Menhera ga Aisai Apron ni Kigaetara

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Vol 1 - Nếu có nhân duyên với gái menhera

“Aaa…Tao muốn có bạn gái”

“Rồi là nghiêm trọng dữ ghê mày”

"Gì chứ, khao khát có một người bạn gái bên cạnh là điều bình thường khi trở thành sinh viên mà"

"Sinh viên? Có chuyện đó à?"

"Chuẩn cơm mẹ nấu rồi người anh em. Giả như có một cô bạn gái dễ thương đến thế ấy, dù ẻm có bật đèn xanh hay không thì tao cũng muốn đè ẻm ra ngay và luôn"

"Này này, mày nói cái thứ tiếng quỷ quái gì thế. Nói thẳng ra là mày chỉ đang muốn được seg thôi chứ gì"

Đưa 2 lon cà phê trở lại bàn, tôi liếc nhìn thằng bạn thân đang nằm vật ngửa dưới sàn trong khi thở ra hàng tá những ham muốn dục vọng nguyên thủy nhất của nó mà đặt mình xuống ghế.

Tôi — Aigaki Shinsuke, là một sinh viên năm hai điển hình đang theo học tại một trường đại học ở Tokyo. 

Xuất thân từ Saitama mới chuyển đến Tokyo 3 tháng trước khi lên đại học.

Từ nhà tới trường đại học nằm trong phạm vi mà tôi có thể đi lại bằng tàu điện nhưng mà nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ, tôi đã được phép sống một mình tại căn hộ chung cư gần đó.

Căn phòng nằm ở tầng 2 của một toà chung cư 6 tầng, phòng khách thậm chí còn có đủ diện tích để tích hợp thêm bếp và phòng ngủ. Cửa vào có trang bị khóa tự động, khu mua sắm, cửa hàng tiện lợi và siêu thị cùng nhà ga cũng tương đối gần. Vị trí thuận lợi với điều kiện tốt như vậy, đối với một sinh viên quả thực là một thứ xa xỉ.

Trường đại học Jouka Tokyo mà tôi theo học dù có “Tokyo” nhưng vị trí lại nằm ngoài 23 quận, không phù hợp với hình ảnh về một đô thị lớn như Aoyama hay Rikkyo như đại đa số người dân địa phương tưởng tượng.

Nhưng mà, với một người lớn lên ở vùng nông thôn tỉnh Saitama như tôi thì ngược lại, điều đó khá thoải mái, tôi có thể vui vẻ tận hưởng cuộc sống đại học lý tưởng này.

"Shinsuke thích nhỉ, được sống một mình trong căn hộ tuyệt vời thế này cơ mà"

Yagyu Hirofumi — thằng bạn đầu tiên sau khi nhập học của tôi — uể oải ngồi dậy cầm lon cà phê lên. Nó bĩu môi như thể muốn hét lên rằng "Bất công vãi cả l-"

Uể oải ngồi dậy, cầm lon cà phê lên, Yagyu Hirofumi - thằng bạn đầu tiên sau khi nhập học đại học, Nó bĩu môi mà cứ như muốn nói là “Bất công vờ lờ”.

"Từ khi đặt chân vào phòng tao lần đầu tiên cho tới giờ lúc nào mày cũng càm ràm mấy thứ như thế nhỉ"

“Ghen tị vãi. Gần trường đại học như vậy, mày có thể ngủ đến sát giây phút cuối cùng của buổi sáng đấy. Còn tao thì sao, tao mất tận 2 tiếng có mặt ở trường, tao phải dậy từ lúc 5 giờ sáng mỗi ngày cho tiết đầu tiên đấy? Và trên tất cả, nó vừa hợp để dẫn gái tới nhà! Sống trong nhà bố mẹ thì saooo dẫn gái về nhà được chứ!”

“Tao hiểu rất rõ, những dục vọng của mày ở nửa phần sau rất mạnh mẽ”

Tạm thời cứ cho là Hirofumi sống trong căn hộ có vị trí này đi, với cái cục thịt dục vọng di động như cái thằng này mà lại đi tán người ta thì hầu như không một cô gái đàng hoàng nào chấp nhận hết.

Diện mạo thì cũng cân đối, vạm vỡ đấy, vóc dáng cũng chuẩn đấy.

Tuy nhiên dù có cởi mở hòa đồng, dễ bắt chuyện như thế nào đi chăng nữa thì đều bị dục vọng trừ âm luôn rồi.

“Để tao nói cho mày nghe, người khác giới duy nhất được vào phòng là mẹ và em gái tao thôi”

“Có bảo bối thế rồi còn không biết dùng. Tao mà là chủ nhà này á, tao sẽ mời các nữ sinh đại học và giáo sư trong khuôn viên đại học tới đây mỗi ngày luôn đấy? Ngay cả tới bức tường của căn phòng này cũng đang chờ đợi cái ngày được chứng kiến mấy chuyện gì gì đấy giữa nam và nữ đấy, không có gì đáng đáng thương hơn nữa đâu”

“Không thể để cho bức tường như thế được!......Ý mày như thế nghĩa là mày không biết phân biệt cái tốt cái xấu à?”

“Cho dù là giáo sư thì cũng sẽ sẵn sàng thôi”

Dẫu sao đi nữa thì cũng đừng có mời cả giáo sư chứ.

“Nhưng mà thật sự Shinsuke lãng phí thật đấyy. Cuộc sống đại học là một cái gì đấy rất khó nhọc, cần nhiều cố gắng lắm, kiếm được 2, 3 cô bạn gái thì tốt biết bao—”

“Có lẽ mày không nên kiếm 2 hay 3 cô bạn gái đâu”

“......À thì. Nhưng mà, nếu Shinsuke có bạn gái thì thời gian tao ở đây sẽ giảm đi mất…………? Hơn nữa, thật tức khi mà mày lại có bạn gái trước tao……Quả nhiên là Shinsuke không nên kiếm bạn gái ha!”

“Không phải tất cả chỉ là vì lợi ích của mày thôi à”

“Mày tưởng tao nói đùa đấy à. Giả sử mà nếu như mày có bạn gái nhá. Lúc đó tao nguyền rủa chết mẹ mày luôn“

"Lúc đó mày phải chúc phúc cho tao chớ”

“Nhưng mà đằng nào mày cũng không muốn kiếm bạn gái nhỉ?”

Hirofumi chống tay lên cằm mà đoán và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

“...sao tự nhiên lại, cái gì đấy. Mặt tao dính bụi à”

“ Tuy không bằng tao nhưng mặt Shinsuke cũng tương đối được đấy nhở”

Trước ánh mắt đầy nghiêm túc đấy, tôi bất giác rùng mình ớn lạnh.

“Mày, không lẽ nào……”

“Đừng có hiểu lầm. Tao là một thằng mê gái chính hiệu đấy”

Đừng có mà ưỡn ngực tự hào về điều đó chứ. 

“Tao chỉ thấy hơi lạ một chút thôi. Shinsuke có tính cách tốt tới đáng kinh ngạc luôn đấy? Mày hay cho lời khuyên với cũng chu đáo nhiệt tình mà. Thế là mày đã có đủ yếu tố để trở nên nổi tiếng trước đám con gái rồi còn gì, sao mà mày lại không kiếm bạn gái chứ?”

“Kiếm bạn gái đâu phải lý do cho tất cả đâu đúng không? Với lại, giờ tao còn đại học và cả việc nhà, sau có còn đi làm thêm nữa, bên cạnh đó dù cuối cùng tao cũng xoay sở được ‘Thời gian luyện tập” đầy quý giá đi thì, cái chuyện như là dành thời gian để đi chơi với bạn gái tao không nghĩ là sẽ có đâu”

“Cứ chỉ toàn luyện tập thôi, không có gái thì mày không thể luyện vẽ được chuẩn chỉ đâu nhé……?”

“Lối tư duy của mày chỉ toàn được cấu thành từ mấy cái lý lẽ thấp hèn đó à?”

“Sinh viên đại học thằng nào chả vậy. Cơ mà, mày là sinh viên đại học vậy mà lại không có hứng thú với chuyện bậy bạ. Mày không nghĩ chuyện đó đáng lo ngại sao?”

Hirofumi chống tay nên sàn nhà rồi nằm xuống rồi chĩa ánh nhìn thương hại lên tôi.

“Tao chỉ bảo là bây giờ tao chưa muốn có bạn gái thôi. Nếu tao gặp được『Người bình thường』hợp sở thích hay tính cách, có thể cái ngày tao lại muốn được hẹn hò sẽ lại đến”

Tôi không nghĩ rằng cái tương lai đó sẽ xảy ra với một kẻ đang né tránh bản thân dính dáng đến phụ nữ như tôi.

“Tức là, mày sẽ không hẹn hò với ai nếu như không có người hợp tính cách hay sở thích của mày?”

“Chắc vậy”

“Cho nên mày đâm đầu vào ‘Vẽ minh họa’ để vẽ ra bạn gái lý tưởng của mày”

“Mày suy nghĩ lệch lạc quá rồi đấy”

Mày nghĩ họa sĩ minh họa là cái gì vậy.

“Đừng nóng vậy chứ… Thế, gần đây tiến độ vẽ thế nào rồi?”

“... Cũng tạm ổn”

Họa sĩ minh họa là giấc mơ tôi mơ mộng từ khi học năm nhất sơ trung. Tôi bị ảnh hưởng từ người bạn gái đầu tiên của mình. Tôi ôm theo sự ngưỡng mộ với nghề vẽ minh họa những nhân vật thường xuất hiện trong game hay tiểu thuyết. Và sau khi vào cao trung tôi bắt đầu tập vẽ nghiêm túc kể từ đó.

Tôi nghiêm túc thực hiện giấc mơ đó đến mức tôi đã từng có suy nghĩ mình sẽ hoạt động như một họa sĩ minh họa chuyên nghiệp sau khi tốt nghiệp. Tuy nhiên, tôi đã bị phụ huynh la rằng “Bố mẹ muốn con làm một công việc ổn định chứ không phải là đi vẽ” vào lúc hướng nghiệp ở cao trung. Kết cục, tôi đã lựa chọn con đường học lên đại học. Nhưng dù ngay cả khi tôi đã lên đại học thì tôi vẫn không từ bỏ ước mơ của mình. 

Tôi vẫn cố gắng tự mình luyện tập bằng cách tham khảo sách vở hay thông tin ở trên mạng giống như hồi cao trung. Hiện tại, tôi vừa học vừa tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Tuy nhiên, lúc này tôi đang rơi vào tình trạng bế tắc. Nếu như có ai đó có thể cùng tôi thảo luận về vẽ tranh thì biết đâu tôi đã có thể tiến bộ thêm một chút. Đáng tiếc là tôi không quen ai như vậy. Tôi luyện tập mỗi ngày, nhưng tôi đã cảm thấy được giới hạn của bản thân hiện giờ.

“Này, này. Mặt mày u ám vậy. Dạo này, người theo dõi trên Twitter không tăng lên sao?”

Hirofumi chỉ ngón tay vào điện thoại tôi để trên bàn. Tôi lấy điện thoại và mở ứng dụng lên. Sau đó đưa cho Hirofumi xem trang cá nhân của mình.

“Cuối cùng tao cũng đạt được mốc tám nghìn người theo dõi, nhưng từ đó đến giờ không có thêm gì mới nữa”

“Ngay cả vậy, tao không ngờ mày có nhiều người theo dõi thế cơ đấy. Nhân vật mày vẽ xinh volo… Lần nào tao cũng nghi ngờ rằng『Thực sự là do mày vẽ à?』đó”

Tôi đăng tác phẩm của mình lên Twitter bằng tài khoản có tên “Shin” từ khi tôi bắt đầu vẽ minh họa. Mới đầu tôi không nhận được đánh giá quá tốt, nhưng tôi vẫn kiên trì đăng thường xuyên. Kết quả, tôi đã có được vài bài đăng gây “Hiện tượng mạng”. Vì vậy hồi năm ngoái, tài khoản Twitter của tôi đã cán mốc tám nghìn người theo dõi.

 “Nếu có lượng theo dõi nhiều thế này chắc mày sẽ nhận được rất nhiều lời mời gặp mặt ngoài đời từ nữ giới. Nếu thế thật thì mày tính thế nào?”

“Tao có bảo đó là『Tài khoản chuyên để đăng ảnh minh họa』phải không? Tao thậm chí còn không đăng công khai mặt của tao lên mạng, đời nào có mấy lời mời đó gửi đến chứ”

“Chán mày thật. Nếu là tao thì tao sẽ dùng độ nổi tiếng đó để rắc thính đến tài khoản của mấy nhỏ dễ thương đang tìm nhân duyên”

“Mày mà nổi tiếng thì chắc bị ném đá thường xuyên. Vốn dĩ, đời nào có mấy cái tài khoản đó cơ chứ”

“Không không không. Thực tế không như vậy đâu, Watson”

Holmes ở đâu chui ra đây vậy.

Hirofumi đắc ý lấy điện thoại ra từ trong túi. Cậu ấy hướng điện thoại về phía tôi giống như đang giảng dạy tôi.

“Mày cũng dùng dấu『#』khi đăng ảnh lên đúng không? Ví dụ như『#Hy vọng lan tỏa』hay『#Muốn làm quen với họa sĩ minh họa』chẳng hạn...”

Khi sử dụng ký hiệu “#” vào đầu bài đăng trên mạng xã hội, người dùng sẽ dùng được chức năng “hashtag”.

Người dùng có thể dễ dàng tìm thấy nội dung bài đăng có từ khóa giống nhau của người khác bằng gắn thẻ. Ngoài ra, thông qua gắn thẻ bài đăng của bản thân cũng được nhiều người biết đến hơn.

“Xem thử cái này đi. Nếu mày tìm theo thẻ này, sẽ có hàng tá tài khoản của mấy nhỏ đang tìm nhân duyên hay mấy nhỏ dễ thương sẽ hiện ra”

Bài đăng Hirofumi tìm kiếm có tiêu đề “#Đang tuyển bạn trai”.

Có rất nhiều ảnh tự sướng đủ loại con gái đã hiện lên màn hình. Từ phong cách Gal đến phong cách trong sáng, JK, JD, OL còn có cả phong cách giản dị nữa.

“Bao nhiêu em đang tuyển bạn trai thế này mà. Tại sao không có ai xuất hiện trước mặt tao cơ chứ. Đúng là không thể hiểu nổi mà”

“Bởi vì đó là mày đó”

“Tức quá đi mất! Nhưng mà này… mấy nhỏ đăng ảnh lên toàn mấy đứa dễ thương nhỉ?”

