Khả năng cao Thomas Blanket chỉ là danh mượn, và thực sự thì chẳng ai biết đến xuất thân của ông. Phần mộ của ông cũng không được đắp, nên chỉ vài năm nữa thôi, sẽ chẳng còn ai nhớ đến người đàn ông ấy. Thứ ông để lại chỉ đơn giản là khu phân xưởng này cùng với những kiến thức về kim thuật, và bởi vì Kusla và Wayland đã dọn tới đây ngay tức thì, vô tình khiến nó trở thành thứ chỉ từng thuộc về ông.
Và phương pháp tinh luyện sắt mà ông ta đã dày công nghiên cứu mới lĩnh hội được, rồi cũng sẽ trôi vào dĩ vãng; đơn giản nó sẽ như một món đồ cổ, thứ mà người ta thường phớt lờ đi.
Đây chính là số mệnh đang chực chờ những nhà giả kim.
Nhà giả kim thường sẽ không bỏ lại thứ gì sau lưng cả.
Thứ có thể bỏ lại cũng chỉ là một sự thật tầm thường, rằng đã có người từng hướng về Magdala.
"Cơ mà, anh nghĩ những nhà kim thuật tuyệt vời rồi cũng sẽ như tên khốn Wayland cả thôi."
Kusla nói thế với ý muốn đùa cợt, và Fenesis để lộ khuôn mặt kinh tởm.
"Vậy nên theo lẽ đó, anh sẽ tương đương một tên kim thuật sư hạng hai."
"..."
Đây có thể coi là một lời nói khiêm tốn, hoặc là sự tự tin quá đáng.
Câu chơi chữ ấy lọt vào sự chứ ý của Fenesis, cô liền quay sang nhìn Kusla bằng một cái lườm mắt.
Có vẻ cô ta cũng khá thông minh đấy chứ.
Kusla thì không ghét những cô gái thông minh.
"Thế còn chuyện hành sự của Wayland thì sao? Tôi nghĩ hắn mới là người ta cần phải giám sát."
Phản ứng lại lời của cô, ánh mắt Kusla lộ ra sự bối rối thực lòng.
Có vẻ cô ta rất sợ và kinh tởm Wayland thì phải.
"Nhưng nếu em đủ lòng tin vào anh, chẳng phải anh sẽ báo cáo hết lại cho em sao?"
"..."
Fenesis hơi hạ thấp đầu xuống, khuôn mặt cho thấy sự căng thẳng, và sau khi cân nhắc một chút, cô đáp lại ngắn gọn.
"Phiền anh hãy yểm trợ tôi trong những lần kiểm tra đột xuất sắp tới."
Cô tự tạo dựng một cái cớ khi nói thế, song nó cứ tựa như việc bảo ai đó dắt cô đi "giải quyết nỗi buồn" vào ban đêm vậy.
Kusla không cười, nhưng trong thâm tâm thì cậu ta đang muốn trêu chọc cô.
"Đã hiểu."
Tên Giám Sát Post thì toàn tâm nhận lấy những lời xu nịnh đầy trịnh thượng và xấc xáo, trong khi Fenesis sẽ lườm đáp trả ngay tức khắc, nếu biết ý định trêu chọc của cậu.
Có thể thấy một sự khác biệt rõ ràng về sức chịu đựng.
Kusla giả vờ như không để ý đến ánh mắt của Fenesis.
"Thì đại khái cái phân xưởng nó như thế này đây. Khi chúng ta bắt đầu làm việc với nhau, nếu có khúc mắc gì thì hãy nói cho bọn anh biết, và anh cũng sẽ đồng hành với em trong những lần kiểm tra đột xuất nữa."
"..."
"Anh không hề coi thường em đâu. Đúng hơn là khi nào em muốn trông chừng bọn anh, vì lợi ích bản thân em phải gọi cho anh trước."
"Cái đó… quả như tôi đoán…"
Dường như Fenesis không thể ngưng cơn tò mò của mình lại, và muốn hỏi rằng: "Tôi cho rằng nó khác những gì anh nghĩ là lý do.", thế nhưng Kusla lại nói.
"Lúc làm thí nghiệm, chúng ta sẽ tạo ra một loại khí chết người, vô hình với thị giác, không thể nhận diện bởi khứu giác, và sẽ làm cô bất tỉnh nếu lỡ hít phải đấy."
