng ngược đãi. Những suy nghĩ tồi tệ thoáng qua trong đầu tôi khiến tôi rùng mình.

“À, mama mới của tớ là người tốt đấy nhé.”

Có lẽ qua phản ứng và biểu cảm, Rakka đoán được điều tôi đang nghĩ nên vội vàng nói thêm.

“Chỉ là... tại tính tớ thế này đây nên khó mà hòa hợp được...”

Giọng nói Rakka nhỏ dần khiến tôi không biết cuối cùng nó dừng lại ở đâu. Nhưng tôi hiểu Rakka cũng có tâm sự về mẹ và việc cậu ấy nói ra điều đó với tôi là điều tôi vui nhất.

Vì vậy, tôi cũng muốn giúp đỡ Rakka.

“Chuyện đó là đương nhiên mà. Tớ cũng vậy thôi, nếu một người lạ đột nhiên trở thành mẹ thì tớ cũng sẽ khó hòa hợp được. Nên là... mấy chuyện đó từ từ cũng được mà...?”

Tôi cố vắt óc mình để nói ra những lời an ủi.

Rakka đảo mắt liếc nhìn tôi.

Tôi nhận ra đôi mắt ấy hơi ướt nhưng không đả động gì mà chỉ chờ phản ứng của Rakka.

“Shizuru này.”

“Gì vậy, Rakka?”

“...”

Rakka không phản ứng lại lời tôi gọi, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt rưng rưng sau màng nước mắt. Đôi mắt ấy quá đẹp, giống như vầng trăng phản chiếu trên mặt hồ, dường như sẽ tan biến nếu tôi vươn tay ra vậy.

Vì thế, tôi sợ phải tự mình vươn tay. 

Trong khi tôi đang lo về điều đó…

“Không, không có gì.”

Rakka nói, như ném một viên sỏi vào mặt hồ tĩnh lặng. Từ đó, một làn sóng lan rộng rồi dần dần tan biến thành từng gợn. Cuối cùng, cậu ấy khẽ thì thầm một tiếng cảm ơn rất nhỏ và mờ nhạt. 

 

Sau khoảng một giờ đi xe buýt, chúng tôi đến một cơ sở có tên là “Gatou Kingdom”. Tôi chỉ từng đến bể bơi của trường hoặc bể bơi công cộng thôi, nên khi được Rakka dẫn vào nơi gọi là “Gatokin” này, tôi đã bị sốc văn hóa. Bởi vì với nội thất vô cùng lộng lẫy, nó không giống “nơi để bơi” mà giống “nơi để vui chơi” hơn. Nó giống một công viên giải trí hơn là một bể bơi. Sau khi bước vào, mọi thứ khác xa với tưởng tượng đến mức khiến đầu óc tôi choáng váng. Thật sự trẻ con đi một mình đến nơi thế này có ổn không? Trường có quy định nào cấm không nhỉ? Dù lo lắng, nhưng khi bước vào bể bơi, tôi thấy có rất nhiều trẻ em cùng tuổi với chúng tôi. Dù đang trong kỳ nghỉ hè, nhưng có lẽ vì là ngày thường nên mới có nhiều trẻ em đến vậy.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn chính là việc Rakka đang rất háo hức.

Cũng vì cậu ấy thường mang vẻ ngoài lạnh lùng ở cả trường học lẫn ở nhà.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Rakka vui vẻ hồn nhiên như một đứa trẻ.

Rakka còn nắm tay tôi chạy khắp cơ sở cơ mà. Ngay cả khi nhân viên nhắc nhở “Đừng chạy trong bể bơi nhé”, cậu ấy vẫn cười như thể chính việc bị nhắc nhở đó cũng là một điều rất vui.

Với cả, có vẻ như Rakka đã đến đây vài lần rồi.

Bước chân cậu ấy khi kéo tay tôi không hề do dự, cậu ấy giải thích cho tôi những điều mà chỉ người có kinh nghiệm mới biết nên chắc là không nhầm đâu. Có lẽ năm ngoái cậu ấy đã đến chơi với một người bạn khác. Chạy theo Rakka như thế, tôi cũng vui vẻ lây một cách bất thường, để rồi khi đến giờ về nhà thì đã mệt lử. Ngay cả khi ra khỏi bể bơi, tôi vẫn cảm thấy không khí dính vào da như nước ấm, tay chân thì nặng trĩu như thể đã ngấm đầy nước.

“Ừm...” 