Hirofumi kêu “Coi này”, rồi cho tôi xem màn hình lần nữa.

“... Có gì à? Kiểu gì cũng lại dùng app chỉnh sửa thôi. Không thể phân biệt dễ thương hay không chỉ qua ảnh đâu”

“Đúng như mày nói, phần lớn ảnh ở đây đã qua chỉnh sửa. Tuy nhiên, cũng có vài ảnh không qua chỉnh sửa. Ví dụ như nhỏ này! Mày thấy sao, dễ thương đúng không?”

“Không phải gu của tao”

“Thế nhỏ này thì sao? Nhỏ trông khá giống diễn viên mới đang góp mặt trong phim truyền hình thứ sáu”

“Tao không biết nhiều về nghệ sĩ, cho nên tao không biết nhiều về người đó”

“Nếu vậy thì, nhỏ này được không? Trông khá giống Kotosaka”

“Kotosaka là ai?”

 “Bọn mình học cùng nhỏ vào tiết hai hôm thứ ba đó?”

“Tao không biết nhỏ còn hơn cả nghệ sĩ lúc nãy”

Tôi phát chán với chủ đề gái gú do Hirofumi bày ra nên đã rời mắt khỏi màn hình điện thoại và nhìn về phía đồng hồ ở trong phòng được treo trên tường.

“Tao sắp phải nấu cơm rồi”

Tôi chầm chậm đứng lên, rồi tiến tới nhà bếp. Nếu cứ tiếp tục chém gió thế này, thời gian tập vẽ vào lúc đêm khuya của tôi sẽ giảm xuống mất. 

“Hôm nay mày cũng tự nấu ăn sao?”

“Ừm. Nếu cứ ăn ngoài hoài tiền đâu mà sinh hoạt. Hôm nay chú tao có gửi rau nhà trồng được lên cho tao, nên tao sẽ nấu nó”

“Bạn Shinsuke thực sự là một người cháu ngoan nhỉ”

“Đừng có nịnh tao bằng cách đó. Chẳng giống mọi khi chút nào, nghe phát ớn”

Tôi đứng ở nhà bếp mở tủ lạnh ra để xác nhận thực phẩm còn sót lại.

“Đường nào thì hôm nay mày cũng tính ăn chực nhỉ? Nếu rảnh mày gấp hộ tao quần áo cái. Tao sẽ đãi mày một bữa nếu mày giúp tao chút việc nhà”

“Hầy, nếu mày là con gái thì tốt biết mấy…”

“Nếu tao là con gái thì tao đã không cho mày vào rồi”

Bọn tôi hiện đang có tiết tâm lý học vào tiết hai ngày thứ ba. Tôi và Hirofumi cùng bước vào phòng học, rồi cả hai ngồi xuống ghế. Chúng tôi vừa đọc tạp chí vừa đợi tiếng chuông bắt đầu tiết học. Ở trong trường, ngoài Hirofumi ra thì không phải là tôi không có bạn bè khác, nhưng phần lớn thời gian tôi giải lao hay lên lớp đều đi cùng nó. Vì chúng tôi học cùng khoa nên hai đứa có điểm này điểm kia khá hợp nhau. Nếu không thì chắc bọn tôi đã không thể duy trì mối quan hệ bạn bè giống như mọi ngày kể từ khi nhập học đến giờ.

“Shinsuke, nhìn kìa. Nhỏ vừa vào giảng đường ngực bự vãi. Dây túi đeo đang bắt chéo qua hai quả dưa nữa kìa”

Hay tôi nên cắt đứt quan hệ với thằng này nhỉ, nhiều lúc đến đau đầu với nó thôi.

“Đừng có hứng lên ở trong giảng đường. Mày sẽ gây ấn tượng xấu với mọi người xung quanh đó”

“Xin lỗi xin lỗi. Lần tới tao sẽ nói nhỏ vào tai mày”

 “Thế thì cũng như không, dừng lại cho tao nhờ”

Tôi không biết lần này là lần thứ bao nhiêu tôi nhắc nhở nó nữa rồi.

“Con gái ở trường này thực sự ở một đẳng cấp cao. Đặc biệt là khoa giáo dục. A… thích nhỉ. Tao cũng muốn học giáo dục giới tính chứ không phải văn học...”

“Giáo dục nhỉ”

Tâm lý học làm môn mà tất cả sinh viên của mọi khoa có thể đăng ký. Bởi vậy, ngoài tôi và Hirofumi thuộc khoa văn ra thì còn rất nhiều sinh viên thuộc khoa khác cũng đang tham gia tiết học.

“Khoa giáo dục có nhiều con gái dễ thương vậy sao?

“Mày còn nhớ lễ hội trường năm ngoái không? Những vị trí cao trong cuộc thi sắc đẹp hầu hết là sinh viên thuộc khoa giáo dục”

“Tao không hứng thú với nó, nên cũng chẳng biết ai là người đã thắng cả?”

“Cuộc thi sắc đẹp là trung tâm của lễ hội đấy!?”

Hirofumi đập lòng bàn tay xuống mặt bàn rồi thốt lên “Thật không thể tin nổi” và đưa mặt lại gần tôi. Tôi ngả người ra phía sau để tránh cậu ta rồi đẩy vai Hirofumi trở lại chỗ cũ.

“Tuy nhiên, tao vẫn nhớ như in kết quả cuộc thi sắc đẹp cho nam. Mày đã thất bại thảm hại từ ngay vòng gửi xe”

“Cái đó thì quên đi!”

Tôi chạm mắt Hirofumi trong khi vẫn nắm chặt vai cậu ấy. Rồi tôi cười đểu khiêu khích. Hirofumi mặt đỏ như trái ớt và quay mặt về cánh cửa của giảng đường như thể muốn chạy khỏi đây.

“... Ô?”

Ngay sau đó, có vẻ như Hirofumi đang nhìn chăm chú cái gì đó. Cậu ấy nhổm người về phía trước giống như đang nhìn xuống dưới. Tôi bị tầm nhìn và giọng của cậu ấy thu hút nên cũng hướng ánh mắt về hướng đó.

“...”

Tôi nhấc mông khỏi ghế một chút, vô tình để lộ một chút bất an. Người ở trong mắt tôi là một nữ sinh viên đại học đến tên tôi cũng không biết. Cô ấy đang từ từ lại gần chỗ tôi và Hirofumi không chút ngần ngại. Xung quanh cô ấy có một bầu không khí kỳ dị quen thuộc nào đó. Bầu không khí đó làm tôi sợ cứng hết người. 

Cô ấy mặc áo và váy ngắn có thiết kế tạo nét đặc trưng riêng. Đôi giày cổ thấp có đế dày, chiếc túi vải, vòng cổ, nơ buộc tóc… tất cả phụ kiện đều đồng nhất tông màu đen. Cô ấy có làn da trắng tương phản với trang phục và ở khóe mắt có một lớp phấn mắt màu đỏ. Mái tóc cô ấy có màu trắng xám khói nổi bật và buộc theo kiểu tóc hai đuôi. 

Tôi đã nhầm tưởng cô ấy là một con búp bê được chế tạo tinh xảo đang dạo bước trong phút chốc. Hình ảnh về cô ấy cũng đã được hoàn thiện đến một mức độ nào đo. Lúc này, khoảng cách giữa tôi và cô gái xinh đẹp này ngày càng thu hẹp lại, khiến cho nhịp tim của tôi lại càng đập nhanh hơn. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể bên trong lớp quần áo đang nóng lên và bắt đầu toát ra mô hôi lạnh.

“Này này, thật hả trời…? Hôm nay nhỏ ngồi khá sát bọn mình luôn kìa!”

Cô ấy ngồi phía trước cách chúng tôi vài dãy ghế. Xung quanh cô ấy không thấy ai giống như là bạn bè của cổ, có vẻ như cô ấy học lớp này một mình.

“Chà chà. Hên vãi. Cơ hội trời cho như thế này hiếm lắm đó”

“... Này, nhỏ đó là người nổi tiếng sao?”

Tôi ghé sát tai Hirofumi đang sướng điên lên, rồi hỏi cậu ấy bằng giọng nhỏ đủ để nghe thấy.

“Không lẽ nào, mày không biết Kotosaka sao…? Ngay cả trong khoa giáo dục độ dễ thương của nhỏ cũng ở hạng cao đó. Nếu tham gia cuộc thi sắc đẹp chắc chắn nhỏ sẽ được thứ hạng cao. Nhỏ khá nổi tiếng đó?”

“Kotosaka sao…? Hình như tao đã nghe ở đâu rồi thì phải...”

“Nghe thấy tên của một người nổi tiếng như Kotosaka cũng không phải chuyện gì… À không, khoan đã? A… đúng rồi, hôm qua tao có nhắc đến nhỏ trong lúc chém gió ở phòng mày đó!”

“A, À…”

Tôi ngay lập tức nhớ ra bức ảnh chụp tự sướng được đăng trên mạng khi được Hirofumi nhắc. Cô gái mà Hirofumi bảo giống với người đó là cô gái này sao.

“Nếu nhìn gần thì thực sự rất giống”

Hirofumi lấy điện thoại từ trong túi ra rồi mở Twitter lên. Sau đó cậu ấy dơ nó cho tôi xem.

“Mày đã thích bài đăng này rồi sao…?”

“Dễ thương quá nên tao lỡ…”

Hirofumi gãi đầu cười. Tôi nhăn mày trước phản ứng dâm dê đó của cậu ta, nhưng vẫn lén nhìn vào bức ảnh một lần nữa. Tôi mường tượng lại gương mặt của Kotosaka khi nãy trong đầu rồi so sánh với cô gái trong ảnh.

“… Quả thật, hai người có gương mặt rất giống nhau”

“Tao bảo rồi mà! Mà thực tế thì, Kotosaka hàng thật ngoài đời rõ ràng vẫn xinh hơn cô gái trong bức ảnh này”

“Này, mày nói lớn quá đấy…!”

Tôi để hình cô ấy sang một góc trong tầm mắt và giơ ngón trỏ lên trước mắt. Khoảng vài giây sau, tôi vừa lén nhìn cô ấy vừa nhớ lại những buổi diễn giảng từ trước đến nay.

“... Nghe tao hỏi này. Kotosaka trước giờ có lên lớp à?”

“Hở? Ý mày là sao?”

“Ngay cả một thằng bất cần đời như tao đi chăng nữa, nếu có cô gái có màu tóc và trang phục nổi bật như vậy trong lớp thì chắc chắn tao sẽ biết…” 

“... Vậy sao. Thực ra hôm nay là buổi đầu tiên nhỏ lên lớp tâm lý học với mái tóc trắng thì phải”

“...? Nay là buổi đầu sao?”

“Nghe nói nhỏ đó quyết định màu tóc dựa vào tâm trạng của ngày hôm đó. Thông thường, nhỏ sẽ để tóc trắng nhưng nhỏ sẽ xịt nhuộm tóc đen vào ngày có tâm trạng để tóc đen”

“... Ra là vậy”

Từ trước đến giờ, nếu cô ấy để tóc đen đi học thì việc tôi không biết đến cô ấy cũng là chuyện dễ hiểu. Nhân tiện, nhìn từ góc độ của một thằng mù thời trang như tôi thì tôi không thể hình dung được thời trang kiểu gì mà phải thay đổi màu tóc đến mức nhuộm tóc chỉ vì tâm trạng của bản thân…

“Dễ thương quá. Nhỏ là người Nhật nên rất rất hợp với tóc đen, nhưng màu tóc nổi bật kia cũng rất hợp với nhỏ”

Hirofumi khoanh tay trước ngực, vừa hướng ánh mắt nhìn Kotosaka vừa gật đầu thán phục. Phong cách trang điểm và trang phục của cô ấy rất hợp với màu tóc. Chính nét mặt vốn có của cô ấy đã góp phần làm nên điều đó. Vẻ đẹp của cô ấy hoàn hảo đến mức khiến người khác nghĩ rằng cô là một con búp bê. 

“Này, Shinsuke. Có khi nào Kotosaka và nhỏ trên Twitter là cùng một người không?”

“Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra được”

“Nhưng mày xem thử đi này. Nhỏ trong ảnh cũng sống ở Tokyo, có khả năng lắm chứ bộ!”

“Mày có biết có bao nhiêu người sống ở Tokyo không?”

Kotosaka chưa chắc đã sống ở Tokyo. Cô ấy hiện tại chỉ là đang học đại học ở Tokyo thôi, có khả năng cao cô ấy đang đi học từ tỉnh lân cận đến Tokyo. 

“Tên tài khoản là『Kotone』… sao”

Hirofumi cầm điện thoại dơ trước mặt rồi xem sơ qua dòng trạng thái và bức ảnh đã được đăng lên. Kotone xuất hiện trong bức ảnh mặc bộ đồng phục thủy thủ với tông màu chủ đạo là đen. Bởi vì cô ấy trang điểm đơn giản và xõa tóc ra phía sau nên cô ấy toát ra bầu không khí nghiêm túc và thuần khiết. Nội dung bài đăng có gắn những thẻ sau “#Sống tại Tokyo, #17 tuổi, #JK, #Tài khoản ẩn danh, #Tuyển bạn trai, #Tuyển bố đường”.

Bài đăng đó được rất nhiều lượt “Thích”. Bình luận có rất nhiều, nhưng toàn bộ đều là bình luận đến từ đám đàn ông lớn tuổi hơn cô ấy. Khi tôi cảm thấy có mùi khả nghi đâu đây thì cùng lúc tôi thầm nghĩ “Nhỏ tuổi thế này mà đã làm con bố đường rồi”. Tôi sốc nặng trước sự khác biệt giữa hành động và vẻ ngoài của cô ấy.

“Theo bài đăng thì cô ấy là học sinh cao trung, nên chắc không phải Kotosaka đâu”

“Cái đó thì đúng. Nhưng mà này, Kotosaka quả nhiên không có bạn nhỉ? Nhỏ lúc nào cũng lủi thủi lên lớp một mình”

“Hể, thật vậy sao”

“Chỗ nhỏ lúc nào cũng để trống, nếu đã cất công vậy thì tao sẽ hành động. Tao sẽ tận dụng cơ hội lần này…!”

“Tao ngồi đây đợi mày, cố gắng tự thân vận động đi nha”

Tôi thờ ơ nhìn Hirofumi đứng dậy khỏi ghế. 