"Ể."
"Bàn tay Tử Thần. Đây là thứ thường xuất hiện khi ta đốt than."
Vừa nói Kusla vừa để tay lên khung sọ gấu treo trên tường, gõ vào nó vài cái, sau đó tiếp tục nói.
"Khi chế xuất kim loại, bọn anh sẽ dùng chất độc có thể khiến người khác bất tỉnh chỉ với một cái chạm nhẹ. Tuy nhiên bọn anh sẽ không tinh chế kim loại, như kim loại thuộc họ thủy ngân chẳng hạn, chỉ vì độc tính của chúng. Ngay cả khi độc không quá mạnh, nhưng độc tố yếu vẫn sẽ tích tụ lại nếu ta không rửa sạch tay trước khi ăn, khi mà chúng đã tiếp xúc với những kim loại như chì, asen… "
Kusla gập tay lại lúc đếm. Dõi theo những ngón tay bẻ cong xuống của cậu, biểu cảm của Fenesis lúc này giống như đang xem một cây cột chống cả bầu trời đang nứt răng rắc ra.
"Tôi-Tôi hiểu rồi."
"À, với bọn anh, có kha khá thứ nguy hiểm mà tụi anh phải nói cho em biết, thay vì cố giấu nhẹm nó đi. Bởi nếu Giám Sát Viên mà chết, bọn anh chắc chắn sẽ nằm trong diện tình nghi ngay. Sẽ không hề gì nếu bọn anh bị thủ tiêu vì đã thực sự sát hại em. Thế nhưng bọn anh thực sự ghét việc phải nhận bản án treo cổ, chỉ vì em tự đâm đầu vào chỗ chết."
"..."
Nghe rất hợp lý, nhưng ở khuôn mặt Fenesis lại là một biểu cảm phức tạp.
Xung quanh toàn là độc, thế nên tỉ lệ Fenesis bất ngờ bị mất mạng là rất cao, thậm chí có thể sánh ngang với tỉ lệ bị hạ sát. Mọi tình tiết đều rất chân thực, không như những tin đồn bị cường điệu hóa lên về kim thuật sư mà cô đã từng nghe trước đây.
"Và còn một điều nữa."
"?"
"Em bắt buộc phải ăn sau tụi anh."
Fenesis nghiêng đầu, có vẻ như vẫn chưa hiểu.
"Dù anh sẽ không phản bội em, nhưng tên Wayland có khả năng sẽ tiễn em lên đường đấy."
"!"
"Không ngoại trừ khả năng người ngoài lẻn vào xưởng để cố hạ độc chúng ta. Tuy nhiên bọn anh có thể lần ra độc tính nếu thực sự có chúng trong thức ăn. Và ngay cả trong khoảng thời gian dùng bữa cũng phải có mặt anh ở đấy, hoặc nếu em đủ can đảm, hãy ăn cùng Wayland và thoải mái gắp hết đồ ăn từ đĩa của hắn."
Sẽ không ai dám mạo hiểm mạng sống của mình để ăn trong thầm lặng đâu.
Những lời trên đã hiện rõ rành rành trên khuôn mặt Fenesis.
Nhưng Kusla không hẳn chỉ đùa khi nói như vậy. Điều tiên quyết đó là, nếu Fenesis bỏ mạng tại nơi này, chúng sẽ nhân cơ hội đó để truy bắt Post vì con tốt thí mạng. Suy nghĩ một cách logic: vì những kim thuật sư đó làm việc dưới trướng của bạn, vậy nên chính bạn sẽ chịu mọi trách nhiệm. Theo cơ sở luận lý đó, có thể suy ra khả năng cấp trên của Fenesis sẽ lén bỏ độc vào phần ăn của cô.
Có vẻ mình phải trông chừng cả sức khoẻ lẫn tình trạng của cô ta. Kusla cảm thấy thất vọng đôi chút.
Mà giả sử họ không gặp vấn đề gì khi dùng bữa ở đây đi nữa, chắc gì họ cũng may mắn như thế khi ở một nơi khác. Nếu cô bị đầu độc bằng lưu huỳnh ở đâu đó, chẳng cách nào hai người có thể biện minh sự trong sạch của mình.
Sức mạnh của một dây xích phụ thuộc vào mắt xích yếu nhất.