Trên chuyến xe buýt về, chúng tôi cũng ngồi ở hàng ghế cuối cùng như lúc đi. Chắc vì cảm giác yên tâm khi cuối cùng cũng được ngồi xuống, Rakka khẽ tựa vào vai tôi rồi thở dài nhẹ “Phù…”. Nghĩ rằng Rakka đã mệt đến mức không thể tự chống đỡ nổi cơ thể mình, tôi lén nhìn sang thì thấy cậu ấy đã ngủ say. Mái tóc ẩm ướt của Rakka làm ướt áo tôi, mùi cơ thể hòa lẫn mùi clo thoảng qua mũi.

Tiếng thở từ chiếc mũi nhỏ làm lộ rõ sự mệt mỏi của Rakka, “Pụt…”, đôi môi cậu ấy còn khẽ run rẩy một cách đáng yêu.

- Rakka cũng mong đợi được đi bơi với mình đến thế sao?

Cơ thể Rakka sạch sẽ và thơm tho, nên tôi không hề khó chịu khi cơ thể chúng tôi kề sát nhau thế này. Ngược lại thì chính tôi cũng đã kiệt sức, nên khi sát lại gần, tôi cảm thấy dễ chịu như thể mọi mệt mỏi đang tan biến. 

- Mình cũng buồn ngủ rồi.

Cơn buồn ngủ nặng trĩu dồn về phía trước đầu, khiến cổ tôi khẽ gật xuống. Tôi giật mình thoáng mất ý thức, vô tình má Rakka và má tôi chạm vào nhau. Thật mềm mại và đáng yêu làm sao... nhưng hơn thế nữa, tôi hốt hoảng vì khuôn mặt Rakka đang nóng ran. Tôi khẽ chạm tay trái vào trán sao cho không đánh thức Rakka và ngạc nhiên khi thấy cậu ấy nóng đến mức như đang bị bỏng vậy.

Tôi rơi vào trạng thái hơi hoảng loạn, không biết phải làm gì.

Như cảm nhận được sự bối rối của tôi, Rakka rên rỉ “Ưm...” rồi tỉnh dậy. Dù thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất cậu ấy không ngất xỉu, nhưng tôi thực sự không thể giữ được bình tĩnh.

“Sao đó Shizuru? Làm bản mặt gì vậy?”

Rakka nhìn quanh như thể có tai nạn xảy ra, nhưng xe buýt chỉ đang dừng đèn đỏ thôi nên chẳng mấy chốc đã lăn bánh trở lại. Rakka lại nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“Không có tai nạn đâu… R-Rakka, sao cậu nóng quá vậy...?”

Tôi hỏi với giọng run rẩy, Rakka đặt tay lên trán mình rồi khẽ “À”.

“Thảo nào đầu tớ cứ ong ong.”

Rakka chỉ nói vậy, rồi không nói thêm gì nữa mà bắt đầu nhìn ra ngoài.

“R-Rakka, cậu có ổn không vậy...?”

“Tớ có cơ địa dễ bị sốt từ xưa rồi. Quen rồi nên cậu đừng lo.”

Rakka lạnh lùng nói, như thể từ chối mọi sự lo lắng bồi thêm. Vì thái độ như vậy nên tôi cũng không thể hỏi thêm được nữa, chỉ biết bồn chồn nhìn sang khuôn mặt cậu ấy.

Vì Rakka có vẻ không khỏe, tôi định ghé nhà cậu ấy cho Kinako ăn rồi về, nhưng cậu ấy nói “Hôm nay về thẳng đi”, nên tôi đành chán nản rút lui.

Tôi nghĩ chắc Rakka không muốn người khác thấy mình yếu đuối, nên đành chịu thôi.

Thế nhưng, thành thật mà nói thì tôi cũng cảm thấy một chút khoảng cách và cô đơn trong lòng. Về nhà ăn bữa tối xong, tôi muốn lăn ra ngủ ngay lập tức, nhưng mẹ tôi đã mắng rằng đã đi bơi thì phải tắm rửa sạch sẽ, nên tôi đành phải tắm qua loa. Tuy nhiên, khi đã nằm vào chăn, hình ảnh Rakka lúc nãy cứ hiện lên trong đầu khiến tôi không thể ngủ được. Cố gắng ngừng suy nghĩ thì lại bị tiếng đồng hồ làm phiền... Đã lâu lắm rồi kể từ sau khi chuyển lớp, tôi mới trải qua một đêm mất ngủ như thế này.