“Tao bất an quá. Mày không cần làm gì cũng được, đi cùng tao đi?”

Nếu tôi không cần làm gì thì càng không cần phải đi.

“Xin lỗi mày nha. Lần tới tao sẽ giúp mày”

“Mày nói vậy nhưng có lần nào mày giúp tao đâu!”

“Vậy sao?”

Tôi quay mặt giả ngu trước Hirofumi đang tỏ ra hờn dỗi. 

“Mà thôi, chỉ mới lần này thì thực sự là tao không thể”

Tôi chống tay lên cằm rồi hướng ánh mắt tới tấm lưng của Kotosaka. Và rồi, cô ấy đột nhiên quay lại phía sau. Tôi đã lỡ chạm mắt với cô ấy. 

“...? Shinsuke, mày không khỏe à?”

Hirofumi gọi tôi vừa lúc tôi bối rối cúi mặt xuống.

“À không, tao ổn. Không sao đâu…”

Khi dáng vẻ cô ấy bước đi khi nãy lọt vào mắt tôi, một cảm giác dị thường đã dấy lên bên trong tôi. Tôi chỉ có thể nghĩ tới một lý do cho việc tim tôi đập nhanh và cả việc bản thân toát mồ hôi lạnh Đó là sự tồn tại của người bạn gái đầu tiên tôi hẹn hò vào năm nhất sơ trung mà tôi đang che giấu.

“Chỉ là tao không quen với kiểu thời trang đó thôi…”

Chấn thương tâm lý mà tôi đã che giấu bên trong đang dần dần trào ra từ sâu bên trong trái tim. Bản năng của tôi cảnh báo không nên dính dáng đến cô gái này. 

Thời trang Jiraikei hay còn gọi là “Thời trang Menhera”. Đó là thời trang được phối hợp cùng khái niệm “Dễ thương điên loạn”.

Về cơ bản, màu của thời trang này có tông màu chủ đạo là đen, cũng có nhiều trường hợp pha trộn giữa màu tím, đỏ, hồng, trắng. 

Đặc trưng riêng biệt nhất của việc trang điểm là khóe mắt có màu đỏ trông giống như mắt bị sưng lên do vừa mới khóc. Những phụ kiện thường được phối đồ là vòng cổ, khuyên tai có thiết kế độc lạ, giày cổ thấp đế dày.

Thời trang Jiraikei khá giống với “Thời trang Ryousangata”, tuy nhiên không có điểm nào đặc trưng để phân biệt giữa hai thời trang này cả. Điểm khác duy nhất của thời trang Ryousangata với thời trang Jiraikei đó là tông màu chủ đạo của thời trang Ryousangata là hồng và trắng.

“Không ngờ mày rén Jirakei đến mức đó đấy”

Ở nhà ăn vào giờ nghỉ trưa, tôi và Hirofumi ngồi đối diện nhau vừa ăn cà ri vừa nhắc lại chuyện hồi tiết hai.

“Tao thì bất ngờ khi mày lại thích kiểu con gái như vậy đó. Tao thích những cô gái có vẻ ngoài hiền lành hay thuần khiết hơn”

“Cái đó cũng được, nhưng Jiraikei cũng không tệ. Thử nghĩ đi, nếu như tao hẹn hò với một nhỏ Jiraikei thì chắc chắn nhỏ sẽ toàn tâm toàn ý yêu tao. Lúc đó chẳng phải sẽ rất hạnh phúc hay sao?”

“Không đơn giản như vậy đâu”

Tôi nhăn mặt trước suy nghĩ nông cạn của Hirofumi. Cậu ấy cần phải hiểu rõ về loại con gái được gọi là “Jirai” để không bất cẩn dính dáng đến loại người như vậy.

“Cơ mà, mày tia gái nhiều quá rồi đó. Mày không có gu riêng gì cả, miễn là gái thì bất kỳ ai mày cũng thích à?”

“Không hẳn là bất kỳ ai tao cũng thích. Ừ thì, độ tuổi đối tượng yêu đương của tao nếu so với mấy thằng đồng trang lứa khác có lẽ hơi rộng hơn thật. Tao có thể yêu được hết từ gái cao trung cho đến mấy bà trung niên”

“Tao không thấy hơi ở chỗ nào cả!”

“Nếu có thân hình bốc lửa tuổi tác không quan trọng”

“Có vẻ mày sẽ không gặp khó khăn trong kết hôn...”

Tôi vừa quấn mì Ý vừa thán phục Hirofumi theo một khía cạnh nào đó.

“Mày nói vậy, thế mày không có gu con gái nào sao? Mày lúc nào cũng né tránh trả lời”

“Biết làm sao được. Tao thực sự không có gu con gái nào cả”

“Nếu buộc phải nói thì sao, nếu buộc phải nói. Nếu phải chọn thì mày sẽ chọn kiểu này hay kiểu nào”

“Nếu buộc phải nói thì…”

“Mày hãy thử nhắm mắt lại rồi thử hình dung thật lòng với bản thân xem nào! Đúng vậy, ví dụ như…”

Tôi nhắm mắt lại theo lời của Hirofumi rồi nói theo cậu ấy “Chắc là tôi sẽ hẹn hò một chút”

“Một người biết cách ăn mặc đơn giản. Phía trên là áo khoác trùm đầu rộng, phía dưới là quần ngắn. Khi ra ngoài lúc nào cũng đội mũ lưỡi trai…”

Tôi hình dung những đặc điểm được nói trong đầu.

“Tóc dài ngang vai. Màu tóc nhuộm giấu màu xanh. Một người chị có nét trưởng thành… Thấy thế nào?”

“Ờ thì, kiểu người vậy nhìn chung cũng là tuýp người… Cơ mà… Hửm?”

Tôi cảm thấy có gì đó sai sai với giọng nói của Hirofumi. Tôi vừa hoài nghi vừa mở mắt ra.

“Ấy chà… bị lộ mất rồi”

“... Chitose, tại sao chị lại ở đây?”

Người trước mặt tôi không chỉ có mỗi Hirofumi miệng đang nhét đầy cà ri một cách thô thiển. Một nữ sinh viên đại học đang bịt mồm Hirofumi lại rồi bắt chước giống giọng của cậu ấy ở mức độ nào đó.

“C…chị Kujou!?”

Khi chị Chitose bỏ bịt miệng Hirofumi, cậu ta đã hoảng hốt hét lớn về phía chị ấy.

“A… Cà ri dính vào tay mất rồi. Shin liếm không em?”

“Đời nào em lại liếm nó…”

Tôi đưa khăn giấy để trên đĩa mì Ý cho chị ấy rồi xoa đầu ngán ngẩm. 

“Xin lỗi mấy đứa nha. Trông hai đứa nói chuyện vui quá nên chị lỡ xen vào”

“Trước em có nói rồi mà? Chị đừng có bắt chuyện với em khi ở trên trường”

“Ể, tại sao chứ? Ngày xưa em toàn gọi chị là『Chị Chi ơi』vậy mà, không biết từ lúc nào em đã bỏ cách gọi đó… Có lẽ nào, em đang tuổi hậu chống đối sao?”

“Em gọi chị như vậy đến tận sơ trung mà. Còn nữa, em không muốn nói chuyện với chị không phải là do tuổi chống đối, đơn giản là em không muốn bị người khác chú ý thôi…”

Trong cuộc sống của tôi hầu như không có chuyện gì nổi bật, bản thân tôi cũng không thích nổi bật. Ấy vậy mà, sự tồn tại của chị Kujou Chitose đã lôi kéo ánh nhìn của người khác sang cả tôi. 

Chị Chitose học năm ba khoa luật. Tôi đã đi vào con đường học vấn giống như đang đuổi theo tấm lưng của một người chị hơn tôi một tuổi từ mẫu giáo cho đến đại học. Điểm khác duy nhất là cả hai học khác khoa.

Nhà tôi và nhà chị Chitose cách nhau khoảng năm phút đi bộ cho nên hai đứa học chung từ mẫu giáo cho đến cấp ba cũng không có gì lạ, tuy nhiên tôi không tưởng tượng được là cả hai sẽ lại học chung đến cả đại học. Bố mẹ chúng tôi cũng là bạn đồng trang lứa, toàn thể gia đình hai bên thường xuyên gặp nhau từ khi hai chúng tôi còn nhỏ. Hơn nữa chúng tôi gần bằng tuổi nhau, vì vậy cả hai lớn lên giống như chị em ruột.

Chị Chitose cũng bắt đầu sống một mình từ kỳ nghỉ xuân trước khi vào đại học. Tôi có thể sống một mình như bây giờ phần lớn là nhờ vào chị ấy đã tiên phong đi trước. Tuy tôi và chị ấy lớn lên trong môi trường giống nhau, nhưng vị trí của tôi và chị ấy hoàn toàn trái ngược nhau. Hồi năm nhất và năm hai chị ấy đã tham gia nhiều câu lạc bộ thể thao nên được mọi người trong trường rất tín nhiệm. Thêm nữa, chị ấy cũng dành được giải ba trong cuộc thi sắc đẹp năm ngoái. 

Nếu tôi nói chuyện với một người như chị Chitose thì tôi sẽ bị người khác để ý rồi bị ném ác ý mất. Tuy nhiên, chị ấy vẫn cứ thích trêu chọc tôi mỗi khi nhìn thấy tôi ở trong trường. Số lượng người hâm hộ chị Chitose tăng lên rất nhiều nhờ vào ảnh hưởng của cuộc thi sắc đẹp. Trong đó có cả một số nhóm nhỏ quá khích, có cả những kẻ sẽ phát khóc vì ghen tỵ khi biết tôi và chị Chitose là bạn thuở nhỏ. 

“Chết tiệt… Thằng chó, mày dám nói chuyện thân mật với chị Kujou trước mặt tao…”

Chủ nhân của những giọt nước mắt đó không ai khác ngoài Hirofumi. Vẫn như mọi khi, cậu ấy dưng dưng nước mắt trong con ngươi đã đỏ hoe từ vị trí chị Chitose không thể nhìn thấy rồi lườm tôi bằng ánh mắt đáng sợ.

Tôi đã quen với cơn ghen đến từ Hirofumi, nhưng đã không biết bao nhiêu lần tôi phải hứng chịu những áp lực công khai đến từ những người xa lạ. Nỗi sợ đó đến tận bây giờ tôi cũng không thể quên. Tôi không ghét chị Chitose, nhưng trong thâm tâm tôi muốn tránh tiếp xúc với chị ấy khi ở trong trường.

“Hirofumi khóc rồi. Chị nhanh đi ra chỗ khác đi”

“Trông em cứ bạn trai nó vậy…”

“Thằng này cứ dính dáng đến phụ nữ là phiền phức lắm!”

“Cho dù em bất chấp lo lắng thì cũng không thể trở thành bạn trai của Hirofumi đâu. Bởi khi nãy em đã nói hình mẫu lý tưởng của mình là người có ngoại hình giống như chị rồi đó thôi”

Mũ lưỡi trai, quần ngắn, áo trùm đầu rộng, nhuộm tóc giấu màu xanh tạo điểm nhấn cho mái tóc đen dài ngang vai, một người chị có nét trưởng thành.

Những đặc trưng mà chị Chitose nói ra hiển nhiên là đang ám chỉ chính bản thân chị ấy.

“Đấy là em buộc phải nói gu của mình thôi. Đấy là nếu buộc phải nói thôi”

“Nhấn mạnh vậy em. A, chị đã kỳ vọng vậy mà…”

“Ý chị là sao…”

“Tình yêu cấm đoán?”

“Làm gì có cấm đoán nào cơ chứ. Em với chị chỉ là bạn thuở nhỏ thôi, hai đứa còn không phải chị em ruột”

Chitose cười toe toét hớn hở giống như đang trêu chọc một đứa trẻ.

“Cơ mà, nếu chị không có việc gì thì đi chỗ khác đi. Sát ý từ Hirofumi đang dần dần tăng lên rồi kìa”

“À, đợi đã nào. Hôm nay chị có việc thật nên mới tìm đến em”

“Chuyện quan trọng phải nói chuyện trực tiếp hay sao?”

“Lúc chị định gọi cho em thì đã gặp em rồi, nên chị nghĩ truyền đạt trực tiếp vẫn hơn”

“... Không lẽ nào, chuyện chị muốn nói là về ca làm sao?”

“Ừm! Chuẩn không cần chỉnh”

Quả nhiên là vậy. Nói xong tôi dựa lưng vào ghế.

“Em nhớ gần đây có một bạn mới đến làm không? Nghe nói hôm qua em ấy bị sốt cao, cho nên chị tính hỏi em xem hôm nay em đi làm thay có được hay không?”

Tôi và chị Chitose không chỉ có quan hệ đàn chị đàn em trong đại học, chúng tôi còn có mối quan hệ đàn chị đàn em ở cả nơi làm thêm.

Vào lúc tôi đang đi tìm việc trong khi vẫn lạ nơi đất khách quê người, tôi nghe tin cửa hàng tiện lợi chị Chitose đang làm bị thiếu nhân lực, thế rồi thuận theo chiều gió, tôi đã ứng làm luôn tại đó.

Ca làm thay đổi cố định mỗi tuần. Tôi làm từ 17 giờ đến 22 giờ vào thứ năm và thứ sáu. Chị Chitose cũng làm hai ngày một tuần vào thứ ba và thứ năm cùng giờ với giờ làm của tôi. 

Quản lý chỗ tôi là người có tính cách ôn hòa, môi trường làm việc cũng rất lành mạnh. Cho đến bây giờ, tôi chưa một lần cảm thấy công việc làm thêm tại cửa hàng tiện lợi “Phiền phức” hay có suy nghĩ “Muốn nghỉ việc” cả.

“Em biết rồi. Em sẽ nhận ca làm hôm nay”

“Chà, xin lỗi nha. Quả nhiên là không có gì tốt bằng việc có một đứa em trai dễ thương”

Chị Chitose vuốt ngực thảo phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười.

“Sướng nhỉ… Mày sẽ hẹn hò với chị Kujou sau giờ học sao…”

Hirofumi tỳ má xuống mặt bàn rồi lẩm bẩm chán đời.

“Làm thêm chứ không phải hẹn hò”

“Hai người sẽ dành thời gian cho nhau phải chứ? Cái đó không phải hẹn hò thì là gì”

Tôi cảm thấy nó cũng đúng, nhưng không thể chấp nhận được.