Nói cách khác, Fenesis như một cá nhân chịu chung số phận với bọn họ, hơn là kẻ thù của Kusla và Wayland. Hai người phải bảo vệ kẻ thù yếu ớt này như thể đồng đội của họ.
Học thuyết giả kim đã dạy rằng: Sự thay đổi của vạn vật có thể diễn ra ở bất kỳ đâu.
Không có gì là vĩnh hằng. Khoảnh khắc một người thở phào nhẹ nhõm và rồi khi mở mắt ra, anh ta nhận thấy mình đang sống ở Địa Ngục rồi.
Một thoáng nghĩ của Kusla khi cậu bước lên bậc cầu thang, và thời điểm cậu ngoảnh mặt về phía sau, phát hiện Fenesis đã dừng lại tự lúc nào.
"Các anh… lúc nào cũng sống như thế này sao?"
Mất một lúc lâu, cậu mới nhận ra rằng đây là câu tiếp lời của đoạn hội thoại trước đó.
Fenesis, người đang nhìn xuống từ bên trên, hao hao giống một kẻ ngoại đạo.
"Tất nhiên, lúc nào cũng vậy, và sau này cũng thế."
Nhún vai một cái, cậu quay về tầng xưởng đầu tiên.
Cô gái lẽo đẽo theo sau, ắt hẳn Fenesis đang suy nghĩ sâu xa về một thứ gì đó.
Có vẻ cô đã bị giả kim thuật sư làm cho bất ngờ.
"Phân nửa công việc của kim thuật sư sẽ được tiến hành ở đây. Nửa còn lại sẽ diễn ra trong thành phố."
"Ể?"
"Đã dấn vào ngành kim thuật này mà không biết tạo mối quan hệ với thợ rèn, những tên như vậy chỉ ở hạng ba là cùng. Nói ra có vẻ hơi bất ngờ, những tên không có kỹ năng giao tiếp thì chẳng xứng đáng để nghiên cứu kim thuật đâu."
Fenesis đứng hình một lúc, vì nghĩ rằng điều đó là không thể.
Song Kusla lại cười thầm.
"Trong công việc của bọn anh, đặc biệt những khâu có liên quan đến kim loại, đại khái chỉ là lặp lại những thí nghiệm mà thợ rèn không thể thực hiện, lý do là vì họ quá bận rộn đi. Tuy nhiên kỹ năng của bọn họ phải nói là rất tuyệt vời. Kết quả ta thu được sẽ được ghi chép vào giấy, nhưng với họ thì không, mà chính ra họ còn chẳng có thời gian để làm việc đó nữa. Đấy là lý do tụi anh đi học hỏi từ họ. Lúc tới chỗ những người thợ rèn, Wayland nhìn chỉnh tề lắm luôn. Nhân tiện thì, tính mạng bọn anh sẽ gặp nguy hiểm nếu dám xúc phạm đến họ. Khu xưởng của các thợ rèn không hề yên bình như ở đây đâu; lỡ nghịch ngu một phát, không bị đe đập nát đầu thì cũng có que cời đốt bỏng da. Chắc chắn họ sẽ không thực hiện những phương thức nhẹ nhàng tình cảm như đầu độc hay ám sát, thay vào đó sẽ lôi cổ những tên ngốc có ý định trộm cắp tống vào trong lò nung để nêu gương. Đến lúc đó, ngay cả mấy tay thẩm phán tòa cũng chẳng thể xác định đó là tai nạn hay giết người đâu. Chưa hết, sức nóng của lò nung có thể đốt xương ra thành tro bụi, trong khi họ dửng dưng như rằng chẳng có gì vừa xảy ra cả. Nói cách khác,"
Fenesis hoàn toàn bị lấn át bởi không khí Kusla tạo ra, trong lúc cậu đang miêu tả tình hình, và ngay lúc cậu nói ra những từ cuối cùng đồng thời giơ ngón tay mình lên, ánh mắt cô bị thu hút về nó tựa như một chú mèo vậy.
"Nói cách khác, thế giới này tràn ngập sự nguy hiểm, khác hoàn toàn khi ở tu viện đấy."
Fenesis gật đầu đáp lại ngón tay thu về của cậu.
Có thể cô không thực sự hiểu chính xác ẩn ý trong lời nói ấy, dù vậy cậu cũng chẳng có bổn phận phải diễn giải nó ra cho cô.