“Hirofumi cũng thử phỏng vấn đi? Vì ca làm thứ bảy vẫn chưa được ổn định, nên chị rất hoan nghênh đó”

“Em sẽ phỏng vấn ạ”

“Đừng có nghịch ngu. Nhà mày cách xa chỗ làm lắm đấy”

“Hể… Mày có thể cho tao trọ lại nhà vào thứ bảy mỗi tuần không?”

“Tất nhiên là đéo rồi…”

“Ở một mình vào buổi tối buồn lắm đúng không? Tao sẽ san sẻ nỗi buồn đó với mày”

“Nếu là chuyện đó thì để chị đi thay được không?”

“Em không có buồn, nên cả hai đừng có đến”

Nếu Hirofumi đến trọ mỗi tuần thì khoảng thời gian quý giá tập vẽ minh họa của tôi sẽ bay màu mất. Mà vốn dĩ ngay từ đầu, chị Chitose có làm ca thứ bảy đâu.

“Vậy nha, chị cũng phải đi đây”

Chị Chitose xác nhận thời gian bằng đồng hồ đeo tay sau khi truyền đạt xong mọi việc cho tôi.

“Làm phiền hai đứa dùng bữa rồi”

“Ờ thế nhé chị, tý nữa gặp sau”

Nói xong, chị Chitose chia tay bọn tôi trong hớn hở. Chị ấy vừa bước chân sáo vừa đi đến cửa ra của nhà ăn. 

“Này, Shinsuke. Trước mày bảo mày chưa từng cho phụ nữ nào ngoài em gái và mẹ vào phòng mày đúng không? Chị Kujou là bạn thuở nhỏ của mày, vậy mà chị ấy vẫn chưa đến phòng mày lần nào sao?”

“Một lần cũng chưa. Cả hai bọn tao cũng rất bận”

Chị Chitose cũng giống tôi, chị ấy cũng chật vật với công việc làm thêm, việc học và cả việc nhà nên hằng ngày rất bận rộn. Nghe nói gần đây chị ấy cũng đã bắt đầu chuẩn bị tìm việc sau khi tốt nghiệp, có vẻ chị ấy sẽ không còn nhiều thời gian thư giãn như trước đây nữa. Hơn nữa, một điều thực tế là chị Chitose cũng không thực sự muốn đến phòng của tôi.

Chị ấy là một trong số ít những người cổ vũ cho giấc mơ trở thành họa sĩ minh họa của tôi. Chị ấy cũng biết tôi đang cố xoay xở thời gian để có thể tập vẽ minh họa. Tôi chưa từng hỏi trực tiếp chị ấy, nhưng có vẻ chị ấy làm vậy là vì không muốn cản trở khoảng thời gian tôi có thể tập luyện. Chị ấy biết ý một cách kỳ lạ.

“Mày ở cạnh một chị gái xinh đẹp dễ thương như thế, tại sao mày không muốn hẹn hò với chị ấy? Phải tao thì tao sẽ lập tức dẫn về phòng rồi triển luôn”

“Mày có thể coi chị gái như đối tượng để yêu đương không?”

“Chà, quả nhiên là không thể”

“Thì đó”

“Từ giờ sẽ là 5 tiếng làm thêm…”

Tôi tranh thủ về chung cư sau khi học xong tiết ba. Tôi lấy hết giáo trình ở trong ba lô ra và cho đồng phục vào, rồi hướng đến cửa hàng tiện lợi chỗ tôi làm thêm.

Tôi mất khoảng 15 phút từ chung cư đến chỗ làm thêm, một khoảng cách lý tưởng cho việc đi lại. Chỗ tôi làm nằm gần trường đại học nên vào khung giờ này có rất nhiều sinh viên ghé qua. Nhìn từ góc độ của một thằng vốn dĩ không quen biết nhiều như tôi thì đó cũng chẳng phải vấn đề đặc biệt gì đáng bận tâm.

“Chào emmm”

“Chào chị”

Chị Chitose đến hơi sớm một chút, chị bước vào văn phòng nằm sau quầy tính tiền rồi chào tôi bằng gương mặt tươi cười. Tôi cũng chào lại chị ấy cho phải phép. Tôi và chị Chitose mặc đồng phục trong văn phòng rồi nhận bàn giao công việc từ nhân viên của ca trước. Sau đó hai chúng tôi tiến vào quầy tính tiền như mọi khi.

“Chà, cảm ơn em nha. Nhân viên mới không biết thông tin liên lạc của ai khác ngoài chị và quản lý. Đã vậy hôm nay quản lý lại còn nghỉ nữa, chị cứ tưởng là toang rồi cơ chứ”

“Nếu em không đến được thì chị tính sao?”

“Chắc chị sẽ điện cho tất cả đồng nghiệp”

“Chị quan tâm người khác quá nhỉ. Dù chị chưa quen người ta được bao lâu”

“Giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn là chuyện hiển nhiên, đúng chứ?”

Lý do chị Chitose được yêu thích bởi cả trai lẫn gái chắc hẳn là do tính cách này. Tôi nghe kể chị ấy thường phải nhận lấy những ác cảm từ những cô gái khác vì vẻ ngoài xinh đẹp của mình. Trong quá khứ, chị Chitose chưa bao giờ làm việc xấu nhưng không biết bao nhiêu lần rắc rối đã tự mình tìm đến chị ấy. Tuy nhiên, nếu tiếp xúc với chị ấy ngoài đời thực dù chỉ một lần họ sẽ đều được xoa dịu bởi tính nết của chị ấy. Nếu tôi không phải bạn thuở nhỏ của chị Chitose thì có lẽ tôi sẽ muốn hẹn hò với chị ấy giống như lời Hirofumi nói. Trong trường hợp đó, có lẽ tôi đã không giữ mối quan hệ này ngay từ đầu rồi.

“Shin lúc nào cũng khen chị là hay ‘Quan tâm người khác’, nhưng em cũng vậy đó”

“Em không thể từ chối một khi đã được nhờ”

“Giả sử hôm nay em đứng ở vị trí giống như chị, thì chắc chắn em cũng sẽ làm giống như chị đã làm đúng chứ?”

“Ai biết, cũng có thể”

“Thế thì, Shin cũng là người quan tâm người khác giống như chị. Hay là chị mua rượu cho em thay cho lời cảm ơn vì đã giúp chị nha?”

“Đừng có dụ rượu cho người dưới 20 tuổi”

Cảm giác nên giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn đã ăn sâu vào tôi chính bởi vì tôi đã dõi theo và lớn lên cùng chị Chitose từ khi còn nhỏ. Bởi vậy chị ấy hiểu rất rõ tính cách của tôi.

“Nhân tiện thì, không biết giao hàng đến chưa nhỉ?”

Tôi vừa đứng dậy vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Lúc nãy xe tải chở hàng đã đến, nên chắc là kiểm hàng được rồi đó”

“Nếu vậy thì, em sẽ đi hôm nay. Nếu quầy đông thì gọi em nhé”

Tôi rời khỏi quầy tính tiền rồi di chuyển đến nhà kho. Tôi mở cửa nhà kho rồi ngó vào, bên trong có nhiều thùng các tông lớn chất như núi bên trên những chiếc xe đẩy hàng. Hàng hóa của ngày thứ ba khá nhiều hơn so với những ngày khác.

“Cái này sẽ tốn nhiều thời gian đây"

Tôi bước vào nhà kho rồi nhìn qua hàng hóa một vòng. Sau đó tôi ngay lập bắt tay vào kiểm hàng và đã đứng trước thùng các tông được xếp ở trong cùng. Tôi đã hoàn thành công việc trong khoảng thời gian ngắn. Tuy nhiên, vào lúc tôi nhận thấy mình đã xong, một âm thanh chuông báo đột ngột vang lên ở cả trong cửa hàng và nhà kho.

”Sắp xong rồi vậy mà…”

Âm thanh đó là do chị Chitose phát ra từ quầy tính tiền, ý muốn nói là có số lượng lớn khách đang chờ thanh toán. Tôi tạm gác lại công việc rồi nhanh chóng tiến đến hỗ trợ chị ấy. 

Tôi vô thức kêu lên trong sự chán nản khi nhìn qua tình trạng của quầy tính tiền.

Từ lúc nào mà khách đã đông thế này rồi…?

Có lẽ là do tôi quá tập trung vào việc kiểm hàng nên không nghe thấy âm thanh ra vào cửa hàng. Khi tôi chạy đến quầy tính tiền, một hành dài khách đang đợi thanh toán. Phần lớn khách hàng là một nhóm công nhân mặc đồng phục đi làm bị dính sơn và sinh viên sau khi tan trường. Chị Chitose đã cố gắng xoay xở nhưng có vẻ có rất nhiều khách muốn làm nóng cơm hộp, cho nên dòng khách đang bị đùn lại.

Tôi mở một quầy tính tiền khác để chia lượng khách ra, khách ngay lập tức đã đến. Cả tôi và chị Chitose đều đứng quầy nên lượng khách đã được lưu thông suôn sẻ.

Chúng tôi bận đến mức không có thời gian nhìn mặt từng khách một. Cả tôi và chị Chitose chỉ chú tâm đến hàng hóa được để ở quầy tính tiền và cử chỉ của khách. 

Cơm hộp Onigiri, mỳ ly, đồ nhắm và cả thuốc lá.

… Chính bởi vậy.

Cho đến khi “Thứ đó” được đặt trước mặt tôi, ngay lập tức đã cắt đứt sự tập trung của tôi.

“... Bao, cao su…?”

Bản thân tôi cứ tưởng một thằng trẻ trâu sơ trung hay cao trung gì đó đã mua nó. Tôi ngẩng mặt lên, nhìn dáng vẻ của người đã mua thứ đó.

“...”

Vị khách đứng trước tôi là một nữ sinh cao trung mặc trên mình bộ đồng phục thủy thủ. Tôi cảm thấy khó sử nên không dám nhìn thẳng mặt cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy không chút do dự, đường đường chính chính đặt hộp bao cao su lên quầy tính tiền. Tôi nhận ra phía sau cô ấy không còn bóng người nào nữa, có vẻ cô ấy là vị khách cuối cùng.

“... Này”

Sau khi tôi đứng bất động trong vài giây, cô gái trước mặt tôi đã gọi tôi.

“Nhanh thanh toán đi”

Giọng điệu bình tĩnh đến kỳ lạ, đến mức không thể tin được cô ấy là một học sinh cao trung… À không, có chút khác biệt. Giọng của cô ấy thay vì nói là “bình tĩnh” phải nói là không có chút sinh khí nào thì đúng hơn. Một giọng nói lạnh nhạt.

“T-tôi thành thật xin lỗi quý khách...”

Tôi cuống cuồng cúi mặt xuống rồi quét mã vạch sản phẩm. 

“Xin lỗi, quý khách có túi giấy không ạ…?”

“Không có. Cho vào túi nilon là được rồi”

“C…của quý khách hết 600 yên ạ…”

Tôi lấy túi nilon ra rồi cho hộp bao cao su vào trong, cùng lúc cô ấy bắt đầu lục tìm tiền bên trong ví.

“Của… quý khách đây ạ”

Tôi ngoắc ngón trỏ và ngón giữa của tay phải vào quai cầm của túi nilon rồi đưa cho cô ấy. Khi đó tôi cảm thấy một sự khó chịu khi nhìn vào tay cô ấy. Băng cá nhân được quấn xung quanh đầu ngón tay của cô. Đó không phải vết thương do cô ấy bất cẩn khi nấu ăn. Tất cả đầu ngón tay đều được quấn băng cá nhân, cứ như thể cô ấy đang che móng tay đi vậy.

“......”

Sâu bên trong ngực tôi vô cùng hỗn loạn, có cái gì đó đang thôi thúc tâm trí tôi. Tôi thận trọng ngẩng mặt lên rồi lén nhìn gương mặt của nữ sinh trung học phía trước.

“...... A”

Tôi thốt ra trong vô thức. Tôi đã từng thấy gương mặt của cô gái đang mặc đồng phục này rồi.

Cô không phải người quen hay bạn bè gì cả. Mối quan hệ giữa hai chúng tôi còn xa cách hơn thế nhiều. Gọi là “Người dưng” cũng không ngoa. Còn nữa, tôi còn thậm chí chưa nói chuyện với cô ấy dù chỉ một lần. Ngay cả như vậy, cô ấy vẫn đọng lại trong ký ức của tôi.

“Kotosaka… phải không?”

Tôi vô thức gọi cô ấy khi họ cô ấy chợt hiện lên trong đầu tôi. 

Cô ấy có mái tóc màu trắng xám khói thu hút rất nhiều ánh nhìn từ mọi người. Cô ấy chính là người đã ngồi trước tôi và Hirofumi vào tiết hai hôm nay. 

Làn da trắng không tì vết, dưới khóe mắt được đánh một lớp phấn mắt màu đỏ.

… Chắc chắn không sai vào đâu được. Cô gái này là Kotosaka.

Nữ sinh viên đại học trang điểm và mặc trang phục Jiraikei. Có vẻ như cô ấy đã nghe thấy tiếng tôi gọi. Cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi như thể muốn nói “Tại sao anh lại biết tên tôi?”.

Tôi hiện đang bối rối trước bộ dạng hiện tại của cô ấy.

Tôi tự hỏi tại sao Kotosaka lại mặc đồng phục của nữ sinh cao trung nhỉ?

Đầu tôi quay cuồng trong mơ hồ, tôi lục lọi ký ức từng cái từng cái một . Và rồi, tôi lập tức có được câu trả lời. Tôi nhớ lại cuộc chém gió cùng với Hirofumi vào ngày hôm nay và ngày hôm qua.

Tôi đã thấy bộ đồng phục thủy thủ Kotosaka đang mặc một lần vào mấy tiếng trước. Màu tóc của cô gái trong bức ảnh là màu đen, nhưng nghĩ đi nghĩ lại quả thật cô ấy rất giống với Kotosaka.

“... Kotone… Bố đường…”

Tôi đã bịt mồm lại khi nói đến đó. 

Cô gái nổi tiếng ở trong trường học cùng năm với tôi và cô gái đang tuyển bố đường trên Twitter là cùng một người. Cô hoàn toàn không có quan hệ gì với tôi. Vậy mà, tôi lại buộc miệng nói cái gì thế này?

“X…xin lỗi…! Không có gì đâu!?”

Kotosaka nắm chặt cổ áo tôi và kéo tôi lại gần cô ấy. Khoảng cách giữa mặt tôi và mặt cô ấy được rút ngắn chỉ còn vài centimet. Tôi có thể gửi được mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ cô ấy. Tôi bàng hoàng trước việc vừa xảy ra, nhưng tôi vẫn dễ dàng hiểu được lúc này mình đã lâm vào tình thế nguy hiểm. Tôi bị bầu không khí căng thẳng khác thường phát ra từ cô ấy bao trùm lấy. Tôi nghiến răng, nhắm chặt mắt như thể trốn tránh khỏi hiện thực.

“Anh biết được cái tên đó ở đâu?”

“À… thì, không…”

Tôi từ từ đảo mắt đi nhưng một lần nữa lại chạm mắt cô ấy. Tôi đã xác định là sẽ bị ăn chửi nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, tông giọng của cô ấy không thay đổi nhiều so với khi nãy. Tuy nhiên, tôi đã hoàn toàn hoảng loạn khi lâm vào hoàn cảnh này. Tôi bị cứng họng nên mãi không nói được lời nào. Cô ấy chắc hẳn đã biết điều đó nên đã quay sang đặt câu hỏi.

“Khi nào anh làm xong?”

“Là 2-22…giờ…”

Tôi nói bằng giọng nhỏ, nhưng tôi đã điều chỉnh âm lượng đủ để Kotosaka vẫn có thể nghe thấy. Tôi đang trả lời thì bị cô ấy cắt ngang.

“... Tôi sẽ đợi anh ở bãi đỗ xe sau khi anh xong ca”

Kotosaka đột nhiên thả tay ra khỏi cổ áo đồng phục của tôi. Cô ấy đã biết chuyện tôi biết vụ bố đường, nhưng cô ấy vẫn cố tỏ ra bình thản. Lúc này cô ấy đang nhìn kỹ mặt tôi như thể đang ghi nhớ nó trong đầu vậy.

“Hẹn gặp lại”

Nói xong, Kotosaka mỉm cười trên môi rồi rời khỏi cửa hàng. Khi bầu không khí căng thẳng trôi qua, tôi ngã bịch xuống đất.

“Shin có sao không em!? Em có rắc rối gì với khách hàng vừa nãy sao…!?”

Có vẻ chị Chitose đã phần nào thấy được chuyện hồi nãy. Khi Kotosaka vừa rời đi chị ấy lập tức lại gần tôi - người vẫn còn đang hoảng loạn. Sẽ thật ngớ ngẩn nếu tôi trả lời câu hỏi của chị ấy lúc này. Tôi thậm chí còn chẳng thể đứng nổi dậy.

Tôi cúi xuống rồi ôm mặt bằng hai lòng bàn tay. Hôm nay đúng đen thật là đen mà.

Sau khi Kotosaka rời khỏi cửa hàng, trong lúc tôi còn hoài nghi về lượng khách đến đông nghịt khi nãy có phải là ảo giác hay không thì khách hàng đã ra về hết. 

Tôi tỳ vào vai của chị Chitose rồi đứng dậy. Điều chỉnh lại nhịp thở của mình sau khi tựa vào giá đựng thuốc lá. Ngay sau đó, tôi đã dần dần lấy lại được bình tĩnh và trở lại bình thường trở lại sau vào phút. Chị Chitose bảo tôi vào văn phòng, nhưng tôi cố tỏ ra “Không sao” rồi trở lại nhà kho tiếp tục việc kiểm hàng.

Từ lúc đó, thời gian cứ chầm chậm trôi qua mà không có vấn đề đặc biệt gì phát sinh thêm nữa. Lúc tôi xong xuôi công việc thì còn chưa đầy một tiếng đến khi hết ca làm. Trong khoảng thời gian đó tôi vẫn chưa thể trấn an được cảm xúc cho đến tận hết giờ làm. Tôi xác nhận đi xác nhận lại liên tục bãi đỗ xe ở phía trước của hàng từ quầy tính tiền. Kotosaka sẽ đến bãi đậu xe sau khi tôi làm xong. Một cuộc gặp mặt nói chuyện bắt buộc. Mục đích của cô ấy chắc hẳn là bịt miệng tôi về vụ bố đường. Tôi cầu mong sao cho bản thân không bị vướng vào rắc rối. Trong khoảng thời gian chưa đầy một tiếng đó, tôi thấp thỏm như người mất hồn. Sự căng thẳng đè nặng lên tinh thần tôi. Bụng tôi cũng đau nhói vì quá căng thẳng.

Thời gian cứ trôi qua nỗi căng thẳng của tôi ngày một tăng lên. Tôi kiệt quệ cả về tinh thần và thể xác vào lúc kim đồng hồ chỉ điểm 22 giờ. Tôi nhìn qua bãi đậu xe trước khi vào văn phòng thì vẫn chưa thấy hình bóng Kotosaka đâu cả. Tôi chuyển ca làm cho đồng nghiệp làm ca đêm xong, rồi cởi đồng phục chuyển bị ra về. Trong lúc đó, tôi đã lén nhìn bãi đậu xe bằng màn hình giám sát an ninh.

“... Cho dù đã đến giờ hẹn nhưng vẫn không thấy cô ấy”

“Hửm? Shin em vừa nói gì vậy?”

“À không, không có gì…”

“Em có chuyện gì với vị khách cuối cùng đó sao…? Tuy chị không nhìn thấy rõ mặt, nhưng trông con bé có vẻ là học sinh cao trung nhỉ?”

Chị Chitose thật tâm lo lắng lén nhìn vẻ mặt của tôi. Tôi không muốn chị ấy lo lắng thêm nữa nên tôi mỉm cười và đáp lại “Thực sự không có chuyện gì đâu chị”

Sau khi tôi quẹt thẻ chấm công xong, tôi giả vờ như mình đã đi về rồi luồn lách khỏi tầm mắt của chị Chitose và đợi Kotosaka ở bãi đậu xe của cửa hàng.

Tôi có thể lựa chọn về thẳng nhà luôn cũng được, nhưng tôi muốn tránh việc Kotosaka đến rồi lại không thể gặp được tôi. Một khi cô ấy đã biết nơi làm việc thì lúc này có tránh cũng vô ích. Hơn nữa, tôi đã phải chịu đựng sự căng thẳng đó trong suốt giờ làm. Tôi không muốn mang vấn đề đó sang ngày hôm khác, đằng nào cũng phải gặp mặt nên tôi muốn kết thúc tất cả ngay trong hôm nay. Tôi mắc kẹt giữa hai luồng suy nghĩ “Hãy nhanh đến đi” và “Đừng có đến” vừa đợi cô ấy đến trong im lặng.

Tất cả mọi nơi trong nội thành Tokyo không phải chỗ nào cũng đặc biệt sáng hết. Chỗ tôi đứng có khá nhiều ánh sáng từ tòa nhà hay đèn đường, nhưng độ lộng lẫy thì không giống một khu phố sầm uất một chút nào cả. Không hiểu sao tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh giống với bầu không khí ở quê. Tôi ngồi xuống một cái khối đậu xe rồi chậm rãi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Điều đó làm tôi bình tĩnh và dễ chịu hơn. Và rồi đột nhiên, tầm nhìn của tôi bị nhuộm sáng.

Không phải ánh sáng của cửa hàng cũng không phải ánh sáng từ đèn đường càng không phải ánh sáng của tòa nhà. Ánh sáng đó được cố tình chiếu đến tôi. Đó là ánh sáng đèn LED của xe đạp. Tôi mở hé mắt rồi nhìn thẳng phía sau nguồn ánh sáng.

“Chào”

Người đứng ở đó là một cô gái đang ngồi trên yên xe đạp. Kotosaka đến trễ hơn mười phút so với giờ hẹn. Cô ấy không chút hối lỗi cũng không cười đùa cợt, vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm rồi dơ tay phải lên chào tôi đơn giản.

“...Chào”

Tôi vừa ngán ngẩm trước thái độ đó của Kotosaka vừa dơ tay phải lên chào giống cô ấy. Cô ấy đang khoác trên mình thời trang Jiraikei với tông màu đen giống với lúc tôi thấy ở trên trường. Cô đang đi một chiếc xe đạp Mamachari có gắn rổ ở phía trước. Xe đạp và thời trang Jiraikei không có chút nào đồng điệu cả, nhìn kiểu gì đi nữa thì cũng có cái gì đó sai sai.

“Bộ đồng phục cậu mặc khi nãy đâu rồi?”

Tôi đã lo lắng không biết có thể nói chuyện trôi chảy trước mặt cô ấy được hay không, nhưng chắc vì do tôi đã chuyển bị tinh thần ở một mức độ nào đó nên tôi đã có thể nói trôi chảy một cách ngoài mong đợi.

“Tôi đã về nhà và thay nó rồi”

“Bởi vì sẽ gặp tôi nên cậu đã cất công về thay sao?”

“Bớt ảo tưởng đi. Chỉ là tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu như tôi mặc đồng phục rồi về vào đêm muộn thôi”

“Nguy hiểm sao… Cậu lo gặp phải mấy kẻ cướp sao?”

“Tôi không muốn bị cảnh sát gọi lại. Phiền lắm”

Kotosaka xuống khỏi xe đạp, cô ấy vừa dắt xe vừa tiến lại gần tôi.

“Nhân tiện thì, tên của cậu là gì?”

Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa giới thiệu tên cho cô ấy…

“Nói dối cũng vô ích thôi, hãy trả lời thành thật. Tôi đã ghi lại tên của cậu rồi”

“Đột nhiên cậu đáng sợ quá. Rốt cuộc cậu đã ghi lúc nào vậy…?”

“Họ của nhân viên được ghi trên thẻ tên. Còn nữa, vốn dĩ từ đầu tôi đã biết tên cậu rồi”

“Cậu biết tên tôi sao…?”

Tôi nghiêng đầu thắc mắc trước lời của cô ấy.

Tôi không nhớ là mình có nói trực tiếp tên cho Kotosaka, thậm chí cho đến giờ chúng tôi còn chưa một lần liên quan đến nhau. Tôi ôm một chút hoài nghi rằng có phải tên của mình đã được công khai ở chỗ nào hay không. 

“Cậu là người đang học môn tâm lý học vào thứ ba mỗi tuần đúng không?”

“Đ-đúng vậy…”

Tôi không ngờ là cô ấy nhận ra tôi đang học cùng lớp với cô ấy. Cơ mà, tâm lý học là môn áp dụng lên toàn bộ học sinh, có rất nhiều học sinh đăng ký học. Không ngờ cô ấy nhớ được một thằng sinh viên quê mùa như tôi… Tuy nhiên, lý do như vậy vẫn chưa đủ để cô ấy biết tên tôi. Ngay cả khi cô ấy có gặp tôi bao nhiêu lần đi nữa, tôi chắc chắn là mình chưa nói tên cho cô ấy lần nào cho đến lúc này.

“Tôi biết được tên cậu thông qua tiếng nói chuyện của cái người tên Hirofumi”

Là thằng đó sao.

Tôi ấn tay vào khóe mắt rồi nhớ lại lần chém gió trước khi tiết học bắt đầu cho đến nay. Hôm nay, Kotosaka đã ngồi gần bọn tôi nên bọn tôi đã hạ giọng xuống tương đối so với mọi khi. Tuy nhiên, giọng của Hirofumi khá lớn nên vẫn có thể nghe thấy. Tôi có nằm mơ cũng không tin nổi cô ấy đã nhớ cả tên và vẻ ngoài của tôi.

“Nếu cậu đã biết hết rồi thì cần gì phải hỏi lại tôi nữa?”

“Hỏi lại cho chắc thôi”

Cô ấy tỏ ra thận trọng một cách kỳ lạ.

“... Aikagi Shinsuke. Thế này đã hài lòng cậu chưa?”

“Cho tôi biết tuổi, học năm mấy, khoa nào nữa”

“Tại sao phải tường tận vậy chứ…”

“Nhanh lên”

Kotosaka mặt không biến sắc thúc giục tôi trả lời. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời, nhưng nếu tôi trốn tránh để xem thái đổi của Kotosaka mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu mất. Ngược lại, mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối hơn.

“Năm hai khoa văn, mười chín”

“Ừm, tôi biết mà”

“Biết rồi sao còn hỏi!?”

“Lý do giống với khi nãy”

Thông tin cá nhân của tôi đã bị rò rỉ lúc nào không hay chỉ tại do cái giọng của thằng não to xác Hirofumi. Tôi cần phải giáo huấn lại thằng đó mới được.

“Vậy thì, câu hỏi tiếp theo”

“Vẫn tiếp tục sao…? Vốn dĩ ngay từ đầu, cậu có mục đích gì khi mọi lại thông tin cậu đã biết từ chính tôi cơ chứ?”

“Sai rồi”

Kotosaka xen ngang vào lời tôi nói rồi phủ định thẳng thừng ý kiến của tôi.

“Từ giờ sẽ là chủ đề tôi không biết. Vì tôi không biết nên tôi muốn cậu nói cho tôi biết”

Xem ra chủ đề chính từ giới mới bắt đầu.

“Thế, tôi nên chỉ cái gì cho cậu thì tốt đây?”

Kotosaka nhìn xuống dưới một lúc rồi lại hướng ánh mắt lên tôi. Tôi nuốt nước bọt rồi chờ đợi khoảnh khắc cô ấy mở lời.

“Hãy cho tôi biết sở thích, quê quán của cậu và cả việc cậu có sống một mình hay là không?”

“Ha, Hả…?”

Kotosaka tỏ ra rất nghiêm túc trước khi nói nên tôi cứ tưởng cô ấy sẽ đưa ra một vấn đề quan trọng gì đó cơ, nhưng có vẻ không phải như vậy. Tuy nhiên, ngay cả như vậy thì…

“Không… Không không, khoan đợi đã! Tôi có thể chấp nhận được câu hỏi liên quan đến chuyện ở đại học hay tên tuổi, nhưng lý do gì mà tôi phải trả lời cho câu hỏi vừa rồi!?”

“Nào nào. Bởi vì từ giờ trở đi chúng ta có khả năng sẽ trở nên gần gũi nhau hơn đó”

“Cái đó là sao chứ…?”

Tôi muốn cắt hoàn toàn mối quan hệ với Kotosaka ngay trong hôm nay nếu có thể. Vốn dĩ ngay từ đầu, tại sao cô ấy lại hỏi tôi câu hỏi như vậy chứ? Hơn nữa, ở vị trí của cô ấy lúc này chẳng phải có một vấn đề cần phải ưu tiên hơn là việc hỏi danh tính của tôi sao.

“Không phải mục đích cậu gặp tôi là để bịt miệng sao?”

“... Bịt miệng?”

“Thì là… Kotosaka đang làm con gái bố đường để kiếm tiền đúng không? Không phải cậu đến đây là để hăm dọa tôi không được nói chuyện đó cho người khác hay sao?”

“Ngay từ đầu tôi đã không có ý định làm vậy”

Cô ấy khẳng định nó với vẻ mặt tỉnh bơ.

“Tôi làm con gái bố đường cũng giống như cậu làm thêm ở cửa hàng tiện lợi thôi. Bởi tôi không có bạn bè nên tôi cũng chẳng hứng thú với đánh giá từ người khác. Tôi có lý do gì cần thiết để bịt miệng cậu?”

“Nếu tin đồn ra lan ra nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sinh viên của cậu đó…?”

“Lúc đó tính sau, tôi không quan tâm chuyện đó. Hiện tại, do tôi không muốn ở nhà nên tôi mới đến trường thôi”

“Cậu khá gan nhỉ…”

“Nếu cậu định đe dọa tôi thì cậu đã ra lệnh bắt tôi làm mấy chuyện đồi bại rồi đúng không? Cậu sẽ đưa ra yêu cầu giống như trong Doujinshi kiểu như『Nếu không muốn bị lộ ra ngoài thì cởi áo rồi quỳ xuống đất mau』chẳng hạn?”

“Tôi không đưa ra cái yêu cầu trông giống như suy nghĩ của họa sĩ truyện tranh khiêu dâm kiểu đấy đâu”

“Cậu khá có lương tâm nhỉ”

“Tôi tưởng cái này là bình thường…”

“À không, cậu tương đối… tốt bụng”

Cô ấy nói nhỏ giống như là đang so sánh tôi với ai đó cụ thể.

“Giả sử, nếu cậu『Đe dọa』tôi thì cậu sẽ đưa ra yêu cầu trao đổi gì?”

“Câu hỏi đó có ý đồ gì vậy…”

Tôi ngước lên bầu trời ít sao rồi suy nghĩ trong thoáng chốc.

“『Nếu cậu không muốn bị lộ ra ngoài thì đừng làm con gái đường nữa』... kiểu vậy”

Kotosaka chết lặng, mắt tròn xoe trước câu trả lời của tôi.

“Cậu sốc đến vậy sao? Điều đó bình thường mà”

“... Tôi tưởng đàn ông sẽ chỉ toàn đưa ra yêu cầu biến thái hơn nữa cơ”

“Quan điểm của cậu lệch lạc quá rồi đấy!”

Tuy nhiên, nếu tôi suy nghĩ từ vị trí của Kotosaka thì đó cũng là điều khó tránh khỏi. Nếu cô ấy làm con gái bố đường thường ngày thì chắc hẳn cô ấy đã gặp gỡ nhiều đàn ông có ý đồ khác với mình. Nếu yêu cầu “Như vậy” được đưa ra thường xuyên thì việc cô ấy có quan điểm lệch lạc về đàn ông cũng là chuyện dễ hiểu.

“Nhớ kỹ điều này, Tôi khá chắc là mình sẽ không bao giờ đưa ra mấy yêu cầu khốn nạn như vậy”

“Cái đó… x2 lương tâm”

Cách cô ấy nói thật độc đáo.

“Tuy nhiên, chuyện nào ra chuyện đó. Cậu nhanh nói sở thích, quê quán và cả việc cậu có sống một mình hay là không cho tôi đi”

Kotosaka quay trở lại chủ đề chính khi nãy. Mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu nếu tôi chỉ giữ im lặng.

“Sở thích của tôi là… vẽ tranh minh họa”

“Hể, vẽ minh họa nhỉ”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không, tôi nghĩ đó là một sở thích thú vị đó”

Tôi đã từng có lúc bị chế giễu khi nói sở thích của mình là vẽ tranh minh họa, tuy nhiên Kotosaka lại tỏ ra thiện ý với sở thích của tôi và gật đầu tỏ vẻ thích thú.

“... Và, quê quán là Saitama. Hiện tại tôi đang sống một mình”

“Có gần đây không?”

“Cũng khá gần”

Kotosaka đặt tay lên môi lắc đầu, tỏ vẻ suy ngẫm.

“... Nếu vậy thì”

Kotosaka ngồi lại lên yên xe đạp rồi vỗ nhẹ vào ghế phía sau.

“Nói chuyện ở nơi thế này rất bất tiện, cho nên nhanh chóng đến đó thôi”

“Cậu nói đến đó, đến quán rượu nào đó sao?”

“Quán rượu đắt lắm. Cho nên là chúng ta sẽ về nhà”

“N-nhà…? Nói thế thì rốt cuộc là nhà của ai?”

“Đương nhiên là nhà của cậu”

“Không có đâu”

Tôi không muốn cho một cô gái chỉ vừa mới quen hôm nay vào trong nhà một cách dễ dàng như vậy được. Tuy nhiên, tôi cũng không muốn đến nhà của Kotosaka.

“Cậu có thể dẫn tôi về nhà cậu không?”

“Thôi được rồi”

“Cậu hiểu nhanh đó. Theo tôi thấy thì cậu đi bộ đi làm. Cho dù cậu có chạy thì tôi vẫn có thể đuổi theo dễ dàng bằng xe đạp mà không bị mất dấu thôi”

“Tại sao tôi lại phải chạy trốn khỏi một người đi xe đạp sau khi tan ca cơ chứ!”

“Đành chịu thôi. Tại cậu đã bắt chuyện với tôi đấy”

Dựa theo hành động và lời nói của Kotosaka, nếu tôi không dẫn cô ấy theo thì cô ấy thực sự sẽ đuổi theo tôi đến tận chung cư mất.

“Thế, cậu ngồi lên ghế sau được chưa? Tôi đang đợi đó”

chạy trốn khỏi một chiếc xe đạp hay là ngoan ngoãn cùng cô ấy đi về nhà. Tôi suy nghĩ trong vài giây xem đâu mới là lựa chọn có lợi nhất cho bản thân.

“... Chẳng phải cậu không muốn bị cảnh sát gọi lại sao? Nếu chúng ta bị cảnh sát thấy đi hai người chắc chắn sẽ bị tra hỏi đó?”

“Lúc đó cứ dốc hết sức mà đạp là được rồi”

“Y hệt suy nghĩ của mấy tay đua đường phố luôn…”

Tôi dù sao cũng sẽ về chung cư, cho nên hai đứa về cùng nhau sẽ tốt hơn.

Tôi tiến lại gần chiếc xe đạp của Kotosaka rồi nhìn lần lượt từ lưng cô ấy đến ghế sau. Theo đó, tôi khước từ việc ngồi sau lưng của một cô gái đang bận thời trang Jiraikei. 

“... Này. Tôi sẽ cầm lái, cậu ra phía sau ngồi được không?”

“Tôi mạn phép xin từ chối. Váy tôi sẽ bị nhăn nếu ngồi phía sau. Hay là, cậu muốn cảm nhận được ngực của tôi từ phía sau khi tôi ôm chặt cậu và rồi cậu lại muốn những cảm giác lái xe, những dục vọng ấp ủ bên trong cậu sẽ nảy nở ra?”

“Đừng có chế ra mấy từ ngữ kỳ lạ đó! Cái cảm giác lái xe đó là cái gì vậy!”

Tôi vừa gãi đầu mạnh vừa lớn tiếng cộc cằn “A… chịu đấy!”. Sau đó, tôi ngồi lên ghế sau của xe đạp trong tuyệt vọng.

“Nhờ cậu chỉ đường nha. Còn nữa, vì sẽ nguy hiểm nên cậu ôm chặt tôi thêm tí nữa đi? Tôi không phiền nếu cậu bám sau tôi chặt hơn tí nữa đâu”

“Ờ, ờ…”

Tôi đặt tay lên vòng eo thon thả của Kotosaka và bám vào với lực vừa đủ.

“Tôi cảm thấy ấm một cách kỳ lạ khi cậu chạm vào chỗ gần mông tôi đấy”

“Do cậu tưởng tượng thôi. Nhanh đi thôi… Cứ ở đây chúng ta sẽ bị đồng nghiệp làm ca đêm của tôi nhìn thấy mất”

Xe lăn bánh. Chúng tôi chạy ra một con đường quê đầy tĩnh lặng của Tokyo.

“... Nhắc mới nhớ”

Ngay sau khi Kotosaka đạp xe, tôi nhớ ra một việc quan trọng.

“Tôi vẫn chưa biết tên của cậu”

“Kotone”

“Cậu dùng tên thật để đi làm con gái bố đường sao…?”

“Đùa thôi. Đó chỉ là tên nghề thôi”

“Nếu vậy thì đừng có đùa nữa, nhanh nói tôi biết đi”

Tuy một nửa là bị ép buộc, nhưng cô chính là vị khách nữ đầu tiên tôi đưa về nhà mình. Tôi không biết danh tính của cô ấy, nhưng tối thiểu tôi cũng nên biết tên của cô ấy. Kotosaka vừa đạp xe vừa nói nhỏ trong miệng. Giọng cô ấy bị áp đi bởi tiếng gió, nhưng tôi bằng cách nào đó vẫn nghe thấy.

—Kotosaka Shizune.

Đó là tên thật của cô ấy.

Hai chúng tôi không gặp sự cố gì nên cũng không bị cảnh sát nhìn thấy. Tôi và Kotosaka bình an vô sự trở về chung cư. Sau khi cô ấy để xe ở bãi đậu xe, tôi dẫn cô ấy hướng đến phòng của mình. 

“Đi mất có năm phút đến nơi, phòng cậu khá gần nhỉ”

“Tại đi xe đạp thôi. Chứ đi bộ thì mất 15 phút”

“Chỗ này gần cả nhà ga lẫn trường học, nội thất cũng rất đẹp. Bố mẹ cậu trả tiền nhà sao?”

“Ờ”

“Bố mẹ cậu tốt quá nhỉ”

“Đúng vậy… Đến nơi rồi. Tôi sẽ mở cửa, đợi chút”

Chúng tôi bước đi trên lối đi của tầng hai chung cư và dừng lại ở phía trước một cánh cửa. Tôi mở khóa cửa rồi xác nhận xung quanh một lần nữa. Sau đó, tôi nhanh chóng để Kotosaka vào phòng.

Tôi đã nghe Hirofumi kể lại. Có vẻ ngoài tôi ra vẫn còn vài sinh viên trường Jouka đang sống tại chung cư này. Chỉ là tôi không biết bọn họ sống ở phòng nào, tuy nhiên Kotosaka là một người nổi tiếng trong trường, cho nên sự cảnh giác của tôi tự nhiên tăng lên khi suy nghĩ về việc sẽ bị ai đó nhìn thấy.

Tôi khóa trái cửa lại cùng lúc với Kotosaka vào phòng. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Nếu có bẩn thì cũng đừng có ý kiến, vì đây là phòng của một thằng con trai sống một mình mà”

“Nhìn từ cửa vào thì căn phòng được dọn dẹp khá sạch sẽ”

“Tôi dọn như bao người khác thôi. Bạn bè sẽ không thể vào phòng nếu như phòng quá bừa bộn”

“Bạn bè sao, con gái à?”

“Tôi chưa từng cho phụ nữ khác vào phòng ngoài em gái và mẹ ra… Kotosaka là người đầu tiên”

“Tức là tôi đã cướp mất trinh căn phòng của cậu. Cảm ơn vì đã chiêu đãi”

“Đừng có diễn tả việc lần đầu vào phòng người khác một cách tục tĩu như vậy”

“Tôi không cho rằng trinh là một từ ngữ tục tĩu. Nghĩ lại xem, người ta cũng dùng từ

『Shojosaku』 cho cuốn sách được xuất bản đầu tiên còn gì”

“Cậu nói tôi mới để ý…”

“Còn nữa, hãy gọi tôi là『Shizune』đừng gọi là Kotosaka. Tôi không thích bị gọi bằng họ”

“... Shizune, nhỉ”

Kể từ khi học năm nhất cao trung, tôi không gọi tên người con gái nào khác ngoài em gái và chị Chitose. Dù chỉ là việc gọi tên thôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy sự bất an ở đâu đó.

“Được rồi, tóm lại vào trong đi”

Tôi lập tức cảm thấy gượng rồi đỏ ửng mặt. Tôi nhanh chóng cởi giày để lảng đi rồi ngoảnh mặt khỏi phía Shizune. Sau đó tôi nhanh chóng đặt chân lên hành lang. Shizune không biết được nội tâm của tôi cũng xin phép “Đã làm phiền rồi” rồi đi vào.

Trên hành lang có các cửa dẫn vào nhà tắm và nhà vệ sinh, Cả tủ quần áo cũng được xếp ngay đó. Shizune theo sát sau tôi và đi vào bên trong.

Phía trước cánh cửa đối diện với lối vào là phòng khách của căn phòng này. Tôi và cô ấy chạm mắt nhau trong vài giây, và tôi miễn cưỡng mở cửa ra.

“…Rộng quá”

Shizune nhìn xung quanh phòng khách rồi đứng khựng lại, sau đó cô ấy thì lẩm bẩm một mình.

“Phòng bếp có nhiều bát đũa và gia vị quá nhỉ. Cậu tự nấu ăn sao?”

“Bởi vì ăn ngoài hay mua cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi mỗi ngày thì chỉ riêng chi phí ăn uống thôi cũng khá tốn kém rồi. Hơn nữa, tự nấu sẽ tốt cho sức khoẻ hơn”

“Tuyệt thật. Tôi không nghĩ đây lại là lối sống của một sinh viên sống một mình đó”

“Cũng không hẳn thế đâu. Mỗi ngày tôi đều cố gắng để nấu, nhưng những lúc không có thời gian thì thực phẩm đông lạnh hay mì hộp là phao cứu sinh đó”

“Việc nhà chắc vất vả lắm nhỉ?”

“Nhiều đến mức muốn mượn cả tay mèo đây”

“Cậu thử nuôi mèo xem sao!?”

“Ý hay đó”

“Ngược lại việc nhà cần làm sẽ chỉ tăng lên”

“Tôi chỉ hùa theo câu chuyện của cậu thôi. Vậy mà, cậu tính làm thật à!”

Đừng có lãng phí lòng tốt hiếm hoi của người khác chứ.

“... Thôi đủ rồi, trước mắt cậu cứ ngồi đâu cậu thích đi. Tôi có sẵn đồ uống ở phòng đó, cậu có muốn uống gì không? Tôi có trà lúa mạch, cà phê lon, nếu cậu muốn uống nóng thì tôi có cả cà phê hòa tan đó”

“Hai cốc cà phê nóng”

“Cần gì phải hai cốc cơ chứ”

“Phần cho tôi và cho cậu”

“Ít nhất đồ uống của tôi thì hãy để tôi tự chọn”

“Làm vậy thì cậu đỡ tốn công phải chuẩn bị loại khác”

Cách quan tâm kiểu gì vậy chứ. Dẫu sao thì tôi uống cà phê nóng cũng được.

Tôi tiến vào bếp rồi bắt đầu chuẩn bị đun nước.

“Shizune tại sao lại phải mất công đi theo tôi về tận nhà vậy?”

“Bởi tôi biết cậu đang sống một mình đó”

“Tôi sống một mình thì có vấn đề gì sao?”

“Chúng ta có thể nói chuyện mà không cần để ý người khác. Giống như bây giờ”

“... Đúng vậy nhỉ”

Lời nói của Shizune có vẻ đang ẩn chứa gì đó. Tuy nhiên, tôi sẽ tạm gác chuyện đó lại một bên rồi vừa uống cà phê vừa nghe cô ấy kể sau.

Tôi rót nước đã sôi và trong cốc rồi khuấy đều bột cà phê. Sau khi pha xong tôi để cốc cà phê lên đĩa rồi di chuyển về trung tâm của phòng khách.

“Cậu… đang lén lút làm cái gì vậy?”

“Tôi không có lén lút làm gì cả. Tôi chỉ đang lục lọi trong phòng thôi”

“Đừng có tự ý lục lọi phòng của con trai”

Trên bàn làm việc được đặt tại góc phòng là một chiếc máy tính để bàn với một cái máy tính bảng màn hình LCD, cùng nhiều các tập minh họa và tài liệu khác nhau và cả những bức vẽ phác thảo trong tập giấy vẽ đang còn dang dở được trải ra trên bàn.

“Đây là tranh minh họa cậu đã vẽ sao? Đẹp đến bất ngờ đấy”

Shizune vừa nhìn từ trên xuống tập phác họa vừa biểu lộ cảm xúc thán phục.

“Mấy thứ đó vẫn chưa ổn đâu”

Tôi đặt đĩa cà phê xuống một cái bàn bệt rồi phủ định những gì cô ấy đã nói.

“Có chỗ nào vẫn chưa được sao?”

“Bối cảnh tổng thể của bức tranh nhân vật đó vẫn có cái gì đó không được hài hòa… Cậu nhìn tập phác họa sẽ biết ngay thôi. Tôi hoàn toàn không thể vẽ được cảnh nền”

“Tôi nhìn một lát được không?”

Shizune cầm lấy tập phác họa sau tôi gật đầu đồng ý. Cô cẩn thận lật từng trang để giấy không bị nhăn và quan sát từng trang từng trang một.

“Trước khi bắt đầu vẽ, cậu thử chú ý hơn đến mối quan hệ vị trí giữa ánh sáng và vật thể xem sao? Độ đậm nhạt của màu sắc cũng sẽ xuất hiện ở bóng từ hướng có ánh sáng. Còn nữa, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu thay đổi góc độ vẽ tòa nhà đó. Nếu cậu tham khảo hình ảnh bối cảnh chuyên sử dụng trong truyện tranh hay ảnh chụp cảnh sắc, cậu cũng sẽ học được cách vẽ bối cảnh tổng thể”

Cô ấy tiếp tục và hỏi tôi “Tôi dùng một trang được không?”. Trước sự chấp thuận của tôi, cô ấy cầm lấy cây bút chì kim nằm lăn lóc trên bàn và bắt đầu vẽ giống như đang giảng bài.

“... Kiểu như thế này này. Có lẽ bình thường là cậu vẽ trên máy, nhưng nếu cậu vẽ thế này thì ít nhất nên dùng bút chì thông thường thì sẽ tốt hơn. Bởi bút chỉ kim khó lên nét lắm”

“... Điên thật. Lẽ nào, Shizune cũng vẽ tranh à?”

“Thi thoảng thôi. Cũng là kiểu sở thích của tôi”

Trình độ cỡ này thì hoàn toàn không thể nào chỉ là sở thích được.

“Cậu thông thường hay vẽ thể loại nào thế?”

“Thể loại giống với cậu”

Shizune lấy điện thoại trong túi ra rồi mở một bức ảnh, sau đó đưa cho tôi xem. 

Trong bức ảnh là hai nam sinh trung học, một người thiếu niên tóc đen đẹp trai đeo kính, người còn lại là một cậu trai ikemen tóc vàng với vẻ ngoài giống như một yankee đang sánh vai bước cạnh nhau, là một bức vẽ kỹ thuật số. Bối cảnh là con đường lúc hoàng hôn, được vẽ rất chi tiết đến cả đèn tín hiệu hay tòa nhà. Từ màu sắc hay bóng đổ, thiết kế nhân vật trong bối cảnh tổng thể đều cho thấy sự tỉ mỉ trong bức tranh của cô ấy.

“Cậu đã học vẽ ở đâu vậy…?”

“Tôi không có học. Có lẽ tôi bị ảnh hưởng từ cha mẹ”

“Cha mẹ cậu làm công việc liên quan đến nghệ thuật sao?”

“Họ làm họa sĩ truyện tranh. Tôi không biết công việc đó có nằm trong mảng nghệ thuật hay không nữa”

“Cậu nói thật sao…?”

Tôi cao giọng pha lẫn sự hưng phấn trước câu trả lời của Shizune mà tôi thậm chí còn không tưởng tượng đến.

“Cho đến mấy năm trước. Giờ họ đã giải nghệ trong khi vẫn chưa có thành công gì trong doanh số bán hàng. Bây giờ, họ đang làm giáo viên mỹ thuật của một trường cao trung”

“V…vậy sao…”

Tôi liên tưởng đến tương lai của bản thân, có chút hơi thất vọng. Họa sĩ minh họa và họa sĩ truyện tranh là hai nghề khác nhau, tuy nhiên cả hai nghề đều kiếm tiền bằng việc vẽ tranh. Điều này làm cho tôi cảm nhận rõ ràng được sự khắc nghiệt của hiện thực về việc kiếm tiền từ vẽ tranh khó khăn đến nhường nào.

“Cậu muốn trở thành họa sĩ minh họa sao?”

“...Ừ”

“Được đó, hãy cứ theo đuổi ước mơ của mình đi. Tôi thì đã từ bỏ rồi… nên tôi rất ghen tị với cậu”

“Hình như cậu học khoa giáo dục nhỉ. Tức là, giấc mơ của cậu là trở thành giáo viên sao?”

“Cậu biết rõ nhỉ. Tôi muốn trở thành giáo viên tiểu học” 

“Giáo viên tiểu học… sao. Tuy nhiên, cậu đã cất công vào được đại học rồi mà. Lý do gì cậu lại từ bỏ ước mơ vậy? Do cậu không đăng kí được tín chỉ sao?”

 “Tôi có thể lấy tín chỉ dễ dàng, tuy nhiên tôi đã quyết định rồi”

“... Vậy sao”

“Tuy nhiên, cậu hãy cố lên nhé. Tôi sẽ cổ vũ cậu”

Shizune nâng khóe miệng lên rồi mỉm cười nhẹ. Ngực tôi đập thình thình trước biểu cảm bất ngờ của cô ấy.

“Cà phê sẽ nguội mất. Chúng ta nhanh uống thôi nào”

“À, Ờ… Đúng vậy”

Shizune ngồi bên cạnh cái bàn bệt rồi cầm lấy chiếc cốc sứ.

“Cậu làm về muộn vậy thì đã ăn uống gì chưa?”

“Tôi sẽ ăn sau khi cậu về. Mai tôi học vào tiết hai nên cũng dư giả thời gian, nên là ngủ muốn một chút cũng không thành vấn đề”

“Cậu cứ ăn mà không cần bận tâm đến tôi cũng được mà”

Shizune nhấm một ngụm cà phê rồi thở “phù…” một hơi. Cô ấy vừa đong đưa chiếc cốc sứ vừa chậm rãi nhìn vào mắt tôi.

“Cậu biết tôi đang làm con gái đường từ đâu?”

Quả nhiên là chuyện đó.

“Không phải tôi biết mà là bạn tôi biết… Hirofumi đã tìm thấy Shizune trên Twitter. Mới đầu tôi chỉ nghĩ đó là『Nữ sinh giống Shizune』, tuy nhiên ai ngờ lại cùng một người… Ừ thì, hoàn toàn là ngẫu nhiên cả”

Tôi có nằm mơ cũng không thấy mọi chuyện sẽ trở thành như thế này cho đến hôm qua. Ngay cả lúc này tôi vẫn không thể tin được mọi chuyện, nếu là mơ thì tôi muốn nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ này.

Tôi nhìn chăm chú vào quần áo của Shizune rồi nhớ lại lần đầu nói chuyện với cô ấy ở cửa hàng tiện lợi.

“Tôi đã thắc mắc từ lâu rồi, nhưng Shizune làm con gái bố đường với thân phận là nữ sinh cao trung sao? Cậu nói dối tuổi tác, còn mặc cả đồng phục thủy thủ… Có lý do đặc biệt gì để cậu làm vậy sao?”

“À, đơn giản thì ăn mặc như vậy sẽ được bố đường yêu thích hơn. Thiếu nữ mười tám và phụ nữ đôi mươi, nữ sinh cao trung và sinh viên đại học khác nhau hoàn toàn. Sức hấp dẫn sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào thương hiệu và tuổi tác”

“Cậu nhuộm tóc đen lý do cũng là vậy sao?”

“Chính xác. Tôi chỉ nhuộm tóc đen vào ngày gặp bố đường bởi vì tôi đang diễn xuất là một cô gái thuần khiết. Những người có vẻ ngoài trong sáng sẽ được nhận chu cấp nhiều hơn”

Shizune nói bằng cái nhìn sâu xa “Những người lớn thường hay mệt mỏi nên chắc hẳn họ muốn được chữa lành bởi những cô gái trẻ thuần khiết?”. Cô ấy ăn mặc kiểu Jiraikei cũng là để phòng ngừa khi bị sờ soạng thì cũng chỉ bị sờ vào lớp quần áo mặc trên người.

“Tuy nhiên… Bởi tôi đã gặp cậu ở cửa hàng tiện lợi lúc cậu đang mặc đồng phục thủy thủ, nên hôm nay cậu có dự định với bố đường nhỉ. Thế tại sao cậu lại để tóc trắng vậy?”

“Ngẫu nhiên thôi. Sáng nay, cái bình xịt nhuộm đen tóc bị hỏng nên tôi đành phải đi học với mái tóc trắng. Kết cục, tôi bỏ luôn cuộc gặp bố đường vào hôm nay”

“Do cậu không nhuộm được tóc đen sao?”

“Đời nào có chuyện đó. Nếu tôi đi thì vẫn nhận được tiền trợ cấp thôi, họ sẽ không dừng lại chỉ vì lý do như vậy đâu”

“Thế, tại sao cậu lại không đi…”

“Bởi vì tôi đã quen cậu, chắc vậy?”

Shizune đỏ mặt rồi nhẹ mỉm cười. Chẳng hiểu sao tôi cũng đỏ mặt lây, tôi vội vàng tránh ánh mắt từ cô ấy rồi lấy tay phải che miệng.

“... Tôi chả hiểu gì cả”

“Tôi nghĩ nếu là cậu thì cậu sẽ tiếp nhận tôi… kiểu vậy?”

“Cái kiểu trực giác gì vậy”

“Nhưng mà, như vậy mà tôi đã được cậu cho vào phòng”

“Ừ thì, đúng là vậy thật…”

Tôi không có định tiếp nhận Shizune, tuy nhiên dựa theo tình trạng lúc này có thể nói trực giác của cô ấy đã đúng.

“Bởi vì cậu đã hiện rõ sự lo lắng khi nhìn vào ngón tay tôi…”

“Tôi không hẳn lo lắng…”

“Sự lo lắng hiện rõ trên mặt cậu kìa. Lúc nãy cũng vậy và bây giờ cũng vậy…”

Bằng cách nào đó trông Shizune rất vui, cô đan ngón tay vào nhau.

“...Cậu bắt đầu làm con gái bố đường từ khi nào?”

“Từ lúc nghỉ xuân trước khi vào năm hai"

Nếu vậy thì, cô ấy đã làm được khoảng bốn hay năm tháng rồi sao. Bởi vì trông cô ấy đã khá quen với công việc nên tôi đã tự ý nghĩ rằng cô ấy làm được khá lâu rồi, nhưng tôi khá bất ngờ khi cô ấy mới làm chưa được bao lâu. 

“Cậu đã gặp bao nhiêu người đến lúc này rồi?”

“Tôi không đếm được nữa. Tôi có thời gian vào kỳ nghỉ xuân nên gặp cũng khá nhiều người rồi. Kể từ khi đi học lại thì tôi gặp hai người một tuần vào thứ ba hoặc thứ bảy vì hai hôm đó tôi về sớm”

Nhớ lại cuộc nói chuyện phiếm giữa tôi và Hirofumi khi trước, cuối cùng tôi mới hiểu ra. Shizune đến lớp đạo đức với mái tóc đen cho đến lần trước là vì cô có lịch gặp bố đường vào ngày thứ ba mỗi tuần. Tuy nhiên, việc quan trọng bây giờ không phải chuyện đó. Tần suất hai người một tuần… Tôi không biết rõ những người đang làm con gái bố đường khác thì như thế nào, nhưng từ góc độ của tôi thì tần suất như vậy là nhiều.

“Shizune… tại sao cậu lại làm con gái bố đường?”

“Bởi vì tôi muốn kiếm tiền”

“Cho dù vậy thì cũng đâu cần thiết phải làm con gái bố đường… Tiền kiếm được có lẽ sẽ ít hơn nhưng kiếm tiền một cách khác an toàn hơn thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Hãy suy nghĩ cho cả tương lai sau này của cậu…”

“Tôi biết điều đó chứ!”

Shizune đột nhiên hét lớn khiến cơ thể tôi run rẩy. 

“Kiếm tiền an toàn như vậy thì… sẽ mất rất nhiều thời gian đến khi tôi tích đủ tiền vốn”

Shizune nhìn xuống, cố gắng giấu đi những cảm xúc méo lệch. Tôi im lặng và chăm chú nghe những gì cô ấy nói.

“Tôi không muốn ở căn nhà đó… Tôi không muốn về căn nhà đó. Tôi muốn nhanh chóng được thoát giải khỏi căn nhà đó dù chỉ một ngày cũng được, nửa ngày cũng được, thậm chí một phút cũng được”

Cô ấy lấy lại hơi thở, nhưng một lần nữa cô ấy lại dần mất bình tĩnh. Shizune siết chặt nắm đấm rồi cố gắng nói ra tất cả.

“Những ngày tôi không làm con gái đường, tôi đều lẻn vào trong trường. Vì không có bạn bè nên tôi đã luôn giết thời gian ở thư viện trường đại học chỉ để không phải về căn nhà đó. Ngay cả thứ bảy, ngay cả chủ nhật, ngay cả ngày lễ… Tôi đều giải thích với người đó rằng 『Tôi ở lại trường để học』”

Người đó… chắc là ai đó trong gia đình của Shizune? Tôi không biết thông tin chi tiết, tuy nhiên có một điều chắc chắn là Shizune đang vướng mắc vấn đề gì đó với gia đình dựa theo những gì cô ấy nói.

“... Làm con gái đường… có khó khăn không?”

“Làm gì có chuyện không khó khăn cơ chứ… Tôi lúc nào cũng bị coi là đối tượng tình dục khi ở cùng họ. Họ chưa bao giờ yêu thương tôi cả. Ngay cả vậy, tôi vẫn bán đi trái tim của mình… Điều tôi cảm thấy hạnh phúc duy nhất là khi nhận được tiền”

Shizune đã do dự trước nhiều lựa chọn, tuy nhiên sau tất cả cô ấy đã lựa chọn cách kiếm tiền từ bố đường. Nếu cô ấy muốn tích tiền để chuẩn bị dọn ra ngoài sống thì chắc hẳn vẫn có phương pháp tốt và hiệu quả hơn. 

Tuy nhiên, tôi không nghĩ là cô ấy muốn làm cái công việc đó. Tôi cảm giác như cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận bản thân đang làm công việc đó.

Cô ấy kiếm tiền vì mục tiêu của mình là một điều đáng ngưỡng mộ, tuy nhiên nếu điều đó gây ảnh hưởng xấu đến tinh thần thì cô ấy sẽ đánh mất tất cả. Tôi không thể chấp nhận việc cô ấy tiếp tục bán thân quá sức như bây giờ được.

“Từ biểu hiện của cậu thì có vẻ cậu đang hiểu nhầm rồi. Tôi chưa một lần nào làm tình với bố đường cho đến bây giờ”

“Hể, là thế sao…?”

Tôi vô thức bật ra một lời ngu ngốc trước câu nói đầy của cô ấy.

“Nhưng chẳng phải cậu đã mua bao… bao cao su ở cửa hàng tiện lợi sao?”

“Bao cao su là bùa hộ mệnh của tôi”

“Bao cao su là bùa hộ mệnh…??”

Tôi không thể hiểu nổi những gì Shizune đang nói nên tôi nhíu mày hỏi lại cô ấy.

“Tôi không muốn làm tình với người tôi không thích. Tuy nhiên… nếu tôi gặp nguy hiểm thực sự và khi sắp bị hãm hiếp thì tôi sẽ cầu xin đối phương đeo bao cao su vào. Những lúc quan trọng nó sẽ là sợi dây cứu sinh của tôi. Khi tôi đi gặp bố đường lúc nào tôi cũng mang theo nó bên cạnh”

“Nếu cậu lúc nào cũng mang theo, nhưng không sử dụng thì tại sao cậu lại đến cửa hàng tiện lợi mua nó”

“Hết hạn sử dụng rồi”

“... Tức là sao?”

“Tôi thấy hơi nghi nghi rồi mà. Cậu là trai tân à?”

“Tự nhiên cậu thất lễ quá rồi đấy!”

“Nhưng, tôi đoán đúng phải không?”

Đúng là như vậy nhưng tôi lại không muốn thừa nhận chút nào.

“Trông tôi giống một thằng trai tân vậy sao?”

“Tôi biết ngay cậu chưa có kinh nghiệm khi thấy cậu phản ứng khi ở quầy tình tiền”

Quả thật lúc đó bản thân tôi đã dao động đến mức thảm hại. Tai tôi dần dần nóng lên do xấu hổ khi nhớ lại lúc đó.

“Quay trở lại chuyện khi nãy, bao cao su sẽ rất dễ rách nếu nó đã qua hạn sử dụng. Trai tân như cậu chắc không hiểu đâu”

“Trai tân thì cũng đừng có coi thường chứ”

Lần đầu tiên tôi nghe bao cao su có hạn sử dụng đấy.

“Cái tôi đang giữ là cái tôi nhận từ người quen cách đây vài năm trước, giờ nó đã hết hạn rồi. Vì thế nên hôm nay tôi mới vào cửa hàng tiện lợi để mua cái mới”

“Và rồi, nhân viên cửa hàng lại là người tình cờ biết cái tên『Kotone』....nhỉ”

Thế rồi, mọi chuyện thành ra như thế này. Thật là một sự trùng hợp thật đáng sợ.

“Đúng như cậu nói. Tôi không hẳn là đang giấu việc đi làm con gái bố đường. Tôi cũng không quan tâm mọi người xung quanh nghĩ gì về mình, bị phát hiện ra cũng chẳng sao… Tuy nhiên, tôi lại muốn nói chuyện với cậu một chút”

Shizune cầm cốc sứ bằng cả hai tay rồi nhấp thêm một ngụm cà phê.

“... Tôi đến đây với ý tưởng này”

Shizune nghiêm chỉnh lại rồi chằm chằm nhìn tôi.

“Nếu cậu định ở lại đây trong lúc bỏ nhà đi thì tôi xin từ chối”

“Tôi không định mặt dày nhờ vả như vậy đâu”

Shizune uống cà phê xong rồi đặt cốc sứ lên cái đĩa để ở trên mặt bàn. Đột nhiên, cô ấy đã nhổm người về phía trước và tiến lại sát mặt tôi, rồi nắm chặt tay lấy tay tôi.

“Tôi đơn thuần chỉ muốn xây dựng mối quan hệ『WIN-WIN』với cậu. Cho nên cậu không cần phải lo lắng”

Shizune nở nụ cười láu cá và đầy mưu mô.

“Nói thẳng ra tôi sẽ không đến mức『Sống』ở đây… nhưng tôi muốn『Đi lại』ở đây”

“Đi lại sao…”

Cô sẽ ghé qua phòng tôi thường xuyên và muốn tôi cho cô ấy ở lại đến sát giờ về. Ý của cô ấy là vậy.

“Nhưng sau tất cả chỉ có lợi cho tôi còn cậu thì không có lợi lộc gì cả. Cho nên, tôi đã nảy ra một điều kiện thú vị… Một bản hợp đồng tuyệt vời mà cả tôi và cậu đều được hạnh phúc”

“H-hợp đồng sao…?”

“Đúng vậy. Tên hợp đồng là…”

… HỢP ĐỒNG VỢ THĂM CHỒNG.

Shizune đưa ra một bản hợp đồng đầy sáng tạo.

“Tôi sẽ qua phòng này và giúp việc nhà giống như một người vợ. Tôi sẽ nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp, ngoài ra cũng sẽ làm những việc vụn vặt khác. Cho nên từ giờ trở đi, tôi muốn cậu cho tôi lui tới căn phòng này”

“Gì cơ…”

“Nếu làm vậy, cậu sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn so với bây giờ. Cậu có thể đảm bảo về thời gian vẽ… và cả thời gian để theo đuổi giấc mơ. Hơn nữa, tôi cũng có thể cùng cậu luyện tập vẽ”

Tôi cậy nhẹ tay của Shizune ra sau khi nghe qua về nội dung của bản hợp đồng.

“Cái tên bản hợp đồng『Hợp đồng vợ thăm chồng』rất dễ khiến người khác hiểu nhầm”

“Nếu vậy thì để『Hợp đồng nyan nyan』thì sao? Trước cậu cũng nói『Muốn mượn tay mèo』còn gì”

“Thế thì càng dễ bị hiểu nhầm hơn nữa”

“Nyan nyan”

Shizune dùng hai tay tạo dáng mèo với biểu cảm đầy nghiêm túc. 

Thành thực mà nói, hiện tại tôi đang vừa đi học vừa đi làm đã vậy còn phải tự mình làm việc nhà. Tôi đang tập trung cố gắng để trở thành họa sĩ minh họa, nhưng tôi hoàn toàn không có thời gian để luyện tập. Chuyện cô ấy sẽ làm toàn bộ việc nhà cho tôi nghe khá là hấp dẫn, nếu cô ấy còn cùng tôi tập vẽ nữa thì có thể nói đây là một điều kiện vô cùng béo bở.

“... Điều kiện đó quả thực rất được”

“Đúng chứ? Nếu vậy thì chúng ta sẽ tiến hành ký hợp…”

“Tuy nhiên, tôi phản đối”

Shizune bàng hoàng trước câu trả lời của tôi. Cô ấy tỏ ra khó hiểu rồi nghiêng đầu hỏi.

“... Tại sao chứ? Lúc nãy cậu cũng bảo『Rất được』còn gì…”

“Bản hợp đồng rất tuyệt, nhưng tôi không thể tiếp nhận nó"

Shizune là người dễ thay đổi tính cách, nhưng cô ấy không phải người xấu. Tôi biết rõ điều đó. Tuy nhiên, cứ mỗi khi tôi nhìn cô ấy sâu bên trong trái tim tôi lại cảm thấy đau nhói. Ký ức về bạn gái cũ đang cảnh báo tôi『Không nên dính dáng đến Shizune』.『Hợp đồng vợ thăm chồng』do Shizune đề xuất có điều kiện rất thuận lợi, nhưng tôi vẫn không thay đổi quyết định. Bên trong tôi có không ít phản kháng, nhất là với việc để một cô gái Jiraikei thiếu nhận thức có thể vào phòng bất kỳ lúc nào.

Hơn nữa, không chỉ ngoại hình của cô ấy. Hành động cảm tính của cô ấy khi nãy làm tôi nhận ra ngay lập tức rằng những cảm xúc của cô ấy đã dao động mãnh liệt đến nhường nào. Shizune có lẽ, à không, chắc chắn là trong lòng cô ấy đang vướng mắc một vấn đề nào đấy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy là một…『Menhera』.

Nhịp tim của tôi tăng dần, mồ hôi lạnh cũng toát ra. Shizune là đối tượng cần phải né tránh đối với một người có vết thương tâm lý với Menhera như tôi. Cho dù điều kiện có tốt đến đâu tôi cũng không thể tiếp nhận bản hợp đồng được đưa ra từ cô ấy.

“... Tôi sẽ không làm hợp đồng, tuy nhiên tôi sẽ không nói cậu là không được đến”

Tuy nhiên, tôi vẫn sẽ đưa tay ra giúp cô ấy. Tôi vừa đặt tay lên ngực vừa cố gắng bình tĩnh lại.

“Cậu nói vậy là…”

“Nếu là thỉnh thoảng thì tôi sẽ cho cậu vào phòng. Khi cậu thực sự không có nơi nào để đi thì hãy đến đây”

Bằng cách nào đó tôi có cảm giác Shizune giống với tình đầu của tôi. Không hiểu tại sao tôi bây giờ lại muốn giúp một cô gái như vậy. Tuy cô ấy thất thường, nhưng nếu chỉ là chút ít tôi vẫn muốn giúp cô ấy. Shizune vừa bối rối vừa xác nhận lại điều kiện với tôi.

“Cậu sẽ để tôi vào phòng ngay cả khi tôi không cùng cậu tập vẽ, ngay cả khi tôi không làm việc nhà sao…”

“Nếu là cậu thỉnh thoảng mới đến thôi”

“Tại sao cậu lại làm như vậy…?”

“Cậu có một『Người bạn』 có thể nói chuyện ở trên trường vẫn tốt hơn đúng chứ?”

Tôi tiếp tục và thêm vào『Vì cậu rất nguy hiểm và đáng lo』.

“... Nếu cậu đã nói vậy thì tôi hiểu rồi”

Shizune gật đầu nhẹ trước những gì tôi nói.

“Hợp đồng vợ thăm chồng sẽ là giấy trắng… Thay vào đó chúng ta sẽ ký một hợp đồng bạn bè”

“Bạn bè thì cần gì phải kí hợp đồng cơ chứ”

“Vậy sao? Tuy nhiên… Ừm, ra vậy. Cũng có thể”

Shizune nhìn xuống mặt đất, vừa dần dần nói rõ hơn vừa đồng ý chấp nhận.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng như một người bạn”

“Đừng có cố gắng việc như vậy”

“Nếu là bạn rồi thì từ giờ tôi nên gọi cậu là gì?”

“Gọi thế nào cũng được. Cậu thích gọi gì thì gọi”

“Vậy thì, Shinsuke”

Cô ấy nở một nụ cười đáng yêu trên khóe miệng. Chính vì Shizune không để lộ cảm xúc ra ngoài cho nên mọi thứ của cô ấy lập tức được truyền đạt từ nét mặt không phòng bị ấy.

Tôi bất chợt bị Shizune mê hoặc trong chốc lát khi biết cô ấy cũng có thể cười một cách vui vẻ như thế này.

… Tôi đúng là điên thật rồi rồi.

Và như vậy, mối quan hệ của tôi giữa『Cô gái Menhera』không muốn dính dáng lần hai là Kotosaka Shizune đã hình thành.

==============

Cái chương này ủ từ một năm trước rồi, và đương nhiên vẫn chẳng có ai edit cả. Haha

Trans: Mob, KuraKen

đôi bên cùng có lợi tìm kiếm bàn ngồi bệt là ra muốn mượn tay mèo ám chỉ nghĩa là rất bận, mèo chẳng có giúp ích được gì nhưng vì vô cùng bận nên cần đến cả sự giúp đỡ của mèo Shojosaku được ghép bởi từ trinh nữ và từ chế tác Ở Nhật có một loại xe đạp được gọi là Mamachari, vốn dành cho các bà mẹ. Dòng xe đạp này thiết kế để phù hợp cho phái nữ khi họ thường phải mặc váy. Jiraikei ám chỉ những cô gái có vẻ ngoài đáng yêu, nhưng một khi đã hẹn hò thì họ sẽ xuất hiện những mặt tối như trói buộc người yêu hay nhõng nhẽo các thứ. Tính cách này gần giống với Yandere. JD là gái sinh viên. JK là gái cấp ba. OL là gái văn phòng.