Nhìn Fenesis, cậu không thể cưỡng lại cảm giác muốn nâng cằm của cô lên.
Cảm giác thích thú hệt như lúc đang đùa giỡn với mèo con vậy.
Kusla nhún vai, với tay lấy chiếc áo khoác.
Song, Fenesis lên tiếng, cùng một chút sự e ngại.
Đây có vẻ là ví dụ điển hình khi muốn biết trước điểm đến của đối phương.
"Ờmm, chúng ta định đi đâu vậy?"
"Sắp sửa đánh chuông kết thúc ngày rồi nhỉ? Giờ anh phải chạy sang chỗ mấy tay thợ rèn cái đã. Anh mà không tới chỗ đó ngay, để rồi bọn họ nổi quạu lên thì lại phiền lắm."
"..."
Thật khó để hình dung ra một kẻ khiến những kim thuật sư, dù có đáng sợ đến đâu cũng phải cúi đầu co rúm.
"Vậy thì, em tính làm sao đây?"
"Ể?"
"Một mình em có trông nhà nổi không?"
Một lẽ đương nhiên, vì Fenesis hiểu ý Kusla đang nói gì, thành ra cô cáu gắt lên rõ rệt. Nhưng trên thực tế, những lời nói ấy không phải nhằm mục đích trêu ngươi cô. Sẽ thật buồn tẻ nếu không được chứng kiến những phản ứng như vậy.
"Khỏi phải lo về chuyện đó."
"Ấy chà?"
Nói ra với một tông giọng thư thái, thật ngạc nhiên khi Fenesis vẫn giữ được sự bình tĩnh dù biết cô sắp đơn thân một mình với Wayland.
"Sẽ có người đến đón tôi lúc tiếng chuông báo hiệu hoàng hôn vang lên."
Nếu cô ta chỉ ở một mình trong một khoảng thời gian ngắn, chắc sẽ ổn thôi nhỉ.
Kusla nhẹ nhàng nhún vai.
"À, chắc em hiểu rồi nhưng anh vẫn nhắc lại, đừng động vào thứ gì kỳ quái đó."
"Cái đó thì… ừ."
"Hãy là cô gái ngoan và ở nhà đọc sách đi nhé."
"Ể?"
Fenesis dành một khoảng thời gian cho sự ngạc nhiên, trong lúc chằm chằm nhìn Kusla.
Như để tâm đến cách hồi đáp đó, Kusla đặt tay lên cánh cửa và ngoảnh mặt về sau.
"Có chuyện gì sao?"
"À, không… "
Fenesis cố chỉnh đốn lại câu chữ của mình và đánh mắt đi, trong lúc ngước lên nhìn Kusla một cách dè dặt.
"Mà tôi có thể, đọc chúng à?"
"Hả?"
Cậu không hiểu lắm ngữ cảnh của câu hỏi. Ắt là có liên quan đến vấn đề tôn giáo ở đây.
"À…được chứ sao không. Trong đó chẳng có nội dung phỉ báng lời răn của Chúa đâu. Lúc trước đồng môn của cô đã kiểm tra chúng rồi."
"..."
"Nhưng nhớ một điều là, mấy cuốn sách đó toàn là hàng có giá cả. Nên cố đừng nhỏ dãi lên chúng nhé."
"!!"
Fenesis bĩu môi, và Kusla cũng chẳng quyến luyến gì cô nàng nữa, đồng thời mở cánh cửa ra.
Bầu trời ngoài kia đã nhuốm một màu hồng hắc, và khí trời thì cực kỳ lạnh buốt. Trước khi cậu khép cửa lại, nhìn về phía sau lần nữa, Fenesis đương chăm chú vào cái kệ đầy ắp sách cùng khuôn mặt hồ hởi. Nó làm cậu hồi tưởng lại khung cảnh cô đang đọc sách lúc đến đây cùng với Wayland.
Mà, đây là điều ta nên trông đợi vào một cô Xơ gương mẫu nhỉ.
============================================================
Đáng ra lần trước phải cắt chương ngay đây mới phải, mà thôi lỡ rồi...
À comeback dịch bộ này nhé, cũng lâu rồi mình không trans Fantasy. Cứng chỗ nào thì ném gạch chỗ đó nha bà